← Hồi 272 | Hồi 274 → |
Khi hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện ra sương mù bốn phía đã tản đi bầu trời sáng sủa, thanh sơn bách thủy hài hòa. Trên thiên thư có nói là phải thuận theo tự nhiên tại sao mình không theo tự nhiên mà đi?
Trương Lãng phát hiện lại hưng phấn ngồi xuống một lần nữa.
Hắn ném đi tất cả lộn xộn mà ngồi xuống tâm tư buông lỏng toàn thân bắt đầu nhập định.
Hoa cỏ đá vụn ở bên cạnh, ở phía xa xa còn có chim chóc bay lượn, Trương Lãng tĩnh tọa như là một cây thông già, trầm ngâm vô cùng.
Tâm tình của Trương Lãng bỗng nhiên cảm thấy kích động hắn thấy từng tia lưu khí bắt đầu tăng lên trong cơ thể của mình tuy còn vô cùng bạc nhược nhưng dần dần cũng nóng nhiệt lên.
Trương Lãng thở ra một ngụm trọc khí hai mắt mở ra giống như là thiểm điện lăng lệ đến ác liệt, quả thật chỉ tu luyện một hồi độn giáp thiên thư đã không có khả năng cải biến nhưng Trương Lãng đối với những gân cốt của mình đã sớm luyện cho thành thép cho nên hiện tại bắt đầu hiện lên nội liễm, có thể cương có thể nhu, hơn nữa so với bình thường còn nhu hòa hơn một chút.
Trương Lãng cũng không khống chế được kích động nội tâm nữa, bắt đầu trở lại doanh trại.
.....................
Trình Dục lật qua lật lại suy nghĩ một đêm cuối cùng vẫn quyết định đi theo kế hoạch lúc đầu, dùng binh thần kỳ vây công Tùy châu, chuẩn bị dùng một thế bức gấp Tương Dương, bách Văn sính phải quay lại cứu, giảm bớt áp lực cho Giang Hạ.
Ngày hôm sau Trình Dục làm chủ soái, bắt đầu ở phủ đài điều quân đi.
Đầu tiên hắn để binh sĩ ở trên đường cắm thật nhiều tinh kỳ, làm ra biểu hiên phô trương giống như viện quân đã tới vậy. Đương nhiên cái này còn chưa đủ hắn còn để Chu Thái mang ba nghìn binh sĩ tới hạ khẩu, làm ra bộ dạng vô cùng hung hăng càn quấy, xông trận giết chóc một hồi rồi trá bại mà về
Lưu quân dĩ nhiên phái người đuổi theo kết quả dính phải Tưởng Khâm mai phục, bại lui mà về.
Quân Lưu Biểu vừa lui Tưởng Khâm mang theo năm nghìn binh mã cũng không trở lại thành ngay, ngay cả chiến lợi phẩm trên đất cũng không nhặt lấy mà chạy về phía tây bắc, trên đường đi cẩn thận ứng phó với du kỵ của quân địch, sự tình nói tiếp vốc ùng dễ dàng.
Mưu kế của Trình Dục coi như là trong hiểm cầu thắng.
Hạ khẩu bắt đầu thủ vững không ra nhưng càng ngày càng có nhiều tinh kỳ, đầu người tuôn ra khiến cho Văn Sính không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong nhất thời chiến cuộc trở nên giằng co, đây cũng là điều mà Trình Dục hi vọng chứng kiến sau đó hắn lại xuất ra đủ loạn thủ đoạn nghĩ cách quấy rối quân địch.
Trương Lãng hai ngày nay vô cùng sảng khoái, buổi sáng tờ mờ hắn đã dậy tu luyện, trước khi ngủ cũng làm một hồi, làm cho tam nữ không có thời gian trêu chọc, tuy vất vả nhưng tinh lực của Trương Lãng trở nên dồi dào, hai mắt tuy khí phách nội liễm nhưng càng ngày càng có thêm lực xuyên thấu mỗi khi tức giận giống như là thiên thần.
Sau khi Đinh Phụng xuất phát đến ngày thứ ba Trương Lãng mang theo ba nghìn khinh kỵ binh quân đội xuất phát mà hàn Cử Hàn Sơn cũng mang theo Ưng vệ đi theo từ sau khi Yến Minh chết trận Hàn Sơn từ phụ tá lên làm quản lý Hắc Ưng vệ.
Đi một ngày đám người Trương Lãng đã tới một bình nguyên.
Trương Lãng gọi người dẫn đường mà hỏi:
- Hiện tại chúng ta đang ở nơi nào?
Người dẫn đường nói:
- Tướng quân bay qua bình nguyên phía trước là tới khu vực Kinh Châu của Lưu Biểu, ước chừng cách nơi này ba mươi dặm là phạm vi quản hạt của Trường Sa quận.
Trương Lãng nhìn chằm chằm về phía bình nguyên tâm tình cởi mở vô cùng, hắn hỏi người dẫn đường.
- Phải chăng sắp tới Binh Đô huyện
Người dẫn đường không dám lãnh đạm;
- Bẩm tướng quân Bình Đô cách nơi này khoảng gần trăm dặm.
Trương Lãng kinh ngạc:
- Xa như vậy sao?
- Đúng thế.
Sau đó Trương Lãng quay đầu hỏi Hoàng Tự ở bên cạnh:
- Đinh Phụng có tin tức không?
Hoàng Tự ghìm cương ngựa nói:
- Bẩm chúa công hoàn toàn không có tin tức.
Trương Lãng a một tiếng trên mặt lộ vẻ lo lắng rồi hạ lệnh:
- Hôm nay ở nơi này trú doanh nghỉ ngơi.
Hoàng Tự xuống ngựa bắt đầu phân phó xuống dưới.
Ở trong màn đêm tịch mịch bỗng nhiên ở phía xa xa truyền tới tiếng sáo thanh âm lúc cao lúc thấp khi thì bi thương khi thì than nhẹ.
Trương Lãng nghe tới lúc nhập thần không biết là thần thánh phương nào lúc này thổi khúc.
Hắn mở miệng hỏi:
- Người phương nào trên núi gảy đàn vậy?
Tuần tra ban đêm liền cung kính đáp:
- Bẩm cháu công là Chu Du đại nhân gảy đàn.
Trương Lãng phất tay ý bảo đã biết.
Trương Lãng mượn ánh trăng đi lên sườn núi.
Tiếng đàn bi thương đột nhiên ngưng lại.
Trương Lãng cũng không lên tiếng trong đầu của hắn vẫn tràn ngập dư vị huyền âm.
Hai người cứ như vậy đứng dưới ánh trăng.
Một hồi lâu sau Chu Du thản nhiên nói:
- Thật không có ý tứ, quấy rầy mọi người đêm khuya nghỉ ngơi.
Trương Lãng nghe thì cười cười tìm một chỗ mà ngồi xuống:
- Không sao dù sao cũng không ngủ được.
Chu Du nghe rõ thanh âm của Trương Lãng quay người trở lại thì thấy Trương Lãng vỗ vai hắn lạnh nhạt cười:
- Ngồi một chút, không cần cố kỵ, cứ xem là bằng hữu tâm sự.
Chu Du do dự một chút cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Trên mặt của Trương Lãng nở ra nụ cười, xem ra ấn tượng của Chu Du đã cải biến so với mình.
- Nghe ngươi thổi nhạc cảm giác có chút áp l ực có phải nhớ nhà rồi không, hay là tưởng niệm tình nhân.
Chu Du nhẹ nhàng cúi đầu nở ra nụ cười đắt chát.
Trương Lãng thở dài cũng không nói chuyện.
Hai người cứ im lặng ngồi trên tảng đá từng người có tâm sự.
Thời gian trôi qua Chu Du bỗng nhiên phá vỡ cục diện nặng nề:
- Tướng quân có chuyện phiền lòng sao?
Trương Lãng buồn khổ gật đầu thở dài một tiếng rồi nói:
- Chuyện phiền lòng có nhiều lắm.
Chu Du giật môi cuối cùng cũng không nói lời nào.
Trương Lãng ngẩng đầu nhìn tinh không không để ý tới tình trạng trước mắt mà lười nhác nói:
- Mọi người là mâu thuẫn kết hợp một phương diện nghĩ mình làm sao để xuất sắc muốn có được cai này cái kia, nhưng một hki có được cái vật mà mình muốn lại vô phương thoát thân ra khỏi đó mất đi toàn bộ tự do, nhiều khi cũng không thể làm điều mà mình muốn cố kỵ cái này lo lắng cái kia, aizzz...
Chu Du thân cũng có cảm xúc vẻ mặt không biết giải quyết thế nào.
Trương Lãng cảm thán:
- Người trong giang hồ, thân không phải của mình nữa.
Chu Du ngạc nhiên nói:
- Tướng quân quyền cao chức trọng, tại sao lại nói vậy?
Trương Lãng cười giễu:
- Quyền cao chức trọng đây không phải là giẫm lên thi thể vạn người mà bò lên sao, có gì mà vui vẻ.
Chu Du ngẩn ngơ không ngờ Trương Lãng lại nói như vậy, nhìn biểu hiện của Trương Lãng hôm nay thật sự có gì đó không hài lòng nếu không làm sao lại thất thố như vậy, Chu Du muốn hỏi Trương Lãng một phen nhưng vẫn không nhấc môi.
*****
Trương Lãng bỗng nhiên hỏi:
- Chu Du vừa rồi ngươi thổi khúc sáo bằng lá cây đó sao?
Chu Du gật đầu:
- Đúng thế.
Trương Lãng khen:
- Quả nhiên là tài năng thổi sáo của ngươi đã tới mức đăng phong tháo cực thu phát tùy tâm một lá cây nho nhỏ cũng có thể phát ra nhạc khúc.
Chu Du lẩm bẩm:
- Cái này thì có đáng gì.
Trương Lãng hiển nhiên không để ý tới mà tự nhỏ:
- Mỗi vật đều có thứ đặc thù mà không ai biết chỉ là không thể hiện bên ngoài mà thôi.
Chu Du im lặng không nói gì.
Trương Lãng nói tiếp:
- Dù thành công thế nào, cho dù không bì nổi trong mắt người khác thế nào thì trong nội tâm của hắn vẫn là trầm trọng áp lực và trách nhiệm nghĩa vụ hoặc là lo lắng sợ hãi, đạt được cái này cũng là mất đi cái kia.
Chu Du chấn động dùng một ánh mắt khác dò xét Trương Lãng.
Chu Du thăm dò nói:
- Thủ hạ tướng quân không phải có nhiều người tài ba sao sao không tìm bọn họ mà chia sẻ?
Trương Lãng nghe thế thì lộ ra vẻ tươi cười:
- Đúng thế nếu không có Quách Gia Điển Vi... bọn họ thì Trương Lãng đã sớm chôn xương tại tha thương, không có thành tựu như hiện tại rồi.
Chu Du nghĩ nghĩ cuối cùng tâm tình vẫn chiên thắng lý trí:
- Đã như vậy tướng quân còn phiền não gì?
Trương Lãng thốt lên:
- Đinh Phụng tới Bình Đô nói thật ta có bận tâm.
Chu Du kịch liệt giao chiến trong lòng sau đó thầm than một tiếng rồi từ từ nói:
- Đinh Phụng người này không phải là vũ phu mà có trí tuệ, lần này đi BÌnh Đô lại đánh úp chỉ cần một chút mưu lược tăng thêm địch quân kìm chế thì không phải vấn đề lớn, chỉ là Trường Sa Thái thú Trương Tiện tấn công Lư Lăng, có vẻ hơi khó khăn tuy nhiên không phải là không có biện pháp.
Trương Lãng đại hỉ nói:
- Chuyện này có phần lo lắng, Công Cẩn có diệu kế gì?
Chu Du thấy Trương Lãng hưng phấn thì trong lòng không nỡ đành nói:
- Tướng quân có biết Trường Sa thái thú Trương Tiện là người phương nào không?
Trương Lãng vỗ đầu cố gắng nhớ lại rồi nói:
- Công Cẩn cứ nói đi ta không nhớ ra nổi. Chu Du nói:
- Trương Tiện là người Nam Dương, trước sau với tư cách Linh Lăng Quế Dương thái thú, nhưng tính tình bất khuất không thuận< Lưu biểu không lễ độ với hắn, Trương Tiện thầm hận trong lòng, trước đây Trường Sa thái thú Khu Tinh khởi sợ Linh Lăng Quế Dương Chu Triều hửng ứng, Trương Tiện được thăng làm Trường Sa Thái thú, sớm đã có ý ngoài.
Trương Lãng minh bạch liền thăm dò:
- Ý của ngươi là...
Chu Du nhàn nhạt nói:
- Kỳ thật Lưu Biểu lần này phái Lưu Bị tấn công Dự Chương trong đó có hai cách nhìn cách thứ nhất là có thể đoạt Giang Hạ thứ hai chính là bình định Trường Sa.
Trương Lãng khổ tư:
- Xem ra Lưu Biểu tiến binh Dự Chương, chỉ sợ là cớ, muốn đuổi Trương Tiện ra khỏi Trường Sa để Lưu Bị thanh lý nhổ một ít nanh vuốt của hắn.
Chu Du nói:
- Không sai có lẽ lúc này Trương Tiện mà quay trở lại Trường Sa thì đúng là lúc hắn mất mạng.
Trương Lãng liền hưng phấn nói:
- Công Cẩn có diệu kế gì?
Chu Du đáp:
- Rất đơn giản, Trường Sa Trương Tiện đã có ý phản bội tướng quân ở trong đó kiếm chuyện ly gián, dù sao Lưu Biểu cũng không thích người này, Lưu Bị đóng quân ở Tương Tây càng mong đuổi Trương Tiện ra khỏi Trườn Sa hi vọng mượn tay tướng quân giết Trương Tiện.
Trương Lãng âm hiểm cười nói:
- Đây đúng là diệu kế, tuy nhiên ta hết lần này tới lần khác lại không muốn, đến lúc đó xem Lưu Bị còn có thể yên tâm tiến công Lư Lăng không.
Nghĩ tới đây Trương Lãng cười hắc hắc.
Chu Du dĩ nhiên minh bạch ý của Trương Lãng liền xen vào một câu:
- Tốt nhất là cho Trương Tiện ăn một ít đồ ngọt, Lưu Bị điều hắn về mà hắn không nỡ về.
Trương Lãng nhìn Chu Du hai người đồng thanh cười rộ lên.
Lưu Bị vỗ mạnh tay lên trên bàn hắn bình thường khoan hậu hôm nay tức giận tới sùi bọt mép, hỏa nộ tới cực điểm.
Quan Vũ Trương Phi Giản ung Đỗ Tập Y Tịch mấy tâm phúc đều ở bên cạnh chưa ai từng nhìn thấy Lưu Bị tức giận như vậy trong nhất thời bọn họ đều ngẩn ngơ ai cũng không biết làm sao không dám thốt lên một tiếng. Sắc mặt của Lưu Bị hơi tái nhợt ngực không ngừng phập phồng doanh trại yên tĩnh khiến cho lá rụng cũng có thể nghe thấy.
Trương Phi mấy lần duỗi bàn tay ra nhưng đều dừng lại ở trên không trung.
Quan Vũ cũng lộ ra vẻ lo lắng lông mày nhắn lại, ánh mắt xếch lên hiển nhiên đang suy nghĩ.
Lưu Bị bỗng nhiên rủ hai tay xuống:
- Mà thôi, theo hắn đi thôi.
Giản Ung sợ hãi không chút nghĩ ngợi đi ra khỏi hàng:
- Chúa công ngàn vạn lần không được, Hoàn Giai từ trước tới nay quan hệ với Trương Lãng rất tốt, cấu kết với nhau làm chuyện xấu lần này Trương Tiện có thể an tâm xuất binh Lư Lăng hoàn toàn là vì có Hoàn Giải ở Trường Sa nếu như không đánh mà đuổi hắn ra khỏi Trường Sa thì là kế tốt nhất còn nếu tiếp tục bỏ mặc Hoàn Giai tùy ý cho hắn thong dong bố trí khống chế thế cục phân bối thực quyền ở Trường Sa thì khó càng thêm khó.
Lưu Bị bất đắc dĩ lác đầu tức giận nói:
- Bị cũng biết chuyện này nhưng Hoàn Giai cứng mềm không ăn, gần đây hắn ốm bệnh tại giường ta cũng sợ hắn giả bệnh cho nên phái quân y qua kết quả thật ngoài dự kiến đúng là hắn ốm bệnh tại thân, ta cũng không có biện pháp.
Trương Phi thấy Quan Vũ cả buổi cũng không cất tiếng thì tiến tới trước mặt Lưu Bị mà hét lên;
- Hoàn Giai thất phu, làm hư mất chuyện tốt của đại ca, để ta hôm nay tới xử lý hắn.
Giản Ung lộ ra vui mừng:
- Trương tướng quân nói rất đúng, chỉ cần thần không bi?t quỷ không hay thì Trương Tiện cho dù hoài nghi cũng không có chứng cứ.
Trương Phi cười hắc hắc vô cùng đắc ý mà nhìn Quan Vũ.
Nào ngờ Đỗ Tập khoát tay:
- Kế này không được vì Trương Tiện Hoàng Giai mà làm vậy thì mất dân tâm, hai người làm chuyện đó không sợ người ở Trường Sa Linh Lăng trở mặt sao
Y Tịch cũng đồng ý mà nói:
- Đỗ đại nhân nam thích Trường Sa nhì năm, đối với tình hình Tương Giang vô cùng hiểu rõ, hắn nói như vậy không phải không có lý, cho nên việc này phải cẩn thận xử lý.
Trương Phi ảo não nhìn bọn họ hung ác nói:
- Các ngươi đám quan văn hành động bó tay bó chân cái này không được cái kia cũng không được vậy các ngươi có biện pháp gì tốt?
Giản Ung hòa giải nói:
- Trương tướng quân cũng không cần gấp, mọi người không phải đang tự hỏi sao?
← Hồi 272 | Hồi 274 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác