Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 103

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 103: Thập toàn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Hai quân chống chọi, chiến ý lạnh bầu trời, quân Tống nhiệt huyết sôi trào, quân Hạ nhất thời lại không ai dám thay Trương Nguyên đánh một trận.

Người dám đấu tướng với Địch Thanh, đều đã chết rồi.

Trương Nguyên tiến thoái lưỡng nan.

Trương Nguyên nghĩ quá nhiều, nghĩa quá tốt, sau khi lão không còn thỏa mãn đánh bại quân Tống nữa, bắt người cướp của một phen, không công mà tự lui. Lão bao vây tấn công thành Tế Yếu, muốn để thành trì không viện mà phá, chính là muốn làm lạnh lòng quân Tống.

Lão biết bây giờ tây bắc triều Tống duy chỉ có Địch Thanh. Chủng Thế Hành có thể dụng, trước mắt lão chỉ cần bao vây tấn công thành Tế Yếu, thì có thể dẫn dụ Địch Thanh đến, còn lão nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đánh. Chỉ cần có thể công bại Địch Thanh, công phá thành Tế Yếu, thì có thể một hành động phá hủy trụ cột lớn tây bắc Đại Tống, tiến vào lấy Quan Trung, hy vọng có được thiên hạ.

Từ xưa có được Quan Trung là có được thiên hạ! Trương Nguyên lão muốn dựa một trận chiến xây dựng địa vị vô song, lưu danh thiên hạ.

Nhưng lão công không được một thành Tế Yếu bé nhỏ, bây giờ Địch Thanh nói tuy khách khí, xin lão đánh, nhưng lão đã không có dũng khí tiến lên, lão làm sao là đối thủ của Địch Thanh?

Đột nhiên phát hiện, thì ra chuyện này không có đơn giản như lão tưởng, bỗng dưng phát hiện thì ra phía sau bức màn chỉ huy và hai quân đối chọi hoàn toàn là hai chuyện.

Địch Thanh hoãn binh đi chậm, nhưng trong quá trình hành quân không những không có mệt mọi, ngược lại tích lũy hàng ngàn hàng vạn sát khí. Quân Tống hắn lãnh tuy ít hơn quân Hạ, nhưng lúc này nhuệ khí đang dâng, hắn muốn dựa vào khí phách này chiến với quân Hạ một trận.

Từ lúc Địch Thanh nhận được điều lệnh, biết dựa vào con đường đi thường ngày, muốn điều binh tác chiến, công văn lớp lớp, ít nhất phải lâu ba tháng mới có thể xuất binh. Hắn không đợi nổi lâu như vậy, vì Chủng Thế Hành đợi không nổi lâu như vậy. Hắn chỉ có thể theo con đường không bình thường, dựa vào danh vọng tây bắc chiêu binh tiến công, tuy biết hành động này hậu hoạn vô cùng, nhưng hắn không nghĩ nhiều được nữa.

Hắn đứng trước trận, ngẩng đầu nhìn thành Tế Yếu, thấy đầu thành có cờ xí tung bay, đầu người chuyển động.

Quân Hạ im lặng không tiếng động, im lặng chờ Trương Nguyên trả lời. Trương Nguyên nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, không đợi nói, Dã Lợi Trảm Thiên đã thúc ngựa tiến lên nói:

- Địch tướng quân đường xa đến, cũng thật anh hùng. Nhưng ta không thể ép ngài yên ngựa chưa hết mệt, chi bằng ba ngày sau, nhất quyết cao thấp thế nào?

Trương Nguyên âm thầm khen ngợi Dã Lợi Trảm Thiên quả nhiên hiểu rõ tâm sự của lão. Trước mắt quân Tống đang lúc nhuệ khí, nghỉ ngơi ba ngày, đợi khí thế lắng xuống, mới đi giao thủ, nắm chắc nhiều hơn. Vốn cho rằng Địch Thanh sẽ không đồng ý, không ngờ Địch Thanh hơi trầm ngâm, lại không bức ép nhau, gật đầu nói:

- La Hầu Vương nói không sai, vậy ba ngày nữa hãy chiến cũng được.

Dã Lợi Trảm Thiên hơi ngẩn ra, không ngờ Địch Thanh lại đồng ý kiến nghị của y.

Đây vốn là quyết định bất lợi với quân Tống, Địch Thanh không lý nào không rõ. Có lẽ tính cách của Địch Thanh trầm ổn, rốt cuộc muốn làm gì chắc đó, không muốn chỉ dựa vào nhuệ khí dành thắng lợi.

Dã Lợi Trảm Thiên trầm ngâm, Địch Thanh trường đao vung lên, quân Tống chậm rãi lui về sau. Bọn họ đến như núi, đi như nhạc, ngưng trọng phi thường. Người Hạ tuy có ý công kích, nhưng thấy đối phương trận thế dày nặng, nhất thời cũng không dám khinh phạm.

Trương Nguyên âm thầm thở dài, lúc này tên trên dây, lão thế sa sút đã lâu, nếu là không chiến, chỉ sợ sau này cũng đừng ngẩng đầu lên. Dã Lợi Trảm Thiên lại có thể nói được lý do không chiến, đường hoàng như vậy, lão cũng vô cùng bội phục.

Mới về doanh trại, thì có thám tử bẩm báo, Địch Thanh lui binh hai mươi dặm, đang trú quân ở sườn núi Lạc Nhạn. Tới lúc chiều tối, xung quanh sườn núi Lạc Nhạn lửa trại hừng hực, thanh thế bừng bừng.

Dạ Nguyệt Phong vốn dẫn binh thủ ở đó, nhưng thấy đại quân Địch Thanh qua, sớm lui về trước thành Tế Yếu.

Quân Hạ các nơi đều là không chiến mà lui, cuối cùng tụ tập về trước thành Tế Yếu, quân Hạ đã tụ trăm ngàn, đầy khắp núi đồi...

Quân Hạ tuy đông, nhưng lần đầu tiên không tàn sát bừa bãi như trước. Quân Tống tuy ít, nhưng bọn họ tuyệt không dám xem thường.

Trương Nguyên vừa về tới lều trung quân, lập tức mời Dã Lợi Trảm Thiên tới gặp. Lão cực kỳ bội phục Dã Lợi Trảm Thiên, mấy ngày này, Dã Lợi Trảm Thiên tuy nhìn không thấy, nhưng phân tích tình thế, phách cơ phân lý, còn mạnh hơn rất nhiều người có mắt.

Dã Lợi Trảm Thiên vừa vào quân doanh, lập tức nói:

- Địch Thanh bỏ nhuệ khí mà quyết định ba ngày sau tái chiến, trong đó nhất định có gian trá.

Trương Nguyên tán đồng nói:

- Lão phu cũng nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc hắn tính toán thế nào chứ?

Dã Lợi Trảm Thiên hỏi lại:

- Nếu đại nhân là Địch Thanh, nên suy nghĩ thế nào?

Trương Nguyên hơi trầm ngâm, đã nói:

- Thừa lúc đêm tới tập kích doanh trại, đánh úp không kịp đề phòng. Tự xưa việc quân cơ không nề dối trá, Địch Thanh tuyệt không thành thật như vẻ ngoài.

Dã Lợi Trảm Thiên chậm rãi gật đầu, trầm tư nói:

- Đại nhân nói cũng như ta nghĩ, nhưng nếu đại nhân là Địch Thanh, lựa chọn công kích chúng ta, sẽ là lúc nào?

Trương Nguyên thấy Dã Lợi Trảm Thiên tán đồng, trong lòng ẩn ý phấn chấn, nói:

- Hơn phân nửa là tối nay, đánh chúng ta trở tay không kịp.

Tinh thần trong lòng hơi chấn động, nói:

- Nếu Địch Thanh bất nhân, thì đừng trách chúng ta bất nghĩa. Bọn chúng mới an doanh hạ trại, chúng ta có thể thừa dịp lúc địch đứng chưa vững xuất kích. Theo ý của lão phu, tối nay công!

Thần sắc lão phấn chấn, chỉ nghĩ Địch Thanh bất nhân thì lão có thể bất nghĩa, nhưng không có nghĩ rằng lấy lòng tiểu nhân so với bụng của quân tử.

Dã Lợi Trảm Thiên nghe vậy, chậm rãi lắc đầu nói:

- Nếu ta là Địch Thanh, tuyệt sẽ không chọn tối nay.

Trương Nguyên ngẩn ra, không nhịn được hỏi:

- Tại sao?

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Ta quan sát Địch Thanh tác chiến, tuy ở chỗ dùng kỳ lạ, nhưng không phát nhẹ. Trong đánh trận, hắn đương nhiên cũng biết chúng ta không đáng tin, tuyệt đối không thể không phòng chúng ta đánh lên doanh trại của hắn.

Trương Nguyên như bị dội chậu nước lạnh, hồi lâu nói nói:

- Vậy nếu ngài là Địch Thanh sẽ chọn lúc nào?

- Giờ tý ngày thứ ba.

Dã Lợi Trảm Thiên thấy Trương Nguyên hoang mang, giải thích:

- Giờ tý tiến công, Địch Thanh không vi phạm lời hẹn. Giờ tý tiến công, đang lúc ta giảm sức tác chiến ban ngày, càng là lúc buông lỏng nhất. Nếu ta là Địch Thanh, nhất định giờ tý tiến công. Có thể được thiên thời, địa lợi, nhân hòa tề tụ, nắm chắc phần thắng hơn.

Trương Nguyên chưa bao giờ nghĩ tới thời khắc này, nghe vậy thở ngược vào. Nếu không có Dã Lợi Trảm Thiên ở đây, nếu Địch Thanh thật sự chọn lúc đó tiến công, chắc chắn là lúc lão buông lỏng nhất.

Mấy năm nay Địch Thanh có thể không thua trận, quả nhiên có chút thành tựu.

Chau mày, Trương Nguyên nói:

- Vậy theo La Hầu Vương, ta nên ứng phó thế nào?

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Cách có hai. Một là sớm chuẩn bị, ngồi chời Địch Thanh đến công, nghênh đầu đánh một trận đau. Còn có một cách là, thừa dịp Địch Thanh xuất binh, trong doanh vô cùng trống trải, ta chờ phân binh mà xuất, ngược lại tập kích đại doanh của hắn, thiêu hủy lương thảo của hắn, nếu đại doanh quân Tống mất, lòng quân tất loạn, tới lúc đó vẫn dựa Thiết Diều Tử của Trung thư lệnh công bình nguyên, dành được toàn thắng.

Trương Nguyên nghe vậy, vỗ bàn cười nói:

- Quả nhiên kế hay, ta cảm thấy cách này có thể dùng. Phía ta nhiều người, một phía đánh trả Địch Thanh, phía nhân mã khác lén tập kích đại doanh quân Tống.

Dã Lợi Trảm Thiên gật đầu, trên mặt cũng không nửa phần ý mừng rỡ, lại nói:

- Đại nhân nói cũng là kế hay, nhưng chuyện này, chúng ta không thể không đề phòng. Địch Thanh giả vờ độ lượng nhàn nhã tìm kiếm quyết chiến. Nhưng hắn không có lý do không cắt đường sau lương thảo của chúng ta. Ta đợi lương thảo chuyển sang, đa số để ở thành Cổ Dương, nhất định phải đề phòng hắn đột kích thành Cổ Dương, đốt lương thảo của chúng ta, nếu thành Cổ Dương quân ta mất, lòng quân tất loạn, trăm ngàn đại quân, cũng có thể dần tan rã hết.

Truyên Nguyên cười nói:

- Chuyện này ngược lại không cần La Hầu Vương lo lắng, lúc hôm qua, ta đã viết thư xin Bàn Nhược Vương đề phòng, Bàn Nhược Vương đã hồi âm báo lại, thành Cổ Dương tuyệt không trở ngại, ta nghĩ với khả năng của Bàn Nhược Vương, chỉ là trông giữ lương thảo, tuyệt sẽ không có chuyện.

Dã Lợi Trảm Thiên quả thật cũng nghĩ như vậy, nhưng không biết tại sao, trong lòng luôn có sự bất an. Lão biết Một Tàng NGoa Bàng có lãnh quân, nhưng Nguyên Hạo phái Một Tàng Ngoa Bàng tới tây bắc, chỉ là muốn để y trông coi kho lương sao?

Bất luận thế nào, Dã Lợi Trảm Thiên lão cũng đã dốc toàn lực rồi, tiếp theo làm thế nào, còn xem sĩ khí hai bên.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, quân Tống, quân Hạ đều như tuân thủ lời hứa, hành quân lặng lẽ, đợi ngày thứ ba để chiến.

Trương Nguyên thấy quân Tống quả như lời Dã Lợi Trảm Thiên nói, cư nhiên không đến công kích, càng cảnh giác trong lòng. Trước giờ tý ngày thứ ba, sớm lẳng lặng lệnh toàn quân chuẩn bị, phái ra hai đội binh mã ra doanh đầu lộ phía trước sườn núi Lạc Nhạc, lại lệnh tướng quân Tiền quân tiến công sẵn sàng đón quân địch.

Đêm khuya gió lớn, không trăng không sao, có mây đen, khắp nơi, đều bao trùm trong màu đêm tối mịt. Trương Nguyên đích thân tới doanh trại quân tiến công của quân Hạ, leo lên đài cao nhìn, tầm mắt khó nhìn chỗ tối, trong đêm khuya, khó tránh trong lòng lo sợ.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "ầm" vang lớn, phá vỡ sự uể oải của đêm, xé rách sát khí được che lấp.

Có tiếng trống, tiếng trống vang vọng trời cao, Trương Nguyên chưa từng nghĩ qua, sẽ có tiếng trống mãnh liệt cao ngất như vậy. Tiếng trống đó như có hàng ngàn mặt trống cùng vang lên, quả thật có thể nói là kinh thiên động địa.

Tiếng trống không phải từ phía đông tới, mà truyền từ thành Tế Yếu tới.

Trương Nguyên rùng mình, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy được đầu thành Tế Yếu lại ánh lửa hừng hực. Từ sau khi Địch Thanh suất binh đến giờ, mấy ngày nay, đầu thành Tế Yếu không có đốt lửa, lúc này thành Tế Yếu lại gật đầu, ngụ ý gì?

Đang lúc này, có binh sĩ cấp báo:

- Quân Tống tấn công doanh.

Giữa lúc đó, tiếng vó ngựa vang như sấm, từ phương xa tĩnh lặng, liền sôi sục như vậy, tĩnh lặng truyền đến, không tiếng hô, không tiếng chém giết, nhưng quyết tuyệt ẩn chứa trong đó khiến người ta kinh hãi.

Quân Tống tấn công doanh!

Cho dùng người Đảng Hạng cả ngày sống trên lưng ngựa, nghe tiếng chân vang động này, cũng âm thầm kinh hãi, quân Tống công đánh còn phải mạnh hơn, còn phải nhanh hơn trong tưởng tượng bọn họ.

Trương Nguyên quát:

- Nổi trống nghênh chiến, tiếng trống nổi lên bốn phía, cùng với tiếng trống phía thành Tế Yếu đan xen hỗn loạn, sát khí trùng trùng, nhưng cho dù tiếng trống của quân Hạ dày đặc như vậy, cũng không át được tiếng trống kinh động lòng người của phía thành Tế Yếu.

Oán hận chất chồng rất lâu, vừa dâng lên ở đây, có lẽ quân dân của thành Tế Yếu làm không được quá nhiều, nhưng bọn họn dùng tiếng trống nói cho Địch Thanh biết, bọn họ cùng bên Địch Thanh, cùng kề vai tác chiến.

Quân Tống nhanh như sấm chớp công tới, tướng quân Tiền quân của quân Hạ sớm đã chuẩn bị, hét lệnh xuất binh. Trương Nguyên ngồi ở đài cao, hơi có căng thẳng nghe bẩm báo tình hình quân.

Dã Lợi Trảm Thiên tuy là thần sách tĩnh mịch, nhưng rõ ràng cũng đang lắng nghe tiếng chém giết của chiến trường, lão dường như có nhạy cảm trời cho, chỉ cần nghe âm thanh, thì có thể biết được tình hình chiến sự của hai bên.

Quân Tống có hơn ngàn kỵ binh công tới.

Tướng quân Tiền quân thét lệnh hai nghìn quân cầm sinh ra chiến.

Quân cầm sinh không địch lại, bị quân Tống giết lùi, quân Tống dùng chính là quân Dũng Lực! Những người này hùng tráng phấn chấn mạnh mẽ, dũng mãnh như búa, quân cầm sinh không thể cản.

Trương Nguyên nghe được những tin tức này, đã chau mày, thầm nghĩ sớm nghe thất sĩ Địch Thanh lợi hại, không ngờ có một quân dũng lực đã làm quân Hạ khó có thể ứng phó?

Có binh sĩ lại báo:

- Tướng quân Tiền quân lệnh Dạ Nguyệt Phong dẫn quân xuất kích. Dạ Nguyệt Phong tắm máu chém giết, chống đỡ thế tiến công của quân Tống. Dạ Nguyệt Phong đã đánh quân Tống lui lại.

Khóe miệng Trương Nguyên hơi mỉm cười, thầm nghĩ Dạ Nguyệt Phong quả nhiên không hổ là cao thủ của Dạ Xoa Bộ, có chút dũng mãnh.

Đang suy nghĩ chưa dứt, thì có binh sĩ lại báo:

- Quân Tống trong bóng đêm lại xuất kỵ binh, lấy công đối công, những người này đều là hăng hái chiến đấu quên mình, đánh bọc đường lui của tướng quân Dạ Nguyệt Phong, chống cản tiếp viện của tướng quân Tiền quân. Tướng quân Dạ Nguyệt Phong, lại phái kỵ binh dũng mãnh công, nhưng địch thủ không lùi. Những người này... hẳn là quân Tử Phẫn thủ hạ của Địch Thanh.

Trương Nguyên chau mày, thầm nghĩ nghe nói quân Tử Phẫn thủ hạ của Địch Thanh, đều là người không cầu công danh, chỉ cầu tử chiến cho hả giận. Những người này liều mạng như vậy, chỉ sợ quân ta tổn thất không nhỏ.

Trong nháy mắt, tướng quân Tiền quân đã phái ba nhánh kỵ binh tiến công, có tin vui truyền đến:

- Quân Tống cản không nổi, đã liên tiếp bại lui lại. Quân Tống đang thu lại ở sườn Lạc Nhạc, tướng quân Dạ Nguyệt đã dẫn binh truy giết quân Tống.

Trương Nguyên bỗng nhảy dựng lên, nhìn về chỗ xa, lúc này trời nặng trịch, đêm thăm thẳm, lão đương nhiên nhìn không được nhiều, chỉ là mơ hồ nghe được chỗ xa hơn có tiếng kim cổ truyền đến, đột nhiên chân trời phía đó sáng lên, có ánh lửa chiếu rọi giữa không trung, biết phía mình đã phát động tiến công doanh Tống, không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Dã Lợi Trảm Thiên nhướng mày, đột nhiên nói:

- Không tốt.

Trương Nguyên trong lòng thất kinh, vội hỏi:

- Có gì không tốt?

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Địch Thanh là người cẩn trọng, tuyệt sẽ không hi vọng đánh một đòn thì có thể đánh tan chúng ta. Hắn dũng mãnh tiến công như vậy, nhất định biết thế đạo khó lâu dài, một khi hắn mãnh liệt tiến công, nhất định có dụng ý khác. Đại nhân, phải lệnh Dạ Nguyệt Phong đừng đuổi nữa, đề phòng quân Tống có gian trá.

Trương Nguyên thầm nghĩ

- Dạ Nguyệt Phong kích động phẫn nộ đã lâu, bất ngờ thủ thắng, sao có thể dừng tay? Bây giờ quân Tống vừa bại, khí thế đã suy yếu, cho dù có phục binh, quân ta toàn lực đánh lén, cũng có thế đánh ngã đối thủ rồi.

Đang lúc lo dự, có binh sĩ đã báo, tướng quân Tiền quân đã phái kỵ binh năm ngàn, toàn lực trợ hiệp tướng quân Dạ Nguyệt Phong tiến công, tướng quân Tiền quân lãnh quân hơn mười ngàn chặn trận hậu áp, đang cuồn cuộn tiến công sườn núi Lạc Nhạc của quân Tống.

Tiếng giết rung trời, tiếng trống không ngừng.

Trương Nguyên tuy nói ở phía sau bức màn chủ trì đại cuộc nhiều năm, nhưng cảm thấy sát khí thảm liệt khắp trời, cũng không khỏi nắm chặt hai bàn tay.

Đang lúc này, có binh sĩ lại vội đến bẩm báo:

- Đại nhân, Địch Thanh đột nhiên dẫn binh giết ra, chém Dạ Nguyệt tướng quân, quân ta khó địch, đã tan tác.

Trương Nguyên cả kinh, kêu lên:

- Làm sao có thể thành thế này?

Lão quả thật khó tin, dưới tình thế quá tốt, quân Hạ lại bị Địch Thanh đánh bại dễ dàng.

Lại là Địch Thanh, vừa xuất đao thì dễ dàng xoay chuyển thế suy tàn của quân Tống. Dã Lợi Trảm Thiên thản nhiên nói:

- Có lúc, một người chính là sức mạnh của một người, nhưng có lúc một người có thể kích phát sát khí thiên quân vạn mã.

Tiếng giết vốn đã bay xa, nhưng chỉ thoáng qua, lại lần nữa ngưng tụ trước doanh.

Trương Nguyên nghiêm nghị, biết hai bên giằng co rất lâu, bây giờ lại là quân Tống chiếm thượng phong. Vì quân Tống có Địch Thanh, còn bọn họ không có. Địch Thanh thân làm gương cho binh sĩ, tác chiến dũng mãnh, nếu một tướng quân dẫn đầu, những thuộc hạ đó làm sao sẽ không liều mạng tận lực?

- Tướng quân Tiền quân không thể cản, tướng quân Tiền quân lại lui, Lưỡng Đô áp nha chết trận, tướng quân Tiền quân lệnh toàn quân rút về trước doanh, khi thuận lợi thì xuất chiến, bị chém dưới đao Địch Thanh!

- Địch Thanh liên tiếp chém sáu viên dũng tướng quân Hạ ta, thế như hổ điên, không ai dám địch!

- Thuộc hạ Địch Thanh lại tăng cường chi viện, đánh tan viện quân của chúng ta mới xuất.

- Quân ta nhiều lần lui lại, hao binh tổn tướng, đã lui tới trước doanh.

- Quân Phi Kiên thủ hạ của Địch Thanh bắt đầu công doanh, nhiều lần công không được... thế tiến quân Tống hơi chậm.

- Địch Thanh dẫn hơn trăm quân nhân hoành đao lập mã trước quân doanh ta, quân ta trốn tránh mà không chiến!

Tin tức truyền đến như tia chớp, đánh cho Trương Nguyên sắc mặt tái nhợt. Lão biết cái dũng của Địch Thanh, nhưng tới bây giờ mới xem như thật sự nhận thức cái dũng của Địch Thanh.

Thời gian này, người của quân Hạ đã tổn thất mấy nghìn, cái này tuy trong kỵ binh quân Hạ xem là số ít, nhưng Địch Thanh hoành đao lập ngựa trước doanh, quân Hạ đã không dám chiến.

Sau trận chiến này, lòng tin quân Hạ đã bị nhục.

Làm sao bây giờ? Nên dùng Thiết Diều Tử không? Trương Nguyên ngước nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, có ý hỏi, không đợi mở lời, Dã Lợi Trảm Thiên đã nói:

- Bây giờ tuyệt không phải lúc dùng Thiết Diều Tử. Địch Thanh đột kích tới trong đêm, chính là thừa dịp bóng tối hiểm trở, làm đại quân chúng ta không có đất dụng võ. Thiết Diều Tử là hồn trong quân, nếu bị nhục, hậu quả có thể đau lòng. Vẫn theo ta thấy, chỉ có ngày mai, mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất của Thiết Diều Tử.

Trương Nguyên làm sao không nghĩ như vậy chứ? Nhưng nghe thấy tiếng trống ầm ầm không ngớt đó, trong doanh quân Hạ im lặng như chết. Lão thân làm Thống soái hành quân, quân tình khẩn cấp như vậy, làm sao nung nấu tới ngày mai?

Còn hai đội binh mã xuất đi lén đánh doanh Tống, rốt cuộc thế nào rồi, Trương Nguyên đã không dám nghĩ. Đang lúc này, Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên chau mày, Trương Nguyên thoáng nhìn, vội hỏi:

- La Hầu Vương...

Không đợi nói nhiều, thì nghe phía tây bắc có tiếng kèn vang lên, tây bắc có cảnh báo!

Trương Nguyên cả kinh, nghe chỗ hậu quân phía tây có tiếng chém giết truyền đến, thét lệnh đi thăm dò, không bao lâu thì có binh sĩ bẩm báo:

- Đại nhân, quân Tống công hậu quân ta!

Trương Nguyên nghiêm nghị, thầm nghĩ một trăm ngàn đại quân bao vây chỗ này, không thể xuất chiến. Nhưng người ngựa của Địch Thanh, từ lúc nào vây một vòng lớn, lại chuyển tới đi đánh phía tây?

Vừa mới thét lệnh người kiên thủ, thì thấy phía tây xa xa, đột nhiên ánh lửa sáng lên.

Ánh lửa đó không được một lúc thì đã cao vọt lên, nhuộm cả bầu trời phía tây.

Quân Hạ đã có rối loạn, thì ra phía đó vốn là chỗ tích trữ lương thảo, bây giờ lửa dấy lên phía đó làm quân Hạ làm sao không loạn? Trương Nguyên nổi giận mắng:

- Là ai thủ quân nhu lương thảo, bảo y xách đầu tới gặp ta!

Trên mặt Dã Lợi Trảm Thiên hiện vẻ vô cùng đau buồn, lẩm bẩm nói:

- Thì ra như vậy, Địch Thanh mưu đồ lừa gạt đối phương, dùng việc tấn công mạnh Tiền quân của ta để thu hút toàn bộ chú ý của chúng ta. Hắn lại phái người tập kích bất ngờ thiêu hủy lương thảo của quân ta.

*****

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "ầm" vang lớn, phá vỡ sự uể oải của đêm, xé rách sát khí được che lấp.

Có tiếng trống, tiếng trống vang vọng trời cao, Trương Nguyên chưa từng nghĩ qua, sẽ có tiếng trống mãnh liệt cao ngất như vậy. Tiếng trống đó như có hàng ngàn mặt trống cùng vang lên, quả thật có thể nói là kinh thiên động địa.

Tiếng trống không phải từ phía đông tới, mà truyền từ thành Tế Yếu tới.

Trương Nguyên rùng mình, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy được đầu thành Tế Yếu lại ánh lửa hừng hực. Từ sau khi Địch Thanh suất binh đến giờ, mấy ngày nay, đầu thành Tế Yếu không có đốt lửa, lúc này thành Tế Yếu lại gật đầu, ngụ ý gì?

Đang lúc này, có binh sĩ cấp báo:

- Quân Tống tấn công doanh.

Giữa lúc đó, tiếng vó ngựa vang như sấm, từ phương xa tĩnh lặng, liền sôi sục như vậy, tĩnh lặng truyền đến, không tiếng hô, không tiếng chém giết, nhưng quyết tuyệt ẩn chứa trong đó khiến người ta kinh hãi.

Quân Tống tấn công doanh!

Cho dùng người Đảng Hạng cả ngày sống trên lưng ngựa, nghe tiếng chân vang động này, cũng âm thầm kinh hãi, quân Tống công đánh còn phải mạnh hơn, còn phải nhanh hơn trong tưởng tượng bọn họ.

Trương Nguyên quát:

- Nổi trống nghênh chiến, tiếng trống nổi lên bốn phía, cùng với tiếng trống phía thành Tế Yếu đan xen hỗn loạn, sát khí trùng trùng, nhưng cho dù tiếng trống của quân Hạ dày đặc như vậy, cũng không át được tiếng trống kinh động lòng người của phía thành Tế Yếu.

Oán hận chất chồng rất lâu, vừa dâng lên ở đây, có lẽ quân dân của thành Tế Yếu làm không được quá nhiều, nhưng bọn họn dùng tiếng trống nói cho Địch Thanh biết, bọn họ cùng bên Địch Thanh, cùng kề vai tác chiến.

Quân Tống nhanh như sấm chớp công tới, tướng quân Tiền quân của quân Hạ sớm đã chuẩn bị, hét lệnh xuất binh. Trương Nguyên ngồi ở đài cao, hơi có căng thẳng nghe bẩm báo tình hình quân.

Dã Lợi Trảm Thiên tuy là thần sách tĩnh mịch, nhưng rõ ràng cũng đang lắng nghe tiếng chém giết của chiến trường, lão dường như có nhạy cảm trời cho, chỉ cần nghe âm thanh, thì có thể biết được tình hình chiến sự của hai bên.

Quân Tống có hơn ngàn kỵ binh công tới.

Tướng quân Tiền quân thét lệnh hai nghìn quân cầm sinh ra chiến.

Quân cầm sinh không địch lại, bị quân Tống giết lùi, quân Tống dùng chính là quân Dũng Lực! Những người này hùng tráng phấn chấn mạnh mẽ, dũng mãnh như búa, quân cầm sinh không thể cản.

Trương Nguyên nghe được những tin tức này, đã chau mày, thầm nghĩ sớm nghe thất sĩ Địch Thanh lợi hại, không ngờ có một quân dũng lực đã làm quân Hạ khó có thể ứng phó?

Có binh sĩ lại báo:

- Tướng quân Tiền quân lệnh Dạ Nguyệt Phong dẫn quân xuất kích. Dạ Nguyệt Phong tắm máu chém giết, chống đỡ thế tiến công của quân Tống. Dạ Nguyệt Phong đã đánh quân Tống lui lại.

Khóe miệng Trương Nguyên hơi mỉm cười, thầm nghĩ Dạ Nguyệt Phong quả nhiên không hổ là cao thủ của Dạ Xoa Bộ, có chút dũng mãnh.

Đang suy nghĩ chưa dứt, thì có binh sĩ lại báo:

- Quân Tống trong bóng đêm lại xuất kỵ binh, lấy công đối công, những người này đều là hăng hái chiến đấu quên mình, đánh bọc đường lui của tướng quân Dạ Nguyệt Phong, chống cản tiếp viện của tướng quân Tiền quân. Tướng quân Dạ Nguyệt Phong, lại phái kỵ binh dũng mãnh công, nhưng địch thủ không lùi. Những người này... hẳn là quân Tử Phẫn thủ hạ của Địch Thanh.

Trương Nguyên chau mày, thầm nghĩ nghe nói quân Tử Phẫn thủ hạ của Địch Thanh, đều là người không cầu công danh, chỉ cầu tử chiến cho hả giận. Những người này liều mạng như vậy, chỉ sợ quân ta tổn thất không nhỏ.

Trong nháy mắt, tướng quân Tiền quân đã phái ba nhánh kỵ binh tiến công, có tin vui truyền đến:

- Quân Tống cản không nổi, đã liên tiếp bại lui lại. Quân Tống đang thu lại ở sườn Lạc Nhạc, tướng quân Dạ Nguyệt đã dẫn binh truy giết quân Tống.

Trương Nguyên bỗng nhảy dựng lên, nhìn về chỗ xa, lúc này trời nặng trịch, đêm thăm thẳm, lão đương nhiên nhìn không được nhiều, chỉ là mơ hồ nghe được chỗ xa hơn có tiếng kim cổ truyền đến, đột nhiên chân trời phía đó sáng lên, có ánh lửa chiếu rọi giữa không trung, biết phía mình đã phát động tiến công doanh Tống, không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Dã Lợi Trảm Thiên nhướng mày, đột nhiên nói:

- Không tốt.

Trương Nguyên trong lòng thất kinh, vội hỏi:

- Có gì không tốt?

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Địch Thanh là người cẩn trọng, tuyệt sẽ không hi vọng đánh một đòn thì có thể đánh tan chúng ta. Hắn dũng mãnh tiến công như vậy, nhất định biết thế đạo khó lâu dài, một khi hắn mãnh liệt tiến công, nhất định có dụng ý khác. Đại nhân, phải lệnh Dạ Nguyệt Phong đừng đuổi nữa, đề phòng quân Tống có gian trá.

Trương Nguyên thầm nghĩ

- Dạ Nguyệt Phong kích động phẫn nộ đã lâu, bất ngờ thủ thắng, sao có thể dừng tay? Bây giờ quân Tống vừa bại, khí thế đã suy yếu, cho dù có phục binh, quân ta toàn lực đánh lén, cũng có thế đánh ngã đối thủ rồi.

Đang lúc lo dự, có binh sĩ đã báo, tướng quân Tiền quân đã phái kỵ binh năm ngàn, toàn lực trợ hiệp tướng quân Dạ Nguyệt Phong tiến công, tướng quân Tiền quân lãnh quân hơn mười ngàn chặn trận hậu áp, đang cuồn cuộn tiến công sườn núi Lạc Nhạc của quân Tống.

Tiếng giết rung trời, tiếng trống không ngừng.

Trương Nguyên tuy nói ở phía sau bức màn chủ trì đại cuộc nhiều năm, nhưng cảm thấy sát khí thảm liệt khắp trời, cũng không khỏi nắm chặt hai bàn tay.

Đang lúc này, có binh sĩ lại vội đến bẩm báo:

- Đại nhân, Địch Thanh đột nhiên dẫn binh giết ra, chém Dạ Nguyệt tướng quân, quân ta khó địch, đã tan tác.

Trương Nguyên cả kinh, kêu lên:

- Làm sao có thể thành thế này?

Lão quả thật khó tin, dưới tình thế quá tốt, quân Hạ lại bị Địch Thanh đánh bại dễ dàng.

Lại là Địch Thanh, vừa xuất đao thì dễ dàng xoay chuyển thế suy tàn của quân Tống. Dã Lợi Trảm Thiên thản nhiên nói:

- Có lúc, một người chính là sức mạnh của một người, nhưng có lúc một người có thể kích phát sát khí thiên quân vạn mã.

Tiếng giết vốn đã bay xa, nhưng chỉ thoáng qua, lại lần nữa ngưng tụ trước doanh.

Trương Nguyên nghiêm nghị, biết hai bên giằng co rất lâu, bây giờ lại là quân Tống chiếm thượng phong. Vì quân Tống có Địch Thanh, còn bọn họ không có. Địch Thanh thân làm gương cho binh sĩ, tác chiến dũng mãnh, nếu một tướng quân dẫn đầu, những thuộc hạ đó làm sao sẽ không liều mạng tận lực?

- Tướng quân Tiền quân không thể cản, tướng quân Tiền quân lại lui, Lưỡng Đô áp nha chết trận, tướng quân Tiền quân lệnh toàn quân rút về trước doanh, khi thuận lợi thì xuất chiến, bị chém dưới đao Địch Thanh!

- Địch Thanh liên tiếp chém sáu viên dũng tướng quân Hạ ta, thế như hổ điên, không ai dám địch!

- Thuộc hạ Địch Thanh lại tăng cường chi viện, đánh tan viện quân của chúng ta mới xuất.

- Quân ta nhiều lần lui lại, hao binh tổn tướng, đã lui tới trước doanh.

- Quân Phi Kiên thủ hạ của Địch Thanh bắt đầu công doanh, nhiều lần công không được... thế tiến quân Tống hơi chậm.

- Địch Thanh dẫn hơn trăm quân nhân hoành đao lập mã trước quân doanh ta, quân ta trốn tránh mà không chiến!

Tin tức truyền đến như tia chớp, đánh cho Trương Nguyên sắc mặt tái nhợt. Lão biết cái dũng của Địch Thanh, nhưng tới bây giờ mới xem như thật sự nhận thức cái dũng của Địch Thanh.

Thời gian này, người của quân Hạ đã tổn thất mấy nghìn, cái này tuy trong kỵ binh quân Hạ xem là số ít, nhưng Địch Thanh hoành đao lập ngựa trước doanh, quân Hạ đã không dám chiến.

Sau trận chiến này, lòng tin quân Hạ đã bị nhục.

Làm sao bây giờ? Nên dùng Thiết Diều Tử không? Trương Nguyên ngước nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, có ý hỏi, không đợi mở lời, Dã Lợi Trảm Thiên đã nói:

- Bây giờ tuyệt không phải lúc dùng Thiết Diều Tử. Địch Thanh đột kích tới trong đêm, chính là thừa dịp bóng tối hiểm trở, làm đại quân chúng ta không có đất dụng võ. Thiết Diều Tử là hồn trong quân, nếu bị nhục, hậu quả có thể đau lòng. Vẫn theo ta thấy, chỉ có ngày mai, mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất của Thiết Diều Tử.

Trương Nguyên làm sao không nghĩ như vậy chứ? Nhưng nghe thấy tiếng trống ầm ầm không ngớt đó, trong doanh quân Hạ im lặng như chết. Lão thân làm Thống soái hành quân, quân tình khẩn cấp như vậy, làm sao nung nấu tới ngày mai?

Còn hai đội binh mã xuất đi lén đánh doanh Tống, rốt cuộc thế nào rồi, Trương Nguyên đã không dám nghĩ. Đang lúc này, Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên chau mày, Trương Nguyên thoáng nhìn, vội hỏi:

- La Hầu Vương...

Không đợi nói nhiều, thì nghe phía tây bắc có tiếng kèn vang lên, tây bắc có cảnh báo!

Trương Nguyên cả kinh, nghe chỗ hậu quân phía tây có tiếng chém giết truyền đến, thét lệnh đi thăm dò, không bao lâu thì có binh sĩ bẩm báo:

- Đại nhân, quân Tống công hậu quân ta!

Trương Nguyên nghiêm nghị, thầm nghĩ một trăm ngàn đại quân bao vây chỗ này, không thể xuất chiến. Nhưng người ngựa của Địch Thanh, từ lúc nào vây một vòng lớn, lại chuyển tới đi đánh phía tây?

Vừa mới thét lệnh người kiên thủ, thì thấy phía tây xa xa, đột nhiên ánh lửa sáng lên.

Ánh lửa đó không được một lúc thì đã cao vọt lên, nhuộm cả bầu trời phía tây.

Quân Hạ đã có rối loạn, thì ra phía đó vốn là chỗ tích trữ lương thảo, bây giờ lửa dấy lên phía đó làm quân Hạ làm sao không loạn? Trương Nguyên nổi giận mắng:

- Là ai thủ quân nhu lương thảo, bảo y xách đầu tới gặp ta!

Trên mặt Dã Lợi Trảm Thiên hiện vẻ vô cùng đau buồn, lẩm bẩm nói:

- Thì ra như vậy, Địch Thanh mưu đồ lừa gạt đối phương, dùng việc tấn công mạnh Tiền quân của ta để thu hút toàn bộ chú ý của chúng ta. Hắn lại phái người tập kích bất ngờ thiêu hủy lương thảo của quân ta.

*****

Trương Nguyên vừa hận vừa giận, lão chỉ nghĩ thành Cổ Dương mới là chỗ lương thảo quan trọng, toàn lực lệnh người phòng bị, nào ngờ, Địch Thanh để ý phần lương thực mười mấy ngày trong doanh của lão.

Quả nhiên, quân Hạ rất nhanh có quân tình bẩm báo. Quân Tống có hai đội binh mã cấp bách công doanh quân Hạ, hai đội binh mã đó một đội nhẹ nhàng linh hoạt, một đội bốc đồng cực nhuệ. Như thiểm điện đột phá quân thủ của quân Hạ, đốt cháy lương thảo của quân Hạ, tướng lĩnh quân Hạ không địch lại, đã chết trận.

Sau khi Trương Nguyên nghe tin, mặt không biểu tình.

Khấu binh, Chấp nhuệ!

Quân Tống thiêu hủy lương thảo quân Hạ, nhất định cũng là Thất Sĩ thủ hạ của Địch Thanh. Địch Thanh dẫn đội Tử Phẫn, Dũng Lực tấn công mạnh dụ binh lực của quân Hạ, lại lệnh hai bộ Khấu binh đánh lén đốt lương thảo của bọn họ.

- Hắn hao phí tâm lực, chính là muốn đốt lương thảo dùng mấy ngày của chúng ta sao?

Trương Nguyên lặng lẽ cười nói:

- Nhưng cho rằng hữu dụng như vậy, chẳng lẽ hắn quên, chúng ta vẫn có thành Cổ Dương?

Dã Lợi Trảm Thiên nghe vậy, sắc mặt hơi biến đổi, không đợi nói thêm, có binh sĩ vọt đết bẩm báo:

- Đại nhân, thành Cổ Dương cấp báo!

Sắc mặt Trương Nguyên hơi trắng, gần như hôn mê bất tỉnh, cuối cùng lão hiểu rõ dụng ý thật sự của Địch Thanh.

Địch Thanh đả kích một nơi tiếp một nơi, mục đích đơn giản chính là cắt lương khẩu quân Hạ. Bây giờ lương dùng hằng ngày của quân Hạ đã bị đốt cháy, quân Hạ sáng sớm đều đói không có gì ăn, trong bụng không có lương thực, làm sao tác chiến? Nếu thành Cổ Dương bị phá, trăm ngàn đại quân ăn cái gì?

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Trương Nguyên nóng như lửa đốt, đột nhiên thấy mũ giáp trên người Dã Lợi Trảm Thiên đã sáng trắng, trong lòng hơi run, ngẩng đầu nhìn trời.

Thì ra trời đã hơi sáng.

Dã Lợi Trảm Thiên chỉ là ngước nhìn phía đông, lẩm bẩm nói:

- Hay cho một Địch Thanh, nếu ta đoán không sai, bây giờ hắn đang vây thành đánh viện binh, ngồi chờ chúng ta đi cứu thành Cổ Dương.

Trong lòng y đột nhiên có phần tiếc nuối, Địch Thanh là một đối thủ, là đối thủ của Dã Lợi Trảm Thiên y, đáng tiếc y khó được tự mình đánh một trận với Địch Thanh.

Trương Nguyên thở phào một hơi, lẩm bẩm nói:

- Chúng ta không thể không cứu!

Nhất định cứu thành Cổ Dương, nói cách khác một trăm ngàn quân Hạ ở đây đã không có lương thực, lại bị quân Tống mãnh liệt tấn công, nếu thành Cổ Dương không chống đỡ nổi, chỉ sợ sẽ tan tác.

Trời đã sáng, cũng là lúc hai bên quyết đấu, nhưng Trương Nguyên không có lòng tái chiến, quân Hạ đã không có lòng tái chiến, Dã Lợi Trảm Thiên biết rõ điều này, vẫn có thể tận lực nói:

- Trung lệnh đại nhân, bây giờ Địch Thanh mưu kế đạt được, hắn đang ép ta không thể xuất chiến, nhất định sớm có người chặn đường tiến đến yếu đạo thành Cổ Dương. Tại hạ thỉnh lệnh, dẫn binh chặn chủ lực của Địch Thanh. Còn đại nhân lại dẫn mấy chục ngàn binh mã, cộng thêm ba ngàn Thiết Diều Tử nhiễu lộ tiến đến thành Cổ Dương. Binh lực Địch Thanh có hạn, khó có thể chiếu cố toàn diện, chỉ cần đại nhân thành công tới trước thành Cổ Dương, chỉnh đốn binh mã tái chiến, nói không chừng có thể phản bại thành thắng.

Trương Nguyên nghe mấy câu trước của Dã Lợi Trảm Thiên còn không tệ, nhưng nghe tới câu cuối cùng, trong lòng không vui, quát:

- Địch Thanh ba trống đã tận kiệt toàn lực, khó có dũng tái chiến. Thành Cổ Dương cấp báo, phân nửa duy trì không nổi. Nếu nhiễu lộ, bị Địch Thanh phá thành trì, vậy thật sự thất bại thảm hại. Ta nghĩ dưới thanh thiên bạch nhật, hắn có năng lực gì cản mấy chục ngàn thiết kỵ của ta!

Dã Lợi Trảm Thiên còn định nói thêm, Trương Nguyên nói:

- Ta ý đã quyết, La Hầu Vương, ta dẫn Thiết diêu tử và năm chục ngàn thiết kỵ trực tiếp lấy tây bắc, cứu trợ thành Cổ Dương. Ngài dẫn số đông người chặt đứt phía sau!

Dứt lời truyền xuất quân lệnh. Quân Hạ cả đêm hoảng sợ, nhưng dù sao kinh nghiệm đánh trận, nghe Trương Nguyên hạ lệnh, binh mã sớm chuẩn bị lâu ngày đã xuất phát về hướng tây bắc.

Dã Lợi Trảm Thiên thở dài nói:

- Nếu Trung thư lệnh quyết ý như vậy, tại hạ không cản. Nhưng theo tại hạ biết, nếu trực tiếp lấy thành Cổ Dương, dọc qua Mãnh Hổ Cương, ở đó thế hơi hẹp, chỉ sợ Địch Thanh có thể phục kích ở đó, vẫn xin đại nhân lưu ý.

Trương Nguyên tuy biết Dã Lợi Trảm Thiên là ý tốt, nhưng nghĩ Mãnh Hổ Cương dù sao cũng là Cao Cương. chỉ cần Dã Lợi Trảm Thiên có thể chặn được Địch Thanh, hà tất lo lắng.

Vừa nghĩ tới đây, Trương Nguyên đã dẫn binh rời đi.

Con mắt trắng xám của Dã Lợi Trảm Thiên ngước nhìn hình dáng sau lưng của Trương Nguyên, trong thần sắc đột nhiên hiện ra ý lo lắng.

Trương Nguyên ra doanh, đại quân hùng dũng, lao thẳng tới thành Cổ Dương.

Lúc này sắc trời đã sáng, phía đông hơi trắng, hai đội Khấu binh, Chấp nhuệ một đòn đắc thủ, cũng không dây dưa, sớm toàn thân mà lui. Thiết kỵ quân Hạ chưa gặp trở ngại, trên đường đi về hướng tây bắc, dọc đường thiết kỵ leng keng, qua binh dày đặc. Quân Hạ tuy cấp bách tới cứu viện, nhưng đội hình chỉnh tề không loạn, tỏ ra năng lực tác chiến rất tốt.

Đêm qua quân Hạ tuy bại, nhưng loại phương thức tác chiến đó trước giờ bọn họ chưa từng thấy. Địch Thanh không tiếc trả cái giá liều chết xung phong, lúc này mới làm quân Hạ khó có thể ứng phó.

Nhưng giờ khắc này, mấy chục ngày kỵ binh ngang dọc bình nguyên, trở về phương thức tác chiến quen thuộc, tuy chưa chém giết, nhưng khí thế hào hùng.

Lộ trình thành Cổ Dương cách thành Tế Yếu chỉ năm mươi dặm, khoái mã quân Hạ chạy chưa tới nửa đường, đột nhiên dừng lại. Cao Cương xa xa vững chãi, có đường đi quanh co. Đường đó trước đây chục sĩ kỵ ngang qua cũng không thành vấn đề, nhưng lúc này đã nửa bước cũng khó đi.

Đường có trở ngại!

Không biết bao nhiêu gỗ ngang, đá lớn chất chồng trên đường, tuy đơn giản không phí một binh, lại làm kỵ binh quân Hạ khó đi.

Trương Nguyên đã nổi trận lôi đình, lệnh tướng quân quân trung:

- Binh chia ba đường, một đường không tiếc đánh đổi, loại bỏ chướng ngại. Đường hai xuất binh, đi vượt qua Cao Cương..

Sườn núi Cao Cương độ dốc cao, nhưng đối với quân Hạ mà nói, cũng không phải khe rãnh khó có thể vượt qua.

Quân Hạ lãnh lệnh, chia ra hai đội binh mã, cấp tốc xông vào Cao Cương. Tiếng vó ngựa vang như sấm, bụi đất bay cao, quân Hạ bay nhanh, khói bụi đầy trời, trong nháy mắt, có mây dày cuộn quanh.

Nhìn thấy thiết kỵ quân hạ sắp xông tới ranh giới Cao Cương, đột nhiên có tiếng pháo nổ, rung trời chuyển đất.

Trương Nguyên trong lòng run lên, thì thấy hai sườn núi phục kích nổi dậy, vũ tiễn như châu chấu bay ra.

Quân Tống có mai phục!

Trương Nguyên tuy đã có dự liệu, nhưng lúc thấy ngựa quân Hạ ngã xuống, vẫn không kìm được kinh hãi. Quân Tống dùng chướng ngại vật chặn địch, dựa vào địa thế ngăn cản quân Hạ. Thiết kỵ quân Hạ tuy lợi hại, nhưng địa thế mất đi, rong ruổi bất lợi, lại bị quân Tống vững vàng áp chế.

Hai hàng lông mày Trương Nguyên nhíu chặt lại, cũng không có cái loạn khi gặp khó khăn. Tướng quân Trung quân thấy thế, thét lệnh thiết kỵ quân Hạ cấp bách xông tới, lại thừa dịp kỵ binh và quân Tống giằng co, lệnh quân Hạ toàn lực loại trừ chướng ngại.

Quân Hạ cũng biết sống chết trước mắt, ra sức làm, chướng ngại nhanh chóng dời đi, phía trước rất nhanh xuất hiện con đường cho thiết kỵ quân Hạ chạy. Trương Nguyên một tiếng hạ lệnh, lệnh bộ phận thiết kỵ kiềm chế quân Tống trên Cao Cương, người ngựa còn lại toàn lực lao qua Mãnh Hổ Cương!

Nhưng đội trước mới đi, thì tiếng chém giết từng trận, thế xông của quân Hạ chậm lại.

Trương Nguyên nóng nảy tức giận, quát hỏi:

- Tại sao dừng lại?

Tướng quân Trung quân vội nói:

- Đại nhân, quân Tống có hơn ngàn thiết kỵ chặn giữ phía trước con đường, nhiều lần xông lên giết, quân ta không thể thông qua.

Trương Nguyên ngẩn ra, lúc này mới biết có phiền phức. Bây giờ quân Hạ tuy dời được trở ngại, nhưng nhiều nhất có thể hơn mười thiết kỵ đi, còn quân Tống trên bình nguyên trống trải ở sườn Cao Cương đó, có thể tùy ý rong ruổi, ngược lại có thể tha hồ công kích quân Hạ.

Quân Hạ tuy mấy chục ngàn thiết kỵ, nhưng trở ngại về địa thế, ngược lại không thể đột phá đường núi hẹp như cổ chai, xếp hàng chiến với đối thủ.

Chém giết rung trời, vật lộn thảm thiết.

Tướng sĩ hai bên đều biết cuộc chiến này rất trọng yếu, cắn răng chém giết, thiết kỵ ùn ra, còn quân Tống ở Sơn Cương rậm rạm, nửa bước không lùi.

Mỗi một khắc, quân Tống và thiết kỵ Hạ đều có người ngã xuống, trên màu cỏ xanh xanh, dính đầy máu tươi như giọt sương.

Trương Nguyên lòng đã nguội lạnh, cuối cùng hiểu lúc giờ tý Địch Thanh dũng mãnh tấn công doanh Hạ. Từ lâu đã chuyển đại đội quân Tống lên phía bắc, tích trữ ở Mãnh Hổ Cương, cùng lão quyết một trận tử chiến ở đó.

Bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, Trương Nguyên thấy sau lưng có đội Thiết diêu tử như núi, nói với tướng quân Trung quân:

- Ngươi dẫn ba ngàn Thiết diêu này xông qua thông đường, mở lối đi!

Tướng quân Trung quân lãnh lệnh, trường đao trong tay giơ cao, quát:

- Bố trận, Thiết diêu lên mây!

Thiết diêu tử trầm quát một tiếng, đã mở thế trận.

Đường núi không rộng, nhưng Thiết diêu tử chỉ là thu lại hai cánh, nếu bày ra còn phải rộng ra rất nhiều so với địa hình đường núi.

Kèn lệnh thổi lên, thê lương bao la, nghe có tiếng kèn, thiết kỵ quân Hạ xông lên núi không chút do dự xông lên Cao Cương, đánh từ hai mặt quân Tống trên Sơn Cương.

*****

Trong nháy mắt, đường núi đã trống trải, chỉ thấy tận cuối phía xa, chấm nhỏ hàn quang của mũi tên.

Quân Tống thấy quân Hạ đột nhiên bỏ xung phong, như không hiểu, nhưng tụ lại chỗ bình nguyền Cương Bắc, lấy phản trận Yển Nguyệt đối định.

Thế trận này, ngọn gió hướng ra ngoài, đối chỗ quân Hạ, ngược lại lõm sâu tiến vào, loại trận hình đối địch này kỳ lạ, nhưng đối với bắn giết từ đường núi xông ra tới quân Hạ, lại là hữu dụng.

Tướng lĩnh dẫn đầu của quân Tống, đầu to mắt to, râu rậm rạm, nhìn như già nua, kỳ thực còn trẻ, hắn chăm chú nhìn quân Hạ bên đường núi đó, trong đôi mắt đột nhiên lóe phần phẫn ý.

Trong phẫn ý còn pha lẫn hận

Cuối cùng Thiết diêu tử phát động xung phong! Trong nháy mắt, gió thổi mạnh mây cuồn dâng!

Cho dù tiếng trống tiếng chém giết của hai sườn Cao Cương, đều át không được tiếng sấm Thiết diêu tử. Đột nhiên mà động, như cuồn phong đẩy sóng, thủy triều cuộn trào mãnh liệt.

Trong sắc đen cuộn trào mãnh liệt, mang một đường bạch ngân sáng đẹp.

Bạch ngân hơi lạnh, hàn quang lóe lên, màu đen là thiết nhân thiết mã, màu trắng là đao ba mũi hai lưỡi!

Thiết diêu tử lấy sáu chục người làm ngang, năm chục người làm dọc, hình thành một đội hình vuông, xem thường trời đất như thế, không kiêng nể gì mà xông qua. Đường không rộng, thủy triều chậm rãi lên Cương Cương, trong nháy mắt, cỏ xanh cũng biến thành màu đen. Thiết diêu tử không những thế hung mãnh, mà kỹ thuật cưỡi ngựa cực tinh thông, lại có thể đạp sườn núi thấp, không đổi trận hình xông qua.

Dưới ánh mắt mọi người, chỉ thấy được thiết mã điên cuồng hí, gió mát chuyển sang lạnh, một đợt sóng màu đen mang theo ánh sáng chậm rãi qua đường núi, qua sườn núi, như Thiết diêu bay lên mây, thế không thể đỡ.

Chiêu này tên gọi Thiết diêu bay lên mây, là Thiết diêu tử chuyên dùng để tác chiến vùng núi.

Thiết diêu tử đã gần cương bắc, hai cánh kỵ binh hơi giảm tốc độ, còn kỵ binh đường núi bỗng nhiên đánh ra. Lúc đó kỵ trung Thiết diêu uyển biến thành một con thiết diêu vút lên trời, hai cánh rung lên, thì muốn xông ra đường núi, tới bình nguyên.

Chỉ cần vừa tới bình nguyên, trên đời này không có cái gì bó buộc Thiết diêu tử tung cánh.

Quân Tống có chút rối, lúc nãy bọn họ giống như là bị thế tiến công của thiết diêu tử dọa gây người đứng ở đó, hoàn toàn không nhúc nhích, đợi tới Thiết diêu tử tới gần, lúc này trong tiếng hô quát bát mã đã đi.

Thiết kỵ quân Tống tuy không dũng mãnh, nhưng biến hóa tinh diệu đan xen vào nhau, trong nháy mắt hóa thành hai đội, đều kéo cung!

Không tên!

Thiết diêu tử thấy quân Tống kéo cung, vốn còn cười mang phần chế nhiễu. Người ngựa Thiết diêu tử hợp một, trọng giáp phòng hộ, cung tên bình thường đối với thiết diêu tử hoàn toàn chẳng ăn thua gì.

Nhưng quân Tống kéo không phải là tên, một đội dây cung kéo lên đều là thiết cầu màu đen, một đội giương cung kéo là quả cầu màu đỏ.

Lúc tướng lĩnh dẫn đầu đầu to mắt to đó thấy thiết Diêu tử còn cách hai mũi tên, quát lên nói:

- Bắn!

Tiếng "vù vù" vang lên, lao thẳng tới Thiết diêu tử, thiết cầu bay lượn, lại bắn về phía mặt đất.

Một chiêu này, quả thật nằm ngoài dự liệu của quá nhiều người. Thiết diêu tử thân từng trải qua trăm trận chiến, cũng là lần đầu gặp được địch nhân cổ quái này. Thiết diêu lưỡi đao sáng quắc, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao phá rách không trung, chuẩn xác đánh lên hồng cầu.

Chỉ nghe thấy vô số tiếng "ầm ầm ầm" rất lớn vang lên, trong lúc nhất thời ngựa hí người hét, khói thuốc súng mịt mù.

Cùng lúc đó, thiết cầu bắn tới mặt đất cũng đột nhiên vỡ ra, trong đó bay ra vô số chông sắt.

Âm hưởng cùng vang, mặt Trương Nguyên tái nhợt, thất thanh nói:

- Phích lịch! Phích lịch!

Lão nằm mơ cũng không ngờ tới, quân Tống lại sớm chuẩn bị phích lịch phá địch. Quân Tống chính là đang chờ thời khắc này, chờ Thiết diêu tử lao vào thời khắc đó.

Trương Nguyên thấy qua phích lịch, trận Tam Xuyên Khẩu năm đó thảm liệt vô biên. Sau khi Quách Tuân sử dựng tới phích lịch, gần như đánh một đòn quân Hạ trên sông băng tan tác. Hôm nay phích lịch vừa xuất hiện, Thiết diêu tử bất ngờ không kịp đề phòng, cuối cùng đại loạn.

Thiết diêu tử có thể kháng cự cung mạnh nỏ cứng, trường thương đoản đao. Nhưng tiếng phích lịch ầm ầm, đau tai nhức óc, sóng nhiệt cuồn cuộn, làm người ta thở không được. Trong đó có khói dày cuồn cuộn, làm người ta chảy nước mắt, ngựa bị hoảng sợ, hí vang rồi nhảy dựng lên, rất nhiều con ầm ầm ngã xuống đất.

Thì ra chông sắt đó khi rơi xuống thì bắn ngược lên, không ít đã đâm vào bụng ngựa.

Người ngựa Thiết diêu tử đao thương không vào, nhưng có nhược điểm, chính là bụng ngựa không hề có quá nhiều phòng hộ. Ai lại có thể ngờ rằng, công kích của địch thủ có thể là từ dưới đất phát ra?

Đội hình Thiết diêu tử đã tan ra, ngựa ngã người phế, phải biết rằng Thiết diêu tử xưa nay người ngựa hợp nhất, người chết không rời khỏi ngựa, chính là vì như vậy. Ngựa vừa ngã, người cũng ngã xuống theo, thiết giáp ngược lại trở thành trói buộc cực lớn.

Khóe miệng tướng lĩnh đầu to mắt to đó tràn đầy nụ cười cay nghiệt, quát:

- Giết!

Kỵ binh xông lên, trường mâu đâm loạn. Lúc đó vốn là uy võ vô địch, Thiết diêu tử ngang dọc thảo nguyên, Trương Nguyên lòng như đang lấy máu, vẫn đang thét lệnh quân Hạ xông qua đi cứu viện. Đột nhiên quân Tống cùng đồng thanh hô lớn, từ trên hai sườn Cao Cương đẩy xuống vô số đá lớn, đá lớn cuồn cuộn, đường núi bị hỏng, lúc này đột nhiên có người kêu:

- Nhìn chỗ đó!

Trương Nguyên ngẩng đầu nhìn, trong lòng phát run, chỉ nhìn thấy xa xa có khói dày cuồn cuộn, che mây phủ trời, lúc này phía tây bắc sao có thể có khói đặc cuồn cuộn?

Trừ phi là... vừa nghĩ tới đây, toàn thân Trương Nguyên đã run lên.

Quân Tống hai sườn Sơn Cương lại cùng đồng thanh hoan hô:

- Thành Cổ Dương phá rồi, thành Cổ Dương cháy rồi!

Lúc này tây bắc có khói dày cuồn cuộn, không nói cũng biết nhất định là quân Tống đã công phá thành Cổ Dương, thiêu cháy lương thực ở đó.

Trương Nguyên tâm tình kích động "hự" một ngụm máu tươi đã phun ra, lão liền lung lay sắp đổ. Nhìn xa xa khói dày trong mây, trong lòng phát lạnh, nhất thời chỉ cảm thấy trần duyên như mộng, trong nháy mắt đã thành tro!

Khói dày cuồn cuộn đó, lại che nữa bầu trời, lúc này đã tới buổi trưa, mặt trời treo cao, mây đen phía đó có lớp viền trắng sang sáng, trong bầu trời có lam có đen, đối lập rõ ràng, nói ra quỷ dị chói mắt.

Trên đầu thành Tế Yếu, xa xa nhìn thấy, không kìm được nổi trống như đậu nổ, điên cuồng gào thét:

- Thành Cổ Dương phá rồi, thành Cổ Dương phá rồi.

Làn sóng âm thanh đó nhanh chóng truyền tới chiến trường trước thành Tế Yếu, quân Hạ nghe vậy, cũng không có lòng chống cự nữa.

Dã Lợi Trảm Thiên thấy lòng quân đã mất, vô lực cứu vãn, lập tức truyền lệnh thiết kỵ chạy về phía nam, y lại dẫn đội đích thân áp phía sau. Địch Thanh thấy thế, cũng không đuổi theo, nhìn về phía tây bắc xa xa một cái, chân mày lại chau lại.

Lúc này quân Tống trong thành ngoài thành sớm đã reo hò vui mừng.

Quân Tống trong thành cuối cùng đã mở cửa thành, có một con ngựa chạy như bay ra, chạy tới trước mặt Địch Thanh, kích động nói:

- Địch Thanh, ngươi đánh đẹp lắm.

Người đó chính là Trương Ngọc. Y vốn thủ ở đầu thành, phối hợp hành động của Địch Thanh. Tận mắt thấy Địch Thanh giết bại quân Hạ, trong lòng vui mừng, nhưng vẻ tươi cười thoáng mất đi, nói:

- Ngươi nhanh vào thành đi, Chủng lão trượng ông ấy e là không được rồi.

Sắc mặt Địch Thanh buồn bã, căn dặn Hàn Tiếu mấy câu, giục ngựa vào thành.

Lúc này bá tính tự xếp thành hai hàng, trong ánh mắt nhìn Địch Thanh vừa cảm kích, vừa tôn kính.

Địch Thanh thấy bá tính thành Tế Yếu rất nhiều, trong lòng ngược lại có một vấn đề nan giải. Nhưng lúc này, lấy việc đi thăm Chủng Thế Hành làm trọng, nhanh đi tới trước phủ đệ của Chủng Thế Hành. Cái sân đó trông xơ xác, người lại đông đúc.

Không biết ai hô một tiếng:

- Địch tướng quân đến rồi.

Mọi người bỗng nhiên tránh ra một đường, trong ánh mắt nhìn Địch Thanh có phần kích động và chờ đợi.

Địch Thanh vọt qua cánh cửa, đi nhanh tới trước giường của Chủng Thế Hành. Thấy Chủng Hỗ quỳ đầu giường Chủng Thế Hành, đang nắm bàn tay khô như củi, nước mắt đầm đìa. Địch Thanh thoáng nhìn sắc mặt của Chủng Thế Hành, thấy hai má hõm sâu, xương gò má có thể thấy được, đôi mắt khép hờ.

Địch Thanh tuy có chuẩn bị trong lòng, nhưng vừa thấy bộ dạng Chủng Thế Hành như vậy, mắt hổ đã rưng rưng.

Tầm nhìn không rõ, xuyên qua ngấn lệ mông lung, từng cảnh tượng cũ dấy lên...

Còn nhớ lúc gặp gỡ ban đầu, ông lão đó nghiêm nghị nói:

- Ngươi rất nhanh sẽ có một đại nạn!

Còn nhớ sau đó quen thuộc rồi, ông lão đó cợt nhả nói:

- Địch Thanh, ngươi không thể chết, ngươi không thể chết, ngươi còn nợ tiền ta.

Còn nhớ ông lão đó vuốt đầu hói giống như thương nhân nói:

- Địch Thanh, chúng ta làm một vụ mua bán. Ngươi đánh trận, ta giúp ngươi đi tìm Hương Ba Lạp.

Dứt lời cười giảo hoạt.

Còn nhớ quá nhiều quá nhiều, chấm chấm giọt giọt, như lệ như máu...

Cái người thoạt nhìn tựa như khoe khoang, ngấm ngầm, đầu cơ mà còn tính toán chi li. Có quá nhiều chuyện làm người ta đáng khắc sâu trong lòng.

Đáng khắc sâu tuyệt không phải sự tính toán của lão.

- Cha, Địch tướng quân tới rồi.

Chủng Hỗ rưng rưng kêu lên:

- Cha mở mắt... nhìn xem...

*****

Chủng Thế Hành bệnh nguy kịch, sớm đã hấp hối, nhưng lão vẫn chưa chết, lão đang chờ Địch Thanh. Nghe thấy con trai gọi, dường như trăm năm dài đằng đẵng, cuối cùng Chủng Thế Hành mở mắt.

Trong mắt đó đã khàn đục bất kham, không có thần thái, nhưng lão vẫn nhận ra Địch Thanh, môi mấp máy, tựa như nở nụ cười, yếu ớt nói:

- Cậu... tới rồi.

Địch Thanh nắm tay Chủng Thế Hành, run giọng nói:

- Ta tới rồi!

Câu nói này, bọn họ vốn không cần nói, vì rất nhiều lời, không nói ra, bọn họ cũng nhất định sẽ làm được. Nhưng câu nói này, bọn họ nhất định phải nói, vì rất nhiều lời, không nói ra được nữa, đời này cũng không thể nghe được nữa.

Chủng Thế Hành tựa như đang cười, thì thầm nói:

- Cậu đến rồi, nhưng... ta phải đi rồi.

Chủng Hỗ đã nức nở không thành tiếng, mi mắt Trương Ngọc ươn ướt, nước mắt Địch Thanh rơi xuống mu bàn tay khô gầy, nức nở nói:

- Lão không thể đi, ta còn thiếu lão rất nhiều tiền còn chưa trả. Đây là giao hẹn của lão và ta, lão không thể thất tín!

Trong mắt Chủng Thế Hành xẹt qua phần tia sáng, nhưng gắng sức liên tục lắc đầu không nói gì:

- Hà... hà... cậu cho ta giở trò một lần, được không?

Địch Thanh không nói, không biết nên lắc đầu hay là gật đầu.

Sắc mặt Chủng Thế Hành tiếc nuối, lại nói:

- Ây... Thập sĩ cuối cùng vẫn không xây dựng tốt cho cậu...

Địch Thanh cướp lời:

- Đã có cửu sĩ, hôm nay nếu không có phích lịch của lão giữ lại cho ta, ta không phá được Thiết diêu tử. Lão Chủng, trên đời tám chín phần không như ý người, chúng ta đã có cửu sĩ, ông đã tận lực rồi, ta chỉ có cảm kích.

Thất sĩ gồm Tử phẫn, Dũng lực, Hãm trận, Khấu binh, Khi kiên, Chấp nhuệ, Chờ lệnh vốn là binh sĩ của Địch Thanh suất lãnh trước khi về kinh. Sau khi Địch Thanh trở về Chủng Thế Hành không bỏ chuyện xây dựng thập sĩ, lại xây bát sĩ - phích lịch cho Địch Thanh!

Phích lịch lấy sở trường hỏa khí xây dựng nên, vốn chính là để đối phó thiết kỵ quân Hạ.

Có thể lúc trước chỉ có Thất sĩ, cho dù cộng thêm phích lịch, cũng chỉ bát sĩ, cửu sĩ Địch Thanh nói, lại là cái gì?

Trương Ngọc nghĩ tới đây, có chút kỳ quái, Địch Thanh và Chủng Thế Hanh hình như đều quên mấy mục này, Địch Thanh nói:

- Lão.... an tâm dưỡng bệnh...

Nói còn chưa dứt lời, tiếng đã nghẹn ngào.

Khóe miệng Chủng Thế Hành đã nở được phần ý cười thành công:

- Được, phải đó, trên đời này... làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ, Thập sĩ chỉ là một giấc mộng đẹp. Ta đợi cậu... vì có một món đồ, phải tự tay giao cho cậu... dưới cái gối....

Lão giãy giãy, nhưng không thể động đậy. Địch Thanh chìa tay tới lục lọi dưới cái gối, lấy ra một khăn tay gấp vuông. Mở ra xem, vẽ trên mặt chi chít ký hiệu, giăng đầy khắp nơi.

Trên chiếc khăn tay đó viết ba chữ, Địch Thanh thấy rồi, cơ thể hơi chấn động, ba chữ đó là Hương Ba Lạp!

Chiếc khăn tay này chính là bản đồ của Hương Ba Lạp?

Chủng Thế Hành yếu ớt nói:

- Tào Hiền Anh... chết rồi, nhưng sau đó ta... lại tìm được một hậu nhân họ Tào, y cũng có bản đồ...

Trong đầu Địch Thanh lóe lên lời nói của Da Luật Tôn:

- Nguyên Hạo biết rất nhiều người muốn đi Hương Ba Lạp, cho nên đặc ý tung ra bản đồ giả. Y muốn một lưới bắt hết người tìm Hương Ba Lạp!

Hết lần này tới lần khác khéo léo như vậy. Bản đồ này là của hậu nhân họ Tào? Tấm bản đồ này có phải Nguyên Hạo tung ra không?

Chủng Thế Hành không để ý tới trầm mặc của Địch Thanh, lẩm bẩm nói:

- Ta mua bản đồ rồi, ta đã hứa với cậu... phải giúp cậu tìm được Hương Ba Lạp.

Giây khắc đó Địch Thanh sớm đã quên thật giả của bản đồ, chỉ nhìn thấy sự sốt ruột trong mắt Chủng Thế Hành, hắn siết chặc chiếc khăn tay đó, cắn răng nói:

- Lão Chủng, chuyện lão hứa với ta, đã đã làm được rồi, ta cảm tạ lão. Lão...

Địch Thanh nghẹn ngào, nước mắt đã chảy đầy mặt.

Chủng Thế Hành đột nhiên ho, nhưng chỉ là ho khan, cũng là yếu ớt vô lực như vậy:

- Nhưng... ta luôn cảm thấy bản đồ không đúng... lần này đến phải...

Địch Thanh không đợi lão nói xong, đã nói:

- Ta biết, lão Chủng, ta đều biết tất cả, lão không lần lo lắng, ta biết.

Nước mắt không kìm được rơi, làm ướt vạt áo của Chủng Thế Hành.

Chủng Thế Hanh tựa như chợt tỉnh ngộ, ngơ ngẩn nhìn Địch Thanh rất lâu, lúc này nói:

- Cậu biết? Được

Nói xong lại muốn ho, nhưng trái cổ chỉ lui động hai cái, một hơi thở nghẹn trong đầu, sắc mặt đỏ bừng.

Địch Thanh cả kinh, nắm chặc tay Chủng Thế Hành, gọi:

- Lão Chủng, lão không thể đi!

Chủng Thế Hành thở dài một hơi, tựa như thở ra khí lực của toàn thân, lại có chút tinh thần, nói:

- Uhm, huynh đệ, ta... đáng lắm, ta chết rồi... còn có cậu vì ta mà.... rơi lệ. Nhưng ta đi rồi, cậu không cần khóc vì ta...

Địch Thanh nghẹn ngào nói:

- Vậy lão... không được chiếm cái lợi ích của ta.

Hắn chỉ muốn đùa một chút, nhưng nước mắt không kìm được rơi xuống đất.

Trong mắt Chủng Thế Hành hình như có ý cười, thần thái dần mất đi, khóe miệng hơi run run, dù nói gì đi nữa đã cực kỳ nhỏ, Địch Thanh áp tai gần qua, nghe Chủng Thế Hành nói:

- Ta vẫn... rất nghèo, nghèo đến mức không có tiền mua giày cho con cái.

Địch Thanh nghe đến đây, nhớ tới lời của Bao Chửng năm đó, nghĩ tới đứa con trai Chủng Chấn, Chủng Ngạc lúc còn bé của Chủng Thế Hành, trong lòng đã nói:

- Lão Chủng, lão yên tâm, con trai của lão chính là con trai của Địch Thanh, ta nhất định chăm sóc thật tốt.

Hắn không có nói ra, vì không cần nói, tựa như Chủng Thế Hành không có gửi gắm. Vì rất nhiều chuyện vốn không cần nói, nên làm thì sẽ làm được!

- Nhưng... sau đó ta phát hiện, tây bắc... có những người... cả chân cũng không có.

Chủng Thế Hành hơi yếu nói:

- Kể từ sau đó... ta chỉ muốn để bá tính tây bắc... đều có giày.

Địch Thanh chỉ là gật đầu, nhưng không hiểu tại sao Chủng Thế Hành trước lúc lâm chung còn muốn nói những chuyện này? Nghe Chủng Thế Hành lại nói:

- Ta so với ngươi.... may mắn hơn nhiều. Ngươi rất uất ức, ta biết. Nhưng... bá tính tây bắc... đều đang nhìn ngươi... cho nên... khổ... ngươi rồi.

Bàn tay lạnh như băng rơi lên gò má của Địch Thanh, Địch Thanh cắn răng nói:

- Lão Chủng...

Nói còn chưa dứt lời, bàn tay đã rơi xuống, Địch Thanh một tay bắt lấy bàn tay khô gầy rơi xuống, đầu óc đã trống không, đột nhiêt tâm tê liệt phế kêu lên:

- Lão Chủng!

Mọi người trong phòng thấy thế, sớm đã quỳ xuống một mảnh, nước mắt đầy mặt nói:

- Chủng đại nhân...

Bọn họ lạy một lạy, không vì chức quan, chỉ vì tôn kính và cảm kích trong lòng khó nói nên lời.

Mắt của Chủng Thế Hành hơi đóng chặt đã cương ngưng bất động, khóe miệng mang nụ cười lại có phần thương hại.

Có gió qua, thổi cành dương liễu ngoài cửa sổ, nhẹ bay bay.

Đôi mắt chưa đóng chặt đó tuy không động đậy nữa, nhưng góc mắt khô cạn bỗng chảy ra hai giọt lệ, trong suốt long lanh.

Địch Thanh có chút khó khăn mà đứng lên. Hắn tuy lòng chua xót, nhưng còn có nhiều chuyện cần phải đi làm.

Ra khỏi căn phòng, người ngoài sân sớm đã quỳ xuống, đau xót tưởng nhớ Chủng Thế Hành thoạt nhìn như láu cá nhưng tình nghĩa sâu nặng với bọn họ.

Tin tức truyền ra, thành Tế Yếu đã bi thương trùng trùng.

Người khóc nức nở không phân người Hán, người Khương, không phân nam nữ già trẻ. Địch Thanh nghe rồi, trong lòng không kìm được nghĩ:

- Bá tính thành Tế Yếu này, có ai không có được giúp đỡ của Chủng Thế Hành? Có lẽ bá tính tây bắc này có ai không thương nhớ Chủng Thế Hành? Mấy năm nay, Chủng Thế Hành đã không còn đánh trận nữa, nhưng người Khương mà lão lôi kéo còn nhiều hơn ta giết. Một người thế này, kỳ thật còn quan trọng hơn Địch Thanh ta.

Thấy mọi người đều nhìn hắn, Địch Thanh biết Chủng Thế Hành vừa đi, tất cả mọi người đặt hy vọng lên người Địch Thanh hắn. Hơi trầm ngâm, lập tức hạ quyết định kinh người.

- Trương Ngọc, ngươi lập tức lệnh bá tính toàn thành chuẩn bị, ngày mai rút tới Tam Xuyên, Cao Bình, Hoài Viễn! Ngươi, Chủng Hỗ phụ trách chuyện này.

Trương Ngọc cả kinh, tất cả bá tính có mặt cũng đều ngây người.

Đây là gia viên của bọn họ, đây là gia viên bọn họ liều mạng kiên thủ. Chủng Thế Hành dốc sức để xây dựng thành Tế Yếu này, thành xây xong rồi, cũng mệt ngã quỵ rồi. Chủng Thế Hành vì giữ thành Tế Yếu này thậm chí cũng để mạng ở chỗ này. Nhưng Địch Thanh sau một trận chiến cáo thắng, sao lại muốn bỏ chỗ này?

Không ai có thể hiểu.

Bá tính im lặng, Trương Ngọc im lặng, còn Chủng Hỗ lao ra, nhìn Địch Thanh kinh ngạc, kêu:

- Địch tướng quân, ngài nói cái gì, ngài muốn bỏ chỗ này?

Địch Thanh giữ bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Chủng Hỗ, ta biết ngươi không muốn, tất cả mọi người ở đây không muốn. Nhưng ngươi cần phải biết, có lúc muốn có được, nhất định phải bỏ ra.

Chủng Hỗ lui lại một bước, lắc đầu nói:

- Ta không biết, ta không biết! Ta không làm!

Bá tính nghe vậy, đều hô:

- Địch tướng quân, chúng tôi không đi, ngài yên tâm, cho dù chúng tôi liều mạng cũng muốn giữ chỗ này, sẽ không làm ngài mất mặt.

Trong mắt Địch Thanh có phần bất đắc dĩ, không nói nhiều, Trương Ngọc đã lạnh lùng nói:

- Chủng Hỗ, ngươi đã quên cha ngươi từng nói gì với ngươi?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<