Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 392

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 392: Lôi kéo Thiệu Cảnh Văn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Trong thư phòng, Thân quốc cữu đang cùng quốc tử giám tế tửu Thôi Nhan Bá thương lượng việc sĩ tử diễu hành. Ung Kinh quốc tử giám tế tửu không phải là Tô Tốn, cũng không liên quan đến Tô gia, vốn đó nên là một thuộc hạ của Tô Tốn. Thôi Nhan Bá là sử quán học chính, tại Ung Kinh được Thân quốc cữu đề bạt làm quốc tử giám tế tửu, xem như là tâm phúc của Thân quốc cửu.

- Tướng quốc, tổ chức ba vạn sĩ tử diễu hành trên đường thì không phải vấn đề lớn, quan trọng là ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chủ yếu là về mặt quân đội.

Thôi Nhan bá tâm sự nặng nề. Để đám sĩ tử giơ cờ phản đối vương khác họ có chọc giận Thân Tể không đây. Thân Tể tay nắm trọng binh, thật khiến gã lo lắng.

Thân quốc cữu cười cười:

- Ngươi không cần lo. Thân Tể xa ở Đồng Quan, cho dù hắn có tâm thì cũng không kịp sắp xếp. Ta từng phân phó cho Kinh Triệu doãn và Trường An Vạn Niên huyện lệnh hai huyện, khiến họ dốc sức giữ trật tự. Hơn nữa trong tay ta cũng có quân đội, ta sẽ ra lệnh quân giữ thành không cho quân Quang Trung vào thành. Ngươi cứ yên tâm an bài sĩ tử, ta cần đại quy mô ủng hộ, thanh thế càng lớn càng tốt.

- Ta hiểu rồi, ta nhất định sẽ sắp xếp thật tốt. Ta trước đưa bản kế hoạch tường tận cho tướng quốc.

Thân quốc cữu gật đầu.

Lúc này, thị vệ đứng ở cửa bẩm báo:

- Tướng quốc, thiệu tướng quân đến!

Thân quốc cữu cười:

- Dẫn hắn đến chỗ ta.

Thôi Nhan Bá nghe nói Thiệu Cảnh Văn đến vội đứng dậy cáo từ.

Chốc lát sau, Thiệu Cảnh Văn bước nhanh đi tới. Gã tiến lên quỳ một gối xuống:

- Ty chức Thiệu Cảnh Văn tham kiến tướng quốc!

qua gã luôn trung thành tận tâm với mình, Thân quốc cữu tuyệt đối tin tưởng gã.

Có thể nói mười vạn tinh binh trong tay Thiệu Cảnh Văn là lợi thế lớn nhất của Thân quốc cửu. Thiệu Cảnh Văn cũng là tâm phúc thứ nhất của y. Nhiều năm

- Đứng dậy đi!

Thân quốc cữu mời gã ngồi xuống, lại ra lệnh người hầu dâng trà, thế này mới cười nói:

- Thân thể mẫu thân đỡ hơn chút nào không?

- Cảm ơn tướng quốc đã quan tâm, bệnh tình của mẫu thân đã tốt hơn nhiều. Ty chức chuẩn bị ngày mai trở về Tấn Nam.

- Sao không ở lâu hơn mấy ngày? Ngươi khó được trở về một lần, cùng thê nhi lâu hơn chút không tốt sao?

Thiệu Cảnh Văn bưng lên chén trà uống một hớp, nói:

- Hồi bẩm tướng quốc, U Châu Lưu Hán Chương không rút quân, tám vạn đại quân sắp xếp tại Nghiệp quận tạo áp lực với Tấn Nam. Hơn nữa mắt thấy Hoàng Hà sắp kết băng, Sở quân qua sông uy hiếp Tấn Châu là chuyện cực dễ dàng, thuộc hạ rất lo an toàn Tấn Nam, cho nên phải nhanh chóng trở về.

- Việc này ngươi không cần phải lo!

Thân quốc cữu mỉm cười:

- Lưu Hán Chương binh trú Nghiệp quận chẳng qua là làm bộ dáng mà thôi, hắn sợ Hoàng Phủ Vô Tấn đoạt lại quân quyền của hắn. Sớm muộn gì quân quyền của hắn sẽ bị cướp đi, nhưng không phải hiện tại, trí tuệ của hắn thua xa Hạ Thiên Tuyệt.

Thân quốc cữu từ trên bàn cầm lên một phong thư, lại nói:

- Hoàng Phủ Vô Tấn vừa mới sai người gửi một lá thư cho ta.

Thiệu Cảnh Văn ngây ra. Hoàng Phủ Vô Tấn thế nhưng gửi thư tới?

Gã do dự hỏi:

- Hoàng Phủ Vô Tấn có ý gì?

- Hắn không có ý gì, hy vọng hai bên tạm nghỉ qua mùa đông. Cũng nói cho ta biết cả nhà Tề vương đều chạy trốn, nhận định là trốn tới xung quanh Thục Trung thành đô phủ.

Thiệu Cảnh Văn hơi nhíu mày:

- Tướng quốc, ty chức cho rằng Hoàng Phủ Vô Tấn nên viết thư cho thái hậu mới đúng. Hắn làm vậy dường như có ý khiêu khích.

- Ngươi nói điểm này không sai, hắn đang khiêu khích mâu thuẫn giữa ta và thái hậu. Người này đã nhìn thấu Ung Kinh tranh đấu nội bộ, nghỉ chiến qua mùa đông chẳng qua là muốn ngồi chờ nội bộ chúng ta mâu thuẫn càng sâu. Tiểu tử này ngày càng thông minh. Cảnh Văn, năm đó ta muốn giết hắn ngươi không nên khuyên ta.

Thiệu Cảnh Văn cúi đầu không nói lời nào. Gã không cho rằng năm đó mình làm sai. Nếu không phải tiên đế một lòng muốn tiêu diệt Lương vương hệ, sẽ không đến mức ép Hoàng Phủ Vô Tấn như ngày hôm nay.

Gã thở dài, nói:

- Tướng quốc, hôm nay hoàng thượng sai người đến tìm ta.

Thân quốc cữu lập tức cảnh giác:

- Phái ai tới?

Mặc kệ là thái hậu đến tìm Thiệu Cảnh Văn hay là hoàng thượng, chỉ cần không thông qua y là y sẽ bản năng cảnh giác ngay.

- Hồi bẩm tướng quốc, hoàng thượng sai Chu thượng thư tới cửa, đặc biệt hỏi thăm bệnh tình mẫu thân ta.

Thân quốc cữu mày nhíu chặt, lấy làm lạ hỏi:

- Sao hắn biết mẫu thân ngươi bị bệnh?

Thân quốc cữu nói 'hắn' không phải chỉ tiểu hoàng đế mà là Chu Kỳ Luân. Y biết tiểu hoàng đế tuổi nhỏ, bây giờ cái gì đều nghe lời Chu Kỳ Luân và Từ Quân. Đến thăm bệnh tình mẫu thân Thiệu Cảnh Văn nhất định là ý của hai người kia.

- Tướng quốc, rất có thể là từ chỗ cậu của thê tử ty chức biết được tin, quan hệ của họ luôn rất tốt. Chẳng qua ty chức thấy lạ là mẫu thân ty chức không bệnh nặng lắm, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, tối đa thân thích bằng hữu tới thăm thì được rồi. Nhưng hoàng thượng lại phái Lễ bộ thượng thư đến viếng, khiến ty chức cảm thấy dụng ý của họ dường như không phải vì thăm bệnh.

Thân quốc cữu gật đầu, khẽ thở dài:

- Ngươi nói không sai, tiểu hoàng đế chúng ta không chịu cô đơn.

Thiệu Cảnh Văn ngạc nhiên.

Gã hiểu ý của Thân quốc cửu, vội nói:

- Hoàng thượng tuổi nhỏ, không thể bị hai người kia làm đường lạc lối. Tướng quốc nên điều Chu Kỳ Luân và Từ Quân đi địa phương làm quan, hai người họ sẽ hại hoàng thượng!

Thân quốc cữu lắc đầu:

- Không! Để hoàng thượng trở thành một thế lực khác chưa chắc là chuyện xấu. Ở một mức độ nào đó thì ích lợi của ta và hắn giống nhau, ta tin tưởng hắn cũng chán ghét chế độ thái hậu chấp chính.

- Nhưng mà...ty chức nên làm sao?

Thân quốc cữu nheo mắt cười:

- Ngươi cứ coi như không xảy ra chuyện gì. Họ không kéo được ngươi thì sẽ đi lôi kéo đại tướng quân Mao Tương vũ lâm quân hoàng thành. Phía đó họ sẽ thành công hơn.

Thân quốc cữu đã nói quá rõ ràng, Thiệu Cảnh Văn cảm thấy lòng nhẹ nhõm nhiều.

Gã đứng dậy nói:

- Sáng mai ty chức phải đi sớm, xin cáo từ trước.

- Ngươi chờ chút đã!

Thân quốc cữu cười xua tay ý bảo gã ngồi xuống:

- Ta còn có việc quan trọng muốn thương lượng cùng ngươi.

Thiệu Cảnh Văn lại ngồi xuống, chờ Thân quốc cữu kể cho nghe việc quan trọng.

Thân quốc cữu trầm ngâm giây lát, nói:

- Ta định giao dịch một phen với Thân Tể, dùng Tấn Nam đổi Hán Trung. Quân đội của ngươi triệt về Thục Châu, nhường Tấn Nam cho Thân Tể, sau đó hắn sẽ đưa Hán Trung cho ta.

Thiệu Cảnh Văn giật mình:

- Thân Tể có đồng ý không?

Thân quốc cữu cười cười:

- Chắc là có! Đây vốn là phương án thái hậu đề ra.

Ban đêm, ngoài Hoa Thanh cung một mảnh tĩnh lặng, một đội kỵ binh mấy trăm người từ xa chạy vội đến.

*****

Vũ lâm quân thủ vệ Hoa Thanh cung từ xa liền phát hiện, lớn tiếng quát:

- Ai đó!?

Kỵ binh ghìm cương ngựa, lớn tiếng đáp:

- Là Tần Vương điện hạ, từ Đồng Quan đến!

Vũ lâm quân không dám chậm trễ, lập tức đi vào bẩm báo. Trong đội ngũ, Thân Tể ánh mắt âm trầm. Gã phụng mệnh thái hậu triệu kiến, chạy vội đến. Thật ra gã cũng biết xảy ra chuyện gì, triều đình trên dưới dấy lên phong trào đại quy mô đả đảo thái hậu, tình cảnh của thái hậu cực kỳ bị động. Không chỉ là thái hậu, tước vị Tần vương và mộng tưởng đăng cơ tương lai của gã rất có thể sẽ vỡ nát. Thân Tể cũng giống bà, không thể chịu đựng được nữa.

Lát sau cửa cung mở rộng. Gã nhảy xuống ngựa, bước nhanh đi hướng thâm cung.

Nội điện Thâm Phú, Thân thái hậu bình tĩnh chờ Thân Tể đến. Dù trong kinh thành rối loạn nhưng Thân thái hậu vẫn cực kỳ bình tĩnh. Bà biết thế lực phản đối mình sau lưng có Thân quốc cữu trợ giúp. Nói đến cùng căn nguyên tất cả mâu thuẫn là do phân phối quyền lực giữa họ. Thân quốc cữu muốn dùng chế độ chính sự đường chủ đạo quyền lực, nhưng đây đối với bà không khác nào là dứt bỏ quyền lực, điều này sao có thể được chứ?

Một thái giám vội bước vào, khom người bẩm báo:

- Thái hậu, Tần vương điện hạ đến!

- Tuyên hắn vào điện!

Lát sau Thân Tể sải bước đi đến, quỳ một gối xuống:

- Thần Thân Tể tham kiến thái hậu, chúc thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!

Thái hậu lạnh lùng cười:

- Thân đại tướng quân, hiện giờ ai gia không phải thiên tuế, rất có thể ngày mai ai gia không giữ được mạng sống.

- Thái hậu quá lời!

Thái hậu thở dài một tiếng, vẫy tay:

- Đại tướng quân bình thân, mời ngồi!

Thân Tể ngồi xuống, giọng căm hờn nói:

- Thái hậu, chúng ta không thể cứ im lặng như vậy, chúng ta phải phản kích!

- Đây cũng là lý do ai gia tìm ngươi. Ai gia được đến tin tức, hôm sau sẽ có ba vạn thái học sinh diễu hành giữa đường, dấy lên vận động đại quy mô phản đối ta. Ai gia quyết định, phải giết gà dọa khỉ!

Thân thái hậu cắn răng, lạnh lùng nói:

- Ai gia phải để cho họ biết, Đại Ninh vương triều là trong tay ai gia, chứ không hải đám hủ nho bọn họ có thể thay đổi!

Ung Kinh Xuân Minh môn, nơi này là Đông đại môn thành Ung Kinh, cũng là một tòa đại môn gần trọng địa Bá Kiều trú binh Ung Kinh trước kia nhất.

Vào canh ba, một đội quân tám ngàn người lặng lẽ đến Xuân Minh môn. Người có trách nhiệm canh giữ Xuân Minh môn vào lúc này là một đô úy, họ Lâu. Gã làm cách nào cũng không nghĩ ra tại sao hôm nay sẽ phái gã đến Xuân Minh môn làm việc.

Lâu đô úy đứng trên thành lâu, ngây ngẩn dưới dưới thành một mảnh ánh lửa, trông như chỉ có một ngàn binh sĩ đốt lửa chiếu rọi dưới thành sáng như ban ngày. Nhưng Lâu đô úy cảm giác được tuyệt đối không chỉ là một ngàn người.

Trong ánh lửa, gã thấy rõ ràng quân đội dưới thành dẫn đầu chính là Thân Tể, đệ nhất quân đầu Ung Châu.

Một hiệu úy ở mặt dưới hô lên:

- Bên trên là Lâu tướng quân sao? Thân đại tướng quân hồi kinh, lệnh cho ngươi mở cửa thành!

Lâu đô úy rất khó xử. Gã từng là thuộc hạ của Thân Tể, sau này bị điều đi làm thuộc hạ cửu môn đại tướng quân Điền Hưng Văn. Điền Hưng Văn là một trong các tâm phúc của Thân quốc cửu, thủ tam vạn cửu môn trọng binh, khống chế phòng ngự kinh thành. Trong kinh thành còn có năm ngàn Tú Y vệ trung thành với thái hậu, thêm cả năm ngàn vũ lâm quân cũng theo lệnh thái hậu.

Dù Lâu đô úy rất khó xử nhưng Thân Tể đã trở lại kinh thành, gã không dám không mở cửa. Huống chi Thân Tể từng là cấp trên của gã.

Gã chỉ đành thở ra, mệnh lệnh:

- Mở cửa thành!

Cửa thành chậm rãi mở ra, từng đội binh sĩ xếp hàng bắt đầu vào thành. Ánh lửa đã tắt, Lâu đô úy rốt cuộc phát hiện, đích thực không phải một ngàn người mà là tám ngàn. Gã cảm thấy nghĩ mà sợ, để tám ngàn người tiến thành, điều này có ý nghĩa gì?

Thân Tể đi tới trước mặt gã, vỗ vai khen ngợi gã không quên chủ cũ:

- Ngơi tới chỗ ta đi, ta phong ngươi thành tướng quân!

Lâu đô úy vội quỳ một gối xuống:

- Ty chức nguyện góp sức cho Thân đại tướng quân!

- Giữ cửa thành cho tốt, có chuyện gì không như ý thì có thể đến tìm ta.

Thân Tể đắc ý cười, xoay người đi. Lâu đô úy thầm thở dài, gã cảm thấy dường như mình đã làm một việc sai lầm.

Trời dần sáng tỏ, trong thành Ung Châu lại bắt đầu một ngày mới. Người chuẩn bị buôn bán thì bận rộn mở cửa hàng, trong Sùng Nhân phường dâng lên không khí náo nhiệt. Giờ tỵ, một đội tam vạn học sinh thái học, quốc tử học tổ thành đội diễu hành nghênh ngang đi ra Sùng Nhân phường.

Họ giơ cao đủ loại tấm bảng 'Tiêu trừ thái hậu chuyên chế', 'Thực thi chế độ chính sự đường', 'Phản đối vương khác họ', đủ loại biểu ngữ đầy rẫy, ba vạn thái học sinh kéo dài vài dặm, thanh thế to lớn, trên đường hấp dẫn ánh mắt vô số người. Không ngừng có người trẻ tuổi tham gia đội ngũ diễu hành, có nhiều quan viên trung, hạ tầng cũng tự động gia nhập.

Đội ngũ chỉnh chu có trật tự, Kinh Triệu phủ và nha sai hai huyện kinh thành đều tham gia giữ trật tự. Không ngừng có nha sai mặc đồng phục hai màu đỏ đen tuần tra bốn phía đội diễu hành.

Đây là một lần diễu hành lên án công khai thái hậu chuyên chế. Đẩy vận động phản đối thái hậu buông rèm chấp chính từ mười mấy ngày nay lên đến cao trào. Đám thái học sinh cảm xúc sục sôi, không ngừng kể cho dân chúng kinh thành nghe thái hậu vô năng dẫn đến hàng loạt thảm bại.

Diễu hành ảnh hưởng ngày càng lớn, dần lan đến toàn thành. Cả thành trên đường đều bàn tán tệ đoan thái hậu chấp chính, thậm chí do đám quan lại tổ chức hoạt động liên danh phế bỏ chế độ thái hậu chấp chính cũng bắt đầu tích lũy, đủ loại dấu hiệu chứng tỏ diễu hành bắt đầu lộ ra hiệu quả.

Nhưng việc ngoài ý muốn đã xảy ra. Ngay khi ba vạn thái học sinh và hơn một vạn chí nguyện giả mới vào đường lớn Chu Tước không lâu, một đội quân vạn người từ trong hoàng thành lao ra. Họ võ trang đầy đủ, mỗi người cầm đại bổng kim ngô vệ, như sài lang hỏ báo vọt vào đội diễu hành, bắt đầu cuộc trấn áp huyết tinh với các thái học sinh diễu hành.

Đám lính chẳng chút nương tay, côn bổng tung bay, xé nát biểu ngữ, đem đội diễu hành mấy vạn người đánh đến kêu rên liên tiếp, khắp nơi đều là đám thái học sinh gãy tay gãy chân. Mười mấy thái học sinh dẫn đầu bị đám lính bao vây, loạn côn đánh chết ngay đầu đường.

Ngay cả nha sai giữ trật tự cũng bị liên lụy. Mấy trăm nha sai bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, quỳ xuống đất xin tha.

Các học sinh văn nhược vĩnh viễn không phải là đối thủ của binh sĩ hung ác. Họ bị đánh đến ôm chạy tứ tán, nhưng có một phần thái học sinh tập trung lại chuẩn bị liều mạng với binh sĩ. Tuy nhiên, hình ảnh càng máu me hơn đã xảy ra. Quân đội không dùng côn bổng nữa mà sửa sang đao để trấn áp. Tia sáng lạnh lấp lóe, máu thịt bắn tung tóe. Khoảnh khắc, hơn ba trăm thái học sinh bị giết, máu tươi nhiễm đỏ đường lớn Chu Tước.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<