← Hồi 272 | Hồi 274 → |
- Chủng công, Tiểu Ất sẽ ra tay sao?
Chủng Sư Đạo khoanh tay đứng ở lương đình trong hoa viên, Từ Xứ Nhân đứng sau lo lắng hỏi.
- Mặc kệ hắn xuất thủ hay không, lão phu đã quyết ý giết Tiêu Khánh rồi.
- Nhưng...
- Từ tướng công cứ yên tâm, ta đã triệu tập trăm tên tử sĩ, ngày mai hành động.
Chuyện này nếu có sai lầm, đều có lão phu dốc hết sức gánh chịu, tướng công sẽ không bị liên lụy vào trong đó... Ta thấy Tiểu Ất, có ý phục kích Oát Ly Bất, đến lúc đó còn muốn tướng công giúp đỡ nhiều. Nếu ta xảy ra chuyện, đại cục trong triều còn phải dựa vào tướng công gánh vác.
Thần sắc Chủng Sư Đạo ngưng trọng, xoay người nhìn lại Từ Xứ Nhân.
Bên Ngọc Doãn không có tin tức khiến Chủng Sư Đạo không khỏi có chút lo âu.
Nhưng lão lại không thể đi hỏi, càng không thể bức bách Ngọc Doãn. Nói đã nói rất rõ ràng rồi, làm thế nào, còn phải xem quyết định của Ngọc Doãn. Chủng Sư Đạo rất rõ ràng, nếu giết Tiêu Khánh, ít nhất có thể chặt đứt một cánh tay của Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi.
Minh ước Yến Sơn trong mắt lão không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục.
Rõ ràng đánh thắng trận, nhưng kết quả lại chẳng khác gì thất bại.
Đường đường Đại Tống, lại yếu đuối như vậy hay sao? Tuy rằng Chủng Sư Đạo hiểu rõ Triệu Hoàn làm như vậy vì ứng phó Triệu Cát về triều. Nhưng bất kể thế nào, hơn mười vạn tướng sĩ đẫm máu chiến đấu giành chiến thắng không thể vô duyên cớ mà vứt bỏ. Bởi vậy dù phải liều cái mạng già này cũng phải xử lý Tiêu Khánh. Với quốc lực hiện nay của Nữ Chân, trong thời gian ngắn cũng không có khả năng lại đi khai chiến.
Cho nên mà nay, tru sát Tiêu Khánh là thời cơ tốt nhất.
Đối với kế hoạch này của Chủng Sư Đạo, Từ Xứ Nhân cũng không phải đặc biệt tán thành.
Thiên triều thượng quốc, nhân hiếu thống trị thiên hạ. Đường đường Đại Tống sao có thể dùng loại thủ đoạn ám sát này? Nếu truyền ra ngoài thì thật sự làm mất quốc thể.
Nhưng Chủng Sư Đạo khăng khăng như vậy, làm cho Từ Xứ Nhân không có lựa chọn nào khác.
Y cũng biết, giết chết Tiêu Khánh đối với người Nữ Chân mà nói, chính là một đả kích trầm trọng. Nhưng trong lòng dù gì vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
- Ngọc Tiểu Ất muốn giết Oát Ly Bất?
Từ Xứ Nhân lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chủng Sư Đạo khẽ mỉm cười, ánh mắt lại cực kỳ linh hoạt, sắc bén:
- Tướng công nghĩ sao? Oát Ly Bất kia không đáng chết sao?
- Việc này... Chủng công chớ trách, ta không phải có ý này.
Chỉ có điều cảm thấy, Thiên triều thượng quốc ta lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, nhưng lại đi làm loại chuyện như này, truyền đi chỉ sợ cũng không tốt lắm đâu.
- Triều đình của ta lấy nhân nghĩa dựng nên thiên hạ. Nhưng kẻ giặc kia có chút nhân nghĩa nào không?
Lúc trước triều đình ta ký kết minh thư với người Nữ Chân, nhưng người xé bỏ minh thư lại là Lỗ tặc kia. Trận chiến Khai Phong, lão phu đã nghĩ thông suốt! Nhân nghĩa với người trong nhà thì không vấn đề gì, nhưng nhân nghĩa với kẻ giặc, không khác bảo hổ lột da.
Chuyện cho tới bây giờ, đã không phải do ta và ngươi quyết định.
Lão phu chỉ hỏi, tướng công có thể nguyện giúp ta giúp một tay giữ Oát Ly Bất và Tiêu Khánh lại không?
Trong nội tâm Từ Xứ Nhân vô cùng rối rắm.
Trầm ngâm thật lâu sau, y hạ giọng nói:
- Ta biết Chủng công một lòng vì nước. Nếu Chủng công không màng danh lợi đi làm việc lớn này, Từ mỗ tiếc thân gì chứ? Chuyện Oát Ly Bất, tạm thời không nói đến. Ngày mai nếu thật sự có thể giết Tiêu Khánh, Từ mỗ thì sẽ nghĩ cách giải vây cho Chủng Công.
Chủng Sư Đạo nghe vậy lập tức mỉm cười!
Có lẽ ngay cả Ngọc Doãn cũng không biết, trong lúc vô tình, hắn đã làm tăng thêm tâm huyết cho Đại Tống.
Nếu là trước kia, loại chuyện như này Chủng Sư Đạo tuyệt đối khinh thường không xen vào. Nhưng sau khi trải qua trận Khai Phong đại thắng, Chủng Sư Đạo đã không cam lòng. Lão thật sự thật sự không thể thừa nhận thành quả thắng lợi phó mặc kết quả. Bất kể như thế nào, cũng phải hòa nhau một ván.
Giết Tiêu Khánh, Nữ Chân còn sẽ có Lý Khánh, Mã Khánh xuất hiện.
Nhưng chấn nhiếp đối với Nữ Chân, chắc chắn sẽ có một chút tác dụng.
Nam nhi Đại Tống ta không phải ai cũng tiếc thân. Nếu bị áp bức quá thì cũng sẽ liều mạng...
Bóng đêm càng thâm, ánh trăng như gột rửa.
Triệu Phúc Kim mở mắt, thở dài sâu kín.
Ngày 14 tháng 8, ngày mai là Trung thu. Người ta thường nói, đêm trung thu, đoàn viên đêm, nhưng Trung thu năm nay sợ là phải 'Tịch mịch ngô đồng thâm viện tỏa thanh thu' rồi. Giờ này năm ngoái, Thái phủ vô cùng náo nhiệt. Dù là Thái Kinh bị bãi chức quan, nhưng vẫn đông như trẩy hội, ngựa xe như nước. Mà nay năm, vắng ngắt. Chốc cọc buộc ngựa ở cửa Thái phủ đã kết mạng nhện rồi. Tình cảm giữa Triệu Phúc Kim và Thái Điều cũng không quá tốt, hàng năm phần lớn Thái Điều đều ở thanh lâu, rất ít khi ở nhà.
Nguyên nhân?
Triệu Phúc Kim không rõ lắm, cũng không muốn hiểu rõ.
Người này thật ra rất tốt, tuy rằng hơi lạnh lùng.
Nhưng hôm nay, thật sự là vắng lạnh rồi.
Trong lòng Triệu Phúc Kim lại lại có chút không thể tiếp nhận.
Trong phủ đệ to như vậy nhưng lặng yên không một tiếng động... Không lâu trước đó, Thái phủ có hơn ngàn nô bộc nay đã giảm hơn một nửa.
Không phải Triệu Hoàn gây khó Triệu Phúc Kim, Thái Kinh vừa chết, uy thế của Thái phủ cũng theo đó mà tan biến.
Nếu không phải Triệu Phúc Kim là muội muội của Triệu Hoàn, chỉ sợ Thái phủ có thể tồn tại hay không cũng là một vấn đề.
Triệu Phúc Kim cảm thấy rất mệt mỏi nhưng cố gắng chống đỡ Thái phủ. Mặc kệ như thế nào, nàng là tức phụ của Thái phủ.
- Công chúa, vừa rồi có người đưa tới một vật, nói là lễ vật của Công chúa.
Khang Lý ở ngoài phòng hạ giọng nói, làm Triệu Phúc Kim từ trong trầm tư tỉnh lại.
Triệu Phúc Kim kinh ngạc nói:
- Lễ vật? Là ai đưa tới?
- Lại không rõ ràng lắm...
Người gác cổng nói, chạng vạng có một tiểu nha đầu lại đây, mang thứ đó đưa cho y rồi đi luôn.
Nô tài cũng đã hỏi, nói xem cách ăn mặc của tiểu nha đầu kia thì cũng là gia đình giàu có, cho nên không dám chậm trễ, liền đưa tới cho Công chúa.
- Vào đi.
Triệu Phúc Kim hơi hơi nhíu mi, xoay thành một chữ Xuyên (川).
Khang Lý khom người đi vào đặt túi đồ trên bàn trước mặt Triệu Phúc Kim.
Dưới ánh nến mờ mờ, Triệu Phúc Kim mở túi đồ ra, đã thấy bên trong là một quyển sách. Mở ra, đôi mắt - xinh đẹp đảo qua, Triệu Phúc Kim liền nhìn rõ nội dung trong cuốn sách, rõ ràng là một bản cầm phổ, bên phải viết ba chữ lớn: Phổ Am Chú.
Tự thể cực kỳ phóng khoáng, Triệu Phúc Kim nhìn càng cảm thấy nhìn quen mắt.
Đây là... chữ của Tiểu Ất!
Chữ của Ngọc Doãn siêu thoát, ở thời đại này, có thể nói là duy nhất.
Dù là Tống Huy Tông Triệu Cát cũng vô cùng tán thưởng Ngọc Doãn. Trước đây Triệu Phúc Kim từng được mấy bản cầm phổ của Ngọc Doãn, cho nên không xa lạ gì với chữ viết của Ngọc Doãn. Chỉ có điều Ngọc Doãn đã lâu không làm khúc phổ, thế cho nên Triệu Phúc Kim cũng hơi cảm thấy lạ lẫm.
"Hôm qua ta thấy Đế Cơ rầu rĩ không vui, cho nên có chút bận tâm.
Trong khoảng thời gian này, ta nghiên cứu Phật pháp, nên đã sáng tác một khúc Phổ Am Chú, có thể làm cho tâm trạng Đế Cơ thư thái hơn"
Phổ Am Chú, vốn là cao tăng Nam Tống là Phổ Am Thượng Nhân sáng tác. Ngọc Doãn ghi chép lại Phổ Am Chú tặng Triệu Phúc Kim, lại làm cho Triệu Phúc Kim ấm áp trong lòng.
Hôm qua mới chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Tiểu Ất lại nhớ ở trong lòng.
- Lấy cầm đến!
Triệu Phúc Kim do dự một chút, liền chỉ bảo Khang Lý.
《 Phổ an nhân tố thiện sư ngữ lục 》 nói: Phương pháp sung sướng, từ bi tốt nhất xua đuổi trùng, chuột, muỗi, kiến; dùng phương pháp đơn giản, thoải mái nhất để tránh đi hung tà, oán kết, ác sát.
Phổ am thiền sư là thập tam đại pháp tự Thiền tông lâm tế pháp hệ, cũng là một vị thiền sư đại triệt đại ngộ lớn.
Phổ Am Chú này được lưu truyền rộng rãi ở hậu thế. Căn cứ đơn âm so le tổ hợp, cấu thành một giai điệu tự nhiên, giống như Thiên Địa Nhân giao hòa lẫn nhau có thể làm cho con người quên mất hết thảy phiền não.
Lúc ban đầu Triệu Phúc Kim còn thấy hơi mới lạ.
Cảm giác kinh văn kia không thích hợp lắm.
Nhưng hợp với tấu vài lần, tiếng đàn đột nhiên dừng lại. Triệu Phúc Kim nhắm mắt lại, sau một hồi hít sâu một hơi.
- Tiểu Ất ngày trước vẫn còn ở đây, tài hoa này, ai có thể sánh bằng?
Mở đôi mắt sáng ra, trên mặt Triệu Phúc Kim hiện lên nụ cười rạng rỡ.
*****
Ngày 15 tháng 8 Nguyên niên Tĩnh Khang.
Thời tiết vô cùng đẹp, ánh mặt trời chói chang.
Sử dụng một câu rất thông thường để hình dung, đó là bầu trời xanh xanh thẳm, ngàn dặm không mây.
Buổi trưa, Triệu Hoàn triệu tập bách quan tại Quỳnh lâm uyển, sau khi thảo luận triều chính xong, liền bắt đầu thảo luận việc ban đêm mở yến tiệc chiêu đãi sứ đoàn Nữ Chân.
Sở dĩ Triệu Hoàn mở tiệc chiêu đãi Tiêu Khánh ở hồ Kim Minh cũng là vì xuất ra một tín hiệu với Nữ Chân.
"Ta cũng không muốn đánh cùng các ngươi, mà hy vọng có thể cư xử hòa bình."
Chỉ cần giữa Tống Kim không xảy ra chiến tranh, Triệu Hoàn liền có chín phần nắm chắc áp chế được Triệu Cát.
Cho nên, quy cách dạ yến hồ Kim Minh đương nhiên vô cùng long trọng, Triệu Hoàn tỉ mỉ chuẩn bị để tránh đến lúc đó làm mất quốc thể.
Sau buổi trưa, Tiêu Khánh dưới sự bảo vệ của trăm tên Hợp Trát đi tới hồ Kim Minh dự tiệc.
Trên xe ngựa, gã vẫn đang nghĩ cách bảo hộ Oát Ly Bất thuận lợi trở về Thượng Kinh, cho nên có chút không yên lòng.
Thiện Ứng đã phái người truyền tin tức đến, nhân mã bảo hộ Hoàn Nhan Tông Vọng rút lui khỏi đã vượt qua Hoàng Hà, đến Toan Tảo rồi.
Từ Toan Tảo đến Khai Phong, nhiều nhất thời gian một ngày.
Nói cách khác, chậm nhất trời tối ngày mai, Thiện Ứng sẽ đến Khai Phong. Đợi sau khi Thiện Ứng đến thì tức khắc yểm hộ Hoàn Nhan Tông Vọng rút lui khỏi Khai Phong.
Hai vạn binh lính Nữ Chân cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, bất cứ lúc nào có thể lên phía bắc.
Tiêu Khánh biết, hành động lần này liên quan đến thái độ cuả Đại Tống đối với Nữ Chân sau đó. Hai vạn tù binh, nghe cũng không tính nhiều. Nhưng đối với Nữ Chân mà nói lại có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu. Dù sao nhân khẩu Nữ Chân vốn không nhiều lắm, hai vạn chính binh Nữ Chân đại diện cho hai vạn thanh cường tráng. Đối với người Nữ Chân mà nói. Có hai vạn người này, một bước củng cố sự thống trị ở ở phương bắc. Nhưng nếu không có hai vạn người này, thế tất sẽ làm cho sự thống chế của người Nữ Chân nảy sinh dao động.
Cho nên, làm thế nào để hai vạn người này bình an trở về, là chuyện mà Tiêu Khánh quan tâm nhất hiện nay.
Giang hồ truy sát lệnh hai lộ Hà Bắc, Hà Đông phát ra, hơn mười vạn lục lâm hảo hán đã xoa tay chuẩn bị đại triển quyền cước.
Mà thái độ triều Tống rõ ràng là vô cùng mơ hồ.
Bọn họ cùng lúc phái binh mã bảo vệ các cửa ải hiểm yếu, mặt khác lại làm như không thấy những hảo hán lục lâm đạo này trên đường.
Nếu cứ như vậy, hai vạn tướng sĩ Nữ Chân có thể chỉ một nửa trở về Thượng Kinh được, nhưng kết quả như vậy cũng coi như không tệ.
Nhưng dù vậy kết quả này cũng không phải là điều mà Tiêu Khánh muốn thấy.
Dọc theo đường cái sông Biện, xe ngựa đi chậm rãi.
Ngày hội Trung thu, trong thành Khai Phong cũng vô cùng náo nhiệt.
Đoàn xe đi rất chậm, Tiêu Khánh ở trong xe mệt mỏi, liền duỗi lưng ra cho đỡ mỏi. Bỗng nhiên, xe ngựa dừng lại, từ phía trước có những tiếng chiêng trống. Tiêu Khánh nghe được ngẩn ra, ngạc nhiên vén màn xe lên:
- Có gì mà dừng xe lại?
- Bẩm Thông sự, phía trước có đội ngũ múa long đang đến, ngăn cản đường đi.
- Múa long?
Tiêu Khánh mày nhăn lại, ngẫm nghĩ một chút lại không để trong lòng.
Ngày hội như thế, múa long du hành cũng bình thường, không phải là chuyện hiếm lạ. Tiêu Khánh cũng không để ý, dù sao thời gian còn sớm, chờ một chút cũng không vấn đề gì. Hơn nữa gã cũng có chút hứng thú, muốn xem cảnh tượng múa long này. Mặc dù không phải là lần đầu tiên đến Khai Phong, nhưng trước đây mỗi lần đến đều không gặp cơ hội, nên múa long nổi danh tại thành Khai Phong, Tiêu Khánh lại chưa thấy lần nào. Khó được nhìn thấy thì hãy xem thử cũng tốt.
Nghĩ đến đây, Tiêu Khánh liền vén rèm xe đi ra.
Lúc này, đoàn xe vừa lúc đi vào chỗ giao nhau giữa đường cái Thái Bình Hưng Quốc và đường cái sông Biện, bên cạnh chính là lầu Sư Tử.
Tiêu Khánh đứng ở trên xe, chắp tay.
Chỉ thấy ngay phía trước một Hắc Long đang chậm rãi đi đến, tiếng chiêng trống rung trời, tiếng người ồn ào.
Hai bên đường đứng không ít dân chúng, cũng rất nhiều thực khách dùng trà ở lầu Sư Tử thò đầu ra từ cửa sổ, hưng trí bừng bừng quan sát.
- Hôm nay sao náo nhiệt như vậy?
- Không rõ lắm, theo lý mà nói, quảng cảnh này cũng không phải là múa long thật. Bình thường múa long thì phải vào đêm, sao có múa long sớm giống như thế kia đâu?
- Là đội long nhà ai?
- Nhìn không ra... Múa cũng bình thường, không phấn khích như năm ngoái.
Người đi đường xì xào bàn tán, lại truyền vào trong tai Tiêu Khánh.
Tiêu Khánh vốn cũng không quá để ý, nhưng dần dần lại thay đổi sắc mặt.
- Truyền mệnh lệnh của ta, tiến lên.
Trong lòng dâng lên một tia báo động, Tiêu Khánh vội vàng lớn tiếng chỉ bảo.
Cũng đúng lúc này, chợt nghe ngay gần đó có người cao giọng hô thét lên:
- Lỗ Tặc đừng chạy, giết Tiêu Khánh.
Đội múa long đột nhiên tản ra, hơn mười người đàn ông đang mặc y phục rực rỡ cầm trong tay lưỡi dao sắc bén liền đánh về phía đoàn xe.
Một người cầm đầu dùng khẩu âm Quan thoại hô:
- Cẩu tặc Tiêu Khánh, hôm nay chúng ta phải báo thù rửa hận cho bệ hạ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hợp Trát vây quanh xe vứt bỏ xe ngựa xông lên, chiến đấu với những người mặc y phục rực rỡ kia.
Tiêu Khánh vội ngồi vào trong xe ngựa, trầm giọng nói:
- Không quản bọn họ, thẳng tiến lên.
Ai có thể biết vào lúc này gặp phải ám sát?
Trong lòng Tiêu Khánh không khỏi có chút nghi hoặc.
Từ khẩu âm kia phán đoán, và y phục rực rỡ kia hẳn là hậu duệ người Liêu.
Nhưng Liêu quốc đã diệt vong nhiều năm, dù là Thiên Tộ Đế cũng bị bắt giữ lâu rồi, đang bị giam giữ ở Thượng Kinh. Còn những người Liêu sót lại thì bỏ chạy tới Tây Châ. Mặc dù đã thành lập nước Tây Liêu, nhưng thời gian ngắn ngủi, chung quy vẫn chưa vững mạnh, lúc này sao có thể phái con cháu tới ám sát được?
Lại nói tiếp, Tiêu Khánh cũng không phải lần đầu gặp phải ám sát, trên cơ bản không quá bất ngờ.
Cho nên gã không chút hoang mang, chỉ thúc giục xe ngựa chạy đi.
Nào biết được, gã vừa mới ra lệnh một tiếng, chợt nghe ngoài xe có tiếng thét vang lên.
Ngay sau đó, ngoài xe có tiếng kêu thảm, xe ngựa đi được vài bước thì đổ ầm trên đường.
Tiêu Khánh nhếch nhác chui từ trong xe ngựa đi ra, đã thấy phu xe kia, còn có cả ngựa kéo bị ngã trong vũng máu.
Huyệt thái dương phu xe bị cắm một mũi tên Điêu Linh.
Mà đùi con ngựa kéo cũng bị một mũi tên Điêu Linh bắn phải.
Từ hai bên đường lại xông ra mấy chục người, vây quanh xe ngựa, Hợp Trát phụ trách bảo hộ sự an toàn của Tiêu Khánh không kịp phản ứng liền bị chém giết mấy người.
Tiêu Khánh có chút luống cuống, vội vàng đứng lên, đã nghĩ phải chạy về hướng một điếm bên đường.
Nào ngờ đối diện lại xông tới một gã kéo tay Tiêu Khánh lại:
- Bảo hộ Thông sự, mau chặn những người kia lại.
Vài Hợp Trát vốn thấy có người chạy tới trước mặt Tiêu Khánh, vội định xông lên trước để bảo vệ.
Nhưng nghe người kia hô vậy thì ngẩn người ra.
Là người một nhà sao?
Tiêu Khánh cũng có chút ngây ra, đang định đếm số người tới, lại thấy người kia kéo tay gã chạy vào trong ngõ nhỏ bên đường.
- Tiêu tướng công, còn không chạy đi, định chờ chết sao?
Mau đi theo ta...
- Ngươi là...
- Ta tên là Đới Nghê Tư, là thủ hạ của Đới đại quan nhân.
Tiêu Khánh có chút hồ đồ, nhưng vẫn nghe hiểu rõ ý người này.
Người của Đới Tiểu Lâu?
Tuy nói Đới Tiểu Lâu đã chết, nhưng dù cũng kinh doanh ở Khai Phong nhiều năm, có vài tâm phúc cũng rất bình thường.
Cộng thêm người nọ thân hình cao lớn, lại dùng khẩu âm phương bắc lưu loát, làm cho Tiêu Khánh cũng buông lỏng cảnh giác.
Vì thế, gã liền đi theo người tên là "Đới Nghê Tư", rẽ trái rẽ phải, rất nhanh đi tới một ngõ cụt.
- Đới Nghê Tư, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?
Người nọ nghe vậy lại cười!
- Tiêu tướng công, ta đã nói rồi, "Đới Nhĩ Tử", đương nhiên là muốn đưa ngươi quy thiên.
*****
Tiêu Khánh nghe vậy giật nảy mình toàn thân lạnh toát.
- Ngươi là...
- Ta là Ngọc Doãn Ngọc Tiểu Ất. Đa tạ Tiêu tướng công coi trọng, hôm nay đặc biệt đến đưa tiễn Tiêu tướng công ra đi.
Ngọc Doãn?
Tiêu Khánh không nói hai lời, quay đầu muốn bỏ chạy.
Nào biết được Ngọc Doãn hai ba bước đã vụt tới giữ lấy Tiêu Khánh. Bảo đao Lâu Lan đâm vào ngực Tiêu Khanh, Ngọc Doãn thuận thế cổ tay rung lên, bảo đao lập tức xoắn lấy làm tim Tiêu Khánh nát ra rồi sau đó lui ra sau một bước, rút bảo đao ra.
Một chùm máu tươi bắn lên trên người Ngọc Doãn.
Tiêu Khánh trợn to mắt nhìn Ngọc Doãn, cho đến lúc này, gã mới xem như thấy rõ ràng tướng mạo của Ngọc Doãn.
- Hảo hán tử!
Gã đã từng nghe cái tên Ngọc Doãn, từ lúc Tuần san Thời đại Đại Tống mới bắt đầu thiết lập thì gã đã có y tưởng lôi kéo Ngọc Doãn, đáng tiếc lại không có cơ hội.
Mà nay, gã rốt cục gặp được Ngọc Doãn, không nghĩ lại là một tình trạng như thế này.
Miệng há ra, thân hình Tiêu Khánh ngã lăn ra đất, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ cả mặt đất.
Ngọc Doãn cũng không chậm trễ, tiến lên một tay ôm lấy thi thể của Tiêu Khánh đi đến một miệng giếng cạn gần đó, ném Tiêu Khánh xuống. Đưa mắt nhìn chung quanh một cái, Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, đứng mặt sau bức tường hỏng, dồn khí đan điền, hai cánh dùng sức, trong miệng phát ra một tiếng rít gào như bò rống, húc vai đánh vào bức tường.
Mặt tường kia đã trải qua gió thổi ngày phơi nắng, sớm không chắc chắn.
Cú đụng này của Ngọc Doãn nặng ngàn cân.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang, đoạn tường kia trong khoảnh khắc liền sụp xuống, bịt kín giếng cạn.
Lúc này Ngọc Doãn mớ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại kiểm tra một chút, lúc này mới xoay người rời đi.
Đi ra ngõ nhỏ, chỉ thấy Vận ca đang cầm một bộ quần áo ở bên ngoài chờ. Ngọc Doãn cũng không nói lời vô nghĩa, tiến lên cởi áo bào dính máu ra, thay bộ y phục mới kia, nói với Vận ca:
- Vận Ca, đốt y phục này, xử lý sạch sẽ.
- Lang quân yên tâm, tuyệt sẽ không để lộ nửa điểm phong thanh.
Vận Ca dứt lời, đem nhét áo bào nhuốm máu vào trong rổ, rồi sau đó cầm cái rỏ đi nhanh.
Ngọc Doãn cũng nhanh chóng đi về hướng Sư Tử tiến, đi vào từ cửa sau, bộ dạng như say khướt lên tửu lâu.
- Sao Tiểu Ất đi lâu thế?
Triệu Kham, Chu Huyến còn có Diêu Bình Trọng và Trương Bá Phấn đang ngồi ở trong gian phòng, thấy Ngọc Doãn tiến vào, Triệu Kham không kìm nổi liền hỏi:
- Mới vừa rồi Tiểu Ất không được xem cảnh náo nhiệt rồi. Ha hả, cảnh tượng rất lớn đó. Không nghĩ tới trong thành Khai Phong này lại có người dám ám sát sứ giả Lỗ tặc.
Cảnh đó cũng thật hoành tráng, Tiểu Ất không được thấy, thật sự đáng tiếc.
Ngọc Doãn làm bộ như mơ màng:
- Có chuyện này sao?
- Đúng vậy.
Trương Bá Phấn đứng dậy tiến lên, giả bộ nâng Ngọc Doãn:
- Không ngờ ngươi đường đường là Ngọc Giao Long mà tửu lượng kém thế.
- Ai nói đấy, ta sẽ uống thắng ngươi.
Vừa nói, hắn vừa nháy mắt với Trương Bá Phấn.
Trương Bá Phấn chợt hiểu rõ, bộ dạng như trút được gánh nặng, đỡ lấy Ngọc Doãn ngồi xuống.
Cuộc chiến dưới lầu Sư tử đã chấm dứt, nhân mã phủ Khai Phong và Điện Tiền Ti cũng đã tới, gần trăm thích khách không ai sống sót.
Trong đó có đại bộ phận người là tự sát mà chết.
Máu tươi nhuộm đỏ cả đường cái sông Biện. Ngọc Doãn nằm tại lan can cửa sổ, nhìn vô số thi thể ngang dọc trên đường cái, trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác khó diễn tả.
Tử sĩ!
Những người này, rõ ràng là một đám tử sĩ.
Chỉ sợ bắt đầu từ lúc bọn họ xuất hiện đã chuẩn bị sẽ không sống.
Bọn họ làm hết thảy, cũng là vì tạo cơ hội cho Ngọc Doãn. Chủng Sư Đạo tín nhiệm ta như thế sao? Phải biết rằng lúc ấy, ta vẫn chưa đáp ứng với lão. Nếu hôm nay ta không ra tay, chỉ sợ Trương Bá Phấn cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn. Đời sau nói Đại Tống, tất nhiên ám nhược. Ai có thể lại biết sau lưng ám nhược lại ẩn giấu bao nhiêu nam nhi tâm huyết?
Lén lút nhìn về phía Trương Bá Phấn, từ trên mặt Trương Bá Phấn, Ngọc Doãn nhìn ra một chút bi thương.
Chỉ sợ, ngay cả Chủng Sư Đạo cũng đã chuẩn bị cái chết cho mình
Ngoài phòng truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó cửa phòng bị người ta đá văng.
Vài tên cấm quân Điện Tiền Ti xông tới, không đợi bọn họ mở miệng, Trương Bá Phấn đã quơ lấy một cái ghế, hung tợn ném vào tên cầm đầu.
- Đồ khốn khiếp, không nhìn rõ ai ở trong này sao?
Ghế dài trúng vào người tên cấm quân kia, vỡ tan ra.
Cấm quân cầm đầu bị đập vào đầu máu túa ra.
Không đợi gã hiểu rõ tình trạng, đã thấy quân mã nhà mình sắc mặt đại biến, liên tục khom người nói:
- Không biết Bộ suất và Kỵ suất uống rượu ở đây, kính xin thứ tội cho. Nhóm tiểu nhân cũng là phụng mệnh làm việc, dưới lầu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên cũng phải kiểm tra.
Rất rõ ràng, quân mã kia nhận ra Trương Bá Phấn và Diêu Bình Trọng.
Mà hai vị kia không phải ngồi ở vị trí chủ, thì có thể đoán ra thân phận của thiếu niên ngồi ở vị trí chủ kia cao hơn hai người đó rất nhiều.
Những người này, sao một quân mã sứ nho nhỏ như gã có thể gây vào.
Trương Bá Phấn cũng đang cực kỳ đau lòng cho những tử sĩ này, cho nên mới phẫn nộ ra tay như thế. Y cũng biết, sự việc này cũng không trách được đám cấm quân này, sự việc dưới lầu xảy ra lớn như vậy, đổi lại là người khác đến, cũng phải lần lượt kiểm tra.
Trong lúc đó, y cảm thấy có một sự hứng thú rã rời.
Trương Bá Phấn nhẹ nhàng mở miệng, lạnh nhạt nói:
- Vậy thì giờ còn muốn kiểm tra không?
- Không dám, không dám!
Quân mã sứ liên thanh thỉnh tội, lại liếc mắt ra hiệu một cái, cho người đỡ cấm quân ngã dưới đất lên đi ra ngoài, rồi sau đó vừa tuân lệnh vừa lui ra ngoài.
- Vương quân mã, làm sao vậy?
Một gã quan quân Điện Tiền Ti tiến lên hỏi.
Vương quân mã sứ kia liên tục cười khổ, dùng ngón tay chỉ vào đám người Ngọc Doãn ở nhã gian kia, nói:
- Truyền xuống, không được người nào quấy nhiêu người ở nhã gian kia.
Trương bộ suất và Diêu Kỵ suất đang uống rượu trong đó, nếu chọc giận bọn họ, cẩn thận khó sống.
Quan quân nghe vậy không khỏi co rụt cổ lại, vội vàng quay đầu truyền xuống.
Trong lòng Ngọc Doãn cũng bực bội, không kìm nổi uống liền mấy bát rượu, lúc này thì thật sự là ngà say rồi.
- Tiểu Ất, ngày mai đi sao?
- Đúng vậy, Xu Mật Viện đã truyền mệnh lệnh, ngày mai giờ mão xuất phát.
- Lần này đi Chân Định chính là triển khai kế hoạch lớn.
Ta thật sự cũng muốn đi... Ha hả, vậy thì tại đây chúc Tiểu Ất thuận buồm xuôi gió. Nếu có gì cần, thì cứ phái người truyền lời, nếu có thể giúp đỡ, tuyệt không chối từ.
Ngọc Doãn nghe vậy mỉm cười.
- Vậy thì, lúc đó Tiểu Ất sẽ làm phiền tới hai vị ca ca.
Xảy ra việc lớn như thế, mọi người cũng không có tâm tư uống rượu nữa.
Tuy Triệu Kham vẫn còn hứng thú, nhưng thấy mọi người đều mất vui, thì cũng đồng ý tan sớm.
Ngọc Doãn, Trương Bá Phấn và Diêu Bình Trọng bảo vệ Triệu Kham ra khỏi lầu Sư Tử, đã thấy toàn bộ đường cái Thái Bình Hưng Quốc hoàn toàn giới nghiêm. Đưa mắt nhìn khắp, khắp nơi đều là cấm quân tuần tra, cũng không thiếu sai dịch phủ Khai Phong phái tới.
Thi thể thích khách nằm trên đường, Ngọc Doãn tiễn Triệu Kham lên xe, từ xa nhìn thoáng qua những thi thể kia, trong mắt loáng ánh lệ.
Hít sâu một hơi, hắn xoay người lên ngựa, ngửa mặt chăm chú nhìn trời cao xanh thẳm, lát sau thúc giục vật cưỡi, cũng không quay đầu lại rời đi.
Mặc kệ thế nào, cuối cùng ta cũng không phụ máu tươi của những hảo hán đó!
← Hồi 272 | Hồi 274 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác