Vay nóng Tinvay

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 740

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 740: Nỗi sợ lớn nhất của Xuân Ca Nhi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Shopee

Rõ ràng Xuân Ca Nhi không muốn cùng Tiểu Man thảo luận chuyện này, tươi cười chuyển chủ đề: - Ta bảo Lão Tần mua viện tử ba dãy ở Tô Châu, sau là sông Tô Châu, cũng mua ít ruộng đất, không nhiều, khoảng năm trăm mẫu. Bất luận chuyện ở đây có kết thúc không nàng cũng phải mang con tới Giang Nam trước, ta theo sau.

Tiểu Man hỏi nỏi: - Chàng lo à?

- Tiên sinh ta năm xưa nói với ta, càng nhà phú quý càng dơ bẩn, ra tay càng độc ác, càng người thân phận cao quý càng không coi mạng người ra gì, đợi địa vị như ông trời thì coi vạn vật như chó rơm. Xuân Ca Nhi nghiêm túc nói: - Ta nhỡ rất kỹ câu này, tuy nàng nói Vân Tranh không tệ, nhưng Vân Tranh trong mắt ta và Vân Tranh trong mắt nàng hoàn toàn khác, chúng ta đã có ba đứa con rồi, ta không đem tính mang cửa nhà đặt vào phẩm hạnh của Vân Tranh.

- Vì sao lại là Giang Nam?

- Tiên Sinh cũng nói, khoảng thời gian ở Tô Châu, nếu như không bị bệnh thì đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời.

Tiểu Man chau mày: - Mấy năm qua chàng thu nhận nhiều mã tặc như thế...

Xuân Ca Nhi cười khùng khục: - Con người ta thế nào nàng chưa hiểu sao, thu nhận ít mã tặc đã là gì, chưa thành cự khấu là vì bị nàng và con đã choán đầy tâm trí, nếu không thu phục Lan Châu, ta có thể cắt đứt xưng vương rồi.

Tiểu Man thương hại nhìn trượng phu: - Chàng ở nhà đã là vương, đừng nói câu này ra ngoài người ta cười cho.

Xuân Ca Nhi u uán nói: - Nếu không phải gặp nàng ở Tây Kinh thì ta đã định làm thế, trước tiên khống chế một số mã tặc, đồ mưu vùng đất, để lại cho con cháu cơ sở tốt, sau đó chúng...

Tiểu Man cắt ngang mộng tưởng của Xuân Ca Nhi, nhéo tay hắn: - Chàng muốn điên thì tự mình điên, đừng lấy con thiếp ra nói, con thiếp không làm bạn với một đám mã tặc, sau này chúng sẽ là tướng công đọc sách, cuối cùng xướng tên Đông Hoa Môn.

Cánh tay bị nhéo tím bầm, Xuân Ca Nhi bất lực nói: - Vì sao nàng nhất định muốn con chúng ta mang họ Lâm, mặc dù ta không biết cha ta là ai, nhưng có thể đảm bảo không phải họ Lâm, vì ta từ Lưu gia thôn ra, phải họ Lưu mới đúng.

Tiểu Man nắm tay Xuân Ca Nhi đặt lên má mình: - Câu này chàng đã nhịn rất lâu rồi phải không?

Xuân Ca Nhi cười ngượng: - Từ khi đại lang sinh ra ta đã muốn hỏi, sợ nàng thương tâm nên mới nhịn.

Tiểu Man ôn nhu nép vào lòng Xuân Ca Nhi thủ thỉ: - Chàng bận tâm con mang họ gì vậy sao?

Xuân Ca Nhi do dự chốc lát thở dài: - Bỏ đi, nàng muốn con mang họ Lâm thì họ Lâm, theo họ Lưu của ta chỉ nhục chúng.

Tiểu Man gật đầu liên hồi: - Đúng, chàng thiếu chút nữa ô uế cả đời ở nam phong viện, thiếp thiếu chút nữa thành xướng kỹ ai ai cũng có thể làm chồng, bất kể là họ của ai cũng chẳng thể khoe ngoài, hai chúng ta như hai cái cây cô độc sống trên đời, hai cái cây ghép lại thành chữ Lâm, con không mang họ Lâm thì họ gì?

Xuân Ca Nhi thở phào: - Thì ra là vậy, sao nàng không nói sớm, khiến ta tự ti bốn năm. Chợt cười lớn: - Người ta con theo họ cha, nhà ta thì cha theo họ con, từ nay về sau ta cũng họ Lâm. Chúng ta không phải người tốt, nhưng con ta sạch sẽ không thể sạch hơn, chúng không ăn cơm, không mặc áo dính máu, đều là tiền sạch sẽ do cửa hiệu kiếm được.

Tiểu Man cười thi lễ: - Lâm môn phương thị ra mắt Lâm gia đại lão gia, không biết đại lão gia định xử lý tòa trạch viện Tô Châu thế nào?

Xuân Ca Nhi phẩy tay: - Thôi, không vào đó ở cũng được, chỉ là không biết mở hiệu đậu ở Tô Châu có buôn bán được không...

Phu thê hai người đang trêu đùa thì một đội lạc đà lớn đi qua cửa hiệu, người Hồ hùng vĩ ngồi trên lưng lạc đà gần như ngang với nóc nhà, thanh thế kinh người.

Nhìn đội lạc đà đi qua mãi không hết, Xuân Ca Nhi ngừng cười, thần sắc khẩn trương: - Nàng nên mang con trốn vào hầm đi, thức ăn và nước sạch đã chuẩn bị rồi, đi nhanh.

Tiểu Man nhìn đội ngũ phải có ba trăm con lạc đà: - Người Tây Hạ đem trò ở dải Hà Trung dùng ở Đại Tống rồi, xem ra chàng đã biết phải trả lời thư Vân Tranh ra sao rồi chứ?

Xuân Ca Nhi lắc đầu: - Mục tiêu của người Tây Hạ xem ra chưa bao giờ là nước Liêu, mà luôn là người Tống, nói không chừng Tây Hạ và nước Liêu đã có minh ước cùng tiến cùng lui.

Tiểu Man lấy làm lạ: - Thành Lan Châu đã được hai nước Tống Liêu phân chia làm khu mậu dịch, trăm dặm không có trú quân, người Tây Hạ đâu cần phái Hãn Hồ Nhi tới cái thành nát này, tùy tiện dùng một hai nghìn kỵ binh là khống chế được rồi. Quan viên nước Tống và một nghìn dân tráng thì chống sao nổi.

- Không biết, chúng ta bị hãm ở vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi này là vì lời thề với Vân Tranh, chỉ cần đem điều mắt thấy tai nghe nói ra, còn phán đoán ra sao là chuyện của y.

Thả bồ câu đưa tin xong, Xuân Ca Nhi chui ngay vào hầm ngầm trong nhà, chuyện bên ngoài không liên quan tới hắn nữa.

Cao nguyên đất vàng vùng tây bắc có cái hay là tầng đất dày, đất vàng còn có chất kết dính, vì thế là nơi tốt để đào hầm trú ẩn.

Phú ông ngầm lớn nhất thành Lan Châu là Xuân Ca Nhi, có đống tiền trong tay chẳng dùng được, cho nên khi đào hầm hắn bỏ vốn lớn, tiêu tiền không biết xót.

Vốn theo suy tính của Xuân Ca Nhi thì phải ném đống độc dược vào nước giết hết người đào hầm bịt miệng, đem đám thợ vùng ngoài chôn ở cái hố hoang, đắp đất lên, thế là hầm nhà mình sẽ an toàn.

Pha xong độc dược, đại nhi tử ôm tay cha muốn uống rượu nếp ngon lành đó, Xuân Ca Nhi không cẩn thận làm vỡ bình rượu, thế là nấu một nồi rượu nếp nữa cùng con và đám thợ uống giải khát.

Đám thợ vui sướng đem tiền công về nhà, Xuân Ca Nhi cười rất miễn cưỡng.

Không nỡ đánh con, đừng nói nó làm hỏng chuyện của cha, cho dù nó làm chuyện quá đáng hơn, Xuân Cha Nhi cũng cười hì hì, ai nỡ trút giận lên chúng chứ.

Một quả tạc đạn ném vào hầm, cái hầm mười tượng sập quá nửa, sau đó hàng xóm đều biết cái hầm hiệu đậu mới đào đã sập.

Là kẻ gan lỳ kiên nhẫn, từ khi hầm bị sập, Xuân Ca Nhi mỗi ngày miệng ngậm đèn dầu đào hầm thông tới ba gian phòng lớn, một mình dùng ba tháng làm xong một cái hầm mới, vì thế mà gầy đi hơn mười cân.

Thức ăn và nước uống trong hầm cứ ba ngày đổi một lần, chưa bao giờ lơ là, đường lui phải làm cho tốt, có lẽ cả đời chẳng dùng tới, nhưng dùng tới một lần là cứu mạng cả nhà.

Theo Lữ Huệ Khanh không học được điều gì, chỉ có cẩn thận là học mười phần.

Hầm ngầm dài năm mươi mét có tổng cộng sáu tầng cửa, mỗi cánh cửa chỉ có thể mở bên trong, mà cách mở cửa khác nhau, trong đó có một cái dùng sức kéo, lập tức có nước giếng cuồn cuộn đổ vào...

Vì đảm bảo an toàn cho cả nhà, Xuân Ca Nhi thấy cược cả mạng vào cũng đáng, cánh cửa này là chuẩn bị cho bản thân, nếu mình bị người ta bắt, không chịu nổi tra tấn, khi đó hắn cho rằng mình kéo cánh cửa kia là tốt nhất, ít nhất có thể khiến kẻ khác không còn tâm tư tìm nữa.

Đi qua ba cánh cửa nhìn thấy Tiểu Man đang cầm thừng mở cửa, đem túi lê cho nàng.

- Hãi Hồ Nhi định tàn sát ở Lan Châu sao?

Xuân Ca Nhi cười: - Ai mà biết, dù sao đám khốn đó tới thì chẳng có chuyện tốt đẹp gì hết, Hãi Hồ Nhi giết người luôn giết sạch, tuyệt đối không giống Vân Tranh giết có một nửa, bọn chúng giết là giết tới chó gà cũng không còn. Nói xong Vân Ca Nhi phủi đất vàng trên tay, xách đèn lồng đi vào cái cửa nhỏ, không lâu sau có tiếng cười đùa của hắn và đám con.

*****

Tiểu Man thở dài đóng cửa, nhìn vách tường cuối cùng khẽ cắn môi, cuối cùng như hạ quyết tâm, nàng lại thở dài đi vào cánh cửa nhỏ, đó là gian phòng không lớn lắm, trong phòng rất sạch, cũng rất sáng, đồ đạc trong phòng rất ít, chủ yếu là chăn lông, mặt đất trải tới mấy lớp thảm Tây Vực dầy, người nằm trên đó là lún mất một nửa.

Lúc này Xuân Ca Nhi nằm trên thảm, bế một đứa bé bụ bẫm chưa tới một tuổi, hai cha con cười đến vui, trên bụng hắn còn có đứa bé khác bốn năm tuổi, một đứa chập chững chạy quanh la hét cái gì chẳng ai nghe rõ, vì thảm dầy nó nhất thời đứng không vững ngồi bịch lên mặt cha.

Xuân Ca Nhi cẩn thận đặt tiểu nhi tử sang một bên, nâng nhị nhi tử lên, nhưng không chịu rời mặt cha, hắn liền há mồm cắn vào cái mông nó, thằng bé hét to, sau đó hai cha con cuốn vào cuộc chiến cắn xé nhau.

Sinh liền ba nhi tử, chính bản thân Tiểu Man cũng có cảm giác khó tin, với nàng mà nói làm mẹ đã là chuyện gì đó hoang đường, vậy mà chẳng biết từ bao giờ mình là mẹ của ba đứa con rồi.

Tiểu Man chỉ ngồi nhìn cha con họ chơi đùa, ánh mắt có phần hờ hững, nàng gần như rất ít chơi với con, thực ra ngoài chuyện cho con bú, tất cả những việc khác đều do Xuân Ca Nhi làm, thế nên ba đứa con đều thân thiết với cha hơn mẹ, nếu đột nhiên nàng vắng nhà, chắc chúng nó cũng chẳng nhớ.

Ngồi đó suy nghĩ miên man, đến khi ba đứa con chơi mệt đi ngủ, Tiểu Man mới ra hiệu Xuân Ca Nhi ra ngoài nói chuyện.

- Có lời gì không thể nói ở đó mà phải ra đây, chẳng lẽ nàng muốn... Xuân Ca Nhi cười híp mắt nhìn đường cong nảy nở của Tiểu Man, lấy một quả lê ăn:

Cơ mặt Tiểu Man co giật, nói từng từ: - Thiếp làm một chuyện không nói với chàng, chàng có thể tha thứ cho thiếp không?

Xuân Ca Nhi ngẩn người, Tiểu Man chưa bao giờ nói chuyện với hắn bằng giọng điệu trịnh trọng như vậy, quả lê rơi bộp xuống đất, mặt trắng bệnh: - Không sao, dù nàng có người ở ngoài, chỉ cần không qua lại nữa, ta không trách.

Đó là chuyện tệ nhất mà hắn có thể nghĩ ra, theo lý mà nói bị đội nón xanh lên đầu, với Xuân Ca Nhi tâm lý vặn vẹo, tự tôn biến thái không khác gì bị sét đánh giữa đầu.

Hắn nói thế là để có chuẩn bị tâm lý cho điều tệ nhất, nể tình ba đứa con, con ruồi lớn này phải nuốt vào, nếu không phải là chuyện tệ nhất, coi như mình lãi, nếu là tiền, hắn chưa bao giờ cho rằng tiền quan trọng bằng Tiểu Man.

Tiểu Man tức giận: - Bao năm qua chàng luôn nghi ngờ thiếp có người ở ngoài sao?

Xuân Ca Nhi thấy nàng nổi giận thì thở phào, nhặt quả lê trên mặt đất lên, dùng ống tay áo lau qua rồi gặm tiếp, miệng đã có nụ cười: - Nếu không phải chuyện đó thì chẳng đáng là gì, chỉ cần nàng thích thì cứ làm, tiền không đủ vào phòng đó lấy, dùng thế nào tùy nàng.

Tiểu Man thở phì phò một lúc kéo xềnh xệch Xuân Ca Nhi vào gian hầm trong cùng, đột nhiên lấy cái cuốc ra sức đào, đất vàng rơi xuống rào rào.

Xuân Ca Nhi vội ôm lấy Tiểu Man: - Nếu nàng thấy nơi này chưa đủ sâu, chưa đủ an toàn thì ta đào tiếp là được, nàng lên cơn gì thế?

Tiểu Man thoát khỏi tay Xuân Ca Nhi, tiếp tục đào đất, chẳng bao lâu nghe keng một tiếng, như chạm vào đồ sắt, Xuân Ca Nhi tức thì tái mặt.

Một cánh cửa bằng sắt xuất hiện trước khuôn mặt như trời mưa của Xuân Ca Nhi, đẩy cửa, liền thấy không gian đen xì.

Hai tay run rẩy Xuân Ca Nhi cắn răng ném đèn lồng vào, nến trong đèn nhanh chóng bắt vào vỏ đèn, ánh lửa bùng lên, Xuân Ca Nhi hít sâu một hơi, phía trước là đường hâm lớn hơn, sâu hơn, hoàn thiện hơn của nhà mình... Bên trong có hơn trăm cặp mắt lạnh băng nhìn hắn, khải giáp đen xì trên người bị ánh lửa chiếu vàng.

Xuân Ca Nhi nghiến răng ken két, hắn nhìn ra được đều là tên đồ tể từng trải trăm trận coi mạng người như rác, đó là ai, hắn đoán được vài phần, hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu.

Gian nan quay cái cổ như rỉ sét lại hỏi Tiểu Man: - Người của Vân gia à?

Tiểu Man gật đầu.

- Hầm ngầm nhà ta sắp biến thành chiến trường?

- Không, bọn họ thấy chủ ý đào hầm rất hay, vì thế cũng chơi trò dấu binh dưới đất sâu, ứng phó với cục diện hôm nay. Tiểu Man nhìn khuôn mặt trắng bệch như giấy của Xuân Ca Nhi, cố gắng nói thật mềm mỏng:

"Bốp!"

Xuân Ca Nhi dùng hết sức bình sinh tát Tiểu Man một cái như trời giáng, nhanh như chớp đóng sầm cửa sắt lại, lấy cuốc làm then, bế toàn bộ ba đứa con trong phòng chạy đi, dù Tiểu Man ở sau lớn tiếng kêu gào cũng không nghe.

Tiểu nhi tử cất trong lòng, Nhị nhi tử dùng thảm buộc trên lưng, kéo đại nhi tử còn mắt nhắm mắt mở bỏ chạy.

Tiểu Man vừa đuổi qua được một tầng cửa, thấy ánh mắt như sói của Xuân Ca Nhi cũng sững sờ, trơ mắt nhìn hắn đẩy cửa kéo con xông ra.

Khi nàng hoàn hồn kéo cửa thì cửa bị chặn rồi, bất kể dùng sức thế nào cũng không mở được, đằng sau truyền tới tiếng thiết giáp loảng xoảng, giáp sĩ đi tới dùng búa lớn đập cửa, bụi rơi rào rào, cánh cửa không lay chuyển, trước kia Xuân Ca Nhi làm cánh cửa này bằng thép đúc liền, tốn năm trăm quan tiền.

Tiếng khóc của con ngày càng xa, lòng Tiểu Man ngày càng chua xót, nàng biết Xuân Ca Nhi chưa bao giờ ưa Vân Tranh, hắn sở dĩ ở Lan Châu gần năm năm vì nàng.

Xuân Ca Nhi không có khái niệm quôc gia, không có tình thân họ tộc, thứ duy nhất áp chế tà ác trong lòng hắn là nàng và đám con.

Con cái là mạng sống của hắn, hắn cho rằng mình cả đời bị người ta điều khiển, sống không có chút tôn nghiêm nào, vì thế không cho con cái dẫm lên vết xe đổ của mình, dù là Vân gia cũng không có tư cách khống chế con hắn.

.......

Một đội lạc đà cắm trại ở chân núi, lạc đà nhanh chóng tạo thành một tòa thành không lớn, lạc đà quỳ ở vòng ngoài, hàng hóa đặt sau lưng, còn về người ở trong vòng tròn lớn.

Ở chính giữa có một cái lều rất lớn, bên trong không ngừng có tiếng ho truyền ra, sau một hồi ho xé phổi, sau đó có một nữ tử không xinh đẹp lắm bê nước đi ra đổ, lại vén rèm đi vào.

Hai mắt Lý Thanh đỏ như hai hòn than, bốn góc lều quỳ bốn nữ nhân người Hồ mỹ lệ, nhưng dám tới gần Lý Thanh chỉ có nữ tử người Tống hết sức bình thường kia mà thôi.

Cổ họng Lý Thanh phát ra tiếng rống như dã thú, nữ tử kia không chút do dự áp miệng mình vào miệng hắn, hút đờm ra, sau đó nhổ vào chậu đồng.

Cuối cùng cũng thả lỏng, Lý Thanh cười khằng khặc: - Ta không nên bước vào lãnh thổ nước Tống nữa, chỉ cần tới đây, tim ta, phổi ta, ruột gan ta, không chỗ nào không đau. Ách Nương, nàng nói xem có phải ông trời trừng phạt ta không?

Nữ tử lắc đầu, nàng bị câm, Lý Thanh cười lớn ôm nàng vào lòng, tùy ý sờ xọang một hồi rồi buông ra: - Ta trúng cổ độc của nàng rồi, rõ ràng toàn bộ mỹ nhân Tây Hạ cho ta lựa chọn, vậy mà ta chỉ tìm thấy khoái hoạt ở chỗ nàng.

Nữ tử vẫn không nói, chỉ cằn một ngón tay của Lý Thanh, mắt lim dim tựa hồ rất muốn leo lên giường của Lý Thanh.

- Không được, bốn bề nguy cơ không phải lúc chúng ta tiêu diêu, đợi chúng ta làm xong việc sẽ hưởng thụ một phen. Nàng lấy ít băng lại đây, mắt ta không ổn, phải lấy băng xoa.

Nữ tử lấy chậu bạc trong tay Hồ cơ quỳ ở góc, cho băng vào vải lụa, đặt lên mắt Lý Thanh, thấy hắn đưa tay, liền đặt ly rượu nho ướp băng vào đó.

Thấy Lý Thanh không uống, liền nhấp ngụm rượu sau đó đưa vào mồm hắn, một Hồ cơ nghĩ tới cái miệng kia vừa hút đờm, bất giác ọe một tiếng, không đợi ả kịp phản ứng, một thanh trường đao Lý Thanh đặt trên giá bị hắn ném ra, ghim luôn ả xuống mặt đất...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-865)


<