← Hồi 390 | Hồi 392 → |
Mấy ngày nay, tiếng nói phế trừ chế độ thái hậu buông rèm chấp chính, thực thi chế độ chính sự đường hiệp không ngừng vang trong triều đình. Quan viên trên dưới triều đình hợp nhau công kích, dâng tấu biểu minh nguyện vọng mãnh liệt cải cách.
Phong trào cải cách này dần lan đến dân gian. Đầu tiên là ba ngàn thái học sinh Ung Kinh đến diễu hành, yêu cầu phế trừ thái hậu buông rèm chấp chính, thực chi chế độ chính sự đường cộng thương. Tiếng hô cải cách này dần được mọi người thừa nhận, cùng với tiếng hô hào khác mãnh liệt không kém, về việc trừ vương khác- họ.
Khác với trên dưới triều đình và dân gian kêu gào cải cách nước lên thì thuyền lên, thái hậu và quân đội rất tĩnh lặng, không bày tỏ bất cứ thái độ gì, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Trong điện cực bắc hoàng cung, đế vương thiếu niên, Hoàng Phủ Điềm đang cùng hai ân sư của mình là Lễ bộ thượng thư Chu Kỳ Luân, cùng với đại học sĩ Từ Quân thương lượng tình hình trước mắt.
Mấy ngày nay tâm tình Hoàng Phủ Điềm nửa vui nửa buồn. Vui là triều đình trên dưới mãnh liệt yêu cầu trừ bỏ chế độ thái hậu buông rèm chấp chính, hồi phục chế độ chính sự đường hiệp thương. Trừ đi chế độ thái hậu chấp chính, ý nghĩa một bước quan trọng phế trừ quyền lực Thân gia.
Còn ưu là Hoàng Phủ Vô Tấn ngày càng mạnh. Thiên hạ cửu châu thì hắn đã khống chế lục châu, hơn nữa quan nội bắc bộ và lũng hữu nhất đái cũng bị quân Tây Lương của hắn khống chế. Nội ưu ngoại hoạn, điều này khiến Hoàng Phủ Điềm vô cùng lo lắng.
Thật rõ ràng, sau khi Hoàng Phủ Vô Tấn chiếm lĩnh Lạc Kinh, mục tiêu kế tiếp của hắn chính là Ung Kinh.
Từ Quân nhìn ra nỗi lo trong lòng Hoàng Phủ Điềm, cười an ủi bảo:
- Bệ hạ không cần quá lo lắng. Ung Kinh không phải là Lạc Kinh, Hoàng Phủ Chung danh bất chính, ngôn không thuận, nhân tâm tan vỡ, cho nên mới bại vong. Ung Kinh tụ tập đa phần hoàng tộc, có triều đình chính quy, nhân dân an cư lạc nghiệp, kẻ sĩ quy tập, chính Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không thể đánh, chỉ có thể viện cớ bên ngoại thích soán nghịch, tấn công Ung Kinh. Điều này thuyết minh hắn cũng biết Ung Kinh là chính thống. Bệ hạ đừng lo nữa, Ung Kinh sẽ không xảy ra chiến tranh ngay đâu.
- Từ đại nhân nói đúng!
Chu Kỳ Luân ở một bên cũng góp lời:
- Hoàng Phủ Vô Tấn chiếm lĩnh Lạc Kinh, hắn không dám dễ dàng xưng đế mà dùng thân phận giám quốc nhiếp chính vương củng cố sự thống trị. Hắn dùng vũ lực đánh ngã Kinh, Tề, U, Dự, bốn châu, tiếp theo trọng điểm tất nhiên là củng cố địa bàn của mình, ổn định dân tâm, lôi kéo sĩ tử. Lại thêm Lạc Kinh lỗ thủng trăm bề, hắn cần thời gian chậm rãi hồi phục. Cho nên ít nhất trong vòng nửa năm hắn sẽ không tiến tây. Muốn đánh ngoại trước tiên phải an nội. Chúng ta cũng phải lợi dụng khoảng thời gian này an định, nhanh chóng ổn định lại tranh quyền nội bộ. Nếu không bình được nội ưu, ngoại loạn lại sinh thì chúng ta thật sự xong rồi. Ngược lại, nếu nội ưu bình ổn, mọi người cùng nhau đối ngoại, vậy kết cuộc rất có thể là mọi chuyện vững vàng, còn về tương lai, vậy xem coi ai là nhân đức, ai được nhân tâm, thì ai được thiên hạ.
Hai sư tôn dạy bảo khiến Hoàng Phủ Điềm rộng mở trong sáng. Khối đá trong lòng y dỡ xuống. Đích thật, đối ngoại phải trước an nội. Nếu không an nội thì làm sao nhất trí đối ngoại đây?
Lúc này y chợt nghĩ tới một chuyện, vội hỏi:
- Hai vị sư tôn, còn có một việc là trẫm nên làm sao ứng phó Thân quốc cữu đây? Hắn chính là người tích cực thúc đẩy chế độ chính sự đường. Phải chăng hắn cũng phản đối Thân gia mưu nghịch, có đúng vậy không?
- Hắn chẳng qua là dùng cờ đại nghĩa để mưu lợi riêng mà thôi!
Từ Quân cười lạnh:
- Hắn và thái hậu tranh quyền. Quyền thế của thái hậu quá lớn, bị ảnh hưởng quyền lợi làm hắn bất mãn trong lòng. Nếu chế độ hành chính sự đường thành lập, hắn là kẻ được lợi lớn nhất, triều đình đại quyền lại nằm trong tay hắn. Bệ hạ phải hiểu điều này, hắn rốt cuộc vẫn là họ Thân. Thần còn giữ câu nói kia, tranh đấu trong gia tộc không thể đánh đồng với tranh đấu xã tắc. Thái hậu tốt xấu là mẫu thân của bệ hạ, sẽ không dễ dàng phế trừ bệ hạ. Nhưng một khi Thân quốc cữu nắm giữ đại quyền quân chính, hắn sẽ phân quyền lực cho con trai, rồi lại truyền cho cháu mình, vậy thì sự kiện Dương Kiên soán vị chỉ sợ sẽ lại tái diễn, bệ hạ cần phải cảnh giác!
Câu nói của Từ Quân như là hồi chuông cảnh báo đánh tỉnh Hoàng Phủ Điềm. Quyền lực là độc dược, Thân quốc cữu nếm được độc dược thơm ngọt rồi sẽ chịu dễ dàng từ bỏ sao? Từ xưa đến này quyền thần tất có quyền tử, thái hậu là mẫu thân của mình, tuyệt không đáng sợ. Đáng sợ là Thân quốc cửu, Thân Tể, cái loại ngoại thích nắm đại quyền quân chính.
- Vậy trẫm nên làm sao đây chứ?
Trong lòng Hoàng Phủ Điềm tràn ngập mê mang. Y vốn mãnh liệt ủng hộ chế độ chính sự đường, nhưng bây giờ phát hiện chế độ đó là cạm bẫy to lớn. Bỗng chốc y không biết làm cái gì mới đúng.
Chu Kỳ Luân từ từ nói:
- Ta cảm thấy bệ hạ nên làm ba sự kiện.
Câu nói của Chu Kỳ Luân khiến Hoàng Phủ Điềm như kẻ sắp chết đuối bắt được khối gỗ, y vội nói:
- Xin thái phó dạy bảo, trẫm nên làm ba việc gì?
- Thứ nhất, bệ hạ phải nắm chặt thái hậu, thường xuyên đi thăm bà, phải bắt đầu bồi dưỡng tổ chức thành viên của mình, khiến thái hậu cố gắng đề bạt đại thần có lợi cho bệ hạ. Ta tin tưởng thái hậu cũng sẽ đồng ý làm như vậy. Thứ hai, bệ hạ phải lôi kéo hoàng tộc. Hoàng tộc mới là người ủng hộ chân chính cho bệ hạ, bọn họ có cùng ích lợi với bệ hạ. Theo thần biết thì phản đối khác họ làm vương chính là người trong hoàng tộc nói ra. Thứ ba, bệ hạ nhất định phải nắm quân quyền. Chỉ khi nắm được quân quyền mới giúp bệ hạ nắm giữ thực quyền trong tương lai.
Hoàng Phủ Điềm gật đầu. Hai điều trước dễ làm, nhưng điều thứ ba làm y hơi khó xử, nắm quân quyền đâu dễ dàng như vậy. Y thấy Chu Kỳ Luân mặt mỉm cười, lòng máy động, chẳng lẽ gã có cách hay?
- Không lẽ thái phó có cách nào sao?
Chu Kỳ Luân cười cười:
- Ta cảm thấy có một người có thể thử một lần.
Từ khi Lạc Kinh rút quân, Thiệu Cảnh Văn trở về Tấn Nam, quân đội U Châu cũng ngừng thẩm thấu vào quận Thượng Đảng. Thiệu Cảnh Văn ở Tấn Nam chỉnh đốn quân đội, đúng dịp mẫu thân bị bệnh, Thiệu Cảnh Văn vì tẫn hiếu với mẫu thân, hai ngày trước mới từ Tấn Châu quay về kinh thành. Phủ trạch của Thiệu Cảnh Văn ở tại Sùng Nhân phường, là một phủ trạch chỉ chiếm năm mẫu đất, là năm trước Thân quốc cữu đưa cho gã. Người nhà Thiệu Cảnh Văn không nhiều, gã không có thiếp, chỉ có thê tử và đôi con trai con gái. Gã ở ngoài làm quan, thê tử ở nhà phụng dưỡng lão mẫu, một nhà thoạt trông sống hạnh phúc ấm áp.
*****
Mẫu thân chỉ là bị phong hàn, thêm vào nhớ thương con trai nên mới bệnh. Thiệu Cảnh Văn trở về hai ngày sau thì mẫu thân gã dần khỏe mạnh. Gã nghe nói thành Lạc Kinh bị phá, rất lo lắng tình hình Tấn Nam, quyết định ngày mai trở về.
Buổi sáng, Thiệu Cảnh Văn đang ở trong thư phòng đọc sách thì thê tử Bùi thị bưng ly trà tiến đến.
- Bọn nhỏ đâu?
Bùi thị đặt chén trà lên bàn:
- Buổi sáng chúng phải đọc sách, buổi chiều ngươi cùng chúng một lúc đi. Ngươi luôn ở bên ngoài, chúng rất nhớ ngươi.
Thiệu Cảnh Văn gật đầu:
- Ngày mai ta phải trở về, hôm nay sẽ không đi đâu hết, ở trong nhà với các ngươi.
- Nhưng ngươi đã nói chập tối phải đi gặp Thân tướng quốc mà?
- Cái này...đợi tối rồi nói đi!
- Văn lang, hay là đi đi thôi! Hắn vẫn đối xử với ngươi không tệ, nếu ngươi trở về không gặp hắn, trong lòng hắn chắc sẽ không thoải mái. Lúc mẫu thân sinh bệnh hắn cũng phái thị thiếp tới đưa nhân sâm thượng đẳng. Về tình về lý thì ngươi nên đi thăm đáp lễ bái tạ.
- Được rồi! Tối ta đi xong sẽ trở về.
Lúc này lão quản gia tới cửa bẩm báo:
- Lão gia, lễ bộ Chu thượng thư đến, đang chờ ngoài cửa phủ.
Thiệu Cảnh Văn ngẩn ra. Chu Kỳ Luân tìm mình làm gì? Hơn nữa từ đâu gã biết mình đã trở về?
Gã không kịp nghĩ nhiều, liền nói:
- Mời hắn vào phòng khách quý chờ một lát.
Tuy thân phận Chu Kỳ Luân cao nhưng không có giao tình gì với Thiệu Cảnh Văn, cho nên sẽ không mời gã tới thư phòng trò chuyện.
Thiệu Cảnh Văn dặn dò thê tử vài câu, lập tức đi hướng phòng khách. Đi tới cửa phòng thì thấy Chu Kỳ Luân ngồi uống trà, gã liền nở nụ cười chắp tay đi vào.
- Đã để Chu thượng thư đợi lâu, thật rất có lỗi!
Chu Kỳ Luân vội đứng dậy đáp lễ, cười nói:
- Không mời mà đến, quấy rầy thời gian nghỉ ngơi quý giá của Thiệu tướng quân, là ta nên xin lỗi mới đúng.
- Không cần đa lễ, mời Chu thượng thư ngồi!
Hai người chia chủ khách ngồi xuống, một nha hoàng bưng lên ly trà cho Thiệu Cảnh Văn.
Chu Kỳ Luân trước tiên thở dài nói:
- Thành Lạc Kinh phá, Tề vương không rõ sinh tử, thật là khiến người thổn thức.
Thiệu Cảnh Văn mỉm cười nói:
- Ta lại cảm thấy Tề vương tiêu đời là chuyện tốt với dân chúng Lạc Kinh. Hắn thất bại là tất nhiên, cứ ôm may mắn Hoàng Phủ Vô Tấn chiếm lĩnh Tề Châu liền ngừng bước, không có dã tâm chỉ muốn hư danh đăng cơ nhất thời, sao hắn không bại cho được?
Chu Kỳ Luân vốn tưởng cùng Thiệu Cảnh Văn tìm cộng đồng ngôn ngữ, hình thành cộng minh, chậm rãi xâm nhập với gã. Ai ngờ hai người vừa mở miệng liền hiện ra quan điểm khác nhau, thật khiến Chu Kỳ Luân lúng túng, bỗng chốc không tìm thấy lời nào để nói, trong phòng không khí biến lạnh.
Lát sau Chu Kỳ Luân cười khan, nói:
- Không biết hiện tại Tấn Nam có nhiều ít quân đội?
Chu Kỳ Luân hỏi chuyện có chút đường đột, nếu như là hộ bộ thượng thư hỏi thì có lẽ là quan tâm hậu cần quân lương. Nhưng Chu Kỳ Luân là Lễ bộ thượng thư, gã hỏi câu này có chút chẳng ra cái gì.
Thiệu Cảnh Văn hơi cau mày, gã không biết đối phương có ý gì, không tiện đối đáp, dù sao đối phương là trọng thần.
Gã cười qua loa nói:
- Đại khái hơn mười vạn một chút! Làm sao vậy, Chu thượng thư cũng quan tâm quân đội?
- Thế thì không. Bởi vì Hoàng Phủ Vô Tấn đoạt Lạc Kinh, không lâu sau Hoàng Hà sắp kết băng, ta rất lo nếu Sở quân vượt qua Hoàng Hà, tấn công Tấn Nam, kỳ thật bệ hạ cũng rất lo âu về điều này.
Thiệu Cảnh Văn hơi ngây ra, hoàng thượng lo lắng? Kỳ thật gã biết Chu Kỳ Luân này vốn là thái phó của Sở vương, quan hệ với Hoàng Phủ Điềm không tầm thường. Gã chợt giật mình, thì ra Chu Kỳ Luân là đại biểu hoàng thượng đến thăm mình.
Chu Kỳ Luân thầm chán nản. Vốn gã định nói chuyện vui vẻ với Thiệu Cảnh Văn rồi mới chậm rãi lộ ra hoàng thượng quan tâm, khi đó Thiệu Cảnh Văn chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng thật sự nói chuyện thì gã phát hiện, Thiệu Cảnh Văn đang cố ý bảo trì khoảng cách với mình. Như vậy thì gã không tiện lập tức nói rõ ý đồ đến, để Thiệu Cảnh Văn quy hàng hoàng thượng, thôi thì từ từ sẽ đến vậy.
Gã lấy ra một chiếc hộp gấm đặt trên bàn, mở nắp ra. Bên trong là một nhân sâm đã thành hình người, đẩy hướng Thiệu Cảnh Văn, cười nói:
- Hoàng thượng nghe nói mẫu thân tướng quân bị bệnh cảm, đặc biệt để ta đưa một gốc nhân sâm cho lệnh đường bổ thân thể. Đây là chút tâm ý của hoàng thượng, xin tướng quân hãy nhận lấy!
Chu Kỳ Luân cáo từ rời đi, . hiệu Cảnh Văn cầm nhân sâm ngàn năm, suy tư thật lâu. Hoàng đế quan tâm thần tử, sai người đưa nhân sâm là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng Thiệu Cảnh Văn cứ thấy bên trong ẩn giấu cái gì. Đầu tiên, để thượng thư đến đưa dược có chút không hợp tình lý. Hơn nữa làm sao hoàng thượng biết mẫu thân của mình bị bệnh?
Lúc này, thê tử của gã, Bùi thị tiến lên. Bà thấy trượng phu lặng im không nói, liền hỏi:
- Văn lang, xảy ra chuyện gì sao?
- Phu nhân, ngươi nói xem tiểu hoàng đế làm sao biết mẫu thân bị bệnh? Ngươi có nói cho người khác biết việc mẫu thân bị bệnh không?
Bùi thị ngẫm nghĩ, mày nhíu lại:
- Chẳng lẽ là cậu của ta?
Cậu của Bùi thị là một tiểu quan tại thái thường tự. Mấy ngày trước mợ từng đến phủ tìm mình, gặp mẫu thân bị bệnh.
- Văn lang, mợ ta biết mẫu thân bị bệnh, có quan hệ gì sao?
- Quan hệ không lớn, chẳng qua ta cảm thấy có chút đột ngột.
Thiệu Cảnh Văn đứng dậy nói:
- Hiện giờ ta đi Thân tướng quốc phủ một chuyến, buổi tối không đi.
Gã đưa nhân sâm cho thê tử:
- Nhân sâm này giá trị không nhỏ, ngươi trước tiên cất đi!
Thiệu Cảnh Văn thay bộ đồ, tâm sự nặng nề đi phủ Thân quốc cửu.
Bởi vì Tề vương bại vong, triều đình Ung Kinh chuế triêu ba ngày, Thân quốc cữu cũng vì thế mà ở nhà nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian hô hào kéo thái hậu xuống đài, Thân quốc cữu cũng bị đẩy lên đầu ngọn sóng. Vì tị hiềm, Thân quốc cữu không ra ngoài gặp bất cứ đồng liêu nào. Y nhốt mình trong nhà, tuyên bố với bên ngoài là thân thể chưa lành bệnh, cần tĩnh tâm tu dưỡng.
Y đang quan sát, quan sát hướng đi tình hình chính trị, cũng quan sát động tĩnh của thái hậu. Thái hậu và quân đội im lặng khiến Thân quốc cữu có chút bất an. Y cảm thấy có nguy hiểm tiềm tàng. Nhưng y biết rõ, nếu không thừa cơ cải cách chế độ thái hậu buông rèm chấp chính, thời gian kéo dài càng lâu thì sẽ càng bất lợi với y. Hơn nữa thái hậu đương chính bị người trong thiên hạ lên án, sớm muộn gì cũng sẽ hủy Đại Ninh vương triều.
← Hồi 390 | Hồi 392 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác