Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 350

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 350: Tiểu nhân đang nói
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Shopee

Lưu ý! Hồi này chỉ là bản dạng hình ảnh (hoặc có một phần là hình ảnh), nếu độc giả có nhã ý muốn đánh máy phần hình ảnh, xin liên lạc tới hòm thư truyenkiemhiep.com.vn@gmail.com!
(Vui lòng bật chế độ xem ảnh của trình duyệt nếu bạn không thấy được hồi)


Tư khố quan niệm giống nhau, thư kí bên cạnh ghi chép giống nhau, hôm nay tốc độ kê biên tài sản rõ ràng nhanh hơn.

Càng về sau, tài sản châu báu được kê biên cũng càng đắt tiền, châu báu hôm nay lấy ra hình như đều là vật quý mà Ảm phủ tích góp những năm nay, Dương Lăng mặc dù không hiểu báu vật, trong lòng cũng có cảm giác.

Ảm Đông Thần chưởng quản Tang phạt khố, Tang phạt khố là nơi khi hoàng gia kê biên gia sản của quan phạm tội, đem một ít vật vô cùng quý giá, không dễ xử lý đến cất chứa quản lý, Ảm Đông Thần từ trong trang sức châu báu của những quan viên này lại lần nữa chọn lựa, đem một vài châu báu cực phẩm trộm về nhà, cho nên châu báu của ông ta cái nào cái nấy đều là thượng phẩm, trong số những châu báu được xưng trân phẩm đấy, đã không thua kém vật ngự dụng của hoàng gia rồi. Trước mặt Dương Lăng là một bộ trang sức hoàng kim mười hai chiếc, chia làm kim trâm, dấu tóc mai, đâm tâm, phân tâm, đỉnh trâm, buôc toc, bên trên lại được khảm có các màu đỏ, ngọc bích, ánh sáng tươi đẹp, chiếu sáng rạng rỡ, chế tác cực kỳ tinh diệu, có thể nói tinh phẩm.

Đích thực là tinh phẩm, chỉ là riêng trọng lượng tịnh vàng đã hơn hai cân, tuy nói quý phi ra ngoài trên đầu đều mang tóc giả đấy, nhưng trang sức nặng như vậy nếu đội ở trên đầu... , Dương Lăng nhẹ nhàng lắc đầu.

Quan lớn nhỏ các huyện trấn Bá Châu quỳ đầy đất, nhìn thấy Quốc công gia lắc đầu, cũng không biết là không đáp ứng thỉnh cầu Phàn Tri châu, vẫn là chẳng đáng cho bộ trang sức vàng quý giá Vương phi đeo cũng không hiển thị đắt tiền, hai bên lặng lẽ quan sát, hơi có chút một hồi xôn xao.

Hiện giờ là tường đổ mọi người đẩy thêm, tường Trương Trung chắn gió đổ rồi, chẳng những đổ, hơn nữa rất có thể sẽ tai họa người khác, vì thế những tên thường nịnh bợ ông ta cũng không kịp thể hiện rõ lập trường, tranh nhau bước lên trươc, để thể hiện lòng trung thành của bản thân. Sớ của bọn họ đều viết giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, đối trận tinh tế, chọn từ đặt câu hết sức hoa lệ: Trương Trung là như thế nào phát rồ, bọn họ làm quan địa phương lại làm thế nào lấy đại cục làm trọng, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Viết toàn là than thở khóc lóc, dốc hết tâm huyết, quả thực đều có thể làm trung thần thanh quan cho hậu thế, đáng tiếc bọn họ đốt đèn nấu dầu viết ra văn chương gấm vóc, vị quốc công gia dường như căn bản không có hứng thú, một chồng tấu trần dày như thế, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Phàn Tri châu vẫn dõng dạc: - Quốc công gia, ngài là người theo Hoàng thượng, lại là khâm sai.

Việc này liên quan tới trấn thủ Trương Trung Bá Châu, ta và người khác chỉ xin sự giúp đỡ từ ngài, mới có thể phản ánh với triều đình. Dương Lăng thở dài, buông trâm cài tóc Kim Phượng nói: - Phàn đại nhân, chuyện này các ngươi có thể trực tiếp trình lên Hoàng thượng, bổn quốc công lần này đi Bá Châu, lại không phải là tra xét quản lý, nếu ra mặt quản việc này.

Không hợp đạo lý à. Phàn Mạch Ly vội hỏi:

- Quốc công gia, chuyện này cũng chỉ ngài có thể quản được, Trương Trung là công công Ti Lễ Giám ra, quyền cao chức trọng, gã ở Bá Châu tác oai tác quái.

Bọn ta phẫn nộ nhưng không dám nói.

Hiện giờ Trương Trung tuy chết rồi, nhưng không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, những quan lớn như hạt đậu hạt vừng bọn ta còn có thể làm gì đây? Quốc công gia nếu chịu ra mặt chủ trì đại cục, mới có thể tố giác tội ác Trương Trung.

Bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng Bá Châu. Dương Lăng thở dài một hơi, cười nói: - Xem mặt phật? Là pho tượng phật nào thế? Ha hả, các ngươi không cần che giấu, ta biết người các ngươi sợ là ai.

Ừ.... . Bổn quốc công đương nhiên không sợ y, nhưng nếu Trương Trung là người của y, vậy cho dù chết rồi, cũng không phải dễ dàng lật lại như vậy, trong quan trường đạo lý một người vinh cả đám cùng vinh, một người tổn hại cả đám tổn hại.

Các ngươi đều hiểu được. - Dạ dạ dạ, hạ quan hiểu! Câu cửa miệng này vừa thốt ra, mọi người liền biết là con rối tri huyện Kiều Đại lão gia mở miệng. Quả nhiên, thân mình Kiều Ngữ Thụ mập mạp ủi đến đằng trước, cười nịnh nói: - Cũng bởi vì như vậy, hạ quan và một đám đồng liêu mới nghĩ tới Quốc công gia ngài đó.

Quốc công gia yêu dân như con, ghét ác như cừu, Quốc công gia cho dù không nghĩ cho chúng ta, vì vô số dân chúng chịu khổ Bá Châu.

Cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc đâu.

Bọn ta tin tưởng, chỉ có sự chiếu cố của Quốc công gia, mới có thể giữ được mây khuất trăng sáng tỏ.

Để chân tướng phơi bày rõ ràng khắp thiên hạ. Con rối tri huyện Kiều Ngữ Thụ luôn luôn tôn sùng "cẩn thận, cẩn thận", rất chú ý "một lời đủ tổn thương thiên địa", và "một chuyện phúc đủ quyết định cả đời, một chữ quang vinh suy yếu, một chữ chỉ trích nặng nề", hiện tại chuyện dân chúng biến loạn Bá Châu có quan hệ mật thiết với y, sự việc liên quan mật thiết đến an nguy bản thân, não không ngờ cũng kiếm được cách giải quyết. Chúng quan viên vừa nghe, cùng kêu lên tâng bốc:

- Đúng rồi, đúng rồi, Quốc công gia là Dương Thanh thiên, thiên hạ đều biết nha!

- Quốc công gia yêu dân như con, ghét ác như cừu, cương trực công chính, trung trinh một lòng... - Dương quốc công mình đồng da sắt, tâm sáng như gương, một thân chính khí, thanh liêm, thiên bạch ngọc trụ của Đại Minh, cái trụ vàng- Quốc công gia ngửa mặt không hổ với trời, cúi xuống không hổ với đất, lòng dạ trong sáng, hiên ngang lẫm liệt, giúp đỡ chính nghĩa, trừ bạo an dân... - Dừng dừng dừng!

Dương Lăng bị đám này nịnh hót lấy được cả người nổi da gà, thật sự ăn không tiêu. Hắn vỗ vỗ đống sớ cao nửa người kia nói: - Không phải bổn quốc công không chịu vì dân cứu giúp, mà là phải có chứng cứ rõ ràng, nếu không bổn quốc công níu lấy một trấn thủ thái giám đã chết không tha, khó tránh khỏi bị người cho rằng thêu dệt tội danh, có mưu đồ khác. Cho nên, mấy thứ các ngươi viết này, chịu ép bức như thế nào, bị Trương Trung áp bách như thế nào, làm trái lương tâm nghe lệnh ông ta, tâm lo triều đình như thế nào, những lời lo bách tính này sẽ không cần viết cho bổn quốc công xem, ta biết các ngươi là chịu bức bất đắc dĩ, nhưng phải trình lên cho Hoàng thượng, muốn người khiến các ngươi lo lắng câm miệng, phải có chứng cớ xác thực.

Ta muốn chứng cớ, hiểu không?Thời cơ, địa điểm, những người nào? Trương Trung hạ mệnh lệnh gì, đã làm gì xảo trá vơ vét tài sản, hành động ức hiếp lương thiện, khổ chủ là ai, hiện tại nơi nào, cái bổn quốc công cần chính là chỗ này chút tội trạng thực sự. Ừ.... .

Các ngươi đều là quan phụ mẫu một phương, vụ án đều thẩm vấn qua, đơn kiện cũng xem qua rồi chứ? Đem những sớ thể hiện lòng trung thành bề ngoài này về, các ngươi coi như là viết đơn kiện cho bổn quốc công là được, ta muốn chứng cứ rõ ràng! Các ngươi hiểu chứ?- Ty chức hiểu! Chúng quan viên hô vang ứng thuận.

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -

*****

Chậm nửa nhịp sau, chỉ nghe một thanh âm nói: - Dạ dạ dạ, hạ quan hiểu!- Ừ! Dương Lăng hài lòng gật gật đầu, chợt thoáng nhìn một đôi vòng tay vô cùng bắt mắt, thuận tay lấy lại nhìn, vòng tay là chế tạo từ mã não, màu đỏ trong sáng, vô cùng đáng yêu. Phàn Mạch Ly vội hỏi: Quốc công gia, đây đối với vòng tay mã não.

Cũng là một loại cực phẩm.

Mã não lại hồng ngọc, quỳnh ngọc, xích ngọc, lấy màu đỏ làm chính tông, trong hàng châu báu có cách nói 'Mã não không đỏ một đời nghèo', ngài xem đôi vòng tay này, trong vẻ tươi đẹp có nét thanh tịch và đẹp đẽ kết hợp, cảm xúc ấm áp, mềm mại, giống như Điền mỹ ngọc, từ trong ra ngoài trong suốt tuyệt diễm.

Đeo trắng đẹp tự nhiên, tăng thêm sắc màu đẹp nha.

Trong lòng Dương Lăng vừa động, công chúa Vĩnh Phúc tính cách điềm tĩnh, mặc dù danh cao quý là ngự muội Thiên Tử, cách ăn mặc trang điểm cũng không phô trương, làm ni cô, tuy là để tóc tu hành, trang sức trong cung lại không thể đeo được.

Cái vòng tay mã não này lại thật ra rất thích hợp với tướng mạo khí chất của nàng.

Ngoài ra, chiếc vòng mã não ngọc tròn sáng này, nếu nghiêm khắc nói nó là vòng lần tràng hạt, cũng có thể chấp nhận, tặng nó cho công chúa Vĩnh Phúc, nàng nhất định rất thích.

Hơn nữa lại danh chính ngôn thuận. Dương Lăng nghĩ đến đây, thuận tay đưa vòng tay cất vào trong tay áo, hướng tới người thư ký gật đầu nói: - Chuỗi hạt này không cần ghi đâu. Phàn Mạch Ly thấy quốc công ngay trước mặt y lấy chuỗi hạt, tuy nói không phải là vật vô cùng đắt tiền.

Ít nhất nói rõ như thế là không coi những người này của mình là người ngoài, Phàn Tri châu trong lòng vui mừng, vội hỏi: - Nhất đình sắc xuân phiền lòng đến, hoa rơi đầy đất đỏ vài khoang.

Ha hả, rơi đỏ đầy đất, sắc xuân phiền lòng, hải đường trải qua vũ son, đó là thừa nhận ngọc châu đỏ này rồi.

Quốc công gia có con mắt tốt. - Rơi đỏ đầy đất? Vị Phàn Tri châu làm sao nói cái gì cũng có thể nhắc đến chuyện liên quan đến tà dâm? Dương Lăng nheo mắt liếc mắt y một cái, đã thấy Phàn Mạch Ly nghiêm trang, không khỏi thầm kêu một tiếng hổ thẹn: - Lần này hóa ra là ta nghĩ sai!Hành dinh khâm sai nơi ở của Dương Lăng. Độc viện của Dương Lăng có phòng trái phải, được một bờ tường thấp ngăn cách, trung gian có một cửa hình trăng.

Phòng bên trái là phòng ngủ của thân quân tùy tùng Vệ Thống lĩnh Tống Tiểu Ái, bởi vì nàng là nữ nhân, cho nên chỗ này trong phủ quan binh đều phải tránh xa.

Dương Lăng trở lại hành dinh, không có vào phòng mình.

Lại rẽ phía bên trái.

Đi đến chỗ Tống Tiểu Ái ở.

Ngoài cửa hình trăng có hai thị vệ đeo đao gác, tiểu viện bên trong không có người.

Dương Lăng khoát tay.

Lệnh vài cái thân binh đợi ở bên ngoài, chỉ dẫn theo Đại Bổng Chùy đi thẳng vào. Vừa mở cửa, vốn là trong tiểu lâu của nữ nhân thiên hạ, lại là bốn thị vệ đeo đao hộ vệ, nghiêm nghị đứng ở cột trụ hành lang. Dương Lăng cũng không đáp lời, ngựa quen đường cũ thẳng lên lầu hai, đi đến trước một gian phòng ngủ nhẹ nhàng đẩy, bên trong nghe tiếng lập tức đón tiếp hai thị vệ, thấy Dương Lăng tới vội chắp tay nói:

- Quốc công. Dương Lăng gật đầu, ngẩng đầu nhìn vào trong, đây là một gian phòng khách bình thường, phân buồng trong ngoài, chỉ là hiện tại cửa sổ đều đã bị người đóng đinh từ bên trong, bên trong phòng tĩnh lặng, trên giường có một người, đang nằm nghiêng người hướng vào trong ngủ.

Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, hóa ra là Tống Tiểu Ái được báo, vội vàng chạy đến.

Dương Lăng hơi vuốt cằm, sau đó thả nhẹ bước chân đi vào phòng, bước đi thong thả đến bên giường lẳng lặng đứng thẳng một lát cười "xuy" nói: - Công công ung dung bình tĩnh, rất có phong độ đại tướng, vẫn con ăn được, ngủ được, khâm phục, khâm phục!Trên giường người nọ hô một chút ngồi dậy, cười lạnh nói: - Đã vào nhà Quốc công gia, ta còn có gì phải sợ đây, đương nhiên ăn được, ngủ ngon. Gã xê dịch đến bên giường, tức giận đứng lên nói:

- Quốc công gia, ta ở trước mặt ngài tuy rằng thân phận thấp kém, có điều hiện nay là trấn thủ Bá Châu, Quốc công gia đem chúng ta lén bắt lại, giam giữ tại đây, rốt cuộc có dụng ý gì? Ngươi đường đường tuy là Quốc công, tự ý động hình phạt riêng, giam khâm sai trấn thủ, đó là tội chết khó thoát!Dương Lăng khẽ mỉm cười, quay người ngồi xuống bàn bên cạnh nói: - Đem ngươi nhốt trong quân doanh hai ngày, vốn tưởng rằng sự nóng giận này cũng sẽ tiêu tan, không ai ngờ vẫn kiêu ngạo như vậy.

Không tệ, ngươi là trấn thủ Bá Châu, quân Bá Châu đều ở tay ngươi, có thể nói quyền cao chức trọng.

Tuy nhiên nếu không như vậy, ta vẫn lười động tới ngươi.

Vì sao bắt ngươi? Ha hả, Trương công công chả nhẽ một chút cũng không đoán ra ư? Trương Trung vừa nghe, da mặt không khỏi căng thẳng.

Ngày ấy tự xưng Giang đại du kích địch vạn người khi tới cửa dưới lầu, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo giống như sự ngang ngược của con cua, không ngờ môt viên gach ném ra, y liền sợ tới mức chạy trối chết, Trương Trung ngồi trên lưng ngựa cũng tức giận tới mức muốn mắng mẹ nó. Cũng may Giang Bân tuy rằng chạy thoát, lại không bỏ ông ta lại, mang theo ông ta một đường chạy như điên, cuối cùng thoát khỏi dân chúng, điên cuồng, trong lòng Trương Trung rộng lượng, đang muốn phong quan hứa hẹn khen thưởng, những vẫn chưa xong đâu.

Ót sau liền bị đánh một cái đau điếng, khi tỉnh lại thì đã bị nhốt trong quân doanh. Bất kể ông ta chửi bới như thế nào, quan binh trông coi chỉ là giả câm vờ điếc, không một lời đáp trả, Trương Trung rống lên hai ngày, cũng mệt mỏi không có sức lực, nhưng nhưng trong lòng mãi vẫn đoán không ra Du Kích tướng quân mới đến này rốt cuộc có dụng ý gì.

Mãi đến đêm qua lại bị người bí mật đưa đến chỗ ở của Dương Lăng, nhìn thấy vị nữ tướng quân từ trước đến nay như hình với bóng của Dương Lăng.

Trương Trung mới bừng tỉnh ngộ, biết là trúng kế người ta rồi. Ông ta cười lạnh một tiếng, cũng nghênh ngang đến trước bàn, ngồi bên cạnh Dương Lăng, ngượng nghịu cầm lấy cái chén, tự rót trà cho mình, cười dài mà nói: - Quốc công gia, ngài không phải là vì đối phó Lưu công công chứ? Ha ha ha.

Muốn trị ta để đối phó Lưu công công? Chậc chậc chậc, Quốc công gia, cho dù ta, có cái gì thì nói cái đó, ngài cảm thấy có khả năng không?- Đương nhiên không thể! Nhiều lắm xem như dùng người không tốt thôi.

Những chuyện khác, Lưu Cẩn đẩy lục nhị ngũ, bổn quốc công cũng không làm gì được y.

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -

*****

345-3.jpg


345-3-1-.jpg


345-3-2-.jpg



*****

345-4.jpg


345-4-1-.jpg


345-4-2-.jpg



Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-477)


<