Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô diện thư sinh - Hồi 23

Vô diện thư sinh
Trọn bộ 26 hồi
Hồi 23: Tiếp Nhận Chân Truyền Từ Ác Nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-26)

Siêu sale Shopee

Đang nhắm mắt để lo vận công truyền lực, lão Đại vụt mở to hai mắt:

- Sao ngươi không tiếp nhận nội lực ta truyền?

Mã Nguyên Vũ vẫn nhắm hai mắt:

- Tiền bối phải dốc toàn lực để truyền sang. Bằng không, vì nội nguyên chân lực bản than của vãn bối do trội hơn nên cứ tự ngăn mãi, sẽ không để dị lực ngoại nhân xâm nhập vào.

Lão Đại lại nhắm hai mắt, sau đó lại mở bừng hai mắt:

- Ta vẫn không sao truyền được. Không phải do ngươi cố tình cưỡng lại đấy chứ?

Toàn thân Mã Nguyên Vũ bỗng run lên nhè nhẹ, mắt vẫn nhắm kín:

- Hãy cố thử một lần nữa xem. Vì không khéo chỗ nội lực tiền bối định truyền trao đều là những loại nội lực dị biệt khó dung hòa nên có thể vãn bối không tiếp nhận.

Lão Đại gật đầu và lại nhắm kín hai mắt một lần nữa.

Và chỉ một thoáng sau, lão Đại vụt kêu:

- Được rồi! Ối...

Đúng lúc lão Đại phát lên tiếng kêu ôi ối có phần hoảng loạn thì cũng là lúc Mã Nguyên Vũ vừa mở bừng hai mắt vừa bật tung người lao thật nhanh đến một góc thật khuất.

Và với đà lao thần tốc như thế, Mã Nguyên Vũ đột ngột gầm vang:

- Bọn ác nhân các ngươi trúng kế ta rồi. Chết này!

Mã Nguyên Vũ tung song thủ, cùng một lúc quật ra hai ngọn kình đỏ ối, mang theo những làn nhiệt khí nóng hừng hực, nóng không thể nào ngờ.

Ào...

Hai ngọn kình đỏ ối vì hiển hiện nên làm sáng rực cả một góc khuất, cho Mã Nguyên Vũ nhìn thấy ẩn nấp ở đấy có đến hai người. Một người thì thập phần thất kinh, đứng chết trân nhìn ngọn kình đỏ ối cuộn ập đến. Người thứ hai thi có phản ứng nhanh hơn, vừa lùi vừa phát kình chống đỡ.

Ầm!

- A... a...

Tiếng chấn kình làm cho ngọn kình đỏ ối vụt tắt, thay vào đó là có chút ánh sáng lờ mờ từ một thi thể chợt bùng cháy lên, sau đó ngã phịch xuống hóa thành một bộ hắc cốt, khiến chút ánh sáng vừa có từ việc thi thể chợt bùng cháy cũng tắt lịm và biến mất.

Tuy vậy, tuy chỉ có một chút ánh sáng là vậy nhưng Mã Nguyên Vũ cũng kịp nhìn thấy người thứ hai vẫn toàn mạng lao đi. Và động thái lao đi của người này rất nhanh, biểu lộ một khinh thân pháp bất phàm từ một người có bản lãnh tuyệt phàm.

Mã Nguyên Vũ cũng động thân lao theo nhưng chỉ được một lúc là hài lòng quay lại.

Mã Nguyên Vũ đến gần lão Đại.

Lúc nãy nếu lão Đại trong tư thế ngồi để vận công truyền lực cho Mã Nguyên Vũ thì lúc này đã ngã nằm do động thái lao đi bất ngờ vừa rồi của chàng làm chấn động thật mạnh đến lão.

Lão Đại dương ánh mắt lờ đờ nhìn Mã Nguyên Vũ đã đến gần, từ hóc miệng sâu hoắm lào thào phát thoại:

- Ngươi vừa thi triển Độc Thủ Hắc Cốt chưởng thức cuối cùng hạ thủ ai?

Do lão lào thào nên Mã Nguyên Vũ cũng nghiêng người nào thì thào vào tai lão:

- Lão Tứ!

Lão Đại hoài nghi:

- Có điều bất ổn xảy ra ư?

Mã Nguyên Vũ gật đầu:

- Có. Là lão Tứ sinh nhị tâm, vẫn cấu kết với Mã Bình Nguyên và vừa rồi đưa hắn đến đây toan lấy mạng vãn bối.

Lão Đại ngao ngán:

- Ngươi đã để tiểu tử chạy thoát? Lão Tứ có sơ hở nào giúp ngươi sớm phát hiện?

Mã Nguyên Vũ đáp:

- Y thoát nhưng bị phỏng nặng. Muốn khôi phục hoàn toàn phải mất chí ít bảy ngày cho y dưỡng thương. Còn lão Tứ, chính chư vị đã để lộ sơ hở lúc thuật chuyện cho vãn bối nghe. Vì nói một kẻ vốn luôn có ác tâm là Mã Bình Nguyên thì đâu dễ gì y để chư vị toàn mạng chạy đến đây mà không theo dõi? Vãn bối đoán, y đã biết từ lâu nhưng chưa đụng gì đến chư vị là y có ý đồ.

Mã Nguyên Vũ chợt xê người ngồi xuống cạnh lão Đại, vẫn nói với lão bằng giọng thì thào:

- Và với ý đồ sẵn có của y, lão Tứ đã bị y thu phục, dụ hoặc như thế nào đấy. Do đó từng diễn biến và từng chủ định của chư vị, lão Tứ đều ngấm ngầm bẩm báo đến Mã Bình Nguyên. Để rồi đến tận ngày hôm nay, Mã Bình Nguyên nhờ nhận được mật báo của lão Tứ nên chỉ suýt nữa y đắc thành sở nguyện.

Lão Đại thở dài, giọng nói nhẹ dần:

- Vì nghi ngờ nên ngươi không chấp thuận việc từng người trong bọn ta truyền lực cho ngươi?

Mã Nguyên Vũ lắc đầu nhè nhẹ:

- Không chấp thuận vì là nghi ngờ cả bốn, vãn bối lúc đó chưa xác quyết là phải nghi ngờ ai trong chư vị. Mãi đến khi nghe tiền bối nói là lão Tứ còn có chuyện chưa hoàn thành nên bỏ đi, vãn bối mới đích xác có sự nghi ngờ ở lão Tứ. Vì thế...

Mã Nguyên Vũ mỉm cười:

- Vì thế, lúc đến lượt tiền bối phải truyền lực, vãn bối quyết chọn phương cách Khai Đỉnh đại pháp là có dụng ý. Lần đầu dùng nội lực ngăn cản việc tiền bối truyền lực là để dò xét tiền bối. Sau đó vì thấy tiền bối hoàn toàn thật tâm, vãn bối vờ nói lớn, bảo không thể tiếp nhận những chân lực dị biệt là để lão Tứ và thêm nữa là Mã Bình Nguyên nghe được. Do nghe nên cả hai sẽ chủ quan, chưa vội ra tay, trái lại sẽ chờ đến lúc vãn bối được tiền bối truyền lực đến giai đoạn thật quan yếu. Và đúng là họ đã lầm kế của vãn bối.

Lão Đại se sẽ lắc đầu:

- Vì muốn chúng thật sự bị bất ngờ nên khi ngươi không vận lực ngăn cản nữa đó là lúc ngươi dùng hấp lực thu hút hết toàn bộ nội nguyên chân lực của ta?

Mã Nguyên Vũ bảo:

- Dụng kế như dụng binh và binh thì bất yếm trá. Vãn bối chỉ còn mỗi một cách đó để vừa tiếp nhận thật nhanh và trọn vẹn toàn bộ nội lực do chư vị có thành ý trao truyền, vừa có thể sớm giúp tiền bối toại thành ý nguyện. Đó là chí ít Mã Bình Nguyên cũng chịu một ít thống khổ từ tuyệt học Độc Thủ Hắc Cốt chưởng của tiền bối.

Giọng của lão Đại càng nhẹ hơn, thoảng nhẹ dường tơ:

- Rất tiếc chỗ nội lực ngươi vừa tiếp nhận chỉ mới xấp xỉ ba mươi năm công phu tu vi, không thể đủ giúp ngươi hạ sát luôn Mã Bình Nguyên tại chỗ. Phải bảy ngày nữa y mới chường mặt ra, chỉ e sau thời gian đó chỗ nội lực này cũng tự tiêu tán quá nửa. Ta...

Mã Nguyên Vũ vội hỏi, vì thấy lão Đại đã quá cận kề cái chết:

- Có điều này vãn bối thật sự cần hỏi. Liệu tiểu hài năm xưa Mộ Dung Tiên bảo mụ Trang Phù Dung tìm có khi nào chính là cốt nhục của Mộ Dung Tiên chăng?

Lão hoang mang:

- Trước kia bọn ta cũng từng có ý nghĩ như thế, nhưng sau thấy ả đưa cốt nhục của Mã gia về và riêng Mộ Dung Tiên thì cũng không có phản ứng gì gọi là buồn phiền hay thất vọng, bọn ta không còn giữ ý nghĩ đó nữa. Sao ngươi hỏi câu này?

Mã Nguyên Vũ thì thào:

- Vì có hai điều làm cho vãn bối không thể không nghi ngờ. Thứ nhất Mã Bình Nguyên có lần rất đắc ý khi nghĩ vãn bối đã chết. Y còn bảo vãn bối chết như thế là tốt lắm, rất tốt cho y. Điều nghi ngờ thứ hai là khi lão Tứ cố tình thố lộ yếu điểm của công phu Nghịch Hành Chuyển Dịch công cho vãn bối nghe. Lúc lão bảo yếu điểm đó là ở huyệt Thần Đường, như là lão muốn dò xét vãn bối vậy.

Lão Đại kinh hoảng:

- Ngươi muốn nói ngươi chính là cốt nhục, là giọt máu rơi của Mộ Dung Tiên sau thời gian dài lão phong lưu trác táng?

Mã Nguyên Vũ lắc đầu:

- Là vãn bối đang hỏi tiền bối kia mà? Có một chuyện như thế này, vãn bối không phải là cốt nhục Mã gia, chỉ là một cô nhi được mụ Trang Phù Dung dùng làm vật thế thân, trong khi đó mụ lại đưa cốt nhục thật của Mã gia về cho Mộ Dung Tiên. Câu chuyện tuy là trùng hợp nhưng tiền bối liệu xem có thể nào có sự ngẫu nhiên và vãn bối chính là cốt nhục của Mộ Dung Tiên chăng?

Lão Đại từ từ nhắm mắt lại, vẻ cạn kiệt sức lực:

- Ngươi nghĩ thế nào?

Mã Nguyên Vũ vẫn cứ thì thào:

- Vãn bối nghĩ có thể. Và bằng chứng là Mã Bình Nguyên không muốn thấy vãn bối sống. Chưa hết, vì y muốn minh bạch, muốn tin chắc vãn bối phải hay không phải cốt nhục của Mộ Dung Tiên nên cố tình sai lão Tứ dò xét xem ở vãn bối có hay không có sử dụng huyệt Thần Đường làm chủ đạo?

Lão Đại ầm ừ:

- Tại sao y phải dò xét điều này ở ngươi?

Mã Nguyên Vũ giải thích:

- Vì lúc xưa, khi vãn bối còn bé, hoặc là mụ Trang Phù Dung có dò xét nhưng không phát hiện, do gân cốt của một tiểu hài đâu dễ gì lộ rõ như ở người trưởng thành? Hoặc khi đó mụ vì không biết nên không thể ngờ phàm là người có xuất thân từ Mộ Dung gia đều có cách sắp đặt kinh mạch khác biệt với mọi người và đó là nguyên do để mấy đời Mộ Dung gia đều có lối luyện công dị biệt gọi là Nghịch Hành Chuyển Dịch công.

Lão giương mắt sắp lạc thần nhìn Mã Nguyên Vũ:

- Ở ngươi có sự dị biệt đó không? Ở huyệt Thần Đường của ngươi có gì khác lạ không?

Mã Nguyên Vũ ung dung nói dối:

- Không hề có. Bằng chứng là vãn bối vẫn luyện công như mọi người, không hề dùng huyệt Thần Đường làm chủ đạo như khi luyện Nghịch Hành Chuyển Dịch công.

Lão Đại thở hắt ra:

- Vậy là tốt. Bằng không chắc chắn ta sẽ tin ngươi chính là cốt nhục của Mộ Dung Tiên qua việc Mã Bình Nguyên phần thì dò xét phần thì quyết lấy mạng ngươi.

Mã Nguyên Vũ minh định:

- Nghĩa là Mộ Dung Tiên lần đó quả thật vì cảm thấy cô quạnh lúc tuổi già nên cố tình sai phái mụ Trang Phù Dung tìm cốt nhục về cho lão?

Lão Đại bảo:

- Đúng vậy. Vì như ta vừa nhớ lại đúng là có nghe Mộ Dung Tiên thất vọng, gặng hỏi Trang Phù Dung nguyên nhân tại sao tiểu hài lão muốn tìm lại đột nhiên bất đắc kỳ tử và tại sao ả lại đưa cốt nhục của Mã gia về.

Mã Nguyên Vũ vội hỏi:

- Mụ đã giải thích ra sao?

Lão lả dần:

- Mụ bảo tiểu hài bị lâm bệnh nên đột tử. Còn đưa Mã Bình Nguyên về vì mụ phát hiện cốt cách của Mã Bình Nguyên như được thiên phú về đường võ học. Toàn là những lời dối trá, nhưng không hiểu tại sao Mộ Dung Tiên vẫn tin và bình thản bỏ qua.

Và lão gọi Mã Nguyên Vũ:

- Ngươi lập thệ, nếu có cơ hội giáp mặt Mộ Dung Tiên thì phải hạ thủ lão báo thù cho bọn ta?

Mã Nguyên Vũ gật đầu:

- Vãn bối hứa sẽ loại trừ vĩnh viễn một đại ác nhân là Mộ Dung Tiên.

Lão Đại cười mãn nguyện:

- Vậy là ta yên tâm rồi. Trong người của ta hãy còn một trang kinh văn rất quan trọng.

Vì ngươi đã lập thệ nên ta giao phó... giao phó cho ngươi là người duy nhất... duy nhất sau ta biết về điều... về điều bí ẩn này. Hãy nhận... lấy... và... và... vĩnh biệt... hự!

Mã Nguyên Vũ ngồi yên nhìn cho đến khi lão Hắc Cốt Tôn Giả chết hoàn toàn.

Sau đó, khi đã lấy từ bọc áo của lão ra một trang kinh văn hầu như đã cũ nát và đọc lướt qua, Mã Nguyên Vũ vò nát, phế bỏ vật thật sự quan trọng đó.

Mã Nguyên Vũ đứng lên, tìm chỗ thu xếp cho bốn tử thi thể - có cả bộ Hắc cốt của lão Tứ lúc nãy đã bị Mã Nguyên Vũ tiêu diệt - và an táng cho họ theo lời đã hứa.

Đoạn Mã Nguyên Vũ lùi ra, dùng chưởng lực tống một lúc mấy kình vào thạch động đã từng là nơi kéo dài kiếp sống tàn của Hắc Cốt Tôn Giả những hai năm dài.

Ầm...

Ầm...

Lúc thạch động sắp nổ ụp hoàn toàn, Mã Nguyên Vũ dùng khinh thân pháp thượng thừa lao ngược trở lại vào thạch động, chui luôn vào dòng suối quanh năm toát ra sương mù mờ và mất dạng.

Ầm!

Thạch động sụp đổ, lấp kín hoàn toàn mọi sự vật bên trong, kể cả Mã Nguyên Vũ vừa chui vào để chấp nhận bị chôn sống.

*****

Bảy ngày sau.

Ầm...

Ầm...

Đống loạn thạch đổ nát phủ kín thạch động chợt nổ tung, bay tán loạn tứ phương để lộ một kẽ đá và từ đó có một bóng nhân ảnh lao vút ra.

Khi hiện thân hoàn toàn thì bóng nhân ảnh đó chính là Mã Nguyên Vũ. Một Mã Nguyên Vũ đã có sự khác biệt khá nhiều so với bảy ngày trước đây.

Vì lúc này Mã Nguyên Vũ có diện mạo tự nhiên trắng hồng như một bạch diện thư sinh. Và không như khinh thân pháp thượng thừa vừa thi triển để lao vọt ra, đôi mục quang của Mã Nguyên Vũ chỉ sáng một cách bình thường, không còn lấp loáng thần quang như lúc trước nữa.

Nhưng, đúng lúc đó Mã Nguyên Vũ chợt cười lạt sau một thoáng đảo mắt nhìn quanh và bất ngờ tung người lao đi, nhanh như một tia chớp.

Vút...

Để đến lúc hiện thân lần thứ hai, cũng đúng vị trí đã xuất hiện lần đầu sau khi lao ra từ đống loạn thạch, thì trong tay Mã Nguyên Vũ đã có thêm một nhân vật đang giãy dụa như đang tìm cách thoát khỏi cánh tay kìm chế của Mã Nguyên Vũ.

Mã Nguyên Vũ ném nhân vật đó xuống đất, khiến y đang giãy dụa bị lực ném này tác động thêm nên phải mất một lúc lảo đảo lắc lư mới có thể đứng lên và giận dữ nhìn Mã Nguyên Vũ bằng cái nhìn không kém phần trịch thượng:

- Tiểu tử ngươi là ai? Ngươi vẫn đứng ở đây tự nãy giờ ư? Vậy có thấy kẻ nào vừa to gan, dám đối xử... đối xử một cách bất kính với ta không?

Mã Nguyên Vũ thì nhìn y bằng ánh mắt bình thường, chẳng có lấy một chút nào thần quang để cho kẻ đối diện có thể nhận ra chàng là một đại hành gia về võ thuật, chứ không phải một bạch diện thư sinh chân yếu tay mềm như vẻ ngoài đã tạo ra. Mã Nguyên Vũ hỏi:

- Tiểu nhân vẫn đứng đây, đang ngạc nhiên vì thấy vùng loạn thạch kia bỗng dưng nổ tung thì đột nhiên lại nhìn thấy tôn giá loạng choạng xuất hiện. Hóa ra có người lôi tôn giá đến đây, không phải do ý muốn của tôn giá ư?

Nhân vật nọ thoáng đỏ mặt, vội đảo mắt nhìn quanh, đoạn quay trở lại mắng xa xả vào mặt Mã Nguyên Vũ:

- Ngươi không nhìn thấy gì thật sao? Vậy thì ai cho phép ngươi dám khẳng định là ta bị người đó lôi đến đây, hử? Không ai lôi ta cả, nghe chưa? Là ta đang ngồi, ừ, cảnh ở đây quá mát mẻ nên ta đã ngồi ngủ gà ngủ gật ở đằng kia. Nhưng vì đống loạn thạch quỷ quái này bỗng dưng nổ tung, gây chấn động, khiến ta kinh nghi nên tự chạy đến để xem xét. Làm gì có kẻ nào dám lôi ta đến đây? Nhất là khi Quản sự gia của Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh này đã không muốn đến thì đừng mong bất kỳ ai bắt buộc ta phải đến. Rõ chưa? Hử?

Mã Nguyên Vũ gật gù:

- Thì ra tôn giá là Quản sự gia của một nơi gọi là Lạc Thế Bồng Lai Tiên Nhân Cảnh. Tiểu nhân thất kính, thất kính!

Nhân vật nọ tự đưa tay chỉnh trang lại y phục thượng hạng đã bị lấm bẩn do lượt loạng choạng lúc nãy, hài lòng vì thấy y phục vẫn ôm gọn thân hình phốp pháp của loại người đã lâu chưa quen động đến tay đến chân:

- Gọi là Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh, không cần ngươi dua nịnh, thêm hai chữ Bồng Lai vào. Nói đi, hạng thư sinh trói gà không chặt như ngươi đi đến đây làm gì? Ngươi đến từ lúc nào? Tại sao ta vẫn ngồi ở đây những sáu bảy ngày nhưng lại sơ ý để ngươi đi qua mà không phát hiện?

Mã Nguyên Vũ cười cười:

- Tiểu nhân mới đến chưa lâu. Tôn giá nếu không nhìn thấy có lẽ như tôn giá vừa nói, là tôn giá đang lúc ngủ gà ngủ gật.

Quản sự gia gật đầu vài lượt và chợt cau mày:

- Ta chỉ chợp mắt một lúc thôi. Mà này, nơi đây sơn cùng thủy tận, đâu phải để cho hạng thư sinh ngươi lai vãng? Hãy khai báo mau, ngươi đến đây là có ý gì?

Mã Nguyên Vũ kính cẩn hồi đáp:

- Tiểu nhân cũng đang ngủ, chợt có một lão Thần Tiên hiện đến và dùng thuật đằng vân giá vũ đưa tiểu nhân đến đây, bảo là sẽ chỉ chỗ cho tiểu nhân tìm thấy đan dược trường sinh bất tử.

Quản sự gia của Lạc Thế Tiên Nhân giật mình:

- Vậy là Thần Tiên đó đâu?

Mã Nguyên Vũ lắc đầu:

- Có lẽ cũng như tôn giá, tiếng chấn động do loạn thạch nổ tung ắt hẳn đã làm lão Thần Tiên giật mình. Vậy là mười phần đủ cả mười có lẽ lão Thần Tiên đằng vân giá vũ bay về thượng giới mất rồi.

Quản sự gia chợt tỏ lộ sự lo lắng ra mặt:

- Ngươi thấy nhân dạng bên ngoài của lão Thần Tiên đó ra sao?

Mã Nguyên Vũ chớp nhẹ hai mắt:

- Lão Thần Tiên già lắm, mà gầy thật gầy. Có lẽ vì gầy như vậy nên lão Thần Tiên bay rất nhanh. À, lão Thần Tiên nói còn có một đệ tử theo hầu nữa.

Quản sự gia lo lắng thật sự:

- Ngươi có nhìn thấy gã đệ tử đó không?

Mã Nguyên Vũ lắc đầu:

- Tiểu nhân không thấy. Chỉ nghe lão Thần Tiên phàn nàn, trách đệ tử sao không sớm xử trị kẻ nào đó đã thời gian dài ngăn trở, không cho lão Thần Tiên được về thượng giới bẩm báo với Thượng đế Ngọc Hoàng.

Hai mắt của Quản sự gia chợt toát lộ hung quang:

- Ngươi có nghe như thế thật chứ?

Mã Nguyên Vũ mỉm cười:

- Đương nhiên rồi. Sau đó tiểu nhân còn nghe tiếng người đệ tử minh định, bảo nội nhật ngày hôm nay sẽ thực hiện việc trừng trị kẻ nọ, sẽ dùng lửa từ trời nung cho kẻ nọ chảy mỡ ra, bởi lời lẽ kẻ nọ chỉ mãi dua nịnh chủ nhân, ăn no rồi không có chuyện gì làm, cứ tìm đủ mọi cách sao cho chủ nhân vui lòng, bất luận đó là những việc gây khốn khổ cho người khác. Tiểu nhân nghe rất rõ như thế.

Đôi mắt đang phát lộ hung quang của Quản sự gia vụt đổi thành sợ hãi. Nhưng sau đó, khi đã nhìn lại Mã Nguyên Vũ một lần nữa cho thật kỹ, Quản sự gia vụt quát vang:

- Ngươi là ai? Những lời lẽ của ngươi toàn là ám chỉ ta. Hoặc ngươi tự ý tìm chết, hoặc ngươi chính là... chính là...

Từ đôi mắt của Mã Nguyên Vũ chợt phát xạ ra tia hàn quang rợn người:

- Tôn giá nói tiếp đi chứ? Tôn giá nghĩ tiểu nhân là ai?

Bắt gặp những tia hàn quang đó, gã Quản sự gia run bắn toàn thân:

- Ngươi là...

Và, Vút...

Gã phốc người bỏ chạy. Gã chạy rất nhanh, khiến không ai có thể ngờ một người có thân hình to phốp pháp như gã lại có thể chạy được nhanh như thế này.

Nhưng, gã chợt khựng người lại vì dù gã đã chạy nhanh như vậy nhưng không hiểu bằng cách nào Mã Nguyên Vũ lại có thể di chuyển nhanh hơn, tuy lặng lẽ không một tiếng động như lúc này chàng đã xuất hiện chặn lối gã.

Và chỉ sau một thoáng khựng người, gã đã giảo hoạt lách qua bên tả để rồi đảo qua hữu, chạy tiếp.

Vút...

Nhưng nếu ở lần mới rồi gã chạy đến năm bảy trượng mới bị Mã Nguyên Vũ đón đầu chặn lối thì lần này gã lại càng giảo hoạt càng bị Mã Nguyên Vũ chặn lối sớm hơn. Sớm đến độ gã chỉ mới chạy chưa đầy một trượng đã suýt vấp luôn vào người chàng đang chờ sẵn.

Gã tái mặt hoàn toàn, bất lực và hoang mang nhìn Mã Nguyên Vũ:

- Ngươi là... Mã Nguyên Vũ?

Mã Nguyên Vũ gật nhẹ đầu:

- Độ một năm trước, do ta là người sắp chết nên chỉ nghe và ghi nhớ thanh âm giọng nói của ngươi. Bây giờ thì thừa nhận đi, ngươi là kẻ vẫn luôn nghiệt ngã và hà khắc, hành hạ Vô Diện thư sinh lão nhân gia, đúng không?

Vì đã lỡ oang oang tự xưng là Quản sự gia của Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh nên lúc này gã biết dù có chối cũng quá muộn. Gã lập tức nhũn nhặn nhún nhường:

- Ta chỉ là hạ nhân, Mã công tử sai thế nào thực hiện thế ấy. Lẽ ra ngươi nên hiểu và đừng oán trách trút hận lên ta.

Mã Nguyên Vũ lại gật đầu:

- Ngươi nói cũng đúng. Có trách là trách kẻ ra lệnh, đâu thể trách hạng tay sai như ngươi? Nhưng mà thế này.

Gã Quản sự gia vì là loại người chuyên hầu hạ và đoán biết từ trước từng ý thích của chủ nhân nên dường như cũng dễ dàng đoán ra Mã Nguyên Vũ muốn nói gì qua câu nói đột ngột ngừng giữa chừng vừa được Mã Nguyên Vũ cố tình thể hiện.

Gã bảo:

- Ta thừa biết nếu ngươi có bản lĩnh khiến cho Mã công tử còn bị cháy phỏng một phần ở sau lưng thì hạng hạ nhân như ta đây đâu xứng là đối thủ. Được rồi, để được ngươi tha mạng, ta biết bổn phận của ta là phải cung xưng những gì ngươi cần hỏi. Ngươi hỏi đi.

Mã Nguyên Vũ thích thú:

- Ngươi rất mau mắn, tốt đấy. Nhưng mà thế này, cứ kẻ hỏi người đáp lại ắt tốn nhiều thời gian, mà thời gian có lẽ mà thứ ngươi đang rất cần. Vậy thì thế này vậy. Sao ngươi không nói ra tất cả những gì ngươi biết? Ngươi cứ nói luôn một mạch, ta chỉ nghe và quyết không cần hỏi gì ngươi và khi ngươi nói xong, ta giả dụ thôi nha, giả như ta phát hiện có điểm gì đó ngươi nói sai sự thật, bất luận đó là do vô tình hay hữu ý, thì ta cứ ban cho ngươi một chưởng Hắc Cốt Độc Thủ là xong. Trái lại, điều này thì ta hứa chắc, chỉ cần ngươi nói sao cho ta đừng nghi ngờ, ta sẽ để ngươi đi và ngươi phải đi cho thật xa, nghe chưa? Nhược bằng ngươi để ta thấy lại lần thứ hai, sinh mạng ngươi lúc đó chắc chắn sẽ không vẹn toàn, không bao giờ vẹn toàn, rõ chưa?

Gã nọ tái nhợt thần sắc, vì không ngờ Mã Nguyên Vũ lại phủ đầu gã bằng biện pháp này, một biện pháp mà sinh mạng gã tùy thuộc hoàn toàn vào những lời gã cung xưng.

Do muốn lời đe dọa thêm hữu hiệu, Mã Nguyên Vũ chợt cười nhẹ:

- À mà này, có lẽ ngươi chưa tin lắm vào chuyện chỉ mấy ngày trước đây ta suýt làm cho Mã công tử của ngươi hóa thành bộ hắc cốt? Ta cũng muốn cho ngươi biết thế nào là sự thật. Hãy nhìn đây, nhìn cho kỹ nha.

Dứt lời Mã Nguyên Vũ không cần bất kỳ khoảnh khắc thời gian nào, dù rất ngắn để vận lực, cứ thuận tay quật chếch vào bên tả một đạo kình.

Ào...

Đạo cương kình chỉ phơn phớt hồng và cũng không nóng gì cho lắm, vậy mà khi chạm vào tảng đá thì ngoài tiếng chấn kình vang dội, làm cho tảng đá phải lay động, đạo cương kình phơn phớt hồng cũng theo đó phả hắt ra những đợt hơi nóng kinh người, mang theo mùi cháy khét như diêm sinh.

Ầm!

Đợi cho tiếng chấn kình tan loãng hoàn toàn vào hư vô, Mã Nguyên Vũ mới lên tiếng bảo gã Quản sự gia Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh:

- Nếu ngọn chưởng đó không phải quật vào tảng đá mà là vào một người nào đó, ngươi sẽ thấy kẻ đó ngã ra. Nhưng riêng khối đá chỉ có thể ngã nếu có bất kỳ vật gì chạm vào. Ngươi thử nhặt một mẫu đá nhỏ, ném vào tảng đá đó xem sao?

Tiếng chạm kình dù vang dội và mùi cháy khét dù có hăng nồng như mùi diêm sinh vẫn không làm cho gã Quản sự gia khiếp sợ ngọn kình Mã Nguyên Vũ vừa phô diễn. Do đó, gã vì bán tín bán nghi nên vội làm theo lời Mã Nguyên Vũ. Gã nhặt một hòn sỏi nhỏ, ném mạnh vào tảng đá.

Phụt...

Hòn sỏi có lẽ được gã ném bằng lực đạo quá mạnh nên lún sâu vào và ngập lút hoàn toàn vào tảng đá.

Gã đưa mắt nhìn Mã Nguyên Vũ:

- Có điều gì khác thường đâu, ngoại trừ...

Mã Nguyên Vũ cười:

- Ngoại trừ ngoại lực của ngươi độ này tăng tiến, tăng đến nỗi hòn sỏi ngươi ném không những không vỡ lúc bị va chạm mà còn bị lún thật sâu vào tảng đá, đến ngươi cũng không thể ngờ chứ gì? Chẳng phải thế đâu. Hừ, mà là vì tảng đá vốn đã bị nung nóng đến độ tự rã thành bột thạch. Không tin, ngươi thử đến gần và lấy tay chạm vào xem. Mà nhớ, khối bột thạch đó lúc này hãy còn rất nóng, ngươi có bị bỏng tay cũng đừng trách sao ta không nói trước.

Gã nọ vẫn cứ nửa tin nửa ngờ, chạm tay vào thì vì sợ bỏng nên gã không dám. Gã đành dụng lực, hất một kình cách không vào tảng đá mà Mã Nguyên Vũ bảo chỉ là một khối bột thạch.

Vù...

Chỉ là một kình cách không nhưng khi bay ngang qua, ngọn kình đó lại làm cho nguyên một tảng đá bỗng đổ sụp xuống.

Gã trợn tròn hai mắt:

- Ngươi đã có nội lực đạt mức lộ hỏa thuần thanh, khiến Độc Thủ Hắc Cốt chưởng của ngươi chỉ còn là một khối nhiệt tiềm tàng, không hừng hực đỏ như ta từng mục kích nữa?

Mã Nguyên Vũ chợt lạnh giọng:

- Dường như chúng ta đã để phí khá nhiều thời gian rồi đấy. Hay đó là chủ ý của ngươi, đang trông chờ cứu viện?

Gã kinh hãi và lúc này mới biết thế nào là nỗi khiếp hãi của người đang phải diện đối diện với hung thần ác sát có thừa bản lãnh hạ thủ bất kỳ ai dám kháng lại mệnh lệnh. Vì thế, gã lập tức cung xưng, thoạt đầu chỉ là những lời lẽ ngập ngừng có ý chọn lựa từng từ sao cho thích hợp và sao cho hung thần Mã Nguyên Vũ đừng nảy sinh sự nghi ngờ. Nhưng càng về sau lời lẽ của gã càng tuôn như suối, gã nói liên miên bất tuyệt và vì không có sự chọn lựa ngôn từ, nên mọi lời gã nói đều là sự thật và sự thật. Bởi để nói dối hoặc muốn bịa đặt thì phàm bất kỳ ai cũng phải có sự chuẩn bị sẵn. Gã không có sự chuẩn bị, vì gã cũng đâu ngờ chính gã là người đầu tiên nhìn thấy sự trở lại của Mã Nguyên Vũ bằng xương bằng thịt. Cứ nghe gã nói thì biết:

- Mã công tử sai tiểu nhân, một mình tiểu nhân thôi mai phục ở đây. Vì Mã công tử quyết không thể nào tin ngươi... à không, tin rằng Mã thiếu hiệp lại vô ý để loạn thạch rơi đè lên và bị chôn sống. Mã công tử đoán rằng vì Mã thiếu hiệp chính là di tử, cốt nhục của lão Tiên Gia nên chỉ giả vờ trá tử để lẻn đến Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh hầu lo nghĩ cách giải nguy cứu mạng cho lão Tiên Gia. Vì thế, Mã công tử đã đồng loạt có nhiều biện pháp để đối phó cho dù Mã thiếu hiệp có ngẫu nhiên xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào. Đó là những biện pháp như thế này... như thế này...

Gã nói dài và lâu, lâu đến độ chính bản thân gã cũng xuất hạn mồ hôi khắp người. Để sau khi nói xong, gã lại xuất mồ hôi lạnh, nhìn và chờ thái độ của Mã Nguyên Vũ, cũng là phập phồng lo sợ không hiểu gã có lời gì thất ngôn ở chỗ nào khiến Mã Nguyên Vũ sinh nghi hay không.

Và gã chỉ dám thở ra nhè nhẹ khi nghe Mã Nguyên Vũ bật cười:

- Ngươi nói Mã Bình Nguyên đã có cách chế ngự và giam cầm lão Tiên Gia? Tốt lắm, vậy là Đại ác ma bị chính Tiểu ác ma hãm hại, quả là Thiên ý, là Hoàng thiên hữu nhãn. Ha Ha...

Đoạn Mã Nguyên Vũ vẫy tay ra hiệu cho gã Quản sự gia:

- Ngươi có thể đi được rồi, và nhớ đừng bao giờ để ta gặp lại ngươi lần thứ hai.

Được lệnh xá tử, gã cắm đầu chạy thục mạng. Đến lúc quay lại thì thấy Mã Nguyên Vũ cũng đã biến mất từ lúc nào.

Gã thất thần đứng yên một lúc lâu, sau đó vội vội vàng vàng đi theo hướng của gã.

Vút!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-26)


<