Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tuyết mãn Thiên Sơn - Hồi 08

Tuyết mãn Thiên Sơn
Trọn bộ 10 hồi
Hồi 08: Phần 3 - Chương 1
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-10)

Luân Đài đông môn tống quân khứ,
Khứ thì tuyết mãn thiên sơn lộ
Sơn hồi lộ chuyển bất kiến quân,
Tuyết thượng không lưu mã hành xử.

(Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh – Sầm Tham)

(Dịch nghĩa:
Phía cửa đông Luân Đài tiễn người về
Lúc người đi, tuyết rơi đầy đường Thiên Sơn
Đường rừng núi quanh quất không nhìn thấy người nữa Trên nền tuyết chỉ còn trơ lại dấu chân ngựa đi qua)

Lúc này, Địch Thanh đang lâm vào hoàn cảnh vô cùng hiểm ác!

Y thống lĩnh b ộ tướng theo hướng tây bắc đi hơn một trăm dặm thì gặp phục kích của quân Khiết Đan, liền ra lệnh toàn quân thoái lui, nhưng vì trời tối như mực, không phân biệt được đường đi trái phải; trong quân lại có mấy kẻ bị mua chuộc, cố ý dẫn sai phương hướng, toàn quân bất tri bất giác lọt vào một khe sâu trong núi!

Tống quân vừa vào khe, tiếng trống bên trong đại chấn, đuốc hai bên vách đá thắp sáng rực!

Kỳ hiệu Khiết Đan hiện rõ trong ánh đuốc, dưới cờ là Tả Hiền Vương Khiết Đan Gia Luật Trọng Nguyên, còn có chúng quân sĩ bao quanh. Bên cạnh hắn có một nữ tử vận đồ vàng rực, chính là Tỳ Bà công chúa.

Địch Thanh án kiếm nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy mấy trượng xung quanh cốc đều một màu tối đen nhìn không rõ năm ngón tay, binh sĩ đã b ỏ chạy hơn phân nửa, liền kiên quyết hạ lệnh, “Cắt đuôi ngựa, châm lửa chiếu sáng!”

“Địch Thanh!” Tả Hiền Vương ngồi giữa toàn quân, nhìn xuống Tống quân đang hoản loạn trong sơn cốc, cười lớn, “Ngươi tự xưng vô địch tên chiến trường, có ngờ được sẽ có ngày hôm nay không? Thế nào, mau đầu hàng đi!”

Địch Thanh lạnh lùng đáp, “Chiến tử trên chiến trường, da ngựa bọc thây chính là vinh quang của bậc đại trượng phu, hôm nay hà tất nhiều lời!”

“Tốt lắm,” Tả Hiền Vương vung tay, quân sĩ hai bên giải tới một cô nương mặc trang phục màu đỏ, Tả Hiền Vương cười lạnh nửa miệng, “Vậy là cả vợ ngươi cũng không cần phải không?”

Vút một tiếng, tả hữu quân sĩ rút trường đao kề lên cổ Ngũ Nhi. Ngũ Nhi chưa từng gặp qua cảnh tượng như thế này, lúc này sợ tới mức khóc không ra tiếng.

Tả Hiền vương đắc ý, “Địch Thanh ngươi uổng công xưng danh anh hùng, cả thê tử cũng không bảo vệ được!” Hắn ngừng một chút rồi tiếp tục nói, “Địch Thanh, bổn vương nghe nói ngươi xuất thân nghèo hèn, lại từng làm mã phu. Người Hán các ngươi có câu, ‘bần tiện chi giao bất khả vong, tao khang chi thê bất hạ đường,’ ngươi nhẫn tâm thấy nàng bị loạn đao phân thây sao?”

Tay Địch Thanh vẫn nắm chặt chuôi kiếm, vì y đeo mặt nạ, không ai thấy biểu tình trên mặt y. Qua hồi lâu, y mới thản nhiên nói, “Hán tộc cũng có một câu ngạn ngữ, ‘vi đại sự bất câu nệ tiểu tiết’, vì quốc gia đại sự, tư tình cá nhân có thể vứt bỏ. Tả Hiền Vương, ngươi giết thê tử của ta, ta thề tận diệt Khiết Đan, hôm nay không cần nhiều lời.”

Tỳ Bà công chúa cười lạnh, “Chỉ sợ giữa ngươi và nàng ta chẳng có chút tình cảm gì, hôm nay lấy việc công giải quyết chuyện riêng, như vậy mới đáng nói.”

Nàng ta vung roi chỉ về phía tây nam, ngửa mặt lên trời cười lớn, “Địch Thanh, Phương tướng quân muốn chặn đường lui của các ngươi, đang cùng Đinh Ninh hỗn chiến. Chỉ e Vị Ương quận chúa của ngươi đã sớm bỏ mạng trên chiến trường rồi!”

Mọi người kinh hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía tây nam khói lửa bốc cao. Có người hô một câu, “Lương thảo bị đốt!” Nhất thời trong quân rối loạn. Nhiều quân sĩ nghĩ tới thê nhi, trong tâm càng không ham đánh.

Địch Thanh nhìn lại quân doanh, tay cầm cương không khỏi phát run —— Vị Ương quận chúa… Tuyết Hồng… đã chết sao? Thật đã chết sao?!

Đột nhiên y cảm thấy phẫn nộ xen lẫn bi ai, trở tay rút kiếm, hét lớn, “Khai chiến! Kẻ nào lùi lại, chém!”

Tỳ Bà công chúa cười lạnh, “Muốn đánh thì đánh, ta sợ ngươi hay sao?” Nói đoạn bất ngờ nàng vung đao lên, chỉ thấy hàn quang lóe lên, Ngũ nhi kêu thảm, ngã xuống đất!

“Ha ha, Địch Thanh, trước tiên ta lấy máu thê tử ngươi tế đao!”

Địch Thanh cắn chặt hàm răng, hai tay phát run. Dù sao Ngũ Nhi cũng là thê t ử của y, đã chăm sóc mẫu thân y nhiều năm, vì Địch gia chịu nhiều khổ cực. Hiện giờ, nàng lại không đợi được đến lúc phu vinh thê quý, không hưởng vinh hoa được một ngày lại bỏ mạng nơi sa trường, làm y áy náy mãi không thôi.

Nhưng hiện tại, y không rảnh rang để suy nghĩ chuyện cá nhân, liền truyền lệnh xuống phía dưới, “Tả quân cùng hữu quân lập thành Thanh Long trận, ngăn trở quân địch tấn công hai bên, trước sau hỗ trợ lẫn nhau, hậu quân từ từ tiến ra khỏi cốc khẩu, tìm nơi trống trải dễ dàng tái chiến!”

Y hiểu nơi này địa thế hung hiểm, địch quân trên cao nhìn xuống, thế như chim ưng vồ mồi, quân Tống tuyệt đối bất lợi.

Lúc này, đột nhiên đuốc của quân Khiết Đan nhất tề tắt hết, trong cốc lập tức trở nên tối đen. Mấy ngọn lửa đuôi ngựa của quân Tống cũng đã cháy cạn, trong cốc chật hẹp,giơ tay trước mặt cũng không th ấy được ngón tay, một khi gặp phải công kích, chắc chắn sẽ trúng tên mà chết hết

Địch Thanh vội vàng hạ lệnh, “Tất cả đứng yên. Chuẩn bị lá chắn hộ vệ, cung thủ sẵn sàng!”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng “vút vút” liên tiếp như mưa, hàng ngàn hàng vạn mũi tên từ trên vách đá bắn xuống! Bên tai hắn lập tức vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết của binh sĩ. Quân Tống vô phương chống đỡ, nhất thời rối loạn đội hình.

Bọn họ chỉ biết tìm phương tránh né tên đang bắn như mưa, lại không thể phân biệt rõ phương hướng, trong khoảng thời gian ngắn trận thế đại loạn, mọi người tranh nhau mà chạy.

“Tướng quân, địa thế hung hiểm, giơ bàn tay không thấy ngón, không biết cốc khẩu nơi nào!” Thủ lĩnh hậu quân phi ngựa đến báo.

Lúc này, bên ngoài tả quân hữu quân cũng dùng tên bắn lại quân Khiết Đan, tên cũng sắp cạn.

Quân tình như lửa cháy!

Địch Thanh nhìn về phía tây nam lần nữa, trong lòng biết rõ Đinh Ninh vị tất có thể tới tiếp viện kịp thời, mà hiện tại mấy ngàn nhân mã đang phải cùng mười vạn đại quân Khiết Đan giằng co, đêm nay chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Mục quang y bỗng nhiên trở nên sắc bén bức người, thêm vào Thanh Đồng mặt nạ hung bạo dữ tợn càng khiến kẻ khác kinh hồn bạt vía!

“Mọi người giữ tên trên cung, không được bắn nữa.” Hắn nói từng chữ.

Quân Tống nghe thanh âm không chút kinh hoảng của chủ tướng, trong dạ cũng an tâm một chút, liền dừng tay, không bắn nữa.

Lúc này, quân Khiết Đan hết bắn tên lại lăn cây, không ngừng từ trên vách núi đánh xuống, quân Tống quân thương vong đã quá nửa.

Địch Thanh chậm rãi đưa mắt quan sát chung quanh, bỗng dưng nâng cung, “Vút” một m ũi tên bắn tới, một chuỗi đèn lồng phía trên vách đá nơi Tả Hiền Vương đứng ban nãy rơi xuống! Hắn mới rồi đã chú ý đến chuỗi đèn duy nhất được đốt của quân Khiết Đan. Trong cốc quân Tống ở nơi nào, ngọn đèn liền hướng về phía đó. Tuy cả đôi bên đều chìm trong bóng tối, nhưng quân Tống ở đâu đều bị quân Khiết Đan biết rõ như nằm gọn trong bàn tay địch nhân.

Ngọn đèn bị bắn hạ, quân Khiết Đan cũng mất đi mục tiêu, trong cốc toàn bộ lại rơi vào cảnh hỗn chiến tối tăm.

Địch Thanh dẫn một nhóm binh tinh nhuệ liều mạng xông lên, nỗ lực tìm lối ra khỏi sơn cốc. Nhưng trong bóng tối, binh hoảng mã loạn, trong lúc nhất thời làm sao tìm được?

Áo giáp của y bê bết đầy máu, miền tái ngoại vào ban đêm cực kỳ lạnh giá, mồ hôi y theo thái dương chảy xuống, gặp khí lạnh lập tức ngưng tụ thành băng. Bên cạnh y, tướng sĩ không ngừng ngã xuống, nhóm kỵ binh chỉ còn lại hơn mười người.

Lúc này, Địch Thanh đã hạ quyết tâm, Ích Cương kiếm trong tay y ra sức chém giết mở đường, miệng hô, “Sát địch! Sát địch!” Y ở trên ngựa thét lớn, cả người đẫm máu, phảng phất tựa như chiến thần thời viễn cổ.

Một người một ngựa đi đến đâu người ngã đến đấy. “Quân Tống theo ta, cùng nhau giết địch mà lui!” Y tung hoành ngang dọc trong cốc, đám tàn binh dần dần tụ tập lại xuang quanh y.

Địch Thanh thật ra cũng chẳng biết phải phóng ngựa đi đâu, bỗng nhiên trong lúc đó, y thoáng nghe được tiếng trống! Tiết tấu giai điệu lại rất đỗi quen thuộc!

… Tiếng trống này là…?

Y ngồi trên lưng ngựa mà ngơ ngẩn ——《 Thập diện mai phục 》, chính là khúc 《Thập diện mai phục 》!

Địch Thanh trong lòng mừng rỡ như điên, kinh ngạc bật thốt, “Tuyết Hồng!”

Tiếng trống càng dồn dập hơn, thanh âm từ phía tây nam như mưa rơi xuyên qua màn đêm mịt mờ truyền đến.

Địch Thanh quay đầu, hạ lệnh, “Tiến về tây nam, toàn lực tiến công” Hắn dẫn đầu, xông tới chém giết.

Địch quân nhất tề bắn tên xuống như mưa, quân sĩ trúng tên ngã ng ựa vô số. Địch Thanh huy kiếm chém chết vài tên Khiết Đan, lại bắn một tiễn về phía Tả Hiền Vương. Cường cung căng tròn như trăng đầy tháng, tên như lưu tinh.

Đột nhiên, ‘vút’ một tiếng, một mũi tên từ đâu bay tới!

Hai mũi tên chạm nhau, cùng rơi xuống đất.

Người phát tiễn là Tỳ Bà công chúa của Lâu Lan Quốc.

Tả Hiền Vương bị một phen thất kinh, thẹn quá hóa giận, hạ lệnh, “Toàn lực tiến công, không cho bất kỳ con heo đất Tống nào trốn thoát! Chém đầu Địch Thanh, thưởng tiền ngàn cân, thăng quan ba cấp!” Lời này vừa dứt, quân Khiết Đan tấn công càng hung mãnh.

Lúc này quan binh Đại Tống thương vong đã quá nửa, nhưng vẫn tận lực cùng chủ tướng tiến về phía tiếng trống đang vang vọng mà chém giết.

Tiếng trống giống như ngọn đèn soi đường.

Tỳ Bà công chúa cau đôi mi thanh tú, cười lạnh, “Vậy ra, ả ta còn chưa chết?” Nàng ta do dự một hồi, hốt nhiên cắn răng, hướng về phía tiếng trống trỗi lên, giương cung, bắn liền một phát.

Trong bóng đêm mờ mịt, tiếng trống bỗng nhiên mất hút!

Tiếng trống vừa ngưng, quan binh Đại Tống lập tức mất phương hướng, lại bắt đầu rối loạn trong đêm đen.

“Tuyết Hồng, nàng làm sao vậy!” Địch Thanh trong lòng hoảng hốt, lại nhìn quanh lần nữa, muốn tìm xem cửa cốc ở phương nào. Thế nhưng y chỉ thấy từng bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống giữa đêm, trên trời vọng lại từng tiếng nhạn kêu bi ai —— lẽ nào, sơn cốc này sẽ là mồ chôn của y và tướng sĩ Đại Tống sao?

Đột nhiên, từng tiếng, rồi lại từng tiếng, cứ thế tiếng trống lại vang lên! Cực kỳ thong thả, nhưng lại cực kỳ uy lực.

Đại Tống quan binh tất thảy mỗi người đều chấn động tinh thần, lại bắt đầu hướng theo tiếng trống kia mà liều mạng xông tới.

Tỳ Bà công chúa mục quang lộ sát khí! Nàng giậm chân, một tiễn lại bắn đi. Thế nhưng lúc này đây, tiếng trống chỉ khẽ dừng một chút, tiếp đó lại chậm rãi vang lên. Tuy rằng thong thả, nhưng cực kỳ kiên định hữu lực.

Nàng thở dài một tiếng, thần sắc ảm đạm, thu cung tên lại. Lúc này, vang lên tiếng chém giết ở phía tây nam, một tên thám tử chạy tới bẩm báo, “Đại vương, Đinh Ninh đã bình định quân của Phương thống soái, giờ đang đem quân đến vây đánh ta bên ngoài”.

Tả Hiền Vương thất kinh, không thể ngồi yên được nữa, “Tên tiểu tử Phương Thiên Dụ còn dám khăng khăng ngoa ngôn bắt sống Đinh Ninh! Bây giờ… bây giờ phải làm sao đây?” Hắn nhìn Tỳ Bà công chúa cầu cứu.

Tỳ Bà công chúa không chút nghĩ ngợi, lạnh lùng nói, “Đinh Ninh và Địch Thanh đều là danh tướng, hiện giờ cùng lúc trong ngoài hợp công, quân ta tuyệt đối không phải đối thủ! Thừa lúc trời còn tối, lập tức lui binh, còn có thể bảo toàn thực lực.”

Địch Thanh đem quân theo tiếng trống liều chết mà chém giết, thây chất đầy đất, chiến y nhuộm máu. Chẳng biết qua bao lâu, hốt nhiên thấy trước mặt có một đội nhân mã, y còn đang chuẩn bị ứng chiến thì nghe tiếng gọi lớn, “Địch Thanh, là ngươi sao?”

Y cả kinh ngẩng đầu, ánh đuốc chiếu sáng kỳ hiệu Đại Tống, một người đang tiến về phía y. Dưới ánh sáng lửa đuốc, y nhận ra khuôn mặt của người trẻ tuổi đó.

Y vội vàng kéoThanh Đồng mặt nạ xuống, giục ngựa nghênh đón.

Hai người ôm chầm lấy nhau. Hai vị tướng lãnh niên kỷ tương đương trào lệ nóng! Ác chiến tạm ngưng, dường như trải qua mấy kiếp!

Gặp lại nhau trên chiến trường, tình cảm huynh đệ chiến hữu khiến cả hai dù là thân nam nhi cũng không khỏi tuôn nước mắt.

Nhưng hai người không để phí thời gian, Đinh Ninh nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, hỏi Địch Thanh vài câu để biết rõ tình hình cuộc chiến.

“Địch Thanh, ngươi khổ chiến cả một đêm, sức yếu người mệt rồi, trước tiên hãy dẫn nhân mã còn lại quay về quân doanh nghỉ ngơi. Việc truy kích quân Khiết Đan cứ giao cho ta!” Đinh Ninh vỗ vỗ vai y. Gã thấy một vạn binh sĩ binh lúc ban đầu giờ chỉ còn lại hơn hai nghìn ngư ời phá vòng vây trở về, hơn nữa tất cả không có ai không bị thương, không khỏi day dứt, “Thực sự làm khó các ngươi. Ta bị nghịch tặc Phương Thiên Dụ cầm chân, đã tới muộn, thật xin lỗi.”

Địch Thanh lúc này mới nhìn thấy vết máu chi chít trên áo giáp, hai vai, sườn trái, sau lưng đều bị thương, máu từ mấy vết thương tuôn ra không ngừng. Vừa rồi y cuồng sát địch nhân không để ý tới, lúc này bất giác cảm thấy đau đớn.

Sắc mặt y tái nhợt, lại chỉ cười cười, “Cùng là vì nước mà ra sức, còn khách khí làm gì.”

Đinh Ninh không nói thêm nữa, ra lệnh một tiếng, dẫn nhân mã đi trước. Nhưng vừa chạy đi vài bước, gã chợt ghìm ngựa quay lại nhìn Địch Thanh thấp giọng hỏi, “Vị Ương… Vị Ương đâu? Ngươi có gặp nàng không?”

Giọng nói lộ rõ sự quan tâm sâu sắc.

Địch Thanh đột nhiên cả kinh! Lúc này y mới nhận ra tiếng trống đã im bặt tự lúc nào!

“Tuyết Hồng!” Y hô lớn, giục ngựa quay trở về phía cốc khẩu.

Sắc mặt Đinh Ninh cũng biến đổi, trong lòng biết nhất định là có đại sự xảy ra. Không dám chần chừ, gã cũng quay đầu ngựa lại hạ lệnh, “Lên ngựa đi mau!”

Gã phải tiếp tục truy kích bại quân Khiết Đan. Vì gã là tướng quân.

Đại đội nhân mã lướt qua, bụi mờ nổi lên mờ mịt cuối cánh đồng hoang tàn xơ xác.

Nguyệt hắc nhạn phi cao
Thiền vu dạ độn đào
Dục tương khinh kỵ trục
Đại tuyết mãn cung đao

(Tái Hạ Khúc Kỳ Nhất – Lư Luân Khúc Hát Dưới Ải
Lê Nguyễn Lưu dịch
Trăng mờ nhạn vút cao
Chúa giặc tối bôn đào
Ruổi ngựa toan xua đuổi
Tuyết tràn bám nỏ đao.)

Trên chiến trường xác chết la liệt, máu và thây người lẫn lộn. Nhiều xác chết không toàn thây, không đầu, thiếu tay chân, có kẻ bị đâm toác bụng, lòi ruột… Rất nhiều quạ đen, chim ưng lượn lờ trên cao chờ ăn xác.

Địch Thanh tâm thần bấn loạn, chăm chú dõi mắt tìm kiếm giữa đống tử thi la liệt.

Đêm qua tiếng trống như ngọn đèn giữa đêm đen, khiến Tống quân trong tuyệt cảnh có lại hy vọng. Chính là khúc《 Thập diện mai phục 》!

Y đã t ừng nghe Vị Ương quận chúa dạo qua khúc nhạc này. Chắc chắn người đánh trống tại cốc khẩu chính là nàng.

Y bỏ ngựa, leo lên lên vách núi. Vết thương lớn nhỏ toàn thân đã khiến y mất đi cảm giác, nhưng y vẫn lấy kiếm thay gậy, từng bước một đạp tuyết mà đi.

Leo lên tới đỉnh, mục quang y sáng rỡ.

Y thấy một mặt trống lớn, đúng là một cái trống quân bị chôn phân nửa dưới tuyết.

Một bên mặt trống làm bằng da trâu đã rách toạc. Có thể biết người đánh trống đã dụng lực mạnh đến dường nào.

Thế nhưng, Vị Ương quận chúa… nàng đang ở đâu?

Địch Thanh đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một màu tuyết trắng xoá. Đột nhiên, y thấy dưới tuyết lộ ra một vật.

Là lông đuôi một mũi tên. Là mũi tên lông chim điêu.

Hắn vội vàng lao tới phía đó, tay phủi nhẹ lớp tuyết. Lớp tuyết mỏng trắng tinh, giữa tuyết trắng là một nữ nhân xinh đẹp như hoa. Vị Ương quận chúa.

Nàng nằm lặng yên giữa tuyết, máu trên người đã đông thành huy ết băng. Hai mũi tên ghim sau lưng nàng. Một mũi nơi bả vai xuyên ra trước ngực, một ngay xương đòn.

Hai chân Địch Thanh đột nhiên mất đi khí lực, không tự chủ được phải quỳ xuống, run run ôm lấy thân nàng.

Mặt nàng trắng như tuyết, tuyết đọng trên mái tóc rủ dài tới tận đất.

Tay nàng chung quy vẫn nắm chặt dùi trống.

“Tuyết Hồng, Tuyết Hồng!” Địch Thanh rốt cục nhịn không được, lớn tiếng gọi, cố sức lay nàng. Nhưng nàng đã không còn biết gì, không hề cử động.

Địch Thanh vội vã lấy ra kim sang dược trong người, bôi lên mấy vết thương của nàng, lại từ bên hông lấy túi rượu, cho nàng uống vài ngụm. Thứ rượu này đích thị rất nặng, nghe nói còn có thể dùng thắp đèn.

Y quan sát địa hình xung quanh, tìm một nơi kín gió, đặt nàng ngồi xuống, cởi áo giáp, ôm thân thể lạnh băng của nàng vào lòng. Y biết tiễn thương trầm trọng, lại ở cả đêm ngoài trời tuyết lạnh, thương thế càng trở nên nguy kịch!

Dáng vẻ nàng giống như mỹ nhân tạc từ băng. Trong sáng long lanh, không hề có chút sinh khí.

Địch Thanh từ từ nhớ đến những chuyện trước kia… Lần đầu tiên gặp nàng khi đang tắm ngựa bên suối, biết nàng là tiểu quận chúa tinh nghịch trong vương phủ, nàng cùng phụ thân, vương gia võ công kinh người vì y mà trở mặt thành thù; hai năm sau đó, trong mã phòng lạnh lẽo nhưng lại vô cùng ấm áp, còn cái đêm mà nàng rơi lệ bỏ đi, đêm đó ở tái ngoại tuyết rơi nhiều lắm…

Tất cả phảng phất xa xôi mơ hồ, lúc này lại hiện lên rõ ràng trước mắt y.

Lần thứ hai gặp lại nàng trong thân phận quận chúa Vị Ương, bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng, thì nàng đã sắp trở thành phu nhân của Đinh tướng quân.

Vị Ương quận chúa và Tuyết Hồng hoàn toàn là hai người khác nhau. Nàng cao quý trang nhã, rụt rè mà hữu lễ, là thiếu nữ danh môn quý tộc. Nhưng sâu trong lòng nàng là tinh thần phản kháng mạnh mẽ vô cùng!

Lúc này, Vị Ương quận chúa đang nằm trong lòng y khẽ run. Địch Thanh bừng tỉnh, cúi đầu nhìn nàng.

Nàng mệt mỏi mở mắt, lại nhìn thấy một kẻ đeo cái mặt nạ đáng sợ. Một chút hoảng loạn hiện lên trong ánh nhìn, “Ngươi là ai?”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng đã mỉm cười, “Nguyên lai là ngươi, Địch tướng quân.”

Sắc mặt nàng nhợt nhạt cực kỳ, thanh âm cũng vô cùng yếu ớt.

“Quân lính… toàn bộ đã thoát hiểm rồi sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi, “Trận chiến đó… thật là… thảm liệt.”

“Tuyết Hồng.” Địch Thanh chậm rãi giở mặt nạ ra, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nàng, vẻ lạnh lẽo băng giá trong mắt y không còn nữa, trong trái tim y cũng vậy. Lúc này y không muốn che dấu tâm tư nữa, y đã phải áp chế tình cảm quá lâu rồi.

Lúc đó Vị Ương quận chúa mới nhận ra nàng đang nằm trong lòng y, cảm thấy lúng túng, “Như thế này… không tốt lắm. Người khác nhìn thấy… sẽ đồn đãi không hay. Địch tướng quân, Đinh Ninh ra sao rồi? Ngũ Nhi hiện tại đang ở đâu?”

Nàng cố tình nhắc đến hai người đó để Địch Thanh biết thân phận hiện tài của nàng và y đã không cón chút liên quan nào với nhau.

“Một người vừa mới rời khỏi, còn người kia đã chết.” Địch Thanh hắng giọng trả lời đầy quyết đoán. Trong đôi mắt y dường như có quang mang ánh lên. Dường như y đã hạ quyết tâm.

“Tuyết Hồng, ta yêu nàng.” Giọng nói y hơi run, lại vô cùng quyết liệt, “Lần đầu tiên nhìn thấy nàng bên dòng suối, ta đã yêu nàng —— nhưng nàng không cảm thấy buồn cười sao? Một tên chăn ngựa, một kẻ phạm nhân, dựa vào cái gì mơ tưởng đến quận chúa đây? Huống hồ thân ta, trên còn cha mẹ, bên cạnh lại có thê tử, ta làm sao dám vượt qua lễ giáo?”

Vị Ương quận chúa run giọng nói, “Nhưng… ta đã theo ngươi tới đây!”

“Vậy thì sao? Ta vẫn nghĩ nàng chỉ là nhất thời cố chấp, cố ý bất tuân lời phụ mẫu. Huống chi… huống chi… ôi ——” Y thở dài, “Tha thứ cho ta ích kỷ, từ nhỏ ta đã muốn vang danh trong quân đội, làm rạng rỡ gia môn. Ta thực sự không muốn… không muốn tự hủy tương lai của mình.”

Vị Ương quận chúa mỉm cười, “Không… không sao, ta không trách ngươi. Hảo nam nhi… Hảo nam nhi đương tảo hoành thiên hạ… khụ khụ, Khiết Đan vị diệt, hà dĩ vi gia… đúng không?” Hai gò má tái nh ợt của nàng mơ hồ có chút tức giận chua chát.

Địch Thanh nắm chặt Ích Cương kiếm, “Ta khống giống Đinh Ninh. Hắn sinh ra trong tướng môn, vừa sinh ra đã là tướng quân… Còn ta, ta phải tự thân cố gắng để có thể đạt tới đích.”

Vị Ương quận chúa dựa vào vai y, đôi mắt đẹp của nàng chăm chú nhìn hắn, hơi thở đứt đoạn, cúi đầu nói, “Ta… Ta đột nhiên cảm thấy rất lạnh… Ta lạnh lắm.” Cơ thể nàng yếu đuối, run rẩy như lá khô trước gió.

Địch Thanh đỡ cổ nàng, cho nàng uống một hớp liệt tửu, vội hỏi, “Nàng sao rồi?”

Giọng nói của y không hề khiếp nhược trước vạn quân giặc vừa rồi bây giờ đã có chút run rẩy không thể khống chế nổi.

“Lạnh… Lạnh tới xương cốt a…” Vị Ương quận chúa lạnh đến nỗi hai hàm răng cũng run lập cập, thanh âm như sắp tuyệt khí. Nàng vất vả thở dốc một hồi, lại nói, “Rất… tốt… Ngươi cuối cùng… cũng thừa nhận… Thật không uổng… không uổng công ta…” Nàng lời còn chưa dứt đã thở dốc mà gượng đứng dậy.

Mắt nàng đã ứa lệ, lệ trong suốt. Lệ rơi qua má, ngưng kết lại thành băng. Tay nàng nằm trong tay Địch Thanh. Bàn tay thật ấm áp. Đôi tay ấm áp này nàng đã mong đợi từ những ngày còn bị nhốt trong vương phủ, bị quản giáo hà khắc.

Địch Thanh chậm rãi nói: “Ngũ Nhi đã chết. Ta cũng chuẩn bị giải giáp quy điền, nàng… nàng có chịu theo ta không?”

Vị Ương quận chúa kinh ngạc, “Ngươi… Còn chí hư ớng của ngươi, mộng tưởng của ngươi?… Ngươi không muốn… không muốn làm một người… danh lưu sử sách… nhất đại danh tướng hay sao?”

Địch Thanh ngẩng đầu nhìn thanh Ích Cương kiếm đang cắm trên tuyết, cười khổ, “Hoắc Khứ Bệnh từng nói qua, ‘Khiết Đan vị diệt, hà dĩ vi gia’, Mã Viện cũng nói, ‘Nam nhi đương chi ến tử cương tràng, dĩ mã cách kh ỏa thi hoàn, an đắc tử vu sàng tịch nhi nữ tử thủ trung’ (Nam nhi chết trận chiến trường, lấy da ngựa bọc thây, an nhàn chết trên giường chỉ là cái chết của nữ nhi thường tình). Ta… Ta lại không có hào khí của các bậc danh tướng đó.”

Thân thể Vị Ương quận chúa đã suy yếu đến cùng cực, chỉ cười nhẹ, lắc đầu.

Thong thả mà kiên quyết lắc đầu.

“Không được… Ngươi nhất định không… không được tự hủy… tiền đồ, ta… ta không muốn… không muốn cản trở… con đường của ngươi. Nếu là… nếu như… ngàn năm sau, sử… sử sách có… tên của ngươi… Ta, ta… ta… sẽ rất cao hứng…” Môi nàng thoáng nét cười, giọng nói đứt quãng, nói một chữ phải ngừng lại thở một hơi, “Đinh Ninh… Đinh Ninh hắn… là người tốt… ta, ta có thể gả cho hắn, cũng là… phúc ph ận của ta. Ta không muốn… tướng phủ và vương phủ… phải mất mặt.”

Địch Thanh cúi đầu nhìn nàng, nén nhiệt lệ trào ra. Thương tâm xử biệt thì lộ hữu thùy bất đồng? (Khi buồn mọi người đều giống nhau)

“Nhờ ngươi… đem ta… trở về,… nếu ta chết, chết rồi thì cũng… cũng phải giao xác ta cho hắn… Ta là… người của Triệu gia, lời đã nói ra… quyết không… thay đổi.” Nói chưa dứt lời, khuôn mặt nàng đã chẳng còn chút huyết sắc nào, thanh âm yếu dần đi.

Trên cao, một đôi bạch điêu giương cánh lướt qua màn trời xanh.

Hôm đó, bão cát ghê gớm thật, gió thổi mạnh, làm cho người ta mắt mở không ra.

Địch Thanh dừng ngựa trước quân doanh, đang chuẩn bị đỡ người cùng về xuống, thì thấy từ ngoài mười trượng phía bắc một con kỵ mã đang phóng tới. Là Đinh Ninh.

Hai người chậm rãi dẫn ngựa đi vào.

“Ta cũng có một người đưa cho ngươi”. Đinh Ninh chậm rãi nói, đỡ trên lưng ngựa xuống một người. Là Ngũ Nhi. “Nàng chưa chết, chỉ bị thương nhẹ, tạm thời hôn mê mà thôi.”

Ánh mắt Địch Thanh dao động một chút, nhưng cũng đưa tay đỡ nàng.

“Ta không biết là lại làm khó ngươi, nhưng… ta biết ta phải đưa nàng trở về.” Đinh Ninh nói.

Địch Thanh đột nhiên phát hỏa, hét lớn một tiếng, “Câm miệng! Ngươi cho ta là người như thế nào? Đơn giản là không thích nàng ta, liền muốn cho nàng ta chết đi hay sao?” Y cố dằn lòng xuống, thấp giọng nói, “Ta cũng mang v ề một người cho ngươi… Chỉ là, chỉ là… thật xin lỗi, ta không biết nàng còn có thể sống tiếp hay không.”

Đinh Ninh nhìn thấy Vị Ương quận chúa lưng vẫn còn mang tên, sắc mặt đại biến. Gã không kịp nói, lập tức ôm nàng chạy vào doanh trại, “Mau mời ngự y!” Gã vừa chạy vừa phân phó binh sĩ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-10)


<