Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tuyết mãn Thiên Sơn - Hồi 02

Tuyết mãn Thiên Sơn
Trọn bộ 10 hồi
Hồi 02: Phần 1 - Chương 2
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-10)

Trời còn tờ mờ, đèn trong phòng đã sáng rõ. Không khí trong phòng lạnh lẽo, khiến ngọn đèn lập lòe yếu ớt không sáng rõ.

Người Hồi Hột có câu, “buổi sáng mặc áo da, buổi trưa mặc áo lụa,” là chỉ nhiệt độ buổi trưa nóng như thiêu đốt, buổi sáng và ban chiều lại trở lạnh thấu xương, thời tiết thay đổi khác biệt, tuyệt không giống trung nguyên.

Ngựa trong chuồng còn ngủ.

Một người cúi lom khom, một tay đặt trên mặt đất, một tay dùng xẻng nhỏ xúc phân ngựa thành từng khối. Phân ngựa buổi sáng đông cứng ngắc, y đành dùng tay móc thành từng khối méo mó để sang một bên.

Xúc xong, y vẫn tì tay lên đất, kéo hai chân sang chỗ khác. Có phải vì chân y đã bị thương không?

Ở tái ngoại, binh lính tướng sĩ vô cùng vất vả, mã phu này chắc cũng không phải ngoại lệ.

Đột nhiên, mấy con ngựa giậm chân, lắc bờm một hồi. Mã phu ngẩng đầu lên, thấy dưới ánh đèn rõ ràng xuất hiện một người.

Một nữ lang bạch y như tuyết.

Người này toàn thân không nhiễm chút bụi trần, lại khơi khơi đi đến chỗ chuồng ngựa dơ bẩn hôi hám, thật làm người khác sửng sốt.

Thế nhưng mã phu lại không có một chút kinh ngạc, chỉ yên lặng dọn dẹp chuồng ngựa, không hề nhìn lại nàng một cái, tựa như nàng cùng mấy con ngựa không có gì khác biệt.

Qua hồi lâu, chỉ nghe một hồi kèn càng lúc càng nhanh, y cuối cùng nhịn không nổi ngẩng đầu lên, xem xem nàng ta tới đây làm gì.

Nàng đang ở chỗbến tắm ngựa. Một thùng nước mới kéo từ giếng lên đặt bên cạnh, nàng tự vén tay áo, dùng bàn chải cọ sạch bùn đất đính trên ngựa. Nước bắn tung tóe lên người, nhưng nàng tựa hồ không để ý tới.

“Cô… cuối cùng lại tới đây rồi.”

Mã phu rốt cục cất tiếng, “Hà tất phải làm khổ mình như vậy?”

Nàng không hề dừng tay, “Bởi vì ta nguyện ý!”

Nàng thở một hơi, cọ hết bảy, tám con ngựa mới ngừng tay, quay đầu về phía mã phu. Tròng mắt ẩn ước có ánh lệ.

Y đang đứng đó ngắm nhìn nàng.

Chỉ có người nào từng nhìn qua, nhất định không cho rằng y là người chăn ngựa. Khuôn mặt anh tuấn, từng đường từng nét rõ ràng, kiên quyết, ánh mắt chứa đựng khí độ oai phong.

Thế nhưng nơi thái dương của y thích chữ “tù”, hiển nhiên là phạm nhân bị lưu đày.

Phạm nhân như thế, sao lại có khí độ quý phái dường này?

***

Bạch y nữ tử tới ngồi bên cạnh hắn, không lý tới sàn nhà nơi đó dơ bẩn cỡ nào. Nàng hoảng hốt hỏi, “Chân của ngươi bị thương sao? Bốn mươi quân côn kia thật là lợi hại.”

Nàng lấy trong người ra một mớ thuốc cao dán, nhẹ nhàng tỉ mỉ bôi lên chân y từng chút một.

“Cái lão Vu đô thống hỗn đản này nhất nhất kiếm chuyện với ngươi hòng lấy lòng thượng cấp, thật là một lão…”

Nàng không biết làm sao thóa mạ lão tiếp.

Mã phu thu chân lại, lạnh lùng nói, “Đây không phải nơi cô nên tới, Vị Ương quận chúa.”

Vị Ương quận chúa? Là quận chúa sao? Nữ tử sống ở miền tái ngoại này đích thị là quận chúa sao?

Tay Tuyết Hồng cứng lại, trên mặt hiện lên nét miễn cưỡng, cười gượng, “Phải. Lẽ ra ta nên giống như lúc xưa, mặc áo lông cừu, ở bên bếp lò mà đùa giỡn với chim anh vũ… Thế nhưng ta thà tới nơi này còn hơn. Ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi, Địch Thanh.”

Địch Thanh.

Danh tướng tên tuổi chói lọi đã đi vào sử sách thiên thu. Người tề danh cùng Hoắc Khứ Bệnh, Lý Quảng, là đại tướng trấn giữ biên cương! Một cái tên xán lạn, khiến người khác nể phục.

Y chưa hề chỉ huy một trận đánh lẫy lừng nào trước đây, người khác nhìn vào nhất định không ngờ hiện tại của y so với tương lai hào hùng của y. Y đúng là một phạm nhân, một kẻ mã phu.

Ngủ trong đống rơm, suốt ngày làm bạn với ngựa.

Tuyết Hồng phát giác ánh mắt y dần dần điềm tĩnh, ôn hòa trở lại, không còn vẻ xa cách.

Nàng với tay về phía y, vì y mà tiếp tục xoa thuốc. Nàng làm rất tỉ mỉ nhẹ nhàng, chỉ sợ làm đau y.

Dùng hết dược liệu mang theo, nàng ngước mặt lên, bắt gặp ánh mắt nhu hòa dịu dàng của y.

Lòng nàng run lên. Bản thân nàng từ bỏ gia đình, không màng vinh hoa phú quý, rời kinh đô hoa lệ tới vùng tái ngoại hoang vu chính là vì y.

Ánh mắt đó có ý gì? Chẳng qua y nhìn qua nàng một cái trên đường đi, nàng lại quyết định vứt bỏ tất cả để đi theo y.

Thời tiết buổi sáng lạnh giá, Địch Thanh nắm chặt đôi bàn tay đỏ tấy vì ngâm nước lạnh của nàng. Tay y ấm nóng, mạnh mẽ. Giống như con người y vậy. Bàn tay nhỏ nhắn của Tuyết Hồng nằm trong tay y, thoáng chút run rẩy.

Y quyết không phải là người cam chịu số phận, sẽ có ngày y danh chấn biên thùy. Tuyết Hồng nghĩ như vậy.

“Vu đô hộ đã hồi kinh. Ngươi có thể xuất đầu được rồi.” Nàng ôn nhu nói.

Địch Thanh im lặng không đáp, trên mặt hiện lên nét cười.

“Đinh thiếu tướng quân vừa mới tới, ta vừa mới gặp gã ngày hôm nay,” Tuyết Hồng nói, “Tuổi trẻ mà trầm ổn chín chắn, có tiềm lực, thiết tưởng gã chính là nhân tài lãnh đạo.”

Nói đến đây, ngữ khí nàng có chút không tự nhiên.

Địch Thanh buông tay, thở dài, “Trời sáng rồi, nàng mau trở về đi!” Y tiếp tục

quét dọn chuồng ngựa, không nhìn nàng một cái, coi nàng như người không quen biết. Y hiểu rõ, tự bản thân y không xứng với nàng.

Y chẳng qua là một tên vô danh tiểu tốt, xuất thân bần tiện. Còn – Tuyết Hồng họ Triệu!

Là quốc tính, là thân thích của đương kim thiên tử!

Nàng là hoàng thân quốc thích. Tuy chỉ là họ hàng xa với hoàng thượng, thế lực không bằng tiền nhân, suy cho cùng, trong người nàng vẫn có máu thịt đế vương. Huống chi nàng xinh đẹp, thông tuệ có tiếng trong triều đình, phụ thân vì nàng tìm kiếm gia đình quyền thế danh giá để nàng gởi thân, chỉ cần nàng xuất giá, gia tộc nàng nhất định có cơ hội quật khởi.

Nhưng nàng lại trái ý gia tộc, cái gia tộc quyền bính nhất thiên hạ – Triệu gia!

Chỉ vì nàng nhìn trúng Địch Thanh, phạm nhân từ U Châu ngục bị lưu đày tới miền tái ngoại, nàng cũng vì y mà tr ốn đi, bất chấp triều đình luận tội.

Ngày đó, mây nhạt gió nhẹ, Tuyết Hồng cùng gia nhân dạo chơi nhân tiết Thanh Minh, có người len lén trốn theo ra ngoài.

Vài tháng trước đó, nàng được lệnh thành gia thất. Nàng tuy biết hôn phu tương lai đương triều quyền quý, trong lòng lại trống rỗng vô vị – Thậm chí còn chưa hề nhìn qua nam tử đó, lại phải làm thê tử của hắn.

Nàng chỉ mới mười tám tuổi, còn không tưởng được sẽ phải chôn vùi tuổi thanh xuân sớm như vậy.

Lúc nàng đang soi bóng bên dòng suối, nhìn thấy bên bờ đối diện có kẻ đang tắm ngựa. Nàng lập tức nôn mửa ngay vốc nước nàng vừa múc dưới suối – từ nhỏ đến lớn, nàng đã nếm qua đủ loại sơn hào hải vị, lại chưa từng uống qua nước tắm ngựa!

Khi đó, nàng tuổi trẻ khí thịnh, được yêu chiều sinh ngạo mạn, liền chỉ tay sang gã mã phu bờ bên kia, mắng chửi không ngớt.

Thói mắng người trước đây nàng từng lén phụ mẫu học không ít, do gia quy nghiêm ngặt nên không dám thể hiện, lúc này đúng là cơ hội tốt.

Thanh âm Tuyết Hồng êm tai dễ nghe, thanh lệ như hoàng oanh xuất cốc. Đám binh lính bờ bên kia nghe mà ngây người. Thành thật mà nói, lúc đó nàng không những không giống đang mắng chửi người khác, lại giống nhưđang xướng ca dịu dàng động nhân.

Đám binh sĩ nhất thời xôn xao.

“Tiểu cô nương thật là xinh đẹp!”

“Đùa giỡn với cô nàng một chút đi!”

“Gặp cô ta một chút, hỏi xem cô ta đang mắng người nào!”

Tuyết Hồng mắng chửi xong, chuẩn bị đi, đàn ngựa bờ đối diện đột nhiên hí vang, vài con đang nhắm ngay hướng nàng phóng tới!

Nàng ngoảnh đầu nhìn mấy con ngựa, không khỏi phát run!

Thoáng chốc, thân ảnh nhỏ nhắn của nàng mất hút giữa đám ngựa, chỉ nghe nàng kinh hô lên một tiếng, sau đó tuyệt không có âm thanh nào khác.

Lúc này, bên bờ kia, một tên lính chạy thẳng tới, hét lớn, dùng tay kéo đuôi một con ngựa, dụng lực kéo lại, lại làm cho hai con ngựa trở chứng lùi lại. Thật là tí lực kinh nhân.

Hắn cố gắng chế phục đám ngựa nổi giận do bọn ở chung cố tình chọc tức, chợt nghe tiếng cười khúc khích — Tuyết Hồng bình tĩnh kéo cương một con ngựa, chế trụ hai con ngựa khác đang lao tới, thản nhiên mỉm cười, “Ngươi cứ phóng tay làm tới đi, bổn cô nương không sợ!”

Nàng cười khanh khách, “Ngươi thả cả đàn ngựa ra, ta cũng không sợ!” Nàng nói với tên binh sĩ đầu tóc rối bời đó.

Tên lính kia không hề lỏng tay, trái lại, còn kéo ngựa lùi lại mấy bước. Vóc người hắn không cao, lông mày rậm, mũi thẳng, ánh mắt hòa nhã mà an nhiên tự tại, có phong độ khí chất của đại tướng ngoài ngàn dặm.

Tuyết Hồng mở miệng định nói, chỉ thấy đám binh lính ùa tới, bắt đầu động chân động tay trêu ghẹo nàng.

Nàng nổi giận quát, “Các ngươi to gan! Dám vô lễ với ta, coi chừng cái đầu của các ngươi đó!”

Đám binh lính cười rộ.

“Tiểu bà nương này thật khó tính!”

Một tên còn đưa tay ra, muốn sờ vào khuôn mặt đỏ bừng của nàng, liền bị tên lính vừa chế trụ nộ mã ngăn lại.

Người nọ trầm giọng nói, “Hành sự phải theo quy củ.”

Cả đám liền châm biếm, “Địch Thanh, ngươi lại như vậy nữa rồi. Đi đi, tới đùa chơi một lát đi!”

Tuyết Hồng phát hỏa, càng lớn tiếng hơn nữa, “Các ngươi nghe đây, ta chính là đương kim quận chúa đương triều!”

Nàng buông hai thớt ngựa, lấy trong người ra ngự tứ kim bài, chuẩn bị dạy cho đám người kia một bài học. Bỗng nghe Địch Thanh hô lớn, “Cẩn thận!”

Nàng lại muốn hỏi, “Cẩn thận cái gì hả —,” thì thấy con ngựa bên cạnh mình lại trở chứng, chân sau cất lên, đá về phía nàng!

Phía sau chỉ nghe “phách” một tiếng, giống như tiếng xương cốt nứt gãy vang lên. Nàng sợ hãi muốn ngất, có phải nàng sắp chết rồi không?

Một bàn tay nắm vai nàng đẩy sang một bên, tránh được một cú giẫm chân. Tuyết Hồng vừa ngẩng lên, lại thấy tiếp một con ngựa hướng về phía mình đá hậu. Nàng kinh hô thất thanh, tiếng hét còn chưa dứt, một cánh tay đẩy vào hậu tâm nàng, nằm đè lên thân nàng. Móng ngựa từ sau lưng y đạp tới.

Tuyết Hồng vừa kinh vừa sợ, lại thấy người cứu mình chính là kẻ ban nãy ra tay chế trụ đàn ngựa, tâm thần nhất thờ hồ đồ, giang tay tát y, “Bàn tay hôi thối của ngươi mà cũng dám đụng đến ta?”

Địch Thanh ngẩn ra, ánh mắt xuất hiện một tia buồn rầu, lặng lẽ đứng sang một bên, “Quận chúa xin tha thứ.”

Đám lính đã buông lời trên ghẹo đều cả kinh thất sắc, không biết xử sự sao cho phải.

Tuyết Hồng vừa định nhấc thân, đột nhiên vùng thắt lưng đau nhói, trước mắt chỉ thấy một màu đen kịt. “Ta tới số rồi sao?” Nàng tuyệt vọng nghĩ, “Ta không muốn chết!”

Lúc nàng tỉnh lại, miệng vẫn còn la lối câu đó, nhưng khi mở mắt, đã nhận ra đây là phòng của quận phủ qua cách trang trí bày biện.

Còn có nha hoàn Ngâm Thúy thị hầu một bên. Nàng về tới nhà rồi sao?

“Tiểu thư tỉnh lại rồi!” Ngâm Thúy vui mừng kinh hô, phòng ngoài liền có tiếng người đi tới. Phụ mẫu bước vào, ca ca cũng bước vào, cô cô, a di toàn bộ đều bước vào, bảy tám cái miệng cùng nói, “Vị Ương tỉnh lại rồi!” “Có muốn uống chút trà không?”

“Ôi trời ơi, còn trẻ tuổi mà bị đau ở thắt lưng, đến khi già rồi chỉ thêm bệnh!”

Đầu Tuyết Hồng tự động lớn hẳn ra, nàng vừa mới tỉnh lại, thật sự hoảng sợ trước những lời quan tâm hỏi han như thế này. Bất quá phụ mẫu còn đứng bên kia, phải cung kính thủ lễ, phải mỉm cười khách sáo, đáp lễ từng người, ngay tức khắc có giọng khen ngợi, “Vị Ương thật là có phong thái!”

“Đúng là hoàng thất quận chúa mẫu mực!”

“Đều do vương gia dạy dỗ nhi nữ!”

Nàng ráng sức kềm nén cảm giác khó chịu trong lòng, miệng vẫn mỉm cười lễ độ.

Cuối cùng, mẫu thân phải tới giải vây, “Vị Ương, lưng của con vẫn còn đau, hãy nằm xuống nghỉ một chút!”

Lúc đó, các thân quyến mới chịu lui ra ngoài.

Nàng ngoan ngoãn nghe lời mẹ nằm xuống, hồi lâu không ngủ được, bèn hỏi Ngâm Thúy, “Ta đã ngủ mấy ngày rồi?”

Ngâm Thúy ân cần nói, “Tiểu thư, cô mê man hết bốn ngày liên tiếp, cả vương phủ ai cũng lo lắng gần chết!”

“Cái gì? Ta ngủ hết bốn ngày?” Tuyết Hồng buột miệng nói không kịp suy nghĩ, tay bịt miệng, hai mắt đảo tròn — vẻ kinh ngạc không tin nổi.

Ngâm Thúy mỉm cười, “Tiểu thưđừng sợ!”

Ả hiểu rõ tính tình nóng nảy của quận chúa.

Tuyết Hồng giọng điệu có phần dịu lại, từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, lần đầu tiên ngộ hiểm, thật là… có chút kích thích.

Ngâm Thúy ngập ngừng, nửa muốn nói, nửa lại không, “Tiểu thư, cô hôn mê mấy ngày, ai cũng đều lo lắng, duy có Đinh gia bên kia tuyệt không động tĩnh gì, ngay cả hỏi thăm một tiếng cũng không, thật là… “

Tuyết Hồng đỏ mặt, sẵng giọng, “Họ là đại nguyên soái quyền uy khắp thiên hạ, đương nhiên là bận rộn không có thời gian!”

Ngâm Thúy nhỏ giọng, “Dù rảnh rỗi tới đâu, hôn thê bị thương lại không đoái hoài, tôi đoán tới tám phần mười là họ muốn cô chết luôn cho xong. Nghe nói Đinh thiếu gia bị một cô nương bên ngoài mê hoặc, một mực muốn từ hôn! Thật là, xem nhân phẩm dung mạo tiểu thư, đến làm hoàng hậu cũng còn xứng đáng, tiểu tử kia lại khơi khơi không biết điều! Đáng giận!”

Nàng mấy ngày qua chất chứa bao nhiêu giận dỗi trong lòng, chỉ mong sao có thể phát tiết hết cho thỏa.

Gương mặt Tuyết Hồng dần dần trắng bệch, cúi đầu nhìn hình thêu hai con bươm bướm trên tấm chăn, nhìn phát ngốc.

Ngâm Thúy nhìn thấy thần tình thương tâm của nàng, vội đổi chủ đề câu chuyện, khuyên nhủ, “Cô đừng đau lòng. Yên tâm đi, chuy ện hôn nhân này do vạn tuế gia đích thân ưng thuận, Đinh gia tuy quyền khuynh thiên hạ, chung quy cuối cùng vẫn không dám kháng chỉ đúng không? Tiểu thư, yên tâm đi!”

Tuyết Hồng im lặng, ngón tay chạm nhẹ lên màn trướng, thở dài. Nàng không hiểu, sau này cũng sẽ không hiểu.

Nàng nghĩ tới chuyện khác, liền hỏi, “Cha ta có truy xét chuyện ta thọ thương ra sao không?”

“Đương nhiên rồi. Cẩu nô kia mật to gan lớn, dám trêu ghẹo quận chúa. Đại nhân người đãđánh hắn một trăm côn, lưu đày luôn. Nói không chừng mùa thu này còn đem hắn đi chém đầu!” Ngâm Thúy nói một hơi.

“Nghe nói gọi là “Địch Thanh,” là tân binh ở thôn quê mới đến.”

“Ôi!” Tuyết Hồng không màng đến thắt lưng đau nhói, ngồi thẳng dậy, kéo Ngâm Thúy mà hỏi, “Sao lại bắt hắn? Mấy kẻ khác thả ra hết sao? Con mẹ nó, thật là điên đảo thị phi hết rồi!” Nàng quýnh lên, lại nói ra miệng câu chửi thô lỗ đến vậy.

Ngâm Thúy nhìn nàng, ra sức nháy mắt, Tuyết Hồng đang cơn giận dữ, không nhìn ra ám hiệu đó, còn đang phát tác, “Phụ thân thật là hồ đồ quá rồi!”

“Vị Ương, ngươi lại làm trò càn rỡ,” thanh âm lạnh lùng vang lên, “nói năng không ra thể thống gì!” Tuyết Hồng ngay lập tức im miệng mắng nhiếc, cúi đầu, “Cha, hài nhi biết sai rồi!”

Vương gia hừ một tiếng, phát tay hỏi, “Ban nãy ngươi nói gì? Ngư ời kia bị oan sao? Tất cả binh lính khác đều chỉ ra là do hắn làm, ngươi giải thích rõ ràng đi.”

“Đáng hận, phải, đáng hận mà!” Tuyết Hồng hiểu những tên kia đều là chúng khẩu đồng từ vu hại cho người trong sạch, khuôn mặt nàng không biển hiện một chút biểu cảm. Nàng đem sự việc đã kinh qua đ ầu đuôi ngọn ngành kể lại chuyện hắn đã xả thân tương cứu, nàng tuy thẹn thùa nhưng vẫn nhất nhất thật lòng mà nói.

“Cha, người nói người đó sai hay không sai? Mau thả hắn ra, đền bù thêm tiền bạc nữa!” Nàng khẩn cầu.

Vương gia trầm ngâm do dự, hồi lâu đứng lên, nói, “Ta đã minh bạch, ngươi yên tâm đi.”

Bóng thân phụ vừa khuất khỏi tầm mắt, Tuyết Hồng vẫy Ngâm Thúy, “Đêm nay ta muốn đi xem người kia, ngươi dặn hạ nhân để ngỏ cửa ngách để ta ra ngoài.”

Ngâm Thúy càng hoảng sợ, “Tiểu thư, cô vừa xảy ra chuyện, lại muốn ra ngoài sao? Lão gia biết được, sẽ nổi trận lôi đình đó!”

Tuyết Hồng mặt không đổi sắc, liếc mắt một cái, “Ngốc nha đầu, không nói cho cha biết, làm sao người nổi giận được?”

Nàng lại phân phó tiếp, “Ngươi tới dược phòng, lấy chút thuốc trị thương mang tới đây, cẩn thận đừng cho mẹ ta biết.”

Ngâm Thúy thở dài, quận chúa tuy ngoan ngoãn vâng lời, nhưng không phải hạng nữ nhân mặc cho người khác an bài số phận, đó là chuyện bất khả. Nàng ta thật là nữ nhân kiên định.

Nhìn tiểu thư chuẩn bị mọi chuyện, vận đồ khinh trang, nhanh nhẹn xuất môn, Ngâm Thúy tâm trạng trầm xuống.

Ả linh tính tối nay sẽ xảy ra chuyện.

Tuyết Hồng đi vào nhà lao, không khỏi lấy tay bịt mũi. Nhà lao ẩm ướt, lại nồng nặc mùi tử khí hôi thối làm nàng muốn mửa. Nàng quay sang tiểu tốt canh ngục, tay giơ kim bài, hắn lập tức tỉnh ngủ, “Quận chúa!”

Nàng bịt mũi, nhỏ giọng hỏi, “Người tên Địch Thanh nhốt ở đâu? Mau dẫn ta tới đó!”

Lao đầu nghe tới đó, sắc mặt thập phần khó coi, cuống quýt cười nói, “Quận chúa, kẻ này cực kỳ dơ bẩn, hay là mời quận chúa về đi!”

Nét mặt hắn âm tình bất định, hình nhưđang lo nghĩ chuyện gì đó. Thừa cơ hội, tiểu tử kia đã âm thầm trốn mất.

Tuyết Hồng mất hết kiên nhẫn, cầm kim bài ném lên bàn, lạnh lùng nói, “Mau dẫn ta đi, đừng dài dòng!”

Lao đầu không dám kháng mệng, ủ rũ dẫn nàng đi.

Tới trước một gian, hắn dừng lại, tra chìa khóa, muốn mở cửa. Bàn tay lại run rẩy cơ hồ không cầm nổi khóa.

“Ngươi sợ cái gì?” Tuyết Hồng giật lấy chìa khóa, ngờ vực trong lòng nổi lên — đây là ngục giam tử tù, chỉ có phạm nhân tội chết mới bị giam ở đây. Địch Thanh tội không đáng chết, sao lại bị nhốt nơi này?

Nàng mở khóa, đẩy cửa bước vào.

Trên mặt đất đầy những máu. Máu đãđổi thành màu đen.

“A!” Nàng thất thanh kinh hô, “Lao đầu, y làm sao vậy?”

Nàng vừa nói vừa quỳ xuống bên cạnh phạm nhân đang nằm trên đống rơm. Toàn thân y bị đánh đập đến nỗi mang thương nặng, máu vương khắp nơi. Máu vấy đỏ cả quần áo, Tuyết Hồng nhìn hắn mà đờ cả người.

Gương mặt xám xịt như tro, ngũ quan vì quá đau đ ớn trở nên méo mó. Khóe miệng lưu huyết, là máu đen, màu chết chóc. Tay y còn nắm chặt đám rơm rạ, móng tay đâm xuyên vào da thịt.

Địch Thanh có vẻ như nhận ra nàng, ánh mắt thoáng mừng rỡ trong chốc lát, rồi vụt nguội lạnh.

“Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra với ngươi?” Tuyết Hồng ân hận gọi lớn, “Lao đầu, ngươi dám hạ độc y? Thật to gan!”

Giọng nàng vì phẫn nộ cực điểm mà thành ra run rẩy.

Lao đầu không dám nhìn, cúi đầu lẩm bẩm gì đó.

Tuyết Hồng lấy hộp thuốc trong người ra, cầm dược hoàn trong hộp bóp vụn, cho vào miệng Địch Thanh.

Đây là linhdượctrong hoàng cungđại nội, chỉ mong nó làm chậm độc tính đi trong chốc lát. Tay nàng trong sát na run rẩy cực độ.

Nàng không hiểu bản thân mình vì cái gì lại trở nên khẩn trương như vậy, dường như sinh tử của nàng cùng với người kia hòa làm một!

Nàng quyết truy vấn tới cùng, “Lao đầu, ban nãy ngươi nói cái gì? Mau nói lớn lên!” Nàng quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm gã canh ngục.

Lao đầu đó hình nhưđã l ấy lại dũng khí, ngẩng đầu nói, “Là vương gia phân phó tiểu nhân làm như vậy!”

“Cái gì…?” Tuyết Hồng bất ngờ, toàn thân như thoát lực, ngồi bệt xuống đống rơm, ngơ ngác, “Cha ta muốn giết Địch Thanh? Tại sao…?”

“Bởi vì y đã mạo phạm đến ngươi. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đối với thanh danh trong sạch của người không tốt chút nào. Hai tháng sau ngươi đã gả vào Đinh gia, ta không muốn họ có lý do soi mói bới móc ngươi!” Cửa lao mở rộng, một người trung niên toàn thân áo gấm hoa lệ, vừa thở nặng nề vừa nói — là Quận Vương!

Lão nhìn nữ nhi đang kinh hồn bạt vía, lại nhìn tới Địch Thanh gần chết, không khỏi cau mày quát, “Vị Ương, không được đụng vào hắn! Coi chừng dơ tay ngươi!”

Tuyết Hồng si ngốc lẩm bẩm, “Dơ… tay của ta?” Nàng ngơ ngẩn lặp đi lặp lại. Thoắt nhiên ngẩng phắt lên nhìn vương gia, cười lạnh, “Phụ thân, nữ nhi đã minh bạch! Người vì thanh danh trong sạch của nữ nhi mà giết người giệt khẩu, phải không?”

Vương gia gật đầu, “Không sai, mạo phạm tới ngươi còn mấy tên lính, ta sẽ toàn bộ xử quyết hết — ngươi rất thông minh, đã nhìn ra nỗi khổ tâm của ta.”

Tuyết Hồng lặng lẽ nhìn khuôn mặt thân phụ, đột nhiên cười lớn, cười nhưđiên cuồng, “Khổ tâm của người? Người bất quá chỉ muốn gả hài nhi vào Đinh gia hòng nương tựa quyền thế của họ, mượn lực lượng Đông Sơn đợi chờ thời cơ tái khởi mà thôi! Người… người thật là yêu thương nữ nhi của mình, biết rõ Đinh Ninh đã sớm có ý trung nhân, vẫn hao tâm tổn ý chia rẽ bọn họ! Người vì chuyện lớn, đem nữ nhi đẩy vào hầm lửa!”

Vương gia ánh mắt dần dần chuyển thành lãnh khốc, lạnh thấu xương cốt, quát lớn, “Vị Ương, ngươi câm miệng!”

Tuyết Hồng càng cười lớn, “Hài nhi không im! Hài nhi đã im lặng suốt mười tám năm nay rồi, hài nhi muốn nói, nói hết!”

Ánh mắt nàng lần đầu tiên lộ ra ý chí kiên định!

Vương gia im lặng, thình lình điểm vào mê huyệt của con gái. Thân thủ lão đích thực là nhất lưu cao thủ!

Tuyết Hồng khẽ động thân, tức khắc tránh được cú điểm!

Bộ pháp của nàng vô cùng xảo diệu, chỉ như du nhàn tản bộ, tư thế xinh đẹp, khí chất thanh nhã. Thân thủ xuất thần nhập hóa.

Quận vương ngừng tay, quan sát nữ hài của mình. Hồi lâu lão chậm rãi hỏi, “Ngươi tu tập công phu từ khi nào?”

“Một năm trước đã tập xong Kinh Hồng Độ Nguyệt rồi, chẳng qua do người không biết đó thôi,” Tuyết Hồng cười lạnh, “Người đừng tưởng cái gì cũng biết, người đừng nghĩ hài nhi chỉ biết ngoan ngoãn để người an bài cuộc sống!”

Vương gia suy tính, “Ngươi thật không muốn gả vào Đinh gia?” Trong mắt lão đã nổi cơn thịnh nộ.

“Đinh gia con mẹ nó!” Tuyết Hồng không kiêng nể gì cả, trắng trợn mắng một câu, “Nữ nhi thà chết cũng không đi!”

Vương gia thình lình cười gằn, lạnh lùng nói, “Tốt lắm, vậy thì ngươi coi th ử cái kẻ gần chết này đi! Y đã trúng độc Đoạn Trường Thảo, đại nội hoàng cung bí đan của ngươi bất quá chỉ áp chế độc tính được thêm một chút, ba canh giờ nữa, ruột gan y sẽ đứt từng đoạn, vô cùng đau khổ mà chết!”

Tuyết Hồng ngây người, cúi nhìn Địch Thanh.

Địch Thanh mặc dù không thể cử động, lý trí y vẫn còn tỉnh táo. Trong ánh mắt mê man xuất hiện ý dứt khoát — không thể để bản thân trở thành vật cho kẻ khác bức bách một nữ tử đáng thương.

Máu từ miệng y không ngừng chảy xuống, là máu đen.

Tuyết Hồng chỉ mới gặp Địch Thanh có một lần, cũng không phải trong hoàn cảnh lãng mạn tình cảm gì — không biết vì sao gã binh sĩ hạ lưu này lại khiến nàng chẳng cách nào quên được.

Vì sao chứ? Vì ánh mắt trầm tĩnh mà nhu hòa của y? Hay vì phong độ ưu việt hơn người của y? Hay chỉ vì y chính trực ngay thẳng?

Nàng nắm tay Địch Thanh, cảm thấy hơi ấm dần dần tiêu thất… tay nàng cũng dần dần run rẩy cả lên.

Nàng bỗng ngẩng phắt đầu, cương quyết nói, “Được! Nữ nhi chấp nhận gả vào Đinh gia! Mau đưa giải dược!”

Quận vương cười lạnh, lấy từ trong người ra một cái bình nhỏ, ném tới. Y biết con gái tính tình cương liệt nóng nảy, hễ nói là làm. Nàng nếu đãđáp ứng, tuyệt không nuốt lời.

Lão mỉm cười, chỉ có lão hiểu nàng rõ nhất, cũng chỉ có lão mới có khả năng chế ngự nữ nhi của mình.

Tuyết Hồng cho Địch Thanh phục giải dược.

Ánh mắt nàng bình tĩnh lạ thường, bao nhiêu tâm tư tình cảm đem chôn kín tận đáy lòng. Một đêm này, nàng phảng phất đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.

Tay Địch Thanh dần ấm lại, chứng tỏ y đang từ từ hồi phục.

Tuyết Hồng ngắm nhìn gã thanh niên tuấn tú, thấy trên trán y bị thích chữ “tù”, lòng đau nhói, tất cả là tại nàng liên lụy đến y.

Y cuối cùng cũng mở mắt, nhìn nàng một cái. Ánh mắt hàm chứ bao nhiêu tình cảm yêu thương, chỉ có y và nàng mới nhận ra.

Vị Ương quận chúa tâm hồn rung động. Mười tám năm nay, lần đầu tiên nàng biết tới loại tình cảm này, tình cảm yêu thương chấn động tận đáy lòng. Nàng nắm chặt tay Địch Thanh, tâm không muốn rồi, vình viễn không rời…

Chẳng lẽ đây là “tình” mà nàng ngày trư ớc đã học qua trong thi từ đó sao?

Lúc này, vương gia mới lên tiếng quát, “Vị Ương, mau buông tay y ra! Cẩn thận đường làm dơ bẩn y phục, mau cùng ta quay về vương phủ!”

Tuyết Hồng cắn răng, luyến tiếc buông tay Địch Thanh, thấp giọng nói, “Người phải cam đoan không giết y! Bằng không, người cũng biết hài nhi sẽ làm gì rồi đó!”

Nước mắt nàng trào ra, rơi xuống tay y.

Nhiệt lệ nóng hổi.

Nàng minh bạch rằng từ nay về sau, nàng sẽ trở lại cái lồng đã giam giữ nàng suốt mười tám năm, sẽ trở thành Đinh phu nhân — trên đời này, sẽ chỉ có một người có quyền nắm tay nàng.

Nhưng đó không phải là người nàng muốn. Điều nàng muốn, bất quá là thứ không ai quan tâm…

Thật kỳ lạ! Một ngày trước nàng còn là danh môn thục nữ thùy mị, một đêm sau nàng đã quyết liệt phản kháng lại thân phụ, hủy bỏ hôn ước! Cuối cùng nàng đã hiểu thứ nàng cần là cái gì — nàng muốn tự do, nàng muốn có tình yêu!

Bất quá nàng tuy hiểu rõ, cũng vĩnh viễn không có được.

Nhưng, hiểu rõ bản thân đối với dại dột suốt cả đời, chung quy vẫn tốt hơn. Trên đời có nhiều người tới chết cũng không biết được mình muốn cái gì.

Tuyết Hồng đi rồi, vương gia lập tức hạ lệnh, “Lưu đày kẻ này tới Ngọc Môn Quan, bảo Vu đô thống coi chừng y kỹ lưỡng một chút, mãi mãi không cho tái nhập trung nguyên!”

Vì câu nói đó, sử sách mới lưu lại danh tự lừng lẫy chói lọi thiên thu — Địch Thanh!

Y vốn là gã tuổi trẻ ở thôn quê, do nhập ngũ mà xa lìa quê hương. Y cho r ằng chỉ cần vài năm lao khổ cố gắng, sẽ xuất ngũ về quê. Không tưởng rằng sóng gió trong chuyện này lại mang y càng lúc càng xa niềm mơước.

Từ lúc đó, y bị lưu đày tới đây, phải làm những công việc bẩn thỉu, dơ dáy nhất. Y giấu kín nỗi cay đắng trong mưa tuyết bão cát. Mặc dù thượng ty bới móc kỳ thị, y đều im lặng nén chịu. Y thườnng ngây ngốc mù mờ — vì chính y cũng không hiểu mục đích sống của mình.

Cho tới một ngày, y cùng quân lính đi thị sát núi non, bên tai nghe binh sĩ bàn bạc, “Đúng là đây! Hoắc Khứ Bệnh đã từng ở trên đài phong sơn này đó!”

Chúng quân sĩ lập tức xôn xao, bàn luận ồn ã. Hoắc Khứ Bệnh! Đại tướng danh chói rạng sử sách! Địch Thanh ánh mắt sáng ngời, không kiềm nén được xúc động, tách khỏi hàng ngũ đi tới thổ đài.

Y lau bia đá, mắt hướng về cõi thảo nguyên, phảng phất nhìn thấy lang yên cuồn cuộn, chiến hỏa rừng rực của một ngàn năm trước, thấy Hoắc Khứ Bệnh uy phong ngất trời đang truy đuổi quân Khiết Đan tám trăm dặm.

Đại trượng phu lâm chiến sa trường, da ngựa bọc thây.

Trong lòng y đột nhiên xuất hiện ước vọng — một ngày kia, Địch Thanh y cũng ở nơi này, vì Đại Tống bình định biên cương!

Giữa lúc y đang chìm đắm trong suy nghĩ thì quân lính phía sau lớn tiếng quát nạt, cắt đứt suy nghĩ của y, y liền vội vàng dắt ngựa đuổi theo cho kịp hàng ngũ.

Ngay cả y cũng không ngờ rằng, nhiều năm sau này, sự thật không sai biệt với mộng tưởng của y trên đài lúc đó!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-10)


<