← Hồi 047 | Hồi 049 → |
Kim Hoa phu nhân mở mắt nhìn quanh một lượt đột nhiên hỏi:
- Mấy ả tiểu tỳ kia phải chăng của Thẩm Mộc Phong giao cho tiểu huynh đệ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chúng là người trong Bách Hoa sơn trang trước nay vẫn hầu khách ở Lan Hoa tinh xá này...
Kimn Hoa phu nhân hừ một tiếng ngắt lời:
- Nhưng Tiêu huynh đệ mới gia nhập Bách Hoa sơn trang chưa được bao lâu.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Kim Hoa phu nhân quả là người không thể coi thường. Luật lệ Bách Hoa sơn trang cực kỳ nghiêm nhặt, chắc không ai câu kết mụ mà sao mụ cũng biết?
Chàng liền hỏi lại:
- Sao phu nhân biết thế?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Ta cứ lấy hai việc mà đoán là biết ngay.
Tiêu Lĩnh Vu rất lấy làm kỳ hỏi:
- Hai việc gì?
Kim Hoa phu nhân nói:
- Việc thứ nhất là lộ số võ công của Tiêu huynh đệ ta đã coi rồi, tuy ta chưa hiểu võ công Thẩm Mộc Phong, nhưng cứ coi Chu Triệu Long cùng bọn thuộc hạ quí trang thì võ công của tiểu huynh đệ do một nguồn gốc khác chứ không giống họ...
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Anh em tại hạ không phải cùng một thầy nên võ công có chỗ sai biệt.
Kim Hoa phu nhân cười nói:
- Còn một việc nữa tiểu huynh đệ không thể chối cãi được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Ðiều gì?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Vạn vật tụ họp với nhau ở chỗ đồng loại. Thẩm Mộc Phong thâm trầm, Chu Triệu Long xảo trá, nhưng tiểu huynh đệ chẳng thâm trầm cũng không xảo trá thì không phải đồng loại với họ. Nếu tiểu huynh đệ ở Bách Hoa sơn trang lâu ngày mà tình tình không thay đổi chi dù Thẩm Mộc Phong chẳng giết tiểu huynh đệ cũng thi hành thủ đoạn vào người tiểu huynh đệ để kiềm chế chứ không được yên lành.
Tiêu Lĩnh Vu nghe mụ nói không khỏi run lên, lộ vẻ trầm ngâm.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách nói tiếp:
- Nhưng tiểu huynh đệ cứ yên tâm. Hiện nay là lúc đang cần người thì dù Thẩm Mộc Phong có muốn giết tiểu huynh đệ cũng chưa hạ thủ ngay đâu.
Ðột nhiên mụ hạ thấp giọng xuống nói:
- Nhưng tiểu huynh đệ cần lưu tâm đến hai tên tiểu tỳ...
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Tại sao y lại muốn giết tại hạ.
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Bữa nay trong căn nhà tranh, tiểu huynh đệ bề ngoài đi với Bách Hoa sơn trang, bề trong ngấm ngầm giúp Vân Dương Tử cứu mạng cho Vô Vi đạo trưởng. Vụ này tỷ tỷ còn rõ huống chi Vũ Văn Hàn Ðào và Chu Triệu Long, có lý nào họ không biết được? Dĩ nhiên tỷ tỷ phải gánh lấy phần trách nhiệm mà đưa thuốc giải thật cho Vô Vi đạo trưởng.
Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thần nhưng bề ngoài chàng giữ vẻ thản nhiên nói:
- Con người võ lâm giữ tín nghĩa làm cốt. Người ta đã giao sách tranh thật để đổi lấy thuốc giải có lý đâu chúng ta lại đưa thuốc giả cho họ? Dù Thẩm đại ca có biết vậy, chưa chắc đã phiền trách tại hạ.
Chàng ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Còn việc lưu tâm hai ả nữ tỳ thì tại hạ không hiểu, chẳng lẽ chúng dám mưu chuyện ám toán tại hạ?
Kim Hoa phu nhân cười đáp:
- Tiểu huynh đệ là người chân thật bất cứ với ai cũng chẳng đề phòng. Bôn tẩu giang hồ mà thực thà như vậy thì nguy hiểm lắm đó. Dĩ nhiên hai ả nữ tỳ không dám giết tiểu huynh đệ nhưng chẳng lẽ Thẩm Mộc Phong cũng không dám gia hại...
Ðột nhiên mụ im tiếng lắng tai nghe rồi xoay mình nhảy ra ngoài. Lát sau mụ trở vào nói tiếp:
- Nếu tỷ tỷ đoán không lầm thì hai con nha đầu sẽ đem những hành động ôn nhu để mua lấy lòng tín nhiệm của huynh đệ khiến huynh đệ không sinh lòng ngờ vực...
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- Câu này mụ nói đúng. Hai con nha đầu kia quả có như vậy.
Kim Hoa phu nhân lại nói tiếp:
- Thẩm Mộc Phong đã có hai tên nội gián được tiểu huynh đệ tin yêu kề cận bên mình thì tiểu huynh đệ đã khó nỗi đề phòng cho xiết được. Tỷ tỷ chuyên xử bách độc, nếu một ngày kia Thẩm Mộc Phong phát giác ra tiểu huynh đệ là người kiệt ngạo không dụ dỗ được, hoặc phát giác ra tiểu huynh đệ là người đoan chính không hòa mình vào chỗ nhơ nhớp với họ thì bất cứ lúc nào hai tên thị tỳ đều có thể pha thuốc độc mạn tính vào cơm nước để kiềm chế tiểu huynh đệ phải tuân theo mệnh lệnh...
Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới ả nữ tỳ Hà Hoa phải vâng lệnh Thẩm Mộc Phong tự tay chặt cụt tay một cách tàn khốc thì lòng chàng không khỏi nôn nao nghĩ thầm:
- Quả có thế thật. Nếu mình không hòa mình nhơ nhớp với bọn Thẩm Mộc Phong thì hắn có thể chẳng nghĩ đến tình kết nghĩa gì nữa mà hạ độc vào người mình.
Kim Hoa phu nhân lại nói tiếp:
- Khi ấy tiểu huynh đệ có hối hận cũng đã chậm mất rồi. Ðó là lời chân thành của tỷ tỷ, tiểu huynh đệ cần nghĩ kỹ. Hay hơn hết là nên rời xa hai ả thị tỳ...
Ðột nhiên mụ giơ tay lên rút cành ngọc trâm cài đầu ra nói tiếp:
- Cành ngọc châm này bằng hàn ngọc ở Thiên Sơn. Cứ mang nó trong mình mà không những tránh được chướng khí mà còn thử được bách độc. Khi ăn cơm uống trà, trước hết dùng cành trâm để vào cơm nước, nếu có chất độc là ngọc trâm biến thành sắc đen thẫm.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Vật này trân quí như vậy khi nào tại hạ dám...
Kim Hoa phu nhân cười ngắt lời:
- Ðây là câu chuyện quan hệ đến mối an nguy cùng sinh mạng của tiểu huynh đệ, lẽ nào tỷ tỷ không quan tâm được? Vậy tiểu huynh đệ thu lấy ngay đi.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ đưa tay ra đón ngọc trâm nói:
- Phu nhân đã ban cho, tại hạ khước từ là vô lễ mà nhận thì không khỏi hổ thẹn. Tại hạ rất lấy làm áy náy.
Kim Hoa phu nhân nói:
- Tiểu huynh đệ cứ biết cho tỷ tỷ hết lòng thương yêu là đủ.
Mụ từ từ đứng lên nói tiếp:
- Tỷ tỷ không quấy nhiễu nữa, vậy xin cáo từ.
Mụ trở gót đi ra.
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy bâng khuâng trong dạ, toan kêu mụ lại để ngỏ mấy lời cảm kích, nhưng chàng lại cảm thấy khó bề mở miệng đành im tiếng.
Dấn mình vào giữa chốn giang hồ đầy xảo trá, Tiêu Lĩnh Vu không biết đi đâu về đâu. Chàng ngấm ngầm cảm thấy chính mình là một yếu tố chế tạo nên kiếp vận này.
Bỗng nghe tiếng đằng hắng lọt vào tai, Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu trông ra đã thấy Thẩm Mộc Phong hai tay chắp để sau lưng đứng tựa cửa. Chàng không khỏi chấn động tâm thần, chắp tay xá dài nói:
- Không biết đại ca giá lâm, tiểu đệ không kịp nghênh tiếp.
Thẩm Mộc Phong tủm tỉm ngắt lời:
- Tam đệ có nhiều tâm sự thành ra tai mắt không được linh mẫn.
Hắn thủng thẳng bước tới hai bước ngồi xuống hỏi:
- Có phải Kim Hoa phu nhân đã tới đây không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Phu nhân vừa mới đi khỏi. Ðại ca đến sớm một chút thì đã gặp.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Cái đó cũng không cần.
Nụ cười trên môi hắn biến mất, thay vào bằng vẻ nghiêm khắc.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Hỏng bét! Không chừng Ngọc Lan, Kim Lan đúng là người hắn phái đến giám thị mình. Chắc hai ả đứng trong bóng tối nghe trộm, rồi đem những lời Kim Hoa phu nhân cáo tố với hắn.
Thẩm Mộc Phong thở dài hỏi:
- Tam đệ! Tam đệ đã nghe câu chuyện người Miêu Cương nuôi độc vật chưa?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cái đó tiểu đệ đã được nghe qua.
Nguyên khi chàng ở Tam Thánh cốc từng được nghe Trang Sơn Bối kể những kỳ tích trên chốn giang hồ. Việc người Mèo nuôi độc vật, Trang Sơn Bối cũng tường thuật rất cặn kẽ.
Thẩm Mộc Phong thủng thẳng nói:
- Tam đệ có biết Kim Hoa phu nhân là tay danh thủ về nuôi độc vật duy nhất hiện nay không?
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi đáp:
- Cái đó tiểu đệ không được hiểu rõ.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Những người hạ độc phần lớn đều cho vào cơm nước, nhưng Kim Hoa phu nhân lại có thể truyền độc ngay vào da người cũng được. Hỡi ôi! Tiểu huynh quên chưa cho Tam đệ hay.
Tiêu Lĩnh Vu tưởng chừng bị người giáng một thoi quyền vào ngực rất nặng. Tâm thần chàng xao xuyến, hồi lâu mới dần dần trấn tĩnh lại hỏi:
- Kim Hoa phu nhân đã cùng đại ca bắt tay hợp tác mưu đồ đại sự chẳng lẽ còn hạ độc vào mình tiểu đệ?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Tiểu huynh không hiểu gì về điểm này nên không thể coi ra được. Chỉ mấy bữa nữa tiểu huynh có một ông bạn tinh thông y đạo tới đây. Bất luận chất độc vì y cũng biết hết. Y đã đến ở Miêu Cương mười năm học cách giải độc. Ðành nhờ y đến coi cho mới biết tam đệ có bị trúng độc hay không?
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Trước khi vị thần y đó tới đây, Tam đệ nên cẩn thận. Tiểu huynh cáo từ thôi.
Dứt lời hắn trở gót đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu Vội gọi:
- Ðại ca hãy trở bước.
Thẩm Mộc Phong quay lại cười hỏi:
- Tam đệ còn việc gì nữa.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vừa rồi Kim Hoa phu nhân tới đây có giao bức họa Ngọc Tiên Tử cho tiểu đệ giữ hộ y.
Trên môi Thẩm Mộc Phong thoáng lộ một nụ cười nham hiểm. Nhưng hắn trở lại vẻ thản nhiên ngay, chậm rãi hỏi:
- Tại sao phu nhân lại gởi tam đệ giữ dùm?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Phu nhân nói sáng mai sẽ cùng Chung Nam nhị hiệp quyết chiến, sinh tử thế nào chưa biết, nên tạm thời giao bức họa cho tiểu đệ giữ dùm. Nếu sáng mai mà phu nhân thắng được Chung Nam nhị hiệp sẽ trở lại lấy tranh. Bằng bất hạnh uổng mạng về tay Chung Nam nhị hiệp thì bức tranh đó phu nhân tặng cho tiểu đệ.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Nếu vậy Tam đệ cất đi cho phu nhân. Chờ sáng mai phu nhân phó ước xuống trở về sẽ trao trả.
Hắn vừa tung vừa hứng, thoái để mà tiến. Câu nào cũng làm xúc động đến tình cảm của Tiêu Lĩnh Vu, khiến cho chàng, một người bở ngỡ mới bước chân vào chốn giang hồ, tự sa vào cạm bẫy.
Quả nhiên Tiêu Lĩnh Vu trúng vào kế "tha ra để bắt". Chàng không nhịn được nói:
- Bức họa hiện ở nơi tiểu đệ. Ðại ca thử coi xem.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Nhà thần họa Thời Thiên Ðạo chỉ để lại trên thế gian có một bức này là hoàn toàn. Tiểu huynh tuy đã được coi bức tàn đồ Chúng Kinh Phong Nguyệt mà chưa được coi tranh Ngọc Tiên Tử. Nếu tiện thì Tam đệ cho tiểu huynh coi.
Tiêu Lĩnh Vu tay cầm bức Ngọc Tiên Tử đem lại nói:
- Xin đại ca thưởng lãm.
Thẩm Mộc Phong đón lấy bức họa nói:
- Tiểu huynh trước muốn Tam đệ gạt Kim Hoa phu nhân lấy bức họa này, nhưng nghĩ tới phu nhân thiện nghề hạ độc nên trong lòng rất áy náy mới tới đây nhắc Tam đệ cẩn thận. Không ngờ phu nhân lại tới đây trước và đưa cho Tam đệ giữ họa đồ thì chúng ta có thể chiếm cứ được. Tiểu huynh coi xong sáng sớm mai sẽ phái người đem trả cho Tam đệ.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi:
- Ðại ca muốn đem bức họa về Vọng Hoa lâu hay sao?
Thẩm Mộc Phong cười đáp:
- Nghe nói bức Ngọc Tiên Tử tinh xảo đoạt quyền tạo hóa. Tiểu huynh ngồi coi mà vạn nhất Kim Hoa phu nhân trở lại thì có điều bất tiện.
Dứt lời hắn từ từ cất bước ra khỏi căn phòng.
Tiêu Lĩnh Vu chợt động tâm cơ nói:
- Ðại ca đem bức họa đi rồi, vạn nhất phu nhân trở lại hỏi tới thì tiểu đệ khó trả lời y. Chi bằng tiểu đệ tạm ra ngoài trang lánh mặt.
Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hiện giờ bên ngoài Bách Hoa sơn trang tình trạng rất nguy biến. Vậy Tam đệ ẩn lánh ngay trong trang này cũng được.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ tự có cách đề phòng, đại ca bất tất phải quan tâm.
Chàng vốn là người thông minh khác thường. Sau khi giao bức họa Ngọc Tiên Tử rồi, chàng tự biết mình sa vào cạm bẫy. Họa đồ lọt vào tay Thẩm Mộc Phong rồi, khó mà lấy lại ngay được. Chàng nghĩ tới chuyện đã kết đệ huynh mà còn phải tính chuyện giả trá thì trong lòng rất đỗi không yên. Trước tình trạng này, chàng không nghĩ ra được cách gì, chỉ có đường kiếm Trung Châu nhị cổ để tìm biện pháp.
Thẩm Mộc Phong gật đầu nói:
- Nếu Tam đệ ra ngoài tranh lánh mặt thì cần để ý phòng ngừa. Tam đệ đi chóng rồi về kẻo tiểu huynh trông đợi.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ nhớ rồi.
Ðưa chân Thẩm Mộc Phong rời khỏi Lan Hoa tịnh xá chàng trở về phòng thu cất cuốn Tam Kỳ chân quyết rồi ra khỏi Bách Hoa sơn trang đi thẳng về phía chính Bắc.
Chàng bỏ đường lớn rẽ vào khu đồng ruộng rồi thi triển khinh công chạy nhanh như bay.
Tiêu Lĩnh Vu còn nhớ láng máng phương hướng tòa phá miếu mà chàng đã cùng Trung Châu nhị cổ đấu với chàng. Nhận được hướng chàng chạy thật nhanh một hồi.
Dưới ánh tịch dương phản chiếu, chàng đã nhìn thấy tòa phá miếu ở phía trước.
Ðây là những nơi rất hoang lương. Chung quanh tòa phá miếu mọc đầy những cây phức tạp cùng cỏ dại.
Tiêu Lĩnh Vu ẩn mình bên gốc cây lớn. Chàng ngó lại phía sau hồi lâu không thấy người theo dõi liền đề tụ chân khí thi triển môn khinh công "Bát Bộ Cản Thiềm" nhảy vọt luôn mấy cái qua bức tường vây tiến vào trong miếu. Chàng xuyên qua hai cổng đến thẳng phía sau đại điện.
Tiêu Lĩnh Vu coi lại cảnh vật còn y nguyên. Giữa đám loạn thảo là khu đất trống chừng ba bốn trượng vuông.
Tiêu Lĩnh Vu coi cảnh vật hợp với trí nhớ. Chàng nhận định phương hướng đi thẳng tới căn phòng ở phía chính Ðông.
Cửa sương phòng đã hủy nát. Dưới đất đầy cát bụi. Hai bên tả hữu đặt hai cỗ quan tài.
Tiêu Lĩnh Vu nhớ rõ lời dặn của Thương Bát: nếu gặp biến cố giang hồ khó bề liên lạc thì cứ đến tòa sơn phòng này dòm vào cỗ quan tài ở mé Nam là thấy báo cáo của y.
Mấy bữa nay chàng không thấy Trung Châu nhị cổ để lại ám khí liên lạc.
Một đêm mấy lần xảy biến cố và chàng càng ngày càng lâm vào tình thế nguy hiểm. Chàng đành đến tòa phá miếu này để tìm kiếm xem Trung Châu nhị cổ có để thư tín gì lại không.
Tiêu Lĩnh Vu quan sát rất mau một lượt trong nhà rồi tiến lại trước cỗ quan tài mé Nam. Chàng ngấm ngầm vận nội lực nhẹ nhàng đẩy tấm nắp quan tài.
Một tiếng kẹt vang lên, nắp quan tài mở ra liền.
Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu ngó xuống, bất giác chàng ngẩn người ra. Trong quan tài có giải đệm gấm. Một người nằm trên đệm, toàn thân che phủ bằng tấm chăn đơn, không nhìn rõ diện mạo cùng quần áo. Nhưng thân thể người này bé nhỏ. Nếu không phải là con gái thì cũng là đồng tử mười mấy tuổi.
Tòa cổ miếu hoang vu dột nát, sương phòng lạnh lẽo, âm thầm. Trong quan tài lại có tử thi. Tiêu Lĩnh Vu dù lớn mật đến đâu cũng không khỏi khiếp sợ, trống ngực đánh hơn trống làng. Sau một lúc lâu chàng mới trấn tĩnh lại được.
Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống ngửi thì không phải là mùi xác chết. Chàng lẩm bẩm:
- Người này da thịt rửa hết rồi, nếu không thì vừa mới chết.
Chàng toan thò tay mở tấm chăn ra coi, nhưng đột nhiên động tâm liền dừng lại nghĩ thầm:
- Nếu đây là tử thi của phụ nữ mà mình làm thế thì quá đường đột. Mình đến đây mục đích để tìm lưu thư của Trung Châu nhị cổ. Không thấy thư, cũng không nên kinh động đến xác chết quàn trong quan tài.
Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang. Bỗng chàng ngó thấy một góc giấy hoa tiên hở ra ngoài tấm chăn trắng thì trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng thầm.
Chàng thò tay vào trong quan tài, ngón tay chưa đụng vào mảnh giấy, đột nhiên có thanh âm lạnh như băng lọt vào tai:
- Ðừng đụng vào y.
Thanh âm tuy không lớn nhưng lạnh lẽo vô cùng khiến cho Tiêu Lĩnh Vu bở vía, lông tóc dựng đứng lên cả. Bất giác chàng lùi lại hai bước.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông ra thì thấy một đại hán gầy đét, toàn thân mặt đồ đen đứng ở ngoài cửa. Quái nhân dường như cặp mắt tròn xoe nhìn chằm chặp vào Tiêu Lĩnh Vu.
Người này lần đến không một tiếng động. Tai mắt Tiêu Lĩnh Vu linh mẫn là thế mà cũng không biết hắn đứng cửa từ hồi nào.
Tiêu Lĩnh Vu vừa định thần lại một chút. Chàng ngấm ngầm đề tụ chân khí phòng vệ rồi cất tiếng hỏi:
- Thi thể trong quan tài này là ai vậy?
Quái nhân đột nhiên tiến vào một bước đáp:
- Ngươi không được can thiệp.
Thanh âm cực kỳ lạnh lẽo.
Tiêu Lĩnh Vu thấy quái nhân khoa chân cất bước còn cách bảy, tám bước mà người hắn đã đến chân quan tài.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Không hỏi người chết được thì phải hỏi người sống chứ?
Chàng chắp tay hỏi:
- Cao tính đại danh huynh đài là gì?
Quái nhân áo đen đột nhiên tiến về phía trước một bước, người đã tới đầu quan tài. Hắn phất tay một cái đậy nắp quan tài lại.
Lúc này Tiêu Lĩnh Vu rất bình tĩnh. Chàng chăm chú ngó quái nhân áo đen lớn tiếng:
- Các hạ mà còn tiến thêm một bước nữa thì đừng trách tại hạ vô lễ.
Quái nhân áo đen buông tiếng cười rộ đáp:
- Ðáng tiếc là ngươi đã mất cơ hội kiềm chế ta rồi.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi:
- Chúng ta chưa từng động thủ, khó mà tiên liệu được ai thắng ai bại thì sao tại hạ đã mất cơ hội?...
Quái nhân áo đen ngắt lời:
- Ngươi mà chưa dời xa chỗ quan tài này thì dù ta có tài đánh ngươi một đòn chết tươi cũng không dám hạ thủ.
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi:
- Cỗ quan tài đó có gì trọng yếu? Trọng yếu tưởng chỉ ở nơi người nằm trong quan tài. Chẳng lẽ người đó chưa chết?
Trong lòng trăm mối nghi ngờ, chàng không tìm ra được manh mối.
Lại nghe quái nhân áo đen cất tiếng lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn tự mình động thủ hay bắt ta phải ra tay?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
- Ðộng thủ thế nào tại hạ không hiểu?
Người áo đen đáp:
- Nếu ngươi tự mình động thủ thì ta cho ngươi mượn thanh độc đao. Trên đao bôi chất kịch độc, hễ đụng vào máu là sưng lên lập tức. Ngươi tùy tiện muốn đâm chỗ nào trong người cũng có thể chết ngay lập tức, mà như vậy mới được an toàn thi thể.
Tiêu Lĩnh Vu Cố nén lửa giận không để bốc lên. Chàng cười mát hỏi:
- Nếu để cho các hạ động thủ thì sao?
Quái nhân áo đen đáp:
- Nếu vậy thì ngươi phải chịu cực kỳ đau khổ. Ta muốn bắt sống ngươi rồi mỗi ngày đâm mấy dao. Ðến ngày thứ bảy ngươi mới chết được. Cái tội này dù là người xương đồng da sắt cũng không sao chịu nỗi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tại hạ không muốn tự mình động thủ mà cũng không muốn để các hạ ra tay thì nên làm thế nào?
Quái nhân áo đen thoáng lộ vẻ vui mừng nói:
- Ta sẽ có biện pháp. Ta sẽ có biện pháp! Ngươi quả là người thông minh rất mực.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Biện pháp gì?
Người áo đen đáp:
- Ta coi thái độ ngươi thì dường như bản lãnh khá cao cường...
Tiêu Lĩnh Vu hững hờ hỏi lại:
- Võ công ư? Tại hạ có biết đôi chút.
Người áo đen nói:
- Người nào võ công càng cao thâm thì hiệu quả càng nhiều.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác không hiểu gì. Chàng lớn tiếng:
- Các hạ nói nhăng gì thế? Tại hạ làm sao mà hiểu được?
Người áo đen hỏi:
- Mỗi ngày ta cho ngươi một thứ rất tốt. Nếu ngươi chịu hợp tác với ta thì nhất định ta không sát hại ngươi. Ngươi tính thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
- Các hạ bảo sao?
Người áo đen đột nhiên biến thành tính nhẫn nại cười đáp:
- Ta đã đi nhiều nơi lắm mà chưa gặp được nhân vật nào như ngươi. Nếu ngươi chịu giúp đỡ thì nhất định tiểu nữ có cơ cứu sống.
Tiêu Lĩnh Vu cười nói:
- Nếu là việc cứu người thì tại hạ rất muốn tận tâm kiệt lực. Vậy các hạ nói nghe muốn tại hạ giúp bằng cách nào?
Người áo đen đáp:
- Tiểu nữ mắc phải tuyệt chứng. Y chính là người nằm trong quan tài.
Ngươi vừa trông thấy rồi đó.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Cô nương còn sống không?
Người áo đen gật đầu đáp:
- Bệnh thế mà phát tác thì nhất định y phải chết. Ta phải điểm huyệt y mấy chỗ để giữ chút nguyên khí tối hậu khỏi phân tán. Làm như vậy là để bảo vệ tâm mạch rồi sau sẽ từn cách điều trị cho y. Mỗi lần làm thế này, y đều sống lại được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Có chuyện đó ư? Nếu vậy thì y đạo của các hạ thật đã đến trình độ cao thâm khôn lường.
Người áo đen nói:
- Không phải lão phu dám khoe khoang nhưng lão phu dám nói trên thế gian này hiện nay khó mà tìm được người thứ ba nào tinh thâm y thuật hơn lão phu.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ lại người áo đen thì thấy da mặt hắn cứng nhắc. Trừ cặp mắt chuyển động và cái miệng biết nói năng còn ngoài ra hắn không có chỗ nào giống người sống.
Chàng nghĩ thầm:
- Con người hình dung cổ quái này lại khoe y đạo tuyệt thế. Nếu đúng sự thực thì hợp với câu người ta thường nói: Chân nhân không được bản tướng.
Lại nghe người áo đen nói tiếp:
- Lão phu tới đây mục đích để tìm người bạn thân, nhưng bệnh thế của tiểu nữ phát tác một cách đột ngột, lão phu bất đắc dĩ phải tạm đình lại trong tòa cổ miếu này để tìm cách cứu mạng cho tiểu nữ đã rồi sẽ đi kiếm bạn sau.
Tiêu Lĩnh Vu nóng ruột hỏi:
- Phương pháp cứu lệnh ái thế nào? Các hạ nói hàng nửa ngày mà tại hạ vẫn chưa hiểu rõ. Về y đạo tại hạ thật chẳng hiểu gì.
Người áo đen nói:
- Cái đó người bất tất phải quan tâm, chỉ cần ngươi nhận lời cứu trợ nữa là xong.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ðược rổi! Tại hạ đã ưng chịu.
Người áo đen cả mừng nói:
- Thế thì tốt lắm!
Ðột nhiên lão thò tay lấy ra một cái chén ngọc và một chiếc thiết quản bé nhỏ mà sắc bén đưa cho Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
- Trước hết ngươi hãy thích cho một chén máu này để lão phu coi huyết sắc xem có thể dùng được không?
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn hỏi lại:
- Lấy một chén máu đầy ư?
Người áo đen hỏi lại:
- Sao? Ngươi đã hứa lời rồi bây giờ còn hối hận gì chăng?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
- Phải rồi mình đã hứa lời với lão thật.
Chàng cầm ống sắt nhỏ sắc bén trong tay giơ lên coi thấy dường như không bôi thuốc độc. Chàng liền đáp:
- Nếu quả là lệnh ái cần một chén máu để cứu trị thì Tiêu mỗ có tiếc gì?
Chàng xọc ống sắt vào cánh tay trái, quả nhiên máu tươi do ống thiết quản chảy ra. Chỉ trong khoảnh khắc đã được lưng chén.
Người áo đen lớn tiếng hô:
- Ðược rồi! Không cần lấy thêm nữa.
Tiêu Lĩnh Vu vụt bỏ ống sắt ra, cầm chén máu đưa cho người áo đen.
Người áo đen đón lấy chén máu giơ lên cao nhìn kỹ một lúc rồi thò đầu lưỡi vào nếm. Ðột nhiên lão cười:
- Máu tốt lắm! Máu tốt lắm!
← Hồi 047 | Hồi 049 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác