← Hồi 271 | Hồi 273 → |
Ngọc Doãn vốn không muốn đi gặp Triệu Phúc Kim, lại ma xui quỷ khiến đi theo Khang Lý, vào nhã gian cách đó không xa.
Người ta thường nói, nếu muốn
Triệu Phúc Kim mặc đồ tang, ngồi bên cửa sổ, si ngốc nhìn cảnh sắc sông Biện bên ngoài cửa sổ, thậm chí không biết Ngọc Doãn đã đến.
- Phu nhân, Ngọc Lang Quân đến đây.
Thân hình Triệu Phúc Kim chấn động, nghiêng đầu lại.
Gần như rất lâu không gặp rồi, lần trước Ngọc Doãn gặp Triệu Phúc Kim, vẫn là lúc Hoàng đế Huy Tông tại vị. Nhưng nháy mắt, lại cảnh còn người mất, Hoàng đế Huy Tông xuôi nam Kim Lăng, Hoàng đế Khâm Tông tử chiến Khai Phong, dù chưa cải triều, nhưng cũng được gọi là triều đại thay đổi.
Triệu Phúc Kim nhìn qua có chút tiều tụy, phối hợp dung mạo thanh nhã kia càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Bớt chút khí chất ung dung cao quý, càng thêm khiến người ta nảy sinh lòng thương cảm.
Ngọc Doãn thở dài, có câu là hồng nhan bạc mệnh, sợ là rất đúng với cô gái như Triệu Phúc Kim. Sinh ở hoàng cung, thân phận cao quý, nhưng lại có thống khổ và bi thương người bình thường khó có thể lý giải. Thái Điều chết, đối với Triệu Phúc Kim mà nói, thật sự là đả kích. Cho dù giữa nàng và Thái Điều giữa cũng không có tình cảm quá sâu nhưng sao không đau lòng chứ? Hơn nữa nói cho cùng, Thái Điều lại có quan hệ trọng đại với Triệu Hoàn, còn liên lụy đến ân oán giữa phụ tử. Triệu Phúc Kim dù kiên cường, sợ cũng không chịu nổi đả kích như này, chớ đừng nói chi là sự tranh đấu giữa phụ tử sắp đến.
- Công chúa gầy quá.
Một câu nói ôn nhu làm Triệu Phúc Kim hoặc nhiều hoặc ít có chút cảm động.
- Tiểu Ất, ngồi đi.
Nàng đưa tay ra hiệu Ngọc Doãn ngồi xuống. Hạ giọng nói:
- Mấy ngày nay ta ở trong nhà rất bức bí, vốn định đi thái bình chùa Hưng Quốc giải sầu, lại không nghĩ Trung thu qua, Thái Bình Hưng Quốc Tự cũng kín người hết chỗ, càng làm ta cảm thấy không quá thoải mái.
Mới vừa rồi lên lầu, đã thấy Tiểu Ất ở trong này, liền triệu tập Tiểu Ất tiến đến, có gì mạo muội mong rằng Tiểu Ất chớ trách.
Triệu Phúc Kim nói chuyện vẫn ôn hòa nhã nhẵn như trước.
Chỉ có điều Ngọc Doãn có thể nghe ra, vị công chúa có xuất thân cao quý này có bao đau khổ không nói hết.
Nhưng hắn lại không biết nên khuyên bảo thế nào, hoặc là nói hắn không rõ nên trấn an thế nào. Trên đại thể, hắn có thể hiểu trong lòng Triệu Phúc Kim rất đau khổ, Trượng phu qua đời, phụ huynh ngăn cách, sắp sửa lại có một cuộc tranh đấu kịch liệt. Trên triều đình nhìn như gió êm sóng lặng, kì thực là mạch nước ngầm nước cuồn cuộn.
Người ta nói sinh ở nhà vương hầu là một chuyện may mắn, ai có thể lại biết, trong lòng con cháu quyền quý này lại đau đớn?
Thanh quan khó đoạn việc nhà, chớ đừng nói chi là nhà đế vương này.
Ngọc Doãn ngồi đối diện Triệu Phúc Kim, cũng không biết nên khuyên giải như thế nào, chỉ yên lặng ngồi đó. Mà Triệu Phúc Kim cũng không mở miệng. Ánh mắt thê lương nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Khang Lý hiểu chuyện sớm đã rời khỏi nhã gian, hầu hạ bên ngoài cửa.
Hai người ngồi rất lâu như vậy, thật lâu sau Triệu Phúc Kim đột nhiên nói:
- Tiểu Ất đã lâu không có tác phẩm mới rồi.
- À?
- Chẳng lẽ là hồng trần trọc thế này đã làm nhiễu linh cảm của Tiểu Ất sao? Nếu thật thế thì quả đáng tiếc...
Nghe ra, Triệu Phúc Kim đối với việc Ngọc Doãn dấn thân vào con đường làm quan không đặc biệt hài lòng.
Có lẽ trong lòng nàng hy vọng Ngọc Doãn làm một Bạch y khanh tướng của Liễu Vĩnh, mà không phải quan viên ngày ngày tranh quyền đoạt lợi.
Ngọc Doãn không khỏi sinh lòng hổ thẹn, cúi đầu.
Đích xác, thời gian qua hắn ít động đến đàn.
Trước kia dù ở Hàng Châu, thỉnh thoảng nhàn rỗi sẽ cầm một khúc, nhưng hiện tại, thật sự là cả mọi người đầu nhập bên trong hồng trần trọc thế mà hoang phế cầm kỹ.
Triệu Phúc Kim thấy Ngọc Doãn lộ vẻ xấu hổ thì không nhịn được cười.
- Tiểu Ất chớ để trong lòng, ta cũng chỉ thuận miệng thôi.
Tính toán ra, nếu Tiểu Ất thật sự ở trên triều đình thì có thể thi triển được tài hoa. Tại trận chiến bao vây Khai Phong, ta cũng nghe nói Tiểu Ất chiến công hiển hách. Tại trận chiến Trần Kiều nói là công lao của cháu ta, nhưng là thắng lợi bởi tính mạng của tướng sĩ.
- Ta...
- Tiểu Ất không phải nói gì cả, cứ ngồi với ta chốc lát.
Triệu Phúc Kim dứt lời, lại nghiêng đầu đi.
Ngọc Doãn liền ngồi đó, nhìn gương mặt nghiên nghiêng xinh đẹp của Triệu Phúc Kim, không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Nhưng hắn thật sự không biết nên an ủi thế nào.
Hai người cứ yên lặng ngồi như vậy chốc lát, Triệu Phúc Kim thở dài đứng dậy.
- Ta phải về rồi.
- Đã phải về rồi sao?
Không biết tại sao Ngọc Doãn có chút luyến tiếc.
Mặc dù ngồi cùng Triệu Phúc Kim nhưng không nói gì mấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy bình thản kỳ lạ.
Loại cảm giác này, Ngọc Doãn hết sức hưởng thụ, không muốn bỏ qua. Nhưng Triệu Phúc Kim đã đứng dậy, hắn cũng có việc cần hoàn thành, liền cũng đứng lên, bật thốt lên nói một câu.
Triệu Phúc Kim cười:
- Nếu lúc nào Tiểu Ất rảnh rỗi, không ngại đến quý phủ ta làm khách.
Chỉ là ta cũng biết, Tiểu Ất ít ngày nữa sắp sửa khởi hành đi tới Chân Định, vậy thì chúc Tiểu Ất thuận buồm xuôi gió. Còn có một việc, xác thực muốn xin lỗi Tiểu Ất. Ngươi bảo ta theo dõi Phùng Tranh, nhưng lại bị người ta ra tay trước hạ độc thủ. Hung thủ kia đến nay vẫn chưa tra ra, mà tình huống hiện tại của ta cũng khó mà tra hỏi đến. Nhưng có điều tuyến, không chừng có chút tác dụng với Tiểu Ất.
Trước khi Phùng Tranh chết từng đón tiếp Đô Thống Chế Miêu Phó thuộc Thân quân thị vệ Bộ quân Tư... Đêm đó, Phùng Tranh liền bị người ta giết bằng thuốc độc.
Miêu Phó?
Ngọc Doãn ngẩn ra, trong đầu chợt hiện ra hình bóng một người.
Quan hệ giữa hắn và Cấm quân Tam nha cũng không kém, đặc biệt là từng uống rượu với hai người Trương Bá Phấn và Diêu Bình Trọng, cho nên đối với tướng lĩnh Cấm quân Tam nha hoặc nhiều hoặc ít có chút hiểu biết. Ngọc Doãn từng gặp mặt Đô Thống chế Miêu Phó Thân quân thị vệ Bộ quân Tư này một lần, từ bề ngoài cho thấy đó là một người vô cùng chính trực, sao có thể liên quan với Phùng Tranh được?
Ngọc Doãn hơi nhăn mày lại, nói:
- Đa tạ công chúa chỉ điểm.
- Được rồi, ta đi đây... Tiểu Ất như cũng vội gì đó, vậy cũng mau đi đi.
Còn nữa, đa tạ Tiểu Ất tại Trần Kiều bảo hộ Huyên Huyên và Tiểu ca chu toàn. Nếu Huyên Huyên có gì bất trắc, thật sự là phiền toái lớn.
Phiền toái?
Ngọc Doãn nghe có chút không rõ.
Tuy nhiên nghĩ kỹ cũng có thể lý giải.
Triệu Đa Phúc là công chúa, lại là con gái được Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát sủng ái nhất.
Mà nay Thái Thượng Đạo Quân đã về kinh thành, nếu Triệu Đa Phúc xảy ra chuyện. Không thiếu được sẽ coi đây là cái cớ để tiến hành công kích Triệu Hoàn.
Thời gian làm quan mặc dù không lâu, nhưng Ngọc Doãn cũng có thể cảm nhận được sự hiểm ác trong đó.
Nhà đế vương không tình thân, Triệu Cát thương yêu Triệu Đa Phúc như thế, nhưng lúc trốn khỏi Khai Phong chẳng phải vẫn dứt bỏ đó sao?
Nếu Triệu Đa Phúc thật sự xảy ra chuyện, Triệu Cát quả quyết sẽ không bỏ qua cơ hộ này để đả kích danh vọng của Triệu Hoàn.
Luận thủ đoạn chính trị, chỉ sợ Triệu Hoàn không phải đối thủ của Triệu Cát.
Ngọc Doãn tiễn Triệu Phúc Kim đi ra đầu bậc thang bị Triệu Phúc Kim ngăn lại.
Dù sao, hiện nay Triệu Phúc Kim là quả phụ, trượng phu mới chết không đến một tháng, dù gì cũng phải lo lắng cẩn trọng bị ảnh hưởng. Ngọc Doãn cũng có thể hiểu sự bất đắc dĩ của Triệu Phúc Kim, nên đứng lại cung kính tiễn Triệu Phúc Kim rời đi. Nhìn theo bóng Triệu Phúc Kim biến mất, Ngọc Doãn suy nghĩ hỗn loạn. Tin tức mà Triệu Phúc Kim mới vừa rồi để lộ ra làm Ngọc Doãn cảm thấy có chút sợ hãi.
Miêu Phó?
Không đúng, sao cứ cảm thấy cái tên này nghe quen quen nhỉ?
*****
- Sao Ngọc Lang quân lại ở đây?
Đang suy nghĩ, một âm thanh cắt đứt ý nghĩ của Ngọc Doãn.
Hắn ngẩng lên nhìn, thấy Lý Bảo đang bước lên lầu, vẻ mặt sợ hãi.
Nhìn thời gian, cũng giữa trưa... Phỏng chừng Triệu Kham rất nhanh sẽ đến. Ngọc Doãn lập tức cười:
- Ta tới sớm rồi. Ở trong có chút khó chịu nên ra ngoài này đứng một lát. Lý giáo đầu tới thật đúng lúc, quý nhân sẽ lập tức đến ngay.
Lý Bảo và Triệu Kham gặp nhau, gợn sóng không sợ hãi.
Đối với Lý Bảo, Triệu Kham cũng không quá để ý. Nhưng bởi vì Ngọc Doãn đề cử, nên cũng thu nhận Lý Bảo. Đương nhiên, hai người gặp nhau thì đây là lần đầu tiên. Những ngày sau sẽ tự có người tiếp đón Lý Bảo, Triệu Kham sẽ không dễ dàng ra gặp mặt Lý Bảo. Nếu không phải nguyên nhân đặc biệt, cũng hoặc là dù ngày sau Lý Bảo có thể vào triều đình, đoán chừng cũng khó mà gặp được Triệu Kham.
Cho nên Lý Bảo vô cùng quý trọng cơ hội này, trên tiệc rượu rất cung kính với Triệu Kham.
Triệu Kham cũng tỏ ra rất tán thưởng Lý Bảo.
Thấy Lý Bảo đã bước lên chiến tuyến với Triệu Kham, Ngọc Doãn coi như là yên lòng.
Mấy người ngồi trong chốc lát, Ngọc Doãn đột nhiên nói:
- Tiểu ca, nghe nói qua hai ngày này dưới lầu Sư Tử sẽ có vũ long, không biết Tiểu ca có hứng thú không?
- Ồ?
Triệu Kham nghe vậy ngẩn ra, rồi vui vẻ nói:
- Lại có náo nhiệt sao?
- Sau giờ ngọ Trung thu, ta thiết yến ở đây, đến lúc đó có mời Nhị Thập Lục Lang và mọi người cùng nhau vui vẻ đến xem náo nhiệt.
- Ừm, như thế rất tốt.
Triệu Kham nói:
- Trung thu phụ hoàng muốn thiết yến ở hồ Kim Minh, nói là khoản đãi sứ giả Lỗ Tặc.
Ta cũng không muốn đi đến đó, đang chẳng có việc gì, Tiểu Ất có chủ ý vậy thì ta đến đây cùng vui vẻ với mọi người.
Trong lòng Ngọc Doãn thầm cảm thấy hổ thẹn, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tươi cười.
Ăn uống xong, Triệu Kham liền đứng dậy rời đi.
Ngọc Doãn cùng Lý Bảo tiễn Triệu Kham rồi sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
- Lý giáo đầu.
- Lang quân có gì chỉ bảo?
Lý Bảo mới bái nhập môn hạ Thái Tử, mắt thấy Triệu Kham coi trọng Ngọc Doãn thì càng thêm phần kính trọng.
- Ngày 17, ta lên đường đi tới Chân Định.
Sau khi ta đi, nếu gặp phải chuyện gì, thì hãy đi đến tòa soạn gặp Nhị Thập Lục Lang hỗ trợ. Mặt khác, ta muốn ngươi theo dõi một người cho ta, nhưng không được rút dây động rừng. Lý giáo đầu cũng biết Đô Thống Chế Thân quân thị vệ Mã Quân Tư là Miêu Phó chứ?
Lý Bảo suy nghĩ một chút, chợt gật đầu.
- Tất nhiên là biết.
Người này xuất thân võ học tiến sĩ, có bản lĩnh.
Trước đây hắn chỉ là Quân mã sư Bộ quân tư, nguyên nhân tại trận chiến vây thành có công chém giết Lỗ Tặc, còn mấy lần đánh tan Lỗ Tặc xâm chiếm, cho nên có thể lên chức. Ta và người này không có giao tình, tuy nhiên lại biết một vị Đô thống chế khác ở Bộ Quân tư là Lưu Chính Ngạn.
Quan hệ giữa Lưu Chính Ngạn và Miêu Phó rất tốt, nếu lang quân cần tìm hiểu tin tức, tiểu nhân có thể đi tìm Lưu Chính Ngạn thử xem.
- Không thể!
Ngọc Doãn hoảng sợ, vội vàng nói:
- Ta nói, không thể rút dây động rừng, lại càng không phải trước đi dò xét.
Việc này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, nếu để lộ nửa điểm phong thanh, coi chừng ta sẽ xử lý ngươi đấy. Ngươi chỉ cần theo dõi Miêu Phó cho ta, còn những việc khác thì không cần quan tâm, lại càng không cho phép nhắc tới người này trước mặt Lưu Chính Ngạn, hiểu chưa?
Lý Bảo vội nói:
- Tiểu nhân hiểu được.
Ngọc Doãn gật gật đầu:
- Vậy đi làm đi.
Sau khi chia tay với Lý Bảo, Ngọc Doãn đi về nhà.
Miêu Phó, Lưu Chính Ngạn; Lưu Chính Ngạn, Miêu Phó...
Chậm đã!
Ngọc Doãn đột nhiên dừng bước lại, trong mắt lóe lên tia sáng.
Miêu Phó, Lưu Chính Ngạn?
Rốt cuộc Ngọc Doãn đã nhớ ra tại sao hắn cảm thấy hai cái tên Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn quen tai. Trong lịch sử, tại năm Kiến Viêm thứ 3, tức là năm Công nguyên 1129, Tống Cao Tông sau khi qua Nam, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn đã phát động ra một hồi binh biến, ép bức Tống Cao Tông nhường ngôi vị Hoàng đế cho Hoàng Thái Tử Triệu phu lúc ấy ba tuổi.
Đúng rồi, Triệu Phu mà nay dường như còn chưa sinh ra.
Sau binh biến, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn không có áp dụng thêm hành động nào nữa, Vì thế khiến cho tướng lĩnh các nơi đều áp dụng hành động cần vương bình loạn, xuất binh trấn áp. Cuối cùng, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn chiến bại, bị xử quyết tại phố xá sầm uất tại Kiến Khang.
Lại nói tiếp, trận binh biến này ở hậu thế không quá nổi danh.
Sở dĩ Ngọc Doãn nhớ rõ chuyện này là bởi vì quan hệ với Hàn Thế Trung.
Lúc ấy Hàn Thế Trung lãnh binh bên ngoài, mẹ con Lương Hồng Ngọc theo Triệu Cấu xuôi nam. Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn bắt mẹ con Lương Hồng Ngọc muốn Hàn Thế Trung tỏ rõ lập trường. Nào biết được, Lương Hồng Ngọc lại không phải nữ tử bình thường, đã lừa gạt hai người Miêu Phó, mang theo con trai trốn thoát đi Kiến Khang, thông tri Hàn Thế Trung cần vương.
Ngọc Doãn còn nhớ rõ, lúc ấy khi hắn đọc đoạn này trong lịch sử còn vô cùng tán thưởng Lương Hồng Ngọc.
Lại không nghĩ, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn vào lúc này, cũng đã có thành tựu.
Ngẫm lại cũng đúng, hai người này có thể theo quân xuôi nam, còn quản lý cấm quân bên người Triệu Cấu, sao lại không có tiếng tăm gì tại Tĩnh Khang chứ?
Theo tổng thể nhìn lại, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn dường như cũng không có ý phản.
Bằng không mà nói, hai người này có thể giết Triệu Cấu, trực tiếp đỡ lập Triệu phu đăng cơ.
Lịch sử, luôn bao phủ một tầng sương mù, Ngọc Doãn hiện tại cảm thấy, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn sợ là không đơn giản như trong lịch sử đã ghi vậy.
Về đến nhà, Ngọc Doãn vẫn không có thể nào bình ổn lại được.
Hắn mơ hồ cảm thấy, sau lưng Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn hẳn là còn cất dấu một người.
Nhưng người này đến tột cùng là ai?
Nếu Phùng Tranh thật sự là chết vào tay Miêu Phó, như vậy giữa Miêu Phó và Phùng Tranh sẽ là quan hệ như thế nào? Cũng hoặc là nói, giữa Miêu Phó và người Nữ Chân có liên hệ gì? Phương diện này, dường như tồn tại quá nhiều nghi vấn, làm cho Ngọc Doãn có loại cảm giác hít thở không thông.
Ngồi trong thư phòng, hắn nhìn qua cửa sổ, ngắm hoa quế nở rộ đầy viện không khỏi lâm vào trong trầm tư...
- Tiểu Ất ca!
- A!
Ngọc Doãn ngẩng đầu, đã thấy Yến Nô bưng một khay thức ăn đi vào.
- Thấy huynh sau khi trở lại rầu rĩ không vui, cũng không dám đã quấy rầy huynh. Tuy nhiên, cho dù là bận công vụ thì cũng phải ăn uống mới được.
Yến Nô nói xong, đặt khay thức ăn trước mặt Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, lúc này mới để ý sắc trời đã tối, bên ngoài cũng đã đen kịt.
Trong phòng đèn sáng lúc nào mà hắn lại không cảm giác được.
Vẫn là quá non kém rồi, không giấu được tâm tư.
Cũng may mắn là ở nhà, đổi lại là trên triều đình, sợ sớm đã bị người nhìn ra manh mối.
Ngọc Doãn cười xin lỗi với Yến Nô, lại nhìn khay thức ăn trên bàn:
- Bánh thịt dê, cháo Thất Bảo ngũ vị... sao hôm nay không nấu ăn ư?
- Sao không nấu chứ, đây chính là các món mà Kim Liên đặc biệt học từ tay nghề tại lầu Phong Nhạc đấy.
Khi huynh về, Kim Liên định nói với huynh rồi, nhưng thấy hình như huynh đang mải suy nghĩ gì đó nên cũng không dám đã quấy rầy... Mau nếm thử xem, mùi vị này như thế nào?
Thời Bắc Tống, người phương bắc thích thịt dê.
Ngọc Doãn tái sinh tới nay, cũng dần dần thích ứng với khẩu vi này.
Đặc biệt từ lúc hoàn cảnh trong nhà cải thiện, số thịt dê cũng theo đó tăng lên. Mà thời tiết này ăn thịt dê rất tốt. Nếu sớm hai ba tháng thì lại không thích hợp.
Ngọc Doãn cắn một miếng bánh thịt dê, đột nhiên hỏi:
- Cửu Nhi tỷ, ta nhớ được xạ thuật của muội không kém?
Yến Nô ngẩn ra, chợt cười tươi tự hào:
- Tiểu Ất ca đừng chê cười, khi cha còn sống có tam tuyệt, tuy nói chủ yếu truyền quyền cước cho nô, nhưng nói về xạ thuật, nô tự hỏi trong phủ Khai Phong này, người thắng được nô không quá mười người.
← Hồi 271 | Hồi 273 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác