← Hồi 103 | Hồi 105 → |
Chủng Hỗ ngẩn ra, không đợi mở miệng, Trương Ngọc đã nói:
- Ông ấy nói, ngươi không được dễ dàng nghi ngờ bạn của ngươi. Hành động của Địch tướng quân, có lẽ các ngươi có nhiều khó hiểu, nhưng nếu xem ngài ấy là bạn, thì nhất định không được nghi ngờ ngài ấy! Cha ngươi vừa mới chết, thì ngươi vứt lời nói của cha người ở sau đầu rồi à?
Sắc mặt Chủng Hỗ tái nhợt, không kìm được sờ sờ lên má, nhìn tóc bạc trên đầu Địch Thanh, đột nhiên quỳ xuống nói:
- Địch tướng quân, ta sai rồi, ta nghe lời ngài.
Địch Thanh vội đỡ Chủng Hỗ dậy, xúc động nói:
- Ngươi không làm gì sai, nhưng mệnh lệnh này của ta, cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
Trương Ngọc thấy đám bá tính vẫn còn chần chờ, cao giọng nói:
- Chúng ta tin Chủng đại nhân không?
Đám bá tính lập tức nói:
- Tin!
- Nhưng trong đời Chủng đại nhân, tin nhất chính là Địch tướng quân!
Trương Ngọc giương giọng nói:
- Ông ấy tin Địch tướng quân, cho nên luôn chờ Địch tướng quân. Nếu Chủng đại nhân tin Địch tướng quân, chúng ta có lý do gì không tin quyết định của Địch tướng quân?
Lời vừa nói ra, mọi người im lặng một lát, cuối cùng có người đứng ra nói:
- Tôi tin Địch tướng quân, Địch tướng quân, ngài bảo chúng tôi rút lui, nhất định có cái lý của ngài.
Một người đứng ra, càng nhiều người đứng ra, bảy miệng tám nói nói:
- Chúng tôi tin Địch tướng quân.
Địch Thanh thở nhẹ một hơi, cao giọng nói:
- Thật ra các ngươi nên hiểu, Chủng đại nhân giữ không phải là thành Tế Yếu, mà là các ngươi. Ông ấy chờ ta đến, cứu cũng không phải cô thành, mà là bá tính trong thành.
Mọi người nghe vậy, nghĩ tới Chủng Thế Hành đã chết, mũi cay cay, mãi tới lúc Địch Thanh nói ra, rất nhiều người lúc này mới có chút bừng tỉnh.
Địch Thanh lại nói:
- Thành Tế Yếu trước mắt là cô thành, muốn giữ được, nhất định phải tốn rất nhiều sức lực. Chúng ta muốn công đánh quân Hạ, tuyệt không tể tự trói tay chân mình! Các ngươi tin Địch Thanh ta, ta có thể bỏ thành Tế Yếu, cũng nhất định có thể đoạt thành trì về.
Chủng Hỗ tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
- Địch tướng quân, nếu đã như vậy, xin ngài hạ lệnh đi!
Địch Thanh tinh thần chấn động, lập tức lệnh bá tính trong thành thu dọn bao gói đồ nữ trang, chia đội ba đường tiến vào ba trại Tam Xuyên, Cao Bình và Hoài Viễn. Quân Trấn Nhung tuy kinh nghiệm chiến sự đã lâu, nhưng ba trại này vẫn kiên trì như trước không phá. Địch Thanh biết bá tính thành Tế Yếu rất nhiều, do đó muốn phân làm ba trại tiến hành sắp xếp ổn thỏa.
Lúc đợi bá tính trong thành bận rộn một trận, Hàn Tiếu vội đến nói:
- Địch tướng quân, Quách tiểu ca dùng phích lịch đại phá Thiết diêu tử của quân Hạ, bây giờ đang đánh nghi binh thành Cổ Dương.
Trên mặt Địch Thanh có phần ý vui mừng, nói:
- Quách Quỳ trưởng thành rồi.
Tướng quân đầu não chỉ huy quân phích lịch đại phá Thiết diêu tử, chính là Quách Quỳ. Vốn năm đó lúc Cát Hoài Mẫn được phái đi tây bắc đối kháng Nguyên Hạo, Địch Thanh lo lắng, viết thư nhờ Quách Quỳ xin ý kiến Triệu Trinh, nói Cát Hoài Mẫn không hề biết binh. Quách Quỳ lập tức không những nói với Triệu Trinh, còn cho rằng Cát Hoài Mẫn hỉ công kiêu hạnh, đồ dũng vô mưu, tất làm hỏng đại sự triều đình.
Sau đó Cát Hoài Mẫn binh bại chứng minh dự đoán của Quách Quỳ, Triệu Trinh vì cho rằng Quách Quỳ biết binh, trước khi phái Địch Thanh tới tây bắc cấp cứu, đã phái Quách Quỳ cũng tới tây bắc làm tướng.
Quách Quỳ không làm nhục danh của Quách Tuân, cũng văn võ song toàn, thiếu niên lão thành. Lần này cùng theo Địch Thanh xuất binh, mưu lược khá xa, làm Địch Thanh sớm nhìn với cặp mắt khác.
Trương Ngọc bên cạnh nghe được, tuy vui với sự trưởng thành của Quách Quỳ, nhưng khó hiểu nói:
- Thành Cổ Dương không phải sớm công phá rồi sao?
Địch Thanh cười khổ nói:
- Trước mắt thành Cổ Dương là Một Tàng Ngoa Bàng trấn thủ, người này tay nắm tinh binh hai chục ngàn, đa mưu túc trí, sao có thể không đề phòng ta đánh lén?
Thấy Trương Ngọc càng hoang mang, Địch Thanh giải thích nói:
- Đây kỳ thực là một kế của Quách Quỳ. Y biết Thiết diêu tử là đại họa của quân ta, do đó dốc sức chuẩn bị tiêu diệt Thiết diêu tử. Quách Quỳ nói đánh thành Cổ Dương không cần khẩn trương, nhưng chỉ cần ngăn chặn xuất binh của thành Cổ Dương, sau đó đốt lên một đống lửa thật lớn. Quân Hạ ở phía Sơn Cương không nhìn thấy tình hình, chỉ thấy khói dày cuồn cuộn, lại cộng thêm quân ta reo hò, bọn chúng tất nhiên cho rằng thành trì bị phá.
Trương Ngọc chợt nói:
- Bọn chúng lòng quân vừa loạn, tất nhiên không công tự phá rồi.
Địch Thanh gật đầu nói:
- Nhưng quân Hạ dù sao cũng là tác chiến nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, bọn chúng tan nhanh, tụ lại nghĩ cũng nhanh. Trương Nguyên lão lạt, tuy thua một trận, nhưng nhìn thấu thủ đoạn của chúng ta. Hơn phân nửa nóng lòng cứu vãn sĩ diện, lại triệu tập tiến công Đại Tống.
- Vậy chúng ta cũng không thể sợ bọn chúng!
Trương Ngọc nói:
- Địch Thanh, ta tuy ủng hộ quyết định của ngươi, nhưng vẫn cho rằng bỏ thành Tế Yếu không phải là chủ ý hay.
Hàn Tiếu bên cạnh không kìm được nói:
- Trương tướng quân, ngài có điều không biết. Lần này đến cứu thành Tế Yếu, triều đình cho rằng, vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Triều đình tuy bảo Địch tướng quân tới tây bắc, nhưng thầm hạ chỉ nói, có thể không cứu thành Tế Yếu.
Trên mặt Trương Ngọc biến sắc, mắng:
- Ta rủa tổ tông nó.
Y trong lòng phẫn nộ, cũng không biết là mắng người nào.
Hàn Tiếu nói:
- Nhưng Địch tướng quân không thể không cứu, do đó liều lĩnh cãi thượng lệnh vội tới thành Tế Yếu. Chủng đại nhân kỳ thực sớm dự tính bị vây, do đó đều giữ bát sĩ tinh binh ở bên ngoài, vì thế Địch tướng quân mới có thể lại lãnh tinh binh. Thực ra bọn ta xưng năm mươi ngàn đại quân, nhưng căn cơ của tinh binh vẫn là bát sĩ. Bát sĩ toàn bộ đứng lên, cũng chỉ mười ngàn người. Quân Tống còn lại, toàn dựa vào Địch tướng quân không bám vào một khuôn mẫu, dùng cách chiêu binh dọc đường, để nhiệt huyết nam nhi của trại Bảo ở dọc đường nhập vào. Còn những lương thảo đó, đều là của bá tính và trại Bảo tiết kiệm mà có, muốn chờ triều đình điều vận lương thảo, thật không biết năm nào tháng nào nữa.
Địch Thanh vỗ vỗ vai của Trương Ngọc, nói tiếp:
- Ta biết các ngươi đều không nỡ bỏ thành Tế Yếu, nhưng trước mắt quân ta cũng tổn thất không ít, lương thảo cũng dùng gần hết. Thành Tế Yếu có khó, có Địch Thanh ta mang binh đến cứu. Nhưng nếu ta cũng bị vây trong này.
Không nói nữa, ý của lời nói chính là:
- Nếu Địch Thanh ta bị vây, thì chỉ có thể chờ chết, còn có ai dám đến cứu chứ?
Trương Ngọc biết tất cả ngọn nguồn, có chút áy náy nói:
- Địch Thanh, ta hiểu lầm ngươi rồi.
Địch Thanh thúc Trương Ngọc một quyền, cười nói:
- Huynh đệ nhiều năm, hà tất nói những lời này chứ? Ngươi không hiểu, còn có thể ủng hộ ta, chỉ dựa vào điểm này, thì không uổng giao tình nhiều năm của chúng ta.
Hắn cũng rất lâu không có gặp Trương Ngọc, lúc gặp được Trương Ngọc, khó tránh khỏi nhớ tới nhóm huynh đệ của cấm quân doanh năm đó, có chút bùi ngùi.
Bùi ngùi chỉ là chợt nhớ, Địch Thanh nói:
- Trương Ngọc, ngươi dẫn binh lính trong thành hộ tống một đội bá tính đi trại Hoài Viễn. Hàn Tiếu, ngươi bảo Quách Quỳ hộ tống một đội bá tính đi Cao Bình, một đội bá tính khác, bảo Dũng lực bộ bạo chiến dẫn đội hộ tống, lập tức xuất phát, không được chậm trễ. Đúng rồi, quân Hạ mà Dã Lợi Trảm Thiên suất lĩnh bây giờ là đi hướng nào?
Hàn Tiếu cười:
- Lão suất quân đi hướng nam, sau khi đánh lạc hướng đối phương thì quay lại hướng bắc.
Địch Thanh nói:
- Người này giỏi về lãnh quân, không thể không đề phòng. Ngươi phái đặc lệnh mật thiết để ý quân Hạ, nếu tin tức có đại quân tụ tập, lập tức bẩm báo. Còn nữa, lệnh quân ta tiếp tục tăng cường ép thành Cổ Dương, đợi sau khi toàn bộ bá tính an toàn rút đi, thì phải chuẩn bị trở về.
Trong lòng nghĩ tới:
- Lúc này tuy đã đánh bại quân Hạ, nhưng phải đề phòng bọn chúng phản công. Chỉ cần sau khi bá tính thành Tế Yếu an toàn rút đi, hắn dựa vào đại quân vẫn chống kháng ở trại Cao Bình, nếu chỉnh đốt nhân mã thật tốt, thì có thể mưu đồ dần dần.
Đột nhiên trong lòng có một ý niệm:
- Nhưng triều đình có ủng hộ ta tiến công nước Hạ không?
Hàn Tiếu lãnh quân rời đi, Địch Thanh giao chuyện còn lại cho Trương Ngọc xử lý. Vốn nghĩ mai táng Chủng Thế Hành chu đáo, không ngờ Chủng Hỗ sớm một ngọn lửa thiêu thi thể của cha. Thì ra Chủng Thế Hành sớm để lại duy ngôn, một cái xác giữ lại cũng vô dụng, một ngọn lửa thiêu cháy là được rồi. Chủng Hỗ không dám làm ngược lại nguyện vọng của phụ thân, lúc thu liệm tro cốt, nước mắt chảy dài.
Địch Thanh trong lòng xúc động, bảo Chủng Hỗ và một đội bá tính thành Tế Yếu tới trại An Bình, lệnh Quách Quỳ dọc đường hộ tống. Hắn tự mình lại lãnh thêm binh sĩ, vội tới thành Tế Yếu.
Trên thành Cổ Dương sớm treo đầy cờ xí, đao thương san sát, thiết giáp hàn quang, xa xa vọng nhìn, canh phòng nghiêm ngặt, không gì phá nổi.
Quân Tống mấy lần công đánh, đều vô công mà phản, nhưng quân Tống công đánh cũng không chỉ là làm như vậy, lúc này việc cấp bách chính là hộ tống bá tính rút lui. Một trăm ngàn binh của Trương Nguyên, không có lương thảo cung ứng, nhất định không thể tập trung. Do đó quân Tống chỉ cần ngăn chặn thành Cổ Dương xuất binh, chính là nhiệm vụ đã thành.
Thoáng cái đã qua một ngày, Địch Thanh trong lòng dự tính, chỉ cần qua một ngày, thì có thể từ từ lui binh. Hắn tuy tác chiến dũng mãnh, nhưng chuyện đụng tới tác chiến, đều là sau khi mưu mà định, càng là quý trọng tính mạng của binh lính, không muốn làm tổn thương không đáng.
*****
Đang lúc suy nghĩ, có tiếng vó ngựa gấp, Địch Thanh quay đầu nhìn qua, thấy là du kỵ quân Tống, thấy trên trán du kỵ có mồ hôi, trong lòng hơi trầm, biết tất có quân tình khẩn cấp.
Nhưng lúc này, lại có thể có bất trắc gì xảy ra?
Du kỵ đó còn chưa tới trước mặt Địch Thanh, người đã bay xuống ngựa, quỳ một gối nói:
- Địch tướng quân, đại sự không tốt. Quách tướng quân hộ tống bá tính thành Tế Yếu đi tới trại Cao Bình, lúc qua dãy núi Trường Bạch, đột nhiên đại đội quân Hạ xông ra, quân Hạ lại có hơn mười ngàn, thế tới hung mãnh. Quách tướng quân khó có thể chống đỡ, dẫn bá tính lui vào núi Trường Bạch, bây giờ tình thế không rõ!
Địch Thanh trên lưng ngựa khé lắc người, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói:
- Sao có thể, quân Hạ làm sao tụ tập đại quân công kích Quách Quỳ nhanh như vậy? Không thể được. Quân Hạ này từ đầu đến?
Hắn nghĩ không hiểu. Lần này hắn xuất binh tuy vội, nhưng đã điều tra rõ quân tình của quân Hạ trước, càng có thám tử điều tra hướng đi phía Hoành Sơn quân Hạ. Quân hạ nếu có tiếp viện nữa, hắn không lý nào không biết!
Vừa nghĩ tới Quách Quỳ phụ trách hộ tống đám người Chủng Hỗ tiến vào Cao Bình, đầu óc Địch Thanh càng là một khoảng trống rỗng.
Quách Quỳ là em của Quách Tuân, Chủng Hỗ là con trưởng của Chủng Thế Hành. Quách Tuân, Chủng Thế Hành đều đối vối hắn tình nghĩ sâu nặng. Nếu hai người này có chuyện, Địch Thanh hắn còn mặt mũi nào sống trên đời?
Địch Thanh lắc đầu, thở dài một hơi, làm mình bình tĩnh lại.
Bình tĩnh, đây là chuyện trước mắt hắn phải làm. Bình tĩnh... nhưng bình tĩnh có ích không? Địch Thanh chỉnh lý tư tưởng, chậm rãi hỏi:
- Hàn Tiếu thì sao?
- Hàn Tiếu biết được tin này, cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy quân Hạ mưu đồ đã rất lâu, cũng không vội triệu tập. Nhưng Trương Nguyên không thể nhanh triệu tập nhân thủ như vậy. Hàn Tiếu đã kịp thời chạy trở lại, lệnh thuộc hạ đến thông báo Địch tướng quân, lại lệnh người đi triệu tập nhân thủ có thể triệu tập, vội đi núi Trường Bạch cứu viện. Nhưng Hàn Tiếu nói, nếu quân Hạ đông, chỉ sợ nhân thủ của y cũng không lo được, vẫn xin Địch tướng quân sớm quyết định.
Lúc này ba người Lý Đinh, Qua Binh, Trương Dương đều đã vây đến, nghe vậy nói:
- Địch tướng quân, việc không nên chậm trễ, chi bằng triệt binh nhanh tới núi Trường Bạch rồi hãy nói?
Địch Thanh lắc đầu, nói:
- Không được, quân Hạ có mưu đồ, đột nhiên tiến công bá tính rút lui của quân ta, chính là dẫn dụ chúng ta lui binh. Nếu chúng ta mạo muội lui binh đi cứu Quách Quỳ, thành Cổ Dương xuất binh hai đường hiệp công, chúng ta phải làm thế nào?
Nói tới đây, Địch Thanh nhìn về phía thành Cổ Dương, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, có chút bừng tỉnh nói:
- Ta hiểu rồi, hay cho một Một Tàng Ngộ Đạo!
Mọi người vẫn không hiểu, đều hỏi:
- Địch tướng quân, ngài hiểu ra cái gì vậy?
Địch Thanh cắn răng nói:
- Ta vẫn không hiểu quân Tống ở đâu xông ra, bây giờ hiểu rồi. Quân Hạ xuất công, vốn là quân thủ thành Cổ Dương.
Mọi người cả kinh, Qua Binh hỏi:
- Sao có thể? Thành Cổ Dương vốn là kho lương của đại quân Hạ. Một Tàng Ngộ Đạo trấn thủ kho lương, trách nhiệm trọng đại, làm sao có thể dễ dàng chia thành nửa số binh lực xuất đi chứ?
Địch Thanh cũng là lòng có khó hiểu, thầm nghĩ Qua Binh nói cũng có lý, nhưng nếu không phải binh lực của thành Cổ Dương, vậy không cách nào giải thích quân Hạ làm sao còn có thể có hơn mười ngàn đại quân tụ tập. Một Tàng Ngộ Đạo lần này chia binh ra, quả thật dụng ý cổ quái, chẳng lẽ y có nghĩ tới nghĩ tới Trương Nguyên sẽ bại? Chẳng lẽ y sớm đoán được sau khi Địch Thanh dành thắng lợi thì sẽ bỏ thành Tế Yếu? Một Tàng Ngộ Đạo chia binh lực ra, bỏ trống thành Cổ Dương, vạn nhất Địch Thanh thật sự lệnh người cường công, thành Cổ Dương nói không chừng sớm đã bị phá. Một Tàng Ngộ Đạo tính toán như vậy, bỏ mặc an nguy của một trăm ngàn quân Hạ không quan tâm, chẳng lẽ chỉ muốn tập kích bá tính rút lui.
Rất nhiều chuyện khó có thể thuyết phục, Địch Thanh lại hạ quyết tâm, lệnh nói:
- Nếu biết ta đoán thật hay giả, một trận chiến có thể biết. Qua Binh, Trương Dương, hai người các ngươi truyền quân lệnh của ta, lệnh quân ta hôm nay giả ý rút quân, xem địch thủ phải chăng muốn đuổi. Quân hạ nếu không đuổi ra, thì chứng tỏ trong thành vô lực xuất binh. Các ngươi lập tức trở lại công thành, công thành lần này, một mặt xem binh lực thật sự trong thành, hai để gây chú ý cúa quân Hạ bên ngoài. Nếu có thể phá thành, đốt lương thảo của quân Hạ, làm bọn chúng nội trong thời gian ngắn không thể quật sóng lại. Lý Đinh, ngươi lệnh quân sĩ Tử phẫn toàn bộ tụ tập, theo ta nhanh tới núi Trường Bạch. Qua Binh, ngươi toàn lực công đánh hai ngày, nếu thành vẫn không phá, lập tức rút lui, không được trì hoãn.
Hắn nghĩ quân Hạ tuy đông, nhưng Quách Quỳ chọn núi Trường Bạch chống cự địch, là hành động sáng suốt. Trước mắt đội Tử phẫn tuy chỉ mấy trăm người, nhưng vẫn là tinh binh, thích hợp đối kháng địch thủ trong núi.
Mệnh lệnh vừa hạ, mọi người y lệnh mà đi, Địch Thanh tuy lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn bình tĩnh hành sự.
Dọc theo đường chạy về hướng đông, lúc mặt trời lặn mọi người đã cách núi Trường Bạch không xa.
Lúc này mặt trời chiều ngã về hướng tây, ánh sáng còn lại rải rác trên núi Trường Bạch. Nhìn về phía xa có rừng cây xanh ngắt, tà dương vàng rực, trong cảnh sắc mang theo phần lãnh vận.
Địch Thanh thầm nghĩ, lúc này bọn người Binh Qua, cũng phải công thành rồi. Nhưng tới lúc này hắn càng quan tâm là, Quách Quỳ, Chủng Hỗ và đội bá tính rốt cuộc thế nào rồi?
Trên đường đi, sớm có Hàn Tiếu để lại nhân thủ trên đường truyền báo tin tức. Tới trước núi, chỉ thấy xung quanh móng ngựa ngổn ngang, thi thể chất chồng, có quân Tống có quân Hạ, làm thay đổi màu xanh của núi, mang phần huyết ý của chiến trường ác liệt.
Sớm có binh sĩ đợi lệnh tiến lên nói với Địch Thanh:
- Địch tướng quân, lúc Hàn Tiếu tới, Quách tướng quân đã dẫn bá tính trốn vào sơn lĩnh. Còn quân Hạ lúc này có năm ngàn binh mã tụ tập ở phía đông núi, hơn phân nửa là muốn đuổi giết bá tính chạy về phía đông của chúng ta. Bọn chúng còn chia ra nửa số binh mã đuổi vào sơn lĩnh!
Địch Thanh cả kinh, chân mày càng nhíu chặt, thầm nghĩ quân Hạ lấy đồng bằng giao chiến là lợi hại nhất. Trước đây mỗi lần tác chiến, đều là kéo ra đồng bằng tác chiến. Lần này quân hạ lại xông vào sơn lĩnh chém giết quân dân Đại Tống, rốt cuộc bọn chúng đang ôm mục đích gì?
Chẳng lẽ, quân Hạ đại bại, một lòng oán độc muốn trút lên người quân dân rút lui này sao?
Địch Thanh vốn cho rằng đội quân Hạ là Một Tàng Ngộ Đạo chỉ huy, thấy quân Hạ khác thường như vậy, ngược lại có chút chần chừ. Một Tàng Ngộ Đạo kinh nghiệm lão đạo, sao có thể lại làm chuyện liều lĩnh thế này?
Thấy đám người Lý Đinh đều nhìn hắn, Địch Thanh không khỏi lại cân nhắc ngoài sơn lĩnh, nói với đội chờ lệnh:
- Đi vào tìm!
Nhưng sơn lĩnh mênh mông, cho dù mấy chục ngàn người xông vào, cũng như mò kim đáy bể. Địch Thanh vào sơn lĩnh, trong lúc nhất thời cũng có chút chau mày. Đúng lúc này, Hàn Tiếu vội tới, Địch Thanh rất vui mừng nói:
- Hàn Tiếu, có tìm được hành tung của bọn người Quách Quỳ không?
Hàn Tiếu cũng vội đến mức trán đầu mồ hôi, nói:
- Địch tướng quân, sau khi mạt tướng chạy tới, toàn lực lục soát, phát hiện mấy chỗ hành tung của bá tính, phần lớn bình yên vô sự. Nghe bá tính đó nói, quân Hạ giết đến như điên cuồng, Quách Quỳ dùng phích lịch cản địch, dẫn binh vừa đánh vừa lui mới bảo vệ bá tính bình an tới chỗ này. Vốn cho rằng quân Hạ sẽ thu tay, không ngờ bọn chúng lại công vào sơn lĩnh. Quách Quỳ dẫn mấy trăm người dẫn dụ quân Hạ vào sơn lĩnh phía bắc, lúc này không biết là tình hình thế nào. Đúng rồi, Chủng Hỗ vô sự.
Y biết Địch Thanh đương nhiên quan tâm Chủng Hỗ và Quách Quỳ, là nói ra tin tức này, vẻ mặt đầy hoang mang, rõ ràng cũng không biết quân Hạ rốt cuộc là dụng ý gì.
Chẳng lẽ quân Hạ đau lòng Thiết diêu tử bị quân Tống giết chết, lúc này mới điên cuồng quay trở lại trả thù sao?
Địch Thanh lập tức nói:
- Hàn Tiếu, ngươi lập tức dẫn bọn ta đi.
Hàn Tiếu gật đầu, đi trước về phía bắc sơn lĩnh, trên đường đi chỉ gặp được ngựa vô chủ hí bi thương quanh quẩn không đi, tàn đao đoạn kiếm thất lạc xuống đất, thi thể chất chồng.
Có quân Hạ, có quân Tống, tuy nói quân Hạ chiếm nhiều, nhưng quân Tống cũng không ít.
Địch Thanh lệnh thủ hạ kiểm tra, không có phát hiện thi thể của Quách Quỳ. Địch Thanh hơi thở hắt ra, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Thầm nghĩ Quách Quỳ chỉ dẫn hơn ngàn kỵ binh hộ tống bá tính rút lui, trên đường đi thấy quân Tống chết bị thương đã nhiều, lúc này Quách Quỳ thế nào rồi? Bọn họ men theo hướng vết máu thi thể tìm kiếm. Sắc trời dần tối, tới sau chỗ Sơn Cương, vết máu thi thể đã không thấy.
Địch Thanh trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ nếu không có vết máu, chỉ có thể có một giải thích, chiến sự đã hết.
Quách Quỳ lấy ít địch nhiều, dữ nhiều lành ít.
Lúc này Lý Đinh đột nhiên giơ tay chỉ về sườn núi nói:
- Trong này còn có vết máu.
Địch Thanh liếc nhìn qua, chỉ nhìn thấy cỏ xanh cây khô trên đất có dấu vết bị chém đứt, có vết máu lưu lại.
Tuy không biết có phải là Quách Quỳ để lại không, nhưng Địch Thanh sao có thể bỏ qua? Quay đầu nói với đám thủ hạ:
- Men theo hướng này mở rộng phạm vi tìm kiếm, khi có tin, dùng pháo hoa thông báo.
Mọi người gật đầu, lần lượt xuống sườn núi. Địch Thanh trong lòng lo lắng, vọt tới trước nhất, mọi người chia ra tìm kiếm. Càng rộng càng rộng, tới chỗ sườn cao hơn, trước sau vẫn không có nhìn thấy bóng dáng con người.
*****
Hàn Tiếu có chút kỳ lạ, thầm nghĩ, chiến dịch lần này rất là kỳ quái, quân Hạ muốn truy đuổi Quách tướng quân liều mạng như vậy, là tại sao chứ? Vừa mới nói ra nghi hoặc, hai chân mày Địch Thanh khẽ nhuếch, đã khẽ quát:
- Ai?
Chỗ rừng rậm phía xa, có tiếng bước chân truyền tới, trong tiếng quát hỏi của Địch Thanh, đã bay đến tiếng bước chân phía trước, trường đao thiểm điện, đã gác dưới cổ người đó.
Trong mắt Địch Thanh, đột nhiên hiện ra phần kinh ngạc, nhíu mày nói:
- Vệ Mộ Sơn Phong, sao là ngươi?
Người từ rừng rậm đi tới chính là Vệ Mộ Sơn Phong tộc trưởng của tộc Vệ Mộ.
Năm đó tộc Vệ Mộ tạo phản, bị Nguyên Hạo trấn áp đẫm máu, bị thương chết hơn nửa. Vệ Mộ Sơn Phong dẫn em gái Vệ Mộ Sơn Thanh tránh nạn ở cảnh địa Diên Châu. Không ngờ lúc đó cha con Hạ Thủ Uân cấu kết với Nguyên Hạo, do đó cố ý dung túng đám người Tiền Ngộ Bản giết người Phiên lấy công, làm xấu quan hệ của người Phiên và người Tống, phải trái lẫn lộn. Năm đó tộc Vệ Mộ ba người anh của a Lý đều bị Tiền Ngộ Bản giết. Chuyện này xém chút nữa gây nên ác chiến biên thùy. Sau đó may mắn được Địch Thanh tìm ra chân tướng, lúc này mới trả lại tộc Vệ Một một công đạo. Sau đó Vệ Mộ Sơn Phong vẫn ở lại tây bắc buôn bán, Địch Thanh cũng không có qua lại với y nữa, không ngờ hôm nay lại đụng mặt ở đây.
Trên mặt Vệ Mộ Phong Sơn vốn có hoảng hốt, thấy là Địch Thanh, thở nhẹ nói:
- Địch tướng quân, ta đang muốn tìm ngài.
Địch Thanh để ý tới cái túi da trên tay Vệ Mộ Sơn Phong, chau mày nói:
- Ngươi tìm ta? Sao ngươi có thể ở đây? Trên tay ngươi là cái gì?
Vệ Mộ Sơn Phong thấy Địch Thanh đang nhìn túi da trong tay y, thấp giọng nói:
- Đây là đầu của Trương Nguyên, là Quách Quỳ giết ông ta!
Địch Thanh rất là tĩnh lạnh, cũng thất thanh nói:
- Đầu của Trương Nguyên? Của Trung thư lệnh Trương Nguyên?
Vệ Mộ Sơn Phong đưa qua cái túi da, Hàn Tiếu hơi có đề phòng, không kìm được tiến lên một bước.
Địch Thanh ánh mắt sắc bén, thấy Hàn Tiếu cẩn thận, biết Hàn Tiếu nghi ngờ dụng ý của Vệ Mộ Sơn Phong, chậm rãi gật đầu, ý chỉ Hàn Tiếu tự mình phải cẩn thận.
Vệ Mộ Sơn Phong đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, quả thật làm Địch Thanh có chút nghi ngờ.
Địch Thanh nhận lấy túi da, thì cảm thấy trên túi da có mùi máu tanh cực kỳ nồng nặc. Run lên, trong túi da có món đồ rớt lăn xuống đất. Hàn Tiếu lay ngọn đuốc nhìn, thấy đó quả thật là một đầu người, đầu người đó máu chảy đầm đìa, không còn vẻ phóng khoáng trước đây của Trương Nguyên nữa, nhưng đầu người đó rõ ràng chính là của Trương Nguyên.
Hai tròng mắt Trương Nguyên trợn tròng, khóe miệng hơi mở, trong mắt tựa hồ lộ ra vẻ khó tin nổi.
Lão không ngờ Quách Quỳ có thể giết lão? Có lẽ lão không nghĩ trong đầu đường đường chí lớn, lại có một ngày tan tác?
Địch Thanh nhìn đầu của Trương Nguyên cũng khó có thể tin, không tin đường đường một Trung thư lệnh lại chết thế này.
- Ông ta chết thế nào? Đột nhiên nghĩ tới Quách Quỳ, Địch Thanh vội hỏi:
- Quách Quỳ ở đâu?
Vệ Mộ Sơn Phong có chút lo lắng nói:
- Nói ra thì dài. Nhưng Địch tướng quân, trước mắt Quách Quỳ bị trọng thương, ngài phải nhanh đi xem xem.
Địch Thanh cả kinh, trong lòng nghi hoặc, nhưng không thể chần chờ, lập tức nói:
- Dẫn ta đi.
Hắn liếc nhìn ra ám hiệu với Hàn Tiếu, Hàn Tiếu nháy tiếng chim hót truyền lệnh, triệu tập mọi người về hướng này.
Vệ Mộ Sơn Phong đã bước qua rừng rậm, qua một con suối nhỏ, quẹo qua một khe núi, phía trước xuất hiện một nhà gỗ, Hàn Tiếu đột nhiên nói:
- Tộc trưởng Vệ Mộ, sao ngươi có thể quen biết Quách Quỳ tướng quân?
Chuyện này quả thật khá kỳ lạ. Quách Quỳ vốn đều ở trong kinh, cũng chỉ mới tới tây bắc, Vệ Mộ Sơn Phong vốn không nên quen Quách Quỳ mới đúng.
Vệ Mộ Sơn Phong vừa đi vừa nói:
- Thật ra ta cũng không quen Quách Quỳ tướng quân, nhưng ta nghe Địch tướng quân kêu gọi quân Tống đối kháng quân Hạ, do đó cũng muốn đến giúp một tay. Vì thu thập những lương thảo chuyển tới, không ngờ trên đường đụng phải quân Hạ, đội thương nhân chúng tôi bị tản ra, ta cũng ẩn tới chỗ này, gặp Trương Nguyên đang dẫn mấy người truy giết Quách Quỳ tướng quân. Quách Quỳ tướng quân lúc đó đã bị thương rất mệt, nhưng phát uy hẳn lên, lại giết mấy thủ hạ của Trương Nguyên, lại giết Trương Nguyên.
Đang lúc nói chuyện, trên mặt Vệ Mộ Sơn Phong lộ ra ý sùng kính:
- Địch tướng quân, Quách Quỳ tướng quân này quả thật lợi hại, nhưng lúc đó ngài ấy cũng sắp ngất đi. Ta quen Trương Nguyên, thấy ngài ấy giết Trương Nguyên, cảm thấy hoang mang. Quách Quỳ nói, Địch tướng quân nhất định sẽ đến cứu anh ta, bảo ta chặt đầu của Trương Nguyên làm tín vật đến cầu cứu ngài.
Đang lúc nói chuyện, Vệ Mộ Sơn Phong đã đi tới trước nhà gỗ, Địch Thanh chau mày, hỏi:
- Ngươi khẳng định Quách Quỳ ở trong ngôi nhà này không?
Nhà gỗ đó giống như là chỗ ở của thợ săn trong núi, rách nát tả tơi.
Vệ Mộ Sơn Phong cười cười:
- Đương nhiên không phải rồi, bây giờ trong núi vẫn còn quân Hạ, ta làm sao dám giấu ngài ấy ở chỗ lộ liễu như vậy?
Nói rồi đi tới phía sau căn nhà. Ở đó có đống cỏ khô lớn, Vệ Mộ Sơn Phong đẩy đóng cỏ khô ra, lộ ra Quách Quỳ bên trong.
Quách Quỳ cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đóng chặt, hơi thở yếu ớt.
Địch Thanh thấy rồi, vừa mừng vừa đau. Hắn vốn vẫn cảm thấy Vệ Mộ Sơn Phong đến quả thật có chút trùng hợp. Lúc này nhìn thấy Quách Quỳ, không do dự nữa, tiến lên một bước tới ôm Quách Quỳ nói:
- Tiểu Quỳ, ngươi sao rồi?
Rồi đột nhiên, trong lòng có phần cảnh giác.
Địch Thanh thân trải qua trăm trân chiến, đầu đao liếm máu, sớm đã có trực giác nhạy bén hơn người bình thường.
Giây khắc đó, hắn đã phát giác, có nguy hiểm! Ngay ở bên cạnh!
Bùn đất bay lên, đã che chặn hai mắt của Địch Thanh, Quách Quỳ đột nhiên dựng dậy, đã chạy tới trước mặt Địch Thanh, sau đó đột nhiên nghe một tiếng "phập" vang lên, một thương đâm ra, muốn đâm vào lưng của Quách Quỳ.
Dưới người Quách Quỳ đang hôn mê còn có người, người đó ẩn trong bùn, thích khách trong bùn trong nháy mắt lên trước Địch Thanh, đột nhiên bật dậy, lấy Quách Quỳ làm thuẫn, một thương đâm ra.
Một thương này mắt thấy thì muốn đâm xuyên lưng của Quách Quỳ, đâm thấu ngực của Địch Thanh.
Một thương này, ác độc âm hận, thời cơ thật tốt. Người xuất thương rõ ràng biết, có Quách Quỳ, ép đâm Địch Thanh càng có nắm chắc, Quách Quỳ có nguy hiểm, Địch Thanh phải cứu.
Thích khách này quả thật còn phải rõ Địch Thanh hơn cả Địch Thanh!
Trong tiếng rống của Địch Thanh, không lui mà tiến, thân hình vừa chuyển, đã chặn trước người Quách Quỳ, Liên Tử thương đã đâm vào dưới hông của Địch Thanh, sắc máu đã hiện, không đợi tiến nữa, Địch Thanh xuất đao.
Đơn đao vừa rút ra, Liên Tử thương đã đánh ra.
Thương vừa đánh ra, người đó đã như một con diều hâu xoay người, bay ngược ra ngoài. Có ánh đao lóe sáng, giống như rạch vào ngực của người đó.
Một đao của Địch Thanh vừa chém xuống, mũi đao có máu.
Người đó vừa lùi lại, nháy mắt đã lùi cách hơn mười trượng. Đám người Hàn Tiếu thấy Địch Thanh gặp tập kích, vẫn kinh hãi tiến lên, Địch Thanh đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy, quát:
- Đi!
Hàn Tiếu, Lý Đinh đều đã nhảy tới bên cạnh Địch Thanh, thấy sắc mặt Địch Thanh đã đổi, đều run sợ.
Đúng lúc này, có tiếng sáo lay động, tiếng sáu du dương, sầu triền miên. Địch Thanh nghe rồi, càng là kinh hãi.
Tiếng sáo này, trước đây hắn từng nghe qua.
Lúc đó chính là một khúc sáo Khương này, gây nên ý định giết người liên hoàn. Vốn là Thác Bạt Hành Lạc trong bát bộ thổi, Thác Bạt Hành Lạc đã chết rồi, bây giờ thổi sáo là ai?
Địch Thanh hơi nhắm mắt, càng kinh hãi run sợ, giây khắc đó, hắn đã cảm nhận được bốn phương tám hướng có kẻ địch tới. Kẻ địch làm sao có thể đến nhanh như vậy? Đây vốn là một cái bẫy? Hắn liếc xéo Vệ Mộ Sơn Phong, mới phát hiện y sớm lui ra rất xa, thần sắc tái nhợt.
Quách Quỳ vẫn hôn mê bất tỉnh, Địch Thanh sớm đã vác ở trên lưng, dùng dây thắt lưng buộc lại, bất luận thế nào, hắn cũng phải mang Quách Quỳ giết ra ngoài.
Phương xa đã có tiếng chém giết truyền đến, quân sĩ Tử phẫn cuối cùng phát hiện hành tung của địch, hô lên liên tục, tiếng hô đó vội vì cấp bách, làm kích động lòng người. Địch Thanh biết quân sĩ Tử phẫn đều đã không để ý đến tính mạng, bọn họ đều cấp bách như vậy, không cần hỏi, địch đến hung dũng.
Tiếng sáo huýt dài lên cao, huýt gấp ba tiếng, thân hình Địch Thanh triển động, đã lao về hướng nam. Nếu đây là một cái bẫy, chỉ sợ chỗ khác có mai phục, chỉ phía nam là chỗ bọn họ đã qua, rõ ràng không có bẩy rập gì.
Lúc Địch Thanh suy nghĩ đã đoán được đường lui.
Giữa thập sĩ luôn có ám hiệu ước định, tiếng huýt sáo của Địch Thanh vừa thổi ra, mọi người liền biết bọn người hắn sóng vai lao về hướng nam, phá vòng vây trước hãy nói.
Sĩ Tử phẫn đều cực kỳ tín nhiệm Địch Thanh, nghe tiếng huýt sáo vừa vang, không hề chần chừ, nhanh chóng tụ tập, đã tới bên cạnh Địch Thanh không xa.
Phía nam cũng có kẻ địch.
*****
Màn đêm đã gần buông xuống, trăng non chưa lên cao, trong sơn lĩnh bóng đen trùng trùng, thế địch phía nam dày nhất, có hơn trăm người! Địch Thanh mới chạy ra mấy trượng, thì có người khẽ quát, trường thương đâm mạnh, đơn đao nghiêng nhọn, xuất chiêu tàn nhẫn.
Giữa đất trời đột nhiên sáng ngời, có đao ngang dọc, chỉ nghe hai tiếng đau đớn, đầu người bay lên.
Địch Thanh xuất đao, một đao thì chém hai địch thủ.
Nhưng đối thủ lại không rút lui, người trước chưa ngã, phía sau có người phẫn nộ quát một tiếng, búa luân phiên đập tới, Địch Thanh chỉ là hạ thấp người, đơn đao đã lại chém ra.
Người đó kêu thảm một tiếng "ầm" vang lớn, búa rớt xuống đất, người đã chia làm hai. Một đao của Địch Thanh từ dưới háng y bổ qua, phanh ngực ra, chém người đó thành hai nữa.
Nhưng chính lúc này, lại có hơn mười người xông tới.
Địch Thanh tuy dẫn theo quân sĩ Tử phẫn, nhưng người tới chỗ này chỉ mười mấy người, lại thấy đối thủ như điên cuồng, không khỏi kinh hãi. Rồi đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng người rên, Địch Thanh nghiêng qua, thấy là Hàn Tiếu.
Người ở đây, chỉ có Hàn Tiếu không biết võ công. Hàn Tiếu tuy nỗ lực đuổi kịp Địch Thanh, nhưng chỉ trong chốc lát, đã bị chém một đao, địch thủ không nương tay, đơn đao của một người giơ lên, thì muốn chém xuống.
Lúc này Hàn Tiếu đau nhức nhối, không kìm được kêu rên. Lúc này thấy đơn đao giơ lên, thấy xung quanh đầu người chuyển động, vừa cắn răng, lại không hề tránh né.
Y không muốn trở thành gánh nặng của mọi người.
Đơn đao đã rơi, máu tươi vẩy ra, một ngươi bay qua, một vòng chỉ bạc trong tay đã đâm vào giữa cổ của sát thủ, người ra tay tương cứu, chính là Lý Đinh.
Chỉ vào thời gian lúc này, đối phương đã chết mười sáu người, nhưng sĩ Phẫn tử, chỉ ngã năm người, sát thủ đến đột kích, lại đều là võ nghệ cao siêu, không giống người thường.
Địch Thanh trong chốc lác, đã quyết định, tháo Quách Quỳ ra giao cho Lý Đinh, khẽ quát:
- Mang Quách Quỳ đi, ta đến cản phía sau.
Đang lúc nói, Địch Thanh giơ tay nắm lấy Hàn Tiếu, ném ra, còn người hắn như rồng đi, lại xông tới trước nhất.
Chỗ Sơn Lĩnh, có điện giật trời cao, Địch Thanh người chuyên tâm, đơn đao triển khai, như sấm sét lóe lên, ánh đao đó chất đầy nghìn vạn sát cơ, huyết khí như khoái ý, hoành đao bổ ra.
Có xương cốt chân tay, có máu tươi như suối, chỉ trong chốc lát, phía trước đã là một khoảng trống, vắng vẻ.
Địch Thân thần võ, nháy mắt đã giết ra một con đường máu, thuận tiện đón được Hàn Tiếu vẫn đang trong không trung.
Mọi người thấy thế, ào ào theo, có thích khách vội đuổi tới không bỏ, Địch Thanh ý chỉ người bên cạnh chăm sóc Hàn Tiếu, phi người nhảy lên, tới sau cùng của quân sĩ Tử Phẫn, một đao bay lên, đã đuổi người trước nhất, chém thành hai nữa.
Máu tươi cuồng phun, tung tóe ra không trung, đám thích khách thấy Địch Thanh uy mãnh như vậy, trong lòng hoảng sợ, không nhịn được lui lại sau một bước. Địch Thanh huýt một tiếng ngắn, lại ý chỉ đám người Lý Đinh đi trước, hắn đến chém phía sau.
Mọi người đều biết bản lĩnh của Địch Thanh, nếu muốn thoát, không phải chuyện khó. Tuy không muốn Địch Thanh một mình chiến đấu, nhưng trước mắt phải cứu Quách Quỳ trước.
Đám quân sĩ Tử phẫn chạy như điên tới, có hai thích khách vẫn đuổi theo, thì thấy trăng sáng như ban ngày, máu tươi trước đất, Địch Thanh xuất đao vừa chém hai thích khách, thì cảm thấy bên cạnh có người bay tới.
Địch Thanh nhìn cũng không nhìn, trở tay một đao, nhưng ánh sáng trường đao vừa hiện, lại bị hai ngón ta của một người kẹp lấy, ngón tay như hái hoa bãy lá, không mang chút hơi thở trần gian.
Ngón tay hái hoa, Già Diệp Vương.
Xuất thủ là Già Diệp Vương của Long bộ cửu vương.
Long bộ cửu vương, mạnh nhất bát bộ, Niêm Hoa Già Diệp, thế sự vô thường.
Ánh đao vừa mới thu lại, đột nhiên sáng mạnh, trong tiếng hét lớn của Địch Thanh, có huyết quang vừa hiện. Già Diệp Vương phiêu nhiên lùi lại phía sau, trên mặt xưa nay bình thản cũng có ý thống khổ, máu chỗ cổ tay trái y như chảy ra như suối.
Giữa không trung có đơn thủ độc vũ, đó là một cánh tay của Già Diệp Vương.
Đao ngang dọc, hoành hành nghìn quân, vẫn là hoa lá hồng trần có thể bó buộc. Già Diệp Vương tuy tạm thời ép chế đơn đao của Địch Thanh, nhưng trong nháy mắt bị Địch Thanh phá giải, chém đứt tay phải, chỉ là Địch Thanh toàn lực vận đao, trong đầu đột nhiên một trận mê muội, toàn thân hơi lay động.
Trong lúc đó, có ba thương hai đao song giản cùng một côn đánh tới.
Địch Thanh trong lòng kinh hãi khó hiểu, đột nhiện phát hiện trước mắt mờ đục, tay chân nhũn ra, nhất thời trời đất rung chuyển. Nhưng lúc đó hắn vẫn có thế xuất đao chống lại, chỉ nghe "leng keng" vang một trận không ngừng.
Đao thương cùng bay, côn đánh rơi bảy người đột kích, đã có sáu người bay lên trời ngã xuống đất, một người đầu bay lên, nhưng Địch Thanh cảm thấy mê muội càng mạnh hơn, bóng người trước mắt lắc lư, lại không nhận ra người nào.
Sao hắn có triệu chứng như vậy?
Giữa lúc Địch Thanh kinh hãi, thì cảm thấy một lực lớn đập vào giữa lưng, kêu lên một tiếng đau đớn, người bay lên, trước mắt biến thành màu đen, đầu óc Địch Thanh ầm ầm vang lớn, đã rơi vào bóng tối vô biên vô hạn.
Tiếng xe lộc cộc, tiếng ngựa rền vang, cả đêm không nghỉ.
Trong hôn mê, Địch Thanh chỉ cảm thấy thân thể không ngừng xóc nảy, như nằm trên một chiếc thuyền nhỏ lẻ loi trên biển.
Lần này, hắn biết mình đã hôn mê rất lâu rồi, nhưng hắn thật khó khăn để tỉnh dậy. Có lẽ, hắn muốn ngủ vùi đi, bởi vì giấc mộng thật đẹp.
Trong mộng, không có rồng cũng không có rắn, cũng không có sấm chớp, núi lửa, chỉ có sự trầm ngưng vô cùng, làm cho lòng người thật yên tĩnh.
Chuyện trước đây đã coi như giấc mộng nhưng hắn cũng chưa từng được yên, chỉ có lúc này đây, hắn mới thật sự có được sự yên bình.
Cảm thấy cơ thể chấn động một cái, giây phút yên bình hiếm có bị phá vỡ, có một âm thanh từ trong không trung truyền đến:
- Tại sao huynh vẫn chưa đến?
Ai tìm hắn? Muốn hắn đi đâu? Giọng nói của hai từ "đến đây" lúc trước sao nay lại trở nên thúc giục như vậy? Thanh âm của người nói không hề phẳng lặng, trong đó lạinhư có sự lo lắng.
Địch Thanh trong mộng như tự hỏi, như đã tỉnh táo. Đột nhiên, không gian tối om bị phá vỡ, trước mắt sáng chói, hắn đến một căn phòng bằng đá kì lạ, bên trong căn phòng đó trống trải, rộng lớn một cách kì quái, chỉ có bốn bức tường. Trên tường khảm đầy bạch ngọc, hắn cảm thấy thật mờ mịt, không nhịn được hỏi:
- Đây là đâu?
Hắn mở miệng, nhưng không có âm thanh. Hắn quả thật có hỏi, đây thật sự là một cảm giác rất kì quái.
Bức tường bạch ngọc phía trước, đột ngột xuất hiện một quyển sách màu vàng. Quyển sách đó rất lớn, kích thước như một bức tường.
Là kim thư!
Kim thư huyết minh!
Trang sách tự động mở ra, có một tướng quân một tay chống cây trường thương, thân mặc giáp trụ đang quỳ trước bức tượng phật không có mặt, trầm giọng:
- Uống máu ăn thề, thề với trời khởi lập liên minh, nếu có lòng gian dối, giang sơn sẽ thành hư vô!
Âm thanh đó trầm thấp, có lực, bất cứ ai cũng có thể nhận thấy sự thành khẩn, quyết tâm trong giọng nói đó. Là Đoàn Tư Bình – là Đại Lí vương, long mã thần thương Đoàn Tư Bình. Địch Thanh cảm thấy là ông ta, nhưng không nhìn rõ bóng dáng của ông ta.
Bóng dáng đó...hình như có một chút quen thuộc.
Hắn đã gặp qua Đoàn Tư Bình rồi sao? Hình như không có.
Hình ảnh bỗng thay đổi, có khói báo động bốc lên, tiếng leng keng của lưỡi mác, vô số người giao chiến, chém giết. Ngựa tung hoành ngang dọc, thần thương như điện, xé toạc bầu trời, mũi thương hạ xuống, một vũ khúc máu tươi, mạng người như cỏ rác, có người vui thích đến điên cuồng, có người rơi nước mắt, có người độc vũ, có người ca vang.
Địch Thanh chỉ trông thấy bóng lưng của Đoàn Tư Bình, bóng lưng thấy thật quen thuộc mà mang đầy sự sắc bén.
Trong khói lửa, toà thành bị phá, muôn người hân hoan hô lớn, bóng lưng sắc bén đó bị bao vây ở trên đài cao, rất gần...lại rất xa. Gần – làm cho người ta cảm giác được sự nhiệt tình trong tiếng cuồng hô của muôn người, xa – làm cho người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt.
← Hồi 103 | Hồi 105 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác