← Hồi 250 | Hồi 252 → |
Hoàng Phủ Huyền Đức lại nói với Tô Tốn:
- Tô đại nhân lần này khoa cử phát sinh án rối loạn kỷ cương nhưng ông cũng không nên tự trách mình, lỗi là do người khác, ông có thể bổ nhiệm ba người vào vị trí tiến sĩ để khuyết giao cho lại bộ xét duyệt.
Tô Tốn vô cùng xấu hổ vội vàng đứng dậy đa tạ:
- Đa tạ bệ hạ tha thứ, thần lập tức đi làm.
Hoàng Phủ Huyền Đức lại thở dài:
- Khoa cử xuất hiện rối loạn trẫm vô cùng đau đớn, mong các vị ái khanh đồng tâm hiệp lực hoàn thiện khoa cử trẫm hi vọng sang năm không phát sinh chuyện này nữa.
Hắn lại nói với thái tử Hoàng Phủ Hằng:
- Thái tử lưu lại những người khác lui xuống hết đi.
Một loạt người thi lễ, lui xuống phía dưới, ở trong thư phòng lúc này chỉ còn lại thái tử và hoàng đế hai người, Hoàng Phủ Huyền Đức trầm mặc thật lâu rồi hỏi Hoàng Phủ Hằng:
- Ngươi cảm thấy chuyện này nên xử trí thế nào?
- Phụ hoàng nhi thần cảm thấy chuyện này nên công khai trừng phạt Lâm thị huynh đệ công bố tại chúng, nhưng vì danh dự của triều đình không thể nói ra Quan Tịch và Hoàng Hồng Nguyên chỉ có thể dùng cách khác xử trí.
Hoàng Phủ Huyền Đức gật đầu, thái tử đề nghị rất hợp ý của hắn:
- Vậy Quan Hiền Câu dùng cớ gì đây?
- Phụ hoàng thần nghe nói hắn vốn cũng không trúng cống cử sĩ, về sau bổ sung, nói hắn tư cách không hợp hủy bỏ tiến sĩ.
- Được trẫm tiếp nhận đề nghị của ngươi.
Dừng một lát, Hoàng Phủ Huyền Đức lại hỏi:
- Trẫm còn muốn hỏi ngươi Quan Tịch bị bãi miễn chức lễ bộ thị lang rồi, ngươi muốn cho ai đảm nhiệm?
Hoàng Phủ Hằng một mực muốn suy nghĩ chuyện này, Vô Tấn đã đưa đại lễ này cho hắn thì hắn cần phải trả lễ liền khẽ cười nói:
- Nhi thần đề cử quốc tử học tiến sĩ Tô Hàn Xương đảm nhiệm chức vụ này.
Tuy xảy ra vụ án làm rối kỉ cương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tiếp tục cử hành thi đình. Buổi chiều, ở Huyền Vũ điện, thi đình mỗi năm một lần đang cử hành. Khoa cử lần này, có mười tên tiến sĩ có tư cách tham gia thi đình, quyết định trạng nguyên, bảng nhãn cùng thám hoa cuối cùng, mà bảy tên tiến sĩ khác, cũng đạt được danh xưng điện tiến sĩ, ở lúc thụ quan, so với tiến sĩ bình thường sẽ có ưu đãi.
Thi đình rất đơn giản, không tiến hành thi viết, mà là Hoàng đế hỏi, sĩ tử trả lời, kỳ thật tương đương với một loại phỏng vấn. Hoàng đế sẽ căn cứ biểu hiện của từng người, chọn ra trạng nguyên, bảng nhãn cùng thám hoa cuối cùng.
Thứ tự trả lời cũng không như thứ tự trên bảng, mà mười người bọn hắn, ở tối hôm qua đã rút thăm quyết định một lần nữa.
Mười tên tiến sĩ theo thứ tự là, Trần Lưu huyện Triệu Bá Luân, Tảo Dương huyện Mã Ứng Sơ, Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh, Thanh Hà huyện Thôi Cương, Giải Lương huyện Bùi Chí, Nghiệp huyện Trương Chí Khâm, Đan Đồ huyện Ngô Hàn Sinh, Vạn Niên huyện Diêu Thuận, Giang Ninh huyện Thân Kỳ Võ, Giản Dương huyện Trương Thấm.
Dựa theo kết quả rút thăm, Giải Lương huyện Bùi Chí xếp hạng thứ nhất, Giang Ninh huyện Thân Kỳ Võ xếp hạng thứ chín, Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh xếp hạng cuối cùng.
Mười tên sĩ tử đều ăn mặc y phục của tiến sĩ, ở Tê Phượng Các bên cạnh đại điện chờ đợi, hai người một tổ tiến về trước, trong nội tâm tất cả mọi người rất khẩn trương. Nhưng tốc độ thi đình cũng rất nhanh, chưa tới một canh giờ, liền đến phiên Hoàng Phủ Duy Minh.
Lúc này, một gã hoạn quan ở cửa ra vào hô lớn:
- Thân Kỳ Võ, Hoàng Phủ Duy Minh!
Hai người cùng lúc đứng lên, hướng phía cửa đi tới:
- Có.
- Các ngươi đi theo ta.
Hoạn quan mang bọn hắn hướng đại điện đi đến, Thân Kỳ Võ biết Hoàng Phủ Duy Minh là huynh trưởng của Vô Tấn, cũng là người Thái tử đề cử, hắn thấy trên mặt Hoàng Phủ Duy Minh dị thường nghiêm túc, liền thấp giọng cười nói:
- Hoàng Phủ huynh không cần lo lắng, kỳ thi đình này chỉ là một thủ tục, kỳ thật đêm qua Hoàng Thượng đã định Top 3 tốt rồi, chỉ là tùy tiện hỏi mấy câu, không cần lo lắng như vậy.
Hoàng Phủ Duy Minh chắp tay cám tạ:
- Đa tạ Thân huynh nhắc nhở, không biết Hoàng Thượng bình thường sẽ hỏi cái gì?
- Hỏi tình huống phong tục địa phương một chút mà thôi, năm trước chính là như vậy, ví dụ như Hoàng Phủ huynh là người Duy Dương, có lẽ Hoàng Thượng sẽ hỏi nhân khẩu cùng tình huống thuế phú của Duy Dương huyện, ta nghĩ đây là thế mạnh của Hoàng Phủ huynh.
Hoàng Phủ Duy Minh biết rõ, hắn là đang chỉ mình đảm nhiệm Tào chủ sự, hắn cười cười, hỏi ngược lại:
- Thân huynh là người Giang Ninh huyện, nhưng ta biết rõ đây chẳng qua là nguyên quán của Thân huynh, Thân huynh hiểu rõ tình huống chỗ đó sao?
Thân Kỳ Võ mỉm cười:
- Ta xác thực không biết, bất quá trong này có duyên cớ, ta có thể nói cho Hoàng Phủ huynh, ta phân tích qua kết quả hai mươi năm thi đình gần đây, ta phát hiện Hoàng thượng một thói quen, nếu như ngươi biết rõ chỗ nào, Hoàng Thượng sẽ bổ nhiệm ngươi làm quan chỗ đó, trái lại, nếu như ngươi đối với một chỗ không biết chút gì, Hoàng Thượng cũng đồng dạng sẽ bổ nhiệm ngươi vào đó làm quan, cho ngươi hiểu rõ chỗ đó. Vài năm sau, hắn sẽ hỏi lại ngươi một lần, cho nên lúc ta báo danh, chọn nguyên quán Giang Ninh huyện, là vì duyên cớ này.
Hoàng Phủ Duy Minh không nghĩ tới hắn sẽ thẳng thắn như vậy, rõ ràng chuyện này cũng nói ra. Bất quá tưởng tượng lại, hắn nói như vậy, cũng không có tổn thất gì.
- Thân huynh cẩn thận, bội phục!
Hai người đối mặt cười cười, liền đi tới đại điện, một gã lực sĩ cao giọng quát:
- Giang Ninh huyện Thân Kỳ Võ vào điện diện thí.
Thân Kỳ Võ sửa sang lại quan phục, được một gã hoạn quan dẫn đường, từ từ đi vào đại điện, rất có lòng tin.
Hoàng Phủ Duy Minh thấy thần sắc hắn đắc ý, không khỏi âm thầm suy nghĩ, không phải hắn đã là trạng nguyên đó chứ! Cho nên hắn mới có thể tự tin như vậy.
Hắn ở bên ngoài đại điện tâm thần bất định chờ đợi, một khắc sau, trên đại điện lại truyền tới tiếng hét to của lực sĩ:
- Truyền Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh vào điện diện thí!
Hoàng Phủ Duy Minh hít sâu một hơi, liền theo hoạn quan thong dong đi đến bậc thang bạch ngọc, tiến vào trong đại điện.
Xế chiều hôm qua, bọn hắn đã tiếp nhận huấn luyện nghi lễ đơn giản, biết rõ nghi lễ cần thiết, Huyền Vũ điện không phải chủ điện của cung thành, chỉ là một tòa tiểu điện, thi đình hàng năm đều cử hành ở đây, trừ lần đó ra, ở đây chủ yếu là tiếp kiến sứ thần ngoại quốc.
Trong điện, đại thần không nhiều lắm, ước chừng ba bốn mươi người, phân hai bên an vị, trong điện không có đại thần đứng thẳng, đã nói lên những đại thần này đều là trên Tam phẩm, có tư cách an vị.
Ở trên cao, đương kim hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức uy nghiêm mà ngồi, nhưng ánh sáng hơi tối, không thấy rõ mặt mũi của hắn, mà hắn lại có thể trông thấy nhất cử nhất động của sĩ tử.
*****
Duy Minh bước nhanh đi đến quỳ xuống, hành lễ ba khấu chín bái, trong lòng của hắn bắt đầu kích động lên, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, sẽ có một ngày ở trên đại điện lễ bái Hoàng Thượng.
- Sĩ tử Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Bình thân!
Thanh âm của Hoàng Phủ Huyền Đức rất ôn hòa, tuy không lớn, nhưng có thể truyền khắp đại điện, đây là thiết kế xảo diệu của đại điện, có thể đem thanh âm phóng đại.
- Tạ bệ hạ!
Duy Minh đứng lên, khoanh tay đứng thẳng, không dám ngẩng đầu xem mặt Hoàng đế, Hoàng Phủ Huyền Đức đã khảo thí chín người, tuy thời gian mỗi người đều không dài, nhưng hắn vẫn lộ ra có chút mỏi mệt, đây là người cuối cùng, hắn giữ vững tinh thần cười nói:
- Hoàng Phủ Duy Minh, ngươi là đệ tử của Đông Hải Hoàng Phủ thị?
- Hồi bẩm bệ hạ, Đệ tử đúng là như vậy!
Hắn mặc dù đã thi đậu Tiến sĩ, nhưng Lại bộ không có chính thức phong quan, còn thuộc về môn sinh Thiên tử, không cho phép xưng thần, chỉ có thể xưng đệ tử hoặc là tiểu dân, một ít yếu điểm vấn đáp, quan viên Lễ bộ đã nhắc nhở bọn hắn, Hoàng Thượng hỏi cái gì thì đáp cái đó, không nên nhiều lời.
Hoàng Phủ Huyền Đức gật gật đầu, lại hỏi hắn:
- Duy Dương huyện nhân khẩu bao nhiêu?
Quả nhiên bị Thân Kỳ Võ nói đúng, Duy Minh đã làm Hộ Tào chủ sự của Đông Hải quận, đối với tất cả tài chính, thuế vụ và nhân khẩu của Đông Hải quận rõ như lòng bàn tay.
Hắn lập tức cung kính nói:
- Hết tháng ba năm nay, Duy Dương huyện có hai mươi mốtt vạn hai ngàn ba trăm năm mươi bốn hộ, nhân khẩu có chín mươi tám vạn bốn ngàn ba trăm bảy mươi bảy người, nhân khẩu không phải thường trú năm mươi bốn vạn ba ngàn người.
Duy Minh trả lời làm cho mọi người trong đại điện một hồi kinh ngạc, hắn sao biết được kỹ càng như vậy? Thân Quốc Cữu ngồi ở phía trước hướng mọi người thấp giọng giải thích:
- Hắn đã làm Đông Hải quận Hộ Tào chủ sự.
Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, Hoàng Phủ Huyền Đức khen ngợi cười cười, lại nói:
- Trẫm nhìn lý lịch sơ lược của ngươi, ngươi đã làm Hộ Tào chủ sự, cho nên trẫm không hỏi nhiều nội sự của ngươi, trẫm tùy tiện hỏi ngươi, nếu ngươi làm quan huyện, có người nhặt được một con trâu giao cho quan, ngươi khen thưởng người này một con dê, người này lại nói làm người tốt không cầu hồi báo, không chịu nhận dê, ngươi sẽ làm như thế nào?
Học thức của bọn hắn đã thi xong, bài danh đã có, Hoàng Phủ Huyền Đức cũng không cần phải hỏi lại sự tình học vấn, hắn sẽ theo một ít kiến văn để khảo sát khả năng ứng đối của các thí sinh.
Vấn đề này, Hoàng Phủ Huyền Đức cũng hỏi qua Triệu Bá Luân, Triệu Bá Luân trả lời, khen ngợi hắn, ca thán công đức.
Hiện tại hắn lại hỏi Hoàng Phủ Duy Minh, xem hắn trả lời như thế nào?
Hoàng Phủ Duy Minh nghĩ nghĩ, nhân tiện nói:
- Đệ tử sẽ triệu tập tất cả binh lính bảo an địa phương, triệu tập thân hào nông thôn, ở một bên nghe đệ tử xử trí án này, học sinh sẽ lệnh cưỡng chế người nhặt được trâu nhận dê.
Hoàng Phủ Huyền Đức lại truy vấn:
- Nếu hắn kiên quyết không chịu thu, ngươi sẽ làm như thế nào?
- Đệ tử lúc này sẽ lấy trâu nhặt được xung công, đem dê thưởng cho người nhà hắn, đồng thời dùng tội làm bại hoại dân phong, đánh hắn hai mươi côn.
Trong đại điện vang lên một mảnh tiếng bàn luận xôn xao, ánh mắt Hoàng Phủ Huyền Đức híp lại, lại hỏi:
- Hắn nhặt được trâu trả lại cho quan, không cầu hồi báo, cái này rõ ràng là phong thái quân tử, ngươi vì sao nói hắn làm bại hoại dân phong?
- Hồi bẩm bệ hạ, nhặt trâu trả quan, đây là mỹ đức, mỹ đức nhất định phải được ban thưởng, dùng cổ vũ người làm việc thiện thêm nữa, nếu như nhặt trâu không chịu nhận thưởng, hắn mặc dù chiếm được mỹ danh quân tử, nhưng nếu sự tình truyền ra, thử hỏi những dân chúng khác nhặt được trâu, ai nguyện ý giao lại cho quan? Đây không phải bại hoại dân phong vậy là cái gì?
Hoàng Phủ Huyền Đức âm thầm gật đầu, nói rất khá, đây mới là đáp án hắn muốn, khó trách Thái tử nói Hoàng Phủ Duy Minh này rất tốt, quả nhiên không tệ, hắn cười hỏi:
- Tại sao phải là huyện nha bỏ ra con dê này? Chẳng lẽ người làm mất trâu không có trách nhiệm sao?
- Học sinh sau đó sẽ yêu cầu chủ nhân của con trâu tới nhận trâu trả dê, nếu như chủ nhân của con trâu là người nghèo, cầm không ra dê, đệ tử sẽ lệnh cho người này lao động công ích vài ngày để đền. Còn nếu như là mẹ goá con côi hay lão nhân, thì có thể miễn đền, quan phủ lúc này lấy giữ gìn chế độ làm trọng, không thể chỉ làm người trung gian.
Hoàng Phủ Duy Minh trả lời làm cho Hoàng Phủ Huyền Đức rất thoả mãn, liền mỉm cười:
- Ngươi lui ra đi! Trẫm đã biết.
Hoàng Phủ Duy Minh chậm rãi lui ra bên ngoài chờ, thi đình đã toàn bộ chấm dứt, Hoàng Phủ Huyền Đức ghi mấy chữ, giao cho hoạn quan đứng ở một bên, hoạn quan đem danh sách giao cho Lại bộ Thượng thư Trương Tấn Tiết, Trương Tấn Tiết cùng vài tên Tướng quốc nhanh chóng trao đổi ý kiến, hắn đứng lên nói:
- Bệ hạ, chúng thần không có ý kiến.
- Vậy thì tốt, đem chiếu thư này tuyên bố!
Bên ngoài Đại điện, mười tên tiến sĩ đứng thành một hàng, khẩn trương chờ đợi kết quả cuối cùng. Lúc này, một tên quan tuyên chỉ bước đi ra ngoài điện, mở thánh chỉ cao giọng tuyên bố:
- Thi đình chấm dứt, Hoàng đế bệ hạ ngự bút thân điểm, Trinh Nghiệp năm hai mươi chín, Trạng nguyên Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh!
Hoàng Phủ Duy Minh kích động, hai gối quỳ xuống, bang bang dập đầu:
- Đệ tử Hoàng Phủ Duy Minh, tạ hoàng ân mênh mông!
- Trinh Nghiệp năm hai mươi chín, bảng nhãn Tảo Dương huyện Mã Ứng Sơ.
Mã Ứng Sơ dáng người nhỏ gầy cũng quỳ xuống đất, kích động dập đầu tạ ơn, ngay cả nói cũng nói không nên lời, dùng thanh âm dập đầu để thay thế tạ ơn.
- Trinh Nghiệp năm hai mươi chín, thám hoa Thanh Hà huyện Thôi Tuyên.
Thôi Tuyên đồng dạng cũng kích động quỳ xuống, dập đầu tạ ơn:
- Đệ tử Thôi Tuyên, tạ Hoàng Thượng ban thưởng!
Bên cạnh Triệu Bá Luân cùng Thân Kỳ Võ thất vọng dị thường, Triệu Bá Luân là Tô Tốn phê đệ nhất danh dự thi, vốn Hoàng Phủ Huyền Đức cũng rất coi trọng hắn, nhưng hắn vừa rồi trả lời vấn đề nhặt trâu trả dê làm cho Hoàng Phủ Huyền Đức không hài lòng, bởi vậy không trúng cử.
Mà Thân Kỳ Võ thất vọng, là rõ ràng đêm qua phụ thân nói với mình, Thân hoàng hậu đã được hoàng đế đáp ứng, hắn chính là Thám hoa, mà Hoàng Phủ Duy Minh là bảng nhãn, Triệu Bá Luân sẽ là trạng nguyên, cuối cùng sao thay đổi toàn bộ vậy?
Thân Kỳ Võ lại không biết, vừa rồi Hoàng Phủ Duy Minh trả lời rất được Hoàng đế hài lòng, cho nên Hoàng Phủ Huyền Đức tạm thời cải biến chủ ý, điểm Duy Minh làm trạng nguyên.
← Hồi 250 | Hồi 252 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác