← Hồi 306 | Hồi 308 → |
Ba tháng này, Hoàng Thượng kỳ thật chỉ làm một chuyện, đó chính là hắn cùng phái Lương Vương đánh cờ. Từ chuyện Hoàng Phủ Trác cùng Trương Sùng Tuấn minh tranh, đến việc Hoàng Thượng cùng Hoàng Phủ Cương ám đấu. Hoàng Phủ Cương đem Hoàng Phủ Vô Tấn để lên trước sân khấu, nói rõ là Tự Lương Vương, Hoàng Thượng bị ép đáp ứng, nhưng lập tức đưa Hoàng Phủ Vô Tấn đến Sở Châu, rời xa Hà Lũng, đây là hiệp một.
Hoàng Phủ Cương tuyên bố Hoàng Phủ Vô Tấn là người thừa kế Lương Vương, ở trong quân đội xác lập địa vị cho Hoàng Phủ Vô Tấn, cho Hoàng Phủ Trác đả kích trầm trọng, Hoàng Thượng lập tức hạ chỉ, lệnh Hoàng Phủ Vô Tấn đánh Phượng Hoàng Hội, rất rõ ràng, hắn là chuẩn bị dùng tiền lệ Hoàng Phủ Chí năm đó, gán cho Hoàng Phủ Vô Tấn tội bất lực, sau đó tiêu diệt, đây là hiệp hai.
Trong này còn có hiệp ba, vậy hiệp ba này là gì? Thân Quốc Cữu mỏi mắt mong chờ.
Về phần Sở Châu phát sinh ép buộc, loại sự tình này tựa hồ rất hấp dẫn ánh mắt, Thân Quốc Cữu cũng hiểu được không nên xen vào. Nhưng những việc này chỉ là nổi lên mặt nước cho náo nhiệt, cho những người không hiểu chính trị nhìn một chút, Thân hắn Quốc Cữu có ánh mắt thâm thúy, muốn xem chính là đánh cờ đáy nước, đây mới thực sự là phấn khích.
Thân Quốc Cữu mở thư tín ra, cẩn thận đọc qua, thư tín viết đầy sáu trang, hơn phân nửa đều ghi chuyện Hoàng Phủ Vô Tấn sở tác sở vi, Thân Quốc Cữu càng xem càng kinh hãi, Hoàng Phủ Vô Tấn vậy mà cưới Tề gia chi nữ, trắng trợn chiêu mộ tân binh, hao phí lượng lớn thuế ngân từ các nơi của Sở Châu, đại lượng mua sắm lương thực vật tư.
Chiêu mộ tư binh, tàng trữ lương thực, mua lá trà, tinh thiết, thông báo tuyển dụng thợ rèn, chế tạo chiến thuyền, mỗi một động tác đều là đại thủ bút. Nhất là Vô Tấn tự ý sửa ý chỉ, thánh chỉ rõ ràng là yêu cầu tất cả quận huyện chiêu mộ thuỷ quân hậu bị, tiền bạc đều do tất cả quận huyện chi trả. Lại để cho quan phủ tất cả quận huyện khống chế dân đoàn, nhưng cuối cùng lại trở thành tất cả quan phủ mặc kệ, mà Hoàng Phủ Vô Tấn tự mình đến chiêu mộ, tiền bạc do hắn gánh chịu, có Tề gia ủng hộ, hắn hoàn toàn thừa sức chịu nổi.
Cái này không thể nghi ngờ là mượn cơ hội chiêu mộ tư quân, khiến cho Thân Quốc Cữu thấy kinh hồn táng đảm, cái này gọi là người thường xem náo nhiệt a. Thân Quốc Cữu đúng là đã có hai hiệp trước làm cơ sở, hắn có thể nhìn càng thêm sâu, nhìn thấu dụng ý chân thật của Hoàng Phủ Vô Tấn, cái này là hiệp thứ ba của phái Lương Vương cùng Hoàng thượng.
Một khi đánh Phượng Hoàng Hội bất lợi, Hoàng Thượng khẳng định mượn cơ hội này tước bỏ thuộc địa, mà Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ lợi dùng lực lượng trong tay tiến hành đối kháng. Hơn nữa hai mươi vạn đại quân Tây Lương ở sau lưng nhìn chằm chằm, cuối cùng sẽ có kết cục gì? Thân Quốc Cữu lập tức toát mồ hôi lạnh.
- Phanh!
Hắn vỗ bàn đứng lên, trong nội tâm lo nghĩ, lại mừng thầm. Lo nghĩ là nếu như Hoàng Thượng cũng không nhượng bộ, như vậy hiệp thứ tư là dẫn phát chiến tranh. Hoàng Thượng sẽ triệu tập quốc lực đồng thời hướng quân Tây Lương cùng Sở Châu phát động tiến công, dùng vũ lực để dẹp loạn Lương Vương, như vậy quân Tề Vương sẽ xuôi nam đến Sở Châu, quân Dự Châu thiên hướng về Thái tử cũng sẽ xuôi nam tới Sở Châu.
Mà mừng thầm, là dưới tình hình này, Hoàng Thượng sẽ phong Sở Vương, tọa trấn Sở Châu, dùng quân của phái Sở Vương tiến công Hoàng Phủ Vô Tấn, cuối cùng nhất Sở Châu sẽ chính thức rơi vào tay Sở Vương.
Chỉ có chiến tranh mới có thể đánh vỡ thế cục vi diệu này, đánh vỡ khốn cảnh của Sở Vương, Thân Quốc Cữu thật sâu hiểu được điểm này, cho dù với tư cách Tướng quốc, Thân Quốc Cữu cũng không hy vọng chiến tranh phát sinh, nhưng với tư cách đại biểu phái Sở Vương, từ sâu trong nội tâm hắn lại hy vọng chiến tranh bộc phát.
Thân Quốc Cữu đi tới đi lui trong phòng, nội tâm mâu thuẫn tới cực điểm.
Lúc này, cửa ra vào truyền đến thanh âm quản gia:
- Lão gia, người đưa tin đến.
- Cho bọn hắn vào.
Thân Quốc Cữu trở lại chỗ ngồi, bảo trì tư thái cao cao tại thượng của hắn.
Thủ lĩnh bên trong ba gã đưa tin đi đến, hướng Thân Quốc Cữu quỳ xuống hành lễ:
- Ty chức tham kiến Tướng quốc!
Thân Quốc Cữu thấy hắn có chút tinh anh, không khỏi âm thầm tán thưởng nhi tử biết chọn người, hắn liền ôn hòa mà cười nói:
- Ngươi tên là gì? Ở Giang Ninh phủ làm chuyện gì?
- Ty chức tên Lý Tiễn, là Chủ sự Bại Môn Binh Tào của Giang Ninh phủ.
- Binh Tào?
Thân Quốc Cữu lắc đầu thở dài:
- Giang Ninh phủ còn có chiến sự đáng nói sao?
- Hồi bẩm tướng quốc, sau khi sự kiện ép buộc phát sinh, Thân thiểu doãn cảm thấy phủ nha không người, cùng Sở Châu đại Đô đốc phủ hiệp thương, hy vọng có thể mượn một bộ phận quân đội trực thuộc cho phủ nha?
- Hắn chuẩn bị mượn bao nhiêu?
- Thân thiểu doãn nói năm trăm quân sĩ.
- Không tệ!
Thân Quốc Cữu nở nụ cười, xem ra nhi tử cũng có chút thông minh, dựa theo bộ binh quy định, chuyển hơn năm mươi người, phải có Bộ binh phê duyệt, điều trên năm trăm người, phải có Hoàng Thượng cho phép. Cho nên dùng phương thức mượn này, tránh khỏi Bộ binh phê duyệt, không cao hơn năm trăm người, cũng tránh khỏi Hoàng thượng cho phép, tiểu tử này hiện tại rất giỏi về đánh gần bóng rồi.
- Ta chủ yếu muốn hỏi ngươi một sự kiện, là Hoàng Phủ Vô Tấn hiện tại chiêu mộ thuỷ quân hậu bị dân đoàn, đã đến trình độ nào?
Đây là chuyện mà Thân Quốc Cữu quan tâm nhất, hắn cho rằng đây là hạch tâm của mọi chuyện, Hoàng Phủ Vô Tấn làm hết thảy sự tình, quan hệ thông gia, lương thực, mẻ kim loại, công tượng, hết thảy tất cả cũng là vì chiêu mộ quân đội của mình, đây mới là trọng yếu nhất, mà trong thư nhi tử đối với chuyện này lại ghi rất đơn giản, nói rõ nhi tử cũng không có nhìn thấu chân tướng.
Lý Tiễn trầm tư thoáng một chút nói:
- Ty chức có một người bạn, là Giáo úy Mai Hoa vệ, nguyên lai là Giang Ninh quân phủ Giáo úy, rất có năng lực, võ nghệ cũng rất cao cường, Mai Hoa vệ ở Sở Châu mở rộng biên chế năm ngàn, hắn được chọn trúng. Một ngày trước khi ty chức đi, cùng hắn uống một chầu rượu, hắn nói cho ta biết, lần này thuỷ quân hậu bị có tám vạn, là do Mai Hoa vệ đến chiêu mộ, điều một ngàn người, phân phó các nơi Giang Bắc cùng Hoài Bắc, phân thành năm mươi tiểu đội chiêu mộ. Bằng hữu của ta phụ trách chiêu mộ Nam quận, dưới có ba chi tiểu đội, hắn nói cho ta biết, lần này chiêu mộ hậu bị dân đoàn, trên danh nghĩa là vì thuỷ quân, nhưng trong tiêu chuẩn chiêu mộ cũng không yêu cầu biết bơi, mà là yêu cầu cường tráng. Dùng Hoài Bắc là khu lưu dân làm chủ, hơn nữa lương hướng chiêu mộ rất cao, mỗi tháng có ba lượng bạc cùng một thạch gạo, nghe nói chiêu mộ rất nhanh chóng, tám vạn danh ngạch trong bảy ngày đã đủ.
*****
Thân Quốc Cữu hít một ngụm lãnh khí, tư binh của hắn mỗi tháng chỉ cấp một lượng bạc cùng năm đấu gạo. Hoàng Phủ Vô Tấn vậy mà khai ra giá cao như thế, có thể là nhờ Tề gia ủng hộ hắn, hắn lại vội hỏi:
- Bằng hữu của ngươi nói có thể đột phá danh ngạch hay không?
- Bằng hữu của ta không chịu nói, nhưng ý của hắn rất rõ ràng, nhất định sẽ đột phá tám vạn, hắn vì say rượu nên nói cho ty chức, cho dù bọn hắn chiêu mộ hai mươi vạn, nhưng hướng bộ binh cũng chỉ báo cáo tám vạn, mà bộ binh căn bản không thể nào đối chiếu.
Thân Quốc Cữu nhẹ nhàng vuốt râu, cười lạnh một tiếng, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn.
Ôn Tuyền cung là Hoa Thanh cung của Đường triều, bởi vì gần chân núi Hoa Thanh mà có tên như vậy. Thời đại Võ Chu, ở chỗ này tu kiến cung điện quy mô khổng lồ, là nơi trú đông tuyệt hảo. Đại Ninh vương triều kế thừa tòa cung điện này, cũng tiến hành tu sửa xây dựng thêm, cuối cùng tạo thành Đông cung (* Đông cung này có nghĩa là cung điện phía đông chứ không phải Đông cung của Thái tử) của Đại Ninh vương triều, còn gọi là Ôn Tuyền cung.
Lúc này, Đại Ninh hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức đang trần truồng ngâm mình trong suối nước nóng, trong nước có thông hoàng nóng bỏng, tràn ngập một mùi lưu huỳnh nồng đậm.
Đây là nơi an dưỡng tốt nhất mà ngự y chọn lựa trong bảy mươi hai con suối, ngự y đề nghị, mỗi ngày ở chỗ này ngâm hai canh giờ, tiếp tục nửa năm, chân hắn sẽ có tri giác trở lại, đồng thời năng lực nam tính của hắn cũng sẽ dần dần khôi phục, đây là chỗ mà Hoàng Phủ Huyền Đức thiết tha mơ ước.
Lúc này hắn híp mắt, thích ý mà hưởng thụ cảm giác nước ấm quấn quanh thân hình, ở bên cạnh hắn, hai cung nữ mỹ mạo cũng đồng dạng trần truồng ngâm trong nước, nhẹ nhàng đấm bóp từng tấc thịt cho hắn.
Lúc này, Mã Nguyên Trinh vội vàng đi vào gian phòng, khom người bẩm báo:
- Bệ hạ, có tin tức tốt!
Hoàng Phủ Huyền Đức chấn động, lập tức ngồi dậy:
- Thục phi thế nào rồi?
Thục phi là Thân Như Ý, nàng dùng một lạc tóc, lần nữa đem Hoàng Phủ Huyền Đức kéo về bên cạnh nàng, lần nữa được sủng ái, cho dù Hoàng Phủ Huyền Đức không thể hoan lạc triền miên giống như trước, nhưng hắn vẫn không để ý cảnh cáo của ngự y, mỗi đêm đều với Thân Như Ý quấn cùng một chỗ, hai ngày này, Thân Như Ý có chút bệnh nhẹ, quả thực để cho Hoàng Phủ Huyền Đức vì nàng lo lắng.
Vừa dứt lời, Thân Như Ý đang mặc một bộ lụa trắng liền thướt tha đi đến, thân thể của nàng mềm mại giống như xà, con mắt như báo mẹ tràn đầy cuồng dã cùng nhiệt liệt, chăm chú mà nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Huyền Đức, không có bất cứ người nào dám nhìn Hoàng Phủ Huyền Đức như vậy, chỉ có Thân Như Ý mới dám. Nàng căn bản không có đem Hoàng Phủ Huyền Đức coi là Hoàng đế, mà coi hắn là dã nam nhân, làm cho Hoàng Phủ Huyền Đức đăng cơ ba mươi năm, sớm đã chán ghét nữ nhân thuận theo, đối với nàng si mê không thôi.
Hai cung nữ hiển nhiên rất e ngại nàng, vội vàng từ trong con suối leo ra, phủ thêm áo mỏng lui qua một bên, con mắt Hoàng Phủ Huyền Đức cũng phát sáng lên, tham lam mà nhìn chằm chằm vào nàng, Thân Như Ý nhẹ nhàng bỏ đi lụa trắng, trên người không còn mảnh vải, nàng đi vào con suối, lập tức giống như rắn nước, cánh tay mềm mại, eo cùng đội chân ngọc đem Hoàng Phủ Huyền Đức cuốn lấy, ghé vào trên người của hắn, trong mắt mang theo mị lực giống như điện, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:
- Dã nam nhân của ta, nhớ ta không?
Thanh âm yêu mị này phảng phất muốn đem xương cốt trên người rút đi, ngay cả lão hoạn quan Mã Nguyên Trinh mặt cũng có chút đỏ lên, hắn nhỏ giọng nói:
- Tình báo Sở Châu đã đến, lão nô bẩm báo cho bệ hạ!
- Ngươi nói đi! Ta nghe.
Hoàng Phủ Huyền Đức híp mắt mút lấy đôi thỏ ngọc của Thân Như Ý, có chút không yên lòng.
- Bệ hạ, trên tình báo nói, Hoàng Phủ Vô Tấn đã suất lĩnh thuỷ quân ra biển diễn luyện, mang theo một ngàn năm trăm chiến thuyền, mấy vạn thuỷ quân.
Lúc này, Thân Như Ý đã bị Hoàng Phủ Huyền Đức mút đến phát ra thanh âm rên rĩ, mặc kệ bên cạnh còn có Mã Nguyên Trinh, loại cảm giác này làm cho Hoàng Phủ Huyền Đức kích thích không thôi.
- Còn... gì nữa không?
Hoàng Phủ Huyền Đức cũng có chút nói đứt quãng.
- Là Hoàng Phủ Vô Tấn thành lập một thương hội, tên Tấn Phúc Ký, lợi dụng việc chuẩn bị chiến tranh, kiếm lấy món lợi kếch sù, cùng Bách Phú thương hội năm đó đồng dạng.
- Bất quá Giang Các lão báo lại, hắn tạm thời ở lại Sở Châu, giám thị Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn cũng theo thuyền đi tham gia diễn luyện rồi.
Sở Châu đại lượng mua sắm tinh thiết, khả năng cùng Hoàng Phủ Vô Tấn có quan hệ.
Còn có...
- Được rồi, ta đã biết rồi, ngươi lui xuống đi!
Hoàng Phủ Huyền Đức có chút mất hứng mà cắt đứt hắn, hắn đang cùng Thân Như Ý tiến hành chuyện phòng the, lại nghe mấy sự tình này, thì có chút mất hứng.
- Bệ hạ, còn có một sự kiện cuối cùng, có mấy phần tấu chương rất khẩn cấp.
- Ngươi thay trẫm phê đi, mau lui xuống!
- Vâng! Lão nô lui ra.
Mã Nguyên trinh kéo lên rèm, chậm rãi lui xuống.
Lui ra bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi tới, hắn lập tức rùng mình một cái, vội vàng lau mồ hôi trên trán, bên trong quá nóng, bên ngoài quá lạnh, chênh lệch nhiệt độ lớn như thế, hắn thực sự chịu không được.
Hắn có chút cảm giác, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một thị vệ vụng trộm hướng hắn tới gần, không khỏi nhướng mày nói:
- Tiểu hầu tử, ngươi muốn điều gì?
- Lệnh công, Thái tử đã đến, đang ở bên ngoài chờ triệu kiến!
Mã Nguyên Trinh cũng có rất nhiều xưng hô, có người gọi hắn là Các lão, cũng có người gọi hắn công công, nhưng hắn thích nhất người khác gọi hắn là lệnh công, hắn là rất thích cách gọi này.
- Ta đã biết, ta đi gặp Thái tử.
Hắn lại hướng hơn mười tên thị vệ nói:
- Hoàng Thượng đang dưỡng bệnh, không được cho người quấy rầy, ai dám quấy rầy sẽ chết, hiểu chưa?
Chúng thị vệ trong nội tâm đều biết, vội vàng đáp ứng, Mã Nguyên Trinh lại dặn dò vài câu, liền đi ra ngoài cung, hắn rất hiểu quy luật của Hoàng Phủ Huyền Đức, sau khi cùng Thục phi triền miên, bình thường hắn sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi nửa canh giờ, lúc này ai cũng không thể quấy rầy, kể cả Mã Nguyên Trinh hắn.
Trong khoảng thời gian này, Thái tử tìm hắn rất nhiều lần, làm cho hắn cảm thấy Thái tử đang rất bất an
← Hồi 306 | Hồi 308 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác