Vay nóng Tima

Truyện:Tuyệt đại song kiêu - Hồi 091

Tuyệt đại song kiêu
Trọn bộ 130 hồi
Hồi 091: Ôm Cây Chờ Thỏ
3.00
(một lượt)


Hồi (1-130)

Siêu sale Lazada

Bạch Phu Nhân từ lúc đầu, đứng một bên nhìn Bạch Sơn Quân hành động.

Bà không nói năng gì, chỉ cười thôi.

Nhưng, đến bây giờ, thì bà không còn bất động nữa được.

Bà bước tới, vỗ tay lên vai Bạch Sơn Quân, cười nhẹ, bảo:

- Đủ rồi! Đủ lắm rồi! Không lẽ ngươi định mượn giả làm thật? Nhân công thỏa mãn tư? Thừa nước đục, mò cá phải không? Ta không chịu đựng nổi nữa đâu nhé, ngươi phải biết, vượt qua một giới hạn nào đó, người đàn bà không thích ghen cũng phải ghen!

Bạch Sơn Quân cười hì hì, buông tay, rồi lắc đầu:

- Xem ra, tiểu tử quả thật là mất lý trí rồi!

Bạch Phu Nhân gật đầu:

- Ta cũng nghĩ thế! Chứ nếu không thì, với tính khí cố định của hắn, hắn khi nào lại chịu để cho bọn đồng môn bị khinh khi như vậy?

Bà vỗ vào mình Thiết Bình Cô, như ve vuốt, cười tươi, thốt:

- Một trò đùa đấy thôi, không hơn không kém, ngươi đừng oán hận lão ta!

Thiết Bình Cô nhắm mắt lại.

Đôi giòng lệ từ từ trào mi, cuộn dài theo má.

Bạch Phu Nhân cau mày:

- Ngươi xem đây, ngươi làm cho vị tiểu cô nương tức uất đến đổ lệ đấy!

Bạch Sơn Quân cười ha hả:

- Nếu nàng tức uất, thì cứ cởi y phục của ta mà trừ!

Bạch Phu Nhân cởi chiếc áo khoác ngoài, khoác lên mình Thiết Bình Cô, dịu giọng thốt:

- Nam nhân thấy thân hình hấp dẫn của nữ nhân, tự nhiên muốn chiếm hưởng, người không nên thắc mắc làm gì!

Bạch Sơn Quân cười hì hì:

- Ta còn phải ôm nàng, mang ra đó trả cho tiểu tử chứ!

Bạch Phu Nhân mắng yêu:

- Ngươi muốn quơ quào gì nữa phải không? Không ai mượn ngươi làm cái việc đó đâu!

Bà bế Thiết Bình Cô ra ngoài, đặt nàng xuống bên cạnh Giang Ngọc Lang, rồi cười thốt:

- Trả các ngươi về với nhau đó, mặt tình mà ấp ủ với nhau.

Không rõ vô tình hay hữu ý, bà không giải huyệt cho nàng.

Giả như hữu ý, thì có lẽ bà sợ qua việc vừa rồi, Thiết Bình Cô dám bỏ đi lắm.

Và bà chưa thể buông tha cho nàng đi như vậy.

Giang Ngọc Lang đau đớn suýt chết được, vẫn phải gượng cười, thốt:

- Trẻ con thật mà! Người ta đùa một chút thế mà cũng khóc được!

Thiết Bình Cô không thể nhẫn nhục mãi được nữa, mắng lớn:

- Ngươi... ngươi... có phải là con người chăng?

Giang Ngọc Lang đảo mắt nhìn quanh, không thấy ai cả, biết là vợ chồng Bạch Sơn Quân ở trong nhà, liền buông tiếng thở dài, thấp giọng đáp:

- Ngươi tưởng ta thản nhiên mà nhìn ngươi bị lăng nhục như vậy à? Ngươi cho rằng ta đồng tình với họ à?

Thiết Bình Cô hừ một tiếng nặng:

- Không đồng tình? Không đồng tình mà ngươi nói được những lời chỉ có súc sanh mới nói được!

Giang Ngọc Lang lại thở dài:

- Người đi qua mái nhà thấp, không thể cúi đầu, chúng ta hiện tại ở trong tay họ, quyền sanh sát do họ nắm giữ, thử hỏi ngươi quật cường thì có lợi gì cho nhau? Thử hỏi, ngươi có muốn sống hay không chứ?

Thiết Bình Cô nghiến răng:

- Ta không sợ chết, ta thà chết chứ không chịu để cho bất cứ ai cũng lăng nhục ta được! Ta không là con chó, ai muốn làm chi thì làm!

Giang Ngọc Lang trầm giọng:

- Chỉ có bọn ngu ngốc mới không sợ chết!

Thiết Bình Cô trừng mắt:

- Ngươi... ngươi sợ chết đến độ đó à? Ta lầm ngươi! Đúng là ta lầm ngươi!

Giang Ngọc Lang cười mỉa:

- Chẳng lẽ ngươi không nghe thiên hạ người ta nói, chết tốt không bằng sống xấu?

Thiết Bình Cô căm hận:

- Chỉ có bọn vô sĩ mới nói như vậy, ta chẳng bao giờ để lọt vào tai thứ ngôn ngữ của hạng vô sĩ.

Giang Ngọc Lang hừ một tiếng:

- Nhưng ít nhất ngươi cũng nghĩ là phải báo thù, có báo được thù mới hả tức, hả giận chứ?

Thiết Bình Cô bỉu môi:

- Còn phải nói!

Giang Ngọc Lang cười nhẹ:

- Thì, ngươi cũng phải hiểu luôn là người chết thì vô phương báo thù! Ta nghĩ ngươi không đến đổi quá ngu mà không thấu đáo cái đạo lý rẻ tiền đó!

Vợ chồng Bạch Sơn Quân ngồi trong nhà, chồng nhìn vợ, vợ nhìn chồng, cả vợ lẩn chồng đều thất vọng đến chán chường, đều ủ rũ như mèo bị nhúng nước.

Họ cực khổ biết bao nhiêu, họ tận dụng tâm cơ mới cướp được Hoa Vô Khuyết từ nhà Tô Anh đưa về đây.

Mục đích là làm cách nào cho Hoa Vô Khuyết tiết lộ bí mật của Di Hoa Tiếp Ngọc.

Bây giờ! Bây giờ, công lao bỏ sông bỏ biển, mục đích biến thành ảo tưởng, tất cả cầm như hưu hỉ!

Bạch Phu Nhân chốc chốc lại buông tiếng thở dài, ảo nảo làm sao!

Lâu lắm, bà đứng lên, bước ra bên ngoài. Bạch Sơn Quân không buồn hỏi bà đi đâu, làm gì.

Y ngồi thừ một chỗ, nhìn đăm đăm Hoa Vô Khuyết, cái cười khổ hiện trên môi, có lẽ hiện từ lâu lắm rồi, y cứ để nguyên như vậy.

Thời khắc trôi qua... trôi qua...

Bỗng, Bạch Phu Nhân gọi to:

- Ngươi ra đây mà xem, ra gấp đi, xem cái gì quái dị như thế nầy?

Bạch Sơn Quân giật mình, vùng đứng lên, vọt ra liền.

Nơi gốc cây, Thiết Bình Cô và Giang Ngọc Lang chụm đầu vào nhau, nằm im lìm, chừng như cả hai đang ngủ.

Bạch Phu Nhân đứng gần đó, xuất thần.

Bên gốc cây, nào có gì lạ? Bất quá, có một đống lá khô mà thôi.

Bạch Phu Nhân nhìn sửng một lúc, vẻ kinh dị hiện dần dần nơi ánh mắt, rồi từ kinh dị, bà lại phấn khởi lên, hỏi:

- Ngươi xem kìa, cái gì thế?

Bạch Sơn Quân trừng mắt:

- Cái gì? Lá khô từ cành cây rơi xuống, dồn đống lại đó, chứ cái gì?

Bạch Phu Nhân gắt:

- Thì ngươi cứ nhìn kỹ, chưa thấy chi hết lại hừ hè lên, bực ghê đi!

Trong đống lá cây, có một cái hang nhỏ, mường tượng hang thỏ, mà cũng giống hang chồn.

Bạch Sơn Quân thốt:

- Ta thấy rồi!

Bạch Phu Nhân cười hì hì:

- Con mắt của ngươi kém tỏ hơn trước, song ta tin chắc, trước sau gì ngươi cũng phát hiện cái sự lạ đó!

Bạch Sơn Quân bỉu môi:

- Sự thì có, song chẳng lạ lùng gì. Một cái hang, không hơn không kém! Chẳng lẽ đến từng tuổi đó mà ngươi chưa hề thấy qua một cái hang?

Bạch Phu Nhân chợt rùn cổ xuống, mở to mắt, nghểnh mặt nhìn Bạch Sơn Quân, ra dáng cái nửa ngạo nửa trách.

Bạch Sơn Quân cười hắc hắc:

- Ta ở bên ngươi suốt bao nhiêu năm rồi, vẫn còn lạ lùng đối với ngươi sao, nhìn chi mà nhìn quái dị như thế chứ?

Bạch Phu Nhân thở dài:

- Không ngờ ngươi già quá rồi! Già gấp quá, già trước tuổi!

Bạch Sơn Quân cười lớn:

- Tuổi ta có cao thật, song sức lực vẫn còn mạnh mẻ, cái đó thì ngươi phải hiểu hơn ai hết. Ngươi đừng quên, có lúc ngươi van xin cho ta buông tha ngươi chút chút!

Đừng quên!

Bạch Phu Nhân thoáng đỏ mặt, xì một tiếng:

- Ta nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi, không ngờ ngươi... ngươi...

Bỗng, Bạch Sơn Quân chồm tới, ôm bà ta vào lòng, cười khúc khích:

- Cái khu rừng nầy xem ra cũng được lắm, chúng ta cứ... ngay tại đây...

Bạch Phu Nhân đẩy y ra xa, hậm hực:

- Suốt ngày, suốt đêm cứ tưởng có mỗi việc đó không, thảo nào mà mắt chẳng mờ đi, đầu óc lại lu lờ đi... Hừ!

Bạch Sơn Quân hừ một tiếng:

- Đầu óc của ta lại lu lờ từ lúc nào?

Bạch Phu Nhân xì một tiếng:

- Hiện tại chứ còn lúc nào nữa? Ngươi thử nhìn lại kỹ một lần nữa xem!

Bạch Sơn Quân cười vang:

- Cái hang đó có thú vị gì mà ngươi bắt ta phải nhìn mãi? Giả như nếu là... của ngươi thì chẳng mời thỉnh, ta cũng nhìn, ngăn cấm ta cũng nhìn!

Bạch Phu Nhân chồm tới, tát mạnh tay vào mặt y, bà đánh mà mặt bà đỏ bừng lên, rồi bà mắng:

- Quỷ! Già rồi mà còn quỷ!

Bà cười luôn.

Bà khom mình, đưa tay vẹt lá khô quanh miệng hang.

Lòng hang trơn láng quá, mà bên dưới thì không có lỗ thông. Một cái hang cùng.

Hang thỏ, hay hang chồn cũng thế, đều có ngách, nếu hang nầy là hang chồn hay hang thỏ, thì phải có ngách chứ?

Bạch Phu Nhân trầm giọng:

- Bây giờ, ngươi hiểu chưa?

Bạch Sơn Quân bắt đầu chú ý:

- Hiểu rồi, hang nầy do người đào.

Bạch Phu Nhân sáng mắt:

- Đúng vậy! Ngươi hãy nghĩ tiếp xem, giữa chốn núi sâu rừng rậm nầy, có người nào, vô duyên, vô cớ, đào một cái hang như thế?

Bạch Sơn Quân điềm nhiên:

- Thì, bất quá, người nào đó muốn có một chỗ nấp, rình xem động tịnh của kẻ khác. Có chi lạ đâu?

Bạch Phu Nhân vỗ tay:

- Ngươi nói đúng, nhưng người đâu lại có người quá nhỏ để có thể ẩn nấp trong một cái hang cỡ đó?

Bạch Sơn Quân giật mình, kêu lên:

- Hay là hắn? Hắn cũng đến đây?

Bạch Phu Nhân cười lớn:

- Ngoài hắn ra, còn ai nữa chứ?

Bạch Sơn Quân cau mày:

- Hơn hai mươi năm qua rồi, hắn không chường mặt. Người ta đồn, hắn đã chết rồi.

Bạch Phu Nhân hơi trầm gương mặt:

- Ngươi nghĩ, con người như hắn lại có thể chết được sao? Ai giết hắn được mà hắn chết?

Bạch Sơn Quân thở dài:

- Phải! Người tốt thì yểu thọ, kẻ xấu thì trường sanh!

Bạch Phu Nhân cười khút khít:

- Ngươi lại nổi ghen rồi phải không?

Bạch Sơn Quân hất mặt:

- Dù cho cái tên tình nhân già của ngươi có đến đây, ngươi cũng không nên lộ vẻ đắc ý trước mắt ta như vậy!

Bạch Phu Nhân quàng cổ y, cười hì hì:

- Nói nhảm đi! Nếu ta thích hắn, thì khi nào ta lại ưng làm vợ ngươi?

Bà đẩy Bạch Sơn Quân, giục:

- Đi! Chúng ta đi vào sâu trong kia, vắng vẻ hơn...

Bạch Sơn Quân trì chân lại:

- Ta không đi!

Bạch Phu Nhân lại cười khút khít:

- Chứ ngươi vừa rồi không lôi kéo ta đó à?

Bạch Sơn Quân gầm mặt:

- Vừa rồi khác, vừa rồi thì ta muốn, bây giờ ta không thèm!

Y tung chân đá bay đống lá khô, tiếp:

- Ta nghĩ là tiểu tử đó còn lởn vởn đâu quanh đây, ta hết hứng thú làm gì cả.

Bạch Phu Nhân chớp chớp mắt:

- Thế thì mình vào nhà?

Bạch Sơn Quân lắc đầu:

- Ta không đi đâu hết. Ta muốn đứng tại đây!

Bạch Phu Nhân cau mày:

- Để làm gì?

Bạch Sơn Quân trầm giọng:

- Ngươi quên câu đó rồi sao chứ?

Bạch Phu Nhân trố mắt:

- Câu gì?

Bạch Sơn Quân đáp:

- Ôm cây chờ thỏ!

Giang Ngọc Lang chịu không nổi cơn đau, suýt chết mấy lần với cơn đau đó, làm sao hắn ngủ được? Bất quá hắn vờ ngủ để mong được yên thân thôi.

Hắn nghe rõ cuộc đối thoại của vợ chồng Bạch Sơn Quân, không sót một tiếng.

Hắn mới biết, có một cái hang lạ, tự nhiên hắn phải lấy làm lạ.

Hắn muốn mở miệng hỏi lắm, hỏi như thế nầy:

- Một cái hang nhỏ quá, đứa bé lên năm tuổi ngồi không lọt thì một người lớn làm sao ẩn núp trong đó được? Không lẽ người đó thuộc giống dân lùn?

Rồi hắn nghe Bạch Sơn Quân thốt:

- Ôm cây chờ thỏ!

Hắn giật mình, thầm nghĩ:

- Họ đợi một người! Có phải người đó là Thố Tử, một nhân vật trong số Thập Nhị Quát Kiệt chăng?

Thập Nhị Quái Kiệt, lấy tên thú, xưng danh, đúng theo thập nhị chi, gồm:

chuột, trâu, cọp, thỏ thay mèo, rồng, rắn, ngựa, dê, khỉ, gà, chó và heo.

Mười hai nhân vật đó là đại cường đạo trên giang hồ, là đại ác tinh trong vũ lâm, họ nghĩ, tên thú dù sao cũng không thanh nhả lắm, họ đổi lại cái danh, thành ra:

chuột là Vô Nha, trâu là Vận Tinh, cọp là Sơn Quân, thỏ là Đảo Dược, rồng là Tứ Linh Chi Thủ, rắn là Thực Độc Chi Quân, ngựa là Đạp Tuyết, hoặc Hổ Thê, dê là Sát Thạch, khỉ là Hiến Quả, gà là Tư Thần, chó là Nghinh Khách, heo là Hắc Diện.

Mười bảy năm trước, Hắc Diện và Tư Thần đều bị Di Hoa Cung Chủ giết chết.

Nghinh khách bị Yến Nam Thiên sát hại. Hiến Quả bị Trầm Khinh Hồng lôi xuống hố sâu, rồi chết nơi tay Tiêu Mê Mê. Thực Độc đấu trí với Tiểu Linh Ngư trúng độc mà thất vong.

Chết năm, còn bảy, bảy người còn sống đương nhiên có cơ trí hơn bọn đã chết rồi.

Hà huống, qua mười bảy năm dài, mỗi người đều năng luyện tập, vũ công của họ phải vượt tiến xa hơn xưa. Giang Ngọc Lang có nghe nói đến họ từ lầu rồi.

Có điều, tuy hắn biết Thố Tử Nguyệt Trung Đảo Dược, song hắn chưa rõ người đó là nữ hay nam.

Bởi, trên giang hồ, rất ít người thấy mặt Hồ Dược Sư, một danh hiệu khác của thỏ, cho nên cũng chẳng ai biết được con người đó có hình dạng như thế nào.

Quả nhiên, Bạch Sơn Quân thốt xong câu đó, liền ngồi xuống, chờ lâu thì phải ngồi, đứng mãi chịu sao nổi?

Lão biết, ôm cây chờ thỏ như thế nầy, hắn phải lâu.

Bạch Phu Nhân nhìn y một lúc, bật cười vang.

Bạch Sơn Quân lạnh lùng:

- Ta đọc sách rất ít, song gì thì chẳng nói làm chi, chứ cái cổ tích ôm cây chờ thỏ ta biết nằm lòng.

Bạch Phu Nhân ngồi xuống, cười nhẹ bảo:

- Ngươi thuật cho ta nghe!

Bạch Sơn Quân thuật:

- Sự tích đó Hàn Phi Tử chép để lại, theo đó, có một gã cày ruộng, một hôm bỗng thấy một con thỏ từ xa chạy đến, hấp tấp vội vàng thế nào, đâm đầu vào cột cây rồi chết luôn.

Bạch Phu Nhân mỉm cười:

- Vô luận là người hay là thỏ, cũng không nên hấp tấp như vậy!

Bạch Sơn Quân hừ một tiếng, rồi tiếp:

- Gã cày ruộng nhặt con thỏ chết, mang về bán được một số tiền. Gã đang lúc nghèo, có được một số tiền khá, tự nhiên phải vui, rồi gã nghĩ, cày ruộng cực khổ quá, mà lại chẳng đủ cái ăn, sao cho bằng bỏ nghề, tìm thỏ chết mà nhặt, vừa khỏe mà cũng vừa có tiền nhiều, sướng thân hơn. Từ đó, ngày ngày gã ra đồng, đến gần cội cây, chờ thỏ đâm đầu chết mà nhặt, không cày ruộng nữa.

Bạch Phu Nhân lại cười:

- Ta sống với ngươi từ nhiều năm qua rồi, nhưng không hề biết ngươi có cái học uyên bác cao thâm như vậy!

Bạch Sơn Quân lạnh lùng:

- Ta có xưng là bác học quảng văn đâu! Bất quá, ta thấy ngươi cao hứng quá độ với loài thỏ, nên tìm chuyện gì có liên quan đến thỏ, nói cho ngươi nghe. Thú thật, ta cố tìm hiểu rất nhiều về thỏ, cho nên những gì thuộc về giống vật đó, ta rất am tường.

Bạch Phu Nhân cười hì hì:

- Sau đó, cái gã cày ruộng nghèo xơ nghèo xác đó, có nhặt được con thỏ nào nữa chăng?

Bạch Sơn Quân bỉu môi:

- Làm gì có thỏ chết nữa mà nhặt? Con người nóng nảy, tuy có nhiều, song thỏ nóng nảy, tiếc thay lại rất ít.

Bạch Phu Nhân bật cười khanh khách:

- Con thỏ đó chẳng những nóng tính, mà còn có tật ở mắt! Bởi con mắt có tật nên chẳng thấy chi hết, phải đâm đầu vào cây mà chết!

Bạch Sơn Quân tiếp:

- Gã cày ruộng chờ mãi, chờ hết ngày nầy sang ngày khác, chẳng thấy thỏ đâu, khoảng ruộng của gã chẳng được săn sóc, cỏ mọc dầy, thành ra một thửa đất hoang vu, gã muốn trồng lúa trở lại, cũng không làm sao trồng được. Dân cư trong vùng thường lấy câu chuyện đó làm đầu đề kháo với nhau trong những lúc trà dư tửu hậu.

Bạch Phu Nhân thở ra:

- Ngươi đã biết vậy, sao còn học cái thói của gã cày ruộng, quyết ôm cây chờ thỏ?

Ngươi ở đây chờ, thỏ không đến thì chẳng hóa ra tạo dịp cho thiên hạ cười sao?

Bạch Sơn Quân cười lạnh:

- Gã cày ruộng thất vọng, chứ ta thì không! Ta biết thế nào thỏ cũng đến.

Bạch Phu Nhân ạ lên một tiếng:

- Ngươi dám quả quyết?

Bạch Sơn Quân đáp:

- Hắn đã có đến đây, thì hắn phải biết là thế nào ngươi cũng trở về ngôi nhà nầy.

Nếu biết được nơi nào có ngươi, chắc chắn là hắn phải đến!

Y cười hắc hắc, tiếp luôn:

- Mà biết đâu, hiện tại, hắn đang ẩn nấp đâu đây, hắn theo dõi ngươi và ta, tìm một dịp thuận tiện, len lén hội hiệp với ngươi?

Bạch Phu Nhân cười khút khít:

- Ta đã già rồi, đâu còn hấp dẫn như ngày nào, hắn đâu còn cái hứng nhìn dung nhan của ta?

Bạch Sơn Quân cười mỉa:

- Trong con mắt của tình nhân, đối tượng nào cũng là mỹ nam tử, là giai nhân. Ai trông ngươi, thì cho là già, hắn xem ngươi thì vẫn còn đáng yêu như ngày cũ, vẫn đẹp, vẫn tươi, vẫn trẻ như ngày cũ!

Bạch Phu Nhân chớp mắt:

- Trong con mắt của ngươi, ta như thế nào?

Bạch Sơn Quân vụt phì cười:

- Trong con mắt của ta, ngươi là thiên tiên!

Nghe đến đó, Giang Ngọc Lang buồn cười quá.

Hắn không tưởng đôi vợ chồng già mà còn hú hí đùa cợt như bọn thanh thiếu.

Suy theo đó, hắn phải ngán Bạch Phu Nhân là một tay có bản lĩnh rất cao cường đối với nam nhân. Bà đã luống tuổi rồi, mà vẫn còn làm điên đảo lão chồng già.

Bỗng, Bạch Sơn Quân kêu khẽ:

- Đến rồi!

Giang Ngọc Lang động tính hiếu kỳ, mở mắt ra, len lén nhìn.

Một đoạn cây tròn, to hơn đầu người một chút, dài hơn ba thước, từ xa xa lăn đến.

Đoạn gỗ đó, dĩ nhiên không tự động lăn như vậy được. Hơn thế, chừng như nó có mắt, cho nên, gặp vật gì trở ngăn, nó tránh né vòng qua một bên rồi mới lăn tiếp.

Trong rừng sâu, núi vắng, thấy một sự kiện lạ lùng như thế, ai không sợ hãi?

Nếu không chuẩn bị tâm thần qua câu chuyện giữa vợ chồng Bạch Sơn Quân, Giang Ngọc Lang dám xuất mồ hôi lạnh lắm.

Nhưng, hắn đã hiểu, Bạch Sơn Quân báo động và đoạn gỗ cứ lăn đều, tức nhiên đoạn gỗ có liên quan với Hồ Dược Sư.

Hắn ức đoán, có thể Hồ Dược Sư ẩn mình trong đoạn gỗ đó.

Cho nên, hắn không sợ hãi, trái lại hắn lấy làm lạ, tự hỏi:

- Một con người làm sao ẩn nấp trong một vật không lớn hơn thân thể, mà lại quá ngắn?

Chẳng lẽ cái vị cao thủ khét tiếng trên sông hồ đó lại là một đứa bé con, hoặc một người lùn?

Nhưng, nếu là một người lùn, thì làm sao Bạch Phu Nhân yêu được mà cho rằng lão là tình nhân của bà? Tiên nữ yêu quỷ sứ sao chứ? Nhất định bà không yêu nổi một kẻ thiếu thước tấc, một kẻ khôi hài được.

Bạch Sơn Quân trừng mắt nhìn đoạn gỗ không chớp.

Đôi mắt của y như bắn lửa, hai bàn tay nắm lại, sẳn sàng tung ra những quả đấm thôi sơn.

Bạch Phu Nhân nắm tay y, cười duyên, bảo:

- Lão bằng hữu lâu ngày gặp nhau, không nên có thái độ đó, kỳ lắm! Đánh, nào thiếu gì lúc? Gặp nhau là đánh liền sao?

Bạch Sơn Quân cười gằn:

- Nếu là lão bằng hữu, thì sao lại ẩn trốn như vậy? Không đánh liền thì dễ thường ta đợi cho hắn hú hí với ngươi xong, mới đánh à?

Từ trong đoạn gỗ, có tiếng cười ha hả vang lên, vọng đến tai đôi vợ chồng:

- Lâu lắm không gặp nhau, ngờ đâu gặp rồi vẫn thấy hai vợ chồng còn ân nồng, ái đượm như ngày nào, không giảm mà còn tăng nữa chứ! Đáng mừng cho cái chữ thủy chung! Chung tình như vậy là được lắm đó nhé!

Bạch Sơn Quân cao giọng:

- Làm sao ngươi biết được chúng ta yêu nhau như ngày cũ? Thế ngươi âm thầm theo dõi bọn chúng ta từ lâu rồi phải không?

Người trong đoạn gỗ lại cười, đáp:

- Nếu không yêu nhau như thuở trước, thì khi nào lại ghen nhau? Cái đạo lý đó rất dễ hiểu mà, có yêu mới có ghen. Yêu nhiều thì ghen nhiều, chỉ nhìn qua là ta hiểu ngay, cần gì phải có theo dõi?

Đoạn gỗ lăn đến cội cây rồi.

Người trong đoạn gỗ đột nhiên ló đầu ra.

Giang Ngọc Lang dù biết trong gỗ có người, nhưng không khỏi giật mình khi thấy đầu người ló ra.

Mớ tóc trên chiếc đầu đó, bạc trắng, nhưng gương mặt trụi nhẵn, chẳng có một cọng râu.

Đôi mắt rất tròn, rất sáng, mường tượng hai hạt minh châu cỡ lớn.

Khóe mắt rất dài, trông mắt rất tròn, khác với mắt người, giống mắt thỏ hơn.

Kỳ quái hơn nữa, là chiếc đầu không nhỏ, ước chừng lớn hơn một chiếc đầu người thường một chút.

Đoạn gỗ rỗng lòng, đoạn gỗ chỉ bằng đầu người, thì cái khoảng rỗng hắn không lớn lắm, bất quá suýt soát đầu người thôi.

Dù cho chui lọt đầu trong đó, người ấy làm sao chịu nổi với sự gò bó của thân gỗ?

Nhưng, cái điều khó hiểu là một người lùn, như Giang Ngọc Lang ức đoán làm gì có một chiếc đầu quá to như vậy? Đầu to, thì tai cũng to, nhất định là người lùn không có rồi!

Nhưng, nếu không phải là giống lùn, thì làm sao chui trọn thân thể trong cái bộng gỗ đó?

Bạch Phu Nhân cười hắc hắc:

- Ngươi cũng thế, lâu năm không gặp, gặp lại ngươi rồi ta vẫn thấy ngươi còn giữ cái tánh đùa dai như thuở nào!

Người đó lại cười hắc hắc:

- Người ta nói, non sông dễ dời đổi, chứ tánh người thì cố định muôn đời!

Bạch Sơn Quân cười lạnh:

- Giả như ngươi còn tưởng là nữ nhân thích sự trơ trẽn của một nam nhân thì ngươi nên thất vọng ngay từ bây giờ là vừa!

Người đó lại cười hì hì:

- Ạ? Thế ra, phong khí của con người đã cải biến rồi sao? Ta cứ tưởng, sự trơ trẻn lắm lúc cũng giúp cho thành công một phần lớn đó! Người ta nói, chí công mài sắc, có ngày nên kim, thì sự chí công của nam nhân bên cạnh một nữ nhân, kẻ đồng tình thì nghi đúng cái giá trị của công lao, còn kẻ đố kỵ thì mỉa mai là trơ trẽn.

Bạch Sơn Quân hừ lạnh một tiếng:

- Lời ngụy biện đó chỉ có thể áp dụng cho lứa tuổi thanh thiếu, chứ đối với bọn cao niên thì chẳng bao giờ là chí công, mà chỉ còn là trơ trẻn, là mặt dày mày dạn, là càng bị đá là càng lết sát vào!

Đến cái lứa tuổi đó rồi mà vẫn còn được nam nhân vì bà, đấu khẩu ghen hờn, mai mỉa nhau, Bạch Phu Nhân khoan khoái lạ!

Đóa hoa tàn vẫn được người tranh giành, bức tường rách vẫn được người tranh giành, thì khi đóa hoa đó vừa chớm nở, bức tranh đó vừa vẽ xong, có cái giá trị như thế nào nữa chứ?

Bà điểm một nụ cười, lẩm nhẩm:

- Xem ra, ta chưa đến đổi quá già!

Tuy nhiên, trên gương mặt, bà cố để hiện ra một niềm giận dỗi, bà gằn giọng, bảo:

- Trong hai ngươi, kẻ nào còn oang oang cái miệng nữa, thì ta sẽ chẳng bao giờ nhìn đến đâu!

Bạch Sơn Quân hét lớn:

- Ngươi đừng quên, ta là chồng của ngươi! Ngươi không muốn nhìn ta cũng chẳng được!

Bạch Phu Nhân cười nhẹ:

- Thì ngươi thấy rồi đó chứ, có khi nào ta không thực tâm lưu ý đến ngươi đâu?

Hà tất ngươi khẩn trương đến độ sanh sự với hắn làm gì?

Mắt bà sáng lên, mặt bà đỏ bừng, mường tượng bà hồi xuân, và xuân tình đang phát động mạnh.

Chừng như bà trẻ lại độ vài mươi tuổi.

Nữ nhân nào lại chẳng thế? Tuổi càng cao, lại càng lo sợ, song khi thấy còn có người ghen vì mình, có nhiều người ghen vì mình, thì đương nhiên tưởng mình còn trẻ, còn tươi, có trẻ có tươi người ta mới giành giật, chứ ai lại tranh nhau chỉ một mụ già, da nhăn nheo, môi mặt đổi màu?

Cho nên, cái ghen của nam nhân ghen, nhiều nữ nhân cảm thấy con người mình trẻ lại ngay, khỏi cần đi năm non bảy núi tìm thuốc cải lão hoàn đồng.

Cho nên, những gái ế chồng, tự thấy sao mình chóng già quá, chung quy suốt đời chưa uống được liều thuốc ghen, gái già là hoa chai, khó nở, hoa không nở vì thiếu thứ thuốc nước vun bồi, nước ghen của nam nhân!

Người đó thở dài, rồi cười, thốt:

- Bạch lão ca ơi, xem ra lão ca tốt phúc đó! Trong tình cảnh nầy, tiểu đệ nghĩ chỉ còn có cách là chờ lão ca chui vào quan tài rồi, thì lúc đó mới dám dòm ngó đến người chị dâu còn xinh đẹp, còn tươi trẻ kia...

Bạch Sơn Quân quát:

- Ngươi trù cho ta chết gấp phải không? Ta chết đi, cho ngươi cướp vợ ta phải không? Hừ, cho ngươi biết, dù ta có chết gấp, cái cục mỡ béo đó còn lâu mới đến miệng ngươi!

Người đó cười hì hì:

- Thế thì miếng thịt thiên nga trắng phau phau, thơm phức đó, về miệng ai trước?

Bạch Sơn Quân gầm lên:

- Về ai thì ta chẳng biết được, có điều ta bảo đảm với ngươi là trước khi ta chui vào quan tài thì ngươi đã vùi xác trong lòng đất lạnh rồi! Ngươi tin hay không tin?

Y gầm một tiếng to hơn, tay quyền bay tới, cuốn gió một tiếng vù.

Bình!

Đoạn gỗ tròn bị quyền phong của Bạch Sơn Quân đập nát, một người từ bộng gỗ vọt ra vừa vặn tránh khỏi tay quyền.

Gió rít nhẹ một tiếng vu, người đó đã ở trên cành cây.

Người đó từ bộng cây thoát ra, vọt lên cành, nhanh đến độ Giang Ngọc Lang trố mắt nhìn kỹ mà vẫn không phát hiện kịp.

Thành ra, hắn chẳng biết người đó có thân vóc thường hay là một người lùn.

Hắn kinh hãi hết sức, thầm nghĩ:

- Thân pháp tuyệt diệu đến thế là cùng!

Người đó từ trên cành cây vẹt lá nhìn xuống, cười hắc hắc:

- Người không có cái tâm hại hổ, hổ lại muốn ăn thịt người! Nhưng, Bạch lão ca ơi, lần nầy, tiểu đệ trở lại đây, chẳng phải để tìm lão ca mà làm một cuộc tranh chấp đâu!

Bạch Sơn Quân hét:

- Không tranh chấp thì để làm gì? Cho ngươi biết, ta không thích thịt người song ta rất thích thịt thỏ đó!

Người đó vẫn cười:

- Nếu ngươi chạm đến ta, chỉ sợ cái điều bí mật Di Hoa Tiếp Ngọc đó vĩnh viễn không lọt đến tai các ngươi.

Bạch Sơn Quân giật mình.

Y thay đổi thái độ ngay, gương mặt đang hầm hầm vụt tươi lại, rồi một nụ cười nở gấp, cất cao giọng với hòa khí ngập không gian:

- A! Hồ lão đệ! Lão đệ tưởng đâu ngu huynh thật sự phẫn nộ à?

Người đó lại cười:

- Ngươi không thật sự phẫn nộ, mà còn có vẻ đáng sợ quá chừng, nếu ngươi thật sự phẫn nộ, chẳng biết ta có còn hồn vía chăng nữa?

Bạch Sơn Quân cười vang:

- Ngươi và vợ ta là đôi lão bằng hữu, chẳng lẽ ngươi quên tánh khí của mụ?

Người đó trố mắt:

- Tánh khí của mụ ta ra sao?

Nói đến tiếng mụ, là người đó muốn chọc tức Bạch Phu Nhân. Khi một nữ nhân được gán cho cái tiếng mụ, thì còn hấp dẫn cái nổi gì nữa?

Bạch Phu Nhân chưa kịp cự nự, Bạch Sơn Quân đã cất tiếng:

- Mụ ta rất thích thấy thiên hạ ghen mụ, ta là chồng của mụ, tự nhiên chồng phải tìm mọi cách làm vui cho vợ. Chứ thật ra thì...

Một cái tát như trời giáng vào mặt y, ngăn chận y kết thúc câu nói.

Bàn tay còn hờm hờm tát thêm, Bạch Phu Nhân trừng mắt quát:

- Thực ra thì sao?

Bạch Sơn Quân không giận, trái lại còn cười hì hì, đáp:

- Thì... ta rất thích ngươi, rất yêu ngươi chứ sao? Chỉ vì... ta cũng thích luôn cái bí mật của Di Hoa Tiếp Ngọc.

Bạch Phu Nhân đảo mắt, quăng ánh thu ba sang người đó rồi quay trở về Bạch Sơn Quân, gắt nhẹ:

- Ai cần ngươi thích con mụ vợ già! Con mắt của vợ già nhìn cao hơn ngươi, xa hơn ngươi nữa kìa!

Và, bà nhìn cao, nhìn xa hơn liền.

Bà đưa mắt lên cành cây, vừa cười vừa mắng:

- Con thỏ chết kia, ngươi chưa chịu xuống đây với mụ già của ngươi à?

Người đó cười lớn:

- Phải! Phải! Mụ già ơi! Ta xuống đây!

Y nhảy xuống liền.

Đâu phải là một người lùn? Một con người vạm vở thì không, nhưng đầy vẻ ngang tàng, một trượng phu bảy thước cao, so với Bạch Sơn Quân, còn cao hơn trọn một chiếc đầu.

Giang Ngọc Lang nhìn sững như nhìn một kỳ quan trong vũ trụ mà hắn may mắn được thấy lần đầu tiên.

Hắn không tưởng nổi một con người với thân vóc đó, lại ẩn nấp trong một cái bộng gỗ như vậy, thư thái như ở bên ngoài, khoáng đảng.

Bạch Sơn Quân bước tới, cười hắc hắc:

- Thì ra, ngươi đã tỉnh lại rồi!

Giang Ngọc Lang thoáng giật mình, song hắn giữ bình tỉnh, mặt không đổi sắc, cười đáp lại:

- Đệ tử mê mê màng màng, mê rồi tỉnh, tỉnh rồi mê, chứ không ngủ.

Bạch Sơn Quân hỏi:

- Người chui từ bộng gỗ ra ngoài, hẳn là ngươi lấy làm lạ lắm?

Giang Ngọc Lang cười vuốt:

- Thật tình, đệ tử cho là một sự kỳ quái.

Bạch Sơn Quân tiếp:

- Cho ngươi biết, y là Hồ Dược Sư đó, một nhân vật có thinh danh chấn động khắp bốn phương trời, khách giang hồ đều hiểu rõ y có cái thuật Tỏa Tử Súc Cốt, một môn công trong vũ học, thất truyền từ mấy trăm năm qua. Hiện tại, y là tay siêu việt về môn công bí truyền đó!

Giang Ngọc Lang kêu lên thất thanh:

- Tỏa Tử Dúc Cốt Công? Có phải là một môn công do Vô Cốt Đạo Nhân ngày xưa sáng chế ra chăng?

Bạch Sơn Quân mỉm cười, gật đầu:

- Ngươi có kiến thức khá lắm! Và bây giờ, hẳn là ngươi không còn lấy làm lạ nữa vậy.

Giang Ngọc Lang cung kính đáp:

- Đệ tử hiểu rồi.

Bỗng, Bạch Sơn Quân trừng mắt:

- Đã hiểu, thì nên đi ngay, đi càng xa nơi này càng tốt. Chứ không lẽ ngươi cũng muốn nghe sự bí mật đó?

Giang Ngọc Lang cười hì hì:

- Đệ tử xin cáo thoái.

Trong tâm, hắn muốn ở lại, nhưng ở lại làm sao được khi hắn chưa muốn chết, ở lại mà chết thì ở làm gì? Có nghe được chi đâu mà ở?

Ở không được, không đi là chết, thì phải đi. Thiết Bình Cô cắn răng, gượng đứng lên, dìu Giang Ngọc Lang đi vào nhà.

Bạch Sơn Quân bảo đi càng xa càng hay, song cả hai làm gì dám đi xa, bỏ hẳn nơi này?

Đi miễn làm sao ở ngoài tầm tai câu chuyện giửa bộ ba đó là đủ rồi.

Một ngọn gió nhẹ thổi qua, bật tà áo của Thiết Bình Cô, chiếc áo của Bạch Phu Nhân khoát tạm lên người nàng.

Tà áo vẹt qua một bên, bày đôi chân không thon lắm, mà cũng chẳng ú lắm, đôi chân trắng mịn, đẹp hơn ngà chuốt.

Đôi chân đó, nâng thân hình yểu điệu của nàng, từ từ nhít tới, thân hình yểu điệu tựa cho Giang Ngọc Lang nương vào mà bước đi.

Đôi chân không phải là một ngọn đèn, ngàn vạn nến, song ai nhìn vào đó, đôi mắt phải hoa lên, mắt hoa nhưng không rời khỏi nơi đó, cứ dán chặc vào mà chịu hoa mãi mãi, đôi mắt hoa nhưng cái sướng tràn ngập lòng.

Hồ Dược Sư nhờ luyện được nhãn quang rất vững, mắt không hoa, nhưng mắt vẫn bị hấp dẫn như thường.

Y không làm sao rời ánh mắt khỏi đôi chân, rồi ánh mắt đó di chuyển từ dưới lần lần lên đến đùi, gió vẹt đến đâu, y nhìn đến đó.

Mãi đến khi Thiết Bình Cô đi vào nhà rồi, y mớt tặt lưỡi, bật cười hì hì, thốt:

- Con bé đó được quá chừng. Đùi của nàng khá quá! Khá quá!

Bạch Sơn Quân bước tới, thấp giọng:

- Chẳng những đôi đùi của nàng đáng mê, mà bất cứ chỗ nào trong mình nàng, cũng đáng mê cả. Nhất là...

Hồ Dược Sư rỏ nước dãi lòng thòng, cười híp mắt, hỏi:

- Ngươi thấy kỹ?

Bạch Sơn Quân cười hì hì:

- Thấy kỹ là cái chắc, song càng thấy kỹ càng khổ, chứ có ích gì? Cái mụ cọp cái đó cứ kèm bên cạnh, thì còn làm được cái sự gì nữa chứ? Nếu ngươi thấy thích thì cứ bằng vào ta đây. Nhất định là ta không để ngươi thất vọng đâu.

Y vừa buông dứt câu, thì liền có người véo vành tai y.

Bạch Phu Nhân nghiến răng, nhưng bà cũng cười, cười rồi mắng:

- Cái con quỷ già háo sắc nầy, nham nhở quá chừng. Chắc là mỗi khi ngươi xuất ngoại, không có ta bên cạnh, ngươi đã phá hoại chẳng biết bao nhiêu thiếu nữ rồi? Có đúng vậy không nào?

Bạch Sơn Quân vừa kêu đau, vừa van cầu, vừa đáp:

- Ái da, đau quá! Đâu có! Đừng có nghi oan! Đau thấu ông trời đây nầy! Cho xin đi!

Bạch Phu Nhân gắt:

- Ngươi không nói thật, ta sẽ giật đứt vành tai nầy cho mà xem!

Hồ Dược Sư cười nhẹ, thốt:

- Cứ theo ta biết, thì Bạch lão ca là người trung thành nhất trần đời!

Bạch Phu Nhân trừng mắt:

- Ngươi đừng chen vào mà cầu tình cho y! Ngươi cũng chẳng tốt gì đó, mà hòng bảo chứng cho y!

Hồ Dược Sư suýt xoa:

- Úi chao! Phu nhân nói oan cho người ta rồi đó nhé!

Bạch Phu Nhân bật cười khanh khách:

- Nam nhân! Trong mười nam nhân có đến chín là quỷ háo sắc rồi!

Bà buông tay ra.

Bạch Sơn Quân vò vò vành tai, cười mơn:

- Thôi đừng đùa nữa, trở lại vấn đề nghiêm trọng đi. Nầy, Hồ lão đệ, có thật là lão đệ biết sự bí mật đó chăng?

Hồ Dược Sư không đáp ngay câu hỏi:

- Ngươi cũng biết là ta đã đến đây trước rồi chứ? Đến lâu rồi chứ?

Bạch Sơn Quân mỉm cười:

- Nhưng, bọn ta chẳng hề hay biết chi cả! Xem ra, cái thuật Chướng Nhãn của ngươi qua mười năm nay tăng tiến rất nhiều! Hơn xưa nhiều lắm đó!

Hồ Dược Sư lộ vẻ đắc ý, tiếp:

- Nghe nói xứ Phù Tang tại Đông Hải, có một môn công giống như Chướng Nhãn pháp của ta, có điều ở đó người ta gọi là Nhẩn Thuật.

Bạch Sơn Quân cười hì hì:

- Giống thì giống, chứ sánh sao được cái thuật của ngươi!

Hồ Dược Sư cười, rồi tiếp:

- Ta thấy các ngươi đưa tên đại đồ đệ Ngụy Ma Y của Ngụy lão đại đến đây bàn luận hơn nửa ngày, rồi bảo hắn đi tìm một nữ nhân họ Tô.

Bạch Phu Nhân thốt:

- Tô Anh. Nàng là lẽ sống của lão Ngụy đó. Ngươi không biết à?

Hồ Dược Sư đáp:

- Hiện tại thì tự nhiên là ta biết rồi. Nhưng, lúc đó ta hết sức kỳ quái, các ngươi có kế hoạch hành sự riêng biệt, sao lại còn kêu gọi đến người khác làm hộ? Sau đó, ta mới biết là các ngươi ngầm theo sau Ngụy Ma Y.

Bạch Sơn Quân cười lớn:

- Và sau bọn ta, còn có ngươi! Bọn ta theo dõi Ngụy Ma Y, ngươi theo dõi bọn ta.

Hồ Dược Sư thở dài:

- Cái cố tật của ta, không làm sao cải sửa được! Biết nơi nào có nhiệt náo, là ta phải đến bằng mọi cách, phải đến xem cho kỳ được! Nhưng ta nghĩ, nơi đó dù là cảnh đào nguyên ngoài thế giới, vẫn có mai phục nguy hiểm lắm, nơi nào cũng có cạm bẫy cả!

Bạch Phu Nhân tiếp:

- Liễu đầu đó không chịu học võ, nhưng Ngụy lão quỷ thì truyền cho nàng trọn vẹn sở học về cơ quan, mà ngươi phải biết, màu xanh do chàm, lại xanh hơn chàm.

Nàng còn cao minh hơn lão Ngụy gấp mấy phần.

Hồ Dược Sư thốt:

- Xem ra, liễu đầu thông minh thật!

Bạch Sơn Quân mỉm cười:

- Chẳng những thông minh tuyệt thế, mà lại còn mỹ lệ vô song!

Bạch Phu Nhân mắng:

- Hai ngươi lại động thú tánh rồi phải không?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-130)


<