← Hồi 222 | Hồi 224 → |
" Quan Tướng quân không nên sốt ruột, cùng lắm thì chúng ta liền uống máu ngựa. Tóm lại là trời không tuyệt đường người." Một người Đô úy tên là Nghiêm Vân đi lên trước vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói.
Quan Anh lắc đầu, hắn lo lắng nói: " Ta thực sự lo lắng không phải vì cái này. Ta lo lắng là chậm chạp đánh không được Toái Diệp làm lỡ việc quân cơ của Đô đốc!"
Nghiêm Vân trầm mặc, bọn họ đã hành quân sáu ngày. Dựa theo kế hoạch ban đầu thì bọn họ hẳn là đã tiếp cận thành Toái Diệp. Nhưng hiện tại bọn họ ngay cả đường đi Toái Diệp đều vẫn còn chưa tìm được.
" Có đốm lửa!" Một người binh lính đột nhiên chỉ về phương xa kêu to lên, ngay sau đó rất nhiều binh lính cũng bắt đầu hô lớn theo " Là đốm lửa. Trời ạ! Chúng ta có hi vọng."
Quan Anh vụt! đứng lên, thảm rơi xuống đất cũng bất chấp không nhặt lên. Hắn cũng nhìn thấy ở phương xa trên triền núi cách vài dặm có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Ở trong đêm tối nên sáng ngời như vậy làm cho người ta tràn ngập hy vọng.
" Thuộc hạ đi xem một cái!" Nghiêm Vân thập phần kinh ngạc. Đối phương hẳn là thấy được bọn họ lập doanh, nhưng không e ngại. Đây là vì sao?
" Nghiêm Tướng quân, không nên làm bọn họ sợ!" Quan Anh vội vàng hô to phía sau hắn.
" Yên tâm đi! Thuộc hạ có cân nhắc." Nghiêm Vân mang theo một đội binh lính phóng nhanh về phía đốm lửa.
Ước sau nửa canh giờ, quân lính mang theo một người nam nhân bị thương chạy nhanh mà đến, đem hắn tiến vào doanh trướng, mời thầy lang đi theo đội điều trị. Lúc này, Nghiêm Vân bước nhanh tới chỗ Quan Anh cười nói: " Khó trách hắn phải đốt lửa. Vốn là hắn bị sói vây quanh nên đang cầu cứu chúng ta!"
" Vết thương của hắn có nặng không?" Đây là chuyện Quan Anh quan tâm nhất, người này có khả năng là hy vọng duy nhất của bọn hắn.
" Hoàn hảo! Hắn từ trên tảng đá nhảy xuống. Hình như chỉ ngã trẹo một chân." Nghiêm Vân cười cười, lại bổ sung tiếp: " Hắn nói tiếng Đột Quyết nên thuộc hạ nghe có thể hiểu được."
" Ta cũng có thể nghe hiểu đó!" Quan Anh vội vàng thanh minh, như sợ người khác không biết hắn cũng hiểu một số tiếng Đột Quyết. Điệu bộ lo lắng của hắn khiến cho quân Đường chung quanh cất tiếng cười ngầm hiểu một trận.
Quan Anh gãi gãi đầu cười mắng: " Hẳn là các ngươi lại dám cười nhạo chủ soái?"
Tiếng cười vang lại càng thêm giòn giã. Hành quân gian nan sáu ngày, cho đến lúc này đám quân Đường rốt cục mới thở phào nhẹ nhỏm.
Ngày hôm sau, tên nam nhân được cứu kia rốt cục tỉnh lại. Hắn tên là Đồ Nhĩ Khắc, chính là người thành Hạ Liệp bên cạnh Nhiệt Hải. Nghe nói có người ở nơi này tìm được vàng, hắn liền cùng mấy người tìm vàng khác cùng nhau kết bạn mà đến. Không ngờ lại gặp phải bầy sói, mấy đồng bạn khác đều bị bầy sói cấu xé, hắn bị nhốt đơn độc trên vách núi, may mắn được quân Đường cứu.
Từ trong miệng hắn lại biết được, lối đi trước mắt quân Đường mặc dù gian nan nhưng là đường thẳng, so sánh đi đường vòng thì gần hơn hai trăm dặm. Chân Châu Hà kỳ thật đã cách bọn họ không đến trăm dặm. Qua hẻm núi bên phải lại đi về phía trước hơn hai mươi dặm liền có một con sông. Chỉ cần dọc theo sông mà đi là có thể đến Chân Châu Hà.
Quân Đường sĩ khí phấn chấn, giữa trưa cùng ngày cả đội liền xuất phát. Có người dẫn đường Đồ Nhĩ Khắc chỉ lối, sau khi xuyên một hẻm núi chật hẹp rồi đi hơn hai mươi dặm liền nhìn thấy một con sông với những gợn sóng trong veo chảy từ phía tây mà đến rồi uốn lượn về hướng bắc. Hai bên bờ sông mọc đầy cây Bạch dương cổ thụ chọc trời, một đám linh dương cùng hươu sao đang ở bờ sông uống nước. Mặc dù lúc này đã là đầu mùa đông hiu quạnh, lưu lượng dòng sông cũng nhỏ đi rất nhiều, nhưng từ đất đai ẩm ướt mà phì nhiêu hai bờ sông liền có thể tưởng tượng được ra lúc trời xuân thì nơi này rực rỡ động lòng người như thế nào.
Trải qua mười ngày hành quân gian nan cùng buồn tẻ, rốt cục lại nhìn thấy dòng nước chảy róc rách cùng cỏ cây tươi tốt, quân Đường nhất thời bắt đầu hô vang. Quan Anh ra lệnh một tiếng, chúng quân Đường không để ý nước sông rét lạnh cứ nhao nhao nhảy xuống ngựa, phục ở bờ sông tận tình ra sức uống nước cùng rửa mặt, tẩy rửa hết nỗi mỏi mệt hành quân. Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục tại bờ sông một ngày, đại quân xếp thành hàng dọc theo sông đi về phía bắc. Hai ngày sau rốt cục đi ra khỏi vùng núi, phía trước là một con sông lớn rộng rãi, nước sông mát lạnh tĩnh mịch. Nơi này đúng là dòng sông mẹ Hà Dược Sát nằm ở thượng nguồn Chân Châu Hà thuộc về Chiêu Vũ Cửu quốc ở phía đông Thông Lĩnh. Qua sông này là thảo nguyên bằng phẳng. Nhìn phương xa thấy rải rác những dãy núi tuyết phủ trắng ngần. Mà ở phía sau những dãy núi này là tòa thành cổ Toái Diệp thần bí.
Ngày hai mươi tháng chín, khi trận tuyết đầu mùa phủ xuống khắp mặt đất, bốn ngàn quân viễn chinh Đại Đường vượt qua Chân Châu hà nhằm hướng kia tòa thành cổ tràn đầy tính khiêu chiến cùng vinh dự Đại Đường mà lao nhanh đi.
Sơ Lặc. Cuộc tranh đoạt quyền chỉ huy quân Đại Thực giữa thân vương A Cổ Cái điện hạ cùng Thổ Hỏa La Tổng đốc A La Tư đã tiến vào ngày thứ ba. A La Tư nằm mơ cũng không nghĩ tới A Cổ Cái sẽ được quân Đường thả về. Hắn càng không nghĩ đến A Cổ Cái lại sẽ nhất quyết cùng mình tranh đoạt quyền chỉ huy đại quân. Trước khi đại chiến mà lãnh đạo quân đội phát sinh sự chia rẽ thì hậu quả là cực kỳ nghiêm trọng. A La Tư thân kinh bách chiến so với ai khác đều hiểu rõ ràng điểm này. Vì thế, hắn đã không tiếc làm mất thể diện A Cổ Cái.
Sơ Lặc Vương Cung, A La Tư chịu mời đến đàm phán mặt mũi đỏ bừng. Hắn nện xuống bàn, tiếng gầm vang lên bên trong cung điện " Ta là vâng mệnh với Ha-Li-Pha bệ hạ vĩ đại để tới Thống soái đại quân chinh đông. Ngươi chỉ là một vị sứ thần, không có quyền nắm giữ quân đội. Không có mệnh lệnh của Ha-Li-Pha, ta tuyệt sẽ không giao quyền tướng quân cho ngươi!"
A Cổ Cái sắc mặt tái nhợt mà u ám, hắn ngồi nghiêng ở trên một cái ghế bành khinh bỉ nhìn lão nam nhân thô lỗ này. Hắn sẽ không đánh mất phong độ như vậy, liền giống như một con gà trống động dục.
" Ta nên gọi ngươi là cái gì? Tổng đốc Thổ Hỏa La hoặc là Tổng đốc Sơ Lặc tôn kính." Âm thanh của hắn lanh lảnh mà tràn ngập trào phúng, phảng phất trên võ đài đang trêu một kẻ tiểu nhân " Mời xem lại thật kỹ nhiệm vụ của ta. Sứ mạng Ha-Li-Pha giao cho ta rất rõ ràng, toàn quyền xử trí quan hệ với Đại Thực cùng dân tộc Thổ Phiên cùng với Đường triều, đó không bao gồm chiến tranh cùng Đường triều?"
" Bệ hạ Ha-Li-Pha để ngươi xử trí chỉ là ngoại giao, bởi vì ngươi sẽ không đánh giặc, sẽ không mang binh. Ngài không có khả năng đem quyền lực Thống soái đại quân tác chiến giao cho ngươi như vậy. Ngươi, ngươi sẽ chôn vùi quân đội của ta."
A Cổ Cái đột nhiên ngửa mặt lên trời nở nụ cười " Hừ! Ngươi rốt cục lộ ra chân tướng, đây là quân đội của ngươi cho nên ngươi mới không muốn đem nó giao cho ta."
Hắn đứng lên, nhìn phải ngó trái, từ trên xuống dưới đánh giá viên Đại tướng lỡ miệng này, cười lạnh một tiếng rồi nói: " Ta hiện tại rốt cục đã rõ ràng, tại sao ngươi muốn tấn công An Tây. Như vậy ngươi liền có thể có lấy cớ điều động tất cả quân đội từ Tát Mạt Kiện, từ Thác Chiết thành, đem quân đội Bạt Hãn đến đây. Ngươi rõ ràng là Tổng đốc Thổ Hỏa La, nhưng vì sao phải đem quân đội Thổ Hỏa La đều ở lại nơi ở của ngươi? Đó là bởi vì ngươi muốn mượn tay quân Đường, đem tất cả quân đội không thể khống chế tập hợp lại hết. Như vậy cả Đông Phương liền thuộc về một mình A La Tư ngươi. Ta có nói đúng hay không, A La Tư bệ hạ?"
Phanh! một tiếng vang thật lớn. A La Tư phẫn nộ lợi hại làm mất đi lý trí một cước đá cái ghế ngả lăn. Hắn bước dài hướng ra ngoài cung điện đi tới, vừa đi vừa vung cánh tay mà hô: " Ngươi thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi! Ngươi muốn ở trước mặt Ha-Li-Pha viết bản tố cáo ta cũng tùy ngươi. Nhưng ngươi muốn đoạt quân quyền của ta, đó là nằm mơ!"
A Cổ Cái cũng không cản hắn, hắn lạnh lùng nhìn bóng lưng cao lớn kia, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười tàn khốc. A La Tư bước đi đến trước cửa, khoát tay đối với quan thị vệ một cái mà nói: " Chúng ta đi!"
" Vâng! Tướng quân." Quan Thị vệ tiến lên mở cửa cho hắn. Nhưng trong nháy mắt A La Tư đi ra đại môn thì hắn đột nhiên cảm giác được sau khi lưng một hồi đau nhức. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy quan thị vệ của hắn đang cười gằn, trường kiếm trong tay đã nhập vào dưới áo giáp chỗ eo lưng của hắn.
" Ngươi!" A La Tư rống to một tiếng, duỗi ra tay xiết cổ của hắn " Ngươi dám phản bội ta!"
" Tướng quân, điện hạ có, có Ha-Li-Pha kim bài." Quan Thị vệ hai chân đã bị nâng lên cách mặt đất, đầu lưỡi cùng con ngươi đều lồi ra.
" Ngươi đi chết đi!" A La Tư xiết chặt cánh tay mạnh mẽ, " Răng rắc!" Một tiếng bóp nát xương cổ quan thị vệ rồi ném xuống trên mặt đất. Hắn xoay người liền hướng ra phía ngoài chạy đi.
" Giết chết hắn! Giết chết hắn!" A Cổ Cái ở phía sau lớn tiếng hô hoán, thị vệ ẩn nấp tại bốn phía cung điện nhao nhao xông ra. A La Tư mặc dù thân chịu trọng thương, nhưng hắn lúc tuổi còn trẻ từng được xưng là đệ nhất mãnh tướng Đại Thực, vẫn còn oai vũ. Hắn vọt tới một hành lang dài, rút kiếm liền giết hơn ba mươi binh lính vây quanh để mở ra một con đường máu. Đúng lúc này, cuối hành lang dài đột nhiên trào ra nhóm binh lính lớn ngăn cản đường đi của A La Tư. Cầm đầu cũng là một Đại tướng vóc người khôi ngô, hắn một tay cầm thuẫn, một tay mang theo trường mâu.
A La Tư nhìn thấy chính phó tướng của mình ngăn cản đường đi, ánh mắt hắn đỏ rực, lớn tiếng hô: " Mặc Á Lợi, ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta sao?"
Mặc Á Lợi không nói một lời, vung tay liền phóng trường mâu cầm trong tay nhằm hướng A La Tư thẳng tắp đâm tới. Trường mâu nhanh chóng loé sáng xuyên qua giáp ngực của A La Tư, mũi mâu từ sau lưng hắn lộ ra mà đóng đinh hắn trên mặt đất.
Mặc Á Lợi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn đi lên trước, ngắm nhìn được đôi mắt A La Tư đến chết mà cũng không nhắm lại được, thấp giọng nói: " Xin lỗi! Thân vương có kim bài của Ha-Li-Pha. Ngài không nên làm trái với ý chỉ của Ha-Li-Pha."
A Cổ Cái từ từ đi tới bên người Mặc Á Lợi, vỗ vỗ bả vai to lớn của hắn mà mỉm cười nói: " Từ giờ trở đi, ngươi chính là Tổng đốc Thổ Hỏa La!"
Tận điểm cực tây của đại sa mạc Đồ Luân mênh mông, một con sông mười ngày trước vừa mới khô yên lặng nằm ở trong biển cát. Con sông này tên là Tỷ Đa Hà, nó khởi nguồn từ Khách Lạt núi Côn Lôn đi ngang qua sa mạc Đồ Luân, cuối cùng chảy vào Xích Hà ở phía bắc sa mạc. Nhưng lúc này nó liền phảng phất là một con rắn dài đông cứng. Trên lòng sông khô cạn ngẫu nhiên còn có thể thấy một hồ nước sâu sóng sánh.
Lúc này, một vệt đen dọc theo lòng sông từ xa chạy đến. Khi chạy tới gần thì thấy đó là một đội khoảng quân Đường ba nghìn người, Đại tướng cầm đầu đúng là Tào Hán Thần. Hắn chịu mệnh Trương Hoán xuôi nam dò xét tình huống phòng ngừa Đại Thực tìm đường về, cũng cho hắn hành sự tùy theo hoàn cảnh. Tại Sơ Lặc hắn đã sống nhiều năm, đối với hoàn cảnh địa lý vùng này thì quen thuộc khác thường. Hắn từ thành Già Sư bên bờ sa mạc xuôi nam, dọc theo Tỷ Đa Hà một mạch chạy vội. Trải qua năm ngày hành quân, một ngày kia rốt cục hắn đến thành Toa Xa phía nam sa mạc Đồ Luân.
Toa Xa quốc cũng là một quốc gia An Tây cổ, Trương Khiên từng hai lần đi sứ nơi này. Năm thứ mười sáu Hán Vĩnh Bình, Sử Ban Siêu nhà Hán mượn binh các quốc gia như Vu Điền giết chết Toa Xa vương do tộc Hung nô lập, lại lập tân vương. Sau đó do lượng nước sông Tỷ Đa Hà từ từ giảm bớt mà Toa Xa quốc cũng dần dần suy sụp, cuối cùng bị Sơ Lặc quốc thôn tính, trở thành một tòa thành cô độc. Nơi này cách Sơ Lặc ước ba trăm dặm, không có quân Đại Thực đóng quân.
Tào Hán Thần ghìm cương chiến mã, che tay nhìn phương xa. Đằng xa có một mảnh hồ thấp thoáng rừng dương, thành Toa Xa đã mơ hồ có thể thấy được, nhưng có lẽ chỉ là ảo ảnh. Trong sa mạc ảo ảnh như vậy khá nhiều! Nhưng lòng sông từ nơi này đi xa hơn về phía nam thì Tỷ Đa Hà lại bắt đầu có nước sông nông cạn, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy trên bờ sông vài cây liếu đỏ già cỗi.
" Tướng quân. Hình như có người đến." Một người Giáo Úy chỉ vào mười mấy điểm đen đằng xa mà nói.
Cũng là hơn mười người kỵ sĩ, bọn họ dừng ở trên một cồn cát ngoài hai dặm, cảnh giác nhìn về phía chi quân đội xa lạ này. Tào Hán Thần nhìn một hồi lâu, đột nhiên hạ lệnh: " Giương quân kỳ lên!"
Đại kỳ quân Đường màu vàng trong sa mạc mở ra, đón Tây Phong bay phần phật. Dưới ánh mặt trời đặc biệt làm tinh thần chấn hưng. Quân kỳ Đại Đường quả nhiên có hiệu quả, hơn mười người kỵ sĩ tung người lao xuống cồn cát, nhằm hướng bên này chạy như bay mà đến.
Tào Hán Thần cười, hắn thúc ngựa ra nghênh đón, vung tay hô lớn: " Bùi Quang Quang, là ngươi sao?"
Lập tức kỵ sĩ cầm đầu đối diện phi nhanh mà đến, không đợi chiến mã ngừng lại hắn phi thân nhảy xuống ngựa, mở ra hai tay nghênh đón Tào Hán Thần. Tào Hán Thần cũng xuống ngựa, hai người ôm nhau thật chặt.
Nguyên lai cái tên gọi quái dị Bùi Quang Quang này lại chính là Sơ Lặc Vương Tử, Tào Hán Thần chính là con của An Tây Tiết Độ Sứ Tào Lệnh Trung, hai người quan hệ thật sâu đậm.
" Các ngươi không phải đi Vu Điền sao? Như thế nào lại ở Toa Xa?" Tào Hán Thần cười hỏi.
Bùi Quang Quang ước hơn ba mươi tuổi, cùng Tào Hán Thần tương tự. Làn da hắn ngăm đen, vóc người không cao, lại hết sức rắn chắc. Hắn từng sống tại Trường An một thời gian ngắn, có thể nói một thứ tiếng Hán lưu loát. Hắn ngồi trên lưng ngựa thả lỏng cương cùng Tào Hán Thần chậm rãi mà đi, nghe đối phương hỏi hắn liền thở dài một hơi rồi trả lời: " Thế lực của người Đại Thực đến thực hùng hùng hổ hổ, chúng ta sao là đối thủ của bọn họ được, bị bọn họ đánh một trận mà bại. Vốn chúng ta muốn đi Vu Điền, nhưng phụ vương có chút không cam lòng, liền ở tại Toa Xa trông chừng vài ngày. Mấy ngày trước có vài trăm tàn quân tộc Thổ Phiên thua trận rút lui chạy tới, chúng ta mới biết được nguyên lai là đại binh quân Đường đã đến. Phụ vương liền quyết định không đi Vu Điền, liền ở chỗ này chờ các ngươi."
Tào Hán Thần gật đầu, lại hỏi: " Các ngươi còn có bao nhiêu quân đội?"
" Còn có hơn năm ngàn người, từ Sơ Lặc bỏ chạy thì chúng ta mang đi theo rất nhiều lương thực. Các ngươi đến cũng không thành vấn đề." Bùi Quang Quang quay đầu lại liếc mắt nhìn kỵ binh quân Đường đen ngòm vừa cười vừa hỏi Tào Hán Thần: " Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi là nghĩ muốn đánh tập hậu Sơ Lặc, chừng ấy người có khả năng không đủ a!"
" Chúng ta có tám vạn đại quân, do đô đốc chúng ta tự mình chỉ huy. Nhiệm vụ của ta là dò xét con đường người Đại Thực lui về phía sau."
Nói đến đây, Tào Hán Thần lại do dự một phen. Hắn biết nếu như có thể được người Sơ Lặc bản địa trợ giúp thì nhiệm vụ của hắn liền dễ dàng hơn nhiều. Hắn quyết định nói thẳng thắn: " Như vậy nói cho ngươi biết! Nhiệm vụ của ta lần này là cướp lấy pháo đài Thông Lĩnh, chặt đứt đường lui của người Đại Thực. Không biết các ngươi có thể hết lòng giúp ta hay không?"
" Ngươi không nên hỏi như vậy."
Sự vui vẻ trên mặt Bùi Quang Quang biến mất, hắn nhìn Tào Hán Thần rồi nghiêm nghị nói: " Chúng ta sở dĩ ở lại Toa Xa không đi, chính muốn cùng quân Đường thu phục lại nhà của chúng ta."
Trời cao mây nhẹ, gió bắc gào thét, trên mặt đất vạn vật hiu quạnh, một đại quân đen ngòm xuất hiện ở nơi trời và đất giao nhau, " Tùng! Tùng!" Cùng với những tiếng trống trầm thấp, tám vạn quân Đường chủ lực rốt cục đến đã đến địa giới Sơ Lặc. Nơi này là tòa cổ thành Già Sư cách Sơ Lặc năm mươi dặm, thành trì cũng không cao lớn. Nó vốn là đô thành Già Sư cũng giống như Toa Xa, dựa vào Tỷ Đa Hà mà sống, tùy theo lượng nước giảm bớt mà suy yếu, cuối cùng bị Sơ Lặc quốc thôn tính, trở thành cánh cửa bảo vệ phía đông quanh Sơ Lặc.
Giữa các quốc gia An Tây chiến tranh phần lớn là kỵ binh chém giết trên bình nguyên, đặc biệt rất ít khi có trận công thành đoạt trại thảm thiết. Hơn nữa số người ở đây rất thưa thớt, chỉ hơi hơi có thương vong liền xin đầu hàng. Các quốc gia đối với xây dựng thành trì không hề coi trọng như ở Trung Nguyên, phần lớn dùng bùn đất đơn giản đầm nén để có thể ngăn trở kỵ binh tiến quân thần tốc là được. Thành Già Sư trước mắt quân Đường cũng là như vậy, tường thành cao ước ba trượng, dùng bùn đất đầm nén, ở giữa điền đầy đất cát. Cả thành trì dài ước chừng sáu trăm bộ, nam bắc rộng bốn trăm bộ, tổng cộng sáu cái cửa thành cho người ra vào. Hơn nữa không giống như tường thành Trung Nguyên có mã diện (một cái ụ nhô ra tường thành để dễ dàng cho việc tiêu diệt góc chết phòng thủ), cũng từ đó có thể thấy được, nơi này ý thức người thủ thành thập phần kém cỏi. Điều này cũng khó trách, phía tây Sơ Lặc có dải Thông Lĩnh che chắn, về đông có sa mạc gian nan nên có rất ít dị tộc xâm lấn quy mô lớn. Khi đại quân tộc Thổ Phiên từ Thổ Hỏa La đến, vì Sơ Lặc nhỏ yếu nên nó liền lập tức đầu hàng dân tộc Thổ Phiên để bảo tồn vương thất cùng nhân dân.
Nhưng người Đại Thực lại khác, bọn họ xâm lấn lại có một loại hủy diệt văn hóa cùng tín ngưỡng, bởi vậy sự chống cự của các quốc gia Tây Vực đối với Đại Thực thường thường thảm khốc mà kéo dài hơn, ít nhất Sơ Lặc là như vậy. Đại Thực tại các quốc gia ở phía tây Thông Lĩnh mạnh mẽ thi hành dùng đạo Islam làm pháp luật nên khơi dậy mâu thuẫn mãnh liệt từ Sơ Lặc vương Bùi Lãnh Lãnh. Khi quân Đại Thực vừa mới lướt qua Thông Lĩnh, Bùi Lãnh Lãnh liền chỉ huy quân Sơ Lặc tập kích quân đội Đại Thực, nhưng rốt cuộc bởi vì thực lực chênh lệch quá xa mà thất bại.
Lúc này thành Già Sư đã không có thương nhân kết đội thành những đoàn lạc đà rầm rộ, nó càng giống như một ông lão ngủ say. Trên tường thành đầy những dấu vết loang lổ của năm tháng chỉ có khoảng một ngàn quân Đại Thực phòng thủ, bên trong thành cũng đã trống rỗng, tất cả cư dân đều bị cương ép di đến thành Sơ Lặc. Toàn bộ dân cư chuyển đi, giếng nước đậy kín. Không nghe được một tiếng chó sủa, cũng không nhìn thấy một mảnh màu xanh. Trong gió lạnh đầu mùa đông thì hơn hai ngàn quân Đại Thực coi giữ giống như những pho tượng lạnh lùng vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào quân Đường tới gần.
Tám vạn đại quân chia làm ba phương trận từ xa đến gần, cuối cùng chậm rãi dừng ở cách thành Già Sư hơn ba dặm. Trương Hoán thúc ngựa tiến lên, có mấy trăm vị tướng lãnh vây quanh mà đứng ở một chỗ điểm cao nhìn cảnh tượng thành Già Sư. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người Đại Thực từng đánh bại quân Đường. Bọn họ tôn sùng màu đen, bất kể là trên lá quân kỳ với hình trăng khuyết hay là áo giáp đều thuần một màu đen nhánh. Nhưng cách nhau xa xôi nên nhìn không rõ mặt mũi của bọn họ. Điều này ít nhiều để lại cho Trương Hoán một chút tiếc nuối
*****
Nhìn chỉ chốc lát, hắn quay đầu cười nói với chúng tướng: " Các ngươi nói người Đại Thực vì sao không từ bỏ thẳng Già Sư, lại để mấy ngàn người đến rửa răng cho chúng ta. Đây là đạo lý gì?"
Hắn thấy Thành Liệt mong chờ muốn nói, biết hắn tại quân viện đã học binh pháp nên cố tình khoe khoang một ít liền cười nói: " Thành Tướng quân mời nói!"
Thành Liệt được xưng đệ nhất mãnh tướng quân Tây Lương, nhưng cơ hội tác chiến cũng không nhiều hơn. Hắn một mực đóng ở Hà Hoàng nên rất nhiều chiến dịch hắn cũng không có tham gia. Lần tây chinh này thì hắn đang tu học tại Quân viện. Cho đến mấy ngày hôm trước Bùi Minh Viễn đến An Tây thì hắn mới chỉ huy một vạn quân Khương đi theo sang tây. Thấy Trương Hoán hỏi hắn, Thành Liệt tiến lên khom người thi lễ rồi nói: " Thuộc hạ cho là người Đại Thực trú quân già yếu tại Già Sư, mục đích đơn giản có hai điều. Thứ nhất là ngăn cản chúng ta một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm khí thế tiến công, thứ hai là muốn dò la xem thực lực chúng ta tới đâu. Cũng không phải là không thành kế gì để làm chúng ta phải sợ"
" Lại biết đến không thành kế. Không tệ. Có điểm tiến bộ." Trương Hoán ôn hòa cười cười với hắn, lại nhìn phía Vương Tư Vũ mà hỏi: " Vương Tướng quân có ý kiến gì không?"
Vương Tư Vũ cũng khom người đáp: " Thuộc hạ cơ bản tán thành ý kiến của Thành Tướng quân. Dù sao Đại Đường cùng Đại Thực đánh nhau trên mặt đất là chuyện vài thập niên trước. Đại quân chúng ta đã áp sát đến, bọn họ không có lý do gì không muốn biết thực lực chúng ta như thế nào. Nhưng mà thuộc hạ còn có ý nghĩ khác bổ sung ý kiến của Thành Tướng quân."
" Ý nghĩ gì?" Trương Hoán trầm thấp hỏi han.
Vương Tư Vũ nhìn chăm chú chỉ chốc lát thành trì, liền nói: " Thuộc hạ nghĩ, người Đại Thực có thể ở trong thành bố trí phục binh khác, đợi lúc bộ binh chúng ta công thành đột nhiên lao ra giết làm chúng ta trở tay không kịp?"
Trương Hoán gật đầu, cái này cũng có chút đạo lý " Vậy theo ngươi nhìn thì thành này nên chiếm đoạt như thế nào?"
" Thuộc hạ đề nghị trước hết đào chiến hào, hoặc là lợi dụng dầu hỏa để chặn kỵ binh kẻ địch tiến công. Lại dùng đá lớn trực tiếp đập hủy tường thành, không cùng bọn họ đánh giáp lá cà."
Trương Hoán ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời sắp ngả về tây, ánh nắng chiều đầy trời. Lúc này hắn mới hạ lệnh: " Đại quân lui lại hai dặm lập doanh, Công Sự doanh đào ba lớp chiến hào!"
Ra lệnh một tiếng, đại quân chậm rãi lui về phía sau, ở cách thành Già Sư hơn năm dặm thì hạ đại doanh. Màn đêm buông xuống, quân Đường bắt đầu ở bên trong quân doanh lắp ráp đá. Hai ngàn Công Sự binh đào ba lớp chiến hào thật dài ở cách tường thành hơn năm trăm bộ. Một vạn kỵ binh ở cách hơn trăm bộ hộ vệ bọn họ. Mặc dù quân Đường làm với khí thế ngất trời, nhưng bên trong thành vẫn hết sức im lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.
Bóng đêm rất yên tĩnh, vầng trăng từ từ nhô lên trên bầu trời. Vẫn còn là vầng trăng tàn, từng đợt từng đợt những chùm sáng bạc chiếu lên đồng cỏ cùng những doanh trướng dày đặc như biển khơi bát ngát màu xám chập chùng. Bên trong đại doanh có một gò đất thấp, trên gò đất mọc lên ba gốc cây liễu đỏ trăm năm. Bao quanh doanh trướng, dòng sông Tỷ Đa Hà khô cạn uốn lượn chảy về hướng nam.
Trương Hoán chắp tay đứng ở trên gò, ánh trăng bạc chiếu lên mặt của hắn. Năm tháng giống như một người hoá trang tài giỏi, không một tiếng động mà điêu khắc thành khí chất cùng mặt mũi Trương Hoán. Những năm này tháng khác hành quân là bộ râu đã trở thành vướng bận dần rơi rụng, khiến khuôn mặt góc cạnh của hắn càng thêm gồ ghề không hề giữ lại. Trong ánh mắt của hắn sự lợi hại đã dần dần thu giấu, chỉ càng biểu hiện nhiều hơn một loại thần thái thành thục mà lại ung dung bình thản. Nhưng chính là loại bình thản ấy lại càng làm cho người ta cảm nhận được một loại uy nghiêm ở bên trong.
Lúc này từ sau Trương Hoán truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, đến phía sau hắn ước một trượng liền bất động, phảng phất như sợ hãi quấy rầy sự trầm tư của hắn.
" Minh Viễn, là ngươi sao?" Trương Hoán nhàn nhạt hỏi han.
" Là ta!" Bùi Minh Viễn thấp giọng đáp: " Thuộc hạ vẫn còn có một việc muốn bẩm báo."
" Đến đây! Ngồi xuống nói chuyện."
Trương Hoán ngồi tại một tảng đá, hắn khoát khoát tay mời Bùi Minh Viễn ngồi ở đối diện hắn rồi khẽ cười nói: " Nghe nói ngươi sinh ra một người con gái"
Bùi Minh Viễn nghĩ đến con gái của mình, ánh mắt lộ ra vẻ yêu thương, hắn lắc đầu cười nói: " Con nhóc kia lúc sinh ra mặc dù rất nhỏ gầy, nhưng tiếng khóc cũng rất vang dội. Có thể một hơi khóc suốt một canh giờ, làm cho người ta đau đầu không thôi."
Trương Hoán ha hả cười một tiếng " Đây chính là sự đau đầu làm cho người ta ngọt ngào!"
Hắn đột nhiên nghĩ tới con của Thôi Trữ, đến bây giờ chính mình còn chưa từng gặp qua nó! Trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, liền cười nói chuyển đề tài: " Ngươi lại nghĩ tới chuyện gì quên chưa nói cho ta biết?"
" Kỳ thật cũng không phải quên. Ta cũng mới nghe Lý Tu Hạ nói. Nghe nói Lý Cầu tại thái miếu mới xây một điện, hãy còn chưa hoàn công. Nhưng có đồn đãi nói là Thái Tử Dự" Nói đến ba chữ Thái Tử Dự, Bùi Minh Viễn cảm giác mãnh liệt được là gọi thẳng thế thì tựa hồ rất không ổn thỏa, nhưng đã không kịp thu nhỏ tiếng lại bèn chậm rãi nói: " Đỗ Mai cũng đã nói với ta, gần đây thái độ của Lý Cầu biến đổi lớn. Trương Phá Thiên mừng thọ thì hắn vẫn còn tự mình tới cửa chúc mừng. Đây là việc chưa bao giờ có."
Trương Hoán đương nhiên biết đây là tại sao, hắn cười nhạt, lại không nói thêm gì. Bùi Minh Viễn thấy hắn tựa hồ tuyệt không có quan tâm thì không khỏi có chút sốt ruột nói: " Tuyên Nhân hoàng đế bị chết không minh bạch, trong tôn thất có nhiều người bất mãn. Đây chính là cơ hội của ngươi, nếu như ngươi không bắt lấy nó thì qua lúc biến đổi, chờ Tân Hoàng đế xâm nhập lòng người cũng là đã chậm."
Trương Hoán đứng lên vỗ vỗ vai hắn mà nói: " Ngươi yên tâm! Ta trong lòng tự nhiên đều biết."
Bùi Minh Viễn cũng thở dài bảo: " Khứ Bệnh. Xin thứ cho ta nói thẳng, mọi người đi theo ngươi đa số là muốn có tiền đồ, đều hy vọng ngươi có thể đi lên vị trí kia. Đây đã không chỉ có là việc của một mình ngươi, hơn nữa cũng là của cả thế lực tập đoàn ích lợi phía sau duy trì ngươi mong muốn, cũng là tâm nguyện của mấy chục vạn tướng sĩ Tây Lương. Cho đến ngày nay, ngươi đã chiếm cứ nửa giang sơn Đại Đường, nếu như ngươi không thể đi lên vị trí kia thì ta rất lo lắng Đại Đường có một ngày sẽ đi theo hướng phân chia."
Trương Hoán chắp tay đằng sau ngắm nhìn về phương tây, hắn không biết sao? Không! Hắn so với ai khác đều rõ ràng điểm này. Từ cái ngày hắn biết thân thế của mình trở đi, dã tâm liền nảy sinh trong nội tâm của hắn. Dọc đường gian nan gây dựng sự nghiệp, gập ghềnh đi cho tới hôm nay thì hắn đã không hề thỏa mãn với cướp lấy một cái ngôi vị hoàng đế nữa. Lòng dạ hắn đã càng thêm rộng lớn. Lãnh thổ quốc gia Đại Đường có thể kéo dài đến vô cùng vô tận phương tây hay không, hắn có thể trở thành một Khả Hãn danh xứng với thực hay không, từ góc độ này, đi lên ngôi vị Đại Đường hoàng đế cũng mới chỉ là bước đầu tiên hắn thực hiện hùng tâm tráng chí.
Trương Hoán đột nhiên quay đầu sang Bùi Minh Viễn cười nói: " Nghe nói ngươi năm đó thì từng đến Da Lộ Tát Lãnh (Giê-su-gia-lem). Vậy chờ đánh xong một trận này thì ngươi có thể đại diện ta đi sứ Ba Cách Đạt hay không?"
Sáng sớm hôm sau, tiếng đại trống của quân Đường lại một lần nữa vang lên trầm thấplàm rung động tâm hồn người. Đại quân đen ngòm phô thiên cái địa nhằm hướng thành Già Sư tới gần. Ở giữa đại quân có mười máy phóng đá thật lớn đang vô cùng chậm rãi di động. Từ thật xa nhìn lại phảng phất như mười vị thần linh khổng lồ đội trời đạp đất. Tiếng di chuyển ù ù lọc cọc vang khắp đất trời.
Hôm nay trên thành trì quân coi giữ cũng như hôm qua. Vẫn chỉ có khoảng một ngàn tên. Trên một gò đất thấp phía nam thành Già Sư ước chừng hơn hai dặm, Đại tướng Mặc Á Lợi vẻ mặt nghiêm túc đang nhìn chăm chú đội ngũ quân Đường. Hắn từng nghe tàn quân tộc Thổ Phiên bại trận chạy về nói qua, quân Đường nắm giữ một loại Thiên Lôi uy lực thật lớn. Quân tộc Thổ Phiên chính thảm bại ở dưới loại Thiên Lôi này. Hắn liền muốn tại thành Già Sư tận mắt nhìn thấy Thiên Lôi của quân Đường.
Mặc Á Lợi ước bốn mươi tuổi, vóc người cực kỳ khôi ngô. Một mái tóc quăn xoã tung phủ lên áo choàng làm cho ngoại hình giống hệt như hùng sư. Hắn cũng là mãnh tướng nổi danh Đại Thực. Từ trước đến giờ hắn trầm mặc ít nói, nhưng nhắc tới cái tên " đồ tể Ba Tư" thì ở Ba Cách Đạt (Bát đa) lại không ai không hiểu. Tổ tiên hắn là quý tộc Ba Tư, năm mười hai tuổi thì liền tham gia đại quân Ha-Li-Pha A Ba Tư tiến quân đánh Bái Chiếm Đình (Byzantin), lại còn tự tay giết hại hàng trăm thiếu niên cùng lứa tuổi hắn nên rất được A Ba Tư khen ngợi bèn thăng hắn làm trướng tiền thị vệ. Mười hai tuổi hắn liền trở thành thị vệ trẻ tuổi nhất của Ha-Li-Pha.
Sau khi tân Ha-Li-Pha lên ngôi, không thích sự tàn bạo của hắn liền xua đuổi hắn đến Ai Cập đánh giặc. Từ đó hắn trở thành thủ hạ của A La Tư, đồng thời theo hắn nam chinh bắc chiến, lập được chiến công hiển hách. Nhưng mà, dã tâm vươn lên của hắn lại không yên ổn nổi, lần này trong cuộc tranh đoạt quân quyền giữa A Cổ Cái cùng A La Tư, hắn bị A Cổ Cái lôi kéo, phản bội chủ tướng của mình, tự tay giết chết A La Tư.
A Cổ Cái mặc dù đoạt được quân quyền, nhưng hắn cũng không am hiểu trận chiến liền đem quyền chỉ huy trước khi khai chiến tạm giao cho Mặc Á Lợi thân kinh bách chiến. Mặc Á Lợi đã tham gia nhiều lần chiến tranh khi tiến công Bái Chiếm Đình, đồng thời chính mắt thấy được sự lợi hại của Hi Tịc Hỏa (lửa Hy Lạp). Thế cho nên sau khi hắn nghe được quân Đường có được vũ khí kiểu mới Đại Đường Lôi thì hắn rất là kiêng kỵ bèn muốn chính mắt thấy uy lực của nó để quyết định cách đối ứng.
Lúc này, phó tướng của Mặc Á Lợi thấy đằng xa đã có kỵ binh quân Đường chạy tới bên này, hắn lập tức thúc ngựa xông lên gò đất la lớn: " Tướng quân, quân Đường sắp tiến công tới, xin tướng quân lập tức rút lui!"
Nhưng Mặc Á Lợi cũng không nhúc nhích, hắn rất muốn biết, Thiên Lôi của quân Đường từ trên trời giáng xuống có phải chính là dùng máy bắn đá từ phương xa phóng đi hay không
Máy bắn đá của quân Đường đã cách thành trì không được một dặm, quân Đại Thực cũng am hiểu với máy bắn đá này, biết rõ uy lực thật lớn của nó. Ngoài ra loại máy bắn đá của quân Đường còn lớn hơn loại lớn nhất của quân mình đã làm cho quân coi giữ đều bị run sợ.
Mười giá bắn đá đã dừng ở trước chiến hào cách tường thành năm trăm bộ. Loại đá cũng là nghiên cứu chế tạo mới nhất của Khí Ty quân Tây Lương, lợi dụng nguyên lý chuyển động ròng rọc bánh xe qua tấm ván bẩy, làm cho đòn bẩy vốn phải cần ba trăm người mới có thể kéo được đòn bẩy hạ thấp chỉ còn một trăm người. Tầm xa nhất có thể phóng tảng đá lớn nặng mấy trăm cân đến hơn ngàn bước, đồng thời có khả năng điều chỉnh tầm bắn.
Tiếng trống quân Đường cũng ngừng lại, đất trời hoàn toàn yên lặng. Chỉ nghe thấy âm thanh xèo xèo cạc cạc của bàn kéo. Ô --, tiếng rít hỗn loạn đến bén nhọn, mười tảng đá lớn đen nhánh bay lên trời, vẽ ra những đường cong rồi đập vào tường thành Già Sư. Giờ phút này, quân Đại Thực trên tường thành không còn giống như tượng đá nữa. Bọn họ la lên rồi hướng sang hai bên bỏ chạy. Lúc này, Mặc Á Lợi cũng bị mười mấy thân binh mạnh mẽ kéo xuống khỏi gò, nhằm hướng thành Sơ Lặc bỏ chạy.
Oanh! Bốn khối đá lớn đánh trúng tường thành, tường thành bị đánh ra hai cái lỗ thủng rộng một trượng. Bụi vàng tung lên đầy trời, mười mấy tên quân Đại Thực chưa kịp trốn tránh bị tảng đá nện thành bánh thịt.
" Phóng!" Đô úy chỉ huy phóng đá lại hô một tiếng. Thêm mười khối đá lớn lại bay lên không. Sau khi điều chỉnh tầm bắn, tỉ lệ trúng mục tiêu của lần này rõ ràng tăng lên. Cùng bảy khối đá đánh trúng tường thành, tường thành rung lên kịch liệt rồi rắc một tiếng, một đoạn tường thành sụp xuống để lộ ra bên trong đổ đầy cát vàng.
" Lại phóng!"
Vòng thứ ba bắn đá ra, không chỉ có một đoạn tường thành sụp xuống rơi rụng một nửa, hơn nữa hai khối đá lớn trước sau đập trúng cửa thành. Thanh sắt chốt giữ cửa thành gảy lìa, bị đánh văng ra ầm ầm, để lộ ra bên trong thành một cảnh đổ nát thê lương.
Lúc này, một người thám báo binh phi nhanh mà đến. Hắn dừng ở trước mặt Trương Hoán lớn tiếng bẩm báo: " Khởi bẩm đô đốc, có hàng ngàn quân Đại Thực nhằm hướng tây chạy trốn đi."
" Đình chỉ phóng đá công kích." Trương Hoán quả quyết hạ lệnh: " Đại quân đi tới, đạp bằng thành Già Sư cho ta!"
Đêm, sương mù xám lạnh tràn ngập mặt đất mênh mông, nơi này là phía tây Nhiệt Hải. Những cây tùng lâm đen nguyên thủy mọc dày đặc ven hồ và các bờ nước, Nhiệt Hải được gọi như vậy vì nó là một hồ nước ấm ở trên cao. Lúc này đã đầu mùa vụ đôn, những bông tuyết trắng ngần bao trùm khắp mặt đất. Nhưng những nơi ở gần Nhiệt Hải lại khó lòng gặp được một bông tuyết đọng. Khí hậu ấm áp ướt át làm trong đêm đông ở giữa rừng rậm đen ngòm phiêu bạt một tầng sương mù ẩm ướt dày đặc.
Ở giữa rừng rậm, trong màn sương mù dày đặc quanh quẩn có vô số bóng đen đang đứng yên, phảng phất như ma quỷ nửa đêm dạo chơi trong rừng rậm. Bọn họ đương nhiên chính là bốn ngàn quân Đường vượt qua ngàn dặm tập kích Toái Diệp. Trải qua gần nửa tháng hành quân gian khổ, quân Đường có trận tuyết đầu mùa che chắn đã đến được mục tiêu chuyến này của bọn họ, Toái Diệp.
Giờ phút này, bọn họ còn cách thành Toái Diệp ước chừng hơn một trăm năm mươi dặm. Hai tên thám báo tinh thông tiếng Đột Quyết đã đi theo người dẫn đường Đồ Nhĩ Khắc đến thành Toái Diệp ba ngày trước. Thời gian đã trôi qua suốt ba ngày mà vẫn không hề có một chút tin tức. Đã đến thời khắc mấu chốt nhất, trong lòng Quan Anh căng thẳng khác thường. Trên miệng đã không còn thấy tiếng chửi bới cười đùa dọc suốt trên đường tới đây. Sắc mặt hắn nặng trịch, ánh mắt lo âu nhìn chăm chú vè phương xa.
" Quan Tướng quân, ngủ một giấc đi!" Phó tướng Nghiêm Vân đi tới vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai của hắn, cười an ủi hắn: " Không có gì, nếu thật sự không ổn thì cùng lắm là một hồi ác chiến. Ta cũng không tin cái thành Toái Diệp nho nhỏ còn có thể đóng một vạn quân?"
" Ta biết sốt ruột thì cũng không có cách nào. Nhưng sự tình quan trọng, ta làm sao có thể không căng thẳng?" Quan Anh thở dài lại nói: " Đô đốc không suy nghĩ rằng ta ít từng trải, lại để cho ta đi làm cái việc quan hệ đến toàn cục. Ta chỉ sợ nhỡ có một suy nghĩ không thỏa đáng làm hỏng đại sự a!"
Nghiêm Vân không nói gì, mặc dù hắn cũng hiểu được đô đốc dùng Quan Anh làm việc này tựa hồ có hơi mạo hiểm. Nhưng đô đốc quyết định thì một người Đô úy nho nhỏ như hắn liệu có thể cãi lời. Hắn trầm mặc chỉ chốc lát liền cười nói: " Quan Tướng quân cũng không nên tự ti. Đô đốc để ngài để hoàn thành chuyện này thì tất nhiên là có suy nghĩ. Quan Tướng quân chỉ để ý mạnh tay đi làm là được. Bọn thuộc hạ chắc chắn dốc kiệt lực trợ giúp tướng quân lập kỳ công này."
" Công lao thuộc về mọi người, tuyệt không phải quy một mình ta." Quan Anh lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái rồi đứng lên bước nhanh về phía ngoài rừng rậm chạy đi. Hắn đã nhìn thấy một bóng đen cưỡi ngựa đang hướng về phía này chạy tới.
" Bẩm báo tướng quân, tình huống có thể không ổn." Chạy tới chỉ có một người thám báo đi cùng người dẫn đường Đồ Nhĩ Khắc, còn một thám báo khác cũng không thấy bóng dáng.
Quan Anh thấy sắc mặt hắn trầm trọng thì trong lòng không khỏi chợt lạnh, liền trầm giọng hỏi: " Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Dương đội chánh đâu?"
" Người Đại Thực đang cưỡng ép trưng binh ở các nơi. Chân Đồ Nhĩ Khắc bị thương không khỏi hẳn nên may mắn thoát khỏi, còn Dương Đội trưởng bất hạnh bị bắt đi rồi."
" Cưỡng ép trưng binh?" Quan Anh ngẩn ra, hắn do dự một lúc rồi hơi đoán được người Đại Thực trưng binh cực rất có thể liên quan cùng tình thế Sơ Lặc. Nếu như Người Đại Thực đi cứu viện Sơ Lặc, bọn họ có thể đi theo lối Thác Vân Sơn Khẩu tập kích đường lui quân Đường? Có khả năng nên phía Thác Vân Sơn Khẩu thời gian ngắn ngủn mười ngày là không đủ để sửa chữa xong một thành trì. Quan Anh đột nhiên ý thức được, nhiệm vụ của hắn đã không chỉ có đơn giản là cướp lấy thành Toái Diệp như vậy.
" Vậy các ngươi có khả năng dò xét được binh lực Toái Diệp?" Đây mới là chuyện Quan Anh quan tâm nhất.
Thám báo khom người thi lễ mà nói: " Thuộc hạ vô năng, bên trong thành Toái Diệp hiện tại rất loạn, rất khó lộ ra binh lực cụ thể của bọn họ. Nhưng mà thuộc hạ nghe người ta nói. Trước sau có hai chi quân đội từ phía tây đến, phỏng đoán có khoảng hai nghìn người. Hơn nữa cả quân coi giữ vốn có thì theo thuộc hạ thăm dò suy đoán trước mắt bên trong thành ước chừng có bốn hay năm nghìn người."
Quan Anh chắp tay đằng sau đi qua đi lại, lông mày nhăn tít thành một vệt. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải đi cường công thành Toái Diệp. Toái Diệp không thể so với thành đắp bằng đất ở Tây Vực. Nó là nơi quân Đường xây làm quân trấn. Tường thành cao lớn chắc chắn mà bọn họ không có khí giới công thành. Chỉ vẻn vẹn mấy ngàn kỵ binh thì không cách nào chiếm đoạt thành trì, còn nữa binh lực đối phương so với bọn họ cũng không ít hơn. Không nói đến công thành, chỉ sợ ngay cả dã chiến trên thảo nguyên sẽ thành vấn đề.
Hay phải đợi vài ngày nữa, chờ người Đại Thực đi rồi hãy nói? Nhưng thời gian mà bọn họ chậm trễ đã năm ngày nên không thể đợi thêm nữa. Quan Anh vắt óc suy nghĩ mà không có được biện pháp nào liền gọi Nghiêm Vân cùng vài tên trưởng quan trung cấp khác cùng nhau thương lượng đối sách.
Có người đề nghị, phái một ít người đi lẫn vào thành rồi nhân cơ hội chiếm cửa thành trước, sau đó đại quân tới tiếp ứng. Nhưng cũng có người phản đối, nhân số mà đi ít thì lập tức sẽ bị bắt lính như tráng đinh, mà nhân số đi nhiều thì không có cơ hội đến gần cửa thành. Hơn nữa, quân Đại Thực cũng có trạm gác di động, đại quân đến gần thành trì quá sẽ bị phát hiện.
Lại có người đề nghị, nếu Đại Thực đang trưng binh thì làm ra vẻ thanh niên trai tráng bị bọn họ bắt đi rồi thời cơ hành sự. Nhưng Nghiêm Vân liền lập tức phản đối. Hắn chỉ rõ thanh niên trai tráng bị bắt vào lính sẽ không có tự do gì, chỉ biết sẽ bị trông giữ chặt chẽ để phòng ngừa bỏ trốn. Cuối cùng khi đại quân tác chiến thì mới có thể coi như chậm chạp tham gia vào chiến trường.
*****
Lời nói xôn xao, mọi người cuối cùng không đưa ra nổi một ý kiến thống nhất, Quan Anh thì một mực trầm mặc không nói. Phải nói là các loại biện pháp mà mọi người đưa ra kỳ thật có điểm xuất phát đều là như nhau. Chính lợi dụng việc người Đại Thực không biết cánh quân của mình đến nên dùng kỳ binh để cướp lấy thành trì. Nhưng vấn đề là mức độ có thể thực hiện được thì tất cả đều không đủ an toàn. Người Đại Thực cũng không phải ngu ngốc, không có quân đội ngàn người là không đoạt nổi cửa thành.
Làm thế nào để có một biện pháp khiến cho đội quân cả ngàn người đến gần thành trì mà không bị kẻ địch hoài nghi đây?
Lúc này, người dẫn đường Đồ Nhĩ Khắc lại cáo từ Quan Anh " Quan Tướng quân, đa tạ ơn cứu mạng của các ngài. Nhưng ta không yên lòng về người nhà nên phải về thành Hạ Liệp. Chúc các ngươi thuận lợi chiếm đoạt Toái Diệp.
A!" Trong đầu Quan Anh giống hệt như có chớp giật hiện lên một ý niệm bèn lập tức hỏi hắn: " Ở gần đây còn có những thành trì nào?"
Đồ Nhĩ Khắc cung kính đáp: " Kỳ thật ở gần Nhiệt Hải có rất nhiều thành nhỏ. Chúng ta sợ các ngài bị phát hiện cho nên đều chọn lấy đường đi hẻo lánh, cố sức tránh né những thành trì đó. Như về phía nam có thành Hạ Liệp, Đống thành, thành Diệp Chi. Về phía tây hơn một trăm ba mươi dặm còn có thành của Bùi La Tướng quân. Nơi gần nhất cách chúng ta hẳn là là thành Diệp Chi, chỉ cách chúng ta về phía nam không đến hai mươi dặm."
" Bên trong những thành nhỏ này có thể có quân của người Đại Thực đóng? Nếu có đóng quân thì là có bao nhiêu?"
" Đóng quân thì có, nhưng có bao nhiêu cũng lại không nói chính xác được." Đồ Nhĩ Khắc gãi gãi đầu " Trước kia bình thường có một hai trăm người, nhiều nhất thì đã từng đạt tới ngàn người. Hiện tại nếu quân Đại Thực tụ tập ở Toái Diệp thì ta nghĩ hẳn là không phải ít."
Trong lòng Quan Anh đã có một kế hoạch can đảm, hắn ngẩng đầu nhìn bóng đêm rồi lập tức cười nói với mọi người: " Có bằng hữu từ phương xa đến, không mừng rỡ sao? Ta nghĩ người Đại Thực ở Toái Diệp hẳn là hoan nghênh quân đội của mình đến!"
Sau nửa canh giờ, bốn ngàn quân Đường liền lặng lẽ xuất phát. Bọn họ đi dọc theo men rừng rậm, lại có màn đêm yểm hộ nhằm hướng thành Diệp Chi phi nhanh đi. Chung quanh Nhiệt Hải ruộng đất phì nhiêu, khí hậu ấm áp ẩm ướt. Năm đó, quân Đường ở tại lân cận Toái Diệp mở đồn điền thì mang đến rất nhiều kỹ thuật nông nghiệp tiên tiến khiến cho nông nghiệp vùng này tương đối phát đạt. Dân cư vì thế cũng tương đối dày đặc, phân bố vào rất nhiều thành nhỏ. Thành Diệp Chi này là một cái thành nhỏ trong đó. Nó ở chỗ cửa sông Toái Diệp chảy vào Nhiệt Hải, dân cư có hơn một ngàn hộ, phần lớn lấy cày ruộng để sống.
Giờ phút này, bên trong thành Diệp Chi có ước chừng hơn trăm quân Đại Thực đóng giữ. Bọn họ đóng quân ở trong thành. Nói là thành, kỳ thật chẳng qua là một cái luỹ đất làng, dùng bùn đất đắp nên thành cao hai trượng, dài rộng đều là hơn năm trăm bộ. Tác dụng của nó chủ yếu là phòng ngừa dã thú từ rừng rậm xâm nhập, cho nên không có lâu thành mà cũng không có binh lính tuần tra trên tường thành. Chỉ có ở bốn góc tường thành mỗi nơi đều có một cái đài cao đảm nhiệm quan sát tuần tiễu.
Bên bìa rừng rậm, Quan Anh nhìn chăm chú vào thành Diệp Chi cách hơn ba trăm bộ. Bọn họ đã đi vòng quanh tìm kiếm, tất cả quân Đại Thực đều ở trong thành. Hơn nữa tòa thành trì này chỉ có một cửa thành. Ở cửa thành đốt hơn mười cây đuốc mỡ bò soi cửa thành sáng rực.
Trong màn đêm dày đặc, hơn mười người cải trang thành gia binh của dân đuổi mấy trăm con ngựa nhằm hướng thành trì đi tới. Mà ở trên mỗi một con ngựa đều nép bên sườn một người quân Đường. Khi còn cách thành trì không được trăm bộ thì bọn họ liền bị tuần tiễu trên đài cao phát hiện, từ trong bóng tối có người lớn tiếng quát: " Đứng lại. Các ngươi là ai?"
Nói rất thuần thục tiếng Đột Quyết, xem ra binh lính là người địa phương. Một người quân Đường cũng dùng tiếng Đột Quyết cao giọng đáp: " Chúng ta là lái buôn ngựa từ Bạt Hãn đến. Ở trong rừng rậm không an toàn nên muốn vào thành qua đêm."
" Có giấy thông hành không?"
" Có! Có!"
Chỉ chốc lát, một cái rổ từ trên đài cao thả xuống " Bỏ giấy thông hành vào bên trong!"
Một thỏi vàng óng bỏ vào trong rổ, cái rổ nhanh chóng kéo lên trên cao rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm. Binh lính bên trên đột nhiên không một tiếng động.
" Quân Gia, giúp cái đi! Rạng đông là chúng ta liền đi, sẽ còn có hậu tạ."
Một lát sau, cánh cửa sắt lạch xà lạch xạch mở ra, bên trong còn có người phàn nàn: " Ban đêm không thể mở cửa, các ngươi nhanh một chút, không nên để liên lụy ta."
" Hảo! Hảo! Hảo! Chúng ta nhanh thôi." Quân Đường đi đến, lưỡi đao lạnh lẻo đã lặng lẽ rút ra. Cửa mở, dưới ánh lửa lộ ra hai gương mặt hưng phấn mà tham lam " Một thỏi vàng không đủ chia, cho thêm một thỏi nữa."
Có điều bọn họ không hề thấy thỏi vàng óng ánh nữa, mà là hơn mười trường đao sáng như tuyết. Đao phong lóe lên, hai cái đầu người rơi xuống đất. Quân Đường nhanh chóng lọt vào cửa thành. Những cây đuốc ở cửa thành đột nhiên tắt đi, trong bóng tối chỉ thấy từng toán bóng người lặng yên không tiếng động ùa vào cửa thành.
Đến đêm hai ngày sau, tại thành Bùi La Tướng Quân cách đó hơn một trăm ba mươi dặm cũng xảy ra chuyện tương tự. Ngày mười hai tháng mười năm đầu Vĩnh An, quân Đường sau khi tiêu diệt hơn năm trăm quân Đại Thực ở thành Bùi La Tướng quân thì chỉ còn cách thành Toái Diệp đã không đầy hai mươi dặm.
Thành Toái Diệp qua các triều đại Vương triều Trung Quốc là một tòa đô thành biên thùy xa nhất được bố trí ở địa khu phía tây. Năm đầu Điều Lộ của Đường Cao Tông, Đại Sử Bùi Hành Kiệm bình định Bặc Duyên đô đốc A Sử Na tạ phủ Đường An. Sau khi đám người Đô Chi phản loạn thì phó Đại Sử, An Tây đô hộ Vương Phương Dực ở bên sông Toái Diệp đã thành lập trấn Toái Diệp thai cho Yên Kỳ. Kể từ đó trở đi, An Tây tứ trấn là Toái Diệp, Quy Tư, Vu Điền, Sơ Lặc.
Cho đến năm Khai Nguyên thứ bảy, Thập Tính Khả Hãn của tây Đột Quyết mười xin cư trú ở thành Toái Diệp. Tứ trấn Tiết Độ Sứ Thang Gia Huệ đề nghị lấy trấn Yên Kỳ thay thế trấn Toái Diệp thì trấn Toái Diệp mới dần dần mất đi địa vị đó. Cuối cùng vào sau cuộc chiến Đát La Tư năm Thiên Bảo thứ tám, trấn Toái Diệp trấn rốt cục mai một dưới móng sắt của vó ngựa kỵ binh Đại Thực.
Từ Nhiệt Hải đi về hướng tây có mấy dãy núi cực lớn chạy theo hướng đông tây. Giữa những dãy núi đó nguồn nước sung túc, địa thế bằng phẳng, khí hậu cũng vô cùng thích hợp nên từ xưa chính là nơi các quốc gia người Hồ tập trung.
Thành Toái Diệp này nằm trong thung lũng sông Toái Diệp. Lòng chảo dài ước chừng hơn bốn trăm dặm, chỗ rộng nhất một trăm sáu mươi dặm, lượng nước sung túc của sông Toái Diệp đi ngang qua vùng đó.
Giữa vô số thành nhỏ của lưu vực Nhiệt Hải, thành Toái Diệp không nghi ngờ là hạc trong bầy gà. Nó là do năm đó quân Đường phỏng theo thành Trường An mà xây nên, chu vi thành trì dài ước chừng năm mươi dặm. Nhưng cùng với năm tháng trôi qua, diện tích thành Toái Diệp cũng đang không ngừng thu nhỏ lại. Thành Toái Diệp hiện tại là được xây dựng lại trong thời kỳ Thiên Bảo, chu vi thành trì chỉ còn có hơn hai mươi dặm. Ở trong tòa thành thật lớn này có hơn mười vạn dân cư sinh sống, phần lớn là người tây Đột Quyết cùng người Cát La Lộc, cũng có một bộ phận hậu duệ người Hán.
Bởi vì thành Toái Diệp là thành trung tâm của lưu vực Nhiệt Hải nên thường xuyên duy trì hơn tám ngàn người đóng quân ở đó. Nhưng bởi vì quân Đại Thực tại Thổ Hỏa La cùng quân tộc Thổ Phiên kịch chiến đã khiến đại bộ phận binh lực điều động xuống phía nam. Hiện tại chỉ duy trì khoảng ba nghìn người. Nhưng mấy ngày trước, các điểm trú quân vùng ven sông nhận được mệnh lệnh của thân vương Đại Thực là A Cổ Thập, lệnh cho bọn họ khẩn cấp trợ giúp Sơ Lặc. Như vậy, các thành phía tây Toái Diệp là A Sử Bất Lai và thành Dữ Câu Lan mỗi nơi điều một ngàn quân đồn trú chạy tới tập trung ở thành Toái Diệp, chuẩn bị xuôi nam trợ giúp Sơ Lặc.
Lúc hoàng hôn hôm ấy, một chi hơn ngàn quân Đại Thực từ mặt đông mà đến, tướng lãnh cầm đầu chính là tướng Đường - Quan Anh. Sau khi bọn họ giết sạch quân Đại Thực đóng ở thành Diệp Chi và thành Bùi La Tướng quân thì chiếm được hơn một ngàn bộ trang phục quân Đại Thực quân trang phục, liền bắt một người tướng lãnh yểm hộ nhằm hướng thành Toái Diệp mà đi.
Mặc dù Quan Anh đã biết thành Toái Diệp cũng không phải là nhỏ như hắn tưởng tượng, nhưng thực tế khi thấy chỗ tòa thành thị này thì hắn vẫn cứ bị khí thế vô cùng tráng lệ của nó làm cho sợ ngây người mà cũng hơi bị kích động vạn phần. Dưới trời chiều, thành Toái Diệp đắm chìm trong chùm sáng vàng ươm, giống như thành Thánh Điện trong truyền thuyết. Ở vùng đất mà khắp nơi tràn ngập phong cảnh dị quốc, thành Toái Diệp là một nơi khác lạ trong đó. Nó hoàn toàn duy trì phong cách Đại Đường. Lâu thành với mái cong trạm trổ, tường thành nguy nga dùng hơn mười vạn khối đá xanh mà xây nên. Những chiếc ụ đột ngột nhô ra, con hào rộng rãi được đào để bảo vệ thành, cầu treo kéo lên cao. Đây là một tòa thành hùng vĩ dễ thủ khó công. Với vũ khí công thành phổ biến là lạc hậu với kỵ binh làm chủ như ở Tây Vực hoặc là Đại Thực, đánh hạ được tòa thành trì này không khác còn khó hơn lên trời.
Quan Anh biết chính mình quyết sách đúng đắn. Nếu như không dùng kế mà chiếm thì lần này hắn bắc chinh chỉ có thể chuốc lấy thất bại mà chấm dứt. Lúc này, hắn còn cách thành Toái Diệp ước ba dặm thì sắc trời đã tối sầm.
Lúc này, từ phương xa đột nhiên bốc lên bụi vàng cuồn cuộn, là một đội canh gác không cố định của người Đại Thực phi lại đây coi tình huống. Khi đến gần, trưởng quan đi đầu khinh thường hỏi: " Tại sao các ngươi đến thành Toái Diệp?"
Quân đội Đại Thực tổng cộng có bốn loại. Loại thứ nhất là quân cận vệ Cáp Lý Phát (Ha-Li-Pha), đây là quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đại Thực có mười vạn người, đóng quân tại Ba Cách Đạt; Loại thứ hai gọi là Bản Tông quân, cũng là quân đội từ người Đại Thực tạo thành ước hai mươi vạn người, chiến lực hơi kém hơn quân cận vệ do các đại Tổng đốc lệ thuộc trực tiếp Thống soái. Đây là chủ lực chinh chiến của Đại Thực. Trong năm vạn quân Đại Thực tại Sơ Lặc có ba vạn người thuộc Bản Tông quân; Loại thứ ba gọi là Địa phương quân, từ những người không phải Đại Thực, nhưng thờ phụng đạo Islam ở các nơi tạo thành. Ví dụ như hiện tại năm nghìn người đóng quân tại thành Toái Diệp chính là Địa phương quân; Loại thứ tư gọi là Nô lệ quân, bọn họ là từ người của các quốc gia bị Đại Thực chinh phục tạo thành, lại còn không theo đạo Islam. Địa vị đám binh lính thấp kém nhất, thông thường đều đóng quân tại các thành nhỏ. Khi đánh trận thì bọn họ lại phải xông lên trước nhất, trước hết là đi chịu chết. Trong mỗi tòa thành nhỏ ở Nhiệt Hải thì đóng quân đều là Nô lệ quân, trang bị cùng đãi ngộ của bọn họ cũng là kém cõi nhất.
Cho nên trạm canh gác cơ động đến đây xem tình huống có vẻ mặt khinh miệt bọn họ, đây là việc cực kỳ bình thường. Quan Anh thấy đối phương đặt câu hỏi thì trong lòng hắn lập tức căng lên. Hắn dùng chủy thủ dí sát vào sau lưng tướng lãnh quân Đại Thực, thấp giọng uy hiếp: " Ngươi đừng quên, vợ con ngươi vẫn còn ở trong tay ta. Nếu ngươi dám có chút xíu dị tâm thì ta chẳng những sẽ giết ngươi mà còn giết cả nhà ngươi."
Tướng lãnh bị bắt là Thủ Bị Trưởng (bảo vệ) của thành Diệp Chi, hắn là người Đột Quyết bản địa nên chỉ có thể là tiểu quan quân cấp thấp. Hắn không dám cãi lời, lập tức nói với tướng lãnh Đại Thực tuần tiễu: " Chúng ta kiếm được mấy ngàn thớt chiến mã nên đặc biệt đưa tới, xin nguyện ý nghe theo điều khiển."
Vừa nói, hắn chỉ tay về phía sau, tướng lãnh Đại Thực kia thấy cũng có khoảng một ngàn thớt chiến mã đang theo ở phía sau thật xa thì trong lòng hắn vui mừng nên cũng không hề cẩn thận xem tình hình những Nô lệ quân này, chỉ nói một câu: " Mau đem ngựa vào thành." Rồi hắn liền quay đầu ngựa lại, dẫn dắt kỵ binh tuần tra nhằm hướng thành trì lướt nhanh mà về,
Quan Anh lúc này mới hơi hơi thả lỏng, hắn lập tức mệnh lệnh bọn lính tăng tốc độ nhanh hơn nhằm hướng thành Toái Diệp chạy như bay đi.
Mấy dặm đường chỉ chốc lát sắp qua, lúc này quân Đường cách cửa Đông thành đã không được ba trăm bộ. Cầu treo chậm rãi thả xuống, cửa thành cũng vang ầm ầm mở ra. Mấy trăm binh lính giữ cửa thành hoặc đứng trên tường thành, hoặc chen chúc ở cửa thành chen lấn lên trước để nhìn đàn ngựa phía sau.
Vài tên quân Đường vừa muốn thúc ngựa tiến lên, Quan Anh lập tức thấp giọng quát bọn họ " Đừng nóng vội, cứ để một bộ phận chiến mã đi vào trước."
Bọn lính lập tức mau tránh ra một con đường để cho hơn một ngàn thớt chiến mã đi ở phía trước. Cứ như vậy, một ngàn kỵ binh chen lẫn giữa hai đàn chiến mã lớn chậm rãi nhằm hướng cửa thành đi tới.
Chiến mã vào cổng thành, bọn lính Đại Thực nhao nhao tiến lên chọn lựa. Có không ít người lại hỏi lớn. Quan Anh ngẩn ra, lập tức hỏi trưởng quan tù binh bên người: " Bọn họ đang hô cái gì?"
" Bọn họ đang hỏi, những con ngựa này tại sao đều đã thiến rồi? Rõ ràng đều là ngựa chiến."
Mồ hôi trên lưng Quan Anh đột nhiên chảy xuống. Đây là sơ sót của hắn, lại quên ngựa bình thường cùng ngựa chiến khác nhau. Hắn suy nghĩ thật nhanh rồi lập tức nói với trưởng quan kia: " Ngươi nói cho bọn họ, đây là chiến mã của người Cát La Lộc."
" Hảo! Ta nói." Trưởng quan kia đột nhiên phóng ngựa tiến lên, lại chỉ vào phía sau điên cuồng gào thét lớn: " Bọn họ là quân Đường! Bọn họ là quân Đường..."
Tình thế rồi đột nhiên biến đổi đột ngột. Quan Anh thấy chuyện đã bại lộ, hắn hét lớn một tiếng, rút đao xông lên cầu treo một đao chém đầu trưởng quan kia làm đầu người bay ra xa hơn một trượng. Quân Đường phía sau nhao nhao gào thét, rút đao xông lên cầu treo, như cuồng phong bạo vũ nhằm hướng quân Đại Thực bảo vệ cửa thành xông tới. Chỉ chốc lát liền chém mười mấy người ngoài cùng thành thịt nát.
Quân Đại Thực đã bắt đầu phản ứng lại, không ít người liều mạng đẩy mạnh cửa thành với ý đồ đóng cửa. Nhưng trong cửa thành chật ních chiến mã nên căn bản là không cách nào đóng cửa.
Quân Đường bắn tên như mưa rào, trong nháy mắt liền giết chết mười mấy tên quân Đại Thực. Lúc này, một người quân Đường ở phía sau châm đạn khói thuốc rồi vứt đi ra xa. Lập tức khói đặc bốc lên cuồn cuộn, đây là một loại hỏa dược của quân Đường, chuyên dụng để báo tin phương xa.
" Sát!" Quân Đường đuổi chiến mã cản đường để vọt mạnh vào bên trong thành rồi cùng mấy trăm quân Đại Thực từ trên thành lao xuống chém giết thành một khối. Giờ phút này, biến đổi đột ngột ở cửa đông đã truyền khắp toàn thành, quân Đại Thực từ bốn phương tám hướng chạy tới. Khắp nơi là những đội quân Đại Thực với áo giáp đen ở trên đường chạy gấp.
Tại cửa đông quân địch liền gia tăng rất nhanh đến hơn một ngàn người. Bọn họ cầm đoản mâu cùng thương giáo trong tay liên tiếp nhằm hướng quân Đường phát động tấn công mãnh liệt. Thương giáo dày đặc phóng mạnh mà đến, không ngừng có chiến mã cùng binh lính bị phi thương đâm trúng. Hoặc hí lên thảm thiết, hoặc ngã xuống đất mà chết. Máu chảy thành sông, nhưng quân Đường phản kích càng là sắc bén. Bọn họ lợi dụng cung tên Đại Đường từng loạt từng loạt những trận mưa tên dày đặc bắn về phía quân địch. Tiếng kêu rên không ngừng vang lên lên trong đám địch quân, từng mảnh từng mảnh quân địch ngã xuống.
Nhưng cùng với thời gian chuyển dời, quân Đại Thực chạy tới cửa đông càng ngày càng nhiều, đã tụ tập được hơn hai ngàn người. Bọn họ đã từ bỏ việc đánh nhau với quân Đường từ xa, lợi dụng ưu thế binh lực nhằm hướng quân Đường chen chúc mà xông đến. Hai quân đánh giáp lá cà, bắt đầu trận giáp lá cà cực kỳ tàn khốc. Hơn ba ngàn người chen chúc tại một đoạn cửa thành nhỏ hẹp, ánh đao lóe ra, máu thịt bay ngang. Một người quân Đường bị chém té xuống đất, hắn hãy còn chưa chết, kêu thảm lăn lộn trên mặt đất nhưng lập tức bị loạn đao chém thành mấy chục mảnh.
Một binh lính Đại Thực đầu bị chém thành hai nửa, óc văng khắp nơi trét lên khắp mặt đầy người quân Đường. Đây là một trận tranh đoạt chiến cửa thành thảm khốc làm cho người ta hít thở không thông. Thi thể đầy đất xếp thành núi thịt, rất nhiều người cũng không phải bị giết chết, mà là bị giẫm chết, vì không hít thở nổi mà chết. Hai toán quân đội đều điên cuồng, bọn họ liều lĩnh xung phong liều chết không còn nghĩ gì đến mạng sống nữa.
Lúc này, viện binh quân Đường đã xuất hiện cách vài dặm. Kỵ binh đen ngòm nhằm hướng bên này xông tới nghiêng trời lệch đất, tiếng vó ngựa rung chuyển mặt đất. Nhưng quân Đường chỗ cửa thành đã bị rơi vào hoàn cảnh xấu, tử thương hơn phân nửa. Quân Đại Thực đã chạy tới hơn bốn ngàn người, bọn họ như cơn sóng lớn dời non lấp bể, từng đợt từng đợt đẩy quân Đường ra ngoài thành. Cửa thành đã bắt đầu đóng lại, điểm chết người là cầu treo cũng bắt đầu két kẹt kéo lên.
Quan Anh đã bị trọng thương, toàn thân đẫm máu. Nhưng hắn phảng phất như phát điên rồi điên cuồng dẫn dắt hơn mười người binh lính liều mạng chặt chốt giữ cầu treo, " Oanh" một tiếng vang thật lớn, khúc gỗ chốt giữ cầu treo bị chặt đứt, vụn gỗ bay loạn. Dây xích thật lớn phảng phất con cự xà bay lên hất văng hai tên quân Đường rơi xuống hào bảo vệ thành.
" Tướng quân! Cửa thành." Một người quân Đường tuyệt vọng hô to, Quan Anh vừa quay đầu lại thì tim phảng phất giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng, khe hở ở cửa thành đã không còn được ba thước. Mấy trăm quân Đường liều mạng chống giữ, nhưng cửa thành vẫn từng tấc từng tấc khép lại.
Quan Anh đột nhiên nghĩ tới món đồ gì đó, hắn điên cuồng tìm kiếm trong con ngựa chết trên mặt đất. Hắn tìm được rồi, đó là một cái rương vỏ sắt nặng hai mươi cân, bên trong chứa đầy hỏa dược. Nó vốn chuẩn bị dùng để oanh tạc cửa thành.
Cửa sắt phát ra tiếng trượt chói tai dị thường. Một người quân Đường kêu thảm rồi ngã xuống, một chân hắn bị cửa sắt nghiền nát ép thành hai đoạn, một đoạn khác đã bị cuốn vào bên trong thành. Khe hở ở cổng thành đã chỉ còn hơn một thước, mặc dù kỵ binh quân Đường cũng xông đến còn hơn ba trăm bộ, nhưng cho dù như thế nào cũng không còn kịp rồi.
Quan Anh rốt cục run rẩy bắt tay vào châm ngòi nổ, nhưng hai tay hắn đã không còn đủ sức ném rương hỏa dược đi. Hắn gắt gao ôm chặt rương hỏa dược vào trong ngực, trên mặt cười thảm lần chót " Mẹ nó, Lão Tử còn chưa lấy được lão bà!"
Đột nhiên, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, kích động tiềm lực cuối cùng nhảy lên trên đống tử thi xếp thành núi thịt, theo khe hở vẻn vẹn chỉ rộng một thước tung người kích động tiến vào bên trong cửa thành.
Cùng với một tiếng nổ kinh thiên động địa, cửa thành mãnh liệt dập vào rồi lại kịch liệt bắn ngược mở ra. Cửa thành mở rộng ra, trong gầm cửa thành là một vùng khói đặc cùng chớp lửa rồi trở nên yên tĩnh không tiếng động.
← Hồi 222 | Hồi 224 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác