Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0810

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0810: Chắp cánh cho mãnh hổ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Chuyện ở Ung Bắc Đạo giải quyết cũng không phức tạp cho lắm. Giờ Phương Giải đang chiếm quyền chủ động tuyệt đối. Bất kể là trò chơi gì, dính tới quyền lực hay sinh tử, quyền quyết định đều chưa bao giờ nằm trong tay kẻ yếu. Nếu không phải sợ dân chúng khủng hoảng, cho dù Phương Giải đóng cửa thành Tân Nguyệt lại rồi giết từ nam tới bắc, từ đông tới tây, ai có thể ngăn cản được?

Nắm trong tay mấy vạn tinh binh, mới là đạo lý cứng rắn.

Có một thủ hạ như Độc Cô Văn Tú, cái lợi lớn nhất là Phương Giải chỉ cần đề xuất phương hướng, y lập tức thay đổi một chút phương hướng này. Nói cách khác, Phương Giải chỉ về hướng đông, nói đó là phương hướng lớn. Nhưng Độc Cô Văn Tú có thể tìm được con đường chính xác nhất theo lời Phương Giải, rồi thay đổi một ít.

Ngày hôm sau sau khi giết Trì Hạo Niên, Độc Cô Văn Tú liền chọn một đám quan văn lưu lại để thống trị địa phương, sau đó dùng danh nghĩa của Phương Giải, an bài một vài người nổi bật của các gia tộc tới phủ nha làm việc. Những người này tưởng rằng rốt cuộc mình đã tránh được một kiếp, may mắn trở thành thành viên của Hắc Kỳ Quân. Chỉ cần có quan hệ với Hắc Kỳ Quân, thì dường như có thể muốn làm gì thì làm ở Tây Nam.

Về phần những người không được lựa chọn, bọn họ sẽ không vì thế mà phẫn nộ bất bình...bởi vì bọn họ không có lá gan đó. Kinh nghiệm đấu tranh nội bộ của người Tùy còn phong phú hơn là kinh nghiệm chiến tranh. Cho nên Độc Cô Văn Tú chỉ cần để lộ thoáng cái Phương Giải bất mãn với gia tộc nào, vậy thì các gia tộc khác sẽ nhào lên như chó thấy xương. Không cần Hắc Kỳ Quân động thủ, là có thể xé gia tộc đó thành mảnh vụn.

Phương Giải không có ý định ở lại thành Tân Nguyệt quá lâu. Hắn lưu lại một vạn binh mã trấn thủ Ung Bắc Đạo, sau đó mang theo đại quân xuất phát, cùng rất nhiều lương thảo đồ quân nhu. Bởi vì Phương Giải biết con đường phía trước sẽ không còn bằng phẳng nữa rồi. Hắn vung dao mổ với Ung Bắc Đạo bên này, Nam Huy Đạo bên kia chắc chắn đã ngửi thấy mùi máu tươi.

Tổng Đốc Đỗ Kiến Chu của Nam Huy Đạo cho dù có ngu ngốc, cũng sẽ không đi theo con đường của Trì Hạo Niên.

Nhưng Phương Giải thật không ngờ rằng, tuy Đỗ Kiến Chu không đi theo con đường của Trì Hạo Niên, nhưng cũng không đi vòng theo con đường càng thảm thiết hơn. Phương Giải vốn tưởng rằng Đỗ Kiến Chu sẽ không dễ dàng buông tha, sẽ tập kết tất cả lực lượng có thể tập kết được ở Nam Huy Đạo để ngăn cản Phương Giải cướp đồ đạc của y. Ai ngờ sự lựa chọn của Đỗ Kiến Chu nằm ngoài dự đoán của Phương Giải...Y chạy trốn.

Kỳ thưc, điều này cũng khó trách.

Lúc Phương Giải vừa mới tiến vào Ung Bắc Đạo, ra lệnh cho hai lão tướng sốt ruột muốn lập công là Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung mang theo quân đội theo đường nhỏ lặng lẽ tiến vào Nam Huy Đạo. Hai vị Đại tướng quân Đại Tùy đã lãnh binh nửa đời người này cũng không cần động não nhiều, sau khi hành quân gấp gáp mười lăm ngày liền tới gần chỗ tập trung binh mã của Đỗ Kiến Chu. Lúc này các quận binh của Nam Huy Đạo đều đang nhìn chằm chằm Phương Giải ở Ung Bắc Đạo, căn bản không phát hiện tử thần đang tới.

Tấn công bất ngờ, khiến cho đại doanh quận binh của Nam Huy Đạo tan tác. Đội quân được tạo thành từ tân binh và hàng binh hóa thân thành sói, dùng hoành đao trong tay làm răng nhanh, giết cho quận binh thây chất đầy đồng. Không tuyên chiến gì, trực tiếp chiến đầu, hơn nữa là đánh lén.

Rất thành công.

Ngày hôm sau sau khi binh bại, Đỗ Kiến Chu liền mang theo gia quyến chạy trốn. Lúc thủ hạ của y vội vàng thu nạp bại binh chuẩn bị quyết một trận tử chiến, thì phát hiện Chủ Soái không thấy đâu. Lúc ấy cảm giác của đám thủ hạ dưới trướng Đỗ Kiến Chu hẳn là như vậy.... Một người dõng dã kêu gọi mọi người cầm vũ khí bảo vệ địa vị và gia đình của mình. Kết quả là vừa mới chiến đấu, cái người kêu gọi kia lại chạy trốn.

Cảm giác này, cực kỳ nghẹn khuất và phẫn nộ.

Cho nên, lúc Phương Giải mang theo đại đội binh mã tiến vào Nam Huy Đạo, Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung đã cắm chiến kỳ của Hắc Kỳ Quân lên tường thành rồi.

Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan càng ngày càng cảm thấy mình chỉ như quần chúng. Nàng từng hứng thú quan sát Phương Giải đã làm gì để trở thành chư hầu một phương, nàng cũng từng vui sướng vì Phương Giải không ngừng thắng lợi. Bởi vì chỉ khi Hắc Kỳ Quân lớn mạnh, thì mới có thể giúp nàng khôi phục lại địa vị của Dương gia.

Nhưng sự hưng phấn và tò mò này, đã biến mất hoàn toàn sau khi La Úy Nhiên trở về Trường An.

Dường như nàng đã tuyệt vọng. Hiện tại mọi thắng lợi của Hắc Kỳ Quân đã trở thành sự châm chọc với nàng. Nàng vẫn ngây thơ chờ đợi La Úy Nhiên đoạt binh quyền trong tay Hắc Kỳ Quân, sau đó mang theo quân đội bách chiến bách thắng này đoạt lại Trường An.

Nhưng, hóa ra tất cả chỉ là ảo ảnh.

Phương Giải tất nhiên cảm nhận được sự thay đổi của Dương Thấm Nhan, nhưng hắn không muốn giải thích cái gì cả. Theo bản tâm mà nói, Phương Giải cứu Dương Thấm Nhan khỏi Trường An, hơn nửa là vì không muốn Dương gia tuyệt tử tuyệt tôn. Mặc dù Hoàng Đế Dương Dịch từng muốn giết hắn, nhưng dù sao vị Hoàng Đế này cũng đã giúp hắn rất nhiều. Giờ Phương Giải bảo vệ Dương Thấm Nhan, giống như là bảo vệ một người con của cố nhân thì đúng hơn.

So với chinh phạt Nam Yến, nắm chặt ba đạo giang sơn này còn dễ dàng hơn. Phương Giải chỉ có mang binh từ phía nam tới phía bắc, tất cả mọi trở ngại đều tự nhiên sụp đổ. Có đôi khi hung danh rất có lợi, khiến cho người có lá gan trở nên do dự, khiến cho kẻ nhát gan lập tức quỳ xuống đầu hàng.

Tây Nam

Đã định!

...

...

Rời khỏi Ung Châu đã hai tháng, vào một ngày cuối tháng mười, Phương Giải mang theo đội quân chiến thắng trở về Hoàng Dương Đạo! Nếu vẽ xuống con đường chinh phạt của Phương Giải, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy đây là một bức tranh hoành tráng. Ở Tây Bắc luyện binh, sau đó giết tới Hoàng Dương Đạo. Phải biết rằng lúc đó Hoàng Dương Đạo còn đang nằm trong sự khống chế của La Diệu, mà ai dám vuốt râu hùm của La Diệu?

Phương Giải dám, cho nên hắn thành công.

Củng cố Hoàng Dương Đạo, sau đó dũng cảm mang theo quân đội rời khỏi căn cơ, vượt qua ba đạo giang sơn tràn đầy địch ý, giết Nam Man, diệt Nam Yến, một hơi giết qua giết lại vùng trời Tây Nam, khiến cho tất cả những kẻ cao cao tại thượng ở đây phải cúi xuống.

Thôi Trung Chấn nghênh đón Phương Giải ở thành trí phía nam Hoàng Dương Đạo, hai người gặp nhau liền tới một bên trò chuyện. Lại nói tiếp, có thể củng cố được đại đoanh núi Chu Tước, công lao của Thôi Trung Chấn là không thể bỏ qua. Liên hoàn kế của Phương Giải, nếu không có Thôi Trung Chấn thì khó mà thành công.

Lúc Thôi Trung Chấn mang binh tấn công thành Tín Dương, đã nhận được mật thư của Phương Giải, sau đó y cố ý mang binh công thành giả vờ như thất bại, dùng lý do thương nặng trở về núi Chu Tước. Sau đó âm thầm điều tra sắp xếp của La Úy Nhiên. Công lao này, thực ra không thấp hơn các chiến sĩ chiến đấu ở phía nam.

- Có chuyện hẳn là Chủ Công đã biết.

Thôi Trung Chấn vừa đi vừa nói:

- Đoàn suất Kiêu Kỵ Giáo Tả Minh Thiền phụng mệnh tới Đông Cương gửi thư của Chủ Công cho Dương Thuận Hội. Nhưng lúc ở Mưu Bình phát hiện có người âm thầm giao dịch với người nước ngoài, mua rất nhiều hỏa khí, cho nên y liền điều tra, phát hiện kẻ âm thầm giao dịch với người nước ngoài là La Đồ...

Thôi Trung Chấn nói:

- Do nhân thủ thiếu thốn, cho nên y có phái người trở về cầu viện. Người trở về cầu viện vì muốn tiết kiệm thời gian nên đã tới Hoàng Dương Đạo trước. Dù sao nơi đó cách chỗ Chủ Công hơn nửa hành trình. Thuộc hạ sai mấy trăm tinh nhuệ rơi đi theo người cầu viện. Đội ngũ mới xuất phát được nửa tháng, lại nhận được mật thư của Tả Minh Thiền.

*****

Thôi Trung Chấn đưa mật thư cho Phương Giải:

- Thuộc hạ đã phái người bẩm báo với Chủ Công, còn đây là mật thư của Tả Minh Thiền.

Phương Giải nhận lấy rồi đọc, sau đó mỉm cười nói:

- Ta có chút ấn tượng với người tên là Tả Minh Thiền này. Còn nhớ lúc trước y là Đoàn suất dưới trướng của Trần Hiếu Nho. Lần đó ta phái y tới Mưu Bình gặp Dương Thuận Hội, chính là vì cách làm việc ổn thỏa cẩn thận của y. Không ngờ y lại lập được công lao lớn như vậy!

- Đúng là công lao lớn!

Thôi Trung Chấn khen:

- Tuy không thể kéo thêm được hơn vạn tinh nhuệ dưới trướng của Mộc Lê, nhưng có thể đưa Mộc Lê tới đây cũng là một công lớn rồi. Mộc Lê hiểu rất rõ về quân đội của La Đồ. Ngày sau nếu chúng ta giao chiến với La Đồ, người này sẽ có tác dụng rất lớn. Quan trọng hơn...là lôi kéo được một đội thủy sư.

Thôi Trung Chấn kích động nói:

- Đây chính là mấy trăm chiến hạm a. Hiện tại Chủ Công đang thiếu nhất chính là chiến thuyền. Nếu đội thủy sư này thuận lợi tới được đây, vậy thì Chủ Công lại có thêm một con mãnh hổ!

Phương Giải ừ một tiếng:

- Cho nên ta đã phái Trần Hiếu Nho tự mình dẫn người tới trợ giúp Tả Minh Thiền. Thủy sư nhất định phải tới được đây. Mặt khác, không thể ngồi nhìn La Đồ phát triển lớn mạnh hỏa khí doanh. Đoạn Tranh đã mang theo đội thuyền chuyển hướng rồi. Tạm thời không tới Đại Lý, mà là tới đón thủy sư của Trịnh Thu trước.

Thôi Trung Chấn cười nói:

- Chắc hẳn La Đồ rất hận Chủ Công.

- Ha ha!

Phương Giải cười to:

- Mặc cho y hận đi, hận không gây chết người được. Tuy nhiên, cho dù y có hận ta hơn nữa thì cũng không đánh được tới đây...

Phương Giải hạ giọng nói:

- Áo giáp quân của Dương Kiên đã đánh bại quân đội của thư viện Thông Cổ rồi. Nghe nói Dương Kiên một mình xông vào đại khai sát giới. Một hơi giết mười mấy lão biến thái của thư viện. Xem ra thư viện không còn con át chủ bài nữa rồi. Mấy trăm năm trước thư viện Thông Cổ thành lập đã ảnh hưởng tới toàn bộ Trung Nguyên, hiện tại nó diệt vọng, nhưng không hề ảnh hưởng gì tới đại thế của Trung Nguyên.

Do việc người lãnh binh của quân đội triều đình là Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy Dương Kiên chưa truyền bá ra ngoài, cho nên lúc nói chuyện, Phương Giải và Thôi Trung Chấn nói rất nhỏ. Dương Kiên sẽ không chủ động tiết lộ thân phận của mình ra ngoài. Bởi vì sẽ không có ai tin, ngược lại sẽ khiến cho dân chúng mắng là đồ thần kinh. Thế lực khác tất nhiên cũng sẽ không tuyên truyền. Cho nên chỉ có một nhóm rất ít người biết được chuyện này.

- Tình hình chiến đấu ở phương bắc thế nào rồi?

Phương Giải hỏi.

Thôi Trung Chấn nói:

- Khá là rối loạn. Liên quân của Kim Thế Hùng, Vương Nhất Cừ và Cao Khai Thái vốn đã đánh vào Kinh Kỳ Đạo, sắp tấn công thành Trường An rồi. Kết quả là thư viện Thông Cổ binh bại, chỉ huy quân đội của thư viện chính là Kim Thế Đạc, tam đệ của Kim Thế Hùng. Y hướng Kim Thế Hùng cầu viện, Kim Thế Hùng lập tức mang binh rời khỏi đại đội binh mã, tới chặn đường lui của quân đội triều đình.

- Kết quả bị Phác Hổ mang binh chặn ở ven bờ Trường Giang. Trong tay Phác Hổ không có áo giáp quân, nhưng tu vị của người rất biến thái, không ai địch nổi, một mình xông vào hơn mười vạn đại quân của Kim Thế Hùng. Vương Nhất Cừ và Cao Khai Thái đang vây công Trường An, bọn họ không biết Tiểu Hoàng Đế đã chết, còn đang mơ mộng dùng danh nghĩa Thiên Tử ra lệnh cho chư hầu.

Phương Giải gật đầu, nghĩ tới tiểu tử xấu xí cưỡi con bò già kia. Phác Hổ khác hoàn toàn với Dương Kiên. Dương Kiên chìm đắm trong huy hoàng ngày xưa không thể thoát ra được. Mà Phác Hổ có vẻ như sợ hãi và bất an khi trở lại nhân gian, thậm chí là kháng cự.

- Giờ đang là thời cơ tốt nhất với chúng ta.

Thôi Trung Chấn nói:

- Thế lực khắp nơi hỗn chiến, duy nhất chỉ có Tây Nam là thái bình vô sự. Nếu nhân cơ hội này ổn định quân đội, đợi khôi phục lại tinh thần binh sĩ, thì những người đó chắc cũng đánh xong.

Phương Giải mỉm cười gật đầu:

- Kệ bọn họ đánh với nhau đi...đợi thủy sư của Trịnh Thu tới, lập tức cải tạo chiến thuyền thích hợp trong đó. Đội thủy sư này chính là một con mãnh hổ mà kẻ địch ban tặng cho ta. Ta muốn chắp hai cánh cho con mãnh hổ này!

...

...

Giang Nam

Thư viện Thông Cổ

Thư viện Thông Cổ đã từng có một tòa tháp rất cao. Tòa tháp này chính là biểu tượng của thư viện. Từ xa mọi người nhìn thấy tòa tháp này liền biết, chỗ đó là thư viện. Về sau có một lão già tên là Vạn Tinh Thần, mang theo một thanh kiếm cũ gần bằng tuổi của ông ta nhưng vẫn sắc bén, dùng một kiếm chém đứt nửa tòa tháp. Sau một kiếm này, thư viện phế đi một nửa.

Hiện tại, có một Đại tướng quân áo giáp tới, một giáo đập nát nửa tòa cổ tháp còn lại. Sau một giáo này, có vẻ như thư viện đã phế hoàn toàn.

Lịch Thanh Phong phun ra máu, cười lạnh nhìn tướng quân áo giáp cường tráng kia.

- Vạn Tinh Thần làm việc vẫn bà bà mụ mụ như vậy, làm việc gì cũng không dứt khoát. Nếu đã mang theo kiếm tiến vào giang hồ, vậy thì nên khiến giang hồ úp sấp lại. Nhưng hắn chỉ chém có một nửa tòa tháp mà thôi, vần lưu lại một nửa...với tính cách đó, khó trách hắn vẫn chỉ là một khách giang hồ.

Tướng quân áo giáp nhìn tòa tháp sụp đổ, nói.

- Ngươi cho rằng mình rất mạnh?

Lịch Thanh Phong kéo cái chân gãy của mình lui về phía sau vài bước, dựa vào tường thư viện rồi ngồi xuống. Ông ta một mực cười lạnh, cho dù người trước mặt ông ta là một người mạnh tới mức ông ta không thể chiến thắng, nhưng ông ta vẫn khinh thường người này. Bởi vì ông ta từng thấy người cao hơn Dương Kiên, cho nên ông ta không e ngại Dương Kiên.

- Ngươi đang dùng một nửa tu vị của Vạn Tinh Thần, vậy mà lúc này ngươi lại cười nhạo Vạn Tinh Thần không bằng ngươi...Ha ha...Dương Kiên, nếu như khong có Vạn Tinh Thần, ngươi tính là cái gì? Nếu như không có Vạn Tinh Thần, Dương gia tính là cái gì? Không có Vạn Tinh Thần, hiện tại ngươi chỉ là một đống xương cốt trong mộ cổ mà thôi. Không có Vạn Tinh Thần, người của Dương gia các ngươi liệu có củng cố được giang sơn không? Hai trăm năm...ta nhổ vào!

Dương Kiên chậm rãi thu hồi ánh mắt, dừng ở trên mặt Lịch Thanh Phong:

- Ngươi có tư cách gì bình luận ta?

- Con người có cái miệng, liền có tư cách nói.

Lịch Thanh Phong nhún vai:

- Chẳng lẽ vì ta không đánh lại ngươi mà ta không thể chửi? Con mẹ nó đây là đạo lý gì?

Dương Kiên hơi sửng sốt, sau đó gật đầu:

- Quả thực không có đạo lý.

Lịch Thanh Phong cười cười:

- Nói thật, sự tự tin của ngươi mới là không có đạo lý. Hiện tại ngươi dẫm lên thư viện, giết người rất sướng phải không? Nhưng ngươi đã quên, lúc trước chính vì ngươi e ngại thực lực của thư viện, cho nên mới quỳ xuống cầu xin Vạn Tinh Thần bảo vệ Dương gia các ngươi.

- Giờ Vạn Tinh Thần chết rồi, ngươi dùng một nửa tu vị của hắn lại bước vào tòa thư viện mà ngươi từng sợ hãi, sau đó hiên ngang nói Vạn Tinh Thần làm không tốt...Người của Dương gia quả nhiêu đều mặt dày. Chẳng lẽ ngươi đã quên, hai trăm năm trước, thư viện chọn người của Dương gia bước lên đài, ngươi sợ hãi thế nào? Ngươi hiểu rõ về thư viện, bởi vì Dương gia cũng từng có vị trí ở đây. Cho nên ngươi sợ hãi, sợ bị đẩy lên trước, trở thành Hoàng Đế có vẻ vinh quang, còn Dương gia trở thành Hoàng tộc, nhưng bất quá vẫn chỉ là con rối mà thôi.

Dương Kiên không ngăn cản ông ta, mà lẳng lặng nghe.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1228)


<