← Hồi 1 | Hồi 3 → |
Gió liễu thổi nhẹ.
Tuy nhẹ, nhưng rốt lại cũng thổi khô vết máu trên ngực Doãn Thanh Trúc, chỉ không thổi được vẻ mặt tươi cười của y.
Lúc này bên cạnh cái xác có thêm hai người.
Thẩm Thăng Y và A Tiêm.
Nhìn thấy xác Doãn Thanh Trúc, họ biết đã tới muộn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thỏa mãn của y, họ đều vô cùng kỳ quái.
Thẩm Thăng Y khom người kiểm tra xác Doãn Thanh Trúc một lúc, bất giác nói "Kỳ lạ".
A Tiêm nhịn không được hỏi "Chuyện gì?"
Thẩm Thăng Y nói "Vết thương trước ngực y rõ ràng là do ngọn địch trong tay y đâm vào".
A Tiêm nói "Tự sát à?"
Thẩm Thăng Y nói "Nếu không phải, thì là y cam tâm tình nguyện đưa ngọn địch cho đối phương, để đối phương đâm vào ngực, kế đó tự mình rút ra, chuyện này cũng không khác gì tự sát".
A Tiêm nói "Có phải là đối phương đoạt được ngọn địch của y không?"
Thẩm Thăng Y nói "Chung quanh đây không có dấu vết của việc đánh nhau".
A Tiêm gật đầu nói "Ờ".
Thẩm Thăng Y nói tiếp "Xem dáng vẻ của y, cũng không giống đã giao thủ với người khác, vả lại y còn có vẻ mặt tươi cười".
A Tiêm nói "Vì thế ta mới không cho rằng y tự sát"
Thẩm Thăng Y nói "Tự sát quả thật không phải là một chuyện khiến y vui vẻ".
A Tiêm nói "Nếu y bị giết, thì theo hàng chữ trên bản danh sách, người giết y e chính là Tiểu Hồng".
Thẩm Thăng Y gật đầu nói "E là đúng thế".
A Tiêm nói "Tiểu Hồng này nhất định là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp".
"Sao cô biết được?"
"Tiểu Hồng phải là tên của một nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp không phải thường khiến cho một số nam nhân thần hồn điên đảo sao?"
Thẩm Thăng Y lặng lẽ cười một tiếng.
A Tiêm nói "Nếu kẻ giết người đúnglà Tiểu Hồng, thì sáu người cùng hàng với cô ta trong bản danh sách chính là kẻ giết người".
"Chúng ta tạm thời vẫn chưa thể khẳng định là như thế".
"Thẩm đại ca là nói có thể kẻ giết người là Doãn Thanh Trúc nhưng ám toán thất thủ lại rước cái họa sát thân phải không?"
Thẩm Thăng Y nói "Không phải kẻ sát nhân nào cũng đều thành công".
"Nói thế cũng đúng".
"Thế nào cũng thế, chúng ta đã tới muộn rồi".
"Còn hiện tại?"
"Lập tức tới chỗ Nhạc Trọng".
A Tiêm gật đầu nói "Chỉ hy vọng lần này chúng ta tới kịp".
Thẩm Thăng Y đứng thẳng người lên, nói "Đi!", soạt một tiếng đã ngồi trên ngựa.
A Tiêm không dám chần chừ.
Trong tiếng quát, tiếng vó ngựa vang lên, xông vào làn khói mù.
*****
Giống như rừng liễu nhưng khu rừng liễu này lại vô cùng ầm ĩ.
Là Nhạc Trọng mang tới sự ầm ĩ ấy.
Nhạc Trọng năm nay hơn hai mươi sáu tuổi. Hai mươi sáu tuổi đã thành danh, Truy Hồn đao nghe nói chưa gặp địch thủ.
Y là một người rất thích kết giao, lại thêm tính cách hào sảng, trọng nghĩa khinh tài, nên những người trẻ tuổi hai bên bờ sông Hoàng Hà đều thích kết giao với y.
Cho nên bất kể y tới đâu thì bên cạnh cũng có một dám bạn bè đông đúc, huống hồ hôm nay y rời khỏi Kim Lăng.
Dường như tất cả bằng hữu đều tới tiễn y, quá nửa đưa ra khỏi thành, số còn lại tiễn y tới khu rừng liễu cách thành năm dặm này.
Trong rừng liễu có một quán rượu nhỏ, mười bốn người bọn họ ngồi chật cả quán rượu.
Mười ba người đều còn trẻ tuổi, tự nhiên không bị ràng kuộc, không ầm ĩ mới là kỳ lạ.
Quán rượu nhỏ này vốn là của vợ chồng Hà lão đầu đây cũng không phải là lần đầu tiên họ ghé vào, nhưng hiện tại họ không thấy vợ chồng Hà lão đầu đâu, chỉ thấy một nữ nhân đứng tuổi.
Nữ nhân này tuy không phải mười phần xinh dẹp nhưng vẫn có chỗ làm động lòng người, tấm lưng thon xem ra còn mềm mại hơn cành liễu, đi ba bước lại nhún một cái, đủ lối phong tình.
Nhưng nàng làm việc hoàn toàn không chậm chạp mời bọn Nhạc Trọng ngồi xong đã rất mau lẹ đưa rượu và thức nhắm ra cho họ.
Đề tài câu chuyện của họ bất giác chuyển qua nữ nhân.
Một người cười nói "Hà lão đầu rất biết cách, tìm được một người giúp việc giỏi thế này".
Một người khác nói "Nữ nhân này quả là một người giúp việc tốt".
"Theo ta biết thì vợ chồng họ rất ít khi đi vắng, sao hôm nay lại không có ở đây?"
"Ai mà biết được".
"Hay họ nhường quán rượu này cho đại thư đây, về quê sống rồi?"
"Không phải đâu, hai hôm trước ta uống rượu ở đây vợ chồng họ cũng không nói gì".
"Ta lại muốn thế này, như thế thì lần sau ta còn có chỗ tốt mà tới".
"Ở đây à?"
"Đúng thế!"
"Té ra ngươi đã ý vị đại thư này".
"Dù sao cũng dễ coi hơn vợ chồng Hà lão đầu".
"Cái đó đương nhiên".
"Nói nghiêm túc đi, rốt lại vợ chồng họ đi đâu nhỉ?"
Nhạc Trọng nãy giờ không hề lên tiếng, đột nhiên lúc ây chen vào "Các ngươi muốn biết, tại sao không hỏi vị đại thư này?"
Nữ nhân kia nãy giờ đứng bên cạnh nghe họ trò chuyện, nghe Nhạc Trọng nói thế, lập tức duyên dáng mỉm cười, nói "Họ đều qua nhà láng giềng uống rượu".
Nhạc Trọng nói "Ủa?"
Nữ nhân nói tiếp "Hôm nay một người họ hàng của họ cưới con dâu".
"Như thế không đi thì không được". Nhạc Trọng chuyển qua hỏi "Cô là...".
Nữ nhân kia nói "Ta chỉ là một người láng giềng của họ".
Một người bên cạnh cười hỏi "Một cô gái xinh đẹp như cô ở đây một mình chẳng lẽ không sợ à?"
Nữ nhân kia nói "Nếu ta trẻ hơn một hai mươi tuổi nhất định là sợ, đáng tiếc ta đã quá già rồi".
"Không già đâu, không già đâu".
"Vả lại ta đã có bảy đứa con rồi".
"Bao nhiêu?"
"Bảy đứa".
"Chẳng giống chút nào cả".
"Chờ lát nữa sẽ thấy giống".
"Ủa?"
"Lát nữa chồng ta sẽ cùng chúng tới đây".
"Ủa?". Người ấy thở dài một tiếng, đối với vị đại thư trước mặt đã không còn hứng thú gì nữa.
Nhạc Trọng nhìn nữ nhân ấy, đột nhiên nói chen vào "Dường như cô không phải là người ở đây".
Nữ nhân kia kinh ngạc nói "Sao khách quan biết?"
Nhạc Trọng nói "Nghe giọng nói".
Nữ nhân kia sực hiểu ra bật cười, nói "Ta là người đất Ngô".
Nhạc Trọng nói "Nhưng cô nói giọng Bắc Kinh".
"Nói có giống không?"
"Giọng nói tuy không giống lắm, nhưng rất dễ nghe" Nhạc Trọng cười nói "Chẳng trách có câu Người Ngô tiếng Bắc giọng như oanh".
Nữ nhân kia cười cười.
Nụ cười của nàng xinh đẹp như hoa xuân, ấm áp như gió xuân.
*****
Gió xuân thổi qua, đưa vào quán mùi hoa liễu thơm ngát.
Nhạc Trọng đột nhiên cười lớn nói "Mũi nghe mùi hoa liễu thơm ngát, người rót rượu lại là Ngô cơ...".
Nữ nhân kia sắc mặt đột nhiên lạnh như băng.
Nhạc Trọng không để ý, nhìn mọi người chung quanh, mỉm cười nói tiếp "Bạn rượu là con em Kim Lăng, ta cơ hồ tưởng mình là Lý Bạch".
Nữ nhân kia nghe tới đó, vẻ mặt lại như gió xuân thổi tan băng giá.
Mọi người cũng đều hiểu ý, cùng bật tiếng cười lớn, còn vỗ tay hát "Gió đưa hoa liễu quán thơm sao, Ngô cơ châm rượu mời khách hào, Con em Kim Lăng tới đưa tiễn, Muốn đi không đi thảy cạn chén, Xin anh thử hỏi nước đông xuôi, Ly tình đó đây ai ngắn dài...".
Đó chính là bài thơ của Lý Bạch làm lúc rời Kim Lăng năm xưa.
Bài thơ tình cảm thắm thiết, ý tứ mời rượu càng tha thiết.
Nhạc Trọng nghe xong nhấc chén lên, gọi lớn "Nào, chúng ta uống cạn ba chén".
Mọi người nhao nhao quát lớn "Được", rồi đồng thanh nói "Xa dễ gặp khó, tất cả hãy uống cạn!"
Lúc ấy một chén, hai chén, ba chén.
Nữ nhân kia chăm chú nhìn họ uống rượu, trên mặt lộ nét tươi cười.
Lần này trong nụ cười của nàng mường tượng ẩn giấu sự tàn khốc lạnh lẽo như băng tuyết.
Tàn khốc mà độc ác!
*****
Nhạc Trọng chén thứ hai uống xong, chén thứ ba mới uống một nửa, sắc mặt chợt thay đổi, đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái "Trong rượu có độc!"
Mọi người giật nảy mình, choang một tiếng, chén rượu trong tay một người rơi xuống đất.
Trong bọn họ người uống chậm nhất lúc ấy cũng đã uống cạn chén thứ hai.
Một người sửng sốt, lập tức cười lớn, nói "Tại sao Nhạc đại ca lại đùa như thế?"
Nhạc Trọng từng tiếng từng tiếng buông ra "Không phải đùa đâu!"
Người kia thấy Nhạc Trọng nói thế, bất giác biến hẳn sắc mặt.
Nhạc Trọng quay phắt lại nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia, nói "Rốt lại cô là ai?"
Nữ nhân kia nói "Vừa khéo ta họ Ngô tên Cơ".
Nhạc Trọng quát "Tại sao ngươi hạ độc vào rượu?"
Ngô Cơ nói "Đương nhiên là vì muốn giết ngươi" sư tàn khốc và độc ác rốt lại đã bộc lộ tất cả.
Nhạc Trọng nói "Chỉ là giết ta?"
Ngô Cơ nói "Chỉ là giết ngươi".
Nhạc Trọng nói "Còn họ?"
Ngô Cơ nói "Nếu họ không tiễn ngươi, thì đều sống đến một trăm tuổi cũng chưa biết chừng".
Nhạc Trọng quát "Đưa thuốc giải cho họ!"
Ngô Cơ nói "Ngươi không cần à?"
"Ta không cần", Nhạc Trọng trầm giọng nói "Chỉ cần cô tha cho họ, thì cái mạng của Nhạc mỗ sẽ giao cho cô, tùy cô xử trí!"
Ngô Cơ không kìm được gật đầu nói "Quả nhiên là một hảo hán không tiếc cắm đao vào nách vì bạn bè!"
Mọi người bên cạnh đều nghe rõ, tất cả đều có vẻ khích động, một người cao giọng nói "Nhạc đại ca, không cần đếm xỉa tới bọn ta".
Những người còn lại đều ầm ầm tán thưởng, họ đều trẻ tuổi, nhiệt huyết đầy lòng, nhiệt tình đầy lòng.
Một người liên tiếp kêu lớn "Chết thì chết, có đáng cái gì!"
Câu nói chưa dứt, y đột nhiên la thảm một tiếng, ôm bụng lao lên hai bước, ngã sấp xuống đất.
Mọi người theo tiếng nhìn ra, chỉ thấy khuôn mặt của y tím bầm, thất khiếu máu đen tràn ra, bất giác đều biến sắc.
Nhạc Trọng kêu lên thất thanh "Thuốc độc lợi hại thật".
Ngô Cơ cười duyên dáng nói "Tam Bộ Tuyệt Mệnh đương nhiên là lợi hại".
Nhạc Trọng cả kinh, hỏi "Là Tam Bộ Tuyệt Mệnh tán của Đường môn à?"
Ngô Cơ nói "Làm sao đánh tráo được".
Nhạc Trọng gào lên "Đưa thuốc giải cho họ!"
Ngô Cơ thở dài một tiếng, nói "Có bao giờ ngươi nghe nói Tam Bộ Tuyệt Mệnh tán của Đường môn có thuốc giải chưa?"
Nhạc Trọng sắc mặt trắng bệch nói "Nữ nhân độc ác thật!"
Ngô Cơ cười nói "Có người gọi ta là Độc Tiên".
Nhạc Trọng run lên nói "Ngươi là Độc Tiên...".
Đối với y cái tên Ngô Cơ hoàn toàn không gây ra ấn tượng gì, nhưng Độc Tiên thì như tiếng sét vang vào tai.
Người giang hồ chết dưới tay Độc Tiên hiện tại chưa tới một ngàn thì cũng là tám trăm.
Mười hai thiếu niên bên cạnh nghe tới đó, tất cả đều biến sắc.
Ngô Cơ mỉm cười nhìn họ một cái, nói "Mọi người đều không lạ với cái danh hiệu Độc Tiên của ta".
Nhạc Trọng cắt ngang "Nghe nói ngươi là một trong các sát thủ dưới tay Quan Tam Bảo".
Ngô Cơ nói "Sự thật là thế".
Nhạc Trọng nói "Ai muốn giết ta?"
Ngô Cơ nói "Câu hỏi ấy chắc chỉ có Quan Tam Bảo mới trả lời được".
Nhạc Trọng quát "Nói!"
Ngô Cơ cười nói "Bây giờ ta còn cần gì phải lừa ngươi?"
Nhạc Trọng rên khẽ một tiếng, mồ hôi trên trán rơi xuống.
Ngô Cơ cười nhìn qua mười hai thiếu niên kia, nói "Tuy ta không thể cứu được các ngươi nhưng biết đâu người khác cứu được, các ngươi còn ở đây làm gì, để chờ chết à?"
Hai thiếu niên lập tức xoay người chạy ra, vừa chạy được vài bước, đã nối nhau la thảm ngã vật xuống.
Loại thuốc độc này quả thật khiến người ta run sợ.
Ngàn thuở gian nan duy một chết, họ tuy nhiệt huyết đầy lòng, nhưng đối diện với cái chết vì thuốc độc phát tác, vẫn không khỏi có cảm giác kinh hoàng.
Nhạc Trọng nhìn hai người ngã xuống, đau đớn nói "Mọi người không nên cử động".
Ngô Cơ cười cắt ngang "Không cử động cũng phải chết".
Câu nói chưa dứt, lại thêm một thiếu niên la thảm ôm bụng ngã vật xuống đất.
Quả thật họ đã sớm vận công chống độc, nhưng loại thuốc độc này quả thật rất lợi hại.
Nội công của thiếu niên kia quả thật không thể chống nổi.
Nhạc Trọng là người nội công thâm hậu nhất trong bọn, đương nhiên hiểu rõ oai lực của loại thuốc độc này, nhìn thấy bạn bè tiễn mình từng người từng người ngã xuống, trong lòng quả thật đau khổ tới cực điểm.
Tay y rốt lại đã đặt lên chuôi đao.
"Soảng", rốt lại đao đã tuốt ra khỏi vỏ.
*****
Đao dài ba thước, chớp sáng, sắc bén!
Ngô Cơ đưa mắt nhìn vào thanh đao, cười nói "Ngươi còn muốn giết ta à?"
Nhạc Trọng cao giọng nói "Không giết ngươi thì giết ai?"
Ngô Cơ cười nói "Chỉ sợ ngươi đã không còn sức để giết ta thôi".
Nhạc Trọng nói "Còn hay không cũng phải liều mạng một lần".
Y nở một nụ cười thê lương, quay đầu nói "Tam Bộ Tuyệt Mệnh tán không thuốc nào giải được, các ngươi định, thế nào?"
Một thiếu niên nói "Liều mạng!"
Tiếng "liều mạng" vừa buông ra, thân hình y đã bay lên, thanh kiếm sắc trong tay đâm mau vào ngực Ngô Cơ.
Kiếm chưa tới, Ngô Cơ thân hình đã bay ra.
Thiếu niên thân hình vừa rơi xuống định vọt lên, y đột nhiên gào thảm một tiếng, cả người lẫn kiếm đổ vật xuống đất.
Nhạc Trọng hai mắt đỏ ngầu.
Tay trái y vươn ra một cái, cũng nắm vào chuôi đao, hai tay cầm đao bằng bặn trước ngực chỉ vào Ngô Cơ.
Thanh đao lóng lánh đột nhiên vang lên tiếng ong ong.
Ngô Cơ chính mắt thấy, chính tai nghe, lộ vẻ kinh ngạc.
Công lực của Nhạc Trọng cao hơn nàng dự liệu.
Trong chớp mắt ấy ánh đao chớp lên, Nhạc Trọng cả người lẫn đao vọt tới.
Vù một tiếng, tiếng đao xé gió chém vào yết hầu Ngô Cơ.
Ngô Cơ thân hình bay về phía sau.
Nhạc Trọng cả người lẫn đao đuổi gấp.
Ngô Cơ lùi một cái băng ra nửa trượng, lại nghiêng người tránh vào phía sau một cái bàn.
Soạt một tiếng, trong ánh đao chớp lên cái bàn tách làm hai bay tung ra hai bên, Nhạc Trọng cả người lẫn đao xuyên qua, truy sát Ngô Cơ.
Ngô Cơ cả kinh lùi lại, lùi tới trước bức tường, lưng đập mạnh vào một ang rượu lớn.
Thanh đao mau lẹ chém tới.
Thân hình yểu điệu của Ngô Cơ trong khe hở không đầy sợi tóc ấy vọt lên.
Hai chiếc hài lăng không rồi rơi xuống.
Lưỡi đao lướt qua hai chiếc hài của Ngô Cơ, chém vào ang rượu.
Theo ánh đao nửa phần trên của ang rượu trong tiếng loảng soảng bay ra, rượu trong ang phun ra như mũi tên.
Hai cái đầu người trong ang rượu bay ra.
Một nam một nữ, chính là đầu của vợ chồng Hà lão đầu.
Hai người bọn họ đã bị Ngô Cơ dìm chết trong ang rượu.
Nhạc Trọng một đao chém vỡ ang rượu, cả đầu của vợ chồng Hà lão đầu cũng bị nhát đao mau lẹ của y chém đứt bay ra.
Đao phong mau lẹ chém vào rượu trong ang, hai cái xác không đầu cũng bị đao phong hất tung lên.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu.
Ngô Cơ thân hình trên không buột miệng nói "Truy Hồn đao quả nhiên danh bất hư truyền".
Câu nói chưa dứt, Nhạc Trọng cả người lẫn đao đã vọt lên không chém tới.
Ngô Cơ lăng không liên tiếp lật người hai cái, tránh khỏi hai đao, chung quanh thân hình đột nhiên bắn ra một mớ ánh sáng màu xanh.
Là ám khí!
Mười tám mũi ám khí gồm chín loại màu xanh lè như châu chấu bắn vào Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng như không nhìn thấy, vẫn lăng không vọt tới.
Mười tám ngọn ám khí trong chớp mắt ấy biến y thành một con nhím, thanh đao của y cũng đồng thời chém tới đầu Ngô Cơ.
Ngô Cơ ám khí phóng ra khỏi tay, thân hình khó mà tránh khỏi hơi chậm lại một chút, nàng hoàn toàn không ngờ Nhạc Trọng lại không né tránh ám khí.
Nàng căn bản đã quên mất nàng đã nói qua, mà Nhạc Trọng cũng hiểu rõ, Tam Bộ Tuyệt Mệnh tán của Đường môn không có thuốc nào giải được.
Một đao ấy đã có thể giết chết nàng, Nhạc Trọng há lại sợ việc bị ám khí biến thành một con nhím?
Nhưng thân hình nàng rốt lại cũng rất lanh lẹ, trong lúc thảng thốt trên không lật người một cái, cúi đầu tránh khỏi nhát đao, một cánh tay trái lại không tránh kịp.
Đao xuống cánh tay bay ra.
Cánh tay bay ra, máu cũng bắn ra.
*****
Cánh tay rơi xuống, đao cũng rơi xuống, Nhạc Trọng cả người lẫn đao rơi xuống đất, mũi đao cắm xuống đất lút đến tận chuôi.
Hai tay cầm chuôi đao của y lập tức buông ra, thân hình cũng bắn qua một bên.
Đổ xuống đất không bò dậy được, toàn thân đầy máu.
Máu màu tím đen, da thịt của y cũng tím đen.
Mười tám mũi ám khí đánh vào người y đều tẩm thuốc độc.
*****
Đao nhanh như điện chớp, trong chớp mắt ấy Ngô Cơ hoàn toàn không cảm thấy cánh tay đau buốt, đến khi nàng cảm thấy đau, thì cánh tay trái đã rơi xuống đất.
Thân hình nàng cũng rơi xuống đất, nhưng lại thở phào một hơi.
Tuy bị chém đứt cánh tay trái, nhưng tính mạng vẫn còn giữ được.
Về phân lượng dùng thuốc, công phu của đối thủ, nàng rất ít khi sai lầm, nhưng lần này lại lầm quá đáng, có thể không chết cũng đã là rất may mắn.
Nàng thở phào một tiếng chưa dứt, đột nhiên bên khóe mắt thoáng thấy ánh kiếm.
Ánh kiếm lóng lánh, như loạn tiễn bắn ra.
Không phải một thanh kiếm, mà là tám thanh.
Tám thiếu niên ấy nãy giờ bên cạnh chờ cơ hội xuât thủ, hiện tại rốt lại đã xuất thủ.
Tám người, tám thanh kiếm dốc toàn lực đánh ra.
Tám thiếu niên này vẫn có thể chi trì đến hiện tại, lại là điều Ngô Cơ hoàn toàn không ngờ tới.
Nàng vô cùng hoảng sợ, tay phải liên tiếp vung ra, mười hai mũi Táng Môn đinh chia ra đánh vào trước ngực ba người, hai chân dùng Uyên Ương cước cũng đá hai người bay tung ra.
Vẫn còn ba thiếu niên, ba thanh kiếm!
Soạt, soạt, soạt! Ba thanh kiếm sắc chia nhau đâm vào yết hầu, ngực và bụng dưới Ngô Cơ.
Ngô Cơ gào thảm ngã vật xuống đất.
Ba thiếu niên cũng ngã vật xuống, cười lớn ngã vật xuống! Tiếng cười vừa thê lương, vừa ngắn ngủi.
*****
Thẩm Thăng Y và A Tiêm nghe được ba tiếng cười vừa thê lương vừa ngắn ngủi ấy.
Họ đang trên ngựa.
Ngựa đã phóng tới trước quán rượu.
Thẩm Thăng Y thân hình vọt lên như một mũi tên rời lưng ngựa bắn ra, ầm một tiếng phá vỡ cửa sổ bay vào quán.
Người trong quán nghe thấy tiếng vó ngựa, nếu y đi vào cửa chính, biết đâu sẽ bị ám toán.
Việc phá cửa sổ bay vào như vậy là bất ngờ, đối phương có thể không kịp trở tay.
Đương nhiên y không biết bất kể y vào thế nào thì cũng đều như thế.
Trong quán hiện tại đã không còn người nào sống.
Thiếu niên cuối cùng cũng đã bị chất độc phát tác mà chết trước khi y vào tới.
Không có bất cứ cách thức nào chờ đón y, Thẩm Thăng Y giống như xông vào một quán rượu không có người.
Y quả thật rất bất ngờ.
Thân hình vừa rơi xuống, y đã nhận ra việc gì đã phát sinh, không kìm được thở dài một tiếng.
Nhưng y vẫn hy vọng nhìn thấy được gì đó, bèn mau lẹ xoay người một vòng.
Đến khi y dừng lại, A Tiêm đã cầm kiếm xông vào.
Nhìn thấy xác chết đầy đất, A Tiêm hoảng sợ nhảy dựng lên, buột miệng nói "Lần này chúng ta tới chậm rồi".
Thẩm Thăng Y gật đầu, y đang dừng lại cạnh xác Nhạc Trọng.
Bộ mặt Nhạc Trọng đã bắt đầu thay đổi, nhưng hiện tại vẫn không đến nỗi không nhận ra được y.
A Tiêm ánh mắt tự nhiên cũng nhìn vào mặt Nhạc Trọng, bất giác thấy mũi cay xè, nói "Người này chết thê thảm quá".
Thẩm Thăng Y nói "Y chính là Nhạc Trọng mà chúng ta tìm".
A Tiêm nói "Còn Ngô Cơ?"
Thẩm Thăng Y chỉ qua một bên nói "Chắc là nữ nhân này".
A Tiêm ánh mắt chuyển qua, nói "Cô ta lại một mình giết được bấy nhiêu người".
Thẩm Thăng Y nói "Vì cô ta hạ độc vào rượu".
A Tiêm lúc ấy mới phát hiện hai cái xác không đầu trong ang rượu, nàng cũng là một cô gái nhỏ thông minh, lập tức đoán ra được Ngô Cơ đã dùng ngụy kế gì.
Thẩm Thăng Y nói tiếp "Với kinh nghiệm giang hồ phong phú của Nhạc Trọng, nếu biết được có người muốn giết y, thì chưa chắc đã mắc lừa như thế này".
A Tiêm nói "Đáng tiếc là y không biết".
Thẩm Thăng Y nói "Vả lại hôm nay y quả thật rất vui vẻ".
A Tiêm nói "Bấy nhiêu bạn bè tới tiễn hành, dĩ nhiên là y vui vẻ".
Thẩm Thăng Y thở dài nói "Một người quá vui vẻ, khó mà tránh khỏi có chỗ sơ suất, huống hồ y làm sao ngờ rằng một nữ nhân lại có gan cùng lúc hạ thủ với mười bốn người bọn y".
A Tiêm nói "Ta cũng không ngờ".
"Nữ nhân tên Ngô Cơ này quả thật cũng quá độc ác".
A Tiêm bất giác rùng mình hai cái.
Thẩm Thăng Y cười gượng một lúc, nói "Lần này tuy chúng ta không kịp tới cứu người, nhưng rốt lại đã có thể khẳng định một điều".
A Tiêm nói "Mười người hàng trên trong bản danh sách là người bị giết, bảy người hàng dưới là kẻ giết người".
Thẩm Thăng Y nói "Không sai".
A Tiêm nói "Cho nên chúng ta phải đối phó với bảy sát thủ, chứ không phải với mười".
Thẩm Thăng Y đính chính, nói "Sáu".
A Tiêm ánh mắt lại nhìn vào mặt Ngô Cơ, nói "Không sai, sáu".
Thẩm Thăng Y chợt thở dài một tiếng, nói "Diệp Sinh, Cao Tùng Cốt vốn là người hiệp nghĩa, Đông Phương Vô Bệnh thì xuất thân từ phái Thiếu Lâm, cũng là đệ tử danh môn".
A Tiêm nói "Ba người ấy hiện tại lại là chức nghiệp sát thủ tay vấy máu tanh, giết người như rạ".
Thẩm Thăng Y thở dài, nói "Con người rốt lại sẽ thay đổi".
Trong tiếng thở dài, gió xuân thổi mùi thơm của hoa liễu vào quán.
Thẩm Thăng Y ngửi thấy mùi hoa liễu ngoài cửa sổ lại thở dài một tiếng, nói "Hoa liễu thơm ngát, Ngô Cơ bán rượu, con em Kim Lăng đưa tiễn...".
"Thẩm đại ca". A Tiêm ngắt lời nói "Có phải ngươi nhớ tới bài thơ của Lý Bạch lúc chia tay ở quán rượu Kim Lăng không?"
Thẩm Thăng Y gật gật đầu, khẽ ngâm "Gió đưa hoa liễu quán thơm sao, Ngô cơ châm rượu mời khách hào, Con em Kim Lăng tới đưa tiễn...".
Trong giọng y đầy ý sát phạt.
Cũng một bài thơ ấy, nhưng lúc từ miệng Thẩm Thăng Y đọc ra, trong quán ngoài mùi hoa liễu thơm ngát còn có mùi máu tanh.
Ngô Cơ và con em Kim Lăng đều đã trở thành người chết.
Bài thơ ngâm hết, ngoài quán lại có ba con ngựa phóng tới.
Ba con ngựa này phóng tới rất nhanh, ba kỵ sĩ trên ngựa đều là đại hán trung niên mặc kình trang.
Nhìn thấy mười mấy con ngựa ngoài rừng liễu, người đi đầu lập tức nói "Không cần đuổi nữa, bọn Nhạc Trọng chắc chắn đã vào quán rượu này".
Một người phía sau nói "Có bấy nhiêu bằng hữu đưa tiễn tới tận đây, người này chắc là một hảo hán".
"Chắc chắn là thế".
"Đã thế thì anh em ta không kết giao với người bạn này không được".
Trong lúc trò chuyện ba con ngựa đã tới trước quán, người đi đầu kéo dây cương, đột nhiên nói "Cẩn thận!"
"Có chuyện gì không ổn?"
"Bấy nhiêu người tại sao trong quán lại im lặng như thế?", người đi đầu đưa tay nắm chuôi đao.
Hai người kia cũng đặt tay lên chuôi đao.
Đao còn chưa tuốt ra khỏi vỏ, Thẩm Thăng Y và A Tiêm đã xuất hiện.
Ba người vừa nhìn thấy đều buột miệng kêu lên "Tiêm cô nương".
A Tiêm còn chưa trả lời, Thẩm Thăng Y đã hỏi "Ba vị có phải là Ngạc Bắc tam kiệt không?"
"Chính là bọn ta!". Người đi đầu nhìn Thẩm Thăng Y một cái, nói "Chắc các hạ là Thẩm đại hiệp".
A Tiêm nói "Ba người các ngươi vốn không biết Thẩm đại ca à?"
"Nghe danh đã lâu, nhưng thủy chung vẫn chưa có duyên gặp mặt một lần", người đi đầu nhảy xuống ngựa, ôm quyền vái một cái, nói "Huynh đệ là Hồ Bồi".
"Ta là Hồ Liệt, bày vai thứ hai", người phía sau nhảy xuống ngựa.
Người sau cùng cũng xuống ngựa, nói "Ta nhỏ nhất, tên Hồ Thăng".
Hồ Bồi nói tiếp "Bọn ta chia làm ba phía đuổi theo năm mươi dặm, dọc đường hỏi thăm, đều nghe nói không thấy Thẩm đại hiệp đi qua, bèn trở về Lý gia trang, nhìn thấy chữ viết để lại trên mặt đất, lại lập tức lên đường tìm Doãn Thanh Trúc".
Hồ Liệt nói "Nhưng lúc bọn ta tới, Doãn Thanh Trúc đã chết rồi".
Thẩm Thăng Y nói "A Tiêm và ta cũng tới chậm một bước".
Hồ Bồi nói "Lúc ấy bọn ta bèn đi tìm Nhạc Trọng, biết y rời thành xuống nam, vội phóng ngựa đuổi theo".
Hồ Thăng nói "Không ngờ lại gặp ở đây".
Thẩm Thăng Y nói "Bọn ta chẳng qua chỉ tới sớm hơn một khắc".
Hồ Bồi nói "Nhạc Trọng có trong quán không?"
Thẩm Thăng Y nói "Y và mười ba thiếu niên Kim Lăng đưa tiễn đều có ở đây".
Giọng nói nặng nề, vẻ mặt nặng nề.
Hồ Bồi vừa nghe thấy vội hỏi "Họ ra sao rồi?"
Thẩm Thăng Y nói "Toàn bộ đều bị một nữ nhân là Ngô Cơ hạ độc giết chết, không ai sống sót!"
Ngạc Bắc tam kiệt cả kinh.
Hồ Bồi kêu lên thất thanh "Ngô Cơ rốt lại là người nào?"
Thẩm Thăng Y nói "Lúc đầu ta cũng không biết, nhưng nhìn thấy ám khí trên người Nhạc Trọng và dáng vẻ của mọi người bị chất độc phát tác mà chết, đã đoán ra được...".
"Là ai?"
"Độc Tiên!"
Ngạc Bắc tam kiệt lại cả kinh.
Thẩm Thăng Y nói tiếp "Ta đoán chắc là không sai đâu".
Hồ Liệt vội hỏi "Hiện tại Độc Tiên đã rời khỏi đây à?"
Thẩm Thăng Y nói "Cô ta đã bị giết lúc mọi người ra đòn trước khi chết".
Hồ Liệt vỗ tay nói "Hay quá!"
Hồ Bồi hỏi "Nhưng không biết người giết Doãn Thanh Trúc là ai?"
Thẩm Thăng Y nói "Tiểu Hồng".
Hồ Liệt cau mày nói "Cái tên này rất lạ".
Thẩm Thăng Y gật đầu nói "Hiện tại muốn tìm người ấy quả thật không biết bắt đầu từ đâu".
Hồ Bồi nói "Nghe nói bọn họ có tất cả mười bảy người".
Thẩm Thăng Y nói "Chỉ có bảy người, nhưng Độc Tiên Ngô Cơ đã chết, chỉ còn sáu người thôi".
Hồ Bồi hỏi "Chúng ta làm thế nào mới tìm được họ?"
Thẩm Thăng Y nói "Ngoài Tiểu Hồng, năm người còn lại chắc chắn chúng ta có thể gặp họ chỗ đối tượng bị giết, vấn đề chỉ là chúng ta kịp tới không".
Hồ Thăng chen vào "Năm người ấy là ai?"
Thẩm Thăng Y nói "Cao Tùng Cốt, Mai Hoa Hạc, Liễu Tiên Thu, Diệp Sinh, Đông Phương Vô Bệnh!"
Ngạc Bắc tam kiệt nghe xong ngẩn ra.
Thẩm Thăng Y nói tiếp "Trong năm người ấy có ba người là nhân vật hiệp nghĩa, Diệp Sinh, Cao Tùng Cốt, Đông Phương Vô Bệnh".
Hồ Bồi hạ giọng nói "Chuyện này e có sự hiểu lầm...".
Thẩm Thăng Y từng tiếng từng tiếng buông ra "Nhạc Trọng và mười ba thiếu niên Kim Lăng vừa chứng minh cho chúng ta chuyện đó".
Hồ Bồi thở dài nói "Thật không ngờ".
Hồ Thăng hỏi ngay "Hiện tại chúng ta có cần tới ngay miếu Phu tử cạnh sông Tần Hoài không?"
Hồ Liệt ứng tiếng "Đương nhiên là cần, chẳng lẽ Thẩm đại hiệp đã không lưu lời nhắn lại dặn chúng ta nếu không gặp Doãn Thanh Trúc và Nhạc Trọng thì phải tới miếu Phu tử chờ, không gặp không đi sao?"
Thẩm Thăng Y lại lắc đầu nói "Hiện tại không cần nữa".
Ngạc Bắc tam kiệt ngạc nhiên nhìn Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y giải thích "Lúc đầu sở dĩ ta lưu lại lời nhắn chỉ vì sợ các ngươi đuổi theo không kịp, nhưng bây giờ đã gặp nhau, không cần tới đó nữa".
Hồ Liệt nói "Vậy hiện tại nên tới nơi nào?"
Thẩm Thăng Y nói "Tới chỗ người họ muốn giết".
Hồ Liệt liên tiếp gật đầu nói "Đúng!"
Hồ Thăng hỏi riết "Hiện tại họ định giết những ai?"
Thẩm Thăng Y rút bản danh sách ra, giũ ra trước gió.
Ngạc Bắc tam kiệt xúm lại, ánh mắt đồng loạt nhìn xuống bản danh sách.
Thẩm Thăng Y nói tiếp "Theo bản danh sách này và hành động hai lần vừa rồi của họ, thì rõ ràng họ hoàn toàn không liên thủ hành động, đối tượng bị giết cũng không phải ở cùng một chỗ, nên chúng ta không thể đồng thời ngăn chặn họ".
Hồ Liệt nói "Nhưng chúng ta có năm người mà".
Hồ Bồi thở dài nói "Tuy có năm người, nhưng bản lãnh của anh em chúng ta cho dù lấy ba chọi một cũng e hoàn toàn không phải là đối thủ của bất cứ người nào trong bọn họ".
Hồ Liệt hắc hắc cười nhạt, nói "Chưa chắc!"
Hồ Bồi trừng mắt nhìn y một cái, nói "Liễu Tiên Thu, Mai Hoa Hạc thì chúng ta không biết, tạm thời không nói tới còn Diệp Sinh, Cao Tùng Cốt, Đông Phương Vô Bệnh võ công thế nào, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không có ấn tượng gì sao?"
Hồ Liệt im lặng.
A Tiêm bên cạnh nói tiếp "Ta cũng không nắm chắc là đối phó được với bất cứ người nào trong bọn họ, chẳng qua là chúng ta kịp thời tới thông báo cho những người họ định giết, liên thủ với những người họ định giết thì chưa chắc đã không ứng phó nổi".
Hồ Bồi gật đầu nói "Thế cũng đúng, anh em Gia Cát ba ngọn thương liên hoàn tự khoe không có địch thủ, Giang Vạn Lý ngọn Nga Mi thích xưng hùng dưới đáy nước, anh em họ Tư Mã quyền kiếm cũng từng chấn động giang hồ, đều không phải kẻ tầm thường có thể sánh được".
Thẩm Thăng Y nói "Các ngươi quen họ không?"
Hồ Bồi nói "Có gặp mấy lần".
Thẩm Thăng Y hỏi "Có biết họ ở nơi nào không?"
Hồ Bồi gật đầu.
Thẩm Thăng Y nói "Tốt lắm".
Hồ Bồi nói "Thẩm đại hiệp muốn bọn ta làm gì?"
Thẩm Thăng Y nói "Chia ra thông báo cho Giang Vạn Lý, anh em Gia Cát và Tư Mã, ta và A Tiêm tới chỗ Bạch Vu Ngọc, sau đó sẽ tiếp tục tới tiếp cứu cho Từ Kiếm Khanh".
Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp "Năm người bọn Cao Tùng Cốt chia nhau ra hành động, trước mắt chúng ta chỉ có thể làm như thế thôi".
Hồ Bồi nói "Ờ".
Thẩm Thăng Y trầm giọng nói "Lúc chúng ta tới có thể họ đã đắc thủ rời đi rồi, cũng có thể vừa khéo chạm trán họ, mọi người đều phải rất cẩn thận đấy".
Hồ Bồi nói "Bọn ta sẽ cẩn thận".
Thẩm Thăng Y chép miệng nói "Đương nhiên tốt nhất vẫn là chúng ta tới trước họ, như thế ít nhất cũng có thể chuẩn bị".
Y dặn tiếp "Vạn nhất họ vẫn chưa hành động, các ngươi phải đem toàn bộ chuyện này nói rõ cho người bị giết, xin họ suy nghĩ cẩn thận, nếu hoàn toàn không nắm chắc phần thắng thì tạm thời trốn tránh là tốt".
Hồ Bồi nói "Anh em Gia Cát, Tư Mã trước nay rất tự phụ, chỉ sợ họ biết rõ không phải là đối thủ của đối phương cũng nhất định không chịu trốn tránh".
Thẩm Thăng Y nói "Vậy thì ít nhất cũng xin họ dời già trẻ trong nhà tới nơi an toàn".
Y trầm giọng nói tiếp "Họ biết chuyện Lý gia trang và sự tình phát sinh ở đây, thì sẽ hiểu rõ đối phương có thủ đoạn tàn độc thế nào".
Hồ Bồi nói "Thế cũng đúng".
Thẩm Thăng Y nói "Họ bị người ta thuê giết, thì xấu tốt gì tất nhiên cũng đã từng làm điều không phải với kẻ khác, chết không đáng tiếc cũng chưa biết chừng, nhưng bất kể thế nào vợ con cũng không có tội gì, già trẻ nhà họ đều vô tội, chúng ta làm sao có thể ngồi yên mà nhìn".
Hồ Bồi nói "Chuyện đó anh em bọn ta rất hiểu, nhất định sẽ hết sức mà làm".
Thẩm Thăng Y nói "Việc không nên chậm trễ, mọi người nên lập tức lên ngựa xuất phát thôi".
Hồ Bồi lập tức quay lại dặn "Nhị đệ lên nhà họ Tư Mã phía bắc, Tam đệ tới phủ của anh em Gia Cát phía đông, ta về phía tây tìm Giang Vạn Lý".
Hồ Thăng Hồ Liệt cùng dạ một tiếng, nối nhau lên ngựa.
Thẩm Thăng Y nói "Giang Vạn Lý cũng ở phía tây à?"
Hồ Bồi nói "Ờ".
Thẩm Thăng Y nói "Đã cùng đường thì ba người chúng ta cùng đi".
Hồ Bồi nói "Ngựa của hai vị ở đâu?"
A Tiêm nói "Ở bên kia", rồi mau lẹ chạy đi, hai tay cầm dây cương hai con ngựa dắt qua.
Thẩm Thăng Y nhận lấy dây cương, nói "Làm phiền".
A Tiêm nói "Thẩm đại ca khách khí quá".
Thẩm Thăng Y cười một tiếng lên ngựa, nhìn Hồ Liệt Hồ Thăng nói "Hai vị ngàn vạn lần phải cẩn thận đấy".
Hồ Liệt Hồ Thăng nhất tề ôm quyền, nói "Không cần bận tâm".
Trong lúc họ nói chuyện, A Tiêm và Hồ Bồi cũng đã trước sau lên ngựa.
Thẩm Thăng Y lập tức vung tay một cái nói "Đi".
Câu nói vừa buông ra, năm con ngựa chia làm ba hướng phóng mau đi.
Tiếng vó ngựa gấp rút phá tan sự yên lặng trong khu rừng liễu.
*****
Trời chiều hơi lạnh.
Ba người bọn Thẩm Thăng Y ngựa không dừng vó, phóng mau trên cánh đồng.
Con đường thẳng như ngọn bút kéo dài về phía trước mường tượng như không dứt, lại mường tượng nối liền với mặt trời như cái bánh xe bằng máu đỏ rực ở phía tây.
Mặt trời bắt đầu lặn xuống phía tây.
Thẩm Thăng Y chợt quay đầu, nói "A Tiêm, theo cô thấy chúng ta có thể tới chỗ Bạch Vu Ngọc trước khi trời tối không?"
A Tiêm nói "Theo ta thì không kịp".
Hồ Bồi bên cạnh bất giác chen vào "Bạch Vu Ngọc rốt lại ở chỗ nào?"
A Tiêm nói "Gác Trùng Nhị".
Hồ Bồi nói "Cô nói là gác gì?"
"Trùng Nhị".
"Cái tên ấy thật là kỳ quái".
"Kỳ quái thì cũng kỳ quái, có điều cũng có ý tứ".
"Ý tứ gì?"
"Ý tứ là Phong nguyệt vô biên" [1] Hồ Bồi "Ủa" một tiếng, lại hỏi "Vậy gác Trùng Nhị ấy rốt lại là nơi nào?"
"Nghe nói vốn là... là...". A Tiêm liên tiếp nói hai tiếng "là", mặt đột nhiên đỏ bừng.
Hồ Bồi nhìn thấy hiểu ý nói "Chẳng lẽ vốn là một tòa thanh lâu?"
A Tiêm nói "Nghe nói Bạch Vu Ngọc vốn là kỹ nữ ở đó, một đêm đột nhiên thất tung, mấy năm sau trở về không những luyện được một thân võ công mà còn trở nên rất có tiền, mua lại toàn bộ gác Trùng Nhị ấy".
Hồ Bồi nói "Mua lại rồi tự làm bà chủ à?"
A Tiêm nói "Không, mua xong cô ta cho tất cả những người ở đó đi hết".
Hồ Bồi nói "Chẳng lẽ cô ta lấy gian gác Trùng Nhị làm nơi ở à?"
"Cũng không hẳn".
"Một người à?"
A Tiêm nói "Ngoài cô ta, còn có một đám tôi tớ mới thuê".
"Tác phong hành sự của nữ nhân này cũng thật kỳ quái, chỗ nào không mua lại mua một tòa thanh lâu làm nơi ở".
"Đại khái vì phong cảnh chỗ ấy rất đẹp, tràn đầy ý thơ, trước kia ta và nghĩa phụ từng qua đó, cũng bất giác bồi hồi ở đó khá lâu".
Hồ Bồi nói "Ta không biết có một nơi như thế".
A Tiêm nói "Cũng đại khái vì phong cảnh nơi đó rất thu hút nên không ít tao nhân mặc khách thích lai vãng tới đó, nghe đồn chỉ cần người nào tuấn tú đều không khó có cơ hội được Bạch Vu Ngọc mời tới gác Trùng Nhị gần gũi phấn hương một lần".
Thẩm Thăng Y nói "Thật à?"
A Tiêm đỏ mặt, nói "Cho nên nghe nói vài năm nay những người tới đó không chỉ là tao nhân mặc khách".
Thẩm Thăng Y buột miệng nói "Bạch Vu Ngọc xinh đẹp lắm à?"
"Chắc là như thế".
"Tại sao cô ta chỉ mời tao nhân mặc khách?"
"Nghe nói cô ta rất thích thơ".
"Thơ à?", Thẩm Thăng Y bất ngờ.
"Nhất là thơ Đường".
"Thi nhân đời Đường nhiều như thế, không biết cô ta thích thơ của ai?"
*****
"Ta thích thơ Lý Thương Ẩn".
Câu ấy của Bạch Vu Ngọc không phải trả lời Thẩm Thăng Y, mà là trả lời Liễu Tiên Thu.
Liễu Tiên Thu đương nhiên là một thanh niên anh tuấn, nếu không cũng không được nàng chiêu đãi như thế.
Nàng quả thật cũng là một nữ nhân rất xinh đẹp, nếu không thì làm sao khơi gợi được sự ưa thích của bấy nhiêu người.
Thật ra tuổi tác của nàng cũng đã không còn nhỏ, nhưng vì khéo giữ gìn, lại rất biết ăn mặc, nên xem ra giống như chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Nàng rõ ràng rất thích Lý Thương Ẩn, trong phòng bốn vách đều treo thi họa, thơ, là thơ của Lý Thương Ẩn, họa cũng vẽ theo ý thơ Lý Thương Ẩn, trên tranh đề những câu thơ hay của Lý Thương Ẩn.
Thi họa treo rất nhiều, Liễu Tiên Thu đếm thử, tất cả có bốn mươi tám bức.
Trong một phòng ngủ mà treo nhiều thi họa, rõ ràng rất là thanh nhã, nhưng quá nhiều thì lại trở thành rất dung tục.
Liễu Tiên Thu vừa đếm số thi họa ấy vừa cười noi "Ta thấy rồi".
Lúc y cười lại càng anh tuấn, vả lại còn lộ ra hai lúm đồng tiền.
Bạch Vu Ngọc hỏi lại "Còn ngươi?"
Liễu Tiên Thu nói "Cũng thích thơ Lý Thương Ẩn".
"Thật không?"
"Cô nghi ngờ chuyện gì?"
"Ta trước nay vẫn cho rằng nam nhân rất ít thích thơ của y".
"Theo ta biết, rất nhiều đàn ông thích thơ của y".
"Thật à?". Bạch Vu Ngọc lại hỏi tiếp "Ngươi thích bài thơ nào của y nhất?"
Liễu Tiên Thu nói "Xuân vũ".
Y nhìn ra cửa sổ, hạ giọng ngâm nga "Đưa mắt ngày xuân áo trắng dày, Cửa nghèo rơi rụng ý khôn khuây. Lầu hồng mưa cách nhìn sang lạnh, Rèm thúy đèn côi lẻ bước về. Lối thẳm đau xuân vườn đã xế, Đêm tàn còn được mộng như ngây. Trâm vòng thư tín làm sao gửi, Muôn dặm trời mây một nhạn bay".
Ngoài cửa sổ màn đêm càng sâu, mưa xuân đang bay bay.
*****
Mưa xuân khói mù đều mỏng mảnh, mấy ngọn trường minh đăng ngoài viện mờ mờ trong mưa xuân.
Bạch Vu Ngọc nghe xong cũng nhìn ra cửa sổ, nói "Bài thơ ấy thê lương quá".
Liễu Tiên Thu quay đầu lại nói "Đúng là thê lương, môi khi ngâm tới câu Muôn dặm trời mây một nhạn bay, ta đều cảm thấy tịch mịch".
Bạch Vu Ngọc chợt cười một tiếng, nói "Đêm nay thì ngươi sẽ không tịch mịch đâu".
Liễu Tiên Thu nói "Ủa?"
Bạch Vu Ngọc nói "Ta lẽ nào nỡ để ngươi Đèn côi lẻ bước về?"
Liễu Tiên Thu lại "Ủa" một tiếng.
Bạch Vu Ngọc nói "Ngươi quả thật không hiểu à?"
Liễu Tiên Thu nói "Giả đấy".
Bạch Vu Ngọc duyên dáng mỉm cười nói "Nếu đã như thế tại sao ngươi vẫn đứng ngẩn ra ở đó?"
Câu nói này đã vô cùng rõ ràng.
Liễu Tiên Thu nghe xong vẫn đứng ở đó.
Bạch Vu Ngọc nguýt, nói "Còn chờ gì nữa?"
Liễu Tiên Thu nói "Chờ cô...", muốn nói lại thôi.
Bạch Vu Ngọc ngạc nhiên hỏi "Chờ ta cái gì?"
Liễu Tiên Thu nói "Nghe nói cô tên cũng như người, da dẻ quả thật trắng như ngọc".
Bạch Vu Ngọc ngắt lời nói "Ngươi nghi ngờ à?"
Liễu Thiên Thu nói "Ít nhiều cũng có đấy".
Bạch Vu Ngọc cười nói "Muốn chứng minh thì có gì khó?", hai tay buông xuống, ưỡn ngực ra.
Cổ áo của nàng vốn đã rất thấp, ưỡn ngực ra một cái, bộ ngực trắng như tuyết lộ ra một nửa.
Liễu Thiên Thu tựa hồ trợn mắt.
Bạch Vu Ngọc nhìn thấy nói "Chẳng lẽ ngay cả việc cởi áo giúp ta mà ngươi cũng không biết?"
Liễu Thiên Thu cười một tiếng nói "Không phải không biết, chỉ là một cô gái đẹp như cô mà cởi áo ra, tự nhiên cũng rất đẹp, khó được loại nhãn phúc ấy, ta lại không phải là thằng ngốc, há lại chịu bỏ qua?"
Bạch Vu Ngọc nói "Không ngờ con người của ngươi bề ngoài thật thà, nhưng bên trong chẳng có chút thật thà nào".
Liễu Thiên Thu đứng đó không hề động đậy, dáng vẻ mịt mờ, chỉ cười cười không đáp.
Bạch Vu Ngọc nói tiếp "Đối với ta tuy đây là câu phá đề đầu tiên, nhưng ai bảo ta người nào không thích, lại cứ thích gã oan gia nhà ngươi!"
Nàng mỉm cười cởi dây lưng, phanh vạt áo ra.
Làn da trắng như ngọc, sáng lên dưới ánh đèn.
Động tác của nàng quả nhiên đẹp đẽ, cởi bỏ quần áo rất tự nhiên, không hề có chút dáng vẻ xấu hổ.
Một nữ nhân nếu lần đầu tiên cởi bỏ quần áo trước mặt nam nhân làm sao có thể ung dung như vậy?
Hai tay Bạch Vu Ngọc từ từ co về phía sau, chiếc áo dài như một làn nước theo cánh tay chảy xuống đất.
Chiếc áo vừa bắt đầu chảy xuống, Liễu Tiên Thu đứng ngẩn ra trước mặt nàng nhích động.
Động như thỏ vọt, thân hình vừa chớp lên đã rơi xuống trước mặt Bạch Vu Ngọc, ngón tay như kiếm, hai tay nhất tề điểm tới.
Trong chớp mắt ấy Bạch Vu Ngọc đã phát giác Liễu Tiên Thu trong mắt lóe sát cơ, nàng rốt lại cũng là một cao thủ, lập tức biết là không hay, định ra tay cản trở, nhưng hai tay bị chiếc áo cởi ra một nửa giữ chặt, định lui lại, thì phía sau là mép giường, định nhấc chân, thì hai tay Liễu Tiên Thu đã điểm vào huyệt đạo của nàng.
Nàng tuy võ công cao cường nhưng bị bất ngờ, Liều Tiên Thu thân pháp, thủ pháp lại mau lẹ như thế, hai tay không bị y phục cản trở hoặc giả còn có thể hóa giải kịp thời, nhưng hiện tại thì chỉ còn cách lãnh đòn.
Võ công của Liễu Tiên Thu vốn không thấp hơn nàng.
Y nhận huyệt cực kỳ chuẩn xác, hai tay vừa tới, đã liên tiếp điểm vào mười sáu yếu huyệt trên người Bạch Vu Ngọc không hề sai chạy.
Bạch Vu Ngọc toàn thân cứng đờ nhũn ra ngã vật về phía sau, nằm ngửa trên giường.
Liễu Tiên Thu vẫn chưa điểm vào Á huyệt của nàng nhưng nàng cũng không kêu lên.
Vì nàng biết rõ có kêu cũng vô dụng.
Trong gác Trùng Nhị, thật ra chỉ có một mình nàng biết võ công.
Nàng nhìn nhìn Liễu Tiên Thu, vẫn còn cười được, nói "Đêm nay ta vốn định cho ngươi hết, ngươi cần gì phải làm thế?"
Liễu Tiên Thu nói "Cô cho rằng ta không thấy quả thật cô định trao thân cho ta sao?"
Bạch Vu Ngọc nói "Chẳng lẽ ngươi khác với người khác, thích chơi những trò cổ quái mà sợ ta không nghe theo phải không?"
Liễu Tiên Thu làn sát cơ trong mắt càng dày, hỏi lại "Cô nói có đúng thế không?"
Bạch Vu Ngọc nói "Dường như không phải, vậy thì..."
Liễu Tiên Thu chắp tay ra sau lưng mỉm cười nói "Quả thật cô không minh bạch à?"
Bạch Vu Ngọc chớp mắt hỏi "Minh bạch chuyện gì?"
Liễu Tiên Thu nói "Ta đã phong tỏa huyệt đạo của cô, đương nhiên chủ yếu là không muốn cô phản kháng...".
Bạch Vu Ngọc ngắt lời "Ta sẽ phản kháng thế nào?"
Nàng lộ ra dáng vẻ cực kỳ kiều mỵ.
Liễu Tiên Thu cười nói "Có giết cô, cô cũng không phản kháng sao?"
Bạch Vu Ngọc sửng sốt nói "Giết ta à?"
Liễu Tiên Thu nghiêm mặt nói "Đó mới là mục đích thực sự khiến ta lảng vảng gần đây!"
Bạch Vu Ngọc vẫn ngờ vực hỏi "Quả thật là muốn giết ta à?"
Liễu Tiên Thu nói "Cô sẽ biết thật hay giả thôi".
Bạch Vu Ngọc nói "Trước đây dường như ta chưa gặp ngươi".
Liễu Tiên Thu nói "Chắc là chưa".
Bạch Vu Ngọc nói "Chẳng lẽ ta đắc tội với người bạn nào của ngươi?"
Liễu Tiên Thu nói "Không có chuyện ấy".
"Theo lẽ thì không có", Bạch Vu Ngọc trầm ngâm rồi nói "Trước nay ta chưa từng đắc tội với bất cứ ai".
Liễu Tiên Thu cười nói "Nếu không tại sao có người bỏ tiền ra thuê giết cô?"
Bạch Vu Ngọc kinh ngạc, nói "Ngươi là một sát thủ giết mướn à?"
Liễu Tiên Thu không phủ nhận.
Bạch Vu Ngọc nói tiếp "Là ai bỏ tiền thuê ngươi giết ta?"
Liễu Tiên Thu nói "Không biết".
"Tại sao không biết?"
"Bởi vì người nhận hàng không phải là ta". Liễu Tiên Thu ngừng lại một lúc rồi nói tiếp "Ta chỉ phụ trách việc giết người".
Bạch Vu Ngọc chợt nói "Đừng đùa mà".
Liễu Tiên Thu sửng sốt.
Bạch Vu Ngọc cười cười, nói "Ta nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy ngươi giống một chức nghiệp sát thủ".
Liễu Tiên Thu nói "Nếu giống, thì làm sao trở thành một chức nghiệp thích khách xuất sắc?"
Bạch Vu Ngọc im lặng.
Liễu Tiên Thu hỏi ngay "Cô còn có lời gì muốn nói không?"
Bạch Vu Ngọc kinh ngạc hỏi "Ngươi động thủ bây giờ à?"
Liễu Tiên Thu nói "Chẳng lẽ chờ cô vận công giải khai huyệt đạo rồi mới động thủ sao?"
Bạch Vu Ngọc lúc ấy mới thực sự biến sắc.
Quả thật nàng đang ngấm ngầm vận công giải khai huyệt đạo bị phong tỏa.
Liễu Tiên Thu cười cười giơ hai cánh tay sau lưng ra.
Trong hai tay y, rõ ràng có hai ngọn Liễu Diệp phi đao!
Lưỡi đao sắc bén dưới ánh đèn chớp lên ánh sáng rợn người.
Bạch Vu Ngọc chợt lại bật tiếng cười, nói "Quả thật ngươi tàn nhẫn như thế sao?"
Dáng vẻ của nàng lại càng kiều mỵ.
Liễu Tiên Thu cũng cười lớn, trong tiếng cười đầy ý mai mỉa.
Bạch Vu Ngọc hoàn toàn không để ý tới, làn môi anh dào hé mở, trong cổ họng phát ra tiếng ừng ực như đói khát.
Nàng không hổ là vưu vật trời sinh, tuy tay chân không thể động đậy, nhưng chỉ dáng vẻ ấy, âm thanh ấy, đã khiến người ta lòng hươu dạ vượn.
Huống hồ nàng đã cởi áo ra.
Sự khêu gợi, hấp dẫn mạnh mẽ ấy, chỉ e không có nam nhân nào chống lại được.
Liễu Tiên Thu lại hoàn toàn không động lòng, ngón tay nắm Liễu Diệp phi đao từ từ co lại phía sau.
Phi đao của y đã chuẩn bị phóng ra.
Bạch Vu Ngọc nhìn thấy rất rõ ràng, không giữ được dáng vẻ kiều mỵ nữa, nhịn không được bật tiếng hỏi "Chẳng lẽ ta không thể làm cho ngươi thấy hứng thú chút nào à?"
Liễu Tiên Thu gật đầu nói "Không sai", giọng nói vô cùng kiên quyết.
Bạch Vu Ngọc thở dài một tiếng, nói "Rất nhiều người đều nói ta xinh đẹp".
Liễu Tiên Thu nói "Họ không đánh lừa cô đâu".
Bạch Vu Ngọc nói "Nam nhân được ta mời tới đây, thường chỉ cần ta nhìn họ cười một tiếng, họ đã không tự chủ được rồi".
Liễu Tiên Thu nói "Quả thật cô có mỵ lực như thế".
Bạch Vu Ngọc nói "Trước nay ta chưa từng lấy lòng ai như lấy lòng ngươi, nhưng ngươi lại không hề có phản ứng gì".
Liễu Tiên Thu nói "Đúng là không có".
Bạch Vu Ngọc nói "Nếu đã như thế, tại sao ngươi còn muốn ta cởi áo?"
Liễu Tiên Thu nói "Vì hai tay cô bị giữ trong tay áo, ta đột nhiên xuất thủ, nhất định cô không thể chống cự".
Bạch Vu Ngọc cười gượng nói "Chỉ vì thế thôi sao?"
Liễu Tiên Thu nói "Đến lúc này thì ta chẳng có lý do gì mà phải bịa đặt".
Bạch Vu Ngọc nói "Dường như loại nam nhân như ngươi thì ta mới gặp lần đầu".
Liễu Tiên Thu cười cười, chợt nói "Nói thật, nếu ta là nam nhân, chỉ e cũng chưa chắc đã chống cự nổi sự mê hoặc của cô".
Bạch Vu Ngọc sửng sốt hỏi "Chẳng lẽ ngươi không phải là nam nhân à?"
Liễu Tiên Thu nói "Quả thật là không phải", rồi lật tay, gỡ chiếc khăn trên đầu xuống, một mái tóc đen nhánh như thác nước đổ xuống.
Lúc này, xem ra y đã có năm phần giống nữ nhân.
Kế đó y đá tung giày ra, để lộ một đôi hài cong nhỏ nhỏ, hai tay ung dung cởi áo ra.
Bạch Vu Ngọc đôi môi chợt mím lại, hở ra, phun mạnh, hai điểm ngân quang vù vù trong miệng nàng bắn ra phóng vào hai mắt Liễu Tiên Thu.
Đó là hai viên ngân hoàn nhỏ như hạt đậu, thế tới rất mau, nếu như đánh trúng, không chỉ mù mắt, mà e cả tính mạng cũng khó mà giữ được.
Đó cũng là nhân lúc bất ngờ. Đáng tiếc là Liễu Tiên Thu lại không phải như lúc nàng cởi áo lúc nãy.
Liễu Tiên Thu mới cởi một nửa, còn một nửa chưa cởi.
Nàng thuận tay vung một cái, dùng vạt cuốn hai viên ngân hoàn, nói "Kim kiếm ngân hoàn chẳng qua cũng chỉ đến thế".
Bạch Vu Ngọc cười nhạt nói "Ngươi nhìn thấy kim kiếm của ta lúc nào?"
Liễu Tiên Thu nói "Ta vốn đã chuẩn bị để nhìn thấy một phen, nhưng bây giờ đương nhiên không cần nữa".
Bạch Vu Ngọc nói "Có giỏi thì ngươi giải khai huyệt đạo cho ta, ta với ngươi sẽ công bằng so tài cao thấp".
Liễu Tiên Thu cười lớn nói "Ngươi cứ coi như ta không giỏi là xong".
Bạch Vu Ngọc quả thật không còn cách nào.
Liễu Tiên Thu cười ném tấm áo xuống.
Trong tấm áo đàn ông là một chiếc áo phụ nữ màu xanh nhạt, có thêm chiếc áo ấy, y đã hoàn toàn là một cô gái.
Bạch Vu Ngọc nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên thở dài một tiếng, nói "Nếu đêm nay số ta phải chết thì cũng nên để một nam nhân tới giết ta".
Liễu Tiên Thu cười nhạt nói "Dường như loại nữ nhân như cô rất ít có", đột nhiên vung tay ra.
Hai ngọn Liễu Diệp phi đao như điện chớp bắn vào yết hầu Bạch Vu Ngọc.
Bạch Vu Ngọc không tự chủ được buột miệng la thảm một tiếng!
Tiếng la thảm lập tức bị hai ngọn Liễu Diệp phi đao cắt ngang.
*****
Hơi lạnh như nước, mưa nhỏ như bụi.
Ba người bọn Thẩm Thăng Y rốt lại đã tới ngoài gác Trùng Nhị.
Trong viện có ánh đèn, thấp thoáng có tiếng cười nói vang ra.
Ba người bất giác đều thở phào một hơi.
Với tác phong hành sự của bọn Quan Tam Bảo, nếu Liễu Tiên Thu đã tới thì chỗ này làm sao còn có người sống sót.
Hồ Bồi lập tức xuống ngựa, bước tới gõ cửa.
Chưa kịp gõ, cánh cửa đã mở ra, một a hoàn cầm đèn lồng thò đầu ra, nhìn ba người một cái, hỏi "Các ngươi...".
Hồ Bồi nói "Tới tìm Bạch cô nương".
A hoàn cười nói "Vào lúc này à?"
Thẩm Thăng Y ứng tiếng "Là chuyện vạn bất đắc dĩ".
"Chuyện gì?"
"Chuyện này có quan hệ với tính mạng của Bạch cô nương".
A hoàn sửng sốt.
A Tiêm hỏi "Bạch cô nương rốt lại có nhà không?"
A hoàn nói "Có".
A Tiêm nói "Làm phiền đưa bọn ta vào gặp".
A hoàn trên mặt có vẻ khó khăn, nói "Bây giờ thì không được".
A Tiêm nói "Ủa?"
A hoàn nói "Cô nương đang tiếp khách, dặn bọn ta không được quấy rầy".
Thẩm Thăng Y trong lòng rúng động, nói chen vào "Cô ta đang tiếp khách nào thế?"
A hoàn nói "Một vị công tử họ Liễu".
Thẩm Thăng Y buột miệng hỏi "Liễu Tiên Thu?"
A hoàn ngạc nhiên hỏi "Các ngươi biết y à?"
Thẩm Thăng Y gật đầu trầm giọng nói "Bạch cô nương ở chỗ nào, mau dẫn bọn ta tới".
A hoàn đang do dự.
Thẩm Thăng Y thúc giục "Liễu Tiên Thu là một sát thủ giết mướn, mục đích y tới đây là để lấy mạng cô nương của các ngươi!"
A hoàn có vẻ không tin, nói "Các ngươi nói đùa".
Thẩm Thăng Y nói "Bây giờ không phải là lúc nói đùa đâu".
A Tiêm nói "Ngươi xem bọn ta gấp gáp thế này, thì phải biết là hoàn toàn không phải nói đùa chứ".
A hoàn đưa mắt nhìn ba người. Ba người đều toàn thân ướt đẫm, mồ hôi trên trán nhỏ xuống.
Nàng vẫn không yên tâm, run run hỏi "Các ngươi nói là sự thật...".
A Tiêm nói mau "Ngươi không chịu dẫn đường, bọn ta sẽ tự tìm", rồi đẩy cửa xông vào.
A hoàn nhìn thấy thế vội kêu lên "Cô nương ở bên này", rê ngọn đèn một cái, rảo bước qua phía đó.
Ba người bọn Thẩm Thăng Y theo sát phía sau.
Một số tỳ bộc trên đường nhìn thấy họ, cảm thấy kỳ quái, cũng đều đi theo.
Vừa bước vào nội viện, họ nghe thấy tiếng la thảm trước khi chết của Bạch Vu Ngọc.
[1] Trong Hán tự, chữ phong có chữ trùng bên trong, chữ nguyệt có chữ nhị bên trong. Phong nguyệt vô biên ở đây là chơi chữ kiểu song quan trên cơ sở tự hình, vừa có nghĩa là Trăng gió vô biên, vừa có thể hiểu như chữ trùng và chữ nhị không có vành bên ngoài.
← Hồi 1 | Hồi 3 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác