Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 101

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 101: Công thủ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Địch Thanh nhìn thấy dòng chữ máu đỏ thì chấn động, run giọng nói:

- Bức thư này là ai viết vậy?

Trong mắt Hàn Tiếu đã có nước mắt, không còn chút tươi cười nào, nói:

- Địch tướng quân, là thư của lão trượng. Sau khi tướng quân đi, Chủng Thế Hành nhận lệnh xây dựng thành Tế Yêu. Thành Tế Yêu đã ở biên giới nước Hạ, vốn là giống như thành Đại Thuận, chính là chuẩn bị cho việc tấn công nước Hạ về sau, không ngờ Nguyên Hạo xuất binh, Cát Hoài Mẫn đại bại, thành trì phía sau thành Tế Yêu thất thủ hết. Chủng lão trượng một mình trấn giữ thành Tế Yêu không đầu hàng, đã sắp gặp nguy. Lão trượng không tìm đến triều đình mà viết thư cho tướng quân!

Lời còn chưa dứt, Hàn Tiếu đã rơi lệ, quỳ xuống nói:

- Địch tướng quân, bất luận là thế nào.... xin tướng quân hãy cứu Chủng lão trượng. Ty chức nghe nói lão trượng đã bệnh nặng, nhưng vẫn kiên trì chờ viện quân của tướng quân. Ngài ấy nói...tướng quân nhất định sẽ cứu ngài ấy!

Địch Thanh đưa tay ra đỡ Hàn Tiếu, cắn răng không nói gì. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thấy trời trong như được gột rửa nhưng trong lòng thì nặng trĩu nỗi lo. Hắn đang ở Hà Bắc thì làm thế nào mới có thể cứu được Chủng Thế Hành đây?

Trong đôi mắt lại hiện lên khuôn mặt xanh xao, người đàn ông già gãi đầu mỉm cười nói: "Địch Thanh, ngươi không thể chết được. Ngươi còn nợ tiền ta chưa trả ta đó."

Con chim én bay qua, con chim én loay hoay cảnh cũ, hoa nở, hoa nở hoa tàn còn con người không biết làm sao?

Sống mũi cay cay, mắt rơi lệ, Địch Thanh lẩm bẩm nói:

- Chủng Thế Hành, lão cũng không được chết. Ta đồng ý với lão, ta nhất định sẽ cứu lão!

Nguyên Hạo xuất binh qua Hoành Sơn, tái chiến Tây Bắc, Quan Trung khiếp sợ, Biện Kinh thất sắc.

Giống như trận chiến ở Tam Xuyên Khẩu, phòng thủ thành Dương Mục Long. Hiện giờ thành Tế Yêu, cũng phải hứng chịu sự tấn công đầu tiên của người Hạ. Thành Tế Yêu xây dựng dựa vào núi. Tuy có núi cao phòng thủ, nhưng đối diện là bình nguyên vô tận. Khiến thành Tế Yêu giống như toàn cô thành bị vây hãm giữa vòng vây của kỵ binh Tây Hạ.

Trời chiều tịch mịch, khói lửa tứ phương.

Đột nhiên, vang lên tiếng kèn báo hiệu, thanh âm ù ù, có một đội kỵ binh đánh tới trước thành Tế Yêu.

Có lẽ không nên nói là binh mã, bởi đội kỵ binh này cưỡi là lạc đà!

Lạc đà có thân hình cao lớn, lưng đeo một thứ được tạo hình độc đáo, cao bằng nửa người, ánh lên hào quang. Bên trong chứa những tảng đá to bằng quả đấm. Một cánh tay đòn dài hơn trượng, kéo dài tới đuôi lạc đà, phía cuối cánh tay đòn là một cái muôi. Lạc đà đi trên đường, vang lên tiếng lạc lạc, giống như cơ quan có lò xo. Cánh tay đòn kia cũng bắt đầu kéo căng, đợi cho đội kỵ binh lạc đà tới gần trước thành khoảng hai trăm bước. Chỉ nghe một tiếng trống vang, kỵ binh sử dụng cơ quan, có hòn đà lăn tới cái muôi. Cánh tay đòn trên lạc đà bắt đầu hoạt động. Ngay sau đó, có vô số tảng đá đánh tới đầu tướng. Những tảng đá được bao bởi vải bố, bắn tới như muốn che cả ánh nắng mặt trời, còn mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Ở đầu thành vang lên tiếng "thông thông", trong giây lát khói bụi tràn ngập.

Bát Hỉ!

Quân Hạ vận dụng là Bát Hỉ quân!

Nguyên Hạo thiết lập tám bộ, năm quân. Trong năm quân của Nguyên Hạo, có Cầm Sinh quân, có Chàng Lệnh Lang, có Thiết Diêu Tử, có Sơn Ngoa, còn có một loại chính là Bát Hỉ quân.

Kỵ trung Thiết Diêu, lĩnh trung Sơn Ngoa! Thiết Diêu Tử là hơn trăm nghìn thiết kỵ sắc bén nhất của Nguyên Hạo. Mà Sơn Ngoa chính là đội quân trấn thủ Hoành Sơn mạnh mẽ nhất của Nguyên Hạo.

Cầm Sinh quân có quy mô lớn nhất, lực sát thương không bằng Thiết Diêu Tử, là đội quân dùng trong việc cướp bóc, phụ trách bắt người cướp của phần lớn là người Đảng Hạng. Mà Chàng Lệnh Lang là những tù binh cường tráng người Hán, phụ trách làm cái khiên thịt. Mỗi lần công thành nhổ trại, người Đảng Hạng sẽ sử dụng binh lính Chàng Lệnh Lang làm khiên thịt. Bắt bọn họ xông lên đầu tiên, cùng quân Tống chém giết, nhằm giảm bớt tổn thất người Đảng Hạng. Những những quân đội này chỉ phát huy tác dụng trên bình nguyên cùng sơn lĩnh. Để tấn công thành trì, thì chỉ có duy nhất Bát Hỉ quân là có tác dụng.

Nhân số của Bát Hỉ quân không nhiều. Người Đảng Hạng trong đội quân này chỉ không đến ngàn người. Nhưng mỗi một binh lính của Bát Hỉ quân đều được cấp cho một Toàn Phong Pháo!

Người Đảng Hạng giỏi về dã chiến, không giỏi về công thành. Trong mấy trận chiến trước với Đại Tống, mặc dù có thể kéo quân Tống đến bình nguyên mà vây lại giết, giành được toàn thắng. Nhưng mỗi lần bắt người cướp của cách mấy trăm dặm, mặc dù có thể phá trại, nhưng khi gặp phải quân Tống ngoan cường chống cự, thường thường không thể phá thành. Bởi vậy nhiều khi quân Tống tập kết đủ binh lực, bọn họ chỉ có thể quay về, khó mà tiến vào Quan Trung một bước.

Uy lực phá thành của máy bắn đá tuy lớn, nhưng cực kỳ cồng kềnh, vận chuyển lại bất tiện, không thích hợp với phương thức tập kích chớp nhoáng của quân Hạ.

Nguyên Hạo đắn đo suy nghĩ, lại phân tích các khuyết điểm của máy bắn đá từ xưa tới nay, y triệu tập các thợ thủ công giỏi người Hán, lại ra lệnh cho các học viện dốc lòng nghiên cứu. Cuối cùng nghiên cứu ra được một loại Toàn Phong Pháo, có thể ném những hòn đá có kích cỡ bằng quả đấm với tốc độ cực nhanh. Mà loại Toàn Phong Pháo này chỉ cần lạc đà mang vác, sử đụng sức xoắn của lò để phóng ra, cực kỳ nhanh chóng thuận tiện.

Lúc này tấn công thành Tế Yêu, Nguyên Hạo rốt cục vận dụng Bát Hỉ quân. Hiển nhiên tấn công thành Tế Yêu là tình thế bắt buộc.

Bởi vì thành Tế Yêu có Chủng Thế Hành!

Tây Bắc có hai người là "định hải thần châm" chống đỡ biên thùy cho triều Tống. Một là Địch Thanh, hai là Chủng Thế Hành. Những năm gần đây, Chủng Thế Hành điều hành việc buôn bán, không ngại cực khổ chiêu an các dân chúng vùng Tây Bắc, việc gì cũng làm giống như cha mẹ tái sinh. Cho dù là người Khương nhắc tới Chủng Thế Hành, cũng rất cảm kích. Thành Tế Yêu bị tấn công, chống cự quân Hạ không chỉ có quân Tống, còn có vô số người Khương ở phụ cận.

Người Khương lần này khác với người Khương năm đó ở trại Kim Minh. Bởi vì mỗi người đều chịu ân huệ của Chủng Thế Hành. Mọi người đều một lòng chống cự, cho nên dù quân Hạ tấn công rất mãnh liệt, nhưng thành Tế Yêu vẫn đứng sừng sững ở Tây Bắc, cắn răng kiên trì.

Vô số tảng đá bắn vào đầu tường mới được sửa chữa lại, khói bay mù mịt. Bát Hi quân lần lượt thay đổi cách vận hành, những hòn đá như đám mây che trời liên tục bắn tới. Đến nỗi quân coi giữ thành cũng không dám ngẩng đầu lên.

Đúng lúc này, tiếng trống vang lớn, ra lệnh cho Chàng Lệnh Lang mang theo thang xung phong về phía trước. Thang được đặt lên thành, vô số người ra sức trèo lên.

Quân coi giữ đầu thành tựa hồ bị ném tới phải buông tha chống cự, căn bản không có lực đánh trả.

Không bao lâu, đã có binh lính của Chàng Lệnh Lang trèo được lên đầu tường. Còn có một đội Chàng Lệnh Lang dùng thanh gỗ lớn ra sức đập cửa thành. Mắt thấy cửa thành sắp không chịu được sức công phá lớn, mà bị lay động.

Quân Hạ đứng từ xa nhìn thấy vậy đều mừng rỡ, ra sức thổi kèn. Cầm sinh quân vốn như dã thú chờ trực từ lâu, nghe thấy tiếng kèn lệnh, liền vọt tới dưới thành.

Đúng lúc này, đầu thành cũng vang lên tiếng trống trận thình thịch, giống như đánh vào ngực của địch nhân, kinh tâm động phách. Có đại đội Cầm Sinh Quân vừa vọt tới dưới thành, thì thấy trên đầu tối sầm, có vô số những tảng đá lớn nhỏ cỡ to như cái vung từ trên trời giáng xuống.

Đội Cầm Sinh Quân này quá sợ hãi, trận hình liền loạn. Bọn họ muốn lui, nhưng phía sau còn có rất nhiều đồng bọn chắn lại, muốn tản ra nhưng binh lực lại quá nhiều, căn bản không thể trốn được.

Trong tiếng "Thùng, thùng!", tiếng ngựa hí, người kêu, huyết nhục văng lên tung tóe.

Một khắc này, Cầm Sinh Quân như rơi vào ác mộng, bị đè chết không biết bao nhiêu người.

Chủng Thế Hành không có Toàn Phong Pháo, nhưng ông ta có máy bắn đá. Ông ta đã sớm mang máy bắn đá bố trí đến thành Tế Yêu. Liền thừa dịp Cầm Sinh Quân của người Hạ vọt tới, mới ra lệnh toàn lực bắn.

Nhóm Chàng Lệnh Lang trèo được lên đầu thành, giờ này mới gặp chống cự.

Trên đầu thành, một đội quân dùng lá chắn xếp thành hàng dài phòng thủ. Toàn Phong Pháo mặc dù mãnh liệt, nhưng sức công phá không thể xuyên thủng hàng rào lá chắn. Đột nhiên, có binh sĩ chui ra từ hàng rào, tay cầm binh khí xông tới. Binh khí có khảm đao, có búa, có móc câu, có trường kiếm. Đủ loại binh khí khác nhau, nhưng đều có chung ưu điểm là sự sắc bén.

Đội Chàng Lệnh Lang vừa mới nâng trường thương, thì cán thương đã đứt, thân thể bị cắt lìa.

Nhóm quân đội mai phục trên đầu tường chính là Chấp Nhuệ, là một trong Thất Sĩ đã đi theo Địch Thanh ác chiến với Tây Bắc năm đó!

Mặc dù Thập Sĩ chưa được trang bị hoàn chỉnh, nhưng chỉ cần một đội Chấp Nhuệ, là đủ để chém giết đội Chàng Lệnh Làng ra khỏi đầu thành. Tuy vậy vẫn không ngừng có kẻ bất kể sống chết leo lên, đột nhiên có dầu hỏa từ trên đầu tường đổ xuống, mang theo là những cây đuốc. Trong phút chốc, ánh lửa hừng hực, dưới thành đã trở thành biển lửa.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, khói đen tràn ngập, xông thẳng lên trời.

*****

Quân Hạ thấy thế, rốt cục đình chỉ thế tấn công, bắt đầu chậm rãi lui về phía sau. Thành mặc dù đơn độc, nhưng ai cũng không biết, trong thành này rốt cuộc còn có lực lượng gì che dấu.

Đã hoàng hôn, tà dương như máu, ánh nắng chiếu tới đám khói đen, càng thể hiện sự thảm thiết không thể kể bằng lời.

Đợi cho tà dương chìm vào phía sau núi, màn đêm buông xuống, lửa trại thắp lên. Kèn cũng câm, người cũng lặng. Tuyên cáo lần giao phong này chính thức chấm dứt.

Nhưng chiến sự lại chỉ mới bắt đầu!

Trên đầu thành Tế Yêu có đứng một người, mặc giáp, trên khuôn mặt là vết sẹo chằng chịt, cực kỳ xấu xí tiều tụy. Nhưng khi mọi người nhìn người đó, trong mắt đều lộ vẻ tôn kính.

Tất cả mọi người trong thành đều biết, người nó chính là huynh đệ của Địch Thanh! Đúng là không hổ huynh đệ của Địch Thanh. Mấy ngày qua, người này gần như mọc rễ ở đầu thành, chống đỡ toàn bộ thành Tế Yêu.

Tên người này là Trương Ngọc!

Trương Ngọc chính là một trong những huynh đệ còn sống sót của Địch Thanh trong cấm quân doanh năm đó. Trương Ngọc còn chưa chết, Trương Ngọc đã thay đổi, đã ngày càng trở nên trầm tĩnh lão luyện, nói năng thận trọng. Nhưng có một điều Trương Ngọc không thay đổi, đó chính là sự nhiệt huyết trong lòng gã.

Từ sau khi Lý Vũ Hanh chết, Trương Ngọc vẫn ở Duyên Châu tác chiến, đoạt lại trại Kim Minh, tiến thủ Tuy Châu. Võ công của gã có lẽ không cao, nhưng mỗi lần chiến đấu cũng xung phong đi đầu, mỗi lần chiến đấu đều bị thương, cho dù phía trước là vạn mũi tên như châu chấu, gã vẫn không lùi bước.

Người bình thường đều sợ chết, Trương Ngọc lại không sợ chết, gã vẫn luôn sống sót. Không người nào lý giải vì sao gã liều mạng như vậy, nhưng tất cả mọi người đều kính trọng gã. Khí hậu ở Tây Bắc cực kỳ khắc nghiệt, mưa mướt cát mê, có thể còn sống sót là người mạnh mẽ, có thể liều mạng chính là người rắn rỏi, có thể liều mạng mà còn sống sót mới là anh hùng.

Địch Thanh là anh hùng, Trương Ngọc cũng là anh hùng!

Trương Ngọc nhìn mặt trời lặn, chẳng biết tại sao, trong mắt có chút thê lương. Phía xa xôi chân trời kia, dường như có một người nhìn mình, yếu ớt nói:

- Trương Ngọc...Chúng ta...Vẫn là huynh đệ đúng không?

Trương Ngọc không quên Lý Vũ Hanh, gã không chỉ thiếu Lý Vũ Hanh một cái mạng, còn nợ Lý Vũ Hanh tình huynh đệ.

Trương Ngọc không biết làm sao có thể bù lại, chỉ biết ra sức trên chiến trường, luôn tưởng tưởng mình đang cùng Lý Vũ Hanh đồng vai tác chiến. Nếu chết có thể trả hết nợ, gã sẽ không thèm để ý. Nhưng có một số việc, dù chết cũng không thể đền bù được.

Lúc này, thành Tế Yêu có nguy hiểm, Địch Thanh lại không ở đây, Trương Ngọc là người đầu tiên mang binh đuổi tới. Gã nhịn lâu lắm, nhưng không oán không hối. Gã ở đây đợi Địch Thanh.

Địch Thanh nhất định sẽ đến, nhất định!

Có tiếng bước chân truyền đến, Trương Ngọc quay đầu nhìn. Chỉ thấy một người tuổi trẻ chạy tới, vẻ mặt sợ hãi, thấp giọng nói:

- Trương tướng quân, cha ta lại nôn ra máu.

Trương Ngọc rùng mình, ra lệnh cho tướng lĩnh đứng bên nói:

- Lưu ý động tĩnh của người Hạ. Nếu họ tấn công thì lập tức báo cho ta biết.

Rồi hướng người trẻ tuổi kia nói:

- Dẫn ta đi xem

Người tuổi trẻ kia tên là Chủng Cổ, là con trai lớn của Chủng Thế Hành. Những năm gần đây, không tham gia khoa cử, mà đi theo Chủng Thế Hành bôn ba.

Nghe thấy thương thế của Chủng Thế Hành nặng thêm, Trương Ngọc không kìm nổi lo lắng, đi theo Chủng Cố xuống thành, tới Chỉ Huy Phủ. Giây phút nhìn thấy Chủng Thế Hành, Trương Ngọc không kìm nổi lòng chua xót.

Dung mạo của Chủng Thế Hành tiều tùy, đã không còn hình dáng. Chủng Thế Hành bị bệnh đã lâu. Lão già này, vì Tây Bắc, mà dùng hết sức lực của mình.

Mũi tên năm xưa, bắn trúng làm tổn thương thân thể của ông ta. Chủng Thế Hành bị bệnh liệt giường, đã không còn đứng nổi. Bên cạnh ông ta còn một bát thảo dược, mùi thuốc tỏa ra nồng đậm. Nhìn thấy Trương Ngọc tới, Chủng Thế Hành muốn đứng dậy, rồi đột nhiên ho kịch liệt. Ông ta dùng khăn tay che lại miệng, đợi cho cơn ho khan ngừng xong lại giữ, chiếc khăn ở trong lòng bàn tay, làm bộ như không có việc gì.

Khăn tay có máu.

Trái tim của Trương Ngọc như muốn vỡ, nhưng cũng làm bộ như không thấy. Chủng Thế Hành cười cười, có chút trách cứ nhìn Chủng Cổ một cái, yếu ớt nói:

- Cái đứa nhỏ không nên thân này, chỉ là ho hai tiếng, cần gì phải gọi Trương tướng quân tới. Trương tướng quân, ngươi đi thủ thành đi, ta không sao.

Trương Ngọc trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, cũng hiểu bây giờ nói cái gì cũng là dư thừa. Đang lúc do dự, Chủng Thế Hành hỏi:

- Chúng ta có thể kiên trì được bao lâu?

Một lúc lâu Trương Ngọc mới nói:

- Hiện giờ, toàn thành đều đang tiết kiệm lương thực. Đã có dân chúng vò cỏ xanh cùng vỏ cây nấu cháo ăn, chỉ vì cho để dành cho những binh lính thủ thành một ít cơm...

Gã nói bình tĩnh, nhưng trong tâm nhiệt huyết đã sôi trào.

Đây là một thành trì làm cho người ta không oán không hối mà bảo vệ.

Gã không giấu diếm Chủng Thế Hành, bởi vì gã biết Chủng Thế Hành còn rõ ràng mọi việc trong thành hơn so với gã.

- Số lương thực kia còn rất ít, chỉ sợ chống đỡ nhiều nhất là hai tháng.

Chủng Thế Hành thì thào tự nói. Ông biết rằng toàn thành đều muốn cùng mình tồn vong, tuy rằng có chút khổ cực, nhưng không ai muốn bỏ xuống. Trong lòng ông nghĩ: "Triều đình liên tục thất bại, quân dân vùng biên giới thì không chịu ra sức, thật sự là do triều đình không biết cách chỉ huy. Một tướng vô năng, mệt chết ngàn quân. Trước có Phạm Ung vô dụng, sau có Hàn Kỳ, Hạ Tùng kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. Hiện giờ thì có Cát Hoài Mẫn không biết dùng binh, làm hy sinh oan uổng không biết bao nhiêu nam nhi nhiệt huyết của Tây Bắc. Hiện giờ Địch Thanh là có tài nhất, lại bị đem đi trấn thủ Hà Bắc, vốn yên bình không có chiến sự. Có thể thấy, triều đình thực con mẹ nó hồ đồ!

Ông vốn là văn thần, nhưng có thời gian dài pha trộn phố phường, nên nếu bất mãn, trong lòng muốn chửi bới vài câu. Nhưng thấy người bên cạnh đều lộ vẻ lo lắng trùng trùng, ông biết bọn họ đang lo lắng cho sức khỏe của mình, liền gắng gượng tinh thần, ngược lại an ủi mọi người nói:

- Các ngươi yên tâm, không cần hai tháng. Không...Một tháng, là Địch tướng quân sẽ tới!

Đột nhiên, trong lòng ông có chút sợ hãi, thầm nghĩ: " Địch Thanh thực sự sẽ đến sao?"

Ông biết tính tình của Địch Thanh, cho dù trăm sông ngàn núi, cho dù nước sôi lửa bỏng cũng tới. Nhưng chỉ có một Địch Thanh thì làm được gì. Triều đình lần này có biết dùng Địch Thanh hay không? Ông nghĩ đến đây, đã không còn tự tin như lúc đầu.

Chủng Thế Hành nhất thời lo lắng lại dẫn tới ho khan kịch liệt. Chủng Cổ rơi nước mắt, đột nhiên kêu lên:

- Cha, Địch Thanh sẽ không tới. Cha cũng biết, hắn bây giờ đang còn ở Hà Bắc xa xôi. Dựa vào cách làm việc nhùng nhằng của triều đình, chỉ sợ thảo luận ra ai lĩnh quân, cũng phải mất hai tháng. Huống chi, ngoài thành còn có hơn một trăn nghìn binh lính Khiết Đan...

Y còn chưa dứt lời, một tiếng chát vang lên, trong phòng yên tĩnh lại. Chủng Cổ bưng má, khó tin nhìn Chủng Thế Hành.

Chủng Thế Hành dùng tay, tát đứa con một cái. Tuy nhẹ, nhưng rất là vang.

Chủng Cổ sửng sốt, dù sao y còn trẻ, thấy phụ thân vì Tây Bắc lao lực mấy năm nay, hiện tại vì quá vất vả mà thành bệnh, mắt thấy không qua được. Nhưng Đại Tống lại không phái người đến cứu, khó tránh phẫn uất trong lòng. Nhưng không ngờ Chủng Thế Hành lại đánh y. Từ bé đến lớn, Chủng Thế Hành chưa bao giờ đánh y!

Chủng Thế Hành kịch liệt ho, máu trên khăn tay cũng chưa kịp dấu. Chủng Cổ đột nhiên sợ hãi, quỳ xuống nói:

- Cha, người đứng nóng giận, con nói sai rồi.

Chủng Thế Hành thở dài, bắt tay của đứa con trai, thong thả nói:

- Cổ nhi, con đã lớn, cha không còn gì dạy con. Nhưng cha nhất định phải nói cho con biết một điều. Con tin tưởng người khác, thì người khác mới tin tưởng mình. Con không nên dễ dàng hoài nghi bằng hữu của mình. Địch tướng quân có lẽ nghiêm khắc, có lẽ trầm mặc, có lẽ trên người hắn có nhiều thứ con không hiểu. Nhưng nếu con coi hắn là bằng hữu, thì con nhất định không được hoài nghi hắn!

Chủng Cổ liên tục gật đầu, cái hiểu cái không.

Trương Ngọc đứng một bên nghe, con mắt tự nhiên ướt át, đột nhiên hiểu được vì sao Chủng Thế Hành có thể hợp tác cùng Địch Thanh nhiều năm, thân mật khăng khít. Bởi vì bọn họ là bằng hữu!

Chủng Thế Hành nhìn về Trương Ngọc, thở dài một cái, kiên định nói:

- Trương Ngọc, ngươi là huynh đệ của Địch Thanh. Ngươi nói...Hắn sẽ tới hay không?

Ánh mắt của Trương Ngọc lộ vẻ phức tạp, nhưng một bàn tay đã đặt trên mu bàn tay của Chủng Thế Hành, từng chữ từng chữ nói:

- Hắn nhất định sẽ đến!

*****

Bên trong thành tĩnh lặng, ngoài thành có mấy chục nghìn quân hạ, cũng trầm tĩnh lại. Lúc bắt đầu, bọn họ đánh bại quân Tống, tung hoành sáu trăm dặm trong đất người Tống, binh bức Vị Châu, khiến Quan Trung, Biện Kinh đều phải khiếp sợ. Nhưng sự hưng phấn lúc đó giờ thì chậm rãi phai nhạt xuống.

Chỉ vì một thành Tế Yêu nhỏ bé này!

Tòa cô thành nhưng lại quật cường kia, vẫn như cũ sừng sững không đổ. Giống như ông lão cô độc và quật cường kia.

Sau trận chiến vào ban ngày, người Hạ bị hao binh tổn tướng. Tuy nhiên nó không có ảnh hưởng tới tâm trạng của Trung Thư Lệnh Trương Nguyên. Trương Nguyên ngồi ở trong lều quân, hỏi người đối diện:

- Ngươi nói, Địch Thanh sẽ tới hay không?

Tuy Trương Nguyên là người Hán, nhưng giống như Hàn Đức Nhượng ở Khiết Đan, ở nước Hạ, coi như là dưới một người trên vạn người.

Hai chiến dịch Hảo Thủy Xuyên cùng trại Địch Xuyên, có thể nói Trương Nguyên là tự mình tiến hành. Mà cho tới bây giờ, tất cả các chiến dịch, đều làm theo những kế sách của Trương Nguyên đề ra:

- Kế hoạch lấy thiên hạ đã sớm có. Đơn giản là tận lực phòng thủ Lũng Hữu, dựa theo địa thế thuận lợi của Quan Trung, hướng đông mà lấy Biện Kinh. Nếu lại có thể lần nữa tập kết binh lính Khiết Đan, đe dọa Hà Bắc, khiến Trung Nguyên phải lo lắng hai phía, thì bọn họ khó mà chống đỡ được lâu!

Nhưng Trương Ngọc tính sai một bước duy nhất, chính là Khiết Đan đột nhiên không còn ý dụng binh đánh Đại Tống. Nhưng đây không phải sai lầm của y. Nếu không vì Nguyên Hạo đối xử lạnh lùng với công chúa Khiết Đan, nước Hạ cùng Khiết Đanh liên minh xuất quân chiếm cả Đại Tống, cũng không phải không thể xảy ra!

Người ngồi đối diện Trương Nguyên, khuôn mặt gầy gò tang thương, không bộc lộ biểu cảm gì, chỉ yên lặng, nhưng đôi mắt của người này lại có màu xám trắng.

Người này chính là La Hầu Vương Dã Lợi Trảm Thiên

Nghe thấy Trương Nguyên hỏi, Dã Lợi Trảm Thiên lãnh đạm nói:

- Ta không phải Địch Thanh, ta không biết.

Trương Nguyên đã sớm quen với cách nói chuyện của Dã Lợi Trảm Thiên, lơ đễnh nói:

- Nếu ngươi là Địch Thanh?

Dã Lợi Trảm Thiên đảo đảo tròng mắt trắng, đùa cợt nói:

- Nếu ta là Địch Thanh, ta sẽ không tới.

- Vì sao?

Trương Nguyên truy hỏi. Vẻ mặt của y dường như có chút đắc ý, vừa giống như tràn đầy chờ mong. Một người làm được một việc đắc ý, nếu không được người khác biết, thì cảm giác thành tựu trong lòng khẳng định bị suy yếu. Trương Nguyên lúc này, vốn là đắc ý.

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Thành Tế Yêu là cô thành. Ngoài thành có năm mươi nghìn kỵ binh vây quanh! Mấy chục dặm phía bắc thành Tế Yếu là thành Cổ Dương, nơi đó có hai mươi nghìn quân ta trấn thủ. Mà trong vòng mấy trăm dặm xung quanh thành Tế Yêu, là các làng mạc. Trong tay đại nhân có năm mươi nghìn kỵ binh, tấn công thành Tế Yêu, nhìn như có vẻ tấn công mạnh mẽ. Kỳ thực là muốn vây thành chờ đợi viện binh. Tổn thất lúc này chỉ là đội Chàng Lệnh Lang không quan trọng. Mà đại nhân "dĩ dật đãi lao", yên lặng chờ Địch Thanh đi tới. Địch Thanh nếu tới, nhất định phải giao chiến với Trương đại nhân ở bình nguyên! Địch Thanh vội vàng tới, đã mất thiên thời. Tác chiến trên bình nguyên, lại mất địa lợi. Cho dù hắn dũng mãnh vô địch, cũng khó chiếm phần thắng.

(Dĩ dật lãi lao: Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt)

Trương Nguyên thở dài trong lòng, thầm nghĩ người trước mặt mình tuy mù, nhưng so với người bình thường còn sáng suốt hơn.

- Đều nói Địch Thanh dũng mãnh khó địch, lúc này lại có Thất Sĩ tương trợ. Tuy nói ta là "dĩ dật đãi lao", cũng chưa chắc nắm được phần thắng.

Dã Lợi Trảm Thiên tươi cười mang theo vẻ mỉa mai nói:

- Nếu nói Trung Thư Lệnh không có nắm chắc sẽ thắng Địch Thanh, thì không ngồi yên ổn như bây giờ. Lúc này, trong tay của Trung Thư Lệnh còn có ba nghìn Thiết Diêu Tử, có thể so với một trăm ngàn binh. Trung Thư Lệnh chắc sẽ không quên chứ?

Trương Nguyên khẽ mỉm cười. Biết lần tính kế này không thể gạt được Dã Lợi Trảm Thiên. Y được Nguyên Hạo tín nhiệm, vây thành đánh viện binh, trong Cầm Sinh Quân lại sắp đặt sẵn mai phục Thiết Diêu Tử, kỳ thực chỉ chờ Địch Thanh – chờ để đánh bại Địch Thanh.

Biên giới phía tây bắc đại Tống, duy chỉ có hai người Địch Thanh và Chủng Thể Hành là có thể sử dụng. Nếu đánh bại được Địch Thanh, phá thành Tế Yêu, giam giữ Chủng Thế hành, thì phía tây bắc của Đại Tống, sẽ không còn người nào ngăn cản được thiết kỵ của người Hạ.

Lúc này, Trương Nguyên đã chuẩn bị mọi sự. Chỉ còn một vấn đề duy nhất, là Địch Thanh có tới hay không? Nhưng Trương Nguyên cũng không coi đây là vấn đề. Tuy y không phải là Địch Thanh, nhưng y hiểu rất rõ Địch Thanh.

Địch Thanh người này có ưu điểm, là trọng tình trọng nghĩa. Nhưng đây cũng là khuyết điểm của hắn! Chủng Thế Hành là bằng hữu của Địch Thanh. Chủng Thế Hành gặp nạn, chỉ cần Địch Thanh còn sống, cho dù là bò cũng phải bò đến.

- Địch Thanh nhất định sẽ đến! Nhất định!

Trương Nguyên thì thào tự nói, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cực kỳ thoải mái. Nhưng y không để ý thấy trong mắt của Dã Lợi Trảm Thiên có chút kỳ quái.

Ánh mắt của Dã Lợi Trảm Thiên vẫn là màu xám trắng. Nhưng khi y nhìn Trương Nguyên, đột nhiên lộ ra vẻ cười nhạo. Vẻ cười nhạo chỉ thoáng qua. Không biết y cười nhạo cái gì, Trương Nguyên cũng không biết.

Trong hoàng cung của phủ Hưng Khánh, tiếng cầm thánh thót, ngân vang, có ca vũ uốn người múa theo khúc nhạc.

Địch Thanh sẽ đi cứu thành Tế Yêu hay không?

Nguyên Hạo dựa vào giường, trầm tư nghĩ đến vấn đề này, không để ý tới vũ công cùng người đánh đàn.

Người đánh đàn là một nữ tử, nữ tử hơi cúi thấp, búi tóc phía sau có cài trâm tóc, đang khẽ lay động, giống như hạt sương ngọc trong suốt trên lá sen sáng sớm tỏa ra ánh sáng. Mặc dù nàng cúi đầu, tay không ngừng gẩy dây cung, nhưng vẫn lộ vẻ kinh diễm, vượt qua cả những vũ công đang múa.

Tiếng đàn lúc thì thê lương, lúc thì trầm bổng, lúc thì như gió thổi qua khe băng, lúc thì như xuân về hoa nở.

Cảnh trí trong cung dường như theo tiếng đàn mà thay đổi, hoặc nồng đậm như trăng, hoặc ấm áp như xuân.

Tiếng đàn vừa dứt, vũ công cũng dừng múa. Toàn bộ trong cung trở nên yên tĩnh như rừng. Chỉ có mơ hồ tiếng ca của Yến Triệu trên bầu trời xanh.

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên. Nguyên Hạo vỗ tay nhìn người đánh đàn nói:

- Một khúc Phi thiên, thế gian khó nghe.

Nữ tử đánh đàn kia ngẩng đầu lên, cười nói tự nhiên:

- Ngột Tốt quá khen.

Ánh mắt của nàng kia không phải quá lớn, miệng cũng không nhỏ, chỉ dựa vào ngũ quan mà nói, đều không phải là tuyệt sắc. Nhưng nàng cười nói tự nhiên, làm cho cảnh vật xung quanh bị lu mờ. Chỗ động lòng nhất của nàng, không phải là dung mạo, mà là phong tình.

Nàng kia rõ ràng là: Trương Diệu Ca!

Càn Đạt Bà, theo tiếng Phạn, có nghĩa là bay lên trời. Càn Đạt Bà vốn là một trong Thiên Long Bát Bộ, cũng là nhạc thần bên người Đế Thích Thiên.

Trương Diệu Ca chính là Phi Thiên. Lúc trước Bất Không ở lầu Trúc Ca, nhìn thấy phi thiên tiên tử khắc trên lư hương bên cạnh Trương Diệu Ca, liền nhận ra Trương Diệu Ca là Phi Thiên! Cũng là bộ chủ của bộ Càn Đạt Bà!

Nhưng cho dù Bất Không nhận ra Trương Diệu Ca, cũng vô dụng. Từ đó về sau, không thấy y xuất hiện nữa.

Nguyên Hạo nhìn Trương Diệu Ca, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Nguyên Hạo hỏi:

- Ngươi gặp qua Địch Thanh?

Trương Diệu Ca bình tĩnh nói:

- Vâng.

Ở lầu Trúc Ca, nàng là ca cơ đầy phong tình. Ở trong mắt Triệu Trinh, nàng là mối tình đầu. Ở trong mắt của Bất Không, nàng là ma nữ cực kỳ đáng sợ. Ở trong Bát Bộ, nàng là đứng đầu một bộ, cũng là nhạc thần. Nhưng ở trong mắt Nguyên Hạo, nàng càng giống như một nữ nhân, cũng là cấp dưới của y.

Càn Đạt Bà theo tiếng Phạn, cũng có nghĩa thay đổi khó đoán!

Nguyên Hạo gật gật đầu, nhìn về phía cảnh xuân ngoài điện nói:

- Trong mắt ngươi Địch Thanh là người như thế nào?

Trương Diệu Ca cười, nói ngắn gọn rõ ràng:

- Trọng tình trọng nghĩa!

*****

Nguyên Hạo cũng cười, lẩm bẩm nói:

- Vấn đề này đứng ở góc độ nữ nhân mà nói, đúng là khác nam nhân.

Ánh mắt lại quăng hướng chân trời tận cùng ngoài thành, nơi đó là ngàn dặm trống rỗng. Nhưng ở xa hơn, chính là tiếng hiệu lệnh inh ỏi, tiếng binh khí va chạm...

- Địch Thanh trong mắt nhiều người, là đối thủ của ta!

Nguyên Hạo hạ giọng nói:

- Nhưng ta chưa từng coi hắn là một địch thủ, ngươi biết vì sao không?

Trương Diệu Ca thu ba lưu chuyển, không nhìn chân trời, chỉ nhìn vào mắt của Nguyên Hạo. Theo góc độ nhìn của nàng, xương gò má của Nguyên Hạo có chút cao, hai trong mắt có chút trũng xuống. Đây là một khuôn mặt rất có cá tính, không anh tuấn, nhưng tràn đầy chí lớn.

Qua thật lâu sau, Trương Diệu Ca mới lắc lắc đầu nói:

- Ta không biết.

Nàng thực sự không biết? Hay là biết, cũng không muốn nói?

Nguyên Hạo cũng không ngại, trong mắt ánh lên khí khái hào hùng nói:

- Bởi vì hắn không có chí lớn! Hắn bôn ba nhiều năm, đơn giản vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất là cứu người phụ nữ mà hắn yêu mến. Chuyện thứ hai là bảo vệ cho Tây Bắc bình an. Hai chuyện này trong mắt ta, thực sự là ngu xuẩn!

Đôi môi đỏ mọng của Trương Diệu Ca nhếch lên, vốn muốn hỏi một câu: "Nếu nữ nhân của ngươi vì ngươi mà không tiếc tính mạng. Ngươi có thể vì nàng buôn ba cả đời không?"

Hỏi Nguyên Hạo những lời này, căn bản y không cần suy nghĩ. Nguyên Hạo có vô số nữ nhân, nhưng y đã giết vợ chính của mình, không để ý tới công chúa Khiết Đan, lại đem nữ nhân của Dã Lợi Ngộ Khất thu vào trong cung. Nữ nhân đối với y mà nói, chỉ là vật trang trí!

Nghĩ đến đây, Trương Diệu Ca gục đầu xuống, nhìn đàn ngọc phía trước đầu gối.

Đem tương tư để vào đàn ngọc, dây cung loạn...Có ai nghe?

Nàng là Phi Thiên, là thay đổi khó đoán. Như chim bay trên trời khó mà bắt được. Nhưng nàng rất ít khi quan tâm đến việc của thiên hạ, cũng không quan tâm đến việc lưu danh sử sách. Đối với nàng mà nói, chiếc cầm ngọc còn thú vị hơn nhiều so với chí lớn kia.

Nàng cuối cùng vẫn chỉ là nữ nhân.

Nguyên Hạo không nghe thấy Trương Diệu Ca trả lời, nhưng y cũng không thèm để ý. Y là là Đế Thích Thiên, cao cao tại thượng, mặc dù ở dưới dục giới nhưng lại thoát tục không nhuốm bụi trần. Y rất ít để ý suy nghĩ của người khác. Lời của y, chính là đáp án, cũng không cần người khác trả lời.

- Địch Thanh căn bản không xứng làm đối thủ của ta, bởi vì tầm nhìn của hắn quá hạn hẹp.

Nguyên Hạo thở ra một hơi, hào quang trong mắt giảm một chút:

- Đối thủ của ta, phải giống như Đường tông Tống tổ (Lý Thế Dân, Triệu Khuông Dẫn), có ý chí nhất thống thiên hạ. Chứ không giống hắn, chỉ loanh quanh ở vài tấc đất. Lần này, Địch Thanh nhất định sẽ đi thành Tế Yêu, nhưng ta không đi.

Khóe miệng lộ ra nụ cười nửa miệng:

- Ta giao toàn bộ binh quyền cho Trương Nguyên. Chỉ mong y không làm ta thất vọng.

Trương Diệu Ca suy nghĩ, "Nguyên Hạo dùng bọn họ. Chẳng lẽ nói...Nguyên Hạo hy vọng Trương Nguyên và Địch Thanh có một trận chiến? Y hy vọng Trương Nguyên thắng, nhưng cũng không hy vọng Địch Thanh thua? Y xưa nay đều như thế, hy vọng địch thủ càng mạnh càng tốt. Nguyên Hạo luôn cho rằng, như vậy mới có thể ma luyện ý chí của mình càng thêm sắc bén." Nàng nhẹ nhàng cười, lại nghĩ, "Cái này liên quan gì tới ta?"

Nguyên Hạo đột nhiên hỏi:

- Phi Thiên, theo ý ngươi, Địch Thanh có đi cứu thành Tế Yêu không?

Trương Diệu Ca chỉ đáp một chữ:

- Có

Nguyên Hạo mỉm cười, đôi mắt luôn tràn đầy ý chí, hứng thú nhìn Trương Diệu Ca nói:

- Vậy ngươi cho rằng, phần thắng sẽ nghiêng về ai?

Trương Diệu Ca thấy Nguyên Hạo nhìn sang, cũng ngẩng đầu lên, hơi chút trầm ngâm sau mới nói:

- Ta không biết.

Nguyên Hạo vẫn cười, còn định nói thêm gì đó, thì có một người hộ vệ mặc kim giáp đi vào, nói nhỏ vào tai của Nguyên Hạo. Bên người của Nguyên Hạo, có mười sáu hộ vệ mặc kim giáp. Chỉ có những người này, mới có thể tiếp xúc tới y bất cứ lúc nào. Còn nếu có người khác tiếp cận y, đều giết không tha! Mặc dù y đang thưởng thức ca múa, nghe dương cầm, nhưng cung tên lớn cùng mũi tên, vẫn để ngay trước án, bên thắt lưng.

Nguyên Hạo nghe được hộ vệ mặc kim giáp nói hai câu. Nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là sự bi ai.

Trên mặt y, chưa bao giờ lộ loại tình cảm này.

Y có chí khí đầy ngực, lúc nào cũng sung mãn, toàn tâm toàn lực muốn thống nhất thiên hạ. Bi thương vốn không có chỗ trong lòng y, nhưng giờ y lại bi thương là vì cái gì?

Chỉ có điều sự bi thương kia, chỉ trong giây lát là biến mất. Nguyên Hạo gật gật đầu, hộ vệ kim giáp lui ra. Nguyên Hạo tay đề bàn, năm ngón tay bắt đầu gõ, giống như đang đánh đàn.

Trương Diệu Ca biết thói quen của Nguyên Hạo, lúc này là y đang suy nghĩ chuyện quan trọng. Mà khi các ngón tay của Nguyên Hạo ngừng lại, là đã có quyết định. Mà quyết định này thường liên quan đến sinh tử. Trương Diệu Ca đang suy nghĩ, đột nhiên cũng thay đổi sắc mặt, hỏi:

- Là?

Còn chưa dứt lời, Nguyên Hạo đã cắt đứt nói:

- Đúng vậy!

Giữa bọn họ, có rất nhiều lời không cần nói ra.

Trong mắt của Trương Diệu Ca cũng lộ ra vẻ bi thương. Trầm mặc một lúc lâu sau mới nói:

- Vậy ngươi...

Vẫn là chưa nói hết, Nguyên Hạo đã nói:

- Gọi Không Tàng Ngộ Đạo đến.

Không Tàng Ngộ Đạo đi vào, khóe miệng vẫn mang theo vẻ như cười như không. Nhưng khi đến trước mặt Nguyên Hạo, thần sắc trở nên cung kính. Y thi lễ thật sâu nói:

- Ngột Tốt tìm thần đến, không biết có chuyện gì cần dặn dò?

Năm ngón tay của Nguyên Hạo không ngừng gõ, vẻ mặt càng thêm âm lãnh. Dương như y đang hạ lệnh một quyết định cực kỳ gian nan. Rốt cuộc, tay trái của y nắm thành quyền, ngưng thanh nói:

- Không Tàng Ngộ Đạo, ta muốn ngươi làm một việc, không tiếc phải trả bất cứ giá nào!

Không Tàng Ngộ Đạo lộ chút ngạc nhiên, chậm rãi hỏi:

- Bất chấp cái giá phải tra?

Nguyên Hạo căn bản không hề lặp lại, y chỉ nói một lần, không muốn nói thêm lần thứ hai!

- Từ bây giờ bắt đầu, binh lực Tây Bắc, do ngươi khống chế. Ngươi chỉ cần làm một việc, trong hai tháng, mang Địch Thanh tới gặp ta.

Ngừng chút, Nguyên Hạo bổ sung một câu:

- Ta muốn hắn sống! Nếu như ngươi làm không được chuyện này, về sau không cần tới gặp ta.

Không Tàng Ngộ Đạo ngơ ngẩn. Cho dù là Trương Diệu Ca, cũng có chút kinh ngạc.

Đó căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Dù Không Tàng Ngộ Đạo cực kỳ khôn khéo, nhưng dù sao y cũng chỉ là con người. Hiện giờ hai quân Tây Bắc đang giao chiến, thế như nước với lửa. Không Tàng Ngộ Đạo có bản lĩnh gì mà bắt được Địch Thanh? Nhưng vì sao Nguyên Hạo nhất định muốn gặp Địch Thanh? Trong mắt của Không Tàng Ngộ Đạo tràn đầy vẻ hoang mang.

Không Tàng Ngộ Đạo dừng thật lâu, nói:

- Nhưng hiện tại...binh lực của Tây Bắc, đều nằm trong tay của Trung Thư Lệnh.

Nguyên Hạo nói:

- Ngươi đi, binh lực nơi đó, cũng có thể do ngươi điều khiển! Đây là mệnh lệnh của ta!

Y không nói thêm nhiều. Ngụ ý chính là, Trương Nguyện không cần ngươi phải suy nghĩ. Trương Nguyên nếu không tuân theo mệnh lệnh, cho dù là Trung Thư Lệnh, cũng chỉ có chữ chết!

Không Tàng Ngộ Đạo trầm mặc thật lâu, mới thi lễ nói:

- Thần...Tuân chỉ.

Y lui xuống, thần sắc vẫn giữ được sự bình tĩnh. Trương Diệu Ca thấy vậy, cũng không khỏi khâm phục. Nàng muốn nói thêm gì đó, Nguyên Hạo đã khoát tay ngăn nàng nói.

Nguyên Hạo xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía đông nam, nơi đó có thành Tế Yêu.

Khéo miệng mang theo tia cười lạnh, trong ánh mắt Nguyên Hạo mang theo vẻ cảm hoài hiếm thấy, lẩm bẩm nói:

- Địch Thanh, ngươi nhất định sẽ đến? Có phải không?

Mặt trời mọc rồi lặn, thi thể trước thành Tế Yếu đã chất cao như núi. Trương Nguyên tuy vẫn ngồi vững như Thái Sơn, nhưng trong lòng cuối cùng phần lo lắng.

Hai bên đối chọi thường là như vậy, luôn có một bên phải bồn chồn lo lắng trước. Trương Nguyên luôn cho rằng lo lắng không yên là Địch Thanh. Lão đã nhận được tin tức của Biện Kinh, triều Tống thấy Quan Trung nguy cấp, cuối cùng lại phái Địch Thanh tới tây bắc. Vốn cho rằng sau khi Địch Thanh tiếp nhận điều lệnh, sẽ lập tức tiến tới gây loạn, nhưng Địch Thanh trì trệ không có động tĩnh gì.

Trương Nguyên tuy liên tiếp phá hàng chục trại quân Trấn Nhung, nhưng vẫn không công được thành Tế Yếu trong nội cảnh nước Hạ. Lão lại không chờ được Địch Thanh, trong lòng khó tránh khỏi bất an. Năm đó Địch Thanh bất ngờ gây rối, từ cuộc chiến An Viễn, đánh vòng mấy trăm dặm, thu lại toàn bộ đất bị mất, chém Thái úy Linh Châu Đậu Duy Cát, làm Trương Nguyên vẫn còn nhớ như in. Giờ chuyện này Trương Nguyên cũng không dám lơ là cảnh giác, ngày tháng này trôi qua đã không dễ chịu.

Hôm nay, khi mặt trời lặn, Trương Nguyên và Dã Lợi Trảm Thiên đứng sóng vai trước thành Tế Yếu. Nhìn xa xa tà dương như máu, chiếu lên thành trì cô linh, bao trùm đại thành đó bằng tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Phía chinh chiến ngừng, ánh mặt trời ấm áp, máu lạnh, thiết kỵ lưu động như gió, thành Tế Yếu đứng trước mặt như tấm chắn vững chắc.

Lúc này hoa núi như gấm, cỏ xanh gió ấm, sắc mặt Trương Nguyên tụ lại như băng.

Lão vốn là người Tống, vốn không phải tên Trương Nguyên, lúc nhỏ lòng dạ trong sáng vô tư, tính tình hào phóng, thượng nghĩa hào hiệp, quả thật làm không ít chuyện tốt cho địa phương. Lão từng mơ tưởng dựa vào tài văn võ tiến thân quan trường, tiếc là bản lĩnh bản thân trong mắt quan khảo thí không được xem trọng.

Lão là thượng nghĩa hào hiệp, lại mười mấy năm không được triều đình thu nhận. Sau đó tâm nguội lòng lạnh, không tiếp tục con đường khoa cử nữa, trà trộn thanh lâu, ngẫu nhiên thấy chim anh vũ trên thanh lâu từng viết hai câu: "Hảo trứ kim lung thu thập thủ, mạc giáo phi khứ biệt nhân gia" (nghĩa là nhân tài cần được trọng dụng hậu đãi, nếu không sẽ bỏ quốc gia mà đi), cười dài bỏ đi.

Biện Kinh không giữ người, tự có nơi giữ người!

Lão vứt bút tòng quân, chuyển qua đầu đại doanh biên thùy Tống, hy vọng có thể dựa vào bản lĩnh bản thân ra sức cho nước, bình định tây bắc, lập hạ một đời công danh. Nhưng soái bên tây bắc cười lão mắt cao tay thấp, cười cho dù thời Thái Tông, đều đanh chịu đối với tây bắc, một Trương Nguyên lão, có thể có bản lĩnh gì bình định tây bắc?

Văn nhân coi thường lão, võ nhân cũng không cần lão, lão lòng nguội ý lạnh, nảy sinh lòng ác. Lại lần nữa trên đường đi về phía tây, tới địa bàn của người Đảng Hạng, lão đổi tên Trương Nguyên, một huynh đệ khác của lão đổi tên Ngô Hạo, mạo hiểm lao đầu vào nguy hiểm, đề trên Thái Bạch Cư náo nhiệt nhất phủ Hưng Khánh "Trương Nguyên, Ngô Hạo tới đây chơi".

Hai người này mạo danh phạm vào tên của Nguyên Hạo, lập tức bị thị vệ trong kinh bắt được. Vốn chờ chặt đầu, lại may mắn được Nguyên Hạo đi ngang qua. Nguyên Hạo chỉ liếc nhìn lão, thì hỏi:

- Phạm vào điều kiêng kỵ như vậy, tại sao làm vậy?

Lão liền bi phẫn, sớm vứt sinh tử qua một bên, nói:

- Họ không quan tâm, còn quan tâm tên làm chi? Lúc nói ra câu này, lão tự cảm thấy mình đầu đã rơi xuống đất, lão không chỉ mạo phạm tên của Nguyên Hạo, còn vạch trần mặt khuyết của Nguyên Hạo.

Lúc đầu Nguyên Hạo họ Lý, được nhà Tống ban cho họ Triệu!

Có những người, vì để được, không tiếc mất. Nguyên Hạo vì thiên hạ, có thể tạm thời chấp nhận họ Triệu. Còn lão không giống vậy, vì một khẩu khí trong lòng, đổi tên Trương Nguyên? Trước đây lão tên gì, từ lâu không ai nhớ.

Xưa nay trong lịch sử trên mình người thành công dầy mực đậm màu. Nếu lão không thành công, hà tất nhớ lại tên họ trước đây.

Không ngờ Nguyên Hạo chỉ cười, nói câu:

- Thả y ra, y muốn làm gì, thì cho y làm.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<