← Hồi 101 | Hồi 103 → |
Từ sau đó, đời người như mộng, lão từ một hàn sinh rất nhanh tới vị trí Trung thư lệnh, dựa vào tài hoa trong lòng lập đại kế thống nhất thiên hạ cho Nguyên Hạo. Từ sau đó, phàm là chuyện nước Hạ tiến công Đại Tống, người lãnh quân có thể khác nhau, nhưng vẫn Trương Nguyên lão một tay bày kế sách.
Có lẽ trong lòng lão, khởi binh xâm phạm biên giới như vậy, chỉ là rửa nhục năm đó bị nhà Tống khinh miệt.
Nhìn thi thể chất đống trước mặt nhớ tới giấc mộng phù hoa nhiều năm trước, lão đột nhiên nghĩ:
- Tất cả ta làm, suy cho cùng có phải như mình muốn không? Hay... chỉ là một hành vi khí phách.
Bầu trời có tiếng chim hót truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Nguyên. Lão lắc đầu, cưỡng ép mình không nghĩ ngợi nhiều nữa, liếc xéo Dã Lợi Trảm Thiên bên cạnh, cuối cùng không nhịn được nói:
- La Hầu Vương, theo ngài thấy, lúc nào Địch Thanh sẽ tới?
Lời vừa ra khỏi miệng, thì cảm thấy rất có vấn đề. Dã Lợi Trảm Thiên là người mù, lão nói cái gì theo ngài thấy, Dã Lợi Trảm Thiên sẽ buồn bực không?
Đột nhiên có phần bi ai, lão bây giờ lo trước lo sau, kiêng kỵ quá nhiều, không còn ý chí phong phát, tùy ý làm bậy như ngày trước. Chẳng lẽ người đều như vậy, già rồi, quyền vị cao rồi, suy nghĩ trái ngược lại nhiều hơn sao?
Nếu bây giờ có một ngời tới trước mặt lão, như năm đó chỉ vào mũi lão quát mắng "thay tên đổi họ, có phải vì quan cao lộc hậu không?" Lão đối mặt thế nào, phải chăng lão có khí phách của Nguyên Hạo năm đó, cười bỏ qua, hay bừng bừng biến sắc chém người đó trước mặt?
Câu hỏi sớm đã hỏi, Dã Lợi Trảm Thiên cũng từng trả lời. Trương Nguyên vốn cho rằng giống như ngày thường, không có được đáp án, không ngờ thần sắc Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên có phần quái dị, chậm rãi nói:
- Chờ một chút...
Giữa lúc Dã Lợi Trảm Thiên nói, từ từ nhắm hai mắt, hình như đang nghe cái gì.
Trương Nguyên ngẩn ra, không hiểu phải đợi cái gì. Nhìn khuôn mặt của Dã Lợi Trảm Thiên chìm trong ánh mặt trời, tựa như đang hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chói chang. Trong lòng nghĩ ngợi, lão tuy là Trung thư lệnh, nhưng trong trực giác người mù này trước giờ không có để lão vào mắt.
Thoáng có chút bật cười, Trương Nguyên thầm nghĩ rằng Dã Lợi Trảm Thiên nếu là mù lòa, đương nhiên sẽ không để lão vào mắt. Đợi hồi lâu, Trương Nguyên đang có chút không nhẫn nại được, Dã Lợi Trảm Thiên thở dài nói:
- Địch Thanh, sắp đến rồi!
Trương Nguyên líu lưỡi, nhất thời ngược lại không biết tại sao Dã Lợi Trảm Thiên khẳng định như vậy?
Dã Lợi Trảm Thiên biết rõ sự khó hiểu của Trương Nguyên, thản nhiên nói:
- Trung lệnh đại nhân bây giờ nói nhiều nghe thì ít, là gần đây có rất nhiều thứ nghe không được, nhìn thấy cũng không để trong lòng.
Trương Nguyên hơi rùng mình, cho rằng Dã Lợi Trảm Thiên nói là chuyện triều đình, cẩn trọng nói:
- Không biết La Hầu Vương nghe được gì?
Trong mắt Trương Nguyên, Dã Lợi Trảm Thiên chính là quái nhân.
Dã Lợi Trảm Thiên thân là La Hầu Vương, nhưng vốn ở bộ A Tu La. Bộ A Tu La vốn cũng là đồ phản bội, người vào đó, xem như là chết. Nhưng Dã Lợi Trảm Thiên không chỉ không chết, ngược lại dựa vào bản lĩnh làm tới vị trí Long bộ cửu vương, phải nói là một dị số. Nhưng quá khứ của Dã Lợi Trảm Thiên, không có người nào biết.
Trương Nguyên cũng không biết.
Người này bản thân giống như trong sương mù dày đặc, y giúp Nguyên Hạo đông chinh tây phạt, tới bây giờ cũng không nắm quyền lợi gì. Nguyên Hạo xem Dã Lợi Trảm Thiên như thế nào, Dã Lợi Trảm Thiên phải chăng là có lời oán hận?
Lúc Trương Nguyên suy xét vấn đề này, để ý biểu hiện của Dã Lợi Trảm Thiên.
Khóe miệng Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên có phần mỉa mai, nhắm mắt lại chậm rãi nói:
- Ta nghe được tiếng gió.
Trương Nguyên có chút khẩn trương, truy hỏi:
- Tiếng gió gì? Tiếng gió, tiếng gió của triều đình? Dã Lợi Trảm Thiên nói như vậy, có phải ám chỉ lão gì không? Từ xưa đế vương tối kỵ công cao cái chủ. Trương Nguyên lão tới ngày nay, bộc lộ tài năng, tuy nói Nguyên Hạo có đại lượng, có dã tâm, có khí phách, không ứng phó thuộc hạ có công như lão, nhưng chuyện đời khó liệu...
Dã Lợi Trảm Thiên cười, chìa tay vẽ trong không trung nói:
- Tiếng gió gì? Cái này ngược lại khó giải thích. Xuân ấm áp thế này, tiếng gió cũng là dịu dàng, Trung thư lệnh một lòng chinh phạt, chẳng lẽ cũng không cảm giác được gì sao?
Trương Nguyên ngẩng ra, nửa hồi lâu mới nói:
- Ngài nói gió của bầu trời?
Có chút nghi thần nghi quỷ buồn cười chính mình, nghe Dã Lợi Trảm Thiên nói:
- Gió trong bầu trời, cũng có thể truyền chút tin tức.
Trương Nguyên chau mày, chần chờ nói:
- Thứ cho lão phu không hiểu, vẫn xin La Hầu Vương giải thích rõ.
Cuối cùng Dã Lợi Trảm Thiên mở mắt, hai con mắt màu trắng xám nhìn chằm chằm Trương Nguyên nói:
- Trong tiếng gió xen lẫn tiếng hoan hô.
Trương Nguyên nhìn thấy con ngươi của Dã Lợi Trảm Thiên ngập đầy sát ý, trong lòng hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn qua. Dù sao lão cũng là Trung thư lệnh, cũng tự ỷ vào tài hoa, không muốn mọi chuyện truy hỏi người bên cạnh, ngưng thần nghĩ ngợi, liền nói:
- Bây giờ gió này là từ phía thành Tế Yếu thổi tới, nói như vậy tiếng hoan hô cũng là từ phía thành Tế Yếu truyền tới, thật sự có tiếng hoan hô?
Lão tuy nghe không được, nhưng biết lỗ tai của người mù đều rất đặc biệt, càng huống hồ kẻ trước mắt này là cực phẩm trong người mù?
Tại sao có tiếng hoan hô?
Trương Nguyên nghĩ tới đây, sắc mặt thay đổi. Tại sao bọn họ hoan hô, có phải vì đã nhận được tin Địch Thanh sắp đến?
Dã Lợi Trảm Thiên lạnh lùng nói:
- Ngoại trừ cái này ra, thực sự ta không nghĩ tới hoàn cảnh bọn họ thế này còn có lý do gì hoan hô.
Trương Nguyên thầm nghĩ, người mù này quả thật có mấy phần bản lĩnh, lại xét kỹ động tĩnh của đối thủ như vậy, chẳng trách người mù này có thể được nguyên soái phong làm cửu vương. Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi:
- Thành Tế Yếu đã thành cô thành, cho dù sau núi đều có quân ta phong tỏa, nếu có người vào thành Tế Yếu, tuyệt thoát không khỏi tai mắt chúng ta. Bọn chúng làm sao có thể biết tin tức Địch Thanh sắp đến.
Dã Lợi Trảm Thiên nói:
- Người ngựa tuy thoát không khỏi tai mắt của Trung lệnh thư, nhưng có bồ câu đưa thư, Trung thư lệnh lại không thấy được.
Trương Nguyên nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ nhìn thấy mây trôi xa tắp, trời xanh dài rộng, không có bồ câu gì. Đột nhiên nghĩ tới lúc nãy nghe được chim hót, chỉ là lão tâm sự trùng trùng, hoàn toàn không có để ý. Thì ra lúc nãy chim bay tới chính là chim bồ câu truyền tin.
Vừa nghĩ tới đây, Trương Nguyên lại nghiêm nghị cung kính Dã Lợi Trảm Thiên, trầm ngâm nói:
- Địch Thanh đã tới rồi, nhưng hắn muốn đánh chúng ta trở tay không kịp, do đó cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Hắn sợ người trong thành Tế Yếu chờ tới tuyệt vọng, cho nên lại phái bồ câu truyền tin. Nếu người trong thành hoan hô nhảy nhót, có nghĩa là biết Địch Thanh sắp dụng binh tới. Nếu đã như vậy, chúng ta không thể không đề phòng.
Nói tới đây, Trương Nguyên có nhận thức mới với Dã Lợi Trảm Thiên. Lúc đầu Nguyên Hạo bảo Dã Lợi Trảm Thiên đến giúp lão, lão còn không đồng ý, không ngờ chính là người mù này còn thấy chuẩn xác hơn tất cả mọi người.
- Trung thư lệnh quả nhiên thông minh.
Dã Lợi Trảm Thiên không đậm không nhạt nói.
Trương Nguyên đỏ mặt, lời nói khen ngợi lão không biết đã nghe bao nhiêu, nhưng câu khen ngợi này như cho lão một cái bạt tai. Nhưng lão dù sao kinh nghiệm lão luyện, chỉ làm như không có nghe thấy, còn sớm đã truyền lệnh xuống, lệnh quân Hạ gia tăng phòng ngự trong phạm vi mấy chục dặm, lại lệnh quân Hạ xung quanh vừa có tin tức, lập tức thông truyền.
Trương Nguyên biết Địch Thanh sẽ đến, ngược lại phấn chấn.
Bất luận quân Hạ, người Tống, đều xem Địch Thanh giống như thiên thần. Trương Nguyên biết giằng co tác chiến như vậy, không biết khi nào mới kết thúc. Lúc này mới ôm lấy ý so cao thấp với Địch Thanh, sau đó công kích Địch Thanh, tây bắc sẽ không còn người chống đối lại bọn họ.
Về tới lều trung quân, Trương Nguyên chưa kịp ngồi xuống, thì có binh sĩ đến bẩm báo nói:
- Trung lệnh đại nhân, Bàn Nhược Vương, Một Tàng Ngộ Đạo tới tham kiến.
Trương Nguyên chau mày, mấy ngày trước Nguyên Hạo đã có lệnh truyền đạt, nói để Một Tàng Ngộ Đạo tới hiệp trợ Trương Nguyên tác chiến. Lại nói, Một Tàng Ngộ Đạo có yêu cầu gì, nhất định thỏa mãn vô điều kiện.
Trương Nguyên thân ở địa vị cao đã lâu, làm sao không biết ở đây có ý tước binh quyền của lão? Trong lòng không hờn giận, thầm nghĩ Nguyên Hạo căn dặn như vậy, chẳng lẽ là thật sự có lòng nghi kỵ với lão?
Lúc chờ Bàn Nhược vương vào, Trương Nguyên thấy sắc mặt này bình thản, nhất thời nhìn không rõ tình hình, lại thấy khuôn mặt tiểu nhân đắc chí của Một Tàng Ngoa Bàng, càng chau mày lại.
Bàn Nhược Vương dù sao nắm giữ Hoành Sơn nhiều năm, nếu nói dụng binh, khả năng trợ lực lớn. Nhưng Một Tàng Ngoa Bàng chỉ dựa vào muội muội Một Tàng thị được sủng ái thì nghênh ngang không xem ai ra gì, quả thật làm Trương Nguyên chướng mắt. Bàn Nhược vương dẫn Một Tàng Ngoa Bàng đến, lại là muốn làm gì?
Một Tàng Ngoa Bàng gần như không có nhìn thấy sự chán ghét của Trương Nguyên, ngược lại tới gần cợt nhã nói:
- Trung lệnh đại nhân, tiểu nhân hữu lễ.
Trương Nguyên miễn cưỡng thi lễ, xoay về hướng Bàn Nhược Vương, có chút lãnh đạm nói:
- Bàn Nhược Vương, Ngột Tốt có chỉ bảo lão phu nghe theo căn dặn của Bà Nhược vương.
*****
Bàn Nhược Vương cười, tiến lên thi lễ, cung kính nói:
- Trung Thư lệnh đại nhân nói đùa rồi, Ngột Tốt có chỉ, bảo tại hạ hiệp trợ Trung thư lệnh mà thôi. Tiểu tử không có tài đức gì, nào dám căn dặn đại nhân chứ?
Dã Lợi Trảm Thiên ngồi bên cạnh, cũng đứng lên, càng không bắt chuyện, sắc mặt tĩnh mịch, y nói với mọi người, tựa hồ đều là một thái độ.
Trong lòng Trương Nguyên lại thoải mái một chút, lưu loát nói:
- Bàn Nhược Vương quá khiêm nhường rồi, đây là căn dặn của Ngột Tốt...
Bàn Nhược Vương liếc xéo Dã Lợi Trảm Thiên, mỉm cười nói:
- Ngột Tốt cũng là muốn đại nhân và tiểu tử đồng tâm hiệp lực mà thôi, về phần ai chỉ huy, có gì khác biệt chứ?
Không đợi nói hết, Một Tàng Ngoa Bàng bên cạnh đỉnh đạc nói:
- Trung thư lệnh đại nhân, ngài bảo tiểu nhân ăn uống đánh cược, tiểu nhân đều làm được. Nếu ngài bảo tiểu nhân lãnh quân, vậy quả thật quá làm khó tiểu nhân rồi. Nói thật nhé, lần này tiểu nhân đến, hoàn toàn không có ý lãnh quân, ngài sắp xếp cho tiểu nhân công việc dễ dễ nhé.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Lúc này hai quân đang giao chiến, có việc gì dễ dàng chứ? Nếu ngươi muốn dễ dàng, hà tất tới đây? Đang lúc do dự, Bàn Nhược Vương nói:
- Trung thư lệnh đại nhân, trên đường đến tại hạ đã nghĩ rất nhiều. Chủng Thế Hành tuy bị vây nhiều ngày, Địch Thanh đến cứu, nhưng sẽ không cường công.
Trương Nguyên hơi rung, hỏi lại:
- Vậy ý của Bàn Nhược Vương, Địch Thanh sẽ làm thế nào giải cứu thành Tế Yếu chứ?
Bàn Nhược Vương từng chữ nói:
- Tại hạ nghĩ Địch Thanh nhất định muốn cắt đường lương thực của ta, chặn đường lui của ta, ép ta rút lui.
Trong mắt Trương Nguyên sự nghiêm khắc xuất hiện, im lặng hồi lâu nói nói:
- Nếu sử dụng chiêu này, chỉ sợ ta tuy có kỵ binh hơn trăm ngàn cũng có thể một ngày nào đó tan vỡ.
Quân Hạ xuất binh kìm kẹp quân Trấn Nhung, thế như chẻ tre, quân Tống khó có thể chống lại. Tuy quân Tống mấy lần truyền lệnh đều là tránh tiến công sắc nhọn này, đánh mà không lui, nhưng người thực thi thực sự, không có một ai!
Bất kể Cát Hoài Mẫn hay Nhâm Phúc, vẫn bị kế dụ địch thu hút, dành thắng lợi tạm thời xông lên đầu, từng bước tiến vào trong phạm vi quân Hạ.
Nhưng Địch Thanh không phải Cát Hoài Mẫn, cũng không phải Nhâm Phúc. Đại Tống nếu thật có một người có thể kiên quyết chấp hình chính sách sách lược, vậy chắc chắn chính là Địch Thanh, cũng chỉ có thủ hạ của Địch Thanh mới hoàn toàn tin phục nghe theo mệnh lệnh của Địch Thanh.
Quân Hạ bắt người cướp của cảnh Tống, nhưng bây giờ lương thực dã ngoại đã cạn, lương thảo của hơn trăm ngàn đại quân, hết thảy phải vận chuyển từ thành Cổ Dương ở tây bắc thành Tế Yếu. Nếu thành Cổ Dương bị phá, quân Hạ không công tự bại.
Trong lều quân trung yên lặng chốc lát, Bàn Nhược Vương nói:
- Thành Cổ Dương có liên quan mật thiết với thắng lợi quân ta. Nếu Trung lệnh đại nhân không chê, tiểu tử và Một Tàng đại nhân xin lệnh, lập tức xuất phát tới trấn thủ thành Cổ Dương, không biết ý đại nhân thế nào?
Trương Nguyên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
- Theo lời Một Tàng Ngoa Bàng nói, thấy ý của nguyên soái không phải là tước binh quyền của ta. Một Tàng Ngoa Bàng này dù sao vẫn lấy đại cuộc làm trọng.
Thành Cổ Dương cực kỳ trọng yếu, Trương Nguyên có kinh nghiệm đánh trận, sao lại không đề phòng? Lão sớm phái trọng binh canh giữ chỗ đó, chỉ sợ Địch Thanh tấn công. Nghe Bàn Nhược Vương chủ động xin đi giết giặc, vừa hợp ý. Lòng nghĩ Một Tàng Ngoa Bàng làm không được việc, nhưng có Bàn Nhược Vương trói buộc và trấn thủ thành ở Cổ Dương, vậy lo lắng của ta không cần lo nữa! Lập tức nói:
- Vậy làm phiền Bàn Nhược Vương... và Một Tàng đại nhân.
Bàn Nhược Vương khiêm tốn vài câu, hướng về Trương Nguyên xin lệnh bài. Cũng không trì hoãn, cùng Một Tàng Ngoa Bàng nhân lúc đêm xuất phát, thẳng tới thành Cổ Dương.
Trương Nguyên không ngờ rằng Bàn Nhược Vương thích vui đùa như vậy, nhất thời khó trách có chút nghi ngờ. Ngẩng đầu nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, thấy chân mày y cũng chau lại, không biết đang nghĩ gì.
Vào lúc đêm, Trương Nguyên có chút mệt mỏi, nhưng lòng lo chiến sự, trằn trọc, trước sau khó đi vào giấc ngủ. Lúc đêm khuya, ủ rũ trong lòng lão dâng lên, lúc này mới đi sâu vào giấc ngủ.
Nhưng mới vừa ngủ say, trong mộng nghe thấy tiếng trống kinh thiên động địa truyền đến. Trương Nguyên giật mình, xoay người ngồi dậy, có thị vệ xông vào lều vải, gọi:
- Đại nhân, có địch đến công!
Có địch đến công! Địch Thanh đến rồi? Trong lòng Trương Nguyên thực sự cả kinh, sau đó nghe thấy phía đông tiếng trống đã vang lớn. Tiếng trống như sấm rền vang tới, giống như muốn giết tới trước mắt.
Trương Nguyên quát mắng:
- Một lũ vô dụng, sao muộn thế này mới tới thông báo?
Binh sĩ đó cũng hoang mang khó hiểu, thưa dạ không nói. Trương Nguyên xông ra lều vải, thì cảm thấy tiếng trống sóng triều như xông tới trước mặt. Đại doanh quân Hạ đã có loạn, nhưng Trương Nguyên dù sao thân đã trải qua trăm trận chiến, lần này tìm Địch Thanh đánh một trận, há có thể không chuẩn bị.
Trương Nguyên lên ngựa, thẳng tới doanh trại phía đông, thấy có tướng lĩnh sớm xếp thành hàng trước doanh đội, người trên lưng ngựa, cung trên tay sẵn sàng đón quân địch đến.
Màn đêm thâm trầm, Trương Nguyên quát lệnh:
- Đốt lửa trại lên.
Không tới thời gian lâu, nơi sơn dã ngoài thành Tế Yếu đã sáng như ban ngày. Trương Nguyên tuy không biết lúc này tình hình quân địch thế nào, nhưng biết lòng quân tuyệt không thể loạn. Nếu Địch Thanh đánh úp lấy nhanh đến công, lão muốn dùng thế dày ép lui đối thủ.
Thấy bốn bề lửa trại đúng hẹn dấy lên, dưới ánh sáng ngọn lửa, đội doanh quân Hạ hoang mang mà không loạn, đã như cung tên phẫn nộ bắn. Trương Nguyên trong lòng an tâm một chút, lúc này Dã Lợi Trảm Thiên cũng đã đuổi tới, cùng Trương Nguyên vào trong quân doanh.
Có tướng quân tiền quân đến nói:
- Trung lệnh đại nhân, chỉ nghe tiếng trống dồn dập, chắc là ở phía trước trong vòng mười dặm, nhưng trước mắt không thấy tình hình quân địch. Mạt tướng nghe đại nhân căn dặn, không dám tự ý xuất binh, chỉ phái du kỵ đi trước thám thính tin tức, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có tin tức...
Trương Nguyên cả giận nói:
- Sườn núi Đăng Cao ngoài hai mươi dặm phía đông là ai canh giữ?
Trương Nguyên đương nhiên sẽ không ngồi trước thành Tế Yếu chờ Địch Thanh tới công. Trong mấy trăm dặm phía đông, sớm đã bố trí đội thám tử tiền tiêu, nhưng không ngờ, đối thủ công tới trước mặt, lại không có thám tử truyền về tin tức.
Nhìn qua Dã Lợi Trảm Thiên, Trương Nguyên hỏi kế:
- La Hầu Vương, tại sao Địch Thanh có thể vượt qua phòng tuyến trăm dặm tới chỗ này, chẳng lẽ bọn chúng thật sự có cánh hay sao?
Dã Lợi Trảm Thiên cũng chau mày, lắc đầu, không nói gì.
Đúng lúc này, tiếng trống đột nhiên ngừng. Trương Nguyên ngẩn ra, bên tai như có tiếng trống kích động không ngừng, trái tim muốn nhảy ra. Chỗ xa trong đêm tối vốn là tiếng trống ầm ĩ rung trời đột nhiên mất đi, cái loại chấn động đột nhiên im lặng, càng làm lòng người ta kinh hãi.
Trong đại doanh quân Hạ, tất cả mọi người đều định thần chờ đợi, chỉ cho rằng quân Tống muốn bắt đầu tiến công... Không ngờ mãi tới trời sáng, phía đông mặt trời nhô lên, quân Tống lại không có hành động.
Giọt sương sáng sớm dần tan trên ngọn liễu, khói lửa bốn bề mang khí lạnh giết người.
Trương Nguyên đứng trong lớp sương, cảm nhận được sự mỉa mai của gió, sắc mặt trầm lạnh như băng, nhìn thấy mặt trời đó sắp chọc thủng lớp mây trắng nơi núi xa, Trương Nguyên quát:
- Leo lên sườn núi xem thử đi.
Lời nói vừa dứt, có vó ngựa dồn dập, Dạ Nguyệt Phong dẫn mấy kỵ binh chạy vội tới. Lúc trận chiến trại An Viễn, Đậu Duy Cát tuy chết, Dạ Nguyệt Phong lại thoát mạng, mấy huynh đệ y đều chết trong tay Địch Thanh, sớm đã hận thấu xương Địch Thanh. Lần này tấn công Đại Tống, Dạ Nguyệt Phong chủ động xin đi giết giặc, muốn xung phong đi trước làm gương cho binh sĩ, được trấn thủ sườn núi Đăng Cao để ý động tĩnh của người Tống.
Thấy Dạ Nguyệt Phong vội tới, Trương Nguyên lạnh lùng nói:
- Ta muốn ngươi cho ta một câu trả lời.
*****
Dạ Nguyệt Phong sợ hãi khó an, lập tức quỳ xuống nói:
- Đại nhân, mạt tướng... rất khó nói.
Thấy hai tròng mắt Trương Nguyên dựng thẳng lên, đã động ý định giết người, Dạ Nguyệt Phong vội vàng nói:
- Đại nhân, ngài nghe mạt tướng giải thích, mấy ngày nay mạt tướng vẫn kiên thủ ở sườn núi Đăng Cao. Tối qua trời tối đen không trăng, đột nhiên dưới sườn núi tiếng trống nổ vang trời, tựa như có ngàn quân vạn mã tiến giết. Mạt trướng trước đây hoàn toàn không có nhận được tin tức quân tiến xung quanh, lại không biết thực lực của địch thủ, vì vậy chưa thể xuất chiến. Sau khi tiếng trống đó dừng, mạt tướng đã phái nhân thủ đến bẩm báo tình hình, không ngờ... đều chết trên đường!
Mọi người nghe vậy, đều trong lòng phát lạnh, tuy là ánh nắng tươi sáng, nhưng cảm thấy xung quanh không biết bao nhiêu con mắt đang lén nhìn chằm chằm bọn họ...
Lúc này tướng quân Tiền quân tiến đến nói:
- Khởi bẩm đại nhân, quân của mạt tướng đi liên lạc với thám tử của Dạ Nguyệt Phong tướng quân, tới bây giờ cũng không có tin tức, chỉ sợ đều gặp phải độc thủ của bọn chúng.
Thần sắc Trương Nguyên không thay đổi, lạnh lùng nói:
- Dạ Nguyệt Phong, núi Yến Tử ngoài ba mươi dặm phía đông của ngươi là ai canh giữ.
Đô áp nha trấn thủ núi Yến Tử hổn hển chạy tới, nếu y cũng nhận được tin tức giống như Dạ Nguyệt Phong, mọi người cũng không kỳ quái. Nhưng Đô áp nha nói cho Đại hỏa đô một tin tức kỳ quái, núi Yến Tử không có cảnh tình.
Mọi người nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, mặt Trương Nguyên trầm lặng như nước. Sớm trước đây, thét lệnh truyền quân thủ Hạ xung quanh trăm dặm hồi báo tình hình quân. Lúc trưa, đã lục tục có tướng quân quân thủ phái người tới bẩm báo, cũng không có tình hình của địch!
Ánh mặt trời ấp áp mênh mông chiếu lên người, Dạ Nguyệt Phong trán đã đổ mồ hôi chảy xuống, thấy ánh mắt nghi kỵ của mọi người, hét lớn:
- Tối qua thật có người đến công, Trung thư lệnh đại nhân, ngài phải tin mạt tướng.
Trương Nguyên đột nhiên cười:
- Địch Thanh phô trương thanh thế như vậy, chắc là bọn chuột nhát gan, thực lực không đủ, không dám đến công quân ta. Nếu đã như vậy, hà tất thêm một đường chứ? Được rồi, truyền lệnh xuống, bảo khắp nơi trú quân canh phòng cho tốt. Dạ Nguyệt Phong tướng quân cũng quay về đi.
Lão cố ý nói qua loa, chỉ là trấn an lòng quân, nhưng trong lòng có một nghi ngờ cực lớn dâng lên. Nếu xung quanh trăm dặm không có cảnh tình, vậy quân Tống của Địch Thanh suất lĩnh làm sao tới sườn núi Đăng Cao, còn có thể tinh tế giết thám tử của quân Hạ?
Chẳng lẽ, thủ hạ của Địch Thanh đều biết bay sao?
Không chỉ Trương Nguyên, các tướng quân Hạ đều hoang mang trong lòng, sau khi lui xuống, khó tránh bàn tán sôi nổi.
Sau khi Trương Nguyên trở về lều quân trung, giận dữ không thể lấn át, lại không thể trút ra. Không lâu sau, Dã Lợi Trảm Thiên vào trong lều, Trương Nguyên vất vả suy nghĩ rất lâu, vẫn không nắm được trọng điểm, cuối cùng hỏi:
- La Hầu Vương, theo ngài thấy, tối qua xảy ra chuyện gì?
Dã Lợi Trảm Thiên nói:
- Lúc nãy ta ở trong doanh đi một vòng, nghe quân tướng đều lén bàn bạc, nói thủ hạ của Địch Thanh biết bay, mới có thể không kinh động quân thủ lân cận, trực tiếp tới đây.
Trương Nguyên vỗ bàn, quát:
- Là ai dám yêu ngôn mê hoặc mọi người? Lôi ra chém.
Dã Lợi Trảm Thiên chau mày, chậm rãi nói:
- Trung lệnh đại nhân thất thố như vậy, chỉ sợ mục đích của Địch Thanh đã đạt rồi.
Trương Nguyên hơi giật mình, vội hỏi:
- Địch Thanh có mục đích gì?
Dã Lợi Trảm Thiên nói:
- Địch Thanh không ngoài dự liệu chúng ta, đã chuẩn bị động thủ. Nhưng hắn biết có Trung lệnh đại nhân tọa trấn, lúc này quân ta không có khe hở để chen vào. Địch Thanh tuy dũng, nhưng là một người cực kỳ cẩn thận, hắn hành động như vậy, chắc chắn là muốn dao động lòng quân của chúng ta trước. Nếu Trung thư lệnh cũng bị hắn làm cho loạn, chắc chắn chính là lúc hắn xuống tay.
Trương Nguyên rùng mình, chậm rãi gật đầu nói:
- Ngài nói không sai, nhưng ta suy nghĩ rất lâu rồi, rốt cuộc nghĩ không ra tối qua là xảy ra chuyện gì.
Dã Lợi Trảm Thiên nói:
- Rất rõ ràng, tối qua Địch Thanh đã phái người trà trộn tới lân cận! Tùy thời cơ giết thám tứ của chúng ta, tạo nên hỗn loạn.
Trương Nguyên nói:
- Cái này sao ta không biết chứ? Nhưng xung quanh chúng ta thiên la địa võng, bọn chúng làm sao có thể trà trộn vào được, lại bình an rời đi chứ?
Dã Lợi Trảm Thiên hơi nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Ta có một suy đoán, nhưng trước mắt không dám khẳng định. Đại nhân, ngài hà tất điều tra chi tiết mới định luận. Nhưng Địch Thanh quả nhiên thông minh, biết đồng bằng giao thủ bất lợi, nên không chủ động giao thủ với chúng ta, chỉ là phô trương thanh thế. Bây giờ quân Tống trong tối, ta ở ngoài sáng, hắn có thể dễ dàng xoay chuyển địa thế bất lợi, có thể nói cao minh.
Nghe tiếng hét của Trương Nguyên, Dã Lợi Trảm Thiên cười nói:
- Nhưng đại nhân lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến, cũng là thủ đoạn cực kỳ cao minh.
Trương Nguyên trong lòng hơi khoan khoái, nói:
- Nếu đã như vậy, làm phiền La Hầu Vương rồi.
Nhưng nghĩ tới tối qua quân Tống giả vờ đánh lén, nói vậy nhân thủ nhất định không nhiều lắm. Lão có mấy chục ngàn đại quân, lại vì trấn thủ không dám xuất chiến, không khỏi xấu hổ.
Dã Lợi Trảm Thiên gật đầu, mới xoay người ra lều, đột nhiên lại ngừng bước nói:
- Không biết đại nhân có từng để ý tới lúc tiếng trống tối qua vang lên, thành Tế Yếu có chút dị dạng không?
Trương Nguyên định thần suy nghĩ, liền nói:
- Trong thành bọn chúng đen kịt, không có động tĩnh gì, cũng không có dị dạng.
Dã Lợi Trảm Thiên nói:
- Không có động tĩnh mới là dị dạng lớn nhất. Nghĩ nếu bọn họ đã biết Địch Thanh đến, lại nghe tiếng trống nổ lớn, không có lý nào không lên trên đầu thành nhìn xem. Bọn chúng hoàn toàn thờ ơ, có phải sớm đã biết Địch Thnah chẳng qua là phô trương thanh thế?
Trương Nguyên xấu hổ trong lòng, cảm thấy trước mặt người mù này, mình giống như là người mù, tức giận nói:
- Nếu đã như vậy, tại sao tối qua ngài không nói?
Dã Lợi Trảm Thiên có phần kinh ngạc, cười khổ nói:
- Ta cũng là bây giờ mới nghĩ tới mà thôi. Ta nói cái này tuyệt không có ý giễu cợt đại nhân. Nghĩ Ngột Tốt nếu bảo ngài và ta đến, thì muốn để ngài và ta đồng tâm hiệp lực, vẫn xin đại nhân đừng đa nghi.
Trương Nguyên thở một hơi nhẹ nhàng, chắp tay nói:
- Đa tạ La Hầu Vương nhắc nhở, dù sao ta sở trường chỉ huy đại cuộc, phía sau bức màn vạch kế. Lúc mặt đối mặt thật sự ngược lại thiếu thành thạo như trước. Nghe Dã Lợi Trảm Thiên nhắc nhở, trong lòng cảnh giác.
Dã Lợi Trảm Thiên vừa đi, Trương Nguyên lập tức truyền lệnh mọi người canh phòng. Để an lòng quân, cố ý tỏ ra nhàn nhã tuần doanh, cả ngày không nói, tới lúc màn đêm buông xuống, lòng Trương Nguyên ngược lại căng thẳng.
Nhưng đợi tới lúc nửa đêm, vẫn không có chút động tĩnh, đầu Trương Nguyên mới dựa vào gối, đột nhiên có quân sĩ xông vào bẩm báo:
- Đại nhân, có tình hình.
*****
Trương Nguyên kinh hãi, bỗng nhiên đứng lên nói:
- Chuyện gì?
Nghe ngoài lều yên lặng đến dọa người, cũng không có tiếng trống, Trương Nguyên quả thật không rõ có tình hình gì.
Lao ra doanh trại, thấy trong đại doanh quân Hạ ẩn có rối loạn, Trương Nguyên mới truy hỏi. Đột nhiên cảm thấy phía thành Tế Yếu có khác thường, ngẩng đầu nhìn qua, hít một hơi khí lạnh.
Thì ra không biết lúc nào đầu thành Tế Yếu bó đuốc dựng cao thẳng, lửa hừng hực, trên đầu thành Tế Yếu sáng như ban ngày, ẩn hiện hàn quang của đao thương kiếm kích.
Thành Tế Yếu tại sao hành động như vậy? Nghĩ tới lời nói của Dã Lợi Trảm Thiên, tâm tư Trương Nguyên xoay tít. Thầm nghĩ tối qua thành Tế Yếu không có động tĩnh, là vì biết Địch Thanh phô trương thanh thế, nhưng hôm nay quân Tống xông lên đầu thành, chẳng lẽ biết Địch Thanh muốn công đánh, do vậy chuẩn bị để tiếp ứng?
Tuy biết bây giờ xung quanh hơn trăm dặm không có cảnh tình, Địch Thanh tuyệt không thể nhanh như vậy đã đột kích ồ ạt. Nhưng thấy lửa sáng đầu thành, trong lòng luôn bất an, lại lệnh thủ hạ toàn lực canh phòng.
Quân Hạ ngược lại có không ít ý nghĩ như Trương Nguyên, lập tức đốt lửa chuẩn bị chiến. Nhưng đợi tới trời sáng, lửa đầu thành tắt, lại không thấy một binh một tốt quân Tống xuất hiện.
Trương Nguyên đợi thấy ánh sáng sớm mai, đột ngột tỉnh ngộ, thầm kêu việc làm ác của Địch Thanh. Thành Tế Yếu làm như vậy, không cần hỏi, chính là dùng thủ đoạn phô trương thanh thế.
Đang lúc này, Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên chạy về, Trương Nguyên thấy thế, thúc ngựa tiến lên hỏi:
- La Hầu Vương, có đáp áp chưa?
Dã Lợi Trảm Thiên hỏi:
- Đại nhâm tối qua có dị thường gì không?
Nghe Trương Nguyên nói chuyện xảy ra tối qua một lượt, Dã Lợi Trảm Thiên than nói:
- Nếu không ngoài dự liệu của ta, kế Địch Thanh dùng là làm quân mệt mỏi. Hắn liên tục hai đêm giả vờ tác chiến, làm ta toàn lực canh phòng, chờ ta tới lúc kiệt sức, chính là ngày bọn chúng tiến công.
Trương Nguyên cũng nghĩ tới đây, nhưng càng quan tâm chuyện tối đêm trước, hỏi:
- Nhưng tại sao bọn chúng có thể không kinh động tình hình nhân mã quân ta, tới gần xung quanh chúng ta chứ?
Dã Lợi Trảm Thiên nói:
- Ta cẩn thận lệnh người xem xét thi thể của thám tử, phát hiện bọn bọ đều là bị một chiêu mất mạng, rõ ràng là bị cao thủ võ kỹ tấn công giết chết. Nhưng xung quanh quả thật không có dấu vết của đại quân Tống lui tới. Theo ta thấy, người của Địch Thanh phái đi chỉ có khỏang mấy trăm người. Mỗi người thân thủ không tệ, bọn chúng có thể lặng lẽ đến, an toàn rời khỏi. Trước mắt ta thấy chỉ có một khả năng...
Dừng lại một chút, Dã Lợi Trảm Thiên lại nói:
- Bọn chúng cải trang thành quân Hạ ta để đi ngang dọc xung quanh trăm dặm này, những nhân thủ này nếu cải trang thành quân Hạ lui tới, chúng ta rất khó phát hiện.
Trương Nguyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, chợt nói:
- Nếu đã như vậy, phải kiểm tra quân thủ lân cận, có quân Hạ dị thường lui tới không.
Dã Lợi Trảm Thiên nói:
- Đúng vậy, ta chính là theo hướng này đi kiểm tra, kết quả quân thủ của Ngưu Đầu Sơn năm mươi dặm phía đông bắc chỗ này có báo. Quả thật nhìn thấy một đội quân Hạ đi qua, số người không nhiều, bọn chúng chỉ cho rằng phụng điều lệnh đại nhân tuần tra, do vậy không có đến hỏi.
Trương Nguyên thầm cắn răng, từng chữ nói:
- Địch Thanh, quả nhiên ngươi đủ xảo quyệt. Truyền lệnh xuống, lệnh quân ta gia tăng phòng bị, để ý đội quân lân cận tự ý lui tới.
Lão mệnh lệnh tuy truyền xuống, nhưng cuối cùng có dùng không, cũng không biết.
Dã Lợi Trảm Thiên khẽ thở nhẹ ra, chân mày cũng chau lại. Y không nói cho Trương Nguyên biết một chuyện, kỳ thực tối qua y ôm cây đợi thỏ chờ đối thủ, không ngờ Địch Thanh một thương giả đánh, lại không có động tĩnh. Bước tiếp theo Địch Thanh phải xuất hiện ở đâu, y thật sự cũng không rõ.
Lúc bắt đầu, y chỉ cho rằng kế sách Trương Nguyên kéo Địch Thanh ra đồng bằng giao chiến không có vấn đề. Nhưng bây giờ xem ra, Địch Thanh còn kiên nhẫn hơn xa bọn họ tưởng tượng.
Mấy ngày nhanh chóng trôi qua, trừ lúc mỗi tối, thành Tế Yếu đều phải đốt đuốc lên ra, quân Tống không có thêm dị dạng.
Quân Tống tuy không dị dạng, nhưng mỗi lần quân Hạ thấy ngọn lửa hừng hực đầu thành đều trong lòng bất an. Ngọn lửa đó chỉ là nhiễu loạn chú ý của quân Hạ hay là thể hiện ý khác? Quân Tống là muốn nói, chiến ý bọn họ như lửa, nộ ý như lửa, có lẽ cuối cùng có một ngày bốc cháy mãnh liệt như ngọn lửa?
Sáng sớm hôm đó, lúc Trương Nguyên thức dậy, thần sắc đã có mệt mỏi.
Mỗi ngày trôi qua phải lo lắng, luôn làm người ta dễ mệt nhanh một chút. Những ngày này, tuy không có tin tức bước tiến của Địch Thanh, nhưng Trương Nguyên quả thực còn mệt hơn giao thủ với Địch Thanh. Không đợi đứng dậy, đã có người xông tới trong lều, thét:
- Trung lệnh đại nhân, có tin tức của Địch Thanh.
Trương Nguyên kinh ngạc và sợ hãi đan xen, quát:
- Tin tức gì?
Binh sĩ đó nói:
- Địch Thanh dẫn hai chục ngàn binh mã, khởi binh Vị Châu, đi dọc lên núi Lục Bàn, đã gần Chế Thắng Quan!
Trương Nguyên ngẩn ra, hỏi:
- Bọn chúng mới tới Chế Thắng Quan?
Hóa ra Chế Thắng Quan ngoài trăm dặm phía Nam quân Trấn Nhung, lộ trình cách bọn họ còn ba bốn trăm dặm. Trương Nguyên thấy Địch Thanh sử dụng kế làm cho binh lính mệt mỏi, chỉ cho rằng sau khi Địch Thanh làm quân Hạ mệt mỏi, thì sẽ phát binh mạnh mẽ tấn công quân Hạ, trực tiếp như trận An Viễn năm đó. Không ngờ bây giờ Địch Thanh còn ở Chế Thắng Quan?
Tên Địch Thanh này, rốt cuộc nghĩ cái gì?
- Tin tức đã chính xác? Trương Nguyên không nhịn được hỏi.
Binh sĩ đó nói:
- Hoàn toàn chính xác, là tin tức của khoái mã bại quân của Hoa Đình truyền tới. Địch Thanh đột ngột hưng binh, quân ta ở Vị Châu biết không địch lại, đã như lời Trương đại nhân, lui về phía bắc tụ tập lại. Bây giờ Địch Thanh giương cờ đi tới, quân ta đều lui bước. Hắn đã liên tiếp thu lại bảy chỗ đất mất xung quanh Vị Châu rồi.
Trương Nguyên gật đầu nói:
- Ta biết rồi, lưu ý động tĩnh của Địch Thanh, thám thính tiếp đi.
Sau khi quân hạ xâm phạm cảnh Tổng, ngang dọc bắt người cướp của, thẳng tới Vị Châu. Thái thú Vị Châu giống như Diên Châu năm đó, đóng thành không ra, quân Hạ ở ngoài thành bắt người cướp của mấy tháng. Quân Tống đều tự chiến, vẫn luôn khó có thể chống lại một cách hiệu quả việc quân Hạ tiến vào. Không ngờ Địch Thanh đến, lại không vội cứu thành Tế Yếu, ngược lại bóp chết quân Hạ ở Vị Châu.
Trong Vị Châu, không người nào là đối thủ của Địch Thanh.
Trương Nguyên nghĩ tới đây, tính toán trong lòng, nhiều nhất qua hai ngày nữa, Địch Thanh có thể qua quân Trấn Nhung tiến tới thành Tế Yếu. Không ngờ ngày thứ hai có binh sĩ đến báo, Địch Thanh tới trại Ngõa Đình. Vốn quân Hạ đóng quân ở đó nghe Địch Thanh dẫn quân đến, đã một ngày trước lên đường lui về phía bắc nhập vào quân Trấn Nhung.
Một ngày Địch Thanh hành quân chỉ bảy chục dặm, nhưng vẫn không tiến vào quân Trấn Nhung.
Trương Nguyên thầm chau mày, cuối cùng tìm Dã Lợi Trảm Thiên đến, hỏi:
- La Hầu Vương, Địch Thanh tiến quân thong thả, là tại sao?
Dã Lợi Trảm Thiên im lặng hồi lâu, lúc này mới nói:
- Theo ta biết, Địch Thanh từ Vị Châu phát binh, binh mã ban đầu chỉ mới hơn mười ngàn, nhưng hắn quân kỳ thống nhất, ven trại Đồ Bảo không tự thủ nữa, lần lượt xin vào dưới trướng Địch Thanh. Thời gian một ngày, Địch Thanh đã tụ binh hai chục ngàn. Còn tin tức mới nhất là đại quân dưới cờ của Địch Thanh, kỵ binh bộ binh hỗn tạp, đã có hơn ba chục ngàn! Và bá tính dọc đường, đều chuyển lương thực ủng hộ đại quân, bây giờ Địch Thanh quân dụng cực thịnh.
Dã Lợi Trảm Thiên nói tới đây, cũng không kìm được có chút bội phục. Phải biết từ khi Tống tự lập quốc tới nay, trại Bảo tây bắc đã làm quân Tống lộn xộn. Trận chiến Tam Xuyên Khẩu, quân Tống năm đường cứu viện, nếu đánh trận lớn chỉ tụ tập hơn mười ngàn binh mã, trận Hảo Thủy Xuyên, Hàn Kỳ làm càn chiêu binh, cũng chỉ là bảy tám ngàn binh mã.
Người của Đại Tống, người có thể nội trong ba ngày triệu tập hơn ba mươi ngàn binh mã đến chiến, duy chỉ có một mình Địch Thanh.
Trương Nguyên cười lạnh nói:
- Cho dù ba mươi ngàn binh lực có thể làm sao, chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Địch Thanh làm như vậy, rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Thần sắc Dã Lợi Trảm Thiên có chút kỳ quái, ánh mắt trắng xám nhìn chằm chằm Trương Nguyên, trong đó có hàm xúc nói không ra.
Trương Nguyên bị Dã Lợi Trảm Thiên nhìn phát cáu, không nhịn được nói:
- La Hầu Vương, lão phu nói có vấn đề gì sao?
Dã Lợi Trảm Thiên im lặng hồi lâu mới nói:
- Chẳng lẽ đại nhân còn không nhận ra dụng ý của Địch Thanh?
Trương Nguyên nhíu mày vắt óc suy nghĩ nói:
- Hắn thong thả dụng binh như vậy, nhất định có dụng ý của hắn. Nhưng lão phu vẫn không nghĩ ra, mục tiêu của hắn là ở đâu.
Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên cười, trong nụ cười có giọng mỉa mai nói không nên lời, sau hồi lâu, lão mới chậm rãi nói:
- Thật ra ta ngược lại là biết hắn xuất binh đi đâu rồi.
Cảm thấy vẻ muốn nói lại thôi của Trương Nguyên, trên mặt Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên nổi lên phần chói rọi, tựa như kích động, lại giống như bội phục:
- Thật ra chúng ta luôn nghĩ sai rồi. Tối đó Địch Thanh lệnh đánh trống, có thể là kế làm cho binh mệt mỏi, nhưng thật ra hắn là nói cho quân Tống thành Tế Yếu biết, Địch Thanh hắn tới rồi, hắn cũng là muốn nói cho chúng ta biết, không cần chúng ta đoán, hắn sắp tới rồi!
Trương Nguyên hừ lạnh một tiếng, không đợi nói nhiều, Dã Lợi Trảm Thiên lại nói:
- Thành Tế Yếu dấy đuốc lên, cũng không chắc là kế làm cho binh mệt mỏi, là quân canh giữ của thành Tế Yếu muốn nói cho Địch Thanh biết, bọn chúng đang chờ Địch Thanh, vẫn đang chờ Địch Thanh! Bọn chúng tin Địch Thanh!
Y nói tới đây, vốn trong giọng nói mỉa mai không gợn sóng sợ hãi cũng mang cảm tình.
Giữa quân Tống tây bắc và Địch Thanh là tình cảm gì? Là một thứ tình cảm tín nhiệm đến mức không gì sánh được.
Quân Tống tây bắc cần Địch Thanh, Địch Thanh thì đến rồi, Địch Thanh đến rồi. Biết Chủng Thế Hành nhất định dẫn quân đợi hắn, đợi tới một ngày hắn tới. Là đơn giản như vậy, đơn giản không cần phỏng đoán phức tạp như vậy, đơn giản để làm người ta rơi nước mắt, đơn giản làm trời đất cảm động.
Địch Thanh đến rồi, biết rõ phía trước có trăm ngàn quân Hạ, nhưng hắn vẫn đến.
Cuối cùng Trương Nguyên nghĩ tới cái gì, sắc mặt thay đổi, ngưng thanh nói:
- Ngài là muốn nói, hắn hoãn binh đi chậm, dọc đường chiêu binh, hoàn toàn không có dụng ý gì khác. Hắn muốn quyết chiến với ta? Quyết một trận chiến tử.
Lão nghĩ quá nhiều rồi, nghĩ thái quá rồi, nhưng lão chưa từng nghĩ qua, Địch Thanh có một ngày, sẽ khiêu chiến Trương Nguyên lão.
Khiêu chiến với trăm ngàn thiết kỵ quân Hạ, ba ngàn Thiết Diêu Tử!
Dã Lợi Trảm Thiên nhẹ thở ra, không nói nhiều nữa, nhưng con mắt xám trắng đó cũng không nhịn nổi nhìn về hướng đông. Mắt y cách quân doanh, lão nhìn không thấy, tuy y nhìn không được, nhưng có thể cảm nhận đại quân bi ý như cầu vồng đó từng bước tới gần.
Có lẽ từ sau cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu, Ngũ Long Xuyên, trong lòng quân Tống luôn có khí bi phẫn.
Quân Tống tuy yếu, nhưng quân Tống sẽ không hàng, muốn tác chiến thì tác chiến!
Nhiều năm trước quân Tống vì có Quách Tuân, còn tới bây giờ, chỉ là vì có Địch Thanh!
Đại quân Địch Thanh đã vào quân Trấn Nhung, thiết kỵ Hạ liên tục lui về phía bắc, nghe theo căn dặn của Trung thư lệnh, tụ tập binh lực chuẩn bị toàn lực chiến với quân Tống.
Đại quân Địch Thanh đã tới trại Khai Viễn, dọc đường có vô số bá tính xếp hàng chào đón.
Đại quân Địch Thanh đã tới trại Định Xuyên, trại Định Xuyên sớm đã tan nát tả tơi, năm xưa quân Tống lưu lại vết máu tuy khô, xương cốt thì trước mắt...
Chỗ đại quân Địch Thanh tới, quân Hạ không dám cản.
Cuối cùng Đại quân Địch Thanh tới gần thành Tế Yếu, ngoài trăm dặm, khí thế như cầu vồng. Thời gian mấy ngày này, binh chúng Địch Thanh đã triệu tập năm chục ngàn.
Núi sông một màu, quân dân một lòng.
Đại quân di chuyển chậm rãi, cuối cùng qua núi Yến Tử, qua sườn núi Đăng Cao, đi như vậy tới trước mặt quân Hạ, đi tới trước thành Tế Yếu.
Tuy không có quy mô hào hùng, lại có dũng khí làm đất trời biến sắc. Biết rõ phía trước đại quân cách trở, nhưng vẫn cước bộ không ngừng, không oán không hận.
Có gió thổi, quan sơn cát lên, có ngựa hí, binh qua ngưng lạnh.
Mấy vạn đại quân ngừng bước chân, xếp hàng thành trận, pháo nổ ba tiếng, Địch Thanh giục ngựa ra quân trận, cách trận doanh quân Hạ chỉ chục tên, giương giọng:
- Đại quân Địch Thanh xin quyết một trận tử chiến với Trung thư lệnh nước Hạ!
Không lời đối thoại, chỉ xin chiến, không quay về, một trận quyết chiến sinh tử!
Bình nguyên trống trãi, vạn mã hí vang.
Nghìn quân tụ mắt, chỉ nhìn dáng mạo một đao một ngựa đang đứng trước quân.
Người đó không có mang mặt nạ, lộ ra khuôn mặt trầm lạnh.
Tóc hắn vốn đen đã có hoa râm, dung mạo tuấn lãng của hắn đầy tang thương, góc mắt thâm tình hắn đã có nếp nhăn...
Thời gian như nước chảy, như đao như tên, khí khái kỳ vĩ không ngừng, nhưng đã thay đổi dung mạo trước kia.
Nhưng sống lưng của hắn vẫn thẳng như trường thương, hai tròng mắt của hắn vẫn lóe sáng như sao trên trời, hắn ưỡn ngực, vì hắn vẫn không thẹn với trời đất, đôi vai hắn tụ dày, vì hắn vẫn có thể gánh vác chính khí cuồn cuộn giữa đất trời.
Hắn là Địch Thanh, Địch Thanh của Đại Tống.
Địch Thanh đến rồi! Địch Thanh xin chiến, xin chiến cùng một trăm ngàn quân Hạ!
← Hồi 101 | Hồi 103 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác