Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 224

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 224: Chiến lược An Tây (7)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

" Sát!" Hơn ba nghìn kỵ binh Đại Đường như cuồng phong quét đến, bọn họ xông lên cầu treo, lao vào thành Toái Diệp.

Ngày mười hai tháng mười năm đầu Vĩnh An, tòa thành từng là quân trấn Toái Diệp Đại Đường được bốn ngàn dũng sĩ đoạt lại sau hơn ba mươi năm xa cách tổ quốc.

Trên bầu trời Sơ Lặc mây đen dày đặc, quân Đường đã tiến lên đến cách thành Sơ Lặc hơn ba mươi dặm. Gió bắc thổi mạnh, mặt đất toàn một màu xám nhạt, một trện đại chiến giữa Đại Đường Đế quốc cùng Đại Thực đế quốc sẵn sàng bùng nổ.

Bên trong Vương Cung, tranh chấp về chiến thuật của quân Đại Thực (Ả rập) cũng đã kéo dài suốt một ngày. Mặc Á Lợi một lần lại một lần khuyên bảo A Cổ Cái từ bỏ ý nghĩ ra khỏi thành cùng quân Đường dã chiến. Trời đã hoàng hôn nhưng A Cổ Cái vẫn cố chấp kiên trì ý nghĩ của chính mình làm cho Mặc Á Lợi vô cùng chán nản. Cho đến giờ này khắc này, Mặc Á Lợi rốt cục mới có một chút hối hận vì đã giết chết A La Tư (Aroz). Nếu như hắn ta không chết thì tuyệt không sẽ chỉ huy chiến dịch giáo điều như vậy.

" Điện hạ, thuộc hạ cũng thừa nhận ưu thế của quân Đại Thực là ở giao chiến kỵ binh. Trên thảo nguyên, tại sa mạc, đó là nơi quân Đại Thực phát huy ưu thế của mình, thuộc hạ không phủ nhận. Nhưng trước khác nay khác, từ trước chúng ta luôn chiếm ưu thế về binh lực, có thể khiến cho tính cơ động của kỵ binh phát huy đến mức lớn nhất, có thể vào thời khắc cuối cùng vẫn có số lớn quân đầy đủ sức lực. Nhưng hiện tại không ổn, nhân số quân đội chúng ta kém hơn quân Đường. Lúc này chúng ta nên giữ vững thành trì chờ đợi viện quân đến, khi đó mới là lúc tiến hành quyết đấu kỵ binh cùng quân Đường. Ba vạn viện quân từ Tát Mạt Kiện và Thổ Hỏa La hẳn là đã đến Bàn Đà Lĩnh, chúng ta chỉ cần đợi thêm năm ngày nữa thì viện quân liền tới. Điện hạ, nghĩ lại đi!"

" Đối với ta một ngày cũng không chờ được."

Dáng vẻ A Cổ Cái vẫn là lạnh như băng giống hệt pho tượng, sự kiêu ngạo cùng cố chấp của gia tộc A Bạt Tư (Abbas) giờ phút này thể hiện trên người hắn vô cùng rõ nét. Hắn không hề di chuyển chút nào chỉ lạnh lùng hầm hừ: " Ta xem ra là ngươi đã bị quân Đường hù dọa đến sợ mới đúng. Ngươi luôn miệng nói quân tộc Thổ Phiên đại bại là bởi vì quân Đường có Thiên Lôi, nói ngây thơ như vậy mà ngươi vẫn còn tin tưởng. Người tộc Thổ Phiên đại bại là bởi vì Tán Phổ bọn họ đã chết, lòng quân đại loạn mới tạo thành chứ không có gì là Thiên Lôi. Quân Đại Thực chúng ta có ưu thế ở chỗ chiến mã ưu tú cùng kỵ binh sắc bén, mà ngươi lại từ bỏ hai ưu thế này rồi ngược lại muốn cùng quân Đường đánh cái gì mà công thủ chiến thành trì. Ngươi biết thủ thành sao? Ngươi chẳng lẽ không biết rằng ưu thế quân Đường là do bọn hắn có các loại khí giới công thành cường đại? Ngươi đúng là hoàn toàn không biết gì cả về quân Đường, tại thành Già Sư bị bọn họ náo loạn truy theo liền hù dọa đến vỡ mật."

" Điện hạ, thuộc hạ không phải sợ hãi. Quân Đường ở ngoài ba mươi dặm ngoại yên lặng không tiến, chính là hy vọng chúng ta xông ra ngoài cùng quyết chiến. Nếu như bọn họ muốn công thành thì còn có thể cho chúng ta cơ hội sao?" Nói xong lời cuối cùng, vị nam nhân giống như hùng sư này lại quỳ rạp xuống đất, than thở khóc lóc khuyên bảo thân vương thay đổi chủ ý." Thân vương không cùng người Bái Chiêm Đình (Byzantine) đánh nhau, không biết lửa Hi Tịch (Hy Lạp) của bọn họ lợi hại thế nào. Vũ khí tiên tiến sẽ thay đổi chiến cuộc! Chúng ta cùng tộc người Thổ Phiên ác chiến đã hơn một năm mới miễn cưỡng đánh bại bọn họ. Nhưng quân Đường mới chỉ vẻn vẹn đánh một trận liền tiêu diệt toàn bộ quân tộc Thổ Phiên. Điện hạ, đây chính là sự chênh lệch, chúng ta không thể không đối mặt thực tế!"

" Vô dụng, vô liêm sỉ! Người thực nhu nhược!" A Cổ Cái rốt cục tức giận, hắn rút kiếm ra chỉ vào Mặc Á Lợi quát: " Ngày mai sáng sớm phải xuất chiến. Nếu không ta lấy tội lâm chiến bỏ chạy để giết ngươi."

Môi của Mặc Á Lợi giật giật, cuối cùng đành cúi đầu, khuất phục dưới lưỡi kiếm A Cổ Cái lạnh như băng.

Trên cánh đồng bát ngát phía đông Sơ Lặc mười dặm có hai đại quân chiến tranh đối diện nhau. Quân Đại Thực rốt cục rời khỏi thành Sơ Lặc ra nghênh chiến. Các đội quân Đại Thực tổ chức nghiêm mật, lấy tính cơ động rất nhanh, linh hoạt dễ biến đổi của kỵ binh làm chủ. Vũ khí chủ yếu là lao và đoản mâu. Am hiểu sa mạc tác chiến, nhưng không thể coi thường việc dùng cung, kiếm, trường mâu cùng khí giới công thành.

Dùng chiến thuật để bù đắp thiếu sót về trang bị vũ khí. Đội hình chiến đấu bố trí theo tham khảo sở trường của quân đội Bái Chiêm Đình và Ba Tư, dựa vào cách đánh chánh diện cùng thọc sâu mà chia làm mấy bộ phận hợp thành. Tức là có các bộ phận tiền vệ, trung tâm, hữu quân, tả quân cùng hậu vệ. Hai cánh dùng kỵ binh yểm hộ, bình thường giữ lại đội dự bị cường đại. Khi đánh trận thì chủ yếu dùng khinh kỵ binh liên tục xuất kích làm quân địch mỏi mệt. Đến khi có thể thấy thắng lợi thì nhanh chóng đem chủ lực gia nhập cuộc chiến.

Giờ phút này, năm vạn quân Đại Thực liền thể hiện đầy đủ đặc điểm tác chiến của người Đại Thực. Chiến tuyến thật sự kéo dài, tổng cộng chia làm năm quân đoàn. Một vạn người tiền vệ là khối bộ binh, hai cánh phải trái phụ trợ là quân đoàn kỵ binh hai vạn người. Loại bày trận hình tam giác liền phảng phất một con hùng ưng chao liệng trên bầu trời. Trong ba vạn người của tiền quân thì bộ binh cùng kỵ binh tả quân tất nhiên là quân địa phương, nguồn mộ lính đến từ chính Thổ Hỏa La cùng các nước phụ thuộc Khang, Thạch. Còn kỵ binh hữu quân chính là Tát San Bản Tông quân người Ba Tư, về trang bị rõ ràng không giống hai quân khác.

Cách đó hai dặm chính là quân đoàn hậu vệ hai vạn người, thuần một sắc kỵ binh. Bọn họ cũng là Bản Tông quân, nguồn mộ lính đến từ chính vùng đất Da Lộ Tát Lãnh (Giê-su-gia-lem) cùng Đại Mã Sĩ Cách (Đa mát). Đây là chủ lực quân Đại Thực đánh bại tộc người Thổ Phiên tại Thổ Hỏa La, là quân tinh nhuệ của Đại Thực do thân vương A Cổ Cái tự mình chỉ huy áp trận.

Giờ phút này, A Cổ Cái ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào quân Đường ở phương xa. Khuôn mặt cao ngạo mà có nét phương phi biểu hiện được huyết thống cao quý của hắn. Nội tâm của hắn khát vọng cùng quân Đường đánh một trận để rửa sạch nỗi sỉ nhục bị bắt của hắn.

Đúng là sự tôn nghiêm của gia tộc A Bạt Tư khiến cho hắn sau khi được quân Đường thả ra không chịu trở về Ba Cách Đạt (Baghdad), cố ý cướp lấy binh quyền để cùng quân Đường đánh một trận. Chủ soái quân Đường tuổi tương tự cùng hắn, thân phận cũng cao quý như hắn. Đối thủ như vậy làm cho trong lòng A Cổ Cái thiêu đốt một loại hưng phấn khó hiểu. Bởi hắn xem ra, đây đã không phải đơn giản chỉ là hai quân đội chiến đấu, mà là cuộc quyết đấu giữa hắn cùng với Trương Hoán.

A Cổ Cái mặc dù là người theo lý tưởng lãng mạn chủ nghĩa, nhưng hắn cũng biết binh lực không đủ chính là uy hiếp lớn nhất của mình. Vì điều này, hắn mệnh lệnh các đội quân đến đây trợ giúp cho mình, nhất là quân đội ở Thổ Hỏa La. Nhưng thời gian đã không còn kịp rồi, quân Đường đến dưới thành thực nguy cấp, hoặc là tiếp thu đề nghị của Mặc Á Lợi thủ thành đợi viện quân, hoặc là cùng quân Đường đánh một trận trực diện.

A Cổ Cái dứt khoát quyết định chọn cái sau, kỵ binh người Ả Rập quyết không thể giống như con rùa đen co đầu rụt cổ trong mai. Nơi bọn họ chiến đấu là giữa đất trời rộng lớn. Cho dù bại thì bọn họ cũng có thể lui về giữ lấy thành trì đợi viện quân.

" Xung phong!" Hắn vung trường kiếm lên lớn tiếng hạ mệnh lệnh tiến công.

Âm thanh trầm thấp cổ xưa của tù và vang dội trong thiên địa, tiền quân của quân Đại Thực phát động. Một vạn bộ binh đứng mũi chịu sào toàn thân mặc áo giáp da, một tay cầm cự thuẫn, một tay cầm đoản mâu xếp thành ba phương trận hình vuông nhằm hướng trận địa quân Đường phóng tới. Khinh kỵ binh tả quân cũng tùy thời phát động, chuẩn bị từ mặt bên tập kích quân Đường.

Ngoài ba dặm, quân Đường cũng bố trí bốn vạn đại quân nghênh chiến, tinh kỳ che khuất bầu trời. Phía trước là một vạn quân cung nỏ. Cung binh cùng nỗ binh mỗi loại có năm nghìn người, hai cánh cũng mỗi cái có một vạn kỵ binh áp trận, phía sau cung nỏ quân chính là năm nghìn Long Tương Thương binh cùng năm nghìn Mạch Đao quân.

Ở đằng sau bốn vạn quân ước hơn hai dặm, quân Đường lại bố trí quân đội hai vạn năm nghìn người. Trong đó năm nghìn dũng sĩ bộ binh trang bị nặng, năm nghìn Mạch Đao quân cùng một vạn Huyền giáp Tinh kỵ, còn lại năm nghìn trọng giáp kỵ binh khác chính là Thiết Vệ quân bảo vệ chủ soái.

Còn tại phía sau chính là doanh trại quân Đường làm suốt cả đêm. Trước doanh trại có đào chiến hào, hàng rào gỗ cao lớn vây quanh đại doanh kín mít. Trạm canh gác cao cao được dùng gỗ dựng lên, Phích Lịch xa và công thành khí của quân Đường đều ở trong doanh trại.

Trương Hoán đứng ở trên đài cao làm bằng gỗ giữa năm nghìn Thiết Vệ quân vây quanh. Hắn lạnh lùng quan sát hướng đi của quân Đại Thực. Từ cách bày trận của đối phương cùng sĩ khí mà xem thì toán quân đội này có chiến lực tương tự cùng quân tộc Thổ Phiên, nhưng mà kỵ binh bọn họ lại rõ ràng mạnh hơn so với tộc người Thổ Phiên. Đó là nhờ sự giúp đỡ của chiến mã ưu tú Đại Thực. Đây cũng là điều làm Trương Hoán động tâm, nếu như trong chiến dịch lần này có thể thu được một nhóm ngựa đực Đại Thực rồi chăn thả ở dải đất Hà Tây thì sẽ cải thiện chiến lực kỵ binh của quân Đường rất lớn. Điều này làm cho người Hán trong tương lai đối phó dân tộc du mục xâm nhập sẽ có tác dụng không thể đo lường.

*****

Lúc này, vài kỵ sĩ Thám Báo binh từ phía trước chạy tới bẩm báo " Bẩm báo đô đốc, quân địch tổng cộng điều động năm vạn đại quân tới nghênh chiến chúng ta!"

" Năm vạn người?" Trương Hoán cười lạnh một tiếng, tự nhủ: " Chẳng lẽ người Đại Thực các người không cần thành trì sao?"

Hắn quay đầu lại hỏi lão tướng Lỗ Dương đang cùng hắn xem cuộc chiến: " Lỗ Tướng quân, thành Sơ Lặc so sánh với thành Quy Tư thì như thế nào?"

" Bẩm báo đô đốc, thành Sơ Lặc không rộng lớn như thành Quy Tư, nhưng tường thành của nó cao lớn chắc chắn. Trong tất cả quân trấn An Tây thì nó chỉ đứng sau Toái Diệp."

Lỗ Dương từ Quy Tư dọc đường cùng Trương Hoán tây chinh, lại một tấc công cũng chưa lập. Trong lòng lão luôn luôn rất bất an, hiện tại Trương Hoán hỏi Sơ Lặc thì lão há có thể không hiểu đây là có ý tứ gì? Lão liền khom người nói: " Mạt tướng nguyện mang một chi quân đội đi đường vòng tập kích Sơ Lặc, thay đô đốc chiếm đoạt thành này."

Trương Hoán trầm tư một phen liền nói với lão: " Được rồi! Lão tướng quân hãy khổ cực một chuyến. Hãy dẫn năm nghìn kỵ binh đi xem qua thành Sơ Lặc, thanh thế không ngại để lớn một chút. Nếu có có thể liền trực tiếp chiếm đoạt nó."

" Tuân mệnh!" Lỗ Dương khom người thi lễ, tinh thần phấn chấn mà đi.

Trương Hoán nhìn chằm chằm vào bóng lưng hùng dũng oai vệ của lão biến mất rồi mới quay đầu lại nhìn về hướng bắc, trong mắt không khỏi hiện lên một vẻ lo âu. Lỗ Dương vừa rồi mới nhắc tới thành Toái Diệp là tòa thành trì kiên cố nhất An Tây, cũng không biết Quan Anh lần này có thể chiếm đoạt được thành Toái Diệp hay không? Đã hai mươi ngày mà ngay cả một chút tin tức cũng không có.

Lúc này, từ phương xa mơ hồ truyền đến tiếng kèn trầm thấp làm Trương Hoán đang suy nghĩ bị kéo trở về chiến trường. Đây là tín hiệu tiến công của quân Đại Thực, hắn lúc này hạ lệnh: " Nổi trống nghênh chiến!"

Tiếng trống trận ầm ầm vang lên, mây đen che kín, gió bắc thổi qua cánh đồng bát ngát, mở màn của đại chiến rốt cục chậm rãi triển khai.

Một vạn khinh giáp bộ binh vừa hô khẩu lệnh trầm thấp vừa bước nhanh tới phía trước, phảng phất một mảnh vải màu đen thật lớn trải rộng trên mặt đất. Bọn họ đi lại mạnh mẽ, tầm vóc cường tráng, lại phảng phất cơn sóng chập chùng nhằm hướng quân Đường không sợ hãi chút nào đi tới nghênh chiến. Quân đoàn kỵ binh cánh trái tựa như một cánh giương ra đi theo đám bộ binh đang tiến lên đầy nhịp nhàng. Bọn họ cũng không vội vàng xông lên phía trước, chờ sau khi bộ binh áp chế cung nỏ quân Đường thì mới đánh sâu vào bên cánh của quân Đường.

" Lập Phong Thỉ đại trận!" Đại tướng tiên phong Vương Tư Vũ quyết đoán hạ mệnh lệnh.

Một vạn quân Đường thuộc Cung nỏ doanh biến hóa trận hình. Cung binh ở phía trước, nỗ binh đứng sau, sắp hàng thành hơn mười nhóm cung nỏ trận. Mũi tên lên dây cung lạnh lùng nhắm ngay đối phương, hai vạn kỵ binh cũng tả hữu tiến lên bảo vệ an toàn cho cung nỏ binh.

Năm trăm bộ, bốn trăm bộ, quân địch đã tiến vào tầm bắn của nỏ.

Lá lệnh màu vàng sắc đỏ phất xuống, Đô úy nỗ quân hét lớn một tiếng: " Bắn tên!"

Quân Đường đánh đòn phủ đầu, nỏ bắn trước. Chỉ thấy cả vạn mũi tên nhất tề bay lên che khuất bầu trời

Binh bắn cung nỏ của quân Đường tiến lui cực có cách thức. Đầu tiên là tầm bắn ba trăm bộ thì nỏ Phục Viễn tầm xa phóng ra. Mũi nỏ thật dài vẽ lên một đường cong gào thét nhằm hướng quân địch bay đi làm cho mấy trăm khinh giáp bộ binh và kỵ binh Đại Thực trúng tên đua nhau ngã ngựa. Người Đại Thực bị quân Đường công kích tầm xa khiến cho kinh ngạc, bọn họ lập tức điều chỉnh đội hình, kỵ binh lui về phía sau, khinh giáp thuẫn binh đứng tại hàng đầu tiên.

Đi được cách hai trăm bộ thì, trương nỏ của quân Đường bắt đầu phát uy, mũi tên dày đặc nỗ bắn từ khe hở giữa tấm chắn bay vòng qua hàng quân địch đầu tiên. Bắt đầu có bộ binh trúng mũi tên ngã xuống đất, tốc độ tiến lên của quân Đại Thực rõ ràng chậm lại. Khi đến một trăm hai mươi bộ thì các loại nỏ như Giác cung nỏ, Đơn cung nỏ tất cả cùng bắn. Những mũi tên mạnh mẻ thậm chí bắn thủng cả tấm chắn. Hàng binh lính Đại Thực ở phía trước giống như bị cắt đổ rạp hàng loạt ngã trên mặt đất.

Đến tám mươi bộ, cung binh quân Đường bắt đầu phóng ra. Cung binh lắp tên rõ ràng có tốc độ phóng ra cao hơn nỏ binh nên những mũi tên như cơn mưa to tầm tã. Mặc dù người Đại Thực có cự thuẫn phòng hộ, nhưng vẫn tránh không thoát trận mũi tên chỗ nào cũng có, phương trận binh lính thứ nhất hoàn toàn bị trận mưa tên nuốt trọn.

Đứng trong quân đoàn kỵ binh cánh phải quân Đại Thực, Mặc Á nhìn chăm chú cung nỏ quân Đường thay nhau bắn. Mũi tên phô thiên cái địa, sự thua kém về tầm xa của vũ khí làm cho trong ánh mắt của hắn như sắp phun ra lửa.

Hắn vung tay đoạt lấy kèn rồi ngửa mặt lên trời thổi mạnh." Ô" -- tiếng kèn trầm thấp truyền khắp chiến trường, một vạn Tát San kỵ binh phía sau hắn lao nhanh ra. Chúng hươ thanh loan đao Đại Mã Sĩ Cách (Đa mát) sắc bén, như một trận cuồng phong nổi lên trên mặt đất nhằm hướng cánh trái quân Đường lao đi.

Khinh binh giáp cùng kỵ binh cũng đồng thời tăng tốc lao như cơn mưa mạnh mẽ dày đặc xông về phía cung nỏ binh quân Đường. Trận doanh quân Đường cũng bắt đầu xuất hiện tử thương, quân địch tiến đến đã cách không được năm mươi bộ.

Cùng với tiếng trống trận kích động của quân Đường vang lên, trận thế quân Đường lại lần nữa xảy ra biến hóa. Cung nỏ binh như thủy triều nhất loạt thối lui, Thương binh doanh quân Đường chĩa thương xông ra. Năm nghìn thương binh kết thành thương trận, trường thương đâm chếch tới đúng cách thức như rừng rậm dày đặc tỏa ra sát khí cường đại.

Rầm! một tiếng vang thật lớn. Như hai cơn sóng lớn chạm vào nhau, khinh giáp bộ binh của quân Đại Thực cùng Long Tương Thương binh quân Đường đánh trực diện. Đây là sức lực đấu cùng kỷ luật, biết rõ là chết cũng quyết không thể lui về phía sau một bước. Một quân sĩ ngã xuống, lập tức có một người khác lại tiến lên bổ sung. cả hai doanh Long Tương Thương binh Quân Đường toàn bộ là người Hán, binh lính tuyển từ hai quận Phượng Tường cùng Khai Dương do lão tướng Lệ Phi Nguyên Lễ tự mình huấn luyện. Đây là một loại quân chủng tác chiến nhờ lực lượng tập thể, tương tự như quân đoàn La Mã của phương tây. Nhưng khác với quân đoàn La Mã chính là mỗi bên hai cánh bọn họ có một ngàn kỵ binh hộ vệ để ngăn cản kỵ binh quân địch công kích từ mặt bên. Hai ngàn kỵ binh này cũng không tiến công địch nhân, chỉ áp dụng vào công năng phòng thủ. Chúng phảng phất như hai bộ giáp hộ thân cho Long Tương Thương binh.

Hôm nay là lần đầu tiên năm nghìn Long Tương Thương binh tiến hành thực chiến, họ liền đối mặt quân Đại Thực tững chinh chiến tứ phương. Nhưng may mắn chính là chi khinh giáp bộ binh này trước mắt bọn họ cũng không phải quân Đại Thực thực sự, mà chỉ là địa phương quân Đại Thực. Binh lính phần lớn lấy từ Thổ Hỏa La cùng với các nước phụ thuộc như Khang, Thạch... ngoài ra còn có một bộ phận đến từ Ai Cập nữa. Nhưng bất kể là trang bị hay chiến lực thì đều kém hơn Đại Thực Bản tông quân.

Tán công vào thương trận cường đại của quân Đường, khinh binh giáp thương vong thảm trọng. Trên mặt đất nằm đầy tử thi, hàng đầu trận tuyến bắt đầu lui về phía sau. Lúc này, Vương Tư Vũ nhìn ra điểm yếu của quân địch. Hắn lập tức hạ lệnh: " Doanh kỵ binh thứ hai đánh thọc sườn bộ binh quân địch."

Lệnh kỳ màu đỏ huy động, từ trong quân Đường đang tác chiến cùng kỵ binh Thổ Hỏa La ở cánh trái của quân địch tách ra ba nghìn kỵ binh, bắt đầu từ mặt bên tiến công khinh binh giáp Đại Thực.

Đang lúc này, một vạn Tát San kỵ binh từ cánh phải quân Đại Thực đánh tới. Chiến thuật của bọn họ cùng quân Đường như nhau, ý đồ từ mặt bên đánh tan thương binh của quân Đường. Chi kỵ binh này mặc dù không phải quân cận vệ tinh nhuệ nhất Đại Thực, nhưng bọn hắn đến từ vùng đất Tát San, nơi Vương triều A Bạt Tư (Abbas) Hắc y Đại Thực khởi binh. Bất kể là trang bị và huấn luyện thì bọn họ đều rõ ràng mạnh hơn so với khinh binh giáp và kỵ binh Thổ Hỏa La. Ngoài ra bọn họ trang bị loại chiến mã A Bá (a rập) tốt nhất khiến cho tốc độ cùng độ nhạy cảm của chúng cực cao

Tát San kỵ binh chia quân ra hai lộ. Một cánh sáu ngàn người nghênh chiến cánh trái kỵ binh quân Đường, một cánh khác bốn ngàn người công kích thương binh quân Đường. Dưới sự thọc sâu mạnh mẽ của bọn họ, chỉ chốc lát liền xé rách kỵ binh hộ vệ bên trái của Long Tương Thương binh.

Lúc này Vương Tư Vũ cũng đã phát hiện ra chi kỵ binh Đại Thực này có tốc độ cùng lực công kích khác với tầm thường. Hắn lập tức hạ lệnh: " Cung nỏ quân lui về đại doanh, Mạch Đao quân nghênh chiến!"

Ra lệnh một tiếng, Mạch Đao đội từ giữa chủ trận chuyển hướng cánh trái, bọn họ tiến lên như bức tường. Mặc dù áo giáp của kỵ binh Tát San hoàn mỹ, nhưng dưới uy lực thật lớn của Mạch Đao trước mặt, bọn họ vẫn phải chịu tử thương thảm trọng. Chủ tướng của Mạch Đao quân là đệ nhất mãnh tướng Thành Liệt quân Tây Lương, Mạch Đao quân được tạo thành từ thuần những tráng sĩ vóc người cường tráng, tay mọi người đều dài lại có lực lớn. Nhưng Thành Liệt so cùng bọn họ thì vẫn còn cao hơn một đầu, thể trạng hùng tráng giống hệt thiên thần.

Mạch Đao của hắn mỗi lần tung ra một đao liền có một kỵ binh Tát San cả người lẫn ngựa bị chém thành hai nửa. Quân Đại Thực nhất thời máu thịt bay tung tóe đành liên tiếp lui về phía sau, cuộc tiến công phòng tuyến của thương binh bị Mạch Đao quân chặt đứt. Người ngã ngựa đổ trong chốc lát đã xây nên một tòa tường thịt. Nhưng song phương vẫn đứng vững trên thi thể mà liều chết xông về phía trước, phảng phất hai làn sóng dữ giao nhau, bọt nước quay cuồng.

Sáu vạn đại quân trên chiến tuyến dài đến ba dặm chém giết nhau, nhưng quân dự bị hai bên đều án binh bất động. Trương Hoán hết sức chăm chú quan sát chiến thuật biến hóa cùng tình trạng sức chiến đấu của quân Đại Thực. Mặc dù quân đội của hắn có nhân số chiếm ưu thế, nhưng lần đầu tiên cùng quân Đại Thực tác chiến nên hắn tuyệt không dám khinh thường. Hắn vẫn đang chỉ có tiến hành tiến công một lần thử có tính dò xét, ngoài ra quân Đại Thực còn có hai vạn kỵ binh cũng không có xuất trận khiến cho trong lòng Trương Hoán càng cảnh giác, không dám dễ dàng hạ lệnh đại quân toàn tuyến xông lên.

Từ quang cảnh trước mắt, quân Đường hơi hơi chiếm ưu thế, chủ yếu biểu hiện về bộ binh xông lên làm quân địch liên tiếp lui về phía sau. Nhưng một vạn kỵ binh cảnh phải của kẻ địch thì biểu hiện tương đối đẹp mắt. Chiến thuật bọn họ linh hoạt khác thường, lợi dụng ưu thế nhanh nhẹn của ngựa nòi A rập để tránh né mũi dao nhọn chính diện Mạch Đao quân của quân Đường. Đối với phương trận quân Đường thì áp dụng cách tập kích có tính quấy rầy. Khi thì như tia chớp xông vào thương binh trận, khi thì chen vào trong trận của cánh trái kỵ binh quân Đường để tiến công Mạch Đao quân từ phía sau lưng.

Chân mày Trương Hoán cau lại, hắn hiển nhiên thập phần bất mãn đối với biểu hiện của kỵ binh cánh trái quân mình. Dưới chiến thuật linh hoạt của kỵ binh Đại Thực, bọn họ để lộ chiến thuật hết sức vụng về cứng nhắc, tựa hồ chỉ nghĩ cố sức duy trì trận hình mà quên cùng quân địch chém giết. Cánh trái kỵ binh quân Đường này là một vạn Khương binh vừa mới đến An Tây, Thống soái là Trung Lang Tướng Ô Cao Cách Lý, cũng là một chú em vợ của hắn.

Đúng là bởi vì cánh trái kỵ binh biểu hiện bất lực khiến cho thế tiến công của thương binh đối với khinh binh giáp quân địch yếu bớt, nên tình thế tốt vốn có thể đánh tan khinh binh giáp mà giành được chiến thắng thì hiện tại lại biến thành trạng thái giằng co.

Trương Hoán hừ lạnh một tiếng, lập tức quay đầu hướng thân binh mà bảo: " Mệnh lệnh cho Vương Tư Vũ chuyển tới cánh trái, thay thế Ô Cao Cách Lý chỉ huy kỵ binh cánh trái."

Thân binh lĩnh mệnh, chạy như bay về hướng Vương Tư Vũ để truyền lệnh.

Cũng như Trương Hoán, A Cổ Cái đang chăm chú quan sát chiến cuộc cho đến bây giờ. Mặc Á Lợi bố trí chiến thuật coi như không tệ, đầu tiên là làm cho cung tên sắc bén nhất của quân Đường không phát huy được nhiều tác dụng đành thối lui khỏi chiến trường. Hàng thứ yếu là hắn tự mình chỉ huy một vạn kỵ binh Tát San không chỉ có khống chế một vạn năm nghìn người quân Đường, nhưng lại có thể trợ giúp khinh binh giáp tấn công.

A Cổ Cái khẽ gật đầu, mặc dù Mặc Á Lợi này không quá nghe lời, nhưng dù sao cũng phải nói đến có kinh nghiệm phong phú nên vẫn còn có khả năng trọng dụng. Hai vạn kỵ binh của mình càng thêm sắc bén, có khả năng địch ba vạn người quân Đường. Xem ra lần này cùng quân Đường chiến đấu thì ai chết vào tay ai còn chưa thể biết.

Đúng lúc này, một người trinh sát tuần tiễu phi nhanh mà đến, hắn kinh hoàng bẩm báo: " Điện hạ, chúng thuộc hạ phát hiện một chi năm nghìn quân Đường từ phía nam đi vòng về hướng thành Sơ Lặc."

A Cổ Cái cười cười một tiếng, hắn đã sớm phòng bị quân Đường có thể đánh lén, trong thành vẫn còn lưu bốn ngàn người giữ thành. Quân Đường vẻn vẹn đi năm nghìn người thì không cướp được thành trì.

Nhưng trinh sát tuần tiễu cũng chần chờ rồi lại nói: " Chúng thuộc hạ vẫn còn nhận được tin tức, tựa hồ quân Sơ Lặc bị đánh bại cũng đang hướng về thành Sơ Lặc."

" Cái gì!" A Cổ Cái kinh hãi, nếu như là người Sơ Lặc công thành, vậy kết quả liền khác đi. Người Sơ Lặc bên trong thành tất nhiên sẽ phối hợp bọn họ.

A Cổ Cái chụp ngay vào cổ tên trinh sát tuần tiễu mà quát: " Ngươi tại sao không nói sớm!"

" Chúng thuộc hạ không dám khẳng định." Trinh sát tuần tiễu nơm nớp lo sợ đáp.

" Hỗn đản!"

A Cổ Cái một tay đẩy hắnra, không chút do dự hạ lệnh: " Mệnh lệnh rút quân!"

Lúc này mà rút quân thì hắn biết rõ hậu quả. Khinh giáp quân chắc chắn toàn quân bị diệt, nhưng A Cổ Cái căn bản cũng không có để ý đến sự sống chết của đạo quân không chính hiệu này. Chỉ cần rút đượ hai chi kỵ binh là được.

" Ô" Tiếng kèn trầm thấp liên tục thổi lên, đây là mệnh lệnh rút khỏi chiến đấu. Mặc Á Lợi mặc dù quá sợ hãi, nhưng hắn không dám không phục tùng liền lập tức hạ lệnh rút lui. Kỵ binh Tát San cùng kỵ binh Thổ Hỏa La cơ hồ đồng thời rút lui được. Ngựa của bọn họ có tốc độ cực nhanh nên tổn thất không lớn, rất nhanh liền rời khỏi chiến tuyến.

Lúc này, Vương Tư Vũ đã quay về chủ trận rồi lớn tiếng bẩm báo với Trương Hoán: " Đô đốc, quân địch hấp tấp hoảng sợ rút lui, tất nhiên là Sơ Lặc gặp chuyện không may. Chúng ta có thể dùng tốc độ cao nhất để truy kích."

Trương Hoán trầm tư chỉ chốc lát rồi lắc đầu: " Không nên đuổi, để bọn họ rút về đi."

Hắn chỉ một ngón tay vào khinh giáp bộ binh Đại Thực đang phá vòng vây mà nói: " Vây quanh bọn họ, giết hết cho ta, một người cũng không cho đào tẩu."

Đại quân quân Đường ào lên tầng tầng lớp lớp vây quanh năm nghìn tàn binh khinh giáp. Rất nhanh, khinh binh giáp đã cùng đường liền đầu hàng tập thể trước quân Đường. Trận đầu chiến dịch có tính thử dò xét đã kết thúc với phần thắng thuộc về quân Đường.

" Tướng quân, chúng ta đã thăm dò được tin tức!"

Một con ngựa lanh lợi hăng hái từ khe núi phi ra. Thám báo nhảy xuống ngựa, nửa quỳ để chào theo nghi thức quân đội, rồi bẩm báo với Tào Hán Thần đã sớm chờ ở chỗ này: " Sáng sớm hôm nay, ước chừng ba vạn viện quân Đại Thực đã xuất hiện ở pháo đàiThông Lĩnh, phỏng đoán tối hôm nay có thể xuống Bàn Đà Lĩnh."

" Cũng không ngoài dự liệu của đô đốc." Tào Hán Thần khẽ gật đầu, hắn lập tức mệnh cho vài tên thám báo phía sau: " Các ngươi lập tức đi đưa tin cho đô đốc, không tiếc sức ngựa để trong vòng hai ngày đem tin đưa đến đại doanh."

" Tuân lệnh!" Vài tên thám báo khom người rồi phiên thân nhảy lên ngựa. Mười mấy thớt ngựa hất tung đám bụi màu vàng cuồn cuộn nhằm hướng Sơ Lặc phi nhanh đi.

Lúc này, Vương Tử Sơ Lặc Bùi Quang Quang đứng bên cạnh rốt cục không nhịn được lên tiếng hỏi: " Tào tướng quân, ta đã nắm chắc chiếm đoạt pháo đàiThông Lĩnh. Chỉ cần trấn giữ nơi đó thì quân Đại Thực liền không có cách nào ra vào. Ta thật sự không hiểu, Trương Thượng thư vì sao còn muốn thả cho viện quân Đại Thực đi vào? Lại thêm nguy hiểm."

Tào Hán Thần vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: " Đô đốc nhà chúng ta hành sự tuyệt không chỉ suy nghĩ một ván cờ một địa phương. Ngài thả cho viện quân Đại Thực đi vào thì nhất định là đã trải qua suy nghĩa rất sâu xa. Có ngài đã suy nghĩ về lâu dài thì ngươi cũng không cần phải hỏi nhiều."

Bùi Quang Quang lắc đầu, hắn vẫn còn không cách nào hiểu rõ một nước đi này của Trương Hoán nên suy nghĩ một chút rồi hắn lại hỏi: " Vậy bây giờ chúng ta đây nên làm gì?"

Tào Hán Thần ha ha cười một tiếng " Nếu viện quân người Đại Thực đã tiến vào, vậy là đến lúc chúng ta đóng cửa lại rồi."

Dứt lời, hắn quay đầu lại nhìn chăm chú vào Bùi Quang Quang mà bảo: " Cướp lấy pháo đài Thông Lĩnh là chuyện liên quan tới toàn cục, chuyện này sẽ nhờ vả vào ngươi."

Bùi Quang Quang liền ôm quyền, trầm giọng nói: " Mong tướng quân yên tâm, thủ hạ của ta có người biết một mật đạo nối thẳng vào phía sau lưng thành trì. Nhất định có thể chiếm đoạt Thông Lĩnh Thủ tróc."

Sau hai canh giờ, ba nghìn quân Đường cùng năm nghìn quân Sơ Lặc hành quân đêm, hướng pháo đài Thông Lĩnh cách đó hơn trăm dặm phi nhanh đi.

Bên trong đại doanh quân Đường, Trương Hoán có vài tên tướng lãnh theo cùng đi tới doanh trướng của Thành Liệt. Trong trận chiến vừa rồi, chân trái Thành Liệt bị trúng tiêu thương của người Đại Thực, bị thương khớp xương. Giờ phút này hắn đang nằm trên giường tức giận mắng quân y chữa thương cho hắn " Cái gì gọi là một tháng không thể xuống giường, Lão Tử chỉ bị thương có như vậy. Ai u! Ngươi làm nhẹ tay chút. Lão Tử bị thương nặng như vậy sao?"

Quân y vẻ mặt cười khổ, liều mạng nghe hắn mắng mà không dám lên tiếng, chỉ tay chân lanh lẹ thay đổi thuốc cho trưởng quan cao lớn không thèm nghe đạo lý này. Thành Liệt thấy hắn không lên tiếng thì càng thêm căm giận bất bình " Ta mặc kệ! Ngươi là quân y. Ngươi phải nghĩ biện pháp để trong vòng ba ngày ta xuống được giường. Nếu không ngươi liền mặc giáp trụ ra trận, không làm quân y cũng được!"

" Cơn giận của Thành Tướng quân quả là lớn, đánh trận không thấy đã nghiền như vậy đó!"

Từ cửa trướng đột nhiên truyền đến giọng của đô đốc Trương Hoán. Thành Liệt cả kinh theo bản năng muốn nhảy dựng lên, nhưng lại bị quân y nhanh tay lẹ mắt giữ ngay lại " Tướng quân không thể làm bừa!"

Trương Hoán từ từ đi vào lều lớn, nhìn hắn cười lạnh mà nói: " Nghe nói ngươi ngay cả xương cốt bị nứt ra cũng không biết, sáng hôm nay thấy đau đớn khó nhịn mới báo cho quân y, hay thậy! Ngươi quả thật là không hỗ với một chữ mãnh." Thành Liệt nghe ra sự bất mãn trong giọng điệu của đô đốc, hắn không dám lên tiếng chỉ gục đầu thật thấp. Trương Hoán cũng không nói thêm gì. Hắn thấy bên cạnh giường dựng thẳng được một cây thương của người Đại Thực liền đưa tay cầm lấy rồi tỳ mạnh xuống. Lúc này hắn mới phát hiện, cây thương này đúng là tinh thuần làm bằng sắt chế, cùng loại thương bình thường cán gỗ đầu sắt hoàn toàn không giống. Ít nhất cũng nặng đến ba mươi cân. Trương Hoán có hơi bừng tỉnh hiểu ra mà cười nói: " Ta nói thương của người Đại Thực như thế nào mà có thể đâm thủng trọng giáp của Mạch Đao quân, quả là không phải loại thương thông thường."

" Bên trên còn có chữ nữa!" Gã cao lớn buồn bực nói.

Trương Hoán này mới phát hiện trên cán thương có khắc có một đám chữ Đại Thực, đều là loại chữ mà hắn không nhận ra. Hắn không khỏi cười hỏi: " Làm sao ngươi biết đó là một tên người?"

*****

" Thuộc hạ đã hỏi, tên này gọi là A Bố Mặc Á Lợi." Thành Liệt ngẩng đầu, thở thật dài mà nói khó chịu: " Thuộc hạ đã biết người này là ai, thuộc hạ trên chiến trường cũng từng gặp hắn. Hẳn là chủ soái bọn họ, vóc người cũng giồng như thuộc hạ. Hắn cưỡi một con ngựa ô trông khá kỳ dị."

" Cho nên ngươi sợ không được ra chiến trường cùng hắn đánh một trận, liền muốn giấu vết thương, có phải hay không?" Ánh mắt Trương Hoán đột nhiên sắc bén hẳn lên, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Thành Liệt mà lớn tiếng trách mắng: " Nếu như trên chiến trường mà ngươi chống đỡ không nổi vết thương thì làm sao bây giờ? Ngươi bị hắn giết chết thì cũng thôi, nhưng còn các huynh đệ kia! Ngươi có suy nghĩ tới bọn họ không, một vạn Mạch Đao quân này chúng ta phải mất thời gian ba năm mới huấn luyện thành, liền bởi vì khí phách nhất thời của ngươi mà hi sinh bọn họ sao?"

Mặt Thành Liệt phồng lên đỏ bừng, đầu lại cúi thấp lần nữa không dám ngẩng lên. Hơn mười vị Đại tướng khác cũng nơm nớp lo sợ cúi đầu không nói, đô đốc phát giận lớn như vậy đã rất ít thấy. Trương Hoán chắp tay đằng sau bước đi thong thả trong đại trướng, sắc mặt u ám dị thường " Ta nói bao nhiêu lần, các ngươi đã không phải tiểu binh thì mọi việc cần suy nghĩ tới đại cục. Các ngươi ít nhất là Lang Tướng, Trung Lang Tướng, thuộc hạ cũng có trên vạn huynh đệ, tương lai còn có thể là chư hầu một phương. Nhưng các ngươi thật sự đã có suy nghĩ của chư hầu một phương sao? Bởi vì hôm qua ta không hạ lệnh truy kích người Đại Thực mà ai nấy đều bất mãn trong lòng rồi trở về đập bàn mắng thân binh, tưởng ta không biết sao?"

Ánh mắt Trương Hoán sắc bén giống như đao, hắn đảo qua từng người một trong đám chúng tướng cuối cùng dừng ở trên mặt Vương Tư Vũ " Các ngươi thực sự đã cho là ta sợ hãi kỵ binh Đại Thực sao? Ngay cả Phích Lịch xa ta còn cũng không dùng, chẳng lẽ ta không biết rằng đạn hỏa dược nổ mạnh trong quân Đại Thực thực hiệu quả sao? Chỉ là năm vạn quân Đại Thực ngay cả cung tên cũng không có, lại còn một nửa là quân tạp nham yếu ớt mà ta thực sự cũng không biết chỉ đánh một trận là có khả năng quyết định sao?"

Nói tới đây, Trương Hoán nặng nề hừ một tiếng, hắn chắp tay đằng sau đi tới cửa trướng, sắc mặt âm trầm nhìn chăm chú thành Sơ Lặc ở đằng xa. Trong doanh trướng hoàn toàn yên tĩnh, không người nào dám nói chuyện. Một lúc lâu, Trương Hoán mới hơi trấn tĩnh lại cảm xúc, tận lực dùng ngữ khí hòa hoãn mà nói: " Trong triều xảy ra kịch biến, lẽ ra ta hẳn là lập tức chạy trở về mới đúng. Nhưng ta thật sự không yên lòng với chiến dịch cùng người Đại Thực, không có người nào khiến ta có thể hoàn toàn yên tâm!

Nếu như Hạ Lâu Vô Kỵ ở chỗ này thì cần gì khiến ta đích thân lo mọi chuyện?"

Mặt Vương Tư Vũ đã đỏ bừng, hắn biết đô đốc kỳ thật là nhằm vào việc tối hôm qua hắn trở về đã phát giận bất mãn. Hắn cúi đầu không dám nói một lời. Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn đã có thái độ nhận lỗi liền từ từ bảo: " Muốn các ngươi phải nhìn tới mười năm sau, hai mươi năm sau thì có lẽ là cũng hơi làm khó các ngươi, thế nhưng..."

Nói đến hai chữ " thế nhưng", Trương Hoán bỗng nhiên xoay người nhìn mọi người rồi nói: " Nhưng mọi người ít nhất cần phải thay các huynh đệ đang viễn chinh Toái Diệp mà suy nghĩ một chút. Ở đây chúng ta tiêu diệt quân Đại Thực càng nhiều thì áp lực lên bọn họ nơi đó cũng càng nhỏ. Cho nên ta không vội với việc tiêu diệt quân Đại Thực ở Sơ Lặc. Dùng bọn chúng làm mồi nhử để đưa tới càng nhiều viện quân càng tốt. Hơn nữa chúng ta tiêu diệt quân địch càng nhiều thì trong tương lai khi đàm phán cùng người Đại Thực lại càng chiếm ưu thế. Các ngươi đã hiểu hết chưa?"

Mọi người đầy mặt xấu hổ, Vương Tư Vũ dẫn đầu mà nửa quỳ ôm quyền nói: " Thuộc hạ biết tội, thỉnh đô đốc trách phạt!"

Tiếp theo Vương Tư Vũ, mọi người đồng loạt quỳ xuống nói: " Thỉnh đô đốc trị tội!"

" Định hãm hại ta à! Trị tội tất cả các ngươi thì ai sẽ đánh giặc? Đều đứng lên cho ta!"

Trương Hoán cười lắc đầu " Sau này có chuyện gì không hiểu thì cứ hỏi trước mặt một câu là được. Không nên phàn nàn ở phía sau làm hại tối hôm qua cái tai ta nóng bỏng suốt một đêm. Lại có cảm giác ngủ cũng không ngon."

Tất cả mọi người nở nụ cười, không khí bên trong trướng liền dịu đi, Trương Hoán lập tức lại khoát khoát tay mà nói: " Ngồi xuống đi! Hôm nay cứ thảo luận việc quân ở chỗ này một lần."

Mọi người ngồi trên chiếu, Trương Hoán trầm tư một hồi liền nói: " Trước một canh giờ ta nhận được tin Tào Hán Thần cấp báo, ba vạn viện quân của Đại Thực đã vượt qua Đà Bàn Lĩnh. Mọi người thử nói qua xem nên có đối sách như thế nào?"

Tinh thần của mọi người đồng thời phấn chấn. Vây thành đánh viện binh là sách lược đã được chấp nhận, nhưng đô đốc đưa chuyện này ở đây kỳ thật chính là trung cầu xem ai muốn lãnh binh đi phục kích viện quân. Trương Hoán vừa dứt lời, lập tức có ba người đứng lên xin chiến. Một người là phó tướng Vương Tư Vũ, người khác là nha tướng Lý Định Phương, còn có một người là chủ tướng Thương binh Lương Đình Ngọc. Trương Hoán thấy mọi người đoán được ý đồ của hắn liền không hề giải thích nữa. Hắn lập tức nói với Vương Tư Vũ cùng Lương Đình Ngọc: " Trận chiến này rất là quan trọng. Đại doanh ở đây do ta đến tọa trấn, Vương Tướng quân làm chủ, Lương Tướng quân là phó, hai người các ngươi mang hai vạn kỵ binh đi trước phục kích quân Đại Thực. Phải chú ý đề phòng tốp tuần tiễu di động của người Đại Thực, không nên để bị bọn họ phát hiện."

" Tuân mệnh!" Hai người cúi người hành lễ rồi bước nhanh đi ra khỏi lều lớn.

" Đô đốc " Đôi môi dầy của Thành Liệt giật giật, hắn nói chậm rãi: " Thuộc hạ nên làm gì bây giờ?"

" Ngươi?" Trương Hoán liếc liếc mắt hắn, lạnh lùng bảo: " Nếu như ngươi chỉ nghĩ làm một tiểu binh thì ta đây cho phép ngươi ra chiến trường."

Bóng đêm dày đặc, dãy Thông Lĩnh liên miên liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Trên một con đường hiểm trở ở lưng núi, một chi quân đội ước ba nghìn người dọc theo con đường núi vừa nhỏ vừa trơn gian nan đi về phía trước. Sau khi bọn họ bò lên trên một triền núi cao nhất thì lại từ trên đỉnh dốc núi thấy một sườn khác chạy xuống đến khe núi sâu hoắm uốn lượn gấp khúc bao phủ trong bóng đêm. Hai ngày qua, bọn họ luôn lặp lại tình hình đi đường như vậy, cũng không biết tới khi nào mới là đến điểm cuối.

Tào Hán Thần đứng thẳng người, lau một hàng mồ hôi hột chảy ròng ròng trên trán. Bọn họ đã đi hai ngày trên núi, hai chân đã lâm vào tình trạng kiệt sức. Nhưng mệt mỏi vẫn là hàng thứ yếu, điểm chết người là con đường bí mật này thật sự quá mức gian nan, đường hẹp quanh co toàn là từ sườn dốc nguy hiểm sang đến vách đá dựng đứng rộng không quá hai thước. Hơn nữa thế núi nghiêng nghiêng khiến mọi người chỉ có thể lách người mà đi, mà ở bên trái bọn họ là vực sâu vạn trượng. Ngoài ra trên quả núi cũng đã kết thành tầng băng mỏng trơn trượt khác thường, lại cũng không có cái gì có khả năng bám được nên chỉ hơi chút không lưu ý là sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Sự thực đã có hai mươi mấy người huynh đệ ngã xuống vực mà chết.

Một đoạn đường núi gian nan nhất này làm bọn họ đã đi ba canh giờ. Không ai dám nói một câu, mọi người đều im lặng hết sức chăm chú lưu ý dưới chân, chỉ e sợ vừa nói sẽ bị phân tâm.

Lại đi ước nửa canh giờ mới rốt cục qua được một đoạn đường núi gian nan nhất này. Thế núi phía trước bắt đầu trở nên bằng phẳng hơn, trên mặt đất phủ một tầng tuyết trắng nõn đã đông lạnh thành băng. Dưới chân trở nên rộng rãi làm nguy cơ tử vong giảm đi, mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Không ít người sức cùng lực kiệt ngồi bệt dưới đất, hổn hển thở lấy thở để.

Tào Hán Thần nhìn thăm dò về hướng dưới chân núi, dưới ánh trăng sáng ngời hắn liếc mắt liền nhìn thấy Khát Bàn Đà Thành được xây trên một quả núi cao chót vót. Khát Bàn Đà Thành là đô thành của Khát Bàn Đà quốc, bốn phía là rừng cây xanh um, bên trong có lượng lớn quân Đại Thực đóng. Nó chẹn ở giữa nơi con đường tơ lụa nhất định phải đi qua. chung quanh bố trí có rất nhiều đội tuần tiễu di động cùng chòi canh. Từ phía trước căn bản là không cách nào đến gần nó, nhưng giờ phút này bọn họ đã thông qua con đường bí mật đi vòng đến sau lưng Khát Bàn Đà Thành.

Có điều Khát Bàn Đà Thành cũng không phải mục tiêu hôm nay của bọn họ. Mục tiêu của bọn họ là một tòa thành khác cũng được dựng trên con đường núi. Chiếm đoạt được tòa thành đó thì Khát Bàn Đà Thành cũng không còn ý nghĩa quá lớn nữa.

" Tào tướng quân, chính là chỗ đó!" Người dẫn đường chỉ một ngón tay về phương xa.

Tào Hán Thần nhìn theo tay của hắn, chỉ thấy phía trước là một vách đá nhô ra đột ngột. Dưới vách đá chính là một sườn núi xám xịt, ở dưới chân sườn núi loáng thoáng có thể nhìn thấy hình bóng của một tòa pháo đài. Trong bóng đêm nó lộ một vẻ mông lung u ám.

Tất cả binh lính đều đứng lên ngơ ngác nhìn tòa thành kia. Nơi đó chính là pháo đài Thông Lĩnh, chính là điểm cuối của chuyến hành quân này của bọn họ. Người dẫn đường là một người thuộc hạ của Bùi Quang Quang ước hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt hiền hậu. Hắn chính thổ dân Khát Bàn Đà quốc, tổ tông ở trong núi săn thú mà sống nên từng cọng cây ngọn cỏ nơi đây cũng hết sức quen thuộc. Hắn thấy Tào Hán Thần đang đánh giá lộ trình xa gần liền cười nói: " Đi thẳng thì ước ba dặm đường, nhưng phía trước có vách đá lớn ngăn chặn. Chỉ có thể đi vòng qua vách đá. Mặc dù không thể đi thẳng đến cửa thành, nhưng có thể dùng dây thừng tụt xuống thành."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<