Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 306

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 306: Sư tỷ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Trong nội tâm Vô Tấn bỗng nhiên có chút thương cảm:

- Đó là sư tỷ ta cho ta.

Tô Hạm cảm nhận được thương cảm trong lòng trượng phu, trong nội tâm nàng cũng dâng lên một tia nhu tình, ôn nhu vuốt ve mặt của hắn, nói:

- Phu quân, nói cho thiếp nghe một chút đi, được không?

Vô Tấn ôm thê tử, hắn liền đem sự tình giữa hắn và Ngu Hải Lan một năm một mười nói cho thê tử, nói đến đoạn hắn trúng độc, là Ngu Hải Lan đem hắn cứu ra, tránh được Tú Y vệ điều tra, Tô Hạm cũng khẩn trương lên, nắm chặc cánh tay trượng phu, Vô Tấn nói xong, hắn cuối cùng thở dài nói:

- Lúc ấy ta không biết có thể lấy nàng hay không, nên ưng thuận cho nàng một lời hứa, nói tương lai ta nhất định sẽ cho nàng một lời rõ ràng. Nguyên lai tưởng rằng, sau khi sư tỷ quay trở lại hải đảo sẽ quên ta, không nghĩ tới lần trước đi Duy Dương huyện, gặp Hắc Mễ, sư tỷ lại nhờ hắn chuyển cho ta một hộp sắt, nó ở trong thư phòng ta, ta một mực chờ cơ hội, lúc đó sẽ cho nàng xem.

Nghe trượng phu nói xong, một tia bất mãn cuối cùng của Tô Hạm cũng đã biến mất. Trong nội tâm cũng có chút trách mình, trượng phu rõ ràng chờ có cơ hội sẽ nói cho mình, mà mình lại suy nghĩ nhiều, nghi ngờ trượng phu ở bên ngoài nuôi nữ nhân, có con riêng, khiến cho trong nội tâm nàng âm thầm hổ thẹn.

Nàng ôm cổ trượng phu, động tình nói:

- Phu quân, thiếp biết rõ chàng là Tự Lương Vương, lại là cháu của đế vương, sẽ không chỉ có hai vợ một thiếp, thiếp cũng có lòng bao dung. Nhưng chàng nhất định phải đáp ứng thiếp, không thể ở bên ngoài dưỡng nữ nhân, không thể có con riêng, bằng không thiếp thật sự không thể tiếp nhận, chàng đáp ứng thiếp, được không?

Vô Tấn trong nội tâm cảm động, hắn ôm thê tử vào trong ngực, ở bên tai nàng nói khẽ:

- Ta là người biết tốt xấu, nàng đối đãi với ta như vậy, ta sẽ không làm việc có lỗi với nàng, ta hướng nàng thề, tuyệt không dưỡng con riêng, hơn nữa ngoại trừ sư tỷ, ta không còn có nữ nhân khác.

- Vậy Trần Kỳ thì sao? Chàng mặc kệ nàng sao?

Vô Tấn trầm mặc chốc lát nói:

- Hiện tại ta cùng Trần gia quan hệ rất phức tạp, chuyện này sau này hãy nói!

Lúc này, Vô Tấn cảm thấy mình mỏi mệt không chịu nổi, hắn chậm rãi nhắm mắt lại:

- Ngủ đi! Ta buồn ngủ lắm rồi.

Hắn rất nhanh liền ngủ thật say, Tô Hạm nằm đó, như thế nào cũng ngủ không được.

Năm ngày nhoáng cái đã qua, buổi sáng hôm nay, trên bến tàu Giang Ninh cờ xí bay lên, tiếng chiêng trống rung trời, một ngàn năm trăm chiến thuyền đậu ở trên mặt sông, quy mô to lớn, khí thế đồ sộ, kéo dài hơn mười dặm, đây là chiến thuyền chuẩn bị ra biển diễn luyện. Lúc này, chiến thuyền từ năm thuỷ quân phủ khác cùng Thừa Châu điều đến toàn bộ đều tập trung ở Giang Ninh phủ, chừng hơn ba ngàn chiến thuyền.

Lần này, ra biển có ba vạn thuỷ quân cùng hơn năm vạn người chèo thuyền, người chèo thuyền không ở trong biên chế thuỷ quân, cũng không tính quân đội. Nó là một lực lượng riêng, cho nên mỗi thuyền phối trí bao nhiêu người chèo thuyền, đều phải báo lên Bộ binh lập hồ sơ. Nếu như cộng thêm tám vạn quân dự bị mới chiêu mộ cùng sáu vạn người chèo thuyền, còn có năm vạn quân chính quy, thuỷ quân Sở Châu trên thực tế khống chế mười chín vạn người, những người này đều hướng Bộ binh lập hồ sơ, còn có đại lượng công nhân bến tàu cùng người nhà bọn họ, những cái này thì không thống kê nổi.

Cự thuyền của Vô Tấn bỏ neo ở trên bến tàu, cái này là tàu chiến chỉ huy của cả đội tàu, tất cả đội tàu đều lấy nó làm trung tâm, mà ba chiếc Cự Không bá thuyền khác, thì lần này không ra biển, chúng phải thay Phượng Vũ vận chuyển hàng hóa.

Vô Tấn đứng ở trên mạn thuyền, yên lặng mà nhìn rừng người như đàn kiến trên bến tàu. Trong đầu của hắn lại nhảy ra một ý niệm, công nhân của tất cả các bến tàu ở Sở Châu, ít nhất cũng có hơn mười vạn người, có thể đem bọn họ nhập ngũ hay không?

Hắn quay đầu lại hỏi Chu Tín:

- Chu trưởng sử, những công nhân bến tàu này...

Chu Tín minh bạch ý của hắn, biết hắn đang rất cần tư binh, không khỏi nở nụ cười:

- Điện hạ, những công nhân bến tàu này, kỳ thật cũng không phải phân tán, bọn hắn có bang hội của mình, toàn bộ Sở Châu theo ta được biết, tổng cộng có hai đại bang hội, một cái là Giang Bắc bang hội, một cái là Giang Nam bang hội, Trương Dung cùng bọn họ liên hệ khá nhiều. Sau khi Điện hạ trở về, có thể triệu kiến hai hội chủ này một chút.

Nội vệ Các lão Giang Yêm cũng ở một bên cười nói:

- Ngươi yên tâm, năm ngàn tên Mai Hoa vệ kia, đều là ta vì ngươi mà tỉ mỉ chọn lựa, ngươi có thể dùng bọn hắn làm nòng cốt, tiến hành mở rộng quân đội, ta ở triều đình, sẽ một mực thay ngươi che đậy.

Vô Tấn nhẹ gật đầu, hắn hiện tại chỉ là một ý niệm sơ bộ, sau khi trở về lại chậm rãi cân nhắc, hắn có lòng tin, Sở Châu là khu vực có nhân khẩu dầy đặc nhất của Đại Ninh vương triều, có năm trăm vạn hộ, gần ba ngàn vạn nhân khẩu, chiếm ba thành cả nước. Chỉ cần hắn có tài lực sung túc, chiêu mộ hơn mười vạn quân, là rất dễ dàng.

Lúc này, bến tàu truyền đến tiếng chuông cực lớn.

Giờ xuất phát đã đến, tất cả quân đội cùng vật tư đều đã lên thuyền, Vô Tấn hạ lệnh:

- Xuất phát!

Thuyền lớn kéo buồm, gió tây thổi mạnh, cánh buồm đón gió, chậm rãi xuất phát, đám gia quyến đến tiễn đưa giống như thủy triều phun lên, mọi người huy động hai tay, hướng người nhà cáo biệt. Nhóm thê thiếp của Vô Tấn cũng ngồi trên xe ngựa hướng hắn tiễn đưa, Vô Tấn nhìn chăm chú lên xe ngựa dưới thuyền lớn, mỉm cười hướng các nàng phất tay

Đội tàu hướng đại giang mênh mông cuồn cuộn đi đến, thời gian dần qua, thuyền càng chạy càng xa, tạo thành những chấm đen nhỏ hướng biển đông đi đến.

Ngay lúc thuỷ quân Sở Châu ra biển diễn luyện, ở Ung kinh Quan Trung, tuyết rơi lả tả, bao phủ cả một vùng rộng lớn. Năm nay toàn bộ phương bắc đều rét lạnh, tuyết đã rơi ba ngày ba đêm, vùng quê, dòng sông, rừng cây, đường đi... đều bị tuyết rơi bao trùm, đi đường cực kỳ gian nan.

Ung kinh là Trường An lúc trước, chỉ là Trường An sau khi Võ Chu định đô tới Lạc Dương, liền dần dần suy bại, nhân khẩu đại lượng di chuyển, thành trì cũng bị thời gian làm tàn lụi. Ung kinh hiện tại là do Đại Ninh vương triều ba trăm năm trước trùng kiến, chọn làm nơi định đô. Trải qua hai trăm sáu mươi năm huy hoàng. Bốn mươi năm trước, kinh thành một lần nữa đông di, trải qua bốn mươi năm tuế nguyệt, Ung kinh hiện tại tựa như một trung niên nữ nhân đã qua năm mươi, xuân sắc qua đi, vẻ mệt mỏi dần lộ, đã mất đi phồn thịnh lúc trước.

Bất quá những năm này, bởi vì Lạc kinh quá mức chen chúc, tiếng hô yêu cầu dời đô quay trở lại Ung kinh không ngừng tăng vọt, lấy Thân Quốc Cữu làm đại biểu, đại thần liên tục yêu cầu dời đô quay trở lại Ung kinh, hiện tại chỉ chờ Hoàng đế hạ chỉ.

*****

Việc dời đô không ngừng cao trào, không ít người biết tin tức, đều liên tục mua đất ở Ung kinh, giá cả đất đai ở Ung kinh dần dần tăng cao! Hơn nữa, rất nhiều quan lớn ở Ung kinh đều có phủ đệ của mình, trước kia chỉ chừa mấy lão gia nhân trông coi, mà bây giờ liên tục cho con cái quay trở lại, đem gia nghiệp ở Ung kinh phát triển lại.

Hai mươi ngày trước, mấy chục vạn quân hộ vệ đội ngũ Đông di tới Quan Trung, kể cả cung nữ, hoạn quan của hoàng cung, văn võ bá quan, tôn thất quý tộc vân... vân, mấy ngàn người tạo thành, đội ngũ xe ngựa vận chuyển vật tư kéo dài hơn mười dặm.

Đông di là truyền thống của Đại Ninh vương triều, là mùa đông quay trở lại Ung kinh, từ tháng mười một năm đó đến tháng ba năm sau, tổng cộng bốn tới năm tháng, Hoàng đế chủ yếu ở Hoa Thanh cung, mà quan lại thì ở Đại Minh cung.

Lúc này, quyền lực triều đình chuyển qua Ung kinh, không còn là Lạc Dương! Bất quá loại truyền thống Đông di này, cũng có lúc đứt lúc nối, từng bỏ qua hai mươi năm, thẳng đến năm năm trước mới khôi phục lại. Năm nay hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức đặc biệt nhiệt tâm, từ cuối tháng mười liền hạ chỉ chuẩn bị Đông di, đây là bởi vì ngự y đề nghị hắn, suối nước nóng ở Hoa Thanh cung rất có lợi cho việc khôi phục chân của hắn.

Bây giờ là tháng mười hai, cũng là thời khắc lạnh nhất trong năm, triều đình sớm đã thuận lợi vận chuyển, bất quá bởi vì tuyết rơi nhiều, đường đi gian nan, truyền tống công văn triều đình trở thành vấn đề lớn, lúc triều đình đạt được công văn của tất cả quận phủ phía nam, đã qua hai mươi mấy ngày, lại phải mất năm mươi ngày để chình đốn, vấn đề này làm cho chính sự triều đình rối tung rối mù, chính vụ không thông.

Hôm nay, trên mặt tuyết bên ngoài thành xuất hiện mấy chấm đen nhỏ, tốc độ rất chậm, là bôn ba mà đến, binh sĩ trên thành xem xét liền biết, đây là người tới đưa tin, ba người gian nan tới Minh Đức môn, binh sĩ thủ thành cười hỏi bọn hắn:

- Là từ đâu tới?

- Chúng ta từ Sở Châu đến, đem chúng ta tra tấn thảm rồi, phải bôn ba một tháng.

Tuy bên ngoài thành tuyết rơi nhiều, hành tẩu gian nan, nhưng nội thành lại tốt hơn nhiều lắm, cho dù bầu trời bông tuyết bay lả tả, nhưng trên mặt đất tuyết đọng lại không nhiều, có binh sĩ tùy thời quét sạch.

Trên đường người cũng không nhiều, ba gã kỵ sĩ tiến vào thành, tốc độ rõ ràng nhanh hơn, dọc theo đường Chu Tước chạy nhanh, rất nhanh liền vào Sùng Nhân phường, ở trước cửa phủ của Thân Quốc Cữu dừng lại.

Thân Quốc Cữu cùng những quan lớn khác đồng dạng, ở Ung kinh cũng có phủ đệ của mình, bất quá so với phủ đệ ở Lạc kinh thì nhỏ hơn một chút, chiếm diện tích hai mươi mẫu. Lúc này đã là buổi chiều, Thân Quốc Cữu rất nhanh sẽ trở về, cửa ra vào có hơn mười gia đinh đang bận rộn quét sạch tuyết đọng.

Ba gã kỵ sĩ dừng ngựa lại, một gã quản gia lập tức nghênh đón:

- Ba vị là đến tìm lão gia nhà ta sao?

- Chúng ta từ Sở Châu tới, Thân thiểu doãn bảo chúng ta đưa tin cho Tướng quốc.

Lúc này, Thân thiểu doãn đã không phải là Thân Uyên lúc trước, mà là nhi tử Thân Quốc Cữu Thân Kỳ Võ, quản gia nghe nói là thiếu gia phái người tới, lập tức trở nên nhiệt tình.

- Lão gia còn chưa về! Bất quá rất nhanh sẽ về, các ngươi vào phủ uống chén trà nóng đã.

Vừa nói xong, liền có gia đinh hô:

- Lão gia về rồi!

Chỉ thấy trong gió tuyết, hơn trăm tên binh sĩ hộ vệ xe ngựa Thân Quốc Cữu chạy nhanh, bọn gia đinh cuống quít quyết sạch những khối tuyết còn lại, sau đó đứng qua một bên.

Trong xe ngựa, Thân Quốc Cữu ôm lấy một bình ấm nước bằng đồng, híp mắt nhìn qua tuyết rơi bên ngoài. Mấy tháng này, hắn rõ ràng cảm giác được mình già rồi, tóc mai đã thấy hoa râm, trong lòng của hắn đã nhận lấy áp lực quá lâu. Hắn còn cảm giác được, Hoàng Thượng đối với Sở Vương đã không yêu thích như xưa. Mấy tháng trước, hắn đã từng công khai ám chỉ đại thần, có thể cân nhắc đổi Thái tử, nhưng bây giờ, hắn không còn đề cập qua sự tình đổi Thái tử.

Mấy ngày hôm trước, Tông Chính Tự Khanh Hoàng Phủ Nhân Kiệt dâng thư, đề nghị Sở Vương đi Sở Châu nhận chức, kết quả bị Hoàng Thượng bác bỏ, với lý do:

- Tuổi còn quá nhỏ, tạm không cân nhắc.

Kết quả này mặc dù là trong dự liệu của Thân Quốc Cữu, nhưng vẫn làm hắn rất uể oải.

Thân thể Hoàng thượng càng ngày càng kém, tùy thời có thể ngã xuống, mà Sở vương lại cách Đông cung càng ngày càng xa, cái này quả thực làm hắn rất lo lắng, chủ yếu là Sở Vương niên kỷ quá nhỏ. Nếu như Hoàng Thượng có thể tiếp tục ở ngôi vị Hoàng đế mười đến mười lăm năm, vậy Sở Vương có hy vọng rồi.

Thân Quốc Cữu khẽ thở dài một hơi, hắn biết mình đưa Thân Như Ý tiến cung là thất sách. Nguyên lai tưởng rằng Thân Như Ý cùng Thân hoàng hậu được ân sủng, để cho Hoàng Thượng tiếp tục quan tâm Sở Vương thậm chí Thân gia, lại không ngờ, Thân Như Ý không có tâm giữ gìn gia tộc như Thân Hoàng hậu, sự hiện hữu của nàng ngược lại khiến cho Thân hoàng hậu thất sủng, khiến cho Hoàng Thượng không còn nghe Thân Hoàng hậu nói nữa, đây là sai lầm trí mạng của hắn.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, lúc này, Thân Quốc Cữu trông thấy dưới bậc thang có đứng ba người ngựa, phong trần mệt mỏi, rõ ràng cho thấy đường xa mà đến.

- Ai vậy?

Một gã thị vệ lớn tiếng hỏi:

- Tướng quốc hỏi, người đến từ phương nào?

Quản gia bước lên phía trước bẩm báo:

- Tướng quốc, bọn họ là từ Sở Châu đến, có thư tín của công tử.

Thân Quốc Cữu gật gật đầu:

- Đưa thư tín cho ta, dẫn bọn hắn đi tắm rửa ăn cơm, đợi lát nữa tới gặp ta.

Cầm đầu người đưa tin đem thư tín giao cho thị vệ, liền đi theo quản gia vào phủ. Thân Quốc Cữu cảm giác thư tín hơi dày, tựa hồ nhi tử có rất nhiều lời muốn nói với mình, hắn liền phân phó nói:

- Trực tiếp đi thư phòng!

Thân Quốc Cữu tới thư phòng ngồi xuống, thậm chí y phục cũng không đổi, vội vàng mở thư tín của nhi tử ra, gần đây Sở Châu phát sinh sự tình ép buộc đã khiến cho vua và dân chú ý, mà Hoàng Thượng chỉ xử trí quan viênGiang Ninh phủ, đối với việc ba đại thương gia đấu đá không chút nào đề cập tới. Nhưng Thân Quốc Cữu lại phát hiện điểm vi diệu trong này, cái kia chính là Hoàng Thượng cho Hoàng Phủ Vô Tấn đảm nhiệm thuỷ quân Đô đốc không đến hai tháng, liền hạ chỉ lệnh hắn tấn công Phượng Hoàng Hội. Thân Quốc Cữu cho rằng, trong thời điểm này lại ra mệnh lệnh như thế, cái này trên thực tế là điềm báo trước, Hoàng Thượng muốn ra tay với phái Lương Vương.

Bàn cờ chính trị vĩnh viễn không có chuyện chỉ hiện trên mặt nước, chỉ có nhân tài thật tinh mắt mới có thể hiểu, Thân Quốc Cữu cũng là người như vậy. Nhưng sau đó hắn lại phát hiện trong này còn có ẩn tình.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<