← Hồi 143 | Hồi 145 → |
Bắc Thiên Tôn Giả biến sắc nói:
- Được lắm! Đã thế lão phu xin tóm tắt vài lời.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Võ công trong thiên hạ hiếm có một thứ chưởng pháp, quyền pháp nào có thể đồng thời đối phó với cả Liên hoàn thiểm điện chưởng và Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ mà có thể giữ cho được hoà khí. Nghĩa là phải đi tới chỗ là cho các hạ uổng mạng hoặc đánh trọng thương vì trong phép điểm huyệt hoặc cầm nã thủ quyết chẳng có cách nào đối phó được với Lan hoa phất huyệt thủ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Không hề gì!Tại hạ mà bị thương là vì học nghệ không tinh, có chết đi cũng không có gì đáng tiếc.
Bắc Thiên Tôn Giả nói:
- Nhưng cái đó phản lại ý nguyện của lão phu. Lão phu chỉ định bắt sống các hạ làm mồi dẫn dụ tiểu nữ trở về. Nếu phóng chưởng đánh chết các hạ thì không hợp với chỗ dụng tâm của lão phu.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Trời có khi nắng khi mưa, vầng trăng khi khuyết khi tròn. Việc đời khó có chuyện toàn mỹ. Ý tưởng của tôn giả tuy hay, nhưng lực bất tòng tâm là chuyện không sao tránh được.
Bắc Thiên Tôn Giả hỏi:
- Lão phu còn có một kế, chưa hiểu các hạ có ưng chịu hay không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Xin cho nghe lời cao luận.
Bắc Thiên Tôn Giả hỏi:
- Nếu các hạ đã tự biết mình không phải là địch thủ của lão phu, sao chẳng chịu bó tay chịu trói để vừa bảo tồn được tính mạng cho các hạ, lại vừa hợp với tâm nguyện lão phu há chẳng lưỡng toàn ư?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu cười đáp:
- Đáng tiếc Tiêu mỗ chẳng phải là loại người tham sanh uý tử.
Bắc Thiên Tôn Giả tức giận nói:
- Thằng nhỏ quật cường kia. Hãy tiếp chưởng ta đây.
Dứt lời lão phóng chưởng đánh ra.
Uy lực phát chưởng này khác hẳn lúc trước. Chưởng thế chưa tới một luồng ám kình mang theo khí lạnh thấu xương đã xô lại.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày lẩm bẩm:
- Võ công gì mà lại lạnh giá thế này?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, tay mặt chàng vung ra tiếp chưởng.
Chưởng thế vừa đụng nhau, toàn thân chàng đột nhiên cảm thấy lạnh cóng.
Bắc Thiên Tôn Giả lạnh lùng nói:
- Đây là Huyền băng chưởng. Lão phu nhờ nó mà nổi danh thiên hạ, những tay cao thủ bậc nhất trên chốn giang hồ khó có người chịu nổi mười chưởng.
Lão vừa nói vừa phóng chưởng đánh ra liên tiếp.
Tiêu Lĩnh Vu thấy hai phát chưởng này mang theo khí âm hàn hơn trước, chàng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:
- Nếu ta còn tiếp tục chiến đấu, tay chân tất rét cóng, cử động không được linh hoạt nữa.
Bắc Thiên Tôn Giả cười khanh khách nói:
- Các hạ quả là tay đáo để, đã tiếp ba phát chưởng của lão phu mà không thay đổi sắc mặt.
Lão lại phóng chưởng đánh ra đem theo khí lạnh hơn nữa.
Tiêu Lĩnh Vu không kịp nghĩ ra cách cự địch nào khác, đành vung song chưởng đối phó.
Bỗng chàng thấy một luồng khí lạnh âm hàn quạt tới làm cho rét run, khí lạnh xông tới tận tim.
Bắc Thiên Tôn Giả lại đánh liền ba chưởng. Thế là Tiêu Lĩnh Vu đã tiếp được sáu chiêu.
Bắc Thiên Tôn Giả dừng tay lại cười hỏi:
- Huyền băng chưởng lực của lão phu thế nào?
Lúc này Tiêu Lĩnh Vu đã cảm thấy khí lạnh xông vào khắp cơ thể, chân tay chuyển động không linh hoạt nữa.
Trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận chàng đáp:
- Võ công tà môn này có thắng cũng là bất võ.
Bắc Thiên Tôn Giả ngắt lời:
- Lão phu đã phí mấy chục năm trời khổ công rèn luyện mới thành tuyệt kỹ, cổ kim chưa từng có và có thể truyền cho muôn đời. Sao lại gọi là tà môn.
Tiêu Lĩnh Vu mỗi lúc càng cảm thấy lạnh hơn. Da thịt toàn thân cũng bị hơi lạnh kỳ quái kiềm chế. Chàng nghĩ thầm:
- Nếu còn đánh nữa tất mình bị thua bằng cách này thì chẳng cam tâm chút nào.
Chàng miễn cưỡng đề tụ chân khí, vận động Tu la chỉ lực. Chàng thò tay vào bọc lấy ra một nắm ngân hoàn, lạnh lùng hỏi:
- Tôn Giả mới biết Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ của Liễu Tiên Tử là tuyệt diệu, Tôn Giả còn biết lão nhân gia còn tuyệt kỹ khác nữa không?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Ngoài Thập nhị lan hoa phất huyệt thủ, lão phu không nghĩ ra được Liễu Tiên Tử còn môn võ công ghê gớm nào khác.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt hỏi:
- Tôn giả có muốn tại hạ biểu diễn không?
Bắc Thiên Tôn Giả đáp:
- Hay lắm! Dĩ nhiên lão phu muốn coi cho thêm rộng phần kiến thức.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Được rồi! Tôn Giả hãy coi thủ pháp phóng ám khí của Liễu Tiên Tử.
Chàng giơ tay trái lên ném ra một nắm ngân hoàn, nhằm tập kích những chỗ dại huyệt ở cả thượng, trung, hạ bàn trên người Bắc Thiên Tôn Giả.
Bắc Thiên Tôn Giả cười ha hả nói:
- Đó là thủ pháp phóng ám khí kêu bằng "Mãn thiên hoa vũ" chẳng có chi là lạ.
Đồng thời lão phóng song chưởng đánh ra, ngân hoàn gần tới nơi đó bị đánh xuống tơi bời. Giữa lúc Bắc Thiên Tôn Giả đánh rớt ám khí, Tiêu Lĩnh Vu quát lên một tiếng thật to, tung mình nhảy vọt lên vận toàn lực phóng Tu la chỉ lực tập kích.
Bắc Thiên Tôn Giả chỉ nhằm mục đích đánh rớt ám khí, không ngờ Tiêu Lĩnh Vu phát huy môn tuyệt học một cách đột ngột. Một dây chỉ phong cực kỳ khủng khiếp xẹt tới. Lúc lão cảnh giác thì đã chậm mất một chút. Luồng chỉ phong ghê gớm đã lướt đến sát huyệt Huyền cơ trước ngực lão.
Trong lúc hoang mang lão vội tránh sang một bên.
Bỗng thấy cạnh sườn đau nhói lên, chỉ phong đã đánh trúng huyệt Đại bao.
Đây là Tu la chỉ công, uy thế không phải tầm thường.
Bắc Thiên Tôn Giả tuy nội công thâm hậu cũng không chịu nổi. Lão cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, mắt nãy đom đóm, cơ hồ muốn té.
Dù sao lão cũng là con người bản lãnh phi thường, vội đề tụ chân lực kiềm chế khí huyết rồi xoay mình chạy đi.
Tiêu Lĩnh Vu miễn cưỡng vận động Tu la chỉ lực đánh một đòn thành công, nhưng chính chàng cũng không chống nổi, hai chân nhũn ra té nhào về phía trước.
Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng vội nhảy vọt lại đỡ lấy Tiêu Lĩnh Vu, hốt hoảng hỏi:
- Thương thế có nặng lắm không?
Hai người ngó trong bóng đêm cũng thấy Tiêu Lĩnh Vu sắc mặt lợt lạt, hai mắt nhắm nghiền, miệng lảm nhảm:
- Đây là Tu la chỉ công của Liễu Tiên Tử.
Chàng dứt lời liền ngất đi.
Tôn Bất Tà thấy vậy biết là Tiêu Lĩnh Vu bị thương rất trầm trọng, trong lòng không khỏi nổi giận, lớn tiếng thoá mạ:
- Lão thất phu sử dụng môn võ công tàn độc vô cùng. Tiêu huynh đệ...
Lão ngẩng đầu trông lên thì Bắc Thiên Tôn Giả đã mất hút.
Vô Vi đạo trưởng khẽ thở dài nói:
- Lão tiền bối bất tất phải nổi giận làm chi, Bắc Thiên Tôn Giả cũng bị trọng thương chạy trốn rồi. Hắn chưa chiếm được phần tiện nghi trong cuộc chiến này.
Tôn Bất Tà lắc đầu đáp:
- Lão khiếu hoá đáng lý phải làm cho hắn tiêu hao thêm một ít nội lực mới phải.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Hiện giờ việc đã qua rồi, hối cũng vô ích, việc cáp bách trước mắt là phải tìm cách cứu trị thương thế cho Tiêu đại hiệp.
Tôn Bất Tà đưa tay sờ mũi Tiêu Lĩnh Vu thấy hơi thở yếu ớt, nội thương cực kỳ trầm trọng. Bất giác lão chau mày nói:
- Y bị thương nặng lắm.
Vô Vi đạo trưởng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Không nên tiết lộ việc Tiêu đại hiệp bị thương. Theo ý bần đạo thì hãy kiếm cho y một nơi tĩnh mịch để trị thương, chưa hiểu lão tiền bối có đồng ý không?
Tôn Bất Tà nói:
- Phải rồi! Tai mắt Thẩm Mộc Phong rất linh mẫn. Nếu tin này đồn đại ra ngoài tất hắn biết ngay.
Triển Diệp Thanh nói:
- Các đây chừng hai dặm có một nhà phú nông, chúng ta đưa Tiêu đại hiệp ra đó dưỡng thương được chăng?
Tôn Bất Tà đáp:
- Chỉ sợ ở đó đông người khó giữ kín chuyện được.
Triển Diệp Thanh đáp:
- Nhà nông đó tuy giầu có nhưng rất ít người. Ngoài cặp vợ chồng lão chỉ có một cô con gái.
Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Sao sư đệ biết rõ thế?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Tiểu đệ đã đưa Mã tổng thủ lãnh tới đó hai ngày nên mới biết tường tận.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Vậy thì hay lắm. Tiêu đại hiệp bị thương rất nặng, chúng ta phải đi ngay không nên chậm trễ.
Triển Diệp Thanh dạ một tiếng rồi trở gót cất bước.
Tôn Bất Tà bồng Tiêu Lĩnh Vu đi sau, Vô Vi đạo trưởng đi đoạn hậu. Ba người chạy về hướng chánh Đông.
Quãng đường hai dặm ba người đi chớp mắt là tới nơi. Quả nhiên trong bóng đêm một toà nhà đồ sộ hiện ra trước mắt.
Triển Diệp Thanh tới trước cổng, cầm cái vòng sắt giật mấy cái.
Chỉ trong khoảng khắc có một hán tử trung niên tay cầm đèn lồng ra mở cổng.
Hắn vừa đi vừa càu nhàu, nhưng ngó thấy Triển Diệp Thanh mặc võ phục, đeo trường kiếm liền câm miệng ngay, hết cả ngái ngủ.
Triển Diệp Thanh lờ đi như không nghe tiếng, chắp tay thi lễ nói:
- Triệu huynh. Nhờ huynh đài thông báo với Lý lão trượng là có người họ Triển xin ra mắt.
Đại hán giơ đèn lồng lên soi, nhìn Triển Diệp Thanh rồi nói:
- Tưởng ai té ra là Triển đại gia.
Triển Diệp Thanh mỉm cười đáp:
- Triệu huynh hãy còn nhớ tiểu đệ.
Đại hán đáp:
- Triển đại gia khách sáo quá. Khi nào tiểu nhân dám nhận cách xưng hô như vậy. Triển đại gia hãy chờ đây một chút, để tiểu nhân vào thông báo rồi trở ra ngay.
Lát sau đại hán dẫn một ông già vẻ mặt nhân từ ra nghinh tiếp.
Triển Diệp Thanh tiến lên chắp tay thi lễ nói:
- Bọn bần đạo lại đến quấy nhiễu lão trượng.
Lão già đáp:
- Nhà lão phu rộng rãi, nhiều phòng bỏ trống. Mời Triển đại gia vào trong nhà ngồi chơi.
Đại hán cầm đèn dẫn đường đưa ba người vào một toà trang viện rồi hỏi:
- Triển đại gia có còn điều chi dặn bảo nữa không?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Đêm hôm khuya khoắt đến quấy nhiễu, trong lòng tại hạ rất lấy làm áy náy. Triệu huynh đi ngủ thôi.
Lão già ngó Tôn Bất Tà và Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi không hỏi gì nữa. Lão cùng đại hán lui ra khỏi trang viện.
Triển Diệp Thanh đẩy cửa phòng bước vào, giọng cảm khái nói:
- Trước đã mượn căn phòng này để Mã tổng thủ lãnh dưỡng thương. Không ngờ nay chúng ta lại tới mượn lần nữa.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Lão là người thiện lương, sao lại thu lưu bọn nhân vật giang hồ chúng ta?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Đại khái vợ chồng lão trước kia đã chịu ơn Mã tổng thủ lãnh.
Vô Vi đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Trong vòng trăm dặm vuông thành Quy Châu đều có tai mắt của Thẩm Mộc Phọng. Chúng ta không nên liên luỵ tới người khác. Bần đạo gắng sức cứu trị một đêm mà thương thế của Tiêu đại hiệp không giảm bớt thì chúng ta phải tìm một nơi khác kín đáo hơn để tiện cho việc Tiêu đại hiệp dưỡng thương. Dù sao mình cũng không nên làm luỵ người khác.
Tôn Bất Tà đáp:
- Đạo trưởng nói phải lắm.
Lão cất bước đi lại giường, từ từ đặt Tiêu Lĩnh Vu xuống.
Vô Vi đạo trưởng khẽ nói:
- Tam đệ. Soi đèn lại gần đây một chút.
Triển Diệp Thanh dạ một tiếng cầm đèn nến tiến lại phía giường.
Vô Vi đạo trưởng nhìn rõ sắc mặt Tiêu Lĩnh Vu không khỏi chau mày.
Từ lúc Tiêu Lĩnh Vu bị thương, lão vẫn bình tĩnh, nhưng bây giờ lão biến đổi sắc mặt rất nhiều.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Lão khiếu hoá thường nghe đạo trưởng y thuật tinh thâm, chắc là đã nghĩ ra phương pháp cứu trị cho Tiêu Lĩnh Vu rồi.
Vô Vi đạo trưởng cầm tay Tiêu Lĩnh Vu coi mạch một lúc lâu rồi thở dài đáp:
- Bần đạo không nắm chắc phần nào.
Tôn Bất Tà nói:
- Đạo trưởng nói như vậy thì ra thương thế Tiêu Lĩnh Vu nặng lắm hay sao?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Y bị thương vì một môn võ công dặc biệt. Bần đạo không hiểu nội tình nên khó mà nói trước có điều trị được hay không. Nhưng...hởi ơi! Bần đạo thử hết sức cứu chữa xem sao.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Đạo trưởng định ra tay bằng cách nào?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Hiện giờ Tiêu đại hiệp hơi thở chỉ còn thoi thóp. Trước hết bần đạo dùng nội lực của nình dể giúp y khí khuyết lưu thông điều hoà rồi sẽ dùng tới dược vật.
Tôn Bất Tà nói:
- Về y thuật lão khiếu hoá này chẳng hiểu chi hết. Cách điều trị thế nào là tuỳ đạo trưởng.
Vô Vi đạo trưởng tâm tình trầm trọng, sắc mặt nghiêm nghị trầm giọng nói:
- Bần đạo thử coi xem sao rồi sẽ liệu.
Lão đỡ Tiêu Lĩnh Vu dậy, đặt bàn tay vào huyệt sau lưng chàng. Lão ngầm vận chân khí, lập tức một luồng chân khí lưu trút vào kinh mạch chàng. Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm vẫn không thấy động tĩnh gì hết.
Tôn Bất Tà đưa tay sờ vào tay Tiêu Lĩnh Vu vẫn thấy lạnh ngắt như đồng.
Lão bồn chồn hỏi:
- Đạo trưởng dừng phí công vô ích nữa, thử tìm biện pháp khác được chăng?
Vô Vi đạo trưởng thở dài rút tay về, lão móc trong bọc ra một chiếc bình ngọc, đổ lấy hai viên thuốc nhét vào miệng Tiêu Lĩnh Vu.
Dưới ánh đèn sáng, vẻ mặt Tiêu Lĩnh Vu vẫn xám xanh, cặp môi thâm lại. Hai viên thuốc ngậm trong miệng không nuốt xuống được.
Tôn Bất Tà lắc đầu ra chiều thất vọng nói:
- Xem chừng không còn cách nào cứu vãn được nữa rồi.
Vô Vi đạo trưởng gắng gượng phấn khởi tinh thần, cậy răng Tiêu Lĩnh Vu ra, dùng nước cho trôi thuốc xuống.
Thuốc vào bụng Tiêu Lĩnh Vu như đá chìm đáy biển, hồi lâu không thấy động tĩnh gì.
Tôn Bất Tà đột nhiên dậm chân nói:
- Đạo trưởng hãy tận lực cứu chữa, lão khiếu hoá đi tìm Độc Thủ Dược Vương.
Vô vi đạo trưởng đáp:
- Về y thuật thì Độc Thủ Dược Vương là đệ nhất danh y hiện nay. Nếu lão tiền bối tìm được y thì hay lắm.
Triển Diệp Thanh dột nhiên xen vào:
- Lão tiền bối có biết Độc Thủ Dược Vương hiện giờ ở đâu không?
Tôn Bất Tà lắc đầu đáp:
- Lão khiếu hoá không hay.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Lão tiền bối đã không biết thì bến trời mờ mịt biết là tìm đâu?
Tôn Bất Tà đáp:
- Kiếm y như đáy bể mò kim, chỉ còn trông vào thời vận thôi.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Nếu tình thế không chuyển e rằng Tiêu đại hiệp khó chống nổi hai ngày.
Tôn Bất Tà nói:
- Chẳng lẽ đạo trưởng không còn cách nào duy trì mạng sống cho y được mấy ngày ư?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Nếu bần đạo nắm vững duy trì mạng sống cho y được mấy ngày thì đã không cần lão tiền bối đi tìm Độc Thủ Dược Vương nữa.
Tôn Bất Tà biến sắc nói:
- Nếu lão khiếu hoá không giục y lên bờ, cứ ở lại dưới thuyền của Tứ Hải Quân chủ thì có khi y không chết.
Giọng nói lão đầy vẻ hối hận, lão nói tiếp:
- Bây giờ đạo trưởng định xử lý bằng cách nào?
Cặp mắt lão chiếu ra những tia thần quang sáng quắc, cặp lông mày chau lại ra chiều phẫn nộ.
Vô Vi đạo trưởng không khỏi xúc động, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáp:
- Bần đạo lại thí nghiệm phép Kim châm quá huyệt, nếu không làm cho y phục hồi sinh cơ thì cũng đành thúc thủ vô sách.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Nếu phép kim châm quá huyệt không phát sinh hiệu lực thì đành để y chết hay sao?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Về phần bần đạo đến đó là vô phương.
Tôn Bất Tà cười ha hả hỏi:
- Khi đó đạo trưởng tính sao?
Vô Vi đạo trưởng hỏi lại:
- Theo ý lão tiền bối thì thế nào?
Tôn Bất Tà đáp:
- Lão khiếu hoá nghĩ rằng: Thế là Tiêu Lĩnh Vu chết về tay đạo trưởng cùng lão khiếu hoá. Chúng ta bị một sợi dây ràng buộc và sinh mạng của y. Đạo trưởng không đi đâu được, lão khiếu hoá cũng chịu hết đường.
Vô Vi đạo trưởng cười ruồi không nói gì.
Triển Diệp Thanh không nhịn được hỏi:
- Theo ý lão tiền bối thì tệ sư huynh phải đền mạng cho Tiêu Lĩnh Vu chăng?
Tôn Bất Tà đáp:
- Sao không nói là cả lão khiếu hoá nữa?
Triển Diệp Thanh hỏi:
- Thế là cả hai vị cùng đền mạng cho y chăng?
Tôn Bất Tà đáp:
- Triển huynh đệ nói không đúng chữ. Chẳng phải là đền mạng mà là lỗi ở mình, mình phải tự xử.
Triển Diệp Thanh nói:
- Thế là không công bằng.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Phải rồi! Lão khiếu hoá chưa kể đến Triển huynh đệ.
Triển Diệp Thanh nói:
- Tiêu Lĩnh Vu bị thương về tay Bắc Thiên Tôn Giả. Tệ sư huynh trị thương cho y không khỏi mà phải uổng mạng, chẳng hoá ra quá tàn nhẫn ư?
Tôn Bất Tà cười đáp:
- Tiêu Lĩnh Vu bất hạnh mà chết đi thì còn ai chống lại được Thẩm Mộc Phong đằng nào cũng chẳng khỏi chết. Chết sớm chết muộn một thời gian thì có chi đáng tiếc?
Triển Diệp Thanh toan chống đối nữa nhưng Vô Vi đạo trưởng gạt đi:
- Tam đệ! Không được tranh hơi với Tôn lão tiền bối.
Lão chắp tay nhìn Tôn Bất Tà nói tiếp:
- Bần đạo có hiểu về tướng thuật, coi Tiêu đại hiệp không đến nỗi yểu tướng.
Tôn Bất Tà ngắt lời:
- Nếu y yểu tướng thì đã chết sớm rồi.
Tính lão nóng nãy, suốt đời chẳng có cách nào sửa đổi được. Nếu không thì danh vọng của lão đã đưa lên ngôi bang chúa Cái Bang từ lâu.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Lão tiền bối cứ yên tâm. Nếu rủi mà Tiêu Lĩnh Vu phải bỏ mạng thì bần đạo sẽ tự tuyệt để tạ lỗi võ lâm.
Đạo trưởng nói câu này làm cho Tôn Bất Tà có ý hối hận là mình đã quá lời.
Lão thở dài đáp:
- Đây bất quá là lão khiếu buồn bực mà nói vậy, xin đạo trưởng đừng để tâm, có điều nếu Tiêu Lĩnh Vu chết thật thì theo chỗ lão khiếu hoá biết, mấy người sẽ theo y xuống suối vàng.
Triển Diệp Thanh hỏi:
- Những ai...
Tôn Bất Tà đáp:
- Đầu tiên là song thân y...
Triển Diệp Thanh ngắt lời:
- Hai vị lão nhân gia mất con vả lại tuổi già, đau xót không sống nổi là hợp lý.
Ngoài hai vị còn những ai nữa?
Tôn Bất Tà đáp:
- Còn Trung Châu Nhị Cổ và Kim lan, Ngọc Lan.
Triển Diệp Thanh hỏi:
- Thật thế ư?
Tôn Bất Tà tức giận đáp:
- Đến lão khiếu hoá còn chẳng muốn sống, huống chi bọn có mối liên quan rất mật thiết với y. Ngươi thật quá đa nghi, lão phu nói cũng không đủ tin hay sao?
Vô Vi đạo trưởng đã lấy kim châm ở trong bọc ra, lớn tiếng gọi:
- Tam đệ cầm đèn gần lại đây.
Triển Diệp Thanh vâng lời cầm cây đèn giơ cao lên.
Vô Vi đạo trưởng cầm kim đâm vào huyệt mạch Tiêu Lĩnh Vu. Đột nhiên chàng thở phào một cái la lên:
- Lạnh đến chết người!
Vô Vi đạo trưởng rút kim châm ra nói:
- Phải rồi! Bắc Thiên Tôn Giả luyện được môn không hàn độc. Người y bị khí lạnh xông vào, bây giờ cho uống thuốc trục hàn xem sao?
Tôn Bất Tà đột nhiên thấy Tiêu Lĩnh Vu lên tiếng, cả mừng nói:
- Phép kim châm quá huyệt quả nhiên hiệu nghiệm. Sao đạo trưởng không tiếp tục làm nữa?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Người y bị khí hàn độc xâm nhập, nếu mà không khu trục ra được thì dù có tỉnh lại cũng bằng vô dụng.
← Hồi 143 | Hồi 145 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác