Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 228

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 228: Tề Phượng Vũ nhượng bộ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Lazada

Cùng là hoàng thúc, người ta Hoàng Phủ Cương vẫn là thái sư, mạnh hơn lão nhiều. Cháu người ta được phong làm Lương quốc công, có thể đi Sở châu lĩnh binh. Cháu lão thì một chức hiệu úy Tú Y vệ đều không giữ được. Trong lòng Hoàng Phủ Dật Biểu sao cân bằng được, sao không khiến lão ghen ghét.

Thiệu Cảnh Văn đáp lời tựa như thanh đao đâm sâu vào lòng Hoàng Phủ Dật Biểu, khiến lão đau đến rướm máu. Lão rũ xuống mi mắt, không nói nhiều nữa.

Thiệu Cảnh Văn khinh thường nhếch môi cười, mắt chuyển hướng cửa số, không muốn xem sắc mặt xấu xí của Hoàng Phủ Dật Biểu.

Vô Tấn đi vào Ẩn Thủy Lâu kỳ thật đa phần vì không muốn thấy Hoàng Phủ Dật Biểu khiến người buồn nôn. Ánh mắt âm trầm của lão ảnh hưởng tâm tình hắn.

Ẩn Thủy Lâu rất lớn, trên dưới có hai tầng. Lầu trên lầu dưới đều là chỗ dành cho người nghỉ ngơi, đặt hai mươi mấy ghế dựa, gần như mỗi cái ghế đều ngồi khách mời. Họ tụ tập năm, ba tốp cùng một chỗ trò chuyện. Cũng có không ít người ngắm vách tường hai bên trưng bày đồ sứ quý báu.

Vô Tấn tùy tiện cầm một bình hoa thanh từ cẩn thận ngắm, nhưng khi hắn cầm lấy bình hoa thì bỗng trông thấy váy áo tím xẹt qua ngoài cửa sổ đối diện.

Đó là một người hắn muốn thấy nhưng lại không muốn gặp.

Vô Tấn chần chờ một lát, vẫn là chậm rãi đặt bình hoa xuống, từ cửa nhỏ đối diện đi ra Ẩn Thủy Lâu. Đối diện là một đình câu cá. Mấy cô gái mới rồi đang ở trong đình xem cá, tiếng cười duyên gần như lật tung nóc đình, khiến mấy ông lão bộ dáng trang nghiêm trên tầng hai Ẩn Thủy Lâu muốn làm bộ giận dữ rời đi nhưng hồn bị câu mất, chỉ đành nhìn họ lắc đầu thở dài.

Vô Tấn không có tinh thần nhìn mấy cô gái, trong đầu hắn đọng hình ảnh váy tím kia, nhưng đã mất đi mục tiêu, trong đình không thấy một ai.

Hắn như có linh cảm quay đầu lại, chỉ thấy Tề Phượng Vũ đứng sau lưng hắn, cười khanh khách nhìn. Chỉ là nụ cười của cô có chút giả dối, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Vô Tấn bình thản nói:

-Nếu cô không muốn cười thì đừng cười, có lẽ hai chúng ta có thể thoải mái hơn chút.

Ý cười lập tức biến mất trên nét mặt Tề Phượng Vũ, cô lạnh lùng nói:

-Thật ra ta không muốn gặp ngươi, chỉ là tổ phụ muốn thấy ngươi, kêu ta mời ngươi qua, đi hay không tùy ngươi.

Tề Phượng Vũ tâm tình kiêu ngạo, đối với Vô Tấn cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí còn lạnh lùng hơn trước kia. Cô không muốn Vô Tấn cho rằng cô sẽ thay đổi thái độ chỉ vì hắn thăng chức vị. Cô đối xử một người tuyệt không nhìn bối cảnh của hắn.

Vô Tấn rất có lễ độ gật đầu cười nói:

-Tùy theo tâm tình thì tốt rồi. Ta sẽ không vì cô cười với ta mà đi theo cô. Nhưng nếu cô đã đến tìm ta, về mặt lễ phép thì đương nhiên ta nên đi cùng cô. Ta là khách của cô, đúng không nào?

-Chỉ sợ ngươi có chút tự cho là đúng. Ngươi là khách của tổ phụ ta, không phải khách của ta.

Tề Phượng Vũ cười lạnh, lại bổ sung một câu:

-Ta cũng phát hơn mười tấm thiệp mời nhưng không có phần ngươi, thật xin lỗi. Bạn bè của ta không có hoàng tộc, đều là thương nhân.

-Vậy được rồi! Xin nói với tổ phụ cô, ta chúc ông ấy sống lâu.

Nõi xong Vô Tấn xoay người đi. Hắn nhìn ra được Tề Phượng Vũ làm bộ lạnh lùng. Hắn không thích, không muốn đi gặp lão thái gia của Tề gia, có liên quan gì tới hắn đâu.

Tề Phượng Vũ hừ một tiếng, xoay người đi hướng ngược lại, nhưng đi vài chục bước thì cô cắn môi. Cô biết tổ phụ mời Vô Tấn là vì cái gì, là liên quan đến vụ ngân phiếu giả. Chuyện này cực kỳ quan trọng, liên quan đến sinh tồn Tề Đại Phúc tiền trang. Tề Đại Phúc tiền trang chiếm tới ba phần trong sản nghiệp của Tề gia. Nếu Tề Đại Phục tiền trang xảy ra vấn đề, rất có thể sẽ kéo sụp Tề gia, hiện giờ không phải là lúc phát cáu.

Cô cắn chặt môi, xoay người chạy theo Vô Tấn. Lúc này Vô Tấn đã xuyên qua Ẩn Thủy Lâu, đứng bên cây cầu nhìn hướng lều trại. Nếu hắn đã tới chúc thọ rồi thì có thể trở về.

Vừa lúc có một chiếc xe đón người từ lều đi lại đây, Vô Tấn ngoắc tay kêu:

-Ngừng xe!

Xe ngựa dừng trước mặt hắn. Hắn mở cửa xe định đi vào, Tề Phượng Vũ đuổi theo tới.

Cô vội vàng hô:

-Hoàng Phủ Vô Tấn!

Vô Tấn tạm ngừng nhưng vẫn chui vào trong xe, dặn một câu:

-Đi cửa lớn!

Người đánh xe định giơ roi thì Tề Phượng Vũ gấp giọng quát:

-Xe ngựa không được đi!

Người đánh xe giật nảy mình. Gã biết Tề tiểu thư này, không dám quật roi xuống.

Tề Phượng Vũ thở dài, đi lên mở cửa xe, nói với Vô Tấn:

-Xin lỗi, ta xin lỗi ngươi!

Vô Tấn lắc đầu, nói:

-Tề tiểu thư, kỳ thật ta không muốn đến. Ta không có hứng thú với tụ hội kiểu rình rang thế này. Bởi vì tổ phụ muốn ta thay thế đến, nên ta không thể không đến. Ta đích thực muốn trở về, không liên quan đến thái độ mới rồi của cô. Cô không cần nói xin lỗi, ta chỉ cảm thấy bữa tiệc này khiến ta không vui mà thôi.

Tề Phượng Vũ cũng leo lên xe ngựa, ngồi đối diện Vô Tấn, áy náy nói:

-Hoàng Phủ công tử, huynh là khách Tề gia, để khách thấy không thoải mái là trách nhiệm của Tề gia. Xin huynh ở lại, chúng ta sẽ thay đổi để huynh vừa lòng.

Ngừng một lát, cô lại nói:

-Bây giờ huynh có thể đi gặp tổ phụ ta được không? Ông ấy mời huynh qua là có chuyện rất quan trọng muốn bàn bạc.

Nói xong cô tràn đầy mong chờ nhìn Vô Tấn, lạnh lùng trong mắt đã biến mất. Kỳ thật đa phần cô chỉ vì tự tôn mà làm bộ lạnh lùng. Cô không hận Vô Tấn nhiều như vậy. Lần trước tại Châu Bảo lâu, Vô Tấn bán một rương châu báu cho phụ thân cô, giúp phụ thân một việc không lớn không nhỏ, trong lòng cô nhiều ít biết ơn hắn.

Vô Tấn gật đầu, cười nói:

-Thật ra ta không muốn có liên quan gì với Tề gia các người. Mới rồi cùng Hoàng Phủ Dật Biểu ngồi chung xe ngựa lại đây, là hắn khiến ta mất hứng. Nếu tổ phụ ngươi đặc biệt mời ta, về lễ phép thì ta nên đi một chuyến.

Tề Phượng Vũ thầm thở ra, lập tức sai bảo người đánh xe:

-Đi Tùng Hạc quán!

Xe ngựa quay đầu, dọc theo con đường nhỏ chậm rãi đi về hướng tây.

Tề Phượng Vũ không muốn không khí tẻ ngắt, cố ý tìm đề tài hỏi:

-Hoàng Phủ công tử, ngươi cảm thấy lần này tiệc mừng thọ Tề gia chúng ta làm được thế nào?

Vô Tấn cười cười:

-Nói lời khách sáo thì thật long trọng, khiến khách mời trầm trồ, làm rất có khí thế.

-Vậy lời không khách sáo là gì?

Tề Phượng Vũ nghe ra trong lời hắn nói có ẩn ý.

Vô Tấn cười nhạt.

-Dùng lời không khách sáo thì là ba chữ, đạo gây họa!

*****

Tề Phượng Vũ ngạc nhiên hỏi:

-Công tử nói vậy là sao...

-Ngày xưa Thạch Sùng và Vương Khải đấu phú, hai người thân phận cao quý, thế lực trong triều mạnh mẽ. Trong triều quyền quý hâm mộ nhiều hơn ghen ghét, mà hôm nay Tề gia dùng thân phận thương nhân trần ngân thập vạn cạnh xa hoa, gần cửa xe ngựa đồ sộ khiến người tán thán. Không chỉ như vậy, còn ở ngoài thành ba dặm xây sơn trang bốn trăm mẫu, khiến hoàng tộc không sánh kịp. Xin hỏi Tề tiểu thư, việc này có hay không khiến một số người lòng bất mãn? Nếu như có thì là hâm mộ hay là ghen ghét?

Tề Phượng Vũ im lặng. Hoàng Phủ Vô Tấn nói rất đúng. Tề gia chỉ muốn lợi dụng cơ hội lần này tạo ảnh hưởng, đạt đến mục đích hồi phục tước vị, lại quên lòng người khó dò, sẽ khiến tiểu nhân ghen tỵ Tề gia giàu có. Tề gia chỉ là một thương nhân, không quyền không thế, sao có thể đối kháng với quyền quý triều đình. Nếu bị người nói bậy chọc giận hoàng đế, mượn cái cớ liền có thể xét nhà lưu đày. Lần này Tề gia chuẩn bị tiệc mừng thọ quá phô trương, thật là có chút bất cẩn.

-Vậy theo ý của công tử thì có cách nào cứu vãn không?

Vô Tấn cười nói:

-Kỳ thật không phải không có cách, trí tuệ như Tề gia chắc là nghĩ ra được, không cần ta nhiều chuyện.

Tề Phượng Vũ nhìn chằm chằm hắn, hé mở môi son.

-Công tử có thể dạy ta được không, ta thực sự không nghĩ ra.

-Chỉ dạy thì không dám, nếu tiểu thư không ngại kiến nghị của ta làm bẩn tai thì ta nói cũng được.

-Công tử quá khiêm tốn rồi, cứ nói đừng ngại.

Vô Tấn khẽ cười nói:

-Biện pháp rất đơn giản. Người khác ghen tỵ không sợ, quan trọng là đừng chọc giận hoàng đế. Chỉ cần có cách khiến hoàng đế vui vẻ là được. Làm sao để hoàng đế vui đây? Đương nhiên không thể trực tiếp tặng quà cho hoàng đế, nhưng có thể tặng cho nội phủ. Có bốn người nếu Tề gia khiến họ vui lòng, ta nghĩ Tề gia không chỉ không gặp rủi ro, ngược lại gặp họa được phúc, nói không chừng còn hồi phục tước vị.

Tề Phượng Vũ vội hỏi:

-Xin hỏi công tử, bốn người này là...

Vô Tấn giơ lên một ngón tay.

-Người thứ nhất chính là Kính An hoàng thái hậu. Qua nửa tháng nữa là sinh nhật sáu mươi chín tuổi của Kính An thái hậu, người biết chuyện không nhiều. Kính An thái hậu quan trọng thế nào với hoàng đế, ta không nói thì Tề gia cũng nên biết chứ?

-Nhưng nghe nói hoàng thái hậu ẩn cư, không ai gặp được bà.

-Cái này...nếu Tề gia tin tưởng ta, ta có thể nhờ tổ phụ ta đi một chuyến giúp các người.

Tề Phượng Vũ quá đỗi vui mừng, vội bái tạ nói:

-Vậy cảm ơn công tử giúp đỡ. Không biết người thứ hai là ai?

-Người thứ hai là Thân hoàng hậu. Tầm quan trọng của bà thì người trong thiên hạ đều biết. Bà thích cái gì thì Tề gia nên đi hỏi thăm. Người thứ ba là hoạn quan tâm phúc của hoàng đế, Mã Nguyên Trinh. Có y thầm giúp, dù có người buộc tội Tề gia thì hoàng thượng cũng sẽ không biết.

Trong lòng Tề Phượng Vũ nỗi bất mãn và lạnh lùng đối với Vô Tấn đã hoàn toàn biến mất. Những đề nghị của hắn vô cùng tốt, phụ thân và tổ phụ mình chưa chắc tưởng tượng ra. Cô luôn xem thường Vô Tấn, cho rằng hắn là hoàng tộc chẳng qua là tốt số mà thôi. Nhưng hiện giờ cô mới nhận ra, Hoàng Phủ Vô Tấn suy nghĩ sáng suốt, ánh mắt độc đáo, có tài trí người thường không sánh kịp, dần thay đổi thành kiến với hắn.

-Vậy người cuối cùng là ai?

-Người cuối cùng là Thân tài nhân hoàng thượng mới sắc phong. Nghe nói là cháu gái của Thân hoàng hậu, ta đề nghị Tề gia dùng hậu lễ kết giao với bà ta.

-Nhưng mà...bà ta chỉ là một tài nhân ngũ phẩm, địa vị không cao, kết giao với bà ta thì có tác dụng gì?

Vô Tấn liếc cô một cái, cười nói:

-Tề tiểu thư, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu. Người đàn bà này là Thân gia dùng để kế tiếp Thân hoàng hậu, có thể thấy bà ta là Thân gia đặt ra vốn gốc. Nếu điều kiện bà ta không tốt thì Thân gia sẽ đưa vào cung sao? Nếu bà ta không hấp dẫn hoàng đế, hoàng đế lại làm ra chuyện cực vớ vẩn, không để ý luân thường, đem hai cô cháu cùng đặt vào hậu cung? Tề tiểu thư, có một số việc đừng để bị biểu hiện giả dối mê hoặc, phải nhìn thấu thực chất sự việc.

Tề Phượng Vũ gật đầu, cô ghi nhớ bốn người này, phải lập tức nói cho tổ phụ biết ngay.

-Hoàng Phủ công tử, ngươi cung cấp đề nghị cho Tề gia chúng ta, ta thật sự vô cùng cảm ơn. Mới rồi ta vô lễ với ngươi, một lần nữa xin lỗi, chân thành xin lỗi.

-Tề tiểu thư không cần khách sáo. Kỳ thật nói đến thì ta cũng có chỗ hẹp hòi.

Vô Tấn kiềm không được áy náy cười nói:

-Mảnh đất ở Kiều Bắc là ta từ trong tay lệnh thúc lấy được, hy vọng tiểu thư đừng để trong lòng.

Tề Phượng Vũ trừng hắn một cái, cũng kiềm không được cười nói:

-Ta còn chưa tin nổi. Rõ ràng khế đất ghi tên ta sao lại bị ngươi lấy đi, ta luôn nghĩ không ra sao ngươi làm được vậy?

-Thật ra rất đơn giản, một trăm lượng bạc là hoàn thành ngay.

Hai người nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười.

Tề Phượng Vũ vừa buồn cười vừa bực mình, tức giận nói:

-Quan phủ huyện Duy Dương cũng thật là quá đen.

-Đây kêu là nha môn mở rộng cửa, có lý không có tiền đừng vào.

Lúc này xe ngựa chậm rãi ngừng trước một tòa kiến trúc, người đánh xe ở đằng trước nhắc nhở nói:

-Tiểu thư, tới rồi!

Tề Phượng Vũ đẩy cửa xe ra, cười nói với Vô Tấn:

-Công tử, đã tới rồi, xin đi theo ta.

Vô Tấn theo cô xuống xe ngựa. Chỉ thấy đây là một tòa nhà gỗ bát giác cao ba tầng màu đỏ thắm. Cả tòa tiểu lâu hợp thành một thể, tạo hình cực tinh mỹ trang nhã. Trên cửa treo tấm bảng viết ba chữ 'Tùng Hạc quán'. Hắn ngoái đầu liếc phương xa, cách Ẩn Thủy Lâu chừng một dặm.

-Công tử, mời theo ta đến.

Căn phòng không lớn, trang trí cổ kính, bốn thị nữ đứng hai bên bạch ngọc bình phong. Sau bình phong ngồi ba người. Người ngồi chính giữa là Tề gia lão gia, hôm nay là chủ nhân tiệc thọ, Tề Vạn Niên. Người bên trái là con trai thứ Tề Vĩ, phụ trách Tề Đại Phúc tiền trang. Bên phải ngồi mỹ thiếu phụ, là con gái lão, Tề Linh Lung, bà phụ trách chăm sóc phụ thân.

Tề Vạn Niên còn có một con gái tên là Tề Mỹ Phượng, cực kỳ thông minh giỏi giang. Bà phụ trách tiếp đón nữ khách mời, đang bận rộn bên lều.

Nghe nói Vô Tấn đến, cha con Tề gia cùng nhích người ra đón. Không chỉ bởi vì có việc cầu hắn, mà bản thân hắn đã là Lương quốc công, còn là phó đô đốc thủy quân Sở Châu, địa vị đã trên Tề gia rất xa.

Cũng vì điều này mà Tề Vạn Niên không dám chậm trễ.

-Hoàng Phủ tướng quân quang lâm hàn xá, Tề gia chiêu đãi không chu toàn xin tướng quân tha thứ cho!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<