Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 310

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 310: Tự mình đàm phán
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Vô Tấn nói xong, lại nhìn thoáng qua mọi người, khẽ cười nói:

- Aii? Vị tướng quân nào nguyện ý nói trước đây?

Giang Ninh thuỷ quân phủ Đô úy Chu Diên Bảo đứng lên nói:

- Vậy cho ta nói trước hai câu!

Hắn ôm quyền hướng mọi người một vòng, cười nói:

- Tất cả mọi người là thuỷ quân Sở Châu, tình hình tụ hội cùng một chỗ như thế này, ta nhớ hình như chưa từng có, có lẽ tư lịch của ta ít, những sự tình năm năm trước ta không biết, nhưng ít ra trong năm năm gần đây không có qua.

Một gã Quả Nghị Đô úy lớn tuổi cười nói:

- Chu Đô úy nói không sai, trong mười năm qua, đây là lần đầu tiên, mọi người nên liên hoan một chầu, Đô đốc, ngươi nói có đúng hay không?

Vô Tấn cười ha ha:

- Sự tình ăn liên hoan thì rất dễ, sau khi diễn luyện lần này chấm dứt, ta mời mọi người uống rượu, chúng ta không say không nghỉ, bất quá trước khi uống rượu, trước hết chúng ta phải làm việc kiếm tiền thưởng cái đã.

Mọi người cùng nhau nở nụ cười, Chu Diên Bảo lại tiếp tục nói:

- Lời thành thực mà nói, ấn tượng của ta đối với Phượng Hoàng Hội không xấu, nếu không có Phượng Hoàng Hội, không biết giặc Oa sẽ bao nhiêu lần lên bờ đốt sát, trong chúng ta cũng không biết có bao nhiêu người sẽ vì phòng vệ bất lực mà bị miễn chức, hỏi tội... Vấn đề Phượng Hoàng Hội, mấu chốt là nó không tiếp thụ quản hạt của triều đình, là vùng dân thiếu văn minh, nếu thật là thổ dân Lưu Cầu thì cũng thôi đi.

Hết lần này tới lần khác, bọn hắn đều là người của Đại Ninh, mỗi năm đều có ngư dân chuyển nhà đến Lưu Cầu đảo, đầu nhập vào Phượng Hoàng Hội, làm cho triều đình khó chịu. Cho nên ta cảm thấy, đi tiêu diệt Phượng Hoàng Hội, không bằng để cho hắn hàng phục triều đình, trở thành thần dân của Đại Ninh, nơi đó trở thành vùng đất mới yên bình, còn chúng ta trở thành Vương thần. Như vậy cũng như một lần vất vả suốt đời nhàn, tránh việc chúng ta đi giết đồng bào của mình, cũng tránh khỏi chuyện huynh đệ chúng ta chết ở trên biển, Hoàng Phủ đô đốc, các vị Tướng quân, đây chính là ý kiến của ta.

Nói xong, Chu Diên Bảo hướng Vô Tấn cùng mọi người chắp tay thi lễ, sau đó ngồi xuống.

Lúc này, Đông Hải thuỷ quân phủ Đô úy Tông Thừa Tự ngồi ở bên kia cũng đứng lên, hắn kỳ thật cũng không giỏi nói chuyện, nhưng hắn hôm nay cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình.

- Ta muốn bổ sung một chút ý kiến vừa rồi, ý kiến của Chu tướng quân, vấn đề kỳ thật không chỉ là Phượng Hoàng Hội không tiếp thụ quản hạt của triều đình, quan trọng hơn là ba mươi năm trước, thủy sư Đại Ninh thảm bại trên tay Phượng Hoàng Hội, quận Vương Hoàng Phủ Chí bởi vì vậy mà bị hạ ngục đến chết, đây mới là nguyên nhân Hoàng Thượng đối với Phượng Hoàng Hội canh cánh trong lòng. Nhưng theo ta biết, sau lần chiến dịch kia, Phượng Hoàng Hội cũng từng bí mật phái người vào Kinh thỉnh tội, cùng triều đình đạt thành hiệp nghị không đánh lẫn nhau, vì vậy mà ba mươi năm qua, chưa bao giờ có sự tình Phượng Hoàng Hội tiến công Đại Ninh vương triều, ta còn nghe nói, Phượng Hoàng Hội Trần thị gia tộc đã chuẩn bị thay thế Lưu Cầu quốc vương, trở thành Lưu Cầu quốc vương mới, nếu là như vậy, bọn hắn nhất định sẽ phái người vào kinh hướng Hoàng thượng biểu hiện quy thuận, mong được Đại Ninh vương triều thừa nhận, ý của ta là nói, có thể trước cùng Phượng Hoàng Hội tiếp xúc thoáng một chút hay không, xem bọn hắn có ý nghĩ quy thuận triều đình hay không, nếu có, thì để cho bọn hắn lập tức đầu hàng triều đình, nếu như không có, chúng ta xuất binh cũng không muộn.

Ý kiến của Chu Diên Bảo cùng Tông Thừa Tự đều đồng dạng, dùng chiêu hàng làm chủ, tiến công làm phụ. Ý kiến hai người bọn họ khiến cho hội trường một mảnh nghị luận, người tán thành không muốn chiến tranh chiếm đại đa số, nhưng cũng có người muốn đánh trước, làm Phượng Hoàng Hội kinh sợ, sau đó lại buộc bọn họ đầu hàng.

Mọi người nghị luận liên tục, chưa kết luận được, Vô Tấn cười khoát khoát tay:

- Các vị mời yên lặng.

Mọi người cùng một chỗ yên tĩnh lại, Vô Tấn lúc này mới hướng mọi người cười nói:

- Kỳ thật ý nghĩ của ta cùng ChuTông hai vị tướng quân nhất trí, thượng binh phạt mưu, không chiến mà thắng, ta cũng không gạt mọi người, ta ở nửa tháng trước, đã phái thủ hạ tâm phúc tiến đến Phượng Hoàng đảo tiếp xúc cùng Trần thị gia tộc. Lần diễn luyện này, ta có hai ý định, một là muốn cùng Trần thị gia tộc đàm phán, nếu như không thể thống nhất, đầu xuân sang năm, ta sẽ dẫn đại quân tiến đánh Phượng Hoàng Hội, triệt để tiêu diệt nó, cái này gọi là tiên lễ hậu binh. Dù sao ba mươi năm qua, bọn hắn cũng không có làm cử động gì quá mức, chúng ta coi như là cho bọn hắn một nhân tình, cho bọn hắn một cơ hội, tiếp theo ta muốn lợi dụng lần diễn luyện này, tiêu diệt Bạch Sa hội, dùng sự diệt vong của Bạch Sa hội để cảnh cáo Phượng Hoàng Hội,

Đây chính là kế hoạch của ta, mọi người có ý kiến gì không?

Mọi người nghe nói trước sẽ diệt Bạch Sa hội, lập tức kích động lên, liên tục xoa tay, Chu Diên Bảo trầm tư một lát hỏi:

- Đô đốc, không biết do ai đi đàm phán cùng Phượng Hoàng Hội?

Vô Tấn nói:

- Do ta tự mình đi đàm phán cùng bọn họ.

Mọi người kinh hãi, liên tục khuyên nhủ:

- Đô đốc, ngươi là Hoàng tộc Tự Vương, sao có thể tự mình đi mạo hiểm, quá nguy hiểm, Đô đốc không thể đích thân đi.

Mọi người vô luận như thế nào, cũng không đồng ý để Hoàng Phủ Vô Tấn lên đảo đàm phán, nào có đạo lý Hoàng tộc Tự Vương tiến vào hang ổ Phượng Hoàng Hội, cái này ở trong dự liệu của Vô Tấn, nếu như quá khác thường, sẽ để cho các tướng sĩ hoài nghi, Vô Tấn liền hướng mọi người nói:

- Xin mọi người im lặng!

Mọi người lại yên tĩnh xuống, Vô Tấn lúc này mới cười nói:

- Lần này không riêng ta đi, Đại phủ Đô đốc Chu trưởng sử cũng phải đi cùng ta, chúng ta đại biểu quân đội Sở Châu, chính thức cùng Trần thị gia tộc đàm phán, xin mọi người yên tâm, ta sẽ không mạo hiểm, đến lúc đó chúng ta sẽ ở trên mặt biển bên ngoài Lưu Cầu đảo, ngay tại thuyền lớn này của ta, ta sẽ cùng Trần thị gia chủ hội đàm.

Phương án này coi như hợp lý, mọi người nghị luận một hồi, cũng đã đồng ý, Vô Tấn đứng lên hạ lệnh:

- Hôm nay mọi người nghỉ ngơi một ngày, sáng mai, đội tàu hướng Phượng Hoàng Hội xuất phát!

Sau khi tan họp, tướng lãnh liên tục trở lại chiến thuyền của mình, Vô Tấn thì được hơn mười thân binh hộ vệ, đi lên trên đảo tản bộ. Lên đảo hắn mới phát hiện, kỳ thật ở trên đảo phủ lên một tầng bùn đất dày đặc, đây là nham thạch mấy vạn năm phong hoá hình thành thổ nhưỡng, lại có phân chim làm phân bón, khiến cho đất đai trở nên thập phần phì nhiêu, ở trên đỉnh đầu hắn, từng bầy chim biển xoay quanh kêu to, toàn bộ đảo nhỏ cũng là thế giới của chim, ít nhất cũng hơn mười vạn con chim biển.

*****

Vô Tấn đi tới bên hồ, hồ nước thập phần thanh tịnh, hiện ra màu nước như bảo thạch xanh thẳm, bốn phía hồ nước, gần ngàn tên lính cùng người chèo thuyền đang dùng các loại khí cụ múc nước, tiếng cười cùng thanh âm náo nhiệt sôi trào ở trên hải đảo.

Lúc này, mấy tên lính dẫn đến một lão giả, là ngư dân ở trên đảo, làn da tuy rất đen, nhưng vừa nhìn là biết người Hán, hắn tiến lên quỳ xuống dập đầu:

- Tiểu dân Lâm Cửu Sùng, bái kiến Tướng quân!

- Ngươi nguyên lai là người ở nơi nào? Tại sao lại ở nơi đây?

Vô Tấn tò mò hỏi.

- Tiểu dân là người huyện gần biển của Vĩnh Gia quận, nhiều thế hệ làm ngư dân, chỉ vì quan phủ thu thuế quá nặng, chỉ phải mang theo gia quyến thoát ly quê quán, tới nơi này sinh sống, ta một nhà sáu miệng ăn, lên đảo đã mười năm.

Vô Tấn gật gật đầu, lại hỏi:

- Trên đảo này có bao nhiêu gia đình? Đều là người Hán sao? Làm chuyện gì để sống?

- Hồi bẩm tướng quân, ở trên đảo tổng cộng có hai mươi bốn gia đình, gần một trăm hai mươi người, có một nửa là người Hán, một nửa khác là thổ dân Lưu Cầu đảo, chúng ta đều dùng nghề đánh cá cùng kiếm ngọc trai mà sống, mỗi tháng chắc chắn sẽ có thương thuyền đi qua nơi này bổ sung nước ngọt, chúng ta liền cầm cá, ngọc trai cùng bọn họ đổi đồ dùng sinh hoạt. Bọn hắn cũng sẽ lưu lại một ít lương thực cho chúng ta, coi là cảm tạ chuyện chúng ta cho bọn họ lấy nước. Nhưng phần lớn thời gian chúng ta sẽ đi Lưu Cầu quốc, chỗ đó có thương nhân chuyên môn thu mua ngọc trai cùng hải sản.

- Vậy hải tặc thì sao? Ta là chỉ giặc Oa, vùng này có không?

Lão giả lắc đầu, rất kiên quyết nói:

- Không có, nơi này là địa bàn của Phượng Hoàng Hội, không có hải tặc, càng không có giặc Oa, thường xuyên sẽ có thuyền canh gác của Phượng Hoàng Hội tới tuần tra.

Vô Tấn nhìn qua hoàn cảnh chung quanh một chút, liền cười nói:

- Ta thấy đất đai ở đây coi như phì nhiêu, đất trống chí ít có đến năm sáu mươi mẫu, các ngươi vì sao không trồng lương thực?

Lão giả cười khổ một tiếng nói:

- Trước kia cũng có trồng qua, nhưng cuối cùng đều là nuôi chim, ngay cả hạt giống chúng ta cũng thu lại không được, chỉ phải bỏ trống.

Vô Tấn nhịn không được cười lên, đúng rồi, nơi này là thiên đường của chim, trồng lương thực thật sự là nuôi chim, một tên binh lính bên cạnh cười nói:

- Kỳ thật các ngươi có thể trồng củ cải trắng, khoai lang các loại, củ ở trong đất, chim sẽ ăn không đến, các ngươi có trồng không?

- Củ cải trắng thì có!

Ngón tay lão giả chỉ rừng cây xa xa, cười nói:

- Bên cạnh rừng cây, có một mảnh đất rất tốt, ta mở ba mẫu đất, chuyên môn trồng củ cải trắng, đợi lát nữa ta lấy một ít làm quà cho Tướng quân.

- Vậy cảm ơn ngươi rồi!

Vô Tấn lại hỏi hắn một ít về tình hình Lưu Cầu quốc, thế mới biết Phượng Hoàng Hội đã hoàn toàn khống chế Lưu Cầu quốc, quốc vương chỉ là bù nhìn, hết thảy sự vụ quốc gia đều do Tể tướng quyết định, mà Tể tướng Lưu Cầu quốc đúng là Trần An Bang.

- Đô đốc!

Xa xa truyền đến tiếng la của binh sĩ, một tên binh lính thở hồng hộc chạy tới bẩm báo:

- Thuyền của Phượng Hoàng Hội tới rồi, thuyền bị các huynh đệ ngăn lại, người đã lên thuyền lớn.

Vô Tấn vội hỏi:

- Đến liên hệ là người nào trong Phượng Hoàng Hội?

- Hồi bẩm tướng quân, là một nữ nhân tuổi còn trẻ, nàng nói nàng quen Tướng quân.

- Nữ nhân?

Vô Tấn khẽ giật mình, hắn vội hỏi:

- Là nữ nhân da đen sao?

- Không phải. Là một nữ nhân rất đẹp, làn da rất trắng, nói là họ Ngu.

Vô Tấn mừng rỡ trong lòng, hắn đi nhanh đến Đại thuyền, nếu không nghĩ đến hình tượng thống soái, hắn đã sớm chạy như bay.

Tiếng bước chân vội vã xông vào buồng nhỏ trên tàu:

- Sư tỷ!

Hắn hô to một tiếng, chỉ thấy một bóng trắng giống như chim non nhào vào trong ngực hắn, thân thể mềm mại mà ấm áp, Vô Tấn vui mừng đến mức tim muốn nổ tung rồi, hắn đem sư tỷ ôm chặc trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, Ngu Hải Lan nhớ người yêu đã lâu, nàng cũng không chút do dự hiến cặp môi đỏ mọng của mình.

Nụ hôn nóng bỏng khiến cho bọn hắn quên hết thảy chung quanh, phảng phất trong thiên địa cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Không biết qua bao lâu, bọn hắn lưu luyến tách đôi môi ra, Vô Tấn đưa tay nâng cằm của Ngu Hải Lan lên, mấy tháng không thấy, khuôn mặt của nàng có chút tiều tụy, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, tràn đầy vũ mị cùng mềm mại.

- Vô Tấn!

Ngu Hải Lan vùi đầu vào trước ngực hắn, trầm thấp mà hô một tiếng, nước mắt nhịn không được từ trong hốc mắt trào ra, thanh âm trở nên nghẹn ngào:

- Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.

- Tại sao lại nghĩ như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ không tới tìm ngươi sao?

- Không phải.

Khuôn mặt Ngu Hải Lan giống như lê hoa đái vũ, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn qua Vô Tấn:

- Ta thiếu chút nữa chết rồi, ngươi biết không?

Vô Tấn cả kinh, vội vàng kéo tay của nàng nói:

- Đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi ngồi xuống chậm rãi nói cho ta biết.

Ngu Hải Lan thuận theo gật đầu, đi theo Vô Tấn ngồi xuống, Vô Tấn rót cho nàng một chén trà nóng, Ngu Hải Lan nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói lên những chuyện tình trong mấy tháng này.

- Sau khi ta từ Kinh thành trở về, liền đi Dư Hàng quận, muốn ở đó tìm ra cô cô của ta, nhưng cô cô ta lại bệnh chết hồi năm trước, dượng cùng hai biểu muội cũng không biết tung tích, ta chỉ phải phản hồi Phượng Hoàng Hội, nhưng ta tới Lưu Cầu đảo liền bị Trần Kỳ dẫn người vây quanh, Trần Kỳ là ai ngươi còn nhớ không?

Vô Tấn gật gật đầu, Trần Kỳ là đại ca của Trần Anh cũng đã từng là Đại sư huynh của hắn, nhưng hắn quan tâm chính là Trần Kỳ muốn làm gì Ngu Hải Lan?

- Sau đó thì sao?

Trong lòng của hắn có chút bất an hỏi.

Ngu Hải Lan cảm thấy nội tâm Vô Tấn bất an, nàng nhẹ nhàng rúc vào lòng ngực của hắn, thấp giọng nói:

- Ngươi yên tâm, ta vẫn còn băng thanh ngọc khiết, cho nên ta mới có thể tới tìm ngươi.

Vô Tấn đem nàng ôm vào lòng, nói:

- Ngươi nói tiếp đi, về sau xảy ra chuyện gì?

- Trần Kỳ không có bất kỳ giải thích nào, liền đem ta giam lỏng ở nơi ta ở. Nhưng ta ở đảo cũng có nhân duyên, một thủ vệ mà ta đã từng cứu mạng hắn, vụng trộm cho ta môt con dao găm phòng thân, Trần Kỳ đến, hắn nói hắn sẽ lấy công chúa Lưu Cầu làm vợ, nói hắn hắn rất thống khổ, hắn quỳ ở trước mặt ta, bảo ta đem thân thể cho hắn, từ nay về sau hắn sẽ không tới quấy rầy ta nữa, ta giận dữ mắng hắn vô sỉ, hắn giống như tên điên lao tới. Hắn không nghĩ rằng ta có chủy thủ, hắn bị ta đâm bị thương nơi tay, lúc ấy ánh mắt hắn đỏ như máu, tóc tai như dã thú, ta đem dao đặt ở ngực, nếu như hắn tiến tới một bước, ta sẽ chết ở trước mặt hắn. Hắn lại nói, hắn tình nguyện để ta chết, cũng không muốn nhìn thấy người khác đạt được ta, một khắc này, ngực của ta đã chảy máu, đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chung dồn dập, đây là Lưu Cầu đảo phát sinh tình huống khẩn cấp mới có, hắn sắc mặt đại biến, liền vội vàng rời đi, từ đó về sau thì không thấy hắn cũng không có ai hỏi đến ta, lúc ấy có Hắc Mễ vụng trộm đến xem qua ta, ta liền bảo hắn đem một hộp sắt cho ngươi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<