Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 309

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 309: Chuyện cũ của Phượng Hoàng hội
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Trên mặt biển sóng gió rất lớn, sóng biển mãnh liệt mang đến uy hiếp cực lớn cho đội tàu, mau chóng tìm chỗ tránh gió là một việc cấp bách.

Vô Tấn đứng ở trong khoang tàu, thông qua cửa sổ mà nhìn chăm chú ra mặt biển mênh mông. Thuyền của hắn chỉ sợ vòi rồng tập kích, còn đối với gió bão bình thường thì không cần phải sợ. Nhưng những chiến thuyền chung quanh hắn, lại cao thấp phập phồng, tình hình nguy hiểm không ngừng, tâm tình của Vô Tấn cũng có chút lo lắng.

Hắn ly khai buồng nhỏ trên tàu, đi lên boong thuyền, boong thuyền bị mưa gió quần vũ, cơ hồ muốn thổi nó bay lên, hai gã ngư dân dẫn đường cũng đang khẩn trương nhìn chăm chú lên mặt biển mà tìm kiếm hải đảo.

- Đô đốc, mùa này xuất hiện bão biển là rất hiếm thấy, bình thường là mùa hè mới có.

Lâm Viễn Dương vừa mới thăng làm Đô úy nói lớn, ở trong mưa gió lớn tiếng nói.

Vô Tấn rất quan tâm có thể tìm được hải đảo hay không, ngón tay hắn chỉ hai gã ngư dân, cũng la lớn:

- Có hải đảo gần đây không?

- Bọn hắn nói, gần vùng này có một đảo lớn, ở trên đảo còn có một làng chài nhỏ, gọi là Cô Sơn đảo.

Vô Tấn vừa rồi xem qua địa đồ, Cô Sơn đảo ở phía bắc Lưu Cầu đảo, cách nhau ước chừng hơn tám mươi dặm, chẳng lẽ ở phụ cận này sao?

- Thấy rồi!

Hai ngư dân bỗng nhiên cùng nhau hoan hô lên, mọi người liên tục reo hò, theo ngón tay của bọn hắn chỉ mà nhìn lại, chỉ thấy trên mặt biển đen kịt xuất hiện một chấm đen, đó là bóng núi, boong thuyền lập tức tuôn ra một mảnh tiếng hoan hô. Trong nội tâm Vô Tấn cũng dị thường kích động, quay đầu nói:

- Phát đèn lệnh, để cho tất cả đội thuyền tới gần hải đảo bỏ neo.

Đèn lệnh chỉ dùng một chiếc đèn lưu ly phát ra, chụp đèn chỉ dùng lưu ly trong suốt của La Hàn quốc làm thành, phi thường trong suốt, mà dầu đèn thì dùng mở của một loại cá Thuồng Luồng ở Tây Phương làm thành, ánh sáng rất mạnh, ở trên mặt biển hắc ám, hơn mười dặm cũng có thể trông thấy.

Ánh sáng chói mắt ở trên cột buồm chớp động, đây là đèn lệnh, là mệnh lệnh bỏ neo gần đảo, mẫu thuyền vừa ra mệnh lệnh, bốn phía trên mặt biển lóe ra ánh đèn đồng dạng, chậm rãi chiếu đến đội thuyền cuối cùng.

Đại thuyền bắt đầu chậm rãi tới gần hải đảo, Vô Tấn lúc này mới phát hiện, hải đảo rất lớn, diện tích chừng vài dặm, ở trên đảo chỉ có một ngọn núi, cho nên gọi là Cô Sơn đảo.

Đến gần đảo, sóng gió rõ ràng nhỏ hơn, hơn nữa bốn phía hải đảo này cũng không có đá ngầm, rất có lợi cho ngừng thuyền, Cự Không mẫu thuyền rốt cục bỏ neo gần hải đảo, khi tiếng leng keng của neo sắt rơi xuống biển, tâm của Vô Tấn cũng trầm xuống.

Mắt thấy từng chiến thuyền lục tục tới gần hải đảo bỏ neo, Vô Tấn liền trở lại buồng nhỏ trên tàu, vừa lúc ở cửa khoang gặp Tuệ Năng thiền sư, Tuệ Năng thiền sư đi Lao Sơn bái tế tửu đạo sĩ Vu Huyền, ở nửa đường Giang Bắc thì lên thuyền.

Hắn thi lễ cười nói:

- Thiếu chủ có thời gian không, ta muốn cùng Thiếu chủ nói chuyện.

Kỳ thật trên đường đi Lưu Cầu đảo cũng có thể nói, nhưng ý tứ của Tuệ Năng Vô Tấn có thể hiểu được, là muốn nói chuyện với một mình hắn.

- Mời đến!

Đã tìm được hải đảo, tâm tình của Vô Tấn rất tốt, hắn dẫn Tuệ Năng thiền sư đến khoang thuyền của mình, hai người ngồi trên mặt đất.

- Đại sư muốn nói chuyện gì với ta?

- Ta muốn cùng Thiếu chủ nói sự tình Trần gia.

Nụ cười trên mặt Vô Tấn biến mất, trở nên nghiêm túc dị thường, hắn yên lặng gật đầu:

- Đại sư mời nói!

Tuệ Năng thiền sư cười khổ một tiếng nói:

- Thực không dám dấu diếm, ta ở Lao Sơn cũng không hoàn toàn đi bái tế tửu đạo sĩ, còn có một sự tình rất trọng yếu, ta đi gặp Trần An Bang.

Trần An Bang là con trai trưởng của Trần Chí Đạt, tin tức này làm cho Vô Tấn khẽ giật mình, Trần An Bang vậy mà xuất hiện ở Lao Sơn, một địa phương so với Giang Ninh phủ còn xa hơn, hắn lại không đến Giang Ninh phủ gặp mình, đây là vì cái gì?

Vô Tấn không có tức giận, mà là bình tĩnh hỏi thăm:

- Hắn vì sao đi Lao Sơn, lại không chịu đến Giang Ninh phủ gặp ta? Hoặc là nói, hắn vì sao không thể đại biểu phụ thân đến Giang Ninh họp, mà bảo chúng ta đi Lưu Cầu đảo?

- Đây cũng là sự tình ta muốn nói cùng Thiếu chủ.

Tuệ Năng thiền sư khe khẽ thở dài:

- Bởi vì trước đó, toàn bộ Tấn An hội đều do ta phụ trách, tất cả hành động, đều do ta xứng lên, cứ mỗi hai năm, thành viên Tấn An hội sẽ tụ tập đến Thiên Tích Tự họp, thương lượng một ít chuyện trọng đại, ví dụ như để ngươi đi Lao Sơn học nghệ, là chúng ta nhất trí quyết định. Bốn mươi năm, chúng ta tổng cộng mở hai mươi lần hội nghị, mà Trần gia chỉ đi có mười lần, tất cả mọi người có thể hiểu được, dù sao bọn hắn phải vượt biển mà đến, thật sự quá xa. Nhưng thực tế chỉ có ta biết rõ nguyên nhân, bởi vì ba mươi năm trước phát sinh một sự kiện, làm cho ta cùng Trần gia gieo xuống hạt giống cừu hận.

- Cừu hận?

Vô Tấn có chút ngây ngẩn cả người:

- Đại sư, nghiêm trọng như vậy sao?

Tuệ Năng thiền sư chậm rãi gật đầu:

- Ít nhất ở năm đó rất nghiêm trọng.

Tuệ Năng thiền sư nhớ lại chuyện cũ, từ từ nói:

- Chính xác là hai mươi tám năm trước, Thiên Phượng thái tử được hai mươi tuổi, đã qua tuổi thiếu niên, nên lấy vợ sinh con, mọi người vì chuyện này mà hội họp. Ta lúc ấy muốn đem nữ nhi của ta là Trương Như Tĩnh gả cho Thiên Phượng, cũng đã được mọi người ủng hộ, kể cả Trần Chí Đạt. Hắn cũng rất ủng hộ, qua không bao lâu, Trần Chí Đạt tìm ta, nói hắn cũng muốn đem con gái gả cho Thiên Phượng, cũng chính là mẫu thân Trần Phượng Hoàng của ngươi. Chúng ta thương lượng thoáng một chút, cái kia chính là nhị nữ cùng gả, Như Tĩnh làm chính thê, Phượng Hoàng làm vợ lẽ, mọi người đã định một lời. Không lâu sau, ba người ở Duy Dương huyện lập gia đình, theo như quy củ phải hồi môn, trước đi Lưu Cầu đảo, bởi vì Duy Dương huyện đi Lưu Cầu đảo tương đối dễ dàng, quan trọng hơn là, sau khi Thiên Phượng lập gia đình, là phải đến Kinh thành, trở thành con trai trưởng của Hoàng Phủ Cương, đây là quyết định của mọi người. Nhưng sự tình phát sinh ở trên đường bọn hắn đi Lưu Cầu đảo, thuyền của bọn hắn không biết sao lại bị chìm, người trên thuyền cứu được Thiên Phượng cùng mẹ của ngươi, mà Như Tĩnh lại chết thảm ở trên biển, hài cốt không còn.

*****

Tuệ Năng thiền sư thở dài một tiếng, đau lòng mà lau nước mắt, lại tiếp tục nói:

- Vì thế, Thiên Phượng sinh bệnh nặng, ở lại Lưu Cầu đảo ba năm, cuối cùng ôm Duy Minh trở về Duy Dương huyện, mà kế hoạch Thiên Phượng đến Trường An cũng hủy bỏ. Ta chỉ có một trai một gái, nghe tin tức ái nữ bất hạnh qua đời, ta chịu đựng không được đả kích, liền xuất gia làm hòa thượng. Năm Thiên Phượng quay trở lại Duy Dương huyện, ta đi Đông Hải bái tế con gái, cùng Thiên Phượng nói chuyện một đêm, ta mới biết được nguyên nhân Thiên Phượng không chịu đến kinh thành, là vì hắn cho rằng trở thành Tự Lương Vương, lại dùng thân phận Lương Vương đoạt lại ngôi vị hoàng đế là không thực tế, không có khả năng làm được, mà Trần gia cho hắn phương án khác, để cho hắn đi hải ngoại làm quốc vương, thành lập Lưu Cầu quốc. Hắn đã tiếp nhận phương án này, cho nên hắn không chịu vào Kinh. Lúc này, ta mới bắt đầu hoài nghi nguyên nhân cái chết của con gái, bởi vì trong này rõ ràng cất giấu một đại âm mưu, Trần Chí Đạt cho tới bây giờ chưa nói với chúng ta, hắn lại cố ý bảo Thiên Phượng làm Lưu Cầu Vương, vì thế ở hội nghị ngày hôm sau, ta ở trước mặt chất vấn Trần Chí Đạt, hỏi hắn nguyên nhân cái chết của Như Tĩnh, Trần Chí Đạt hướng ta quỳ xuống, cầu xin khoan dung, cũng chặt đứt hai chân của mình...

Tuệ Năng thiền sư thở dài một tiếng:

- Từ đó về sau, Trần Chí Đạt không còn tới đại lục nữa.

Vô Tấn thế mới biết thế hệ trước, lần đó lại cất giấu ân oán sâu như vậy, nói cho cùng là tranh đoạt quyền khống chế phụ thân. Trần gia dùng phương thức giết chết Trương Như Tĩnh cướp đi quyền khống chế phụ thân, ở Lưu Cầu đảo ba năm, cũng thành công đem phụ thân tẩy não.

- Về sau thì sao? Phụ thân vì sao không trở thành Lưu Cầu quốc vương?

- Bởi vì lúc ấy, Phượng Hoàng Hội không có cường đại đến trình độ tiêu diệt Lưu Cầu quốc, lúc ấy Thiên Phượng rất tích cực, cứ cách nửa năm lại đi Phượng Hoàng Hội một lần. Nhưng về sau lại xảy ra một đại sự, là mẹ của ngươi sinh hạ ngươi không lâu, sau đó sản hậu qua đời. Thiên Phượng từ đó về sau lâm vào đau thương, Trần gia vì việc mẹ ngươi mất, lại cho Thiên Phượng tái giá với tiểu muội của mẹ ngươi làm vợ, bị Thiên Phượng cự tuyệt, Trần gia lập tức đưa ra yêu cầu, đem ngươi đi Lưu Cầu đảo nuôi dưỡng, Thiên Phượng vẫn một lời cự tuyệt, vì thế cậu ngươi là Trần An Bang cùng Thiên Phượng cãi nhau một hồi. Bởi vì Trần gia một mực kiên trì bắt mẹ ngươi đi lên đảo sinh ngươi, nhưng Thiên Phượng không cho, cuối cùng mẹ ngươi qua đời, việc này khiến cho Trần An Bang rất bất mãn với Thiên Phượng, hắn cho đó là trách nhiệm của Thiên Phượng. Việc mẹ của ngươi chết, khiến cho quan hệ giữa Thiên Phượng cùng Trần gia bắt đầu xuất hiện vết rách, sự tình Thiên Phượng trở thành Lưu Cầu quốc vương cũng không giải quyết được gì, Trần gia cũng không đề cập chuyện này nữa.

Mà lúc này lại đi con đường Lương Vương cũng không thực tế nữa, ngược lại sẽ bạo lộ thân phận Thiên Phượng, làm cho Thiên Phượng hai đầu thất bại, ngươi còn nhớ rõ, khi ngươi còn bé, tâm tình phụ thân ngươi luôn không tốt!

Vô Tấn yên lặng gật đầu, trong trí nhớ hắn còn rất rõ ràng, phụ thân ở trong rất nhiều đêm, thần kinh như phát cuồng mà hìn trời gầm rú, lại ôm huynh đệ bọn hắn khóc rống, hắn vẫn cho rằng phụ thân tưởng niệm mẫu thân, hiện tại hắn mới biết là phụ thân tuyệt vọng, cho nên phụ thân một mực buồn bực không vui, lúc hắn bảy tuổi thì qua đời.

Vô Tấn trầm tư thật lâu, nhân tiện nói:

- Nguyên nhân căn bản là Trần gia ở lúc Phượng Hoàng Hội lớn mạnh, đã có thể cai quản Lưu Cầu quốc, tâm tính liền phát sinh biến hóa, bọn hắn không muốn đem vương vị này tặng cho phụ thân, mà muốn để lại cho Trần gia, nhưng bọn hắn lại cảm thấy thẹn trong lòng, liền đưa ra yêu cầu đem ta đi Lưu Cầu đảo nuôi dưỡng, cuối cùng để ta mang họ Trần, sau đó để cho ta kế thừa vương vị, là như vậy sao!

- Đúng vậy, đây là mười năm trước Trần An Bang chính miệng nói cho ta, hắn nói đem Duy Minh cho chúng ta, để cho chúng ta tiếp tục đi con đường Lương Vương, còn hắn thì đem ngươi mang đến Lưu Cầu đảo, để ngươi làm Lưu Cầu Vương, điều kiện là ngươi lấy Trần Anh, chúng ta đều nhất trí phản đối, lại sợ Trần gia đem ngươi cướp đi, cho nên quyết định đem ngươi đưa đến Lao Sơn, để cho tửu đạo sĩ chiếu cố ngươi.

Vô Tấn không khỏi cười rộ lên, Trần gia tính toán rất giỏi, lúc trước Hoàng Phủ Vô Tấn là kẻ ngu ngốc, lại để cho hắn làm quốc vương bù nhìn, trên thực tế vẫn là Trần gia khống chế Lưu Cầu.

- Vậy lần này Trần An Bang đi Lao Sơn tìm ngươi, là có ý gì?

- Hắn đưa ra hai yêu cầu, một là lần này Tấn An sẽ ở Lưu Cầu đảo hội họp, hai là Phượng Hoàng Hội nguyện cho chúng ta mượn một vạn quân, Vô Tấn, ngươi hiểu ý của hắn chứ?

Sáng sớm ngày kế tiếp, gió êm sóng lặng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, hải đảo hiện ra tất cả diện mạo của nó, đây là một đảo nhỏ chu vi vài dặm, ở trên đảo bị cỏ hoang bao phủ, ở góc đông bắc còn có một mảnh rừng cây chiếm diện tích mấy chục mẫu, ở phía bắc là một ngọn núi tầm hơn mười trượng hình mũi khoan, nhìn ra được đây là một núi lửa đã tắt vạn năm. Ở chân núi, có một hồ nước do nước suối cùng mưa tụ tập mà thành, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ vùng đất bằng phẳng của đảo nhỏ, đây cũng là địa phương của đảo nhỏ hấp dẫn người ta nhất, nước ngọt sung túc, ở phía tây đảo nhỏ có hơn mười căn nhà, chỗ đó là nơi ở của ngư dân trên đảo.

Ở bốn phía đảo nhỏ, neo đậu hơn một ngàn chiến thuyền tránh gió, cơ hồ đem trọn đảo nhỏ này bao vây. Nửa đêm ngày hôm qua, cả đội tàu hoàn thành kiểm kê xác nhận, phát hiện có ba chiếc thuyền hậu cần tung tích không rõ, hẳn là đã thất lạc.

Tất cả thuyền của đội tàu đều liên tục phái người lấy nước bổ sung, đồng thời kiểm kê nhân viên, trị liệu binh sĩ bị thương cùng say sóng nghiêm trọng, báo cáo của các chiến thuyền không ngừng mang đến mẫu thuyền.

Lúc này, trong phòng họp của mẫu thuyền, Sở Châu thuỷ quân Đô đốc Hoàng Phủ Vô Tấn đang tổ chức hội nghị quân sự, mời tất cả quan quân từ Quả Nghị Đô úy trở lên tham gia.

- Dựa theo ý chỉ Hoàng thượng cùng bố trí của triều đình, lần này đánh Phượng Hoàng Hội, là yêu cầu triệt để dẹp loạn nạn trộm cướp của vùng duyên hải đông nam, trong này có hai tầng ý tứ, một là tiêu diệt Phượng Hoàng Hội, hai là không cho phép Phượng Hoàng Hội ngóc đầu trở lại. Trong này, tiêu diệt Phượng Hoàng Hội là dễ dàng, nhưng muốn phòng ngừa Phượng Hoàng Hội tro tàn lại cháy là rất khó, dù sao Phượng Hoàng Hội còn không phải là thế lực gì to lớn, cho nên trước hết ta muốn nghe ý kiến của các vị, mời mọi người cùng nhau bàn bạc, đều là huynh đệ với nhau, ở chỗ này nói cái gì, cũng chỉ có ta và mọi người biết.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<