← Hồi 03 | Hồi 05 → |
Thanh hải trường vân ám tuyết sơn,
Cô thành diêu vọng Ngọc Môn quan.
Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp,
Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn.
Tháng tám năm nay, Đinh Ninh bổ nhiệm Địch Thanh làm tào tham, thuộc cấp của Hồng Giang.
Khi đó Tây Hạ hủy hòa ước, công khai xưng đế, xâm phạm Diên Châu, đôi bên không ngừng giao chiến.
Đinh Ninh phụng mệnh trấn tại Diên Châu.
Tháng chín, Địch Thanh lần đầu tiên theo quân xuất chinh, chưa lập được công lao.
Cuối tháng chín, lần thứ hai xuất chinh, hạ sát phó soái Tây hạ là Dã Lợi Cách Tà, được thăng lên phó tướng.
Tháng mười một, Hồng Giang thống lĩnh binh lính đánh Kim Thang thành b ị chặt đứt đường về, Địch Thanh dẫn kỵ binh đột vây thành công, phản kích giải vây cho toàn quân.
Đầu tháng mười hai, Địch Thanh lần đầu tiên thọ mệnh xuất chinh, xâm nhập vào sa mạc hơn ba trăm dặm, bắt sống chủ tướng Hô Ngạch Luân của địch.
Đinh Ninh cùng Địch Thanh hội binh tại Kiều Vu cốc, ban lệnh chiêu an, phong lâm, dựng trại Đại Lang, chặn đứng mối nguy hiểm xâm phạm từ Tây Hạ.
Tháng ba năm thứ hai, Đinh Ninh dâng tấu chương thỉnh công, triều đình ban thánh chỉ phong làm phó thống soái, ban thưởng lễ vật vô số, lệnh cho sứ giảđem tới, lại ban thưởng một thanh bảo kiếm “Ích Cương”.
Được tin sứ giả cùng lễ vật từ kinh thành ngày đêm ròng rã đãđến, Đinh Ninh vội dẫn quân ra khỏi thành đón chào.
Ban đêm, trong quân doanh tiếng reo hò như sấm, ai nấy nhao nhao khấu đầu cảm tạ hoàng ân hậu đãi. Yến tiệc dọn ra, mọi người nói cười vui vẻ. Lúc này, sứ giả đột nhiên đứng lên, rút thánh chỉ từ trong tay áo ra.
“Thánh chỉ đến. Đinh Ninh mau tiếp chỉ!”
Đinh Ninh kinh ngạc, vội quỳ xuống, “Có mạt tướng!”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đinh ái khanh từ ngày cầm quân, Bắc cương thanh bình, chiến công hết sức to lớn. Vì ngươi đã quá hai mươi tuổi, trẫm đặc biệt ban tặng hoàng muội cho khanh. Vị Ương quận chúa mỹ mạo thông tuệ, cùng ái khanh giai ngẫu đẹp đôi. Ái khanh bên thân còn mang quân vụ, cho phép hai người kết hôn trước. Khâm thử.”
Sứ giả đọc xong chiếu thư, liếc nhìn Đinh Ninh, ngạc nhiên thấy gã không có vẻ gì mừng rỡ.
Đinh Ninh ngơ ngẩn quỳ trên đất. Hình dáng bạch y thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trong đầu. Qua hồi lâu, gã mới chậm rãi đáp, “Thần tiếp chỉ, tạ ơn hoàng thượng!”
Gã nói câu đó dường như đã cố gắng hết sức.
Đinh Ninh vốn cho rằng có chết cũng khó tiếp nhận nổi đạo thánh chỉ đó. Thân là người trong tướng phủ, đối với sự lựa chọn của người bên ngoài, gã không hiểu mấy. Lần này xin trú thân xa ngoài quan ải, thật sự là một phản kháng lớn của bản thân. Gã thà phơi xác trên chiến trường, còn hơn sống tù túng cả đời trong nhà.
Nhưng hôm nay, ngay lúc này, gã c ảm thấy không còn hy vọng mà kháng lại chiếu chỉ vừa ban, thận chí cả một hành động cự tuyệt, gã cũng không làm nổi.
Vì sao chứ? Chẳng lẽ trong hai năm qua, gã đã t hay đổi sao? Chẳng lẽ mối tình ghi tâm khắc cốt của gã đã phai nhạt rồi sao? Gã đã tr ở thành loại người gì đây?
Gã hoang mang đứng dậy.
Sứ giả trao chiếu chỉ cho hắn, cười nói, “Đinh thiếu tướng quân, ngươi thật là diễm phúc tề thiên, sánh duyên với Vị Ương quận chúa danh tiếng lẫy lừng trong hoàng tộc… Ôi chao, việc tốt thường gặp trắc trở, trước đây hoàng thượng đã có ý muốn cho các ngươi thành thân sớm, nhưng quận chúa lại mang bệnh triền miên hai năm, mãi đến nửa năm trước đột nhiên khỏe mạnh lại.”
Đinh Ninh giống như ở trong sương mù, mơ hồ không rõ.
Sứ giả chỉ tay về gian nhà phía đông, thấp giọng, “Vạn tuế gia niệm tình ngươi quân vụ bề bộn, đặc biệt cho phép các ngươi thành thân sớm. Người nhà của quận chúa cũng đã tới, đang ở bên kia.”
Đinh Ninh ngạc nhiên, không thể không hỏi lại, “Nàng… nàng đã đáp ứng rồi sao?”
“Ngươi nói gì lạ vậy!” Sứ giả mỉm cười, “Lệnh của thiên tử, nàng ta còn dám không tuân theo? Đây, đây là thư riêng của lệnh tôn, Đinh đại tướng quân gởi riêng cho ngươi, đây là quà mừng của quận vương, hai người họ đều là trọng thần của triều đình, không th ể tùy tiện rời kinh. Lão tướng quân có dặn, đại trượng phu phải lấy quốc gia làm trọng, việc hôn sự không cần rườm rà; quận vương tư tưởng phóng khoáng, bằng lòng để con gái chịu chút ủy khuất. Ngươi xem, một loạt xe ở đó chở quà mừng vạn tuế gian ban cho hôn lễ.”
Đinh Ninh ngoảnh đầu lại, ánh mắt lướt qua Địch Thanh.
Địch Thanh đang uống rượu trong nón sắt, thình lình chợt ho khan liên tục.
Ánh sáng từ những ngọn đuốc ở đông sương dịu sàng soi sáng một bóng người xinh đẹp rọi lên cửa sổ.
Đinh Ninh đứng bên ngoài, hỏi, “Tuyết Hồng?”
Cửa mở, thị tỳ sau khi mở rộng cửa, liền lui xuống.
Một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần đứng bên cạnh cửa, nhẹ nhàng véo áo thi lễ, “Đinh thiếu tướng quân.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt quen thuộc nhưng những thần thái ngày trước đã không còn, phảng phất như nàng đã trở thành con người khác.
Nàng đã thực sự thay đổi. Vô cùng thanh nhã sang trọng, tư thái nổi bật, rõ ràng là phong phạm của hoàng gia.
Nàng cất giọng, giọng nói cao quý xuất thân từ vương gia quý tộc, “Đêm đã khuya, Đinh thiếu tướng quân hay là về trước đi.”
Đinh Ninh không bỏ đi, gã hỏi, “Tuyết Hồng, nàng đã quay lại kinh thành thật sao?”
Vị Ương quận chúa mỉm cười, “Đừng gọi ta là Tuyết Hồng, Tuyết Hồng đã chết. Còn ta là Vị Ương quận chúa, là hôn thê của ngươi.”
Dáng vẻ tươi cười của nàng khiến Đinh Ninh nhớ tới một người — Băng Mai.
Hình như cả nàng và Vị Ương quận chúa có điểm nào đó rất tương đồng.
Tiếc là nàng đã hóa thành mây khói, vĩnh viễn ly biệt. Băng Mai, giờ lại là… Tuyết Hồng.
Giọng nói của Vị Ương quận chúa như vang vọng từ trong ảo mộng, “Ta bệnh nặng hai năm, tưởng chừng mất mạng. Mãi nửa năm trước đây mới thuyên giảm.”
Nàng quay đầu lại, hỏi, “Ngươi trước đây chưa từng gặp ta, có phải không?”
Nụ cười của nàng lạnh lẽo, mang ý châm biếm.
Nàng vẫn thọ bệnh suốt hai năm qua sao? Chẳng phải hai năm qua, nàng là ‘Tuyết Hồng’ ở đây sao?
Im lặng hồi lâu, Đinh Ninh mới mở miệng, “Đúng vậy, ta quả thật chưa có gặp qua nàng.”
***
Đêm đã khuya, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Chỉ có một nơi vẫn sáng đèn. Mã phòng.
Kẻ chăn ngựa đương nhiên đã là kẻ khác. Gã tiểu tử này từ Giang Nam tới, không được chăm chỉ như Địch Thanh lúc trước, giờ này đã ngủ gà ngủ gật ở đống rơm giữa nhà. Đột nhiên một loạt tiếng động loạt xoạt khiến hắn mở to hai mắt.
“A!” Hắn mở to miệng, trợn mắt nhìn phát ngốc.
Một bạch y nữ tử xắn cao tay áo, múc nước tắm ngựa. Vẻ xinh đẹp của nàng không bút mực nào tả được, nàng mang ba phần mỹ lệ, ba phần yêu kiều, ba phần đoan trang, lại còn có chút tiên khí. Toàn thân nàng quần áo trắng như tuyết, lại làm cái việc dơ bẩn như vậy thật thành thạo quen tay.
“Ngươi… là yêu quái… hay là… tiên nữ?” Mã phu lắp bắp hỏi.
Bạch y nữ tử ngẩng đầu nhìn tên mã phu, vẻ mặt kỳ lạ, mỉm cười cất giọng, “Ta giúp ngươi tắm ngựa, không thích sao?”
Thanh âm nhu hòa dễ nghe, làm cho người nghe không khỏi cảm thấy thoải mái.
Mã phu không thể không trả lời, “Đương nhiên… là thích.”
Được một nữ nhân xinh đẹp như vậy giúp đỡ, hắn làm sao dám không thích?
Bạch y nữ tử thở dài, “Ngươi so với hắn tốt hơn nhiều…”
Nàng cúi đầu, hai giọt nước mắt rơi xuống.
Mã phu trông thấy, không thể không hỏi, “Ngươi… sao lại đau lòng? Ta… có thể làm gì giúp ngươi không?”
“Không có.”
“Sao? Ngươi có thể nói cho ta nghe…”
“Ngươi tốt nhất là nên ngủ một giấc thật ngon đi!”
Mã phu chỉ cảm thấy bên hông đột nhiên tê rần, một cơn buồn ngủ kéo tới, không tự chủ được lăn ra ngủ vùi.
Bạch y nữ tử tiếp tục tắm ngựa, một lát sau, nàng đưa tay xoa xoa đầu ngựa, thản nhiên nói, “Địch Thanh, sao còn chưa ra đây?”
Cửa mở. Ngoài cửa quả nhiên có một người, một người trẻ tuổi mặc tướng phục.
Địch Thanh.
Y bước vào trong chuồng ngựa, khơi ngọn đèn sáng thêm một chút. Ánh sáng chiếu rõ khuôn mặt y. Gương mặt điềm đạm, ánh mắt vẫn ngời sáng, hiện tại còn có thêm một phần trầm tĩnh.
Vị Ương quận chúa lau mồ hôi, sửa lại thắt lưng.
Hai người im lặng đứng đối diện nhau như vậy thật lâu.
“Ích Cương kiếm?” Vị Ương nhìn thấy trường kiếm của y, liền hỏi, “Ngươi bây giờ đã trở thành tướng quân danh trấn biên quan rồi, Địch tướng quân.”
Địch Thanh không nói gì, cũng không biểu lộ chút cảm xúc gì. Lẽ ra tối nay y không nên tới đây, thế nhưng y cũng không rõ vì sao không tự chủ được mà vẫn đến. Dường như y biết là nàng sẽ tới đây vậy. Dường như y mong chờ nàng nói gì đó, hoặc muốn nói nói đó với nàng.
Rất lâu sau, Địch Thanh mới cúi xuống, cầm lấy xẻng, lặng lẽ xúc đất.
Lúc này, nếu có người khác trông thấy, Địch tướng quân xúc đất, quận chúa tắm ngựa, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Tuyết Hồng,” Y cuối cùng cũng chịu mở miệng, thanh âm có chút run run, “Thực xin lỗi…”
Vị Ương quận chúa cười buồn, vỗ nhẹ lên đám lông ngựa, nước mắt lăn dài. Gió thổi lạnh lẽo, lệ vừa rơi xuống, lập tức hóa thành băng. Như pha lê rơi trên mặt.
Nàng chậm rãi nói, “Tuyết Hồng đã chết,” rồi quay mặt đi, “Nàng ta đã ngủ suốt mười tám năm, mới có thể trở lại là chính mình. Nàng ta còn tưởng có đủ sức mạnh thoát khỏi những thứ xiềng xích trói buộc, thứ nàng ta muốn — chỉ là tự do yêu thương. Nhưng mà nàng ta không thể, không thể có được những thứ đó, đành phải quay lại trong cái lồng sắt đó… bởi vì nàng ta đã thua, thua trong tay ta — Vị Ương quận chúa vô cảm — không còn cách nào khác hơn, nàng ta phải chết.”
Địch Thanh không mở miệng ra nổi. Vẻ lạnh lùng trong mắt y từ từ biến mất, tim y cũng muốn ngừng đập.
Y biết bản thân đã sai — Tuyết Hồng đối với y quả thật chân tâm, không phải nhất thời cao hứng. Nhưng bây giờ, hiểu rõ ràng rồi, minh bạch rồi thì có ích lợi gì chứ? Là bản thân y ép Tuyết Hồng bỏ đi, tự tay y bắt Tuyết Hồng phải chết.
“Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Quảng… Sử sách đã lưu danh, Địch Thanh, ngươi chẳng lẽ không muốn giống như bọn họ hay sao?” Vị Ương quận chúa cười nhạt, “Đại trượng phu tảo trừ thiên hạ, danh lưu sử sách, hà cớ gì lại lo lắng không đâu?”
Nụ cười lãnh diễm tựa hồ như tuyết liên của nàng như chứa đựng cả sự thê lương lẫn thất vọng.
Tay Địch Thanh phát run, nàng nói không sai. Kỳ thực, tất cả là vì y cố tình lảng tránh, bởi y không muốn liên lụy đến con đường mình đã chọn. Y đã chọn con đường phải đi, đó là lý do y quyết rời bỏ nàng.
“Tuyết Hồng.” Y rốt cục nhịn không được nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng. Cái lạnh từ tay nàng truyền đến trái tim y, làm y ngay lập tức cảm thấy bàn tay lạnh băng ấy tuy vẫn tỏ ra cứng cỏi lại đang run rẩy cả lên. Y dùng cả bàn tay to lớn ấm áp của mình nắm chặt tay nàng.
“Tuyết Hồng.” Y lặp lại tên nàng lần nữa, thanh âm như không muốn rời xa mà trở nên dịu dàng.
Tay của Vị Ương quận chúa thổn thức kịch liệt, “Ta rất vui, rất vui vẻ mà… Cứ cầm tay ta một lúc nữa đi,” Nàng nhắm hờ đôi mắt, “Nói cho ngươi nghe biết chuyện này, ngươi không ngại nắm tay ta một chút nữa chứ, ta cũng thấy vui một chút!”
Hai người đứng cách nhau một con ngựa, hai bàn tay nắm chặt trên lưng ngựa.
Bên ngoài gió thổi mạnh.
Một lát sau, nàng mở mắt, ánh mắt trong sáng, kiên quyết, “Địch Thanh, lúc tới đây, ta có đem theo một người mà ngươi rất muốn gặp — là mẫu thân ngươi. Bà… bà còn mang vị hôn thê của ngươi cùng đến, muốn ngươi thành gia thất, an cư lạc nghiệp.”
Nàng vừa nói, vừa chậm rãi rút tay về.
“Nàng ta… tuy không phải mỹ nhân, nhưng rất hiền lành, rất hiếu kính… Mẫu thân ngươi vẫn khen nàng tốt, nói ngươi thật có phúc khí.”
Nàng chậm rãi nói, chậm rãi cúi đầu, mỗi một chữ đều là như nuốt máu vào lòng mà nói.
Gió rất lạnh, đôi tay nàng không ngừng run rẩy.
Lúc này , Địch Thanh không dám cầm lại bàn tay nàng. Yhiểu rõ bọn họ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Y chậm rãi quay người lại: “Đa tạ nàng, Vị Ương quận chúa.”
“Địch tướng quân thật là khách sáo.” Nàng thản nhiên nói.
Ngoài cửa gió ngày càng lớn, như muốn cuốn đi hết thảy — nhưng sao không thổi đi những phiền muộn đau đớn trong lòng?
Trời đã hửng sáng, gã chăn ngựa cũng vừa hồi tỉnh, thấy mã phòng sạch sẽ, lại cho rằng đêm qua mình đã gặp tiên.
← Hồi 03 | Hồi 05 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác