Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 222

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 222: Chiến lược An Tây (5)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Lúc xế chiều, Vi Ngạc đặc biệt đến yết kiến nàng. Đồng thời tiến cử cho nàng đứa cháu của Lý Miễn là Lý Duyên kế vị. Lý Duyên năm nay mới hai tuổi, thông minh hoạt bát, Thôi Tiểu Phù lại nhất thời sinh ra chủ ý bất định. Mặc dù Lý Miễn là tâm phúc của nàng, hơn nữa chi phái của hắn trong tôn thất cũng tuyệt không thua gì Lý Cầu, hoàn toàn có thể khống chế Lý Cầu bởi vì con chết mà sinh ra lòng trả thù. Đây là một mặt có lợi. Nhưng Lý Miễn bản thân mình lại có thế mạnh quá mức. Một khi con hắn kế vị, liệu hắn có thể giống như Lý Cầu sinh ra dị tâm hay không, do đó làm mất quyền lực của mình? Đây là vấn đề mà Thôi Tiểu Phù không thể không suy nghĩ.

Thôi Tiểu Phù đã xem gia phả dòng họ Lý thị ba lần, nàng vẫn còn chưa có tìm được một người thích hợp, nàng có chút chán nản đặt gia phả xuống.

Lúc này, nàng đột nhiên thấy Lữ Thái Nhất đang đứng tại cửa, liền gập gia phả lại, cả giận nói: " Ngươi không ở bên cạnh hắn mà xem, chạy đến nơi đây làm cái gì?"

" Hồi bẩm Thái Hậu, ngự y đã tìm được biện pháp để ngài uống thuốc."

" Cái gì?" Thôi Tiểu Phù vụt đứng lên, vừa sợ vừa giận mà hỏi: " Không phải nói là đã vô kế khả thi sao? Là ai nghĩ ra biện pháp?"

" Là chiều nay Tần ngự y đang trực đã làm được, hắn hiện tại đang thử nghiệm thêm. Lão nô thấy tình huống không ổn, nên đặc biệt bẩm báo Thái Hậu." " Ai gia sẽ mau chân đến xem, hắn như thế nào mà có đại năng lực như vậy." Thôi Tiểu Phù lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài cửa. Lúc này Lữ Thái Nhất đã cảm nhận được sát khí trên người Thôi Tiểu Phù không thể ức chế. Hắn không dám nói thêm một câu nào nữa, nơm nớp lo sợ đi theo sát sau nàng.

Lúc giữa trưa, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng ở chợ phía đông đằng trước Càn Vân đại tửu lâu mới khai trương. Hoàng Vân Khanh nhảy xuống xe ngựa bước nhanh vào tửu lâu. Trong sảnh lớn của tửu lâu khách nhân ngồi đầy, la hét ầm ĩ ồn ào náo động thực náo nhiệt vô cùng. Hắn vòng qua hai tên khách nhân hướng quầy đi tới, Hồ chưởng quỹ đang ở sau quầy tính sổ thấy hắn lại đây, lập tức cho liếc mắt cho hắn. Hoàng Vân Khanh hiểu ý liền trực tiếp lên trên lầu ba. Lầu ba là những gian nhã thất cấp bậc cao hơn, lúc này tất cả cũng ngồi đầy khách nhân. Tiếng oanh oanh yến yến không ngừng từ trong phòng vọng ra.

Hoàng Vân Khanh đi tới một gian gần nhất, đẩy cửa ra. Ở nơi này cũng có một cái hành lang, bên trong còn có một cái cửa. Có hai tên thị vệ lực lưỡng chia ra đứng hai bên cửa. Hoàng Vân Khanh lấy ra một tấm thẻ đồng nhoáng lên trước mặt bọn họ. Hai người liền tránh ra nhường đường.

Đẩy cửa ra, bên trong lại là một cái cầu thang nhỏ u ám nối thẳng đến lầu bốn. Hàng hiên hai bên đứng đầy thị vệ mang đao. Hoàng Vân Khanh leo mười bậc lên lầu bốn, trước mắt trở nên sáng ngời.

Lầu bốn là một gian lớn thông suốt, Ánh sáng chan hòa, bên trong là một dãy giá sách, trên đó chất đống đầy các loại bản thảo cùng tư liệu. Mười mấy người đang bận rộn sao chép chỉnh lý văn thư.

Nơi này này trung tâm tình báo do Nội vụ phủ quân Tây Lương thiết lập tại Trường An, phụ trách thu thập chỉnh lý các loại quyển văn từ các nơi Đại Đường, địa lý tin tức rồi lại tổng hợp thành sách, cuối cùng đưa đến Lũng Hữu. Bởi vì nhất thời tìm không được nơi thích hợp liền tạm thời thiết lập trên lầu bốn Càn Vân đại tửu lâu. Chỗ Lý Phiên Vân xử lý công vụ cũng tạm thời ở chỗ đây, tại một gian phòng cuối dãy.

Hoàng Vân Khanh bước nhanh đến một phòng phía trước rồi nói với một người thị nữ đứng ở cửa: " Xin thông báo Đại tiểu thư, Vân Khanh vâng mệnh đến đây."

Thị nữ đi vào thông báo, chỉ chốc lát liền đi tới cười nói: " Đại tiểu thư mời vào."

Trong phòng bố trí đơn giản khác thường, chỉ có một tủ một bàn, trên tường treo một thanh kiếm, góc phòng bày biện một cái lư hương, khói xanh đang quanh quẩn xoay quanh hết sức thanh nhã.

Lý Phiên Vân mặc một bộ đạo bào màu vàng, mái tóc vấn ở trên đầu. Nàng đang tỳ vào bàn xử lý một xấp công văn. Ở phía sau nàng có hai tên nữ hầu áo đen đứng, cảnh giác nhìn Hoàng Vân Khanh đi vào.

Hoàng Vân Khanh tiến lên, khom người thi lễ: " Vân Khanh tham kiến Đại tiểu thư."

Cùng với thời gian trôi qua, Hoàng Vân Khanh đã chính thức trở thành quan viên Lũng Hữu, quan chức trong Nội vụ phủ là Phán quan. Nhưng thân phận công khai của hắn vẫn là phụ tá Lý Cầu. Có điều hắn vẫn không biết đạo cô thần bí trước mắt này rốt cục là ai?

" Mau mời Hoàng Phán quan ngồi xuống!"

Một người nữ hầu bảo vệ đưa cho hắn cái đôn thêu rồi mời hắn ngồi, Lý Phiên Vân để bút xuống, mỉm cười nói với hắn: " Ta nghe nói Lạc vương muốn ngươi chuyển nhà, ngươi cũng không đồng ý, đây là vì cớ gì?"

Hoàng Vân Khanh lắc đầu cười khổ đáp: " Cha thuộc hạ cùng đồng hương ở đã lâu, tình cảm với nhau đã sâu nên không muốn rời khỏi nhà cũ, thuộc hạ cũng không có biện pháp."

" Ta đây liền xây mở rộng nhà cũ cho ngươi ngay tại chỗ. Thế nào?"

Hoàng Vân Khanh vội vàng đứng lên tạ ơn: " Đa tạ ý tốt đại tiểu thư. Đó chỉ là cha thuộc hạ nhớ tình bạn cũ, hiện tại phòng ốc cũng đủ ở. Hơn nữa, thuộc hạ cuối cùng vẫn cảm giác được nếu để lộ ra thì không phải chuyện tốt, làm người vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn."

" Ngươi nói không sai, là người cũng cần khiêm tốn hơn. Đó cũng là phong cách trước sau như một của ta." Lý Phiên Vân cười cười, liền không hề kiên trì nữa. Nàng hơi hơi do dự một phen lại nói: " Ta mới nhận được tin tức từ trong cung. Tối hôm qua Thôi Tiểu Phù đã giết một người ngự y, nghe nói có liên quan cùng bệnh tình của hoàng thượng. Ta phỏng đoán Lý Cầu cũng đã nhận được tin tức rồi sẽ gặp mặt ngươi thương lượng chuyện này. Cho nên ta cho gọi ngươi đến, muốn ngươi có đối sách trả lời một chút."

" Đại tiểu thư nói không sai, mấy ngày nay vì Hoàng thượng bị bệnh, Lạc vương đã mấy lần muốn tiến cung, đều bị chắn ở bên ngoài. Ngài vô kế khả thi liền ngày ngày ở trong phủ phát giận. Trách nhiệm đổ xuống đầu người. Mấy người phụ tá chúng ta cũng không giúp được vương."

" Nếu ngươi là phụ tá đứng đầu của hắn, như thế nào mà có thể ở thời điểm mấu chốt không trợ giúp cho hắn đây?"

Lý Phiên Vân cười giảo hoạt. Nàng lấy ra một phong thơ đưa cho hắn rồi nói: " Sách lược của ta đều viết trong thư, một mình ngươi cân nhắc xem nên nói ra sao một lần đi!"

Hoàng Vân Khanh liền ăn cơm trưa tại Càn Vân đại tửu lâu, sau đó hắn lại vội vã chạy về phủ Lạc vương. Vừa mới xuống xe ngựa, liền thấy một người quản gia trong phủ bối rối chạy đến nói với hắn: " Hoàng tiên sinh đi đâu? Vương gia tìm ngài khắp nơi."

" Ta đi ra bên ngoài ăn cơm trưa thôi, đã xảy ra chuyện gì?"

Quản gia thấy chung quanh không người, liền ghé sát vào lỗ tai hắn mà bảo: " Nghe nói tối hôm qua trong cung lại đã xảy ra chuyện, có một người hoạn quan chạy tới báo tin cho Vương gia, Vương gia đang chờ ngài đó!"

Hoàng Vân Khanh toàn thân chấn động, chuyện cũng đã được Đại tiểu thư trù liệu đến.

" Tiện nhân!" Lý Cầu hung hăng đấm một quyền ở trên bàn, chén trà " xoạt" bị chấn động đổ nghiêng, nước trà chảy lênh láng trên bàn. Hắn vô cùng hung ác chăm chú nhìn tiểu hoạn quan báo tin trước mắt, thù hận ngập trời trong lòng Lý Cầu chợt bạo phát.

Tối ngày hôm qua đã có ngự y tìm được biện pháp cho uống thuốc, lại bị Thôi Tiểu Phù lấy tội danh đại bất kính giết chết. Hơn nữa lại đóng kín nội cung, không cho phép bất luận kẻ nào đến thăm hỏi bệnh tình Hoàng thượng. Chuyện đã rất rõ ràng, Hoàng thượng là chính nàng xuống tay.

Tiểu hoạn quan sợ đến lui về phía sau hai bộ, hắn bất an nhìn vị Vương gia này đang bị phẫn nộ kích động đến sắp mất đi lý trí. Vốn trông cậy vào hắn có thể trọng thưởng cho mình, nhưng hiện tại ....

Trong lòng hắn không khỏi một hồi hối hận. Sớm biết vậy thì chính mình hà tất mạo hiểm đến đây như vậy?

" Vương gia xin bớt giận!"

Không biết bao lâu, từ cửa xuất hiện một người văn sĩ tuổi còn trẻ, đúng là Hoàng Vân Khanh phụ tá của Lý Cầu. Hắn tiến lên thi lễ thật sâu mà khuyên nhủ: " Tức giận cũng không giúp được gì, Vương gia không bằng tỉnh táo lại còn tìm đối sách."

Hoàng Vân Khanh như đã nói, với Lý Cầu là nói gì nghe nấy. Nói cho cùng, hắn ban đầu cũng khuyên chính mình không nên tiến cung quá nhiều, chính mình lại không nghe hắn khuyên cho nên bị tiện nhân kia xuống tay. Lý Cầu thở dài một hơi, từ cái hộp ngà voi mạ vàng trên bàn lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho tiểu hoạn quan mà bảo: " Đa tạ công công bênh vực lẽ phải. Đây là vài văn tiền lẻ, vẻn vẹn là tạm biểu hiện lòng thành."

" Tạ vương gia cho phần thưởng!" Tiểu hoạn quan thi lễ một cái, tiếp nhận chi phiếu còn mắt lại len lén thoáng nhìn. Thấy là số tiền lớn một ngàn quan thì trong lòng hắn mừng như điên, lại cám ơn Lý Cầu liền vội vã đi.

Đợi tiểu hoạn quan đi xa, Lý Cầu mới sai người tiến tới thu dọn lại bàn, rồi nói với Hoàng Vân Khanh: " Tiên sinh mời ngồi đi!"

Hoàng Vân Khanh ngồi, chờ thị nữ thu thập bàn lui ra, hắn mới hỏi Lý Cầu: " Trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đến mức lại khiến Vương gia tức giận."

" Ta còn có thể sao mà không tức giận đây!" Lý Cầu nghĩ tới con mình sắp sửa không còn trên thế gian, giấc mộng của mình cũng đồng thời tan biến. Trong lòng hắn uất hận đau khổ một hồi, không khỏi nghiến răng nghiến lợi mà nói: " Tối hôm qua đã có ngự y nghĩ ra biện pháp cho uống thuốc, không ngờ tiện nhân kia lại đem ngự y giết đi. Cứ như vậy, còn có ai dám vì Hoàng thượng chữa bệnh. Thôi Tiểu Phù ơi! Thôi Tiểu Phù, ngươi thật là một đàn bà rắn rết."

Hoàng Vân Khanh im lặng chỉ chốc lát, liền từ từ nói: " Từ xưa tới nay đấu tranh cung đình chính là ngươi chết ta sống. Vương gia cũng không cần vì thế mà canh cánh trong lòng, Thôi Tiểu Phù đơn giản là muốn lại lập tân quân. Thuộc hạ có cảm giác được Vương gia nên dùng bản lĩnh đáp trả, không thể để cho Thái Hậu dễ dàng thực hiện được!"

" Tiên sinh mời nói!"

Lý Cầu nhìn chăm chú hết sức vào Hoàng Vân Khanh. Hắn cùng với Thôi Tiểu Phù đã không đội trời chung, chỉ cần có thể đả kích nàng ta thì hắn có thể không từ tất cả thủ đoạn.

Đánh trống không cần búa tạ, mấu chốt là cần cung cách gõ cho đúng, cần nắm được tiết tấu. Hoàng Vân Khanh cười nhạt nói: " Kế hoạch của thuộc hạ có khả năng chia làm hai bước. Đầu tiên là cố gắng đến tận cùng để cứu lại sinh mệnh hoàng thượng. Chỉ cần Hoàng thượng còn sống, Thái Hậu liền không cách nào lập tân quân. Vương gia không ngại liên lạc với người trong hoàng thất cùng nhau tình nguyện tiến cung, yêu cầu chữa bệnh cho Hoàng thượng. Không cho phép để mặc người ta làm gì thì làm, đây là bước đầu tiên."

Hoàng Vân Khanh nói vậy khiến Lý Cầu chấp nhận hết. Nếu đã có ngự y nghĩ ra biện pháp cho uống thuốc, như vậy ngự y khác kỳ thật cũng có thể nghĩ. Mấu chốt là cần có người ủng hộ bọn họ. Nếu như chính mình không ra mặt, còn có thể lại trông cậy vào ai?

Lý Cầu gật đầu liền tiếp tục hỏi: " Vậy bước thứ hai của tiên sinh là gì?"

" Bước thứ hai kỳ thật là một cách tính toán lâu dài khi không thể thi hành điều trị cho Hoàng thượng. Đương nhiên, nếu như Vương gia cho rằng cùng Thôi Tiểu Phù còn có thể bắt tay nói chuyện vui vẻ, vậy thuộc hạ cũng không muốn nói nhiều."

Lý Cầu cười lạnh một tiếng " Nếu như con ta đã chết, tiên sinh cho rằng ta cùng tiện nhân kia còn có thể bắt tay nói chuyện vui vẻ sao? Tiên sinh không cần phải băn khoăn, cứ việc nói cũng được. Cón có làm hay không, ta tự nhiên sẽ cẩn thận suy nghĩ."

" Vương gia nói rất đúng, thuộc hạ chỉ là phụ tá, đưa ra một vài đề nghị, còn thực sự quyết sách vẫn còn phải do Vương gia tự mình cân nhắc." Hoàng Vân Khanh tự giễu cười cười, hắn do dự một phen liền nói: " Thuộc hạ cũng cho rằng sau chuyện này, giữa Vương gia cùng Thôi Tiểu Phù đã hình thành thế nước với lửa. Coi như Vương gia nhường nhịn, Thái Hậu cũng chưa chắc chịu buông tha Vương gia. Nếu nàng ngay cả Hoàng thượng cũng dám hạ thủ, đối phó Vương gia cũng lại càng sẽ không nhân từ nương tay. Cho nên Vương gia đã không có đường lui. Để phòng ngừa chu đáo, thuộc hạ cho là Vương gia trước tiên cần tìm một con đường lui cho mình."

" Tiên sinh là nói ta nên nương nhờ vào Bùi Tuấn?" Lý Cầu ánh mắt lóe ra, hắn ngập ngừng mà hỏi.

" Bùi Tướng quốc?" Hoàng Vân Khanh lắc đầu " Không nên trách thuộc hạ nói chuyện khó nghe. Nếu như Vương gia nương nhờ vào Bùi Tướng quốc, sớm muộn sẽ bị hắn cho lên trên đài làm vật tế thần để cùng Thôi Tiểu Phù kết minh."

Lúc này, mũi tên đã ở trên dây cung, không còn cho phép Hoàng Vân Khanh không nói. Hắn cắn răng một cái liền nói: " Vương gia không ngại suy nghĩ ký một chút, vì sao Thôi Tiểu Phù hiện tại vội vả trừ khử Hoàng thượng, nàng sợ ai tới can thiệp? Người có địa vị chân chính uy hiếp nàng là ai? Ban đầu Thái Hậu vì sao phải lôi kéo Vương gia? Người thực sự có năng lực vì Vương gia báo mũi tên thù này là ai?"

Lý Cầu hít một ngụm lãnh khí " Ngươi là nói..."

Hoàng Vân Khanh cười gật đầu " Nếu cùng nhau có chung kẻ địch, Vương gia vì sao không thể lợi dụng hắn để đối phó Thôi Tiểu Phù?"

" Lợi dụng?" Trong mắt Lý Cầu hiện lên một tia sáng.

An Tây, trải qua ba ngày hành quân, đại quân Trương Hoán đã đến được thành Úy Đầu, đó cũng là đô thành của một quốc gia An Tây cổ - Úy Đầu quốc, ở cách Sơ Lặc còn có gần ba trăm năm mươi dặm.

Địa hình nơi này đã không giống như ở thành Bạt Hoán. Nó đã tới vùng ven sa mạc, khí hậu khô hạn, sông ngòi rất thưa thớt. Đã không còn nhìn thấy đại thảo nguyên mênh mông, chỉ có nhiều hơn địa thế nhấp nhô của sa mạc, ở cách không xa là từng triền núi trụi lủi. Nhưng đi tiếp về hướng tây mãi cho đến Sơ Lặc thì sa mạc lại từ từ giảm bớt, tầng đất trở nên dày hơn, điều kiện ánh sáng tốt hơn lại có nước sông Xích Hà tưới làm cho vùng phía tây liền trở thành khu nông nghiệp chủ yếu ở An Tây. Quốc gia lớn thứ hai ở khu An Tây là Sơ Lặc quốc ở vào trong khu vực đó.

Lúc này đã là đầu tháng chín, sáng sớm lại càng mát. Thậm chí buổi sáng thì vẫn còn đọng sương. Trương Hoán thấy sắc trời đã tối liền hạ lệnh: " Hạ trại ngay tại chỗ, hừng đông ngày mai đi tiếp."

Đại quân liền dựa vào một triền núi cản gió lập trại hạ đại doanh, chôn nồi thổi cơm, cho ngựa nghỉ ngơi. Gần ngàn trạm gác cơ động phi ra bốn phía đến hơn mười dặm để tuần phòng. Bên trong đại doanh bọn lính đang đang dùng cơm, mọi người vừa nói vừa cười thập phần náo nhiệt. Đại quân tại phía đông thành Bạt Hoán chỉ một trận đã tiêu diệt quân chủ lực tộc Thổ Phiên nên sĩ khí tăng cao. Hiện tại sắp sửa đối phó quân Đại Thực (I ran) xâm lấn, trên dưới quân Đường tràn ngập niềm tin tất thắng.

Lúc này, vài tên binh lính dẫn thân vương Đại Thực A Cổ Cái bị bắt tới lều lớn của Trương Hoán. Bởi vì A Cổ Cái có thân phận đặc thù nên hắn cũng không bị ngược đãi gì, ngoại trừ không có tự do ra thì các loại điều kiện đều cũng không tệ lắm. Thậm chí quân Đường lúc ở thành Bạt Hoán còn kiếm cho hắn một vài bộ sách Đại Thực. Trải qua một thời gian ngắn sống chung cùng quân Đường, thái độ A Cổ Cái cũng dần dần xảy ra biến hóa.

Hắn đã viết trong ghi chép về kiến thức Đông Phương: ta có may mắn biết một nhóm người Đông Phương khác. Bọn họ đến từ quê hương của lụa cùng đồ sứ, là người Đông Phương thực sự. Bọn họ lạc quan, cứng cỏi, biết tuân theo lễ nghĩa, cùng thổ dân An Tây hoàn toàn không giống. Quân nhân là người tuổi trẻ chừng hai mươi tuổi, hắn rất thành thực, tận tụy với chức trách. Hắn thường thường giảng lại kiến thức quê quán cho ta. Nguyên lai những tấm lụa xinh đẹp đúng là từ trong miệng một loại sâu phun ra, người khác khó có thể tin nổi. Nếu như có thể, ta thật rất muốn lại đến Đông Phương để tận mắt nhìn thấy.

Trương Hoán lúc này đang ăn cơm chiều. Cơm chiều rất đơn giản, cùng bọn lính hoàn toàn giống nhau. Có mấy cái bánh bao, một đĩa thịt cắt thành miếng, một đĩa rau dại xào. Còn có một chén cánh, hắn vừa ăn cơm chiều vừa cúi đầu nghiên cứu sa bàn bên người.

Căn cứ tình báo thám báo thăm dò được. Quân Đại Thực khi đến nơi này thì nhận được tin tức toàn quân tộc người Thổ Phiên bị diệt liền rút về Sơ Lặc. Từ đó có thể thấy được. mục đích chủ yếu của người Đại Thực lần đông xâm này là muốn chiếm lĩnh Sơ Lặc, thành lập một cái căn cứ để bọn họ trong tương lai tiếp tục đông tiến. Sơ Lặc là khu nông nghiệp lớn nhất An Tây, nếu như khai phá tất cả thì hoàn toàn có thể nuôi sống mấy vạn quân đội. Nhưng Sơ Lặc đồng thời cũng là khởi điểm mà hắn dự định cho chiến lược tây tiến, là trung tâm chính trị tương lai để Đại Đường thống trị Tây Vực nên cũng không thể để mất. Cho nên, chiến tranh cùng Đại Thực tranh đoạt Sơ Lặc không có khả năng tránh khỏi.

Mặc dù nói chiến tranh chỉ là chính trị kéo dài, nhưng khi đề cập đến ích lợi trung tâm trước mặt thì bất cứ ngôn ngữ ngoại giao gì đều là ích. Bất cứ sự khắc chế hay phản đối nào cũng đều sẽ bị đối phương coi là mềm yếu. Do đó từng bước ép sát, không để mất nhiều hơn ích lợi thiết thân về lãnh thổ hoặc lãnh hải chính là ích lợi trung tâm của một nước. Chỉ có dùng chiến tranh mới có thể biểu hiện ra quyết tâm cứng rắn của một nước cùng duy trì chủ quyền. Từ xưa tới nay, qui luật trong rừng là mạnh hiếp yếu. Sau khi người Đại Thực chiếm lĩnh Sơ Lặc, quân Đường nếu như nhường nhịn hoặc đàm phán thì chỉ có thể có một kết quả, đó chính là hoàn toàn mất đi Sơ Lặc.

Điểm này. Trương Hoán rõ ràng hơn ai khác. Trận chiến này, hắn sẽ không tiếc tất cả vốn liếng để đoạt lại Sơ Lặc tiêu diệt toàn bộ quân Đại Thực xâm lấn, muốn dùng hậu quả máu chảy đầm đìa để đánh tan dã tâm đông xâm của Ha-Li-Pha (Cáp Lý Phát) Đại Thực. Đây là qui luật thứ hai ở trong rừng, nếu kẻ xâm lấn không có gì tổn thất trở lui thì hắn liền còn có thể trở lại. Chỉ có đánh đau hắn hoặc đánh cho tàn phế, thậm chí đánh chết thì mới có thể làm kinh sợ kẻ thừa kế sau này.

Trải qua vô số chiến tranh máu chảy đầm đìa, quả tim Trương Hoán đã sớm so sánh băng còn lạnh hơn, so sánh sắt còn cứng vững hơn.

" Đô đốc, đã đưa người Đại Thực đến." Ngoài - trướng vang lên tiếng thân binh bẩm báo.

" Dẫn hắn đi vào!"

Trương Hoán khoát tay, trước tiên lệnh cho thân binh đem thức ăn đem đi. Rèm trướng mở ra, vài tên thân binh dẫn A Cổ Cái cùng phiên dịch của hắn đi đến. Phiên dịch đã không còn là binh lính Đại Thực phát âm cổ quái, mà là một thương nhân Đại Thực đi Trường An buôn bán nên tinh thông Hán ngữ, càng có thể diễn đạt sự tế nhị của nhân sĩ lãnh đạo trong lúc nói chuyện.

Trương Hoán đánh giá qua A Cổ Cái, chỉ thấy hắn râu dài quá, cũng hơi hơi gầy một chút. Hắn mỉm cười mời: " Thân Vương điện hạ, mời ngồi!"

Tại trước mặt Trương Hoán, A Cổ Cái đã không có sự ngạo mạn cùng lạnh lùng lúc trước. Phiên dịch nói cho hắn, chủ soái này của quân Đường không phải người bình thường, hắn là chư hầu địa phương ở Đại Đường có thực lực mạnh nhất, cũng là một người có quyền thế nhất Đại Đường. Người Đại Thực từ trước đến giờ luôn thờ phụng thực lực, tôn trọng cường giả, A Cổ Cái liền hướng Trương Hoán mà thi lễ rồi ngồi xuống trên một cái ghế.

*****

" Trương Tướng quân đã chiến thắng dân tộc Thổ Phiên, vì sao còn muốn tiếp tục tây tiến? Chẳng lẽ cũng phải cùng Đại Thực chúng ta là địch sao?"

Phiên dịch đem lời của hắn để nguyên mà dịch cho Trương Hoán, Trương Hoán trong lòng cười lạnh một tiếng, liền không chút khách khí trả lời: " Bậc hiền triết người Đông Phương chúng ta có câu ngạn ngữ, lấy đức trả ơn, lấy oán trả oán. Đại Thực các ngươi xâm chiếm Sơ Lặc trước thì chúng ta tự nhiên cũng không coi các ngươi là bằng hữu."

" Không! Không! Không!" A Cổ Cái liên tục khoát tay " Ta nghĩ Trương Tướng quân là hiểu lầm, Sơ Lặc là chúng ta đoạt được từ trong tay dân tộc Thổ Phiên, thực sự không phải là từ trong tay Đại Đường. Nói về trả oán, phải xác nhận là tộc người Thổ Phiên đối với chúng ta mới đúng, mà không phải là Đại Đường."

Trương Hoán ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười của hắn đột nhiên vừa thu lại lập tức lạnh lùng nói: " Các ngươi đoạt tang vật của kẻ cướp thì món đồ chính là của các ngươi sao? Rất tốt! Sơ Lặc từ xưa chính là một trấn trong An Tây tứ trấn của Đại Đường chúng ta. Hiện tại chủ nhân muốn lấy đồ về, các ngươi là định trả hay không?"

" Cái... này..."

A Cổ Cái cứng họng, hắn đối với lịch sử An Tây không phải là không biết. Cho dù là được giải thích thì hắn cũng sẽ không để ý tới. Tại bọn họ xem ra, bất cứ món đồ gì vốn vô chủ, chỉ cần cướp được thì sẽ là của chính mình. Nếu không người Ba Tư hỏi bọn họ muốn Ba Cách Đạt (Bát đa), người Ngũ Mạch Diệp hỏi họ muốn Da Lộ Tát Lãnh (Giê-su-gia-lem) thì bọn họ sẽ cho sao? Vấn đề ở chỗ bản thân hắn bây giờ còn đang là tù binh của người ta, cho dù là người xâm lược thì hắn không có khả năng nhất thời trổ tài miệng lưỡi cực nhanh để chọc giận chủ soái quân Đường, bảo vệ tánh mạng vẫn còn là quan trọng hơn. (Vương triều Ha-Li-Pha Uy mã á (ngũ mạch diệp): trong thời kỳ 661-750 sau công nguyên định đô ở Damascus)

Hắn nhãn châu - xoay động, liền nói vô cùng thành khẩn: " Chúng ta chưa bao giờ biết Sơ Lặc là lãnh thổ Đại Đường. Nếu như biết, chúng ta cũng sẽ không từ Thổ Hỏa La xa xôi đến đây. Chúng ta là vì trừng phạt tộc người Thổ Phiên xâm phạm Thổ Hỏa La mà đông tiến. Nếu như Trương Tướng quân nguyện ý thả ta trở về, ta nhất định sẽ thuyết phục A La Tư tướng quân, mời hắn thối lui khỏi Sơ Lặc."

Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, không khỏi cười nhạt đáp: " Người Đông Phương chúng ta có quy củ từ trước đến giờ là đưa đồ trước, trả tiền sau. A Cổ Cái điện hạ có khả năng viết một phong thơ, chỉ cần hắn đồng ý thối lui khỏi Sơ Lặc thì ta đây sẽ để ngươi trở về."

Phiên dịch nói rất đúng lúc, A Cổ Cái đột nhiên nghe ra chỗ hở trong lời của Trương Hoán, hắn liền bắt lấy lỗ hổng mà hỏi: " Chỉ cần rời khỏi Sơ Lặc, bất kể đi nơi nào cũng có thể sao?"

" Đúng, chỉ phải rời khỏi Sơ Lặc. Đi nơi nào đều được! Chỉ cần hắn đồng ý rời khỏi Sơ Lặc ta quyết không nuốt lời." Trương Hoán không chút do dự đáp.

A Cổ Cái được dẫn đi, hắn viết một phong thơ lệnh cho chủ soái A La Tư của quân Đại Thực tạm thời rút lui khỏi Sơ Lặc đi chiếm lĩnh thành trì khác, Trương Hoán lập tức lệnh cho một người thương nhân đi thay hắn đưa tin.

Đêm đã rất khuya, Trương Hoán vẫn còn nghiên cứu địa hình trên sa bàn. Từ Quy Tư sang hướng tây bởi vì quân Đường ít phái thám báo tới, cho nên sa bàn cũng làm được tương đối đơn giản. Chỉ đánh dấu ra một con đường chủ yếu, đó là dọc theo phụ cận sông Xích Hà. Mà cả vùng lớn phía bắc đều làm thành dãy núi liên miên, ngay cả Tào Hán Thần cùng Lỗ Dương cũng không thông thuộc lắm.

Nhưng mà Kinh nương đã nói qua cho hắn, lúc nàng đi Toái Diệp thì cũng không qua Sơ Lặc. Lúc ấy Trương Hoán không có lưu ý, hiện tại nhớ đến mới ý thức tình báo trọng yếu này. Chính mình là tại Quy Tư thì gặp được nàng, nói cách khác, kỳ thật còn có một con đường có thể đến Toái Diệp.

Đáng tiếc Kinh nương đã quay về Trường An, nếu không nàng sẽ là người dẫn đường rất tốt. Lúc này, thân binh giáo úy Quan Anh đứng bên cạnh thấy chúa công nhìn một tảng lớn chỗ trống trên sa bàn trên mà sợ run liền không nhịn được góp lời mà hỏi: " Đô đốc vì sao không hỏi thương nhân Đại Thực?"

Một câu nói nhắc nhở Trương Hoán. Hôm nay người phiên dịch Đại Thực kia tinh thông Hán ngữ, hắn nhất định đã nhiều lần đi tới đi lui nên hẳn là biết lộ trình mới đúng. Trương Hoán lập tức lệnh cho thân binh đi mời hắn tới.

Thương nhân Đại Thực gọi là A Minh, năm nay đã năm mươi lăm tuổi. Hắn từ lúc thiếu niên thì đã theo cha mình vãng lai tới Ba Cách Đạt cùng Trường An, đối với con đường tơ lụa thì từng cọng cây ngọn cỏ đều thuộc nằm lòng. Nhưng sau khi dân tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh An Tây thì đã chặt đứt con đường mậu dịch đông tây. Hắn liền đổi thành đi theo đường thủy đến Quảng Châu, hoặc là từ Hồi Hột đi vòng Trường An. Lần này hắn nghe nói quân Đường muốn thu phục An Tây, liền mang theo một chút hàng hóa tới thử vận khí, vừa lúc ở thành Úy Đầu gặp phải quân Đường, bị mời tới làm phiên dịch.

Hắn tiến vào trướng hướng Trương Hoán thi lễ thật sâu mà chào: " Tham kiến Trương Thượng thư tôn quý!"

Trương Hoán gật đầu cười nói: " Ta nghe nói ngươi đối với con đường tơ lụa thập phần hiểu rõ, có chuyện tình muốn hỏi ngươi."

A Minh biết rõ địa vị Trương Hoán tại Đại Đường, nếu có thể cùng hắn lập quan hệ thì sẽ đem đến cho mình cùng các con lợi ích thực tế rất lớn. Hắn không dám thất lễ vội vàng đáp: " Trương Thượng thư cứ nói thẳng, chỉ cần thảo dân biết liền tuyệt sẽ không giấu diếm."

" Tốt lắm, ta tới hỏi ngươi, từ Sơ Lặc đến Toái Diệp chỉ có thể đi đường Bàn Đà Lĩnh rồi lại đi vòng hướng bắc sao?"

" Cái... này..." Nghe được hai chữ Toái Diệp, A Minh có chút mẫn cảm. Hắn do dự một chút, Trương Hoán nhìn trong mắt thì cả cười cười nói: " Nếu như ngươi không biết thì coi như xong, ta sẽ hỏi người khác nữa."

" Không! Thảo dân biết." A Minh mặc dù là người Đại Thực, nhưng hắn đối với Hắc y Đại Thực đến từ Ba Tư lại không có hảo cảm gì. Tổ phụ hắn từng là quan cung đình trong vương triều Ngũ Mạch Diệp của Bạch Y Đại Thực. Nói tới cùng thì hắn cũng là người mất nước. Nhưng trọng yếu hơn thì hắn là thương nhân, đặc điểm lớn nhất của thương nhân là có thể nắm bắt cơ hội.

Thấy trong nháy mắt Trương Hoán có ý muốn hạ lệnh trục khách, hắn lập tức nói: " Thương nhân thông thường đều là đi Bàn Đà Lĩnh, nhưng từ Sơ Lặc về hướng bắc ước hai trăm năm mươi dặm còn có một con đường núi khác, gọi là Thác Vân Sơn Khẩu (ngày nay là Đồ Lỗ Cát Nhĩ Đặc Sơn Khẩu), đi thẳng một mạch liền có khả năng tốc hành tới Toái Diệp cùng Nhiệt Hải."

Thác Vân Sơn Khẩu, Trương Hoán mãnh liệt vỗ vào đầu, hắn hẳn là biết đến. Năm đó cuộc chiến Cao Tiên Chi đánh Đát La Tư thì không phải là đi đường Thác Vân Sơn Khẩu sao? Triều Hán đã ở nơi này thiết lập trạm dịch, chính mình như thế nào lại quên đi.

Hắn một tay kéo A Minh đến trước sa bàn chỉ vào dãy núi phía bắc mà hỏi: " Ngươi nói cho ta biết, cửa núi ở nơi nào?"

A Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sa bàn, hắn luôn miệng khen ngợi làm thực tinh xảo. Hắn cẩn thận nhìn qua sa bàn, chỉ một ngón tay một quả núi ở phía bắc mà nói: " Chính nơi này, đường thật không dễ đi, nhưng lạc đà cùng ngựa có thể băng qua Thiên Sơn, tốc hành tới Toái Diệp."

" Có thể tốc hành tới Toái Diệp." Trương Hoán kinh ngạc nhìn chăm chú nơi này, đây là một ý nghĩ vô cùng can đảm, phát hiện bất ngờ hoàn toàn lật đổ kế hoạch chiến lược ban đầu của hắn. Tiếp tục tây chinh là phương hướng lớn của hắn, vốn kế hoạch ban đầu là tại Sơ Lặc tích lũy mấy năm rồi mới nhằm hướng tây tiến công. Nhưng như vậy thứ nhất. Đại Thực cũng hoàn thành đồng hóa văn hóa cùng tôn giáo đối với vùng phía tây Thông Lĩnh, đồng thời cũng chuẩn bị bố trí đại quân chống đỡ quân Đường tây tiến.

Nhưng nếu như dùng kỳ binh chiếm đoạt Toái Diệp thì sẽ cổ vũ thật lớn quyết tâm của các quốc gia Tây Vực chống cự Đại Thực, sẽ trì hoãn rất nhiều sự chiếm lĩnh của Đại Thực đối với các khu vực phía tây Thông Lĩnh. Đồng thời, cũng có thể tại phía tây nối cùng Bắc Đình thành một dải, điều này tương tự một vòng cung chiến lược hoàn mỹ.

Nghĩ vậy, hắn nhìn thẳng mắt A Minh cười nói: " Ngươi có bằng lòng làm dẫn đường của ta hay không? Sau khi thành ta tuyệt sẽ không bạc đãi với ngươi."

" Thảo dân nguyện dốc sức vì Trương Thượng thư!" A Minh khom người thi lễ, không chút do dự đồng ý.

Thân binh dẫn A Minh đi chuẩn bị. Trương Hoán vừa cẩn thận nhìn qua Thác Vân Sơn Khẩu. Từ nơi này đến Toái Diệp, nói ít cũng đến một ngàn dặm. Có thể dùng kỳ binh cướp lấy Toái Diệp, nhưng phải tìm một người can đảm cẩn trọng, hơn nữa là người có gan mạo hiểm để hoàn thành nhiệm vụ này.

Hắn đột nhiên như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn sang Quan Anh đứng một bên mà không nhịn được cười, nụ cười như lão hồ ly vậy. Tim Quan Anh liền hồi hộp mà đập Thình thịch bang bang! liên hồi. Trương Hoán đi lên trước vỗ vỗ bả vai hắn mà trầm giọng nói: " Nếu ngươi có tài cán vì ta chiếm đoạt Toái Diệp, ta sẽ thăng ngươi làm Trung Lang Tướng!"

Trung Lang Tướng, trong đôi mắt Quan Anh đột nhiên phóng ra một luồng lửa. Khách Thập, từ lúc mới bắt đầu triều Hán thì nó đã phụ thuộc vào đại hán. Về sau đến Hán mạt, Trung Nguyên náo động làm Sơ Lặc cùng Vương triều Trung Nguyên mất đi liên lạc. Nhưng mấy trăm năm liền, sự phụ thuộc hướng về Trung Nguyên của nó một mực không có đứt đoạn, từ suốt Bắc Nguỵ, Tùy triều và cuối cùng đến Đại Đường lập quốc. Đúng là Sơ Lặc vương nhiều lần điều động sứ giả đến Trung Nguyên thỉnh cầu phụ thuộc nên cuối cùng thúc đẩy Lý Thế Dân hạ quyết tâm xây dựng lại An Tây Đô Hộ Phủ. (Khách Thập: Kashi City, lying in the southwest of Xinjiang, about 1473km to Wulumuqi, the political, economic and cultural center of Kashi Region, bordering Shufu County on the east and west, Kezilesu Ke'erkezi Autonomous Prefecture on the north, facing Shule County on the south - Tân Cương Duy Ngô Nhĩ khu tự trị - hạ hạt một khu)

Sau loạn An Lộc Sơn, dân tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh Hà Tây cùng Quy Tư. Chặn đường về nước của quân Đường ở An Tây. Sự sống còn của quân Đường An Tây tràn ngập nguy cơ, lại là quốc vương Sơ Lặc Bùi Lãnh Lãnh tiếp nhận bọn họ mới khiến cho tàn quân của quân Đường ở An Tây có thể duy trì đến nay.

Nhưng lúc này Sơ Lặc đã thành tiêu điểm Đại Đường cùng Đại Thực tranh đoạt. Cuộc tranh đoạt An Tây cùng với dân tộc Thổ Phiên và Hồi Hột lần lượt nhạt dần, nếu cuối cùng chiếm đoạt được Sơ Lặc này thì cuộc chiến chinh tây gần nửa năm của quân Đường sẽ kết thúc.

Trước mắt quốc vương Sơ Lặc Bùi Lãnh Lãnh đã sang đông đến Vu Điền, gần năm vạn quân Đại Thực tinh nhuệ lục tục từ Thổ Hỏa La đến Sơ Lặc. Tổng đốc Thổ Hỏa La A La Tư tự mình tọa trấn ở đây.

A La Tư từng nhậm chức Tổng đốc Ai Cập, là danh tướng Hắc y Đại Thực. Trong chiến tranh chinh phạt Bạch Y Đại Thực đã lập được chiến công hiển hách, đương nhiên cũng là hai tay dính đầy máu tươi. Năm nay hắn năm mươi tuổi, vóc người khôi ngô, nhãn quan sắc bén, dày dạn kinh nghiệm.

Giờ phút này, hắn đang ở trong vương cung Sơ Lặc tiếp kiến một người thương nhân Đại Thực từ doanh trại quân Đường chạy tới. Hắn mang đến lá thư do thân Vương Điện hạ A Cổ Cái tự tay viết. A Cổ Cái trên đường đi gặp Tán Phổ dân tộc Thổ Phiên mất tích, sau lại đám tùy tùng quay về có nói cho hắn, A Cổ Cái điện hạ bị một toán quân đội không rõ thân phận bắt đi. A La Tư đương nhiên biết chi quân đội không rõ thân phận này chính là quân Đường. Chuyện nghiêm trọng, hắn lập tức mệnh ba vạn quân hỏa tốc chạy đến tụ hội cùng quân tộc Thổ Phiên. Nhưng mới phát binh không được bao lâu liền truyền đến tin tức dân tộc Thổ Phiên binh bại tại thành Bạt Hoán. A Cổ Cái điện hạ mặc dù quan trọng, nhưng chiến lược Đông Phương của Ha-Li-Pha quan trọng hơn. Sau khi A La Tư nắm quyền hành suy nghĩ nhiều lần liền mệnh quân đội lui về Sơ Lặc. Ngay tại lúc hắn chuẩn bị viết thơ hướng Ha-Li-Pha (Cáp Lý Phát) hồi báo tin A Cổ Cái điện hạ gặp chuyện không may thì thư của A Cổ Cái lại đưa đến trước mặt hắn.

A La Tư chắp tay đằng sau đi qua đi lại ở trong vương cung. A Cổ Cái bảo hắn tạm thời thối lui khỏi Sơ Lặc để đổi lấy tự do. Nói thì là rất đơn giản, còn giống như chiếm tiện nghi rất lớn, nhưng A La Tư lại giống hệt như Trương Hoán. Hắn hiểu rất rõ ràng hậu quả tạm thời thối lui khỏi Sơ Lặc. Một khi mất đi Sơ Lặc thì năm vạn đại quân sẽ sinh tồn như thế nào? Còn có thể ở lại nơi này được bao lâu? Quân Đường căn bản là không cần cùng hắn ứng chiến, liền có thể dễ dàng đuổi hắn chạy về Thổ Hỏa La. A Cổ Cái thật sự quá ngây thơ, cái gì cũng đều không hiểu.

Nhưng nếu như không đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn tại trước mặt Ha-Li-Pha viết bản tố cáo chính mình. Khi đó chính mình sẽ gặp phải hậu vận của A Bố Mục Tư Lâm năm đó, sau khi tại Đát La Tư đánh bại quân Đường thì lại bởi vì công cao át chủ mà bị giết.

A La Tư thập phần gặp khó khăn, nếu như hắn bại bởi quân Đường, Ha-Li-Pha cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn tuyệt không thể nói chủ soái quân Đường có thủ đoạn cao minh, nhìn thấu bản tính bất lực của A Cổ Cái, chỉ là làm ra vẻ có khí độ liền đẩy mình vào thế tiến thối lưỡng nan.

Cuối cùng, A La Tư cắn răng một cái, trước hết cứ lo việc của mình rồi sau hướng Ha-Li-Pha tạ tội. Sơ Lặc khẳng định là không thể thối lui khỏi. Hắn lập tức viết một phong thư hồi âm, nói cho A Cổ Cái biết lý do chính mình không thể thối lui khỏi Sơ Lặc. Cũng tuyệt không chỉ cho hắn, cho dù A La Tư hắn có thối lui khỏi Sơ Lặc thì quân Đường cũng nhất định sẽ không tha hắn, cho nên hắn không thể vâng mệnh. Hắn đem thư giao cho thương nhân Đại Thực mà nói: " Thỉnh chuyển lại cho thân Vương điện hạ, vì mưu lược của Ha-Li-Pha nên chỉ có thể ủy khuất ngài."

Xuyên qua sa mạc mênh mông cùng vô số triền núi khe sâu với hình thù kỳ quái, một ngày kia, một đội năm nghìn người kỵ binh quân Đường rốt cục đến Thác Vân Sơn Khẩu, nơi này vẫn là cảnh một màu vàng đất mênh mông, nhìn không thấy một màu xanh nào khiến cho người ta mỏi mệt mà cáu kỉnh.

Nơi này cao hơn so với mặt biển mà đường đi lại gian nan, trên dọc đường hiếm khi nhìn thấy vết chân người. Chỉ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy xương trắng lạc đà dày đặc. Lần này viễn chinh, mỗi người quân Đường mang theo ba con ngựa, mang theo lượng lớn lương thực cùng vật tư. Đi ước chừng bốn ngày mới từ thành Úy Đầu đến Thác Vân Sơn

" Tướng quân hãy nhìn nơi đó!"

A Minh chỉ tay một vùng đã bị phong hoá đổ nát thê lương dưới chân núi xa xa mà nói: " Nơi đó chính là dấu vết trạm dịch mà Trương Thượng thư nói."

Lần này viễn chinh Toái Diệp thì chủ tướng được chọn là Quan Anh nổi danh gan lớn cùng có gan mạo hiểm. Hắn vì tự ý tập kích Tán Phổ dân tộc Thổ Phiên đang ẩn thân ở thành Đại Thạch mà bị Vương Tư Vũ miễn chức, nhưng Trương Hoán lại thấy được hắn có nghị lực cùng quyết đoán mà khó thấy ở người bình thường. Càng gặp phải khó khăn cùng thách thức lại càng có thể phát huy sự nhạy cảm cùng quyết đoán của hắn. Cũng bởi vậy, Trương Hoán liền không dựa vào một khuôn mẫu nào đem hắn từ một Giáo Úy nho nhỏ đề bạt thành Thống soái làm chủ tướng một chi quân đội, để hắn đơn độc đi thu dọn một mặt. Sự thực, đây là truyền thống quân Tây Lương, đặt quân công lên trước, lấy năng lực làm đầu.

Quan Anh nhìn chăm chú vào dấu vết trạm dịch, hắn đột nhiên hỏi: " Trạm dịch xây ở chỗ này, liệu có phải là phụ cận có nguồn nước hay không?"

A Minh kính nể gật đầu " Tướng quân suy nghĩ thật tinh tế, từ nơi này về hướng đông năm dặm xác thật có một dòng nước suối, nơi đó còn có một hồ Dương Lâm."

" Tốt lắm, liền làm phiền ngươi dẫn một đội binh lính của ta đi múc nước." Quan Anh vung tay lên về phía sau ra mệnh lệnh: " Mọi người nghỉ ngơi ngay tại chỗ hai canh giờ."

Tướng sĩ quân Đường nhao nhao xuống ngựa, đều tự tìm kiếm nơi râm mát để nghỉ ngơi, một đội ba trăm binh lính lấy nước thì đi theo A Minh về hướng đông.

Lúc này đây Quan Anh không lăn xuống đất ngủ, bản thân bị an nguy của năm nghìn người cùng trách nhiệm đô đốc giao khiến cho hắn cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Lại một lần hắn lấy ra bản đồ A Minh vẽ, cẩn thận nghiên cứu lộ trình viễn chinh lần này.

Xuyên qua Thác Vân Sơn Khẩu về hướng bắc vẫn còn là bãi sa mạc nửa khô hạn. Lại còn có một vùng sa mạc, nơi đó mấy trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, là một đoạn đường thử thách nhất với nghị lực con người ước chừng bốn ngày đi đường. Đi qua chốn gian nan nhất này liền đến Chân Châu Hà, đi tiếp hướng bắc chính là đại thảo nguyên mênh mông. Lại đi ước năm ngày liền có khả năng đến mục tiêu lần viễn chinh này - Toái Diệp. Từng là quân trấn thứ năm ở An Tây, bên cạnh Nhiệt Hải nổi tiếng (ngày nay là hồ Y Tắc Khắc (Icek) của Cát Nhĩ Cát Tư Tư Thản - Kirghizstan).

Nhìn trên bản đồ quân trấn Toái Diệp được đánh dấu hình tam giác dùng bút than để vẽ, Quan Anh không khỏi cảm xúc chập chùng. Mấy năm trước hắn vẫn còn là tiểu du côn trộm gà bắt chó, chòng ghẹo phụ nữ ở thôn quê bị phụ huynh đuổi ra khỏi nhà. Ai có thể nghĩ, vài năm sau hắn đã là Đại tướng chỉ huy năm nghìn quân vì nước lập nhiều công lao phi phàm.

" Nếu ngươi có thể chiếm đoạt Toái Diệp cho ta. Ta liền phong ngươi là Trung Lang Tướng, Toái Diệp Binh Mã Sứ."

Nghĩ tới đô đốc khích lệ mình, Quan Anh không khỏi nhiệt huyết sôi trào. Hắn lập tức đứng lên la lớn: " Các huynh đệ đứng lên, cần làm việc!" Bước đầu tiên bắc chinh chính là phải chiếm lĩnh Thác Vân Sơn Khẩu, trước hết xây một cái doanh trại đơn giản trú binh tám trăm người, Trương Hoán lập tức sẽ phái Công Sự doanh tới đây xây dựng một tòa thành trì.

Sáng sớm ngày hôm sau, một đội kỵ binh quân Đường xuyên qua Thác Vân Sơn Khẩu nhằm hướng sa mạc bát ngát mênh mông bước đi

Tại đại doanh quân Đường, thương nhân Đại Thực đi Sơ Lặc đã đem thư của A La Tư cùng nguyên văn lời nói về, hắn cự tuyệt mệnh lệnh của A Cổ Cái yêu cầu triệt binh. Giờ phút này, sắc mặt của A Cổ Cái khó coi dị thường. Hắn vạn lần không ngờ A La Tư lại sẽ cãi mệnh lệnh của hắn. Thư bị hắn siết thật chặt trong tay, cơ hồ tạo thành giấy vụn. Nếu như không phải đang trong đại doanh quân Đường thì hắn đã sớm nổi trận lôi đình

*****

Một bên, Trương Hoán lẳng lặng nhìn người quý tộc Đại Thực trẻ tuổi này. Sống cùng vị thân vương Đại Thực này gần một tháng, hắn hoàn toàn hiểu rõ tính cách cùng nhược điểm của hắn.

Hắc y Đại Thực dựng nước đã gần năm mươi năm, thế hệ bọn họ không cách nào biết được sự gian nan của bậc cha chú khi gây dựng sự nghiệp. Bọn họ là con chim vàng lớn lên tại thâm cung đã được dạy bảo hoàn hảo, về tài năng và học vấn cùng khí chất thì bậc cha chú xuất thân tầng dưới chót thật xa không thể so sánh với bọn hắn. Nhưng khuyết điểm trên người bọn hắn cũng là rõ ràng. Kiêu ngạo tự phụ, cao quý mà không cách nào thừa nhận thất bại, mẫn cảm mà lại đa sầu đa cảm. Với việc nói hắn lần này sang đông là cùng dân tộc Thổ Phiên đàm phán thì không bằng mục đích chân chính của hắn là đến Đông Phương để viết lại kiến thức của hắn.

A La Tư cự tuyệt thì nằm trong dự liệu của Trương Hoán, từ lời của Đạt Ma Đà thì hắn đã biết một vài tình huống của Tổng đốc Thổ Hỏa La. Hơn năm mươi tuổi, từng chinh chiến nhiều năm tại phương tây, hắn phóng túng cho binh lính đánh cướp thành thị rồi lại có thể ra lệnh một tiếng làm cho bọn lính đang điên cuồng lập tức thu tay lại. Vẻn vẹn từ điểm này liền có thể nhìn ra năng lực khống chế binh lính của vị Thống soái Đại Thực này.

Đánh bại Đại Thực thì Trương Hoán tuyệt không có gì phải nghi ngờ. Dù sao binh lực của hắn chiếm ưu thế, dù sao hắn có được vũ khí sắc bén nhất trên đời này. Nhưng làm như thế nào tận dụng khả năng giảm bớt thương vong của mình, thậm chí để Quan Anh có thể thuận lợi đặt chân tại Toái Diệp, đây mới là vấn đề Trương Hoán phải suy nghĩ.

Như vậy, người trẻ tuổi sặc mùi quý tộc trước mắt này có thể trở thành nhân vật mấu chốt chiến cuộc này hay không?

" Thân Vương điện hạ, bậc tiên hiền Đông Phương chúng ta còn có một câu nổi danh như sau: tướng tại ngoại, mệnh vua có chỗ không nghe. Ta nghĩ, đây là nguyên nhân đích thực khi tướng quân A La Tư không chịu rút quân."

A Minh làm hướng đạo thì cũng tinh thông Hán ngữ. Nhưng cho bọn hắn làm phiên dịch thì hắn chỉ là thương nhân Đại Thực hiểu Hán ngữ thô kệch. Hiển nhiên hắn không thể hiểu rõ chánh xác tinh túy binh pháp Tôn Tử, vì vậy liền đơn giản đem ý tứ câu chữ " tướng tại ngoại, mệnh vua có chỗ không chịu" qua phiên dịch liền biến thành: " Đại tướng chỉ cần khuất mặt Ba Cách Đạt, chỉ cần có quân đội ở trong tay thì hắn cũng sẽ không để ý tới mệnh lệnh Ha-Li-Pha."

Trương Hoán nguyên là muốn ám chỉ cho A Cổ Cái, nhưng vô tâm cắm liễu lại thành bóng mát, phiên dịch thẳng ra ý tứ lại thành một phen làm đau tâm hồn mẫn cảm của A Cổ Cái. Sắc mặt hắn đại biến, vùng đứng lên mà lạnh lùng nói: " Trương Tướng quân, các tướng quân Đại Thực chúng ta là tuyệt đối phục tòng mệnh lệnh của Ha-Li-Pha, xin không nên suy đoán thêm."

Nói xong, hắn đứng thẳng lưng, kiêu ngạo mà bước đi ra ngoài - trướng. Phiên dịch lắp bắp đem ý tứ của hắn nói ra. Trương Hoán nhìn theo bóng lưng của hắn, mỉm cười rồi nhẹ nhàng mà lắc đầu.

Vào lúc ban đêm, A Cổ Cái liền có hơn mười người tùy tùng hộ vệ rời khỏi doanh quân Đường quay về Sơ Lặc.

Quân Đường tiếp tục tiến về phía tây, cuối cùng đóng quân tại một cái trấn nhỏ cách Sơ Lặc ước gần hai trăm dặm cùng đợi thời cơ chiến đấu đến. Trương Hoán lập tức lại phái Tào Hán Thần làm Tuần Du tướng quân, dẫn ba nghìn khinh kị binh đi tìm kiếm con đường về nam của quân Đại Thực.

Lúc này đã cuối mùa thu trung tuần tháng chín, mặt trời ảm đạm, thiên nhiên héo rũ, màu sắc vàng óng ánh đang từ từ mất đi, những đợt sương sớm rét lạnh đã rơi xuống. Mặt đất hoàn toàn hiu quạnh, thỉnh thoảng có một con hắc điểu xẹt qua đỉnh đầu, kêu cạc cạc chói tai tựa hồ đang nói cho mọi người, trời đông sắp đến.

Từ mùa xuân xuất chinh, gần hai mươi vạn quân Đường tại An Tây trải qua thời gian gần nửa năm. Cùng với cuối năm sắp tới, tình cảm nhớ nhà bắt đầu sinh ra trong lòng các tướng sĩ. Ngày hai mươi tháng chín năm Tuyên Nhân thứ bảy, trận tuyết đầu mùa lặng yên bao trùm khắp mặt đất An Tây.

Sáng sớm hôm nay, khắp nơi trắng xoá một mảnh. Vạn dặm không mây, tuyết đọng bị dẫm bẹp kêu lép nhép, giọt sương đọng lại trên đầu cánh hoa hồng nhạt. Một đội kỵ binh quân Đường từ phương xa đến, hộ tống đồ quân nhu hậu cần tới chỗ đại doanh quân Đường. Hành Quân Tư Mã Quách Sĩ Kỳ mang đến mấy vạn thạch lương thực, đây là vận chuyển lương thảo rất bình thường. Nhưng lần này hậu cần vận chuyển lại có chỗ không giống với những lần thưòng lui tới.

Bùi Minh Viễn lại một lần nữa đến từ Lũng Hữu. Không chỉ có mang đến thư nhà các tướng sĩ, cùng với lượng lớn quần áo mùa đông thì hắn vẫn còn mang đến tin tức kịch biến trong triều đình. Một tháng trước, hoàng đế Lý Mạc đã băng hà được truy theo miếu hiệu là Mẫn Tông. Thôi Tiểu Phù có Bùi Tuấn duy trì đã lập cháu Lý Miễn là Lý Duyên làm Tân Đế, sửa niên hiệu là Vĩnh An. Hiện tại là năm đầu Vĩnh An.

Bên trong lều lớn, Trương Hoán sắc mặt nghiêm trọng. Hắn chắp tay đằng sau bước đi thong thả qua lại. Chuyện này tới rất đột nhiên, nhưng hắn cũng rõ ràng đây là Thôi Tiểu Phù xuống tay, vội vàng trước khi chiến dịch An Tây kết thúc lại lập tân quân để nàng một lần nữa bắt đầu chấp chính. Tân quân mới hai tuổi, nói cách khác nàng còn muốn buông rèm chấp chính mười sáu năm. Trương Hoán lạnh lùng cười một tiếng, nàng ta tính toán xác thật không tệ, vội vàng trước khi chính mình trở về thì đã gạo nấu thành cơm. Hắn không khỏi hừ một tiếng, lại hỏi: " Bùi Tướng quốc có thể có phái người đến Lũng Hữu?"

Đứng ở một bên là vài tên Đại tướng tâm phúc của hắn, mà từ Trung Nguyên chạy tới ngoại trừ Bùi Minh Viễn ra còn có một người khác từ Trường An mà đến. Hắn là Thị Môn Hạ Tỉnh Tả Thập Di Lý Tu Hạ, cũng là lưu học sinh Nhật Bản hướng tới Đại Đường phồn hoa mà không chịu về nước.

Hắn là lấy lý do quay về Nhật Bản thăm người thân để một mình đến An Tây. Hắn mang đến một phong thơ của Nguyên Tái cùng rất nhiều tin tức về hoàng đế băng hà.

Thấy Trương Hoán đặt câu hỏi, Bùi Minh Viễn lập tức khom người đáp: " Hồi bẩm đô đốc, trong lúc Hoàng thượng bệnh trọng thì Bùi Tướng quốc từng phái Lô Thị Lang đến Lũng Hữu thương nghị chuyện lập tân quân. Năm người chúng ta lấy cớ sự tình quan trọng đại mà nghe, không có thái độ. Đồng thời đã hạ lệnh các nơi đóng quân đề phòng, tùy thời đợi mệnh."

Trương Hoán gật đầu " Các ngươi làm rất khá!"

Hắn từ từ đi đến cửa trướng, nhìn bầu trời mù mịt ngoài - trướng không khỏi nhè nhẹ thở dài một hơi " Đánh xong một trận, đã tới lúc trở về rồi."

Thanh Hải tầng mây che Tuyết Sơn,

Cô thành xa vọng Ngọc Môn Quan.

Hoàng Sa bách chiến nhờ Kim Giáp,

Chưa phá Lâu Lan chí chẳng tàn.

Hạ tuần tháng chín năm Vĩnh An thứ nhất, một đội quân Đường cô độc đi qua mấy trăm dặm sa mạc hoang vu cùng vùng núi gian. Quan Anh mở đôi mắt mỏi mệt đỏ ké mệt mỏi nhìn những rặng núi liên miên không ngừng phía trước. Bọn họ đã bị lạc đường. Người dẫn đường A Minh sau khi xuyên qua Thác Vân Sơn Khẩu thì bất hạnh trượt chân ngã xuống vách đá mà tan xương nát thịt ở một triền núi.

Mất đi người dẫn đường cũng không ngăn cản quyết tâm đi tới của quân Đường. Bọn họ dựa vào dấu vết con đường tơ lụa dọc theo đường đi cùng xương trắng ven đường, không hề sợ hãi chút nào cứ hướng bắc mà đi. Nhưng bọn hắn cũng không biết, từ Thác Vân Sơn Khẩu đến Toái Diệp không thể đi thẳng, phải đi dọc theo bên bờ Qua Bích Than theo đường cong mà đi vòng để tránh núi Khai Sơn ngăn cản. Mà A Minh sơ đồ phác thảo khi còn sống thì lại không có tiêu điểm xuất phát này nên làm cho quân Đường cuối cùng đi lạc lối.

Bọn họ đi suốt sáu ngày mới được hơn ba trăm dặm. Nơi này địa hình cũng không phải sa mạc mênh mông như bọn họ tưởng tượng, mà là vùng núi liên miên chập chùng. Nơi này khí hậu khô hạn, không có rừng rậm cùng sông suối. Vùng đất giữa các quả núi phần lớn là đá sỏi mọc đầy các lùm cây. Trên núi thì hoàn toàn trụi lủi, không có cây đại thụ cùng với màu xanh.

Quan Anh do áp lực cùng nỗi lo âu mà ngã bệnh. Bờ môi của hắn nổi lên một chuỗi vết phỏng nước lớn, hốc mắt hõm sâu, xương gò má nhô lên khiến cho khuôn mặt của hắn vốn đã nhỏ gầy cơ hồ biến thành một cái đầu lâu.

Các tướng sĩ quân Đường cũng là mỏi mệt như vậy. Mặc dù hành quân dị thường gian nan, mặc dù bọn họ không nhìn thấy con đường phía trước, nhưng trong đôi mắt mỏi mệt của cánh quân Đường này cũng không có một điểm sợ hãi, cũng không có người oán giận. Bọn họ là phải đi thu phục lại quân trấn Toái Diệp mà Đại Đường đã mất đi suốt gần bốn mươi năm, chỉ nhờ tinh thần vì nước đền đáp mà bọn họ duy trì được ý chí.

Đại quân đi xuống triền núi tới một mảnh đất bằng phẳng. Quan Anh dừng chiến mã lại, đưa tay che mắt nhìn ra xa xa. Phương xa vẫn là những dải núi mù mịt với những đỉnh núi bao phủ trong sương mù. Trời đã sắp tối, từng đợt gió lạnh thổi lên bụi bặm đầy trời nhằm hướng quân Đường kéo tới.

Quan Anh thở dài " Mọi người trú doanh ngay tại chỗ đi! Ngày mai lại lên đường."

Quân Đường nhao nhao xuống ngựa. Đại quân liền hạ mấy trăm doanh trướng ở thung lũng giữa hai triền núi. Quan Anh ngồi ở trên một tảng đá lớn, dùng thảm tự quấn chặt lấy thân thể của mình. Hiện tại chuyện nghiêm trọng nhất cũng không phải lạc đường mà là bọn hắn sắp hết nươc. Đã ba ngày nay không có nhìn thấy một con sông nào, hắn đã ra sức tiết kiệm nhưng vẫn chỉ còn lại có nửa túi nước, các huynh đệ khác cũng có thể tưởng tượng ra.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<