← Hồi 327 | Hồi 329 → |
Hài tử mười ba tuổi đã biết đến phúng điếu sao? Cái này làm cho nội tâm Thân Quốc Cữu rất kinh ngạc.
Thân Quốc Cữu đi đến trước linh cửu, rất nhiều đại thần đang xếp hàng chờ đợi. Mọi người liên tục hướng hắn chào, bỗng nhiên, vài tên đại thần ở cửa ra vào liên tục tránh ra, chỉ thấy Sở Vương Hoàng Phủ Điềm đi ra, lại để cho Thân Quốc Cữu càng thêm hoảng sợ, hắn vậy mà đốt giấy để tang.
Đại thần, Hoàng tộc ở đây không ai làm như vậy, cái này cũng không phải là không thể được, mà là bởi vì đây là một loại lễ tiết cực kỳ long trọng, là một loại tôn trọng lớn nhất đối với người chết cùng gia thuộc của người chết. Nếu như là lúc trước, rất nhiều Hoàng tộc, đại thần cũng sẽ làm như vậy. Nhưng ở bối cảnh phái Lương Vương đang bắt đầu bị diệt trừ và chèn ép, người bình thường rất khó làm được, tới bái tế một chút đã là nguy hiểm rất lớn, ai còn dám đốt giấy để tang. Như vậy khác nào nói với Hoàng đế, ta là người của Lương Vương, không ai đốt giấy để tang, không nghĩ tới Sở vương mới mười ba tuổi lại làm được.
Cái này làm cho đám đại thần âm thầm kinh ngạc, ngay cả Vương phi cũng đỏ hồng đôi mắt tạ lễ Sở vương, Thân Quốc Cữu bỗng nhiên hiểu được, đây là Sở vương lấy lòng phái Lương Vương, thời khắc Hoàng Thượng đã biểu hiện ra sẽ ra tay đối với phái Lương Vương, Sở vương vậy mà đi một con đường riêng, hướng phái Lương Vương lấy lòng, cái này để cho Thân Quốc Cữu sợ hãi thán phục không thôi.
Sở vương Hoàng Phủ Điềm cũng nhìn thấy Thân Quốc Cữu, bước lên phía trước thi lễ:
- Cậu cũng tới.
- Ân! Ngươi chờ ta một lát.
Thân Quốc Cữu cũng không xếp hàng, trực tiếp tiến vào tế điện, một lát lại đi ra, đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Phủ Điềm, Hoàng Phủ Điềm cũng là nghe lời, ngoan ngoãn tới xe ngựa của Thân Quốc Cữu, tiến vào xe ngựa, hắn liền đem đồ tang trên người cởi bỏ, Thân Quốc Cữu cũng không nói gì, cứ như vậy lạnh lùng nhìn xem hắn, sau nửa ngày, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi vì sao làm vậy?
- Cậu cho rằng phái Lương Vương như thế nào?
Hoàng Phủ Điềm nằm trên ghế dựa hỏi.
Thân Quốc Cữu cũng có vài phần hứng thú, hắn hỏi lại Hoàng Phủ Điềm:
- Ngươi thấy ra sao?
Hoàng Phủ Điềm lắc đầu:
- Ta cho rằng lực lượng của phái Lương Vương sẽ cường đại hơn, cường đại đến độ đủ để tham dự quá trình tranh đoạt.
Thân Quốc Cữu trên mặt đại biến, hai chữ " tranh đoạt" này là tối kỵ trong sân khấu quyền lực, hắn ấn chặt bả vai Hoàng Phủ Điềm, không cho hắn nói thêm gì nữa, hắn hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, bốn phía không có người, lập tức phân phó một tiếng:
- Hồi phủ!
Xe ngựa khởi động, âm thanh bánh xe lộc cộc che dấu tiếng nói của bọn hắn.
- Ai nói cho ngươi sự tình này?
- Là sư phụ ta nói, hắn nói hoàng tổ từng có thánh chỉ, Lương Vương có thể kế thừa đế vị, xếp hạng sau Sở Vương, trước Tề Vương, Hoàng Phủ Vô Tấn là dòng chính hoàng tộc, nếu như hắn làm Lương Vương, vậy hắn cũng có tư cách kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Bí mật này Thân Quốc Cữu cũng biết, thậm chí hắn còn biết đạo thánh chỉ này được khắc trong một thiết bia ở thái miếu, nhưng chuyện kia có thật thì đã làm sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ lập nhi tử người khác làm hoàng đế sao? truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Thân Quốc Cữu không cho là đúng, điểm này hắn rất khẳng định, mặc kệ Vô Tấn được sủng ái như thế nào, địa vị cao như thế nào, nhưng hắn cùng ngôi vị hoàng đế là vô duyên, cũng không phải tùy tiện một hoàng tộc đều có thể tham gia tranh đoạt, trong này có một điều kiện tiên quyết, đó phải là nhi tử hoàng đế.
- Điện hạ, ngươi không nên nghĩ chuyện này, cũng không nên lập dị, bây giờ là thời khắc rất mẫn cảm, Thái tử có thể sẽ bị phế, chiến tranh cũng có thể sẽ bộc phát.
Thân Quốc Cữu nhìn thẳng Sở vương:
- Phải học tỉnh táo, học nhẫn, phải học giống như ta, bình tĩnh xem thời cuộc biến hóa, dùng bất biến ứng vạn biến, ngươi hiểu chưa?
Hoàng Phủ Điềm vốn còn muốn nói cho cậu biết thực lực của Hoàng Phủ Vô Tấn một chút, khoe mình có kiến thức, nhưng thấy cậu tựa hồ cái gì cũng minh bạch, nên hắn cũng trầm mặc.
Tin tức Lan Lăng quận Vương Hoàng Phủ Cương qua đời, Vô Tấn ở bốn ngày sau mới biết được, là Hoa Mai vệ dùng hệ thống chim bồ câu thông báo cho hắn. Hoàng Phủ Cương qua đời làm cho Vô Tấn khổ sở vài ngày, tuy Hoàng Phủ Cương không phải thân tổ phụ của hắn, nhưng người lại xem hắn như cháu ruột. Nhưng thế cục ngày càng khẩn trương, làm cho hắn không thể không lờ đi sự tình người qua đời.
Sự tình luôn liên tiếp mà đến, ngay khi hắn nhận được tin tức Hoàng Phủ Cương qua đời, cùng thời khắc đó, hắn cũng nhận được tin tức của đại ca từ Duy Dương đưa tới, tổ phụ Hoàng Phủ Bách Linh của hắn cũng bệnh tình nguy kịch, rất có thể không qua khỏi. Nói hắn nếu có thể, thì tranh thủ tới thăm người lần cuối.
Tuy Vô Tấn không có khả năng đến Kinh thành tham gia tang lễ của Hoàng Phủ Cương, nhưng Hoàng Phủ Bách Linh lại là người hắn yêu thương kính trọng nhất, với lại khoảng cách không xa, hắn không có lý do gì thoái thác. Nhưng hết lần này tới lần khác, Tô Hạm bỗng nhiên lại xuất hiện điềm báo trước sanh non, Vô Tấn trong nội tâm lo lắng cực kỳ, chỉ phải lưu lại bầu bạn với thê tử.
Bận rộn trọn vẹn năm ngày, thai tình của Tô Hạm mới ổn định trở lại. Mà lúc này, Duy Minh lại đưa thư tới, nói tổ phụ đã vượt qua một kiếp, đã khôi phục sinh hoạt bình thường, cái này làm cho Vô Tấn thở dài nhẹ nhàng. Lúc này trong nhà loạn thành một đoàn, từ khi trong nhà xuất hiện hai phụ nữ có thai, sinh hoạt trong nhà hắn không giống lúc trước nữa, những chuyện vặt vãnh như tăng lên gấp đôi. Tô Hạm thân thể yếu kém, mang thai hài tử làm nàng rất mệt mỏi, nàng cần phải chăm sóc thai nhi, nhiều chuyện trong nhà nàng không cách nào quan tâm hết, cơ hồ tất cả trọng trách đều đặt lên người Phượng Vũ, nhưng Phượng Vũ còn phải bỏ rất lớn tinh lực vào thương hội.
Cái này phảng phất như là lão thiên tận lực an bài, biết rõ trong nhà hắn sẽ loạn thành một bầy, lão thiên liền đem Ngu Hải Lan tinh thông y lý tới. Nữ tử trong nhà nhờ nàng mà đều khỏe mạnh, dựa theo quy củ nạp thiếp, một tháng sau khi Ngu Hải Lan vào cửa, Tô Hạm đã tiếp nhận Ngu Hải Lan dâng trà, từ nay về sau, Ngu Hải Lan chính thức trở thành thê thiếp của Vô Tấn, đồng thời, nàng cũng nhận trách nhiệm chiếu cố hai phụ nữ có thai.
Ngày mới còn chưa tới, cảnh đêm vẫn bao phủ Giang Ninh thành, trong phủ Vô Tấn đèn đuốc còn sáng trưng. Tề Phượng Vũ đang thu thập hành trang cho Vô Tấn, Vô Tấn chuẩn bị về Kinh Khẩu huyện thị sát tình huống tạo thuyền, từ Giang Ninh phủ đến Kinh Khẩu huyện ước chừng hơn một trăm dặm, ngồi thuyền là thuận tiện nhất, một ngày có thể đến nơi.
*****
Ngoại trừ Tô Hạm cần nằm trên giường dưỡng thai ra, những người khác đã thức dậy, Vô Tấn đi Kinh Khẩu huyện, tuy chỉ ba ngày sẽ trở lại, nhưng cộng thêm thời gian đi đường, trước sau phải mất năm ngày, khiến lòng các nàng đều có chút bất an, các nàng ít nhiều cũng cảm nhận được thời cuộc khẩn trương.
Lúc này cửa thành đã mở, nhưng Vô Tấn còn không có dấu hiệu khởi hành, trên thực tế, hắn còn chưa có quyết định nên đi hay là không, hắn đang đợi một tin tức, là tin tức của Trần Trực.
Trần Trực nửa tháng trước từ Ung kinh xuất phát, đến nay còn chưa có tới Giang Ninh phủ. Nếu như ở tháng mười hai, khi đó có khả năng không tới kịp, vì khi đó tuyết rơi nhiều, nước sông kết băng, các con đường bị ngăn cách, khi đó một bước khó đi, muốn tới nơi này là cần một tháng thời gian. Nhưng bây giờ đã là cuối tháng hai, tiết xuân đã qua, đường đi sớm đã không có trở ngại, bất kể là đường bộ hay đường thủy, Trần Trực đều nên đến rồi, thế nhưng mà hiện tại hắn lại không có tin tức
Trong nội tâm Vô Tấn rất hoang mang, hắn biết nếu như là truyền quân tình, hoặc là truyền thánh chỉ khẩn cấp, sẽ dùng ngựa tốt nhất của tất cả các dịch trạm, tiếp sức chạy tới, nhanh nhất là bảy ngày, thư tín từ Ung kinh có thể truyền đến Giang Ninh phủ.
Trần Trực rõ ràng hơn một tháng còn chưa tới, cái này làm cho người khó có thể lý giải rồi, chẳng lẽ là hắn cố ý chờ cái gì sao?
Kỳ thật trong nội tâm Vô Tấn cũng minh bạch, Trần Trực hẳn là chờ mình ra biển đánh Phượng Hoàng Hội, dựa theo thời gian mà Hoàng Phủ Huyền Đức năm trước định ra, hắn ở sáng ngày hai mươi ba tháng hai phải xuất chinh đánh Phượng Hoàng Hội, hiện tại đã qua sáu ngày, hắn y nguyên chưa có động tĩnh gì, kể cả lần này đi Kinh Khẩu huyện thị sát tiến tạo thuyền độ, số lượng đại thuyền chưa đủ, cũng là một trong những kế sách kéo dài của hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa phủ vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, Vô Tấn bỗng dưng đứng lên, đi nhanh ra ngoài, một tên binh sĩ Mai Hoa vệ vội tiến đến:
- Điện hạ, có tin tức.
Vô Tấn khoát khoát tay:
- Đến đại đường hãy nói.
Vô Tấn trở lại đại đường ngồi xuống, tinh thần của hắn đã ổn định lại, lúc này mới chậm rãi hướng tên quân sĩ nói:
- Ngươi nói đi!
- Huyện Giang Đô bên kia truyền đến tin tức, Trần Trực một mực dừng lại ở huyện Giang Đô. Nhưng giữa trưa ngày hôm qua, từ huyện Giang Đô xuất phát, hiện tại bọn hắn đã đến Giang Bắc!
Vô Tấn cười cười, Trần ác quan rốt cuộc đã tới.
- Phu quân, chàng còn muốn đi Kinh Khẩu huyện nữa không?
Phượng Vũ đi đến trước mặt hắn, lo lắng hỏi.
Vô Tấn lắc đầu:
- Trần Trực đã đến, ta đoán chừng cũng không cần đi.
Hắn vừa mới dứt lời, chỉ nghe bên ngoài lại truyền tới tiếng vó ngựa, là một nhóm chiến mã, tiếng vó ngựa kịch liệt phá tan yên tĩnh của sáng sớm, trong hành lang, đám gia đinh của Vô Tấn hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra, Vô Tấn vẫn ngồi ở đại đường, đợi đám người mới tới xuất hiện.
- Thánh chỉ đến, Tự Lương Vương Hoàng Phủ Vô Tấn tiếp chỉ!
Thánh chỉ tuy là Đại học sĩ viết ra, lại không có giọng điệu như nho gia, mà giống giọng điệu bình thường của Hoàng Phủ Huyền Đức.
- Chiếu lệnh Sở Châu thuỷ quân Đô đốc, Tự Lương Vương Hoàng Phủ Vô Tấn, lập tức xuất binh, tiêu diệt Phượng Hoàng Hội, ngày khải hoàn trở vờ, là thời điểm được phong Thân Vương, chuyện Sở Châu thuế ngân, đều không truy tra, chớ phụ thánh ân!
Trên mặt Vô Tấn lộ ra một tia vui vẻ khó có thể phát giác, hắn biết rõ Trần Trực đang chờ cái gì rồi, là đang đợi đạo thánh chỉ này.
Hoạn quan lạnh lùng đọc thánh chỉ xong, lập tức như thay đổi một người, hắn hướng Vô Tấn thi lễ, nói:
- Vương gia, Hoàng Thượng lệnh chúng ta nhanh chóng đưa tới thánh chỉ, ta gấp gáp trong mười ngày, không được ngủ ngon giấc một lần, ăn không thấy ngon, da trên đùi muốn nát hết...
Không đợi hắn nói xong, Vô Tấn liền khoát tay chặn lại, quay đầu phân phó quản gia:
- Đi lấy hai trăm lượng hoàng kim đến.
Tên hoạn quan kích động đến gân thịt run lên, không hổ là con rể Tề Thụy Phúc, vừa ra tay là hai trăm lượng hoàng kim, hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu:
- Nô tài La Trung Quốc, tạ Vương gia khen thưởng!
- Không cần khách khí, các ngươi xác thực khổ cực.
Không bao lâu, quản gia mang tới một khay kim ngân, La Trung Quốc nhìn chằm chằm mà nuốt nước miếng, trong mắt bắn ra vẻ tham lam.
- Đều nói hoạn quan tham tài, quả nhiên là thế!
Vô Tấn bất động thanh sắc cười hỏi:
- La công công, hoàng thượng thân thể thế nào rồi?
Vô Tấn thấy hắn không có phản ứng, đề cao thanh âm một chút:
- La công công!
- Ah!
La hoạn quan tỉnh người, hắn mờ mịt nhìn qua Vô Tấn, A La ở sau lưng Vô Tấn phì cười một tiếng.
La hoạn quan mặt đỏ lên, ấp úng nói:
- Vương gia, thật thất lễ!
- Không có gì!
Vô Tấn cười cười nói:
- Ta là muốn hỏi hoàng thượng thân thể thế nào rồi?
Có lẽ là vì được hai trăm lượng hoàng kim, La hoạn quan cảm giác mình nên nói chút gì đó, mới có thể không phụ lòng Vô Tấn ban thưởng lần này, hắn nhẹ lắc đầu:
- Vương gia, ta nói nói thật cho người, Hoàng Thượng chỉ sợ không không quá lâu nữa.
Tuy Vô Tấn biết tình trạng của Hoàng Phủ Huyền Đức sẽ không quá tốt, lại không nghĩ rằng hoạn quan này có thể nói như vậy, hắn sững sờ, ý niệm trong đầu xoay nhanh:
- Chẳng lẽ là hắn cố ý nói cho mình nghe hay sao?
Vô Tấn giả bộ lắp bắp kinh hãi:
- Có nghiêm trọng như vậy không?
- Vương gia, ...
La hoạn quan nhìn thoáng qua A La sau lưng Vô Tấn, muốn nói lại thôi, Vô Tấn cười nói:
- Không sao, cứ việc nói.
La hoạn quan thở dài một hơi nói:
- Hoàng Thượng từ khi phục dụng thuốc của vu nữ về sau, ở chuyện phòng the rất phóng túng, so với trước khi hôn mê còn nhiều hơn. Những việc này chúng ta đều hướng thái y nói. Hoàng Thượng mỗi ngày một lần, trên thực tế xa xa không nhiêu vậy, chúng ta trông thấy, Hoàng Thượng cùng Thân Thục phi mỗi quấn cùng một chỗ. Hai tháng trước, từ khi Thân Thục phi tiến cung, mỗi lần làm chuyện phòng the đều phải gõ trống, chúng ta cũng biết, có đôi khi một ngày gõ bốn lần.
- Tại sao phải gõ trống?
A La ở sau lưng tò mò hỏi.
Vô Tấn quay đầu lại nhìn nàng một cái, thấy trong mắt nàng tràn ngập hưng phấn cùng tò mò, trong nội tâm không khỏi khẽ động, cô gái nhỏ này, ngược lại rất có tình thú.
A La thấy lão gia nhìn nàng, chợt nhớ mình không nên lắm miệng, sợ tới mức che miệng, không dám nói tiếp nữa. Vô Tấn giờ mới hiểu được, vì sao hoạn quan này muốn A La ly khai, không phải có gì che giấu, mà là nàng không nên nghe.
- A La, đi pha cho ta một chén trà sâm.
Hắn cho A La đi ra ngoài.
- Công công, mời nói tiếp.
Thần sắc La hoạn quan rất ảm đạm:
- Lần trước Hoàng Thượng té xỉu, thái y đã từng nói qua, là vì Hoàng thượng vài thập niên hoang dâm quá độ, lần này chỉ là cảnh báo, nếu không thu liễm, lần sau sẽ không còn cơ hội. Có thể Hoàng Thượng đã quên, hắn hoàn toàn sa vào Thân Thục phi, chúng ta tuy tinh tường, nhưng ai có thể dám nói?
← Hồi 327 | Hồi 329 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác