← Hồi 21 | Hồi 23 → |
Đó là vùng đồi núi chập chùng và lúc này Mã Nguyên Vũ cứ ngắm nhìn mãi vào một chỗ thâm u, nơi có thể gọi là sơn cùng thủy tận, hoang vu tột cùng.
Không một ai lấy làm lạ về thái độ này của Mã Nguyên Vũ, và nguyên do chỉ là họ, ai ai cũng hãy còn kinh ngạc về những điều do Mã Nguyên Vũ vừa tự miệng kể ra.
Người ít lời nhất là Phạm Hoàng, lại là nhân vật đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng vừa có sau câu chuyện kể của Mã Nguyên Vũ:
- Thiên Cang Thượng Nhân và Vô Diện thư sinh lại là huynh đệ song sinh? Ái chà, nào ai có ngờ hai nhân vật này lại ở hai thái cực trái ngược nhau. Lạ thật?
Du Thế Bình thở dài:
- Đáng ngại nhất là nhân vật lão Tiên Gia. Là ác ma hậu nhân đệ tam đại của đại ác ma Nghịch Hành Ma Thế Tôn hai trăm năm trước, lão nay có lẽ dựa vào tính danh Mộ Dung Tiên để tự xưng là lão Tiên gia, cao ngạo với niên kỷ đã xấp xỉ cửu tuần của lão. Nếu đến Hoàng Thiên lão còn cao ngạo là thế thì quần hùng võ lâm Trung Nguyên này đâu có là gì trong mắt lão?
Bạch Cúc thì lạc quan hơn:
- Mã Bình Nguyên là hậu nhân duy nhất của Mã gia và thù nhân của Mã gia chính là lão Tiên Gia từng cưu mang nuôi dưỡng gã. Thiên Cang Thượng Nhân đã nói tất phải đúng.
Vì chuyện dòng dõi Đại ác ma Mộ Dung Tiên sẽ tự diệt tuyệt ắt thế nào cũng xảy ra. Chúng ta không cần phí công ra tay nữa, cứ an nhiên tọa sơn quan hổ đấu tất cũng có lúc bất chiến tự nhiên thành. Hừ!
Công Tôn Quỳnh thì có một chút tâm riêng:
- Theo câu chuyện của Nguyên Vũ huynh kể, Hồng Khắc Ngụy Bảo chủ Hồng gia bảo quả nhiên từng là Vô Diện thư sinh. Nếu là như vậy, không lẽ lần đó Hồng bảo chủ đã cố tình trá tử để năm năm sau cũng là Hồng bảo chủ dùng thân phận Vô Diện thư sinh tái xuất giang hồ hầu báo thù cho Mã gia và Hồng gia? Vậy giả như Hồng bảo chủ biết Mã Bình Nguyên thật sự là ai, rồi cùng liên tay thủ gây họa cho giang hồ như Thiên Cang Thượng Nhân từng lo sợ?
Mã Nguyên Vũ lúc thuật lại chuyện đã cố tình bỏ qua, không một lời nhắc đến chuyện Vô Diện thư sinh hiện nay là do Mã Nguyên Vũ chọn. Và như thể kể như Mã Nguyên Vũ không hề thừa nhận bản thân từng là Vô Diện thư sinh nhờ nhận được di học của Hồng Khắc Ngụy.
Mã Nguyên Vũ quay lại minh định với Công Tôn Quỳnh:
- Vô Diện thư sinh hiện nay có phải là Hồng bảo chủ hay không, Nguyên Vũ này vì chỉ mới gặp một lần và là gặp vào lúc thập tử nhất sinh nên chưa có cơ hội tìm hiểu. Tuy vậy, tại hạ có thể đoán chắc với tôn chỉ có sẵn có Vô Diện thư sinh thì nhân vật này ắt phải đứng về phía quần hùng, sẽ không còn báo thù hộ Mã gia một khi vô tình biết Mã gia hãy còn hậu nhân là Mã Bình Nguyên. Không những thế, nếu mẫu tử Mã Bình Nguyên thành tựu trong việc lập mưu diệt trừ lão ác ma Mộ Dung Tiên và biết dừng ở đấy thì không có gì để nói hoặc lo ngại. Nhưng nếu cả hai lại sử dụng Thần Long hội để mưu đồ chuyện độc bá quần hùng thì theo tại hạ, Phạm Hoàng huynh nên gạt bỏ chuyện đã qua, tạm gác lại cái chết của lệnh sư để cùng Vô Diện thư sinh hiệp lực dùng Phục Mã Đả Long hội cùng chung lo chuyện trừ ma vệ đạo cho võ lâm. Vì thân thủ của Mã Bình Nguyên như chư vị đã tận mắt mục kích, không một ai trong chúng ta kể cả một mình Vô Diện thư sinh có đủ năng lực đối đầu.
Và để kết thúc Mã Nguyên Vũ chợt hỏi Công Tôn Quỳnh:
- Tri Thù môn vẫn luôn có ý tìm tung tích Vô Diện thư sinh, là ân hay là oán vậy Quỳnh muội?
Công Tôn Quỳnh vừa nghe hỏi đã thoạt bối rối, liếc mắt thật nhanh nhìn Bạch Cúc, sau đó chuyển qua nhìn Phạm Hoàng và Du Thế Bình. Cho đến khi thật sự ổn định nàng mới lên tiếng đáp lời Mã Nguyên Vũ:
- Kỳ thực, dù đây chỉ là ẩn tình của bổn môn, ngoài Môn chủ ra thì lúc này còn có thêm Bạch Cúc là am hiểu, nhưng muội cũng không muốn giấu huynh, bất luận huynh không là Vô Diện thư sinh, là nhân vật mới có quyền hỏi muội câu này. Và vì diễn biến cứ liên tiếp xảy ra, trước sau đã hai lần khiến bọn muội cứ ngỡ huynh chẳng còn nữa. Với hai lần ngăn cách này làm muội nghĩ lại, phải chăng nếu muội cho huynh biết sự thể sớm hơn thì ắt hẳn huynh đâu đến nỗi mấy phen lâm hiểm cảnh suýt chết.
Bạch Cúc cũng nói thêm:
- Điều đó là sự thật đấy, Nguyên Vũ huynh, và lần này muội từng mật bàn với Quỳnh tỷ, nhất định bọn muội sẽ không bỏ lỡ cơ hội như hai lần trước, đã khiến bọn muội đến lúc này vẫn hối hận vì không tỏ bày cho huynh biết sớm hơn. Là thế này...
Chợt từ chốn thâm u, nơi lúc nãy Mã Nguyên Vũ vẫn đăm đắm nhìn bỗng có chuỗi thanh âm đưa đến:
- Bọn nha đầu các ngươi không được khinh suất. Vì nơi này không thật sự kín đáo như bọn ngươi nghĩ đâu.
Vút...
Mã Nguyên Vũ cau mày nhìn nhân vật mới xuất hiện:
- Tiền bối bảo không kín đáo là có ý gì?
Công Tôn Quỳnh thì bối rối trở lại, cứ vừa nhìn nhân vật nọ vừa len lén nhìn Bạch Cúc.
- Là ý tiền bối muốn trách, sao bọn tiểu nữ định thổ lộ ẩn tình cho Nguyên Vũ huynh, thay vì điều đó chỉ nên cho một mình Vô Diện thư sinh tiền bối tỏ tường?
Du Thế Bình giật mình, cố giương mắt nhìn thật kỹ nhân dạng của nhân vật nọ, cho dù không thể nhìn được gì ngoài một túi lụa đen vẫn cứ luôn trùm kín mít từ đầu cho đến chân nhân vật thần bí nọ:
- Đúng là Vô Diện thư sinh rồi. Lần đó vãn bối vẫn nhớ là tiền bối đã thay bổn phái Không Động từng trị phản đồ Phương Hồng Lam, tạo cơ hội cho vãn bối được toàn mạng cho đến ngày hôm nay.
Với thân phận thần bí, Vô Diện thư sinh lần lượt gật đầu với từng người, trước tiên là với Mã Nguyên Vũ:
- Công phu của Mã Bình Nguyên chưa đủ lợi hại bằng thế lực và thủ đoạn của gã.
Thần Long hội đang phong tỏa khắp mọi nẻo đường, quyết không tha cho Mã Nguyên Vũ ngươi lần này. Việc ngươi còn sống sau chuyện một năm trước đến lão phu cũng còn ngạc nhiên huống hồ gì bọn chúng.
Chuyển mục quang qua Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc, Vô Diện thư sinh bảo:
- Bọn ngươi muốn thổ lộ bất cứ điều gì với Nguyên Vũ, lão phu không trách cũng chẳng quan tâm. Tuy nhiên với tình thế lúc này, nhỡ ẩn tình đó bị tiết lộ ra ngoài, vì nơi đây đã là tai vách mạch rừng, hậu quả sẽ như thế nào từ sự khinh suất của bọn ngươi?
Đoạn Vô Diện thư sinh quay qua Phạm Hoàng và Du Thế Bình:
- Những lời Mã Nguyên Vũ vừa nhận định là xác đáng. Lão phu cũng xin lấy đại cục làm trọng, tạm thời cùng Hội Phục Mã Đả Long gì đó lo đối phó Thần Long hội. Chờ khi thành sự lão phu tất có cách giao phó với phái Hoa Sơn. Liên quan đến cái chết của sư phụ ngươi, cũng như giao phó về cái chết của Phương Hồng Lam với Không Động phái.
Quay trở lại Mã Nguyên Vũ, Vô Diện thư sinh chợt bảo:
- Lai lịch của lão phu như lúc nãy có nghe ngươi bảo là ngươi rất muốn tìm hiểu? Lão phu cũng có ý định sẽ phá lệ một lần và chỉ cho một mình ngươi biết. Ngươi cam đoan sẽ kín miệng, không bao giờ tiết lộ lai lịch của lão phu cho bất kỳ đệ tam nhân nào biết chứ?
Thừa hiểu đấy là vì Vô Diện thư sinh có điều kín đáo cần bàn, Mã Nguyên Vũ trong lòng tuy cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm nghị và giữ lễ, đáp lời Vô Diện thư sinh:
- Được tiền bối phá lệ, Mã Nguyên Vũ này thật cảm kích. Ằt hẳn tiền bối đã chọn sẵn một chỗ để chúng ta kín đáo gặp nhau?
Vô Diện thư sinh gật đầu và căn dặn bọn người Công Tôn Quỳnh, Phạm Hoàng:
- Bọn ngươi có thể lưu lại đây chờ một lúc, nhưng đừng khinh suất gây kinh động đến Thần Long hội. Chúng ta sẽ còn bàn về việc liên thủ đối phó với Mã Bình Nguyên sau này.
Và Vô Diện thư sinh hất đầu ra hiệu cho Mã Nguyên Vũ:
- Hãy đi theo lão phu!
Vút!
Vút!
Mã Nguyên Vũ theo chân và phát hiện Vô Diện thư sinh quả là đang thẳng hướng, nhắm vào chốn thâm u mà lão đã đến. Và đó là nơi Mã Nguyên Vũ từng đăm mắt nhìn do phát giác có một vài tiếng động khả nghi nhưng rất mơ hồ khiến chàng nhìn thì tuy có nhìn nhưng vẫn ngờ ngợ, không thể nào nhận biết đây là do Vô Diện thư sinh vô tình gây ra.
Vô Diện thư sinh vẫn cứ lao nhanh, chứng tỏ khá tinh thông địa hình, làm nhân vật vì mãi lao theo nên chẳng còn cơ hội nào dò xét địa hình xung quanh.
Được một lúc, có cảm nhận Vô Diện thư sinh như cố tình đi quá xa, Mã Nguyên Vũ toan lên tiếng gọi thì may thay ở phía trước Vô Diện thư sinh đã dừng lại.
Và không để Mã Nguyên Vũ nói tiếng nào, Vô Diện thư sinh chợt gọi:
- Ở đây có một vật rất lạ!
Mã Nguyên Vũ thấy Vô Diện thư sinh vừa nói vừa cúi đầu nhìn vào chỗ nào đó ngay dưới chân nhưng vì do Mã Nguyên Vũ phần thì dừng chân cách Vô Diện thư sinh nửa trượng, phần thì do chỉ nhìn thấy phía sau lưng của Vô Diện thư sinh nên không thể nào biết vật gì Vô Diện thư sinh đang nhìn.
Mã Nguyên Vũ vội khoa chân tiến lại gần Vô Diện thư sinh và cũng cúi nhìn như Vô Diện thư sinh đang nhìn:
- Vật nào lạ đâu, Thiếu...! Hự!
Vô Diện thư sinh đã lặng lẽ điểm vào Ma huyệt của Mã Nguyên Vũ.
Chỉ khi minh định Mã Nguyên Vũ không thể nào nhích động hoặc mở miệng phát thoại gì nữa, Vô Diện thư sinh mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Vật là chính là điều ta vừa làm cho ngươi đấy, Mã Nguyên Vũ! Hừ!
Phát hiện Mã Nguyên Vũ lúc này đang trợn trừng hai mắt, phẫn nộ và uất hận nhìn Vô Diện thư sinh là nhân vật vừa bất ngờ có hành vi bất lợi, Vô Diện thư sinh lùi lại, tránh ánh mắt nhìn của Nguyên Vũ và từ từ lên tiếng với vị thế kẻ trước người sau nhưng lại đứng sát cạnh nhau:
- Ngươi đáng lý phải chết từ một năm trước mới đúng. Cớ sao ngươi không những không chết mà còn bất thần xuất hiện, chẳng bàn qua với ta một tiếng nào, khiến trước mặt bao nhiêu người làm cho uy danh bao lâu nay của Vô Diện thư sinh đều bị trôi cả theo dòng nước? Đã vậy, trong khi ta đường đường là Vô Diện thư sinh, một nhân vật huyền thoại còn bị Mã Bình Nguyên đánh cho chạy dài, trái lại ngươi phần thì nhờ thủ đoạn quá cao minh phần thì dựa vào bản lãnh thượng thừa đã làm được một điều mà ta hiện thời chưa làm được.
Vô Diện thư sinh cứ thì thào nói vào tai Mã Nguyên Vũ, do song phương vẫn đứng sát cạnh nhau:
- Mà từ thuở nào chẳng vậy, ta thừa nhận chưa bao giờ ta có tâm cơ thủ đoạn như ngươi. Cứ lấy chuyện xảy ra lúc nãy mà nói, ta thán phục ngươi thật đấy. Ngươi là người quá nhẫn nại, nhẫn nại đến không ngờ. Chứ nếu là ta, chỉ cần một lần thôi, hễ ta thấy Mã Bình Nguyên uy hiếp sinh mạng những người ta yêu thích, ắt ta đã hùng hùng hổ hổ xuất hiện, đánh không lại cũng phải đánh chí ít là để minh chứng cho những giai nhân kia biết rằng ta là một trang nam nhi đại trượng phu có thừa khí phách và nhất là sẵn sàng xem cái chết nhẹ tợ hồng mao. Nhưng ngươi thì khác, vì ngươi biết đấy chỉ là kế khích nộ của Mã Bình Nguyên nên cho dù gã bỏ đi đôi ba lần ngươi vẫn ung dung nấp kín. Kín đến độ cả ta cũng phải nghĩ đến Mã Bình Nguyên là một gã hoang tưởng, đi sợ một nhân vật đã chết là Mã Nguyên Vũ. Và cũng suýt mấy lần ta toan cười vào thái độ sợ hão huyền của gã.
Nhưng cuối cùng thì sao, gã đúng, ta sai. Và nếu gã sợ tâm cơ thủ đoạn của ngươi một thì ta bái phục và khiếp sợ tâm cơ của ngươi đến mười phần. Vì thế, hừ...
Vô Diện thư sinh từ từ đặt một tay lên hậu tâm Mã Nguyên Vũ:
- Trời đã sinh ta sao còn sinh ngươi? Đừng oán hận ta, Mã Nguyên Vũ. Ngươi phải chết để cho uy danh của Vô Diện thư sinh sau này được nổi như sóng cồn. Chỉ khi ngươi chết thì lai lịch thật của ta mới mãi mãi được giữ kín. Ngươi yên tâm đi, mọi tâm nguyện chưa hoàn thành của ngươi vì ta đã biết nên ta sẽ làm thay. Hãy yên tâm vì đây là chỗ rất kín đáo, ta đã cất công tìm riêng cho một mình ngươi. Vĩnh biệt.
Vô Diện thư sinh không nhả kình, có lẽ vì sợ tạo thành tiếng động khiến hành vi bất minh này bị bại lộ chăng?
Vô Diện thư sinh chỉ lặng lẽ nhấc Mã Nguyên Vũ lên và ném thật êm thắm qua bên kia gộp đá trước mặt Mã Nguyên Vũ.
Bên kia gộp đá là một địa huyệt sâu hun hút. Đúng là Vô Diện thư sinh đã cất công chọn lựa và tìm ra một địa điểm lý tưởng. Và lúc Mã Nguyên Vũ rơi vào địa huyệt, quả thật chẳng có một tiếng động cỏn con nào phát ra. Có chăng chỉ là tiếng gió ù ù thổi ngược lên, lọt qua tai Mã Nguyên Vũ mà thôi.
Vù...
Đang rơi như thế, Mã Nguyên Vũ không thể không kinh tâm khi phát hiện từ một vách của địa huyệt chợt có một loạt nhu kình nhẹ nhàng đẩy thân hình Mã Nguyên Vũ là là bay chếch qua vách địa huyệt bên kia.
Ào...
Liền lúc đó, từ vách địa huyệt, nơi Mã Nguyên Vũ bị bay chếch qua và sắp va vào chợt có hai cánh tay đưa ra để đột ngột túm vào Mã Nguyên Vũ.
Vẫn chưa hết những điều quá ư là kỳ lạ. Vì ngay khi Mã Nguyên Vũ bị hai cánh tay kia nắm giữ thì có một tảng đá đột ngột long ra khỏi vách địa huyệt để ào ào rơi luôn xuống đáy địa huyệt.
Vù...
Một lúc sau, tảng đá rơi chạm đáy, phát vọng ngược lên trên thành một tiếng động âm âm.
Phịch...
Tiếng động phát từ địa huyệt là một chỗ kín dĩ nhiên phải vang thoát lên trên, đến tận miệng địa huyệt.
Vì thế lập tức có tiếng Vô Diện thư sinh trầm trầm vang xuống:
- Lần này ta tin chắc mới là lần vĩnh biệt thật sự giữa ngươi và ta. Vĩnh biệt...!
Sau đó vạn vật chìm vào yên lặng. Phải đến một khắc sau sự yên lặng mới bị phá vỡ bởi một vài lời đối thoạt khó hiểu và dĩ nhiên chúng được phát ra từ ít nhất là hai nhân vật đã bất ngờ có mặt đúng lúc để giúp Mã Nguyên Vũ thoát cái chết đã rõ mười mươi.
Một người thì có giọng ồm ôm, cho dù người này đã cố ý phát thoại thật khẽ:
- Thế nào?
Nhân vật đang ngồi cạnh Mã Nguyên Vũ, cũng chui rúc người vào một hõm đá có lẽ chỉ vừa đủ chỗ cho hai người, bấy giờ mới the thé lên tiếng:
- Đúng là diệu kế, nhưng còn phải xem có bị sơ hở nào không?
Ở trên miệng địa huyệt chợt có giọng khào khàn đưa xuống:
- Không có sơ hở. Tiểu tử sao rồi?
Giọng the thé đáp:
- Vẫn còn lành lặn. Chỉ sợ lão Đại khó có thể thuyết phục được y.
Giọng ồm ồm từ vách địa huyệt bên kia, nơi đã phát ra nhu kình đẩy Mã Nguyên Vũ bay chếch qua bên này bỗng thở hắt ra một tiếng:
- Tiểu tử là người có đầy đủ tâm cơ. Bọn ta không cần thuyết phục, cứ muốn thế nào nói đấy. Nếu tiểu tử hiểu minh bạch ắt tự ý chấp thuận.
Giọng khào khào lại vang xuống:
- Lên được chưa?
Giọng the thé bảo:
- Tình hình bên ngoài nếu đã ổn thì lên thôi.
Giọng ồm ồm chép miệng:
- Không ổn cũng phải lên. Lão Đại đã sắp nguy đến nơi rồi, cần phải đưa tiểu tử đến chỗ lão Đại gấp. Đưa dây xuống đi lão Tam!
Giọng khào khào sắp đặt:
- Lão Tứ lên trước, sau đến lượt Nhị tỷ và tiểu tử cùng lên. Bắt được dây chưa lão Tứ!
Không có tiếng đáp, chỉ một lúc sau mới có giọng ồm ôm vang từ trên vang xuống:
- Nhị tỷ hãy bắt lấy dây này. Đừng lo, ta và lão Tam cộng lại cũng đủ hai tay, thừa khả năng đưa Nhị tỷ và tiểu tử cùng lên.
Giọng the thé chỉ lên tiếng đáp khi đã giữ Mã Nguyên Vũ trong một tay với tay còn lại đã nắm chắc vào sợi dây vừa được thòng xuống đến tận hõm đá:
- Hừ! Sao ta không lo khi đây là cơ hội duy nhất cho chúng ta báo thù phục hận? Kéo lên đi.
Chỉ khi được kéo lên đến tận miệng huyệt, Mã Nguyên Vũ dù rất cảm kích ơn cứu mạng nhưng không thể nào ngờ là có của những nhân vật đột ngột xuất hiện như thần nhân, nhưng khi nhìn rõ nhân dạng của họ thì hỡi ơi, phải gọi họ là quái nhân mới đủ để tả hết hình thù kỳ quái của họ.
Họ đâu còn là người nữa, nếu chỉ xét về nhân dạng bên ngoài.
Bất quá do họ từng phát thoại nói thành tiếng người như Mã Nguyên Vũ vừa nghe, nên đó là phần duy nhất để đề quyết họ vẫn là con người. Kỳ như những phần khác thuộc về cơ thể con người của họ thì hoàn toàn dị dạng, giống quỷ nhiều hơn là giống người.
Như nhân vật có giọng ồm ôm chẳng hạn, đó là một nhân vật có lẽ đã cao niên, nhưng do khắp đầu toàn là những vết sẹo bỏng nên không có sợi tóc nào mọc ra để tạo thành mái tóc dày màu trắng bạc của thời gian như đôi lông mày bạc trắng vẫn ngạo nghễ ngự trị trên hai hố mắt chẳng còn một mi mắt nào cả. Chưa hết, ngũ quan của nhân vật này cũng mọc lệch lạc, tay thì chỉ còn lại một, kém thế hơn so với đôi chân còn đến một cái rưỡi.
Cũng dị dạng không kém gì nhân vật có giọng nói ồm ồm, chủ nhân của giọng khào khào thì mang đầy những vết sẹo do cháy bỏng ở khắp mặt và cổ, khiến thanh quản của người này bị tác động, làm cho thanh âm trở nên khào khào. Và nhân vật này cũng có một chân rưỡi cộng với một tay thay cho tứ chi phải có đủ bốn.
Giọng khào khào chợt vang lên khi chủ nhân của nó dùng cánh tay duy nhất đỡ lấy Mã Nguyên Vũ từ tay của nhân vật được gọi là Nhị tỷ:
- Ngươi sẽ còn kinh hãi hơn khi nhìn thấy thân hình tuyệt vời thê thảm của nhị tỷ và lão đại bọn ta. Nhưng chỉ cần ngươi kinh hãi đạt mức độ này là đủ tốt rồi. Vì bọn ta đỡ phải phí thời gian thuyết phục ngươi. Giờ thì đi đến chỗ lão đại trước đã. Ngươi chịu khó với cảnh vẫn còn bất động như thế này thêm một lúc nữa nha. Vì bọn ta e chưa đủ năng lực giúp ngươi giải khai huyệt đạo ngay lúc này. Đi nào! Lão Tứ!
Vút.
Dù chỉ có một chân rưỡi nhưng quái nhân lão Tam vẫn có thể vận dụng khinh công đưa Mã Nguyên Vũ đi thật nhanh, theo kịp lão Tứ đang dẫn đường.
Và đây là cơ hội cho Mã Nguyên Vũ nhìn qua nhân vật dị hình dị dạng thứ ba được gọi là lão Tứ, lão Tam kính cẩn gọi là Nhị tỷ.
Nhị tỷ không có hai chân, bù lại cho đôi tay vẫn còn đầy đủ. Vì thế chính lão Tứ có giọng ồm ồm đang đưa Nhị tỷ đi, như cách lão Tam có giọng khào khào vận dụng để đưa Mã Nguyên Vũ đi. Nghĩa là cả hai cùng được xách bổng lên, khiến Mã Nguyên Vũ nhìn thấy hai ống quần bay phất phơ đến tận bẹn của nhân vật Nhị tỷ. Có một đôi lần vị Nhị tỷ quay đầu lại để nhìn quanh làm Mã Nguyên Vũ có dịp tận mắt mục kích thế nào là thân hình tuyệt vời thê thảm của Nhị tỷ.
Nhị tỷ không còn ngũ quan. Hay nói đúng hơn thì tai vẫn nghe tuy không còn vành, mắt vẫn thấy dù bị vết sẹo cháy bỏng suýt làm díp cả hai mắt lại, mũi bị khoét, cũng như hai vành môi, chỉ còn lại những hốc vừa sâu vừa đỏ lòm lòm càng nhìn càng thêm kinh tởm.
Vậy mà từ hốc miệng đỏ lòm đó, âm thanh the thé vẫn phát ra:
- Không thể nhanh hơn nữa được sao lão Tứ? Lão Đại không còn bao lâu nữa đâu.
Lão Tam, lão Tứ thi triển khinh công nhanh hơn. Và điều này làm cho Mã Nguyên Vũ tình cờ nhận ra xuất xứ khinh thân pháp của lão Tứ.
Thật giống thứ khinh thân pháp từng được Lệnh Hồ Triển vận dụng. Không lẽ lão Tứ là người có xuất xứ từ Bắc Hải?
Câu nghi vấn ngấm ngầm của Mã Nguyên Vũ mãi khi đến chỗ lão Đại mới dần sáng tỏ.
Nơi lão Đại ẩn thân, hay nói đúng hơn thì đó là nơi được ba quái nhân Nhị, Tam Tứ chọn cho lão Đại nằm chính là một thạch động cực kỳ lạnh lẽo. Vì cạnh đó là một dòng suối nước quanh năm mù mờ sương vụ.
Lão Tam đặt Mã Nguyên Vũ xuống cạnh nơi lão Đại nằm bất động. Lão Tam lên tiếng:
- Lão Đại chết chưa?
Hình hài bất động nọ với toàn thân chẳng có lấy một mảnh vải che thân, để lộ toàn là sẹo với sẹo khoét sâu vào đến tận xương cốt, vẫn thều thào lên tiếng:
- Hắc Cốt Tôn Giả đâu dễ chết bởi chính công phu tuyệt kỹ của chính mình? Là Mã Nguyên Vũ đấy ư?
Lão Tam cười khào khào:
- Bọn ta có một lợi thế là vô tình trở thành ân nhân cứu mạng cho tiểu tử. Chuyện kia ắt hẳn sẽ thành sự.
Nhị tỷ the thé bảo:
- Nhờ bám theo tiểu tử khả ố nên bọn ta phát hiện tiểu tử này. Lại nhờ bám theo tiểu tử này nên bọn ta phát hiện quái vật Vô Diện thư sinh bất đồ có hành tung khả nghi. Lại bám theo Vô Diện thư sinh thì phát hiện quái vật cứ mãi chú tâm tìm một vài địa điểm mà nơi nào nơi nấy đều là chỗ có thể gọi là thiên hạ địa nhất hiểm địa.
Lão Tứ cười ồm ồm:
- Bọn ta nghi Vô Diện thư sinh lần đầu tiên có hành vi bất minh, bèn chia nhau ra hành sự. Lão Tam thì lẻn bám theo quái vật, ta và Nhị tỷ thì tìm cách chui xuống một địa huyệt ẩn trước. Nhờ đó khi biết chính tiểu tử chúng ta đang cần lại là người đã bị Vô Diện thư sinh hãm hại bằng cách xô xuống địa huyệt, ta và mụ Nhị lập tức ra tay giải nguy.
Cũng ném luôn một tảng đá xuống địa huyệt, tạo thành tiếng động để lừa quái vật Vô Diện thư sinh khiến quái vật thêm tin chắc tiểu tử đã tan xương nát thịt mà chết. Quá thuận lợi phải không lão Đại?
Lão Đại, Hắc Cốt Tôn Giả đung đưa ánh mắt lờ đờ nhìn Mã Nguyên Vũ:
- Riêng việc dò xét thì thế nào?
Nhị tỷ đáp:
- Tốt. Tiểu tử này và tiểu tử kia như được trời sinh ra để đối chọi nhau. Tiểu tử kia tuy thân thủ cao minh hơn nhưng về tâm cơ thủ đoạn thì kém tiểu tử này.
Lão Tam nói kế tiếp:
- Cần phải biết thêm là tiểu tử này hoàn toàn không liên quan gì đến Mã gia hoặc Hồng gia. Trái lại, như tiểu tử đã biết ả tiện nhân Trang Phù Dung vừa là Mã phu nhân, vừa là Hồng phu nhân và cũng là phu nhân của Hội chủ Thần Long hội. Chỉ nhiêu đó thôi là cũng hiểu tiểu tử hoàn toàn không ngần ngại nếu có cơ hội đoạt mạng ả, báo hận thay cho bốn người chúng ta.
Lão Tứ thì ồm ồm đắc ý:
- Đấy là chưa nói tiểu tử này đang thù Vô Diện thư sinh. Chúng ta vô ngại chuyện tiểu tử có thể vì lời khuyên ngăn nếu có của quái vật Vô Diện thư sinh để cố tình bỏ qua chuyện thay chúng ta phục thù.
Lão Đại vẫn lo:
- Nhưng còn lão Thiên Cang thì sao? Kể cả lão quỷ Tiên gia nữa?
Nhị tỷ bảo:
- Lão đại Thiên Cang chết rồi. Là do tiểu tử này tự kể và cho biết rằng lão Thiên Cang vì lo cho muôn vạn sinh linh nên đã cùng bào đệ song sinh là Vô Diện thư sinh đời đầu quyết triệt hạ hai loài quái vật thời cổ đại, để cùng chịu chung một cơn địa chấn hủy diệt.
Lão Tam nói thêm:
- Về Mộ Dung Tiên thì Thiên bất dung gian đảng, thế nào lão cũng bị tiểu tử khả ố lập mưu sát hại như đã tuần tự hãm hại bốn người bọn ta. Yên tâm đi, nhị hổ tranh lâm ắt hai chỉ còn một. Và một đó chắc chắn phải là tiểu tử tuy trẻ người nhưng già thủ đoạn. Sẽ đến lượt y bị tiểu huynh đệ của chúng ta cho nếm mùi đau khổ. Thế nào?
Lão Đại gượng cười:
- Sao không nghe tiểu tử lên tiếng?
Lão Tứ giải thích:
- Tiểu tử bị Vô Diện thư sinh điểm huyệt bằng thủ pháp độc môn. Bọn ta đều bị suy giảm chân lực trầm trọng, nào có ai dám khinh suất giải huyệt cho y, nhỡ họa hổ bất thành lại hóa ra họa cẩu?
Lão Đại gắt:
- Chỉ giải khai Á huyệt cũng không được sao?
Mã Nguyên Vũ đột ngột tự lên tiếng:
- Không phải phiền đến chư vị bận tâm. Nhưng ân cứu mạng quả là điều tại hạ không thể bỏ qua. Vì thế...
Mã Nguyên Vũ thản nhiên đứng lên và lần lượt quay đầu nhìn từng quái nhân:
- Tại hạ đã hiểu dụng ý của chư vị là gì. Hãy yên tâm, Mã Bình Nguyên, mẫu thân gã là Trang Phù Dung, đương nhiên cả nhân vật Vô Diện thư sinh vừa ra tay ám hại tại hạ, những nhân vật này lẽ tất yếu tại hạ không thể buông tha. Và nếu đó là những gì chư vị định cùng tại hạ thương lượng, những lời tại hạ vừa nói ắt hẳn đã đủ cho chư vị hài lòng? Cáo biệt.
Bốn quái nhân nọ nếu chỉ có năm bảy phần ngỡ ngàng trước việc Mã Nguyên Vũ có thể tự giải khai huyệt đạo, thì lúc này còn ngỡ ngàng nhiều hơn. Do đó hầu hết đều bất động, không ai biết phải nói thêm lời nào và mặc nhiên họ cũng thừa nhận câu chuyện đến đây vì đã kết thúc nên Mã Nguyên Vũ có lời nói cáo biệt cũng là điều không còn gì để bàn cãi.
Tuy vậy vẫn có lão Đại là nhân vật duy nhất lên tiếng:
- Ngươi hãy nán lại một lúc, vì ta còn có điều muốn nói. Nếu ngay khi ta nói xong ngươi vẫn giữ nguyên thành kiến và thái độ này ta quyết không làm mất thêm thời gian của ngươi nữa.
Mã Nguyên Vũ quay lại, lặng lẽ nhìn vào hình hài nằm bất động từng là Giáo chủ Hắc Cốt giáo, vang danh là Hắc Cốt Tôn Giả. Và Mã Nguyên Vũ cứ lặng im nhìn như thế, tỏ thái độ sẵn sàng chờ nghe lão Đại nói mau, nhưng sau đó thì đừng mong chàng thay đổi thái độ.
Hiểu rõ tâm trạng của Mã Nguyên Vũ, lão Đại dù là thều thào vẫn nói ngay và nói thật thẳng vào chính đề.
- Thứ nhất, ta biết ngươi thừa thông tuệ để tự đoán ra bốn người bọn ta là những ai, tại sao ra nông nỗi này, và ngươi đang ngấm ngầm miệt thị, bảo bọn ta gặp kết cục như thế này là đúng. Đó là thành kiến, là định kiến của ngươi, ta biết là khó thay đổi nhưng ta thiết nghĩ nếu ngươi thật sự thông tuệ thì ngươi lẽ ra nên tự thay đổi. Thứ hai...
Mã Nguyên Vũ vội ngắt lời:
- Chờ đã, đừng vội chuyển qua vấn đề khác nếu vấn đề thứ nhất chưa minh bạch.
Lão Đại cười lạt, là nụ cười do Mã Nguyên Vũ tự đoán, chứ kỳ thật lão ta là người chẳng có ngũ quan, giống như mụ quái nhân Nhị tỷ, nên lão có cười hay không cười chẳng có gì khác biệt để phân biệt. Thêm một điều nữa khiến Mã Nguyên Vũ dám đoán là lão vừa có cái cười lạt chính là câu nói mai mỉa đang thốt ra với Mã Nguyên Vũ. Lão bảo:
- Vẫn có câu kính lão đắc thọ, ý ta muốn nói dù ngươi có là người thư thế nào đi nữa, võ công và tâm cơ có cao minh đến đâu đi nữa thì ngươi vẫn là một đứa trẻ so với tất cả bốn người bọn ta đây. Vì thế, hãy chịu khó kính cẩn lắng nghe từng lời bọn ta giáo huấn. Chính nhờ điều đó, không nhiều thì ít ngươi cũng nhận thức được rằng ở bọn ta vẫn còn một số điều, một vài phương diện đáng để ngươi lĩnh hội.
Và lão thở ra:
- Đồng ý bọn ta đều là ác nhân, từng có ý đồ độc bá thiên hạ. Nhưng ác nhân cũng có nhiều loại, ở nhiều độ tuổi. Bọn ta đã cao niên, có giáo huấn ngươi một ít cũng đâu phải là quá đáng.
Mã Nguyên Vũ giật mình, đoạn gật gù:
- Là tại hạ sai. Tuy vậy, nghe thì tại hạ nguyện lắng nghe nhưng nếu bảo tại hạ sau đó phải thay đổi thành kiến, xem việc hành ác suốt thời gian qua của chư vị là có nguyên do đáng được bỏ qua thì không bao giờ.
Lão Đại lại cười, và lần này Mã Nguyên Vũ đoán là lão cười hài lòng, cũng có thể là cười đắc ý. Vì lão nói:
- Ngươi đã có một ít thay đổi, tốt lắm. Đủ cho thấy bọn ta quyết định chọn ngươi quả là quyết định duy nhất không sợ lầm. Được rồi, giờ ngươi muốn nói gì cứ nói. Ta nghe.
Mã Nguyên Vũ thở ra nhè nhẹ:
- Đúng như tôn giá vừa nói, tại hạ đã tuần tự đoán ra chư vị là ai. Tuy chưa xác quyết nhưng tại hạ có thể đoán chắc chư vị là những ác nhân từng gây kinh hoàng và chấn động khắp võ lâm. Một người thì là Giáo chủ Hắc Cốt giáo, Hắc Cốt Tôn Giả.
Lão Đại ậm ừ:
- Là ta!
Mã Nguyên Vũ nhìn qua lão Tứ:
- Tôn giá đã thi triển thân pháp Ẩn Long Quá Hải, tôn giá hoặc là Bắc Hải Tuyệt Vương hoặc...
Lão Tứ cười ồm ồm:
- Ta là bào đệ, là sư đệ của Bắc Hải Lãnh Tuyệt Vương. Ngươi đoán khá đấy.
Mã Nguyên Vũ lại nhìn qua lão Tam và Nhị tỷ:
- Vì đã có một người là liên quan đến Lãnh Tuyệt Vương nên nhị vị tôn giá hẳn cũng có liên quan với nhị vương còn lại, cho đủ Tam Ma Vương ba mươi năm trước đã bị Vô Diện thư sinh triệt hạ?
Lão Tam khào khào bảo:
- Quái Tăng Vương Tây Vực là tiểu sư thúc của ta. Nhưng không phải bối phận đó làm Quái Tăng Vương có bản lãnh cao minh mà thật ra Quái Tăng Vương quả là bậc đệ nhất anh tài của Tây Vực.
Mụ quái Nhị tỷ cũng the thé tự thừa nhận thân phận:
- Trượng phu ta, Đại Mạc Kim Ưng Phiên Vương lẽ ra không dễ bị Vô Diện thư sinh sát hại nếu phu phụ ta đừng vì một ít ngộ nhận phải cách chia một thời gian. Và chỉ cần có ta phụ lực vào, hé... hé... ắt hẳn lần đó Vô Diện thư sinh đã chết.
Mã Nguyên Vũ gật gù:
- Vì cùng chung một kẻ thù, lại nghi ngờ Vô Diện thư sinh chính là Thiên Cang Thượng Nhân hóa thân, tam vị đã bị Hắc Cốt Tôn Giả lôi kéo, thuyết phục, vừa cùng nhau lo đối phó chung một kẻ thù vừa có tham vọng sau này đồ bá võ lâm. Sau lại tự ý chuốc lấy thảm họa vì tìm cho được hậu nhân đệ tam đại của Ma Thế Tôn Nghịch Hành là lão Tiên gia Mộ Dung Tiên. Ác lai ác báo, chư vị làm chư vị chịu, còn mong tại hạ cảm thông và thay đổi thái độ là sao?
Lão Đại cười:
- Đó là vì ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Bọn ta chỉ toan tính chuyện độc bá võ lâm khi nào thanh toán xong cừu thù. Không như Mộ Dung Tiên hoặc Trang Phù Dung vẫn luôn xem chuyện báo thù là thứ yếu. Đấy là hai kẻ luôn nuôi mộng đồ bá, vì thế sẵn sàng hành xự bất chấp thủ đoạn, không thiết gì đạo lý hoặc nghĩa khí.
Mã Nguyên Vũ cau mày:
- Khác nhau như thế nào giữa hai thái độ này?
Mụ Nhị tỷ bảo:
- Khác nhau xa. Tỷ như ngươi, ta nghe nói trước kia ngươi vì muốn báo thù cho Mã gia và Hồng gia nên ra tay có phần độc ác, thử hỏi một khi chuyện báo thù đã hoàn thành, ngươi sẽ có ý định gì?
Mã Nguyên Vũ đáp ngay không một chút chần chừ:
- Tại hạ vẫn tiếp tục hành hiệp, diệt ma vệ đạo.
- Hành hiệp nhiều và diệt trừ ác ma nhiều để làm gì?
Mã Nguyên Vũ cười nhẹ:
- Dĩ nhiên là để người người khắp võ lâm được hưởng thái bình.
- Họ được hưởng điều đó từ ngươi, ắt hẳn họ phải ngưỡng mộ, nhất mực cảm kích ngươi.
Mã Nguyên Vũ mơ hồ hiểu mụ Nhị tỷ muốn dẫn câu chuyện đến đâu nên đáp nhận trước:
- Quân tử thi ân bất cầu báo, vì thế...
Mụ Nhị tỷ xua tay:
- Ngươi không cần báo đáp nhưng họ vẫn muốn thì sao? Và vì thế họ đồng lòng với nhau, suy cử ngươi làm Minh chủ võ lâm thì sao?
Mã Nguyên Vũ cũng xua tay:
- Tại hạ sẽ thẳng thắn khước từ.
Lão Đại cười khù khù:
- Đó là điểm duy nhất khác giữa ngươi và bọn ta. Và dĩ nhiên đây là điều ta không hề muốn thấy ở ngươi có sự thay đổi. Vả chăng, bọn ta từng toan tính, nếu bọn ta báo thù xong, diệt trừ Vô Diện thư sinh xong mà vẫn toàn mạng, dĩ nhiên bao nhiêu người từng oán hận Vô Diện thư sinh sẽ vì cảm kích bọn ta nên suy tôn bọn ta làm Minh chủ của họ. Đến lúc đó bọn ta đâu dại mà chối từ. Đó là điểm khác biệt, và kỳ dư gì còn lại giữa bọn ta và ngươi đều hoàn toàn giống nhau. Ngươi không phản bác chứ?
Mã Nguyên Vũ thở dài:
- Thật đúng với câu, ranh giới giữa tà và chánh chỉ là một đường tơ kẽ tóc.
Lão Đại gật đầu:
- Giờ thì nói qua Trang Phù Dung. Ả là cô nhi được Quái Tăng Vương thu làm đồ đệ, sau lại được Bắc Hải Lãnh Tuyệt Vương nhận làm nghĩa nữ. Khi hai nhân vật này chết, ả oang oang bảo là muốn báo thù cho cả Tam Ma Vương, nên nài nỉ và thuyết phục mụ kia, phu nhân của Đại Mạc Kim Ưng Phiên Vương chân truyền tuyệt học cho ả. Nhưng ả quá kém, chẳng có gì ở trong đầu nên bao công phu ả luyện chỉ dừng ở mức độ là ghi nhớ. Hết.
Tiếc thay, bù vào đó ả lại có một bàn tọa tuyệt hảo. Ả dựa vào Tam Ma Vương, lân la mê hoặc ta. Vậy là ả có thêm tuyệt kỹ Độc Thủ Hắc Cốt. Sau đó cũng nhờ vào số vốn trời cho, ả loại bỏ ta để tiếp cận Mộ Dung Tiên. Đây chính là bà già kẻ cắp gặp nhau, ả mất hết vốn liếng mà chẳng được gì, vì Mộ Dung Tiên quá uyên thâm, không bị nhan sắc của ả làm cho mụ mị nên lão cũng giữ nguyên tuyệt học truyền gia cho riêng lão. Mãi sau này ả mới có thêm cơ hội lần thứ hai. Đó là khi Mộ Dung Tiên bảo ả tìm về cho lão một tiểu hài. Ả tương kế tựu kế, đưa luôn Mã Bình Nguyên về cho lão. Ở đây có điều lạ, là Mộ Dung Tiên tuy thừa biết Mã Bình Nguyên là cốt nhục giữa ả kia và Mã gia, một gia phái đã bị Mộ Dung Tiên cho lệnh tiêu diệt, nghĩa là Mã Bình Nguyên sau này nếu am hiểu sự thật sẽ oán thù lão, vậy mà lão vẫn ngang nhiên trao truyền toàn bộ tuyệt kỹ cho Mã Bình Nguyên sẽ là kẻ tử thù với lão. Bọn ta suy nghĩ mãi vẫn không đoán ra chủ ý của lão. Lạ thật.
Mã Nguyên Vũ cười lạt:
- Người thì có thể lầm chứ Thiên ý tuyệt đối không lầm. Thế mới nói, Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu. Đó là Thiên ý khiến sau này lão Mộ Dung Tiên phải tự chuốc quả.
Đâu có gì lạ.
Lão Đại chợt chuyển đổi đề tài, bằng cách đột ngột hỏi Mã Nguyên Vũ:
- Ngươi cho rằng Mộ Dung Tiên tất bị Mã Bình Nguyên mưu hại?
Mã Nguyên Vũ gật đầu:
- Trừ phi Mộ Dung Tiên ra tay trước đề phòng ngừa hậu hoạn. Bằng không, chắc chắn lão sẽ bị Mã Bình Nguyên ám hại.
Lão Đại lại hỏi:
- Vậy thì bọn ta chẳng còn nhờ đến ngươi, lão Mộ Dung Tiên cũng chuốc hoạ? Nhưng còn Mã Bình Nguyên thì sao? Ngươi có đủ bản lãnh để đối phó chăng? Huống hồ chi, y còn có cả Thần Long hội do ta sáng lập, lúc này đã trở thành lực lượng hậu thuẫn đáng ngại, luôn nghe lệnh y, ngươi đối phó được chăng?
Mã Nguyên Vũ thở ra nhè nhẹ:
- Tôn giá có chủ ý gì khi hỏi quá rõ về bản lãnh song phương?
Lão Đại hỏi ngược lại:
- Ngươi đoán được chăng?
Mã Nguyên Vũ gật đầu:
- Tại hạ được biết tôn giá e chẳng còn chi trì được bao lâu. Vậy phải chăng ý của tôn giá là muốn truyền chỗ nội lực còn lại ít ỏi của tôn giá cho tại hạ?
Lão Đại cười lạt:
- Không riêng gì ta, mà là cả bốn người bọn ta đã cùng có ý này. Ngươi không muốn nhận?
Mã Nguyên Vũ lại gật:
- Không. Vì định kiến của tại hạ về chưa vị vẫn không thay đổi. Do đó, một là tại hạ không muốn nhận, hai là tại hạ không dám nhận.
Lão Đại giật mình:
- Không dám? Tại sao?
Mã Nguyên Vũ cười:
- Vì chư vị nếu lần lượt trao truyền ắt sẽ có người vì vị kỷ, sẽ giữ lại cho bản thân một ít. Rồi vì ý nghĩ này tại hạ đã nói ra nên cả bốn vị ắt sẽ có một trong hai thái độ sau đây.
Lão Tam cau mặt:
- Là hai thái độ nào?
Mã Nguyên Vũ đáp:
- Thái độ thứ nhất tuy không hại gì cho tại hạ, nhưng cũng không có lợi, là cả bốn vị đều giữ lại mỗi người một ít. Vậy thì tại hạ thà không nhận thì hơn.
Lão Tam gắt:
- Sao ngươi lại...
Lão Đại vội ngắt lời lão Tam:
- Cứ để tiểu tử nói tiếp. Nào!
Mã Nguyên Vũ nói:
- Thái độ thứ hai là sẽ có ai đó trong chư vị vì nghĩ tại hạ đã có ý ngờ, hoặc giả là tại hạ vì vẫn giữ nguyên định kiếm, xem chư vị là ác nhân, nên kẻ đó sẽ nhân cơ hội truyền lực để ngấm ngầm ám hại tại hạ. Đó là nguyên do khiến tại hạ thật tình không dám nhận.
Lão Đại nhìn Mã Nguyên Vũ lom lom:
- Ngươi cứ luôn đa nghi như thế sao?
Mã Nguyên Vũ lắc đầu:
- Đối phó với ác nhân nếu tại hạ không đa nghi cẩn trọng ắt hẳn tại hạ đã chết từ lâu rồi.
Lão Đại chợt hỏi:
- Giả như bọn ta lập thệ, quyết không hề có ý hại ngươi, trái lại chỉ muốn ngươi giết cho bằng được Mã Bình Nguyên hầu báo thù những gì y đã gây ra cho bọn ta, ngươi có nhận không?
Mã Nguyên Vũ lần lượt nhìn họ:
- Nhìn những vết sứt sẹo của chư vị, đấy là do Mã Bình Nguyên ban cho, để chư vị sống không ra sống, chết không ra chết?
Lão Tứ hậm hực:
- Đáng hận nhất là Mộ Dung Tiên cố tình làm ngơ, để tiểu tử Mã Bình Nguyên tha hồ dùng bọn ta làm vật thử nghiệm từng loại công phu gã luyện. Có cả những công phu trước thì bọn ta truyền sau là gã vận dụng thử nghiệm vào chính bọn ta. Nếu lão Đại không có một chỗ quanh năm mát lạnh thế này để dưỡng thương và kéo dài cuộc sống, có lẽ lão Đại đã chết từ hai năm trước.
Mã Nguyên Vũ ái ngại nhìn họ, sau đó chuyển mục quay nhìn lão Đại:
- Tại hạ sẽ nhận với một điều kiện.
Lão Đại có ý mừng:
- Là thế nào?
Mã Nguyên Vũ bảo:
- Chính tôn giá phải tiếp nhận nội lực do tam vị nghĩa đệ muội kia truyền cho. Sau đó tại hạ xin tiếp nhận từ một mình tôn giá. Thế nào?
Lão Đại cười gượng:
- Ngươi vẫn ngại có người ngấm ngầm hại ngươi?
Mã Nguyên Vũ ngập ngừng:
- Không hẳn là ngại, một khi chư vị vừa lập thệ. Nhưng thiết nghĩ, dù là truyền cho tại hạ hoặc cho tôn giá, bọn họ kể như đã mặc nhiên chấp nhận một kết cục duy nhất là chết, đúng không? Nếu là vậy, sao không vui vẻ chấp thuận đề suất của tại hạ để mọi nghi ngại cũng theo đó được tiêu tan?
Lão Đại hỏi:
- Sao ngươi chọn ta làm người tiếp nhận hộ ngươi mà không chọn ai khác trong số họ?
Mã Nguyên Vũ mỉm cười:
- Vì tôn giá là lão Đại. Vì tôn giá dù có là ác nhân nhưng vẫn có thái độ quân tử, đáng được tại hạ ngưỡng mộ là bậc anh hùng hảo hán. Tại hạ còn chọn ai khác ngoài tôn giá?
Lão Đại chợt hắng giọng:
- Bọn ngươi nghĩ sao?
Mụ Nhị tỷ thở ra:
- Ta chấp thuận, miễn sao đạt mục đích là được.
Đến lượt lão Tam:
- Nhưng tiểu tử phải hứa tự tay an táng bọn ta đấy.
Lão Tứ cười hài lòng:
- Chỉ cần nghĩ sẽ có ngày Mã Bình Nguyên chịu thống khổ vì tuyệt học của bốn người bọn ta gộp lại, lão Tứ này còn gì nữa mà không chấp thuận?
Lão Đại thở hắt ra:
- Vậy bắt đầu đi. Ai trước?
Mụ Nhị tỷ lên tiếng:
- Ta! Nhưng trước hết tiểu tử phải nghe khẩu quyết này, là chiêu duy nhất tối hậu của công phu Kim Sa Ưng Trảo công mà lâu nay ta vẫn giữ kín, chưa hé môi truyền thụ cho bất kỳ một ai.
Nghe xong khẩu quyết, Mã Nguyên Vũ cảm kích:
- Tiền bối có thể yên tâm được rồi. Đây là chiêu tại hạ sẽ dùng để hủy hoại dung nhan của mụ Trang Phù Dung và phế bỏ diện mạo anh tuấn của Mã Bình Nguyên.
Mụ Nhị tỷ bật cười:
- Ngươi vừa gọi ta là tiền bối? Tốt lắm, tốt lắm, chỉ như thế là quá đủ cho ta và lão Phiên Vương rồi. Nào!
Mụ truyền hết nội lực cho lão Đại và truyền cho đến lúc tắt cạn hơi thở.
Đến lượt lão Tam:
- Ta cũng có một đoạn khẩu quyết ngắn, nhưng đủ giúp ngươi hóa giải tuyệt kỹ Đại Thủ Ấn Hoạt Diêm La của Mã Bình Nguyên. Nghe đây.
Mã Nguyên Vũ sau đó cũng cảm kích gọi lão Tam là tiền bối:
- Hắn sẽ bị hủy hoại tứ chi, nếu đó là điều tiền bối muốn Mã Nguyên Vũ này thực hiện.
Lão Tam cười:
- Chỉ cần thế thôi, vì còn phần lão Đại và lão Tứ nữa! Hà hà...
Chờ lão Tam truyền lực cho lão Đại xong và đã chết, lão Tứ thở dài:
- Ta quá si dại, không giữ lại chút tuyệt học nào cho riêng bản thân. Chỉ có mỗi một điều bí ẩn này hy vọng sẽ giúp ngươi nếu phải đối phó với công phu Nghịch Hành Chuyển Dịch công mà Mã Bình Nguyên hoặc do chính Mộ Dung Tiên thi triển.
Mã Nguyên Vũ thật sự động tâm:
- Có cách khắc chế công phu đó ư?
Lão Tứ gật đầu:
- Công phu này lấy đại huyệt Thần Đường làm chủ đạo. Ngươi nếu có lợi khí, hoặc dùng chỉ kình cũng được cứ tấn công vào đại huyệt này ắt sẽ thu kết quả.
Mã Nguyên Vũ giật mình và lập tức đắm mình vào nỗi niềm suy nghĩ riêng tư.
Do đó, Mã Nguyên Vũ không hề biết tình thế của lão Tứ lúc này ra sao cho đến khi có tiếng của lão Đại gọi:
- Đến lượt ta cũng muốn truyền cho ngươi chiêu cuối cùng của pho Độc Thủ Hắc Cốt chưởng. Ngươi đang suy nghĩ điều gì thế?
Giọng nói sung mãn nội lực của lão Đại làm Mã Nguyên Vũ bừng tỉnh:
- À không, mà có!
- Không rồi lại có? Là thế nào?
Mã Nguyên Vũ ngập ngừng:
- Là địa điểm lão Mộ Dung Tiên đang lưu ngụ.
Lão Đại cười:
- Ta sẽ chỉ điểm. Nhưng trước hết hãy lắng nghe khẩu quyết.
Đợi truyền thụ khẩu quyết xong, lão Đại mới tự lăn người qua một bên và ngồi dậy:
- Dưới chỗ ta từng nằm là họa đồ cũng là cách vượt qua kỳ môn trận để tiến đến chỗ Mộ Dung Tiên đang tận hưởng mọi lạc thú cõi đời. Ta lưu sẵn là có ý truyền cho hậu nhân sau này, giả như có kẻ hữu duyên vô tình lạc bước đến đây. May đã có ngươi nên ở chốn cửu tuyền ta không phải mỏi mòn chờ đợi ngày tái ngộ Mộ Dung Tiên ở đó. Hãy ngồi lại đây cho ta truyền lực.
Mã Nguyên Vũ đưa mắt tìm lão Tứ:
- Lão Tứ vẫn chưa chết?
Lão Đại đáp:
- Y còn chút tâm nguyện chưa hoàn thành, có chừa lại một ít nội lực để thực hiện xong tâm nguyện đó. Y cố đợi nghe ngươi nói một vài lời cảm kích nhưng không nghe, vì dường như ngươi mãi nghĩ suy điều gì đó.
Mã Nguyên Vũ gật đầu:
- Tiền bối định truyền tất cả nội lực cho vãn bối theo phương cách nào?
Lão bảo:
- Khai Đỉnh đại pháp, hoặc nếu ngươi ngại thì cứ truyền qua Khí Hải hay Đan Điền cũng được. Vì truyền theo Khai Đỉnh đại pháp, qua Bách Hội huyệt e nguy hiểm hơn, khiến ngươi ngại.
Mã Nguyên Vũ cười:
- Bậc anh hùng hảo hán trọng nhất là chữ tín, một khi vãn bối đã tin đâu còn lo gì bị ám hại. Về vấn đề vãn bối vừa hỏi chỉ là mong tìm cách giữ càng lâu càng tốt các nguồn nội lực vừa khác về xuất xứ vừa có sai biệt về tâm pháp. Chí ít phải lưu giữ cho đến khi diệt trừ xong bao thù nhân cho cả vãn bối và cho chư vị tiền bối. Kẻo không thôi hao tâm huyết của chư vị đều đổ sông đổ biển, vì những loại nội lực dị biệt đó hoặc sẽ tiêu tan hoặc sẽ tự diệt lẫn nhau.
Lão Đại gật đầu:
- Kiến văn của ngươi về võ học cũng khá uyên thâm đấy. Ngươi đã nghĩ được phương cách nào thích hợp chưa?
Mã Nguyên Vũ ngồi xuống trước mặt lão Đại:
- Vãn bối chọn phương cách thứ nhất, vì với phương cách này vãn bối sẽ vận dụng được ngay và có thể giữ chí ít là ba ngày.
Lão Đại chau mày:
- Chỉ ba ngày thôi sao?
Mã Nguyên Vũ tự tin:
- Chỉ một ngày là đủ, huống chi lại có đến ba ngày. Mã Bình Nguyên nếu đủ thông tuệ thì đừng bao giờ để vãn bối chạm mặt trong thời gian này. Vì sao tiền bối biết chăng?
Lão Đại động tâm:
- Ngươi còn một tuyệt kỹ lợi hại bấy lâu nay vẫn giữ kín, chưa thi triển lần nào ư?
Mã Nguyên Vũ chợt hạ thấp giọng:
- Không sai. Đó là tuyệt học một đời của Thiên Cang Thượng Nhân cùng bào đệ là Vô Diện thư sinh sau khi lĩnh hội nghĩ ra. Xem đây!
Mã Nguyên Vũ lấy ra hai thanh tiểu kiếm, một đã có sẵn từ lâu và thanh thứ hai là do Thiên Cang Thượng Nhân trao truyền.
Mã Nguyên Vũ đặt hai thanh kiếm nằm ngay ngắn trước mặt:
- Đây gọi là tuyệt kỹ Thiên Cang - Vô Diện Song Phi Kiếm Đoạt Song Long, được điều động toàn bằng nội gia chân khí, sẽ lấy đầu kẻ địch trong vòng mười trượng. Và sẽ đạt mức hai mươi trượng nếu có thêm toàn bộ nội lực do chư vị tiền bối truyền cho.
Lão Đại giật mình:
- Là thuật phi kiếm thượng thừa ư? Ngươi đã tự khai thông Nhị mạch Nhâm Đốc, đả thông sinh tử huyền quan?
Mã Nguyên Vũ lắc đầu:
- Đâu phải dễ thế, tiền bối. Nhưng một thời gian nữa thì được, ắt phải có một ngày như thế.
Mã Nguyên Vũ chợt bảo:
- Chúng ta có thể bắt đầu được rồi.
Lão Đại đặt tay lên đỉnh đầu của Mã Nguyên Vũ và bắt đầu truyền lực.
Và với cách truyền lực này, cả hai đương nhiên cùng ngồi nhắm chặt mắt.
← Hồi 21 | Hồi 23 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác