Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 263

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 263: Động phòng hoa chúc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Ở trong đại điện kinh hô, Hoàng Phủ Vô Tấn phong làm Lương tự vương đúng là không dễ dàng, Lương vương từ mười năm trước sau khi qua đời Hoàng Phủ Cương cũng không được tước Lương vương, ngược lại sửa thành Lan Lăng quận vương, điều này cũng cho thấy Lương vương có lẽ đã biến mất.

Nhưng Vô Tấn một lần nữa được phong làm Lương vương cho thấy Lương vương hệ một lần nữa được phục sinh, dựa theo quy định hoàng thất, tương lai khi Lan Lăng quận vương qua đời Vô Tấn còn có thể phong thêm một cấp nữa trở thành Lương vương.

Điều này khiến cho hoàng tộc vô số người hâm mộ, Hoàng Phủ Dật Biểu thì ghen ghét, hắn và Hoàng Phủ Cương giống nhau, năm đó phụ thân của hắn là Hạ vương, hắn chính là Tây Hạ quận vương, phụ thân của hắn sau khi qua đời hắn lại bị sửa thành Đôn Hoàng quận vương, Hạ vương hệ từ đó biến mất, hôm nay Vô Tấn được phong làm Lương tự vương, vậy trưởng Tôn của hắn có thể được phong làm Hạ tự vương hay không?

Trong lòng Hoàng Phủ Dật Biểu có một loại ghen ghét không nói nên lời, nếu như năm đó phụ thân của hắn cũng giống như Lương vương, cầm quân Tây Hạ trên tay có quân đội kia thì cháu của hắn cũng nhất định là Hạ tự vương.

Hoàng Phủ Cương cuống quýt nói:

- Thần thay Vô Tấn tạ thánh ân của bệ hạ.

Hoàng Phủ Huyền Đức ngồi xuống, hắn cười nhạt một tiếng:

- Năm đó tiên đế đã đáp ứng, tước Lương vương có thể truyền tới đời thứ ba, tuy nhiên trẫm không tuân thủ, hiện tại đã thực hiện lời hứa rồi, hoàng thúc không cần khách khí.

Lúc này một tiếng pháo nổ vang lên báo hiệu giờ lành đã tới, Hoàng Phủ Hằng lập tức tuyên bố:

- Giờ lành đã tới, tân lang tân nương mau hành lễ.

Hai bên vui mừng vô cùng, một đôi kim đồng ngọc nữ, chú rể và tân nương đi ra, Hoàng Phủ Huyền Đức khẽ vuốt chòm râu mà suy nghĩ, nghe nói cháu gái của Tô Tốn mỹ mạo tuyệt luân đáng tiếc là cô dâu che đầu hắn nhìn không thấy được.

Hoàng Phủ Hằng lại cao giọng hô:

- Hai người hành lễ nhất bái thiên địa.

Tân lang tân nương liền quỳ xuống khẽ bái.

- Nhị bái cao đường.

Tân lang tân nương lại quỳ cúi đầu thật sâu với các trưởng bối, hoàng thái hậu nở ra nụ cười trong mắt của bà còn có lệ quang, phảng phất giống như không phải cháu trai đang quỳ lạy mà chính là nhi tử Thiên Phượng của bà đang lập gia đình.

Tô Tốn cũng cảm khái vạn phần, trưởng tôn nữ của hắn cuối cùng cũng xuất giá, hắn gật đầu liên tục không ngừng nói:

- Tốt tốt hảo hài tử mau chóng đứng lên.

- Phu thê giao bái.

Hai người quỳ xuống hướng về nhau mà thi lễ thật sâu.

- Đưa vào động phòng.

Trong đại điện náo nhiệt vô cùng tiếng cười nói vang lên, tân nương đưa vào động phòng chú rể phải uống rượu một vòng mới được quay lại, động phòng ở trong nội viện chính là chỗ ở của Hoàng Phủ Cương, đây vốn là khuê phòng của con gái Hoàng Phủ Cương, từ sau khi trượng phu của nàng đi Tây Lương, tòa hồng lâu này một mực không có ai ở.

Hoàng Phủ Cương đem nó thu thập lại trở thành nơi động phòng của Vô Tấn, ở trong phòng bố trí tinh mỹ, trên tường dán chữ Hỉ đỏ thẫm.

Lúc này ở trong nội phòng vô cùng yên tĩnh, nha hoàn đều đã đi ra ngoài, chìa khóa phòng nằm ở trong tay chú rể.

Tô Hạm ngồi xuống bên cạnh giường của cô dâu, bên ngoài chính là chỗ ngủ của nha hoàn, nha hoàn giống như là hồi môn của nhà gái vậy.

Ở trong phòng ngủ không có ngọn nếu nào chỉ có một chiếc đèn minh châu phát ra ánh sáng nhu hòa, đem căn phòng chiếu sáng dịu nhạt.

Tô Hạm ngồi ở bên ngoài trong lòng nàng bất định, sắc trời đã tối, đem động phòng hoa chúc cũng đã tới, nàng cuối cùng cũng phải đối mặt với thời khắc này.

Lúc này két két hai tiếng cánh cửa được mở ra sau đó lại lập tức đóng lại, Tô Hạm tâm tình trở nên nhảy dựng nàng biết Vô Tấn đã trở về rồi.

Vô Tấn ngồi xuống bên cạnh nàng ôn nhu nói:

- Mệt không?

Tô Hạm lắc đầu lại nhẹ nhàng gật đầu nói nhỏ:

- Có một chút chàng thì sao?

- Cũng hơi mệt uống vài chén rượu thì trốn về nương tử chúng ta về nhà nghỉ đi.

Tô Hạm cắn môi một cái, thấp giọng nói:

- Phu lang chúng ta còn chưa uống rượu.

Vô Tấn bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ trán mình một cái giờ hắn mới nhớ ra.

Hắn từ từ gỡ khăn hồng của cô dâu ra, chỉ thấy trước ánh đèn khuôn mặt của Tô Hạm ửng hồng, mỹ mạo tuyệt luân. Làn thu thủy liếc nhìn Vô Tấn sau đó thẹn thùng nghiêng đầu không dám nhì nữa.

Vô Tấn nắm tay của nàng đi tới trước bàn trên bàn chỉ có hai chén rượu, đây là khâm rượu, chỉ khi uống xong khâm rượu bọn họ mới có thể trở thành vợ chồng.

Hai người nhìn nhau rồi đồng thời tự nhiên cười nói, đồng loạt bưng chén rượu lên mỗi người uống một nửa, sau đó đem ly đặt xuống dưới giường.

Vô Tấn nắm lấy tay của nàng cười nói:

- Rượu đã uống xong chúng ta nghỉ đi.

Tô Hạm thẹn thùng cúi đầu, cái cổ trắng như thiên nga của nàng khẽ gật, Vô Tấn tháo mũ phượng của nàng xuống, nhổ cái ngọc trâm ra, mái tóc của Tô Hạm rũ xuống.

Tô Hạm ghé vào lưng của hắn thấp giọng nói với hắn:

- Huynh nói đi về sau muội gọi huynh là Vô Tấn hay là phu lang.

- Muội thích tên gì?

- Muội thích gọi huynh là puh lang huynh vẫn gọi muội là Cửu Thiên.

- Được về sau ta gọi nàng là Cửu Thiên, nhưng đêm nay gọi nàng là nương tử.

Hai người tiến vào buông ftrog, Vô Tấn ôm lấy Tô Hạm cúi đầu hôn lên bờ môi anh đào của nàng, má phấn của Tô Hạm khẽ thẹn thùng.

- Phu lang thiếp không thích ánh sáng, chàng tắt hết đi.

- Được.

Vô Tấn tìm một cái ghế, cẩn thận tháo cái đèn dạ minh châu ra, hắn nhanh chóng nhìn vào trong giường chỉ thấy Tô Hạm từ từ cởi nội y ra, lộ ra thân thể mềm mại.

Vô Tấn bọc viên minh châu lại, trong phòng trở nên đen kịt, hắn cũng thoát y phục ra leo lên giường chui vào trong chăn, ôm thân thể mềm mại của Tô Hạm vào trong ngực, hai tay vuốt ve hai ngọn núi ngọc ngà của nàng, từ từ hôn lên môi của nàng.

Toàn thân Tô Hạm như phát run, co rúc vào ngực của Vô Tấn, Vô Tấn thấy nàng hơi sợ thì thương tiếc ôm nàng mà thấp giọng nói:

- Chúng ta về sau hãy tính hôm nay ta ôm nàng ngủ.

Có lẽ Vô Tấn ôn nhu khiến cho sự lo lắng của Tô Hạm trở nên giảm đi, nàng duỗi tay ôm lấy cổ của Vô Tấn, nói nhỏ với hắn:

- Đêm động phòng hoa chúc thiếp được nhiên muốn hiến thân cho ph quân, chỉ là thiếp chưa từng trải qua chuyện này mong phu lang thương tiếc.

Vô Tấn xoay người lên trên người của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy cái mông ngọc, từ từ khai mở đôi chân của nàng ra, như ngọc long dò xét, u cốc sơ khai, tràn ngập xuân sắc.

*****

Bầu trời tí tách nổi lên mưa thu, thời tiết cuối xuân hàn ý se lạnh, Hoàng Phủ Huyền Đức cưỡi xe ngựa dưới sự hộ vệ của bốn trăm thị vệ rời khỏi Lan Lăng quận vương phủ trở về hoàng cung.

Ở trong xe rộng rãi, ba viên dạ minh châu được khảm lên trên trần xe, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi cả xe.

Hoàng Phủ Huyền Đức ở trên xe khép hờ hai mắt, thục phi Thân Như Ý giống như một con mèo dịu dàng ngoan ngoãn rúc vào hắn, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn hoàng đế, khóe miệng hiện ra nụ cười mà chỉ có mình nàng minh bạch.

Hoàng Phủ Huyền Đức đắm chìm vào trong suy nghĩ sâu xa, y vẫn đang suy nghĩ về sự tình của Hoàng Phủ Vô Tấn, phong Hoàng Phủ Vô Tấn là Lương quốc công chỉ là vì hắn suy tính về quyền lợi của mình, lúc đó vẫn chưa nghĩ kỹ càng.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, y vẫn quyết định phong Vô Tấn làm Lương tự vương, xác định là người thừa kế Lương vương, từ biểu hiện xem ra y đã bỏ qua Hoàng Phủ Trác đem quân quyền Tây Lương giao cho Hoàng Phủ Vô Tấn nhưng sự thực không đơn giản như vậy mặc kệ Hoàng Phủ Vô Tấn thăng chức thế nào thì Hoàng Phủ Trác và Trương Sùng Tuấn tranh quyền vẫn y nguyên tồn tại chỉ là có thêm Hoàng Phủ Vô Tấn, nhị gia tranh quyền trở thành tam gia.

Hoàng Phủ Vô Tấn hiện tại hai gần mươi tuổi Trương Sùng Tuấn bốn mươi tuổi hai mươi năm sau, Trương Sùng Tuấn gần sáu mươi tuổi, Hoàng Phủ Vô Tấn gần bốn mươi tuổi quân quyền có thể thuận lợi giao cho nhau, Hoàng Phủ Hoài Dương biết rõ rất nhiều người muốn như vậy.

Nhưng trên thực tế Trương Sùng Tuấn sẽ đem quân quyền giao cho Hoàng Phủ Vô Tấn sao? Con trai trưởng Trương Nhan Niên của hắn năm nay mới 24 tuổi, sáu tuổi đã tòng quân hiện tại làm đô úy tướng quân, thứ tử Trương Nhan Quân năm nay hai mươi hai tuổi, làm Tây Lương tòng quân, quả nghị đô úy.

Hoàng Phủ Huyền Đức có thể khẳng định, Trương Sùng Tuấn nhất định sẽ không đem quân quyền trả cho Lương vương, kể cả thê tử của Trương Sùng Tuấn cũng không muốn làm như vậy, nàng cũng muốn để lại cho con nàng.

Hoàng Phủ Vô Tấn trở thành người thừa kế lương vương thì hắn phải làm sao đây, Trương Sùng Tuấn phải ứng đối thế nào? Hoàng Phủ Huyền Đức trong lòng cảm thấy thật đắc ý, khi đó Trương Sùng Tuấn chỉ còn một đường đi đó là cầu trợ mình, bởi như vậy quân quyền của Lương vương hệ không công mà bị phá.

Hoàng Phủ Huyền Đức đã sớm nhìn ra sơ hở mà Hoàng Phủ Cương lưu lại năm đó, quân quyền không truyền cho người ngoài, có lẽ y lo lắng Hoàng Phủ Trác không thủ được quân Tây Lương nhưng hiện tại quân Tây Lương đã sửa thành họ Trương, Hoàng Phủ Cương còn có thể giữ được nữa sao?

Lúc trước Hoàng Phủ Huyền Đức để Hoàng Phủ trác cùng với Trương Sùng Tuấn đấu với nhau mong Trương Sùng Tuấn không khống chế được quân đội mà phải cầu cứu hắn lúc đó hắn sẽ đem tâm phúc của mình đi khống chế Lương vương hệ.

Chỉ tiếc Hoàng Phủ Trác là một đứa ngu không đấu lại Trương Sùng Tuấn, Hoàng Phủ Huyền Đức đành phải xuất theme ngựa đẩy Hoàng Phủ Vô Tấn ra, hắn chính là người kế thừa Lương vương chính thống lúc này vô hình trung đã gia tăng áp lực cho Trương Sùng Tuấn, buộc hắn phải điều chỉnh toàn bộ quân Tây Lương tối đa trong vòng mười năm, quân Tây Lương không có quan hệ với Lương vương nữa, khi đó Trương Sùng Tuấn phải cầu xin mình.

Hoàng Phủ Huyền Đức không nhịn được mà cười đắc ý, cái gì hắn cũng khồng cần làm cứ chờ xem quân Tây Lương đấu với nhau mình ở bên trong ném từng thanh củi khô vào đống lửa đấu đá kia, sau đó có thể từ từ nhìn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Hắn không gấp phụ thân của hắn đã đợi mười năm hắn đợi ba mươi năm, hắn có rất nhiều thời gian kiên nhẫn.

- Bệ hạ!

Giọng điệu nũng nịu của Thân Như Ý vang lên, Hoàng Phủ Huyền Đức cúi đầu xuống, vươn tay vào trong vạt áo của nàng, nắm vào vật mềm mại kia cười nói:

- Bảo bối nàng muốn gì:

Đôi mắt của Thân Như Ý lộ ra một vẻ quyến rũ, duối ngón tay mềm như rắn ôm lấy cổ của Hoàng Phủ Huyền Đức, khẽ thở như hoa lan nói:

- Muội muốn sinh con trai cho ca ca.

Trong hoàng cung không có bất kỳ phi tử nào dám gọi Hoàng Phủ Huyền Đức là ca ca cho dù Thân hoàng hậu cũng không dám, chỉ có Thân Như Ý là dám mà thôi, tính tình của nàng vốn phóng đãng hoang dã không chịu trói buộc, Hoàng Phủ Huyền Đức vài chục năm nay chưa từng có kích thích như vậy, hắn bị nàng làm cho mê mẩn thần hồn.

Hoàng Phủ Huyền Đức bị nàng gọi một tiếng ca ca khiến cho hắn dục hỏa thiêu đốt, đẩy Thân Như Ý ngã xuống nệm, thở hổn hển nói:

- Hiện tại trẫm cho nàng sinh nhi tử.

Thân Như Ý cười quyến rũ nói:

- Buổi tối muội còn muốn thì phải làm sao?

- Buổi tối lại tiếp tục.

Thân Như Ý ở bên tai hoàng đế dịu dàng nói:

- ca ca tối ma chúng ta đốt một đống lửa, làm ở trên đồng cỏ được không?

- Được ta nghe lời nàng.

.... .

Thân Quốc Cữu trên đường về nhà trong lòng y có phần hối hận vì đã đưa Thân Như Ý vào cung, Thân Như Ý chèn ép nghiêm trọng sự sủng ái của hoàng thượng với Thân hoàng hậu nghe hoạn quan bên cạnh Thân hoàng hậu nói, hoàng thượng một tháng rồi vẫn chưa tới tẩm cung của hoàng hậu.

Chuyện Thân hoàng hậu vắng vẻ dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng tới thái độ của hoàng thượng tới Sở vương, chẳng lẽ hoàng thượng đã bỏ qua chuyện muốn lập sở vương làm đích sao

Thân Quốc Cữu cảm tưởng rằng nếu như thái tử đăng cơ bọn họ sẽ gặp tai họa ngập đầu thế nào.

Ngày hoàng thượng qua đời bao giờ sẽ tới, mười năm hay là năm năm? Thân Quốc Cữu cũng nhận được tin tức từ ngự y, hoàng thượng quá siêng năng trong việc phòng the, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe, bây giờ thân thể của hoàng thượng nhìn thì không tệ nhưng khi gặp chuyện không may sẽ lập tức sụp đổ.

Thân Quốc Cữu trong lòng thầm hận Thân Như Ý, nữ nhân ngu xuẩn này, ngươi chẳng lẽ không biết đang đưa Thân gia vào âm tào địa phủ sao?

Trong đêm mưa truyền tới thanh âm cưỡi ngựa một người tới gần Thân Quốc Cữu:

- Là ai?

Thị vệ của Thân Quốc Cữu nghiêm nghị quát.

- Ta là tùy tùng của hoàng thượng, có chuyện khẩn cấp muốn gặp quốc cữu gia.

Thân Quốc Cữu thấy thanh âm của hắn tràn ngập lo lắng thì cả kinh vội vàng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Tùy tùng kia cất tiếng:

- Quốc cữu gia, bệ hạ vừa rồi trên đường hồi cung thổ huyết ngất đi nội cung loạn thành một bầy, Mã công công mời Thân Quốc Cữu nhanh chóng vào cung.

- A.

Thân Quốc Cữu cũng chấn động.

Hoàng hậu Thân Thấm Ngọc từ phòng ngủ của hoàng đế lo lắng đi ra, ngự y đang tận lực cứu chữa hoàng đế, nàng vừa ra khỏi phòng vệt nước mắt còn chưa khô thì trong lòng đã lóe lên lửa giận:

- Thục phi đâu?

Nàng hung hăng hỏi một hoạn quan.

Hoạn quan khiếp đảm chỉ một ngón tay vào thiên điện Thân Thấm Ngọc hừ lạnh một tiếng nhanh chóng bước vào đó.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-411)


<