Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 741

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 741: Phu thê đấu pháp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Xuân Ca Nhi nỗ lực dấu lạc đà khách vừa bị mình giết chết ra sau lưng, cười với đại nhi tử chạy tới: - Nhi tử, con thích cưỡi lạc đà không?

Nhi tử ngoạc miệng cười, ôm tay phụ thân làm nũng: - Con thích nhất cưỡi lạc đà, nhưng mẹ không cho.

- Sau này mẹ sẽ không nói con nữa, chỉ cần con thích là cứ cưỡi, phải rồi sao con không ở nhà Hoa Đại Nương đợi cha? Cho bàn tay nhỏ của nhi tử chạm vào lạc đà quỳ dưới mặt đất, Xuân Ca Nhi cẩn thận hỏi:

- Tiểu đệ đệ khóc, Hoa Đại Nương bảo con tìm cha.

Xuân Ca Nhi mắt lóe hàn quang, bế nhi tử lên, nhấc chân đá đằng sau, nghe thấy tiếng thi thể rơi xuống hố mới yên tâm.

Rảo bước đi về phía gian nhà đất, dây cương hai con lạc đà buộc vào hông hắn, dây kéo căng, lạc đà bị buộc mũi đành ngoan ngoãn đi theo Xuân Ca Nhi.

Một phụ nhân trung niên phốp pháp đen đúa bế tiểu nhi tử của Xuân Ca Nhi đang khóc không ngừng: - Ngươi đi đâu thế, sao mà lâu vậy, đứa bé đói rồi, không biết nương tử nhà các ngươi cho đứa bé này ăn cái gì, cháo gạo nó cũng không ăn.

Xuân Ca Nhi cười: - Nó uống sữa bò, làm phiền đại nương đun lên, ta có mang theo cả đường.

Hoa Đại Nương nhận lấy sữa bò, vừa đi vừa nói: - Đúng là trẻ nhà có tiền, ăn sang, đại ngưu nhà ta cho bát cháo gạo là ăn ngon lành.

Xuân Ca Nhi thò đầu nhìn Nhị nhi tử nằm trên giường, dẫn đại nhi tử xem xét hai con lạc đà vừa có được.

Hoa Đại Nương là người quen của hắn và Tiểu Man, đại bộ phận đậu mua về hiệu là từ nhà họ, hôm nay trượng phu và nhi tử Hoa Đại Nương vào thành bán hoa quả, trong nhà chỉ có Hoa Đại Nương cùng tiểu nhi tử và con chó đen hung hãn.

Sau khi từ hầm chạy ra, Xuân Ca Nhi gần như không dừng lại một khắc, Hãi Hồ Nhi đã tới thành Lan Châu, trời mới biết bọn chúng sẽ làm gì, trong khi đường lui mình khổ công gây dựng giờ lại thành đại bản doanh của Vân gia.

Vân gia và Hãi Hồ Nhi va chạm, Lan Châu thế nào cũng bị hủy diệt, nghĩ tới Tiểu Man, tim Xuân Ca Nhi như bị dao đâm, nhưng vì ba đứa nhi tử, chẳng còn tâm tình gì nhớ lão bà nữa, tranh thủ rời vùng đất nguy hiểm này là hơn.

Thế nên hắn đánh xe trâu trong nhà chạy ra ngoài thành, đi liền mười dặm mới nghỉ chân ở nhà Hoa Đại Nương ở dưới Ngũ Tuyền Sơn, người lớn không sao, trẻ con thì đói rồi.

Xuân Ca Nhi bịa bừa một cái cớ nhờ Hoa Đại Nương cho con ăn, hắn ra quan đạo kiếm vài con lạc đà chuẩn bị đi xa.

Tuy bốn năm năm không giết người, nhưng tâm lý Xuân Ca Nhi vẫn cường đại, nhờ phúc lão bà xinh đẹp, lạc đà khách ở Cam Lương đạo không ai không biết hắn, tìm một lạc đà khách lẻ, hàn huyên vài câu, mời người ta uống rượu độc, thế là có hai con lạc đà chở đầy hàng hóa.

Xuân Ca Nhi không biết bộ hạ của Hồng Ưng có thấy ký hiệu mình để lại ở Lan Châu không, giờ hắn không chỉ phải nhanh chóng rời khỏi vùng đất thị phi này, mà còn phải đề phòng nanh vuốt Vân gia lẫn phòng bị lão bà.

Từ khi Tiểu Man bố trí nơi ẩn thân cho Vân gia ở sát cái hầm giữ mạng của nhà mình, Xuân Ca Nhi cho rằng Tiểu Man không còn tư cách làm mẹ nữa, một nữ nhân làm mật thám cho người ta có tư cách gì làm mẹ của con mình? Nàng chỉ mang tới tai họa cho con. Hắn biết tính khí Tiểu Man, thế nào cũng cướp lại ba đứa con.

Hầm ngầm không giữ được họ lâu, đường này không thông, bọn họ sẽ đi đường của họ, tuy không biết lối ra ở đâu, Xuân Ca Nhi cho rằng không quá xa.

Trên lưng lạc đà chở hơn trăm cân nghiên mực, một đống bản khắc tranh vẽ thời Ngụy Tấn, thứ bản khắc này dù là văn sĩ Đại Tống hay Tây Hạ đều cực tốt, có thể coi là hàng tốt.

Ráng chiều phủ khắp nơi, Xuân Ca Nhi lòng nặng nề, tối nay phải tá túc ở nhà Hoa Đại Nương rồi, có điều phải giết mẹ con Hoa Đại Nương, để xe trâu mang thi thể rời đi, men theo quan đạo không người đi về phía tây để thu hút truy binh, khi đám Tiểu Man phát hiện mình đi tới Tây Hạ, bất kể là có tin hay không, bọn họ đều phải truy cản, hơn bốn năm đủ để Xuân Ca Nhi nắm rõ bố trí ngầm của Vân gia ở tây bắc.

Còn mình và đám con ở lại lều của Hoa gia đợi truy binh đi rồi mới cưỡi lạc đà đi về phía nam, hội tụ với Hồng Ưng ở giữa đường rồi tới Tần Châu, trốn ở đó một hai năm, thiên hạ rộng lớn đi đâu chả được.

Kế hoạch lập xong, Xuân Ca Nhi phát hiện khâu đơn giản nhất có vấn đề, vú nông phụ bốn mươi tuổi tất nhiên chẳng có gì đáng xem, mà nông phụ như Hoa Đại Nương cũng chẳng ngại vạch vú đen xì trước mặt Xuân Ca Nhi cho Tiểu Lâm Tử bú.

Trẻ con nông gia bú tới năm ba tuổi, sở dĩ làm thế là vì tiết kiệm lương thực, thêm nữa bọn họ cho rằng như thế tốt cho trẻ nhỏ.

Tiểu Lâm Tử bú vô cùng bá đạo, nhìn nhi tử bú mà Xuân Ca Nhi thấy đau lòng, từ nay trở đi đứa bé này muốn bú mẹ đã thành giấc mộng.

Nhi tử bú sữa của người ta, Hoa Đại Nương thì ngồi ăn cơm, lúc này bất kể thế nào Xuân Ca Nhi đều không dám cho độc vào bát, ngược lại còn gắp món ăn tốt nhất cho bà ta.

Trời sắp tới hẳn, Xuân Ca Nhi không tìm được bất kỳ cơ hội nào hạ độc, Hoa Đại Nương bế ba đứa nhỏ Lâm gia cùng nhi tử của mình sang gian phòng khác, ba đứa nhỏ không hiểu chuyện tranh cướp hai bầu vú, Xuân Ca Nhi nghe rất rõ.

Xuân Ca Nhi thở dài, sau đó chất hai tảng đá lên xe trâu, nhìn con chó mình vừa cho ăn, đã không giết chủ, vậy thì chó cũng bỏ qua vậy.

Lấy một thanh trúc từ sọt trúc, buộc chặt lên càng xe, chỉ cần chân trâu động đậy, mảnh trúc này sẽ đập vào mông trâu, như thế nó sẽ liên tục đánh vào chân trâu thúc nó tiến lên.

Tiểu Man không biết nhà Hoa Đại Nương, mua đậu đều là do Xuân Ca Nhi đi lấy, trước kia vì giảm bớt khách qua lại, bọn họ cố ý không tiếp xúc nhiều với những hương nông, lần nào cũng là Xuân Ca Nhi tới nhà Hoa Đại Nương.

Cho nên chỉ cần xe trâu đi rồi, Tiểu Man sẽ không cách nào tìm được mình.

...

Sắc trời đầu thu rất đẹp, trời trong vắt thêm vào một vầng trăng cong cong, sao thưa lấp lánh hiện ra ngay trước mắt.

Tòa thành nhỏ Lan Châu mấy chục năm qua bị thế lực địa phương tranh giành đã tiêu điều khiến người ta thương tâm.

Lan Châu thành đã không còn bất kỳ công năng phòng ngự nào nữa, chỉ có thể miễn cương coi là cái chợ lớn, tòa thành này nay hoàn toàn mở cửa, không có quân thủ bị, chỉ có pháp luật đơn giản nhất, giống như khi Hán Cao Tổ tiến vào Quan Trung tuyên bố luật pháp, giết người và trộm cắp đền tội.

Nói cách khác ở nơi này giết người sẽ bị chặt đầu đền mạng, nếu ngươi chém người khác bị thương, người ta dựa theo thương tích nặng nhẹ để chém lại, còn về phần trộm cắp, trừ chặt chân chặt tay ra không có phương thức trừng phạt nào khác.

Khi xưa đuổi Một Tàng Ngoa Bàng đi, Vân Tranh từng ra sức khuyên can Bàng Tịch, loạn thế phải dùng hình phạt nghiêm khắc, nhưng đám sĩ đại phu cho rằng làm thế sẽ khiến bách tính xa rời, không có lợi cho sự thống trị của Đại Tống.

Đại đa số cho rằng chỉ cần tuyên bố chủ quyền ở Lan Châu là được, không thể cũng không cần đem tòa thành này nạp vào hệ thống thống trị của Đại Tống.

Vì thế uy nghiêm của tri phủ Lan Châu chỉ vẻn vẹn ở trong thành Lan Châu, hay nói cách khác là ở phủ nha Lan Châu, còn người có tiếng nói thực sự vẫn là cường hào địa phương.

Sau hiệp ước Bình Hình đài, Đại Tống bắt đầu mưu cầu hòa bình, minh ước với Tây Hạ là không thể thiếu, vì thế Lan Châu thành quân bài nhượng bộ, một tòa thành thương nghiệp thuần túy xuất hiện ở Lan Châu.

Đợi thương thành đất Thục bỏ lượng vốn đổ vào Lan Châu, Vân Tranh mới phát hiện tòa thành này đã bị thương đội quan quý Đại Tống lấp đầy rồi, chẳng trách người ta không muốn dùng luật pháp cai trị mảnh đất này, tất cả chỉ vì tiện kiếm chác thôi.

Vân gia mặc dù cả khi rút thế lực khỏi Thục, vẫn không bỏ vùng đất Lan Châu nhỏ xíu này.

*****

Vân Tranh xưa nay luôn cực kỳ đề phòng Một Tàng Ngoa Bàng, người mà y nhìn không thấu, với kẻ địch mà y nhìn không thấu, Vân Tranh luôn muốn tiêu diệt tới tận linh hồn, những năm qua Vân Tranh tổ chức ám sát nhắm vào Một Tàng Ngoa Bàng không dưới sáu lần, lần nào cũng thất bại.

Người chủ trì sự kiện này chính là chiến tướng mạnh nhất dưới trướng Vân Tranh --- Lang Thản.

Nay Lan Thản trú quân ở Hà Khúc, hai mặt nằm trong sự bao vây của Tây Hạ Tả sương thần dũng quân và Thạch Châu Thường Hữu quân, một mặt đối diện với áp lực của quân đội Tây Kinh nước Liêu, chỉ cần chiến sự bùng phát, hắn lập tức nằm ở đầu sóng ngọn gió, vì vậy Vân Tranh giao toàn bộ tai mắt của mình ở tây bắc cho Lang Thản.

Sau khi kết thúc cuộc chiến ở Thanh Đường, Vân Tranh cố ý để một bộ phận quân tốt xuất ngũ, những người này thường là quân sĩ không có vướng bận gì, tất cả mối quan hệ đều hình thành trong quân, có thể nói rời quân đội với họ là sự trừng phạt lớn nhất.

Sau khi nhận đủ bồi thường, bọn họ vẫn quyến luyến rời quân doanh, đối diện với xã hội vô cùng xa lạ.

Thế là dựa theo đặc tính quần cư của nhân loại, bọn họ tất nhiên theo thói quen tiếp tục sống quanh trưởng quan ngày xưa.

Quanh năm sống ở quân doanh, nhất là trong quân đội kỷ luật cực kỳ nghiêm khắc của Vân Tranh, khiến những quân tốt dù đã xuất ngũ vẫn tuân lệnh trưởng quản cũ. Vì thế mỗi lần Vân Tranh cho quân tốt xuất ngũ quy mô lớn là một lần lực lượng tư nhân của Vân Tranh bành trướng.

Tiểu Man thì khác, nàng tự nguyện tới tòa thành này, Vân Tranh thực ra không hiểu nổi vì sao nàng lại giao phó bản thân cho Xuân Ca Nhi, dựa theo an bài đường lui của Hoa Nương, có vố số loại khả năng tốt hơn ở bên Xuân Ca Nhi.

Nhưng nữ nhân này không quay đầu lựa chọn Xuân Ca Nhi, làm Vân Tranh cho rằng mình ít nhiều hiểu nàng phải há hốc mồm kinh ngạc.

Tiểu Man làm sao bỏ qua cho Xuân Ca Nhi được, điều này khỏi phải nghĩ, tên khốn kiếp đó mang đi ba đứa con của mình, bất kể thế nào Tiểu Man cũng không thể chấp nhận.

Trong đám người Vân Tranh để lại ở vùng này thì nàng là người có quyền lực cao nhất, vì thế một người mẹ mất con lập tức dẫn tất cả mọi người dốc sức tìm con mình, lúc này nàng nào còn tâm tình đối phó với thành lạc đà ở ngoài kia.

Trong quân tất nhiên có hảo thủ chuyên môn phụ trách truy tung, ba canh giờ sau bọn họ tìm thấy xe trâu đứng bên đường, mà thanh trúc Xuân Ca Nhi buộc sau đã bị gãy, không bị giục nữa, con trâu già dừng bên đường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiểu Man liếc nhìn xe trâu, lập tức quay đầu ngựa phóng như điên, nàng chợt nhớ ra một chuyện, bất kể thế nào Xuân Ca Nhi cũng không để ba đứa con ngủ ngoài đồng, nhất là Tiểu Lâm Tử chưa đầy một tuổi không chịu nổi bôn ba.

Hảo thủ truy tung tìm thấy thi thể hai lạc đà khách vào lúc rạng sáng, thi thể tím tái thất khiếu chảy máu, đó là phản ứng khi trúng kịch độc, không thấy lạc đà đâu, Tiểu Man ngay người nhìn con đường gập ghềnh đi về phía nam.

Chạy đi chạy lại phí quá nhiều thời gian, Xuân Ca Nhi cưỡi lạc đà lúc này đã ngoài năm mươi dặm.

Với hiểu biết của nàng về Xuân Ca Nhi, ngoài năm mươi dặm Xuân Ca Nhi đã trà trộn vào biển người mênh mông, muốn tìm được hắn khó hơn lên trời.

Ẩn trốn là bản lĩnh giữ nhà của hắn và vị sư phụ giáo hoạt kia, ở mặt này Tiểu Man tự nhận mình không phải là đối thủ của Xuân Ca Nhi.

Tiểu Man ngồi trên ngựa, nước mắt lã chã, vừa có chút áy náy, vừa căm hận Xuân Ca Nhi tuyệt tình tuyệt nghĩa.

Xuân Ca Nhi nấp trong ruộng đậu, từ xa nhìn Tiểu Man lẻ loi đứng trên con dốc cao chạy loạn lên như ruồi không đầu, lúc này lòng hắn cũng không dễ chịu, nếu như không phải bên cạnh Tiểu Man còn có mấy chục võ sĩ, nói không chừng hắn đứng lên chửi mắng nữ nhân thối ngu trung này, thiên hạ có ai quan trọng hơn ba đứa con của mình.

Còn nói dối mình là vì muốn thoát ly Vân gia, cho nên lấy điều kiện ở Lan Châu theo dõi Tây Hạ năm năm để Vân gia buông tha cho mình, dối trá hết, rõ ràng nàng là đầu lĩnh đám người kia, nếu thực sự nàng muốn rời Vân gia, đời nào Vân gia lại còn giao lực lượng ngầm cho nàng điều khiển nữa.

Không biết nữ nhân này còn nói dối mình bao nhiều điều nữa.

Có điều Xuân Ca Nhi không hoài nghi tình cảm của Tiểu Man, hắn biết một bí mật cực lớn của nàng, nên không hi vọng nàng có tình cảm sâu sắc với mình, nhưng thực sự vẫn có, người từ nam phong quán đi ra mà ngay cả chân tình là gì, giả dối là gì cũng không phân rõ thì đáng chết lâu rồi.

Khi chưa có con, vì Tiểu Man mất cái mạng này cũng chẳng là gì, dùng chân tình trả lại chân ý của người ta là được, càng là người sống giả dối càng coi chân tình như mạng.

Sau khi có con, Xuân Ca Nhi tuyệt đối không dễ dàng để bản thân mất mạng nữa, dù là vì Tiểu Man cũng không được.

Hắn từ nhỏ không cha mẹ, bao nhiêu khốn khổ của cô nhi hắn trải qua hết, cuối cùng còn gặp phải cha mẹ giả vờ muốn thu nhận hắn, cuối cùng chớp mắt một cái bán hắn vào nam phong quán.

Xuân Ca Nhi quyết không cho ba đứa con non mềm như cánh hoa của mình đi vào con đường của hắn, vì thế dù chia đôi đường với Tiểu Mãn cũng không ngại.

Một võ sĩ thúc ngựa đi tới bên cạnh Tiểu Man: - Lâm phu nhân, tướng quân có lệnh, mật thiết giám thị Hãi Hồ Nhi mới là nhiệm vụ trọng yếu nhất, xin phu nhân lấy đại cục làm trọng.

Tiểu Man gật đầu: - Các ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau ngay.

Võ sĩ nhìn Tiểu Man, thở dài rồi phất tay, những người khác phóng ngựa qua người nàng, chạy về phía Lan Châu thành, sáng nay thám báo đưa tin, Hãi Hồ Nhi ở lại tại chỗ không nhúc nhích.

- Lâm Xuân, lão nương cho ngươi thời gian một chén trà, ngươi xéo ra đây, rừng rậm như vậy, bọn nhỏ không chịu nổi muỗi đâu, nếu bọn chúng có bề gì, lão nương lột da ngươi.

Đợi những võ sĩ kia đi xa, Tiểu Man đang đứng lẻ loi, đột nhiên quay đầu nhìn rừng núi rậm rạp sau lưng, cao giọng hét: - Ngươi khác đều cho rằng ngươi đã xa chay cao bay, nhưng lão nương biết ngươi chưa rời khỏi nơi này, Lão Đại sợ tối, Lão Nhị Lão Tam tuổi nhỏ không thể ở ngoài qua đêm, nếu bị thứ không sạch sẽ dính vào thì ngươi hối hận đấy.

- Nhà dân ở nơi này chỉ mấy chục gian, vừa rồi nếu ta hạ lệnh lùng sục, ngươi không thoát được đâu, ta cũng muốn theo ngươi đi Giang Nam hưởng phúc, nhưng ta còn nợ ân tình của người ta, ân tình này chưa trả, cả đời ta sống không yên.

- Ngươi đào hầm gian khổ thế nào ta đều nhìn thấy, ta cũng không biết vì sao Vân gia lại đặt hang dấu quân sát bên nhà ta, khi ta biết thì người ta đã đào xong rồi, trừ dấu ngươi, ta còn làm được gì?

Bất kể Tiểu Man hô hào thế nào, Xuân Ca Nhi đều không động lòng, còn có tâm tình ngắt một quả đậu trên cành, cho vào mồm thong thả nhai.

Nữ nhân này đang diễn trò mà thôi, cái trò xao sơn chấn hổ này mấy năm trước thường diễn ra, đừng tưởng lão tử không biết sau ngọn đồi có phục binh, lúc này chỉ kẻ ngốc mới đi ra, lão tử và mấy đứa con đều là người tự do, nói rách họng cũng không có chuyện làm nô tài cho người khác.

Xuân Ca Nhi xưa nay tự nhận mình là tiểu nhân, nên hắn có thể phê bình nhân nghĩa giả dối của Vân Tranh.

Giữa quân tử và tiểu nhân kỳ thực còn có dải màu xám, chúng ta thường gọi những kẻ đó là ngụy quân tử, có điều ngụy quân tử sống rất khổ, vì bất kể tiểu nhân hay quân tử đều có thể thẳng thắn phê bình ngụy quân tử.

Với kẻ chỉ có một đám mã tặc mấy chục người mà cũng muốn kéo hoàng đế xuống ngựa mà nói, loại nắm trong tay thiên binh vạn mã lại không tạo phản là thứ đáng bị sét đánh.

Tiên sinh từng dạy Xuân Ca Nhi một phép tắc sinh tồn trọng yếu, đó là người quân tử không đứng dưới tường đổ, mặc dù hắn biết câu này có cách giải nghĩa khác, nhưng hắn tin theo cách giải nghĩa của tiên sinh.

Nói trắng ra là đừng đứng về phía đám người chắc chắn bị xui xẻo, không thì khi ông trời giáng sấm sét xuống, ông ta bất quan tâm ngươi có vô tội hay không. Đôi khi ông trời khó tránh khỏi quá tay một chút, người giống như đứng ở trận doanh của Vân Tranh sẽ gặp họa theo.

Vân Tranh là cái tường đổ tiêu chuẩn, tiên sinh năm xưa từng nói, khi công lao Vân Tranh lớn tới mức có thể phong vương là lúc cả cả nhà y bị chặt đầu.

Đây là quy luật bất biến, sẽ không vì Vân Tranh mà thay đổi, cho dù Vân Tranh sau khi phong vương cả ngày chỉ ăn uống chơi gái cũng không thay đổi vận mệnh của y, Triệu gia phong vương cho con cháu mình còn cẩn thận hết mức có thể, tới giờ mới chỉ có mười sáu người, huống hồ người ngoài như Vân Tranh.

Đương nhiên, nếu như Vân Tranh dấy binh tạo phản, ngoài liên hợp với nước Liêu, Tây Hạ, trong câu kết với cường đạo, liên kết tất cả lực lượng khai chiến với Triệu gia, Xuân Ca Nhi rất có thể gia nhập.

Lòng tham của con người là không đáy, cứ nhìn đám hậu cung khổng lồ của đế vương là thấy rồi, Xuân Ca Nhi không tin một mình Triệu Trinh có thể đối phó với ba nghìn giai nhân! Một mình hắn đối phó với Tiểu Man đã lực bất tòng tâm, số phi tần dư thừa của hoàng đế lão nhi chính là dục vọng biến thái, không dùng tới cũng để đó tới già chứ không cho người khác đụng vào. Cho nên khi Tiểu Man nói Vân Tranh thu phục Yến Vân xong sẽ dẫn cả nhà ra biển, Xuân Ca Nhi gần như khinh bỉ ra mặt.

Đây là chuyện căn bản không thể, hải ngoại là vùng man hoang dùng để đầy ải tội phạm, Vân Tranh là tên sống trong phú quý nhung lụa quen rồi, làm sao mà y chịu nổi hoàn cảnh ác liệt ở đó, huống hồ nếu thực sự Vân Tranh có định ra biển thì đi ngay bây giờ, sao lại đợi tới khi thu phục Yến Vân rồi mới đi?

Thứ ngụy quân tử, vô sỉ, rõ ràng là quyến luyến quyền thế, rõ ràng muốn làm quyền thần, tương lai vờn tiểu hoàng đế trong lòng bàn tay lại còn làm bộ làm tịch bịa ra cái cớ đường hoàng như thế.

Xuân Ca Nhi cho rằng mình đã nhìn thấu tâm can phèo phồi của Vân Tranh, lười nhác nằm đó, chuẩn bị ngủ một giấc, đám con lúc này hẳn cùng Hoa Đại Nương ra ruộng dưa chơi vui vẻ, có Hồng Ưng ngầm trông coi, hắn rất yên tâm.

HẾT!

*****

- Lâm Xuân, tên vương bát đản khốn kiếp, trốn ta phải không? Có giỏi trốn cả đời đi, lão nương nhất định khiến ngươi hối hận ba đời.

Tiểu Man vừa nói vừa đảo mắt nhìn bốn phía, Xuân Ca Nhi luôn sủng ái mình, nhất định không thể bỏ mặc mình như vậy, chẳng lẽ hắn đi thật rồi, một ngọn lửa vô danh lấp kín lồng ngực nàng.

Xuân Ca Nhi tất nhiên sẽ không vứt bỏ Tiểu Man, dù sao thì cũng là mẹ của con mình, đâu dễ nói bỏ là bỏ, có điều nữ nhân này không cho một bài học sẽ không nhớ, chẳng may lần sau mình xây dựng cho cả nhà một tòa thành, ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện thành có thêm một cái cửa, mở cửa ra thấy Vân Tranh ngồi ở đối diện ăn cơm thì hỏng.

Tiên sinh nói thỏ khôn đào ba hang, nếu cần đào năm sáu hang cũng bình thường.

Theo như tiên sinh nói thời xưa mọi người dùng chung lão bà, hôm nay là của ngươi, mai là của ta, lẫn lộn, nam nữ ở chung với nhau với mục đích duy nhất là sinh nở.

Về sau tài sản nhiều lên, cần người trông coi, nam nhân ban ngày đi săn, tối lại trông tài sản là không được, liền tìm nữ nhân chuyên dụng, vừa có thể sinh nở và làm đồng bọn an toàn nhất, khi mình ngủ có người giúp mình trông coi tài phú.

Lão bà mà ăn trong rào ngoài làm sao chịu nổi.

Xuân Ca Nhi thực sự bội phục những người tùy tiện ăn đồ người khác đưa cho, không hiểu sao đám người đó có thể sống tới bây giờ, đôi khi hắn có kích động muốn cho ít tỳ sương vào nồi chè đậu, xem xem những kẻ dễ tin người kia có hối hận không.

Dựa theo tính cách cương liệt của Tiểu Man, tối đa còn ở lại đây nửa tuần hương, đợi nàng đi rồi, mình theo triền dốc lăn xuống, tụ họp cùng đám con, an bài xong con cái sẽ đi tìm Tiểu Man. Hãi Hồ Nhi tới giờ vẫn không có động tĩnh, chứng tỏ chúng có mưu đồ khác chứ không phải là định công thành, trong thời gian ngắn Tiểu Man sẽ an toàn.

Trời trở nên âm u, Tiểu Man xuống ngựa, ngồi một mình ôm chân khóc lớn, vô cùng thảm thiết, Xuân Ca Nhi giương tai lên nghe rất kỹ, phát hiện tiếng khóc của Tiểu Man không khác gì thường ngày, phàm là nữ nhân này muốn mình làm chuyện mình không muốn làm đều sử dụng chiêu đó, nước mắt nước mũi đều có, chỉ là không có thương tâm.

Thế là Xuân Ca Nhi nằm tiếp, trước kia hắn chỉ giả vờ mắc lừa cho nàng vui thôi, nữ nhân mà thích dỗ dành, giờ chuyện liên quan tới tính mạng ba đứa con, lúc này không cứng rắn, nếu không về sau nàng sẽ được nước lấn tới.

Quả nhiên chẳng bao lâu Tiểu Man ngừng khóc, quẹt tay một cái qua mặt là bình thường ngay được, chuẩn bị rời đi, nàng thất vọng vô cùng, không ngờ tên bạc tình Xuân Ca Nhi bỏ lại mình đem con đi rồi.

Vừa mới đứng lên, Tiểu Man đột nhiên nôn ọe, từ hôm qua tới giờ không ăn không uống, thân thể hơi mệt, mắt nàng đột nhiên sáng lên, bấm ngón tay tính nguyệt sự, lập tức vui mừng, vì nàng hình như lại có thai rồi.

Chỉ là nghĩ tới Xuân Ca Nhi và ba đứa con đã đi xa, bi thương trào dâng, lần đầu tiên nàng thấy mình có hơi ương bướng làm việc không nghĩ tới cảm thụ của người khác, trước kia cùng Xuân Ca Nhi ước định, có thể giúp Vân gia theo dõi động tĩnh người Tây Hạ, nhưng Vân gia không được can thiệp vào bất kỳ việc gì của phu thê mình.

Hình như mình làm trái điều này, hơn nữa còn đặt con vào chỗ nguy hiểm.

- Có thai rồi thì đừng nhịn đói, ăn miếng bánh này lót dạ trước rồi ta nấu cho ít cháo, ngủ một giấc sẽ không vấn đề nữa, nếu nàng còn dám cưỡi ngựa, ta đánh chết nàng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiểu Man quay ngoắt sang, nhìn thấy Xuân Ca Nhi đầy đất cát rầu rĩ đi tới, lửa giận xộc thẳng lên đỉnh đầu, cười nhạt: - Ngươi rốt cuộc chịu ra rồi à?

Xuân Ca Nhi chán chường ngồi bịch xuống đất: - Nàng đã bắt cóc con ta trong bụng, ta còn bay đi đâu được?

Tiểu Man ngớ người: - Sao ngươi biết ta mang thai, vừa rồi ta mới nhớ ra.

Xuân Ca Nhi cười khổ: - Đừng quên chúng ta đã có ba đứa con, mấy ngày qua nàng thích ăn lê xanh, vừa rồi còn nôn, từ khi sinh Lão Đại đã như thế, năm năm qua sinh ba đứa con, ta phục vụ nàng bốn năm, nàng thì không thèm đụng tới một ngón tay, chẳng lẽ ta không biết?

Tiểu Man thoải mái cắn miếng bánh bánh lớn, thong thả nhai, giọng có phần tự mãn: - Không giận nữa à?

Xuân Ca Nhi bất ngờ rống lên: - Ta hận không thể đánh chết nàng, ai cho phép nàng kéo con ta vào chuyện này? Nàng muốn làm gì nói với ta, có mất đầu ta cũng đi theo nàng, nhưng kéo các con vào là sao? Bọn chúng do nàng sinh ra, nàng không biết suy nghĩ cho chúng à?

- Hãi Hồ Nhi không phải là người, chúng là ác quỷ từ địa ngục bò ra, người khác nói ăn thịt người chỉ là nói đùa thôi, bọn chúng ăn thịt người thật! Người ta trốn còn không kịp, nàng thì dẫn cả nhà xông vào, muốn cả nhà thành món ăn trên bàn chúng với ta mới cam tâm à?

Tiểu Man nghiêm mặt nói: - Chính vì thế chúng ta càng phải cẩn thận ứng phó, chuyện này lớn lắm.

Xuân Ca Nhi lạnh lùng: - Lớn cái rắm, chỉ cần nhà ta thoát được, ta quan tâm chuyện lớn hay nhỏ làm gì, nếu tranh thủ kiếm chác được một chút, ta sẽ ra tay không do dự, ai chết mặc người đó.

- Phu quân, chàng là người Tống!

- Ai nói ta là người Tống? Nước Tống cho ta cái gì, ta hận không thể xuất thân man tộc... Thôi, bỏ đi, theo ta, cả nhà chúng ta rời Lan Châu thành, Hãi Hồ Nhi xuất hiện, nơi này sẽ thành tử địa, tối qua nàng nhìn thấy đấy, nhân thủ nàng có thể phát động quá ít, chỉ trăm người, không cách nào ứng phó được với năm trăm Hãi Hồ Nhi.

Tiểu Man ăn xong cái bánh, tháy bàn tay dinh ít mẩu vụn, lau tay luôn lên người Xuân Ca Nhi: - Các con ở đâu, Tiểu Lâm Tử có sữa bú không, đứa bé đó uống sữa bò tối đa ba bữa, tới bữa thứ tư sẽ không ăn đâu.

Xuân Ca Nhi nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Tiểu Man, nhất thời không biết nói gì với nàng, hừ một tiếng: - Ta thấy nguy cơ lớn nhất của con ta bây giờ không phải là có sữa bú hay không, mà nó có một người mẹ căn bản không coi chúng là gì. Thấy hai giáp sĩ từ sau ngọn đồi đi tới, nói tiếp: - Ta đi an bài đường lui cho các con, đợi chúng an toàn rồi sẽ tìm nàng. Nói xong quay lại ruộng đậu thoắt cái đã biến mất.

- Lâm phu nhân, vì sao lệnh phu vội vàng rời đi? Giáo úy xuất ngũ Trần Thụ đặt tay lên chuôi đao hỏi:

- Hắn không tin các ngươi.

Trần Thụ tức giận: - Mọi người cùng bán mạng cho đại soái, có gì mà không tin tưởng?

Tiểu Man lên ngựa, nhìn về phía Xuân Ca Nhi rời đi, sau đó mới trả lời: - Bán mạng cho đại soái là ta, không phải phu quân ta. Giờ tìm được hắn rồi, không lo bị bán đứng nữa, nên nghĩ cách đối phó với Hãi Hồ Nhi ra sao thì hơn.

Trần Thụ giọng khô khốc: - May phu nhân còn nhớ chúng ta có đại sự, hành vi của phu nhân hai ngày qua làm ta tưởng phu nhân đã quên chức trách của mình rồi đấy.

Tiểu Man cười tủm tỉm: - Ta mới là thủ lĩnh mật thám ở đất Lũng, mấy năm qua ngươi bị một nữ tử áp chế, có phải trong lòng vô cùng bất mãn không?

- Đúng là bất mãn, vì cô do đại soái đích thân bổ nhiệm nên ta đành bóp mũi nhận, nếu cô không biết nặng nhẹ, ta lập tức thay thế vị trí chỉ huy của cô.

- Ta không phải quân Kinh Tây các ngươi, nên đừng có lấy thứ quân pháp đó ra dùng với ta, chẳng qua vì báo ân mà ta mới nhận công việc này, nếu ngươi thấy ta không thích hợp, vậy nói ngay đi, ta và phu quân vừa vặn rời đi, tìm nơi tốt để sống, miễn các ngươi ghét đem quân pháp ra.

Trần Thụ thấy Tiểu Man không vui, gãi đầu: - Ta tin đại soái!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<