Vay nóng Homecredit

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 1179

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 1179: Người thích hợp nhất
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Trận đầu giao thủ, lấy việc đội ngũ của đế quốc Agoda rút lui về phía sau hơn mười dặm mà chấm dứt.

Trận chém giết này, Hắc kỳ quân một lần đánh chết hơn một nửa quân lính của đội ngũ Biệt Khắc Đa, còn diệt được hơn mười cái công thành thú thật lớn.

Không hề nghi ngờ chính là, nếu không phải Phương Giải trước tiên đã nhận ra ý đồ của Lai Mạn thì đợi đến lúc công thành thú tới được, quân lính của Agoda mượn sức gió có thể đem đại doanh của Hắc kỳ quân biến thành một biển lửa trong thời gian cực ngắn.

- Chủ Công. Nạp Lan Định Đông có chút hưng phấn kêu một tiếng. Mấy ngày này tới nay, tuy rằng y đạt được không ít thành công khi chiến đấu với quân Agoda nhưng không có thể trực tiếp đánh chết thật nhiều kẻ thù giống như hôm nay.

Chiến công của y chủ yếu chính là tại việc ổn định được cục diện tại nơi biên cương phía đông.

Bởi vì ưu thế về mặt súng kíp của đám binh đế quốc Agoda kia mà Nạp Lan Định Đông luôn luôn tránh đi những trận đối kháng ngay mặt với quy mô lớn. Trừ phi kẻ thù tấn công mạnh Phượng Hoàng đài.

- Thuộc hạ thật sự là bội phục ngũ thể đầu địa (phục sát đất)!Nạp Lan Định Đông không hề keo kiệt những câu nịnh nọt của mình chút nào, tuy rằng y cũng không phải là một người am hiểu nịnh nọt:

- Lần phản kích này ít nhất cũng xóa sạch hơn một vạn binh của Agoda.

Đánh nhau với lũ quân nước ngoài lâu như vậy, đây là chiến dịch lớn duy nhất giết địch được trên một vạn.

Thuộc hạ gần như chưa bao giờ đánh được một trận như thế.

Chủ Công mới đến biên cương phía đông, một trận tiêu diệt Plens, một trận chiến thắng Lai Mạn. Phương Giải lắc lắc đầu:

- Nào đã thắng Lai Mạn?Hắn vừa đi vừa nói:

- Tên thống lĩnh quân đội Agoda hôm nay vốn cũng không phải là bộ hạ được Lai Mạn tín nhiệm.

Đội quân đó đa phần đều đến từ các gia tộc khác nhau, thậm chí là do các gia tộc từ các nơi khác nhau hợp nhau lại, người Agoda nguyên bản trong đó chỉ sợ còn không chiếm được một phần.

Quân đội như thế rất phù hợp để dùng đi dò xét, Lai Mạn chẳng qua là dùng quân cờ y vốn muốn vứt bỏ đi dò xét ta mà thôi. Nạp Lan Định Đông hơi sững sờ, nhưng thật ra đã quên mất nguyên do nàyTuy nhiên, y quả thật là tâm phục khẩu phục sự bình tĩnh cơ trí của Phương Giải.

Mới đến Phượng Hoàng đài, đã nhìn rõ ràng mọi chuẩn bị của Lai Mạn như thế.

Cho dù theo Phương Giải đây là một tố chất mà kẻ làm tướng hẳn phải có nhưng không hề nghi ngờ, đại đa số tướng lĩnh bây giờ đều không có được trang bị tố chất như vậy. Đó cũng không phải nói rằng đại đa số tướng lãnh đều không hợp cách, điều đó chỉ nói lên việc bọn họ không xuất sắc bằng Phương Giải rất nhiều.

- Đợt tấn công tiếp theo của Lai Mạn sẽ rất nhanh thôi. Phương Giải theo con đường trên Phượng Hoàng Thai đi xuống tường thành:

- Hiện tại lập tức điều động nhân mã, đem tất cả những đội ngũ đã tham gia chiến đấu hôm nay đều điều đến phía sau nghỉ ngơi.

Những binh lính chưa tham gia chiến đấu đều đứng dậy tập hợp.

Mười hai canh giờ không thể lơi lỏng được, tất cả binh lính lúc nghỉ ngơi cũng không chuẩn tháo giáp...

Mặt khác... Phương Giải quay đầu nhìn về phía Gia Cát Vô Ngần và tướng lĩnh của Kị binh, nói:

- Phái kỵ binh quấy rầy doanh trại của địch, không nên tới gần, xem chừng tới gần tầm bắn của quân địch liền dừng lại, nhưng thanh thế phải làm đi ra

- Đã rõ!Đám người Gia Cát Vô Ngần lập tức đáp ứng Đây chỉ là chiến thuật quấy rầy, không có bất kì ý nghĩa thực tế nào.

Nhưng nó có thể tiêu hao tinh lực của địch nhân, làm cho thể xác và tinh thần của bọn chúng đều trở nên mỏi mệt.

Sau trận đại chiến, Phương Giải cần có thời gian điều động nhân mã bố phòng, cho nên không thể cấp kẻ thù có thời gian để lập tức phát động trận tấn công lần hai. Trận chiến đấu này, bây giờ nhìn lại càng giống như trận đấu pháp giữa hai người hắn và Lai Mạn. Sau khi xuống tường thành, Phương Giải bước nhanh đi về phía cửa bắc.

Lúc này, sắc trời đã dần dần tối xuống, tính đi tính lại thời gian thì đám người Yến Cuồng hẳn cũng đã tới rồi.

Cửa thành nơi Phượng Hoàng Đài không quá rộng lớn, bên ngoài có một tầng vỏ bọc thiên thạch căn bản vào không được, cho nên trước đó Phương Giải mới có thể hạ lệnh đem cửa thành mở rộng thêm một chút. Lúc Phương Giải tới cửa bắc liền bắt gặp cảnh Yến Cuồng và Trần Định Nam đang chỉ huy binh lính đem thiên thạch vận tiến vào.

Vật này quá mức nặng nề, mấy chục con ngựa đang dùng sức chạy chậm, phía sau còn cần không ít binh lính phát lực xe đẩy.

Sở dĩ có thể đem thiên thạch vận chuyển đến nơi đây thuận lợi như thế còn phải quy công vào những quan đạo được Đại Tùy cải tạo vô cùng tốt kia. Quan đạo của Đại Tùy đều rất bằng phẳng, lúc kiến tạo có trộn lẫn vôi và đất đá vào, sau đó đầm từng chút một.

Mặc dù trời có mưa to như xối, quan đạo cũng sẽ không trở nên lầy lội quá mức.

Nhất là những con đường giao thông chủ yếu, ai cũng không biết Hoàng đế đi tuần có thể đi qua hay không cho nên quan lại coi quản việc làm đường đều không dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Ví dụ như quan đạo từ thành Trường An hướng đến bến đò Trường Giang, con đường đó bắt đầu xây dựng từ Đại Trịnh nguyên niên, đến hiện tại đã có hơn sáu trăm năm lịch sử, nhưng mà con đường từ thành Trường An tới bến đò Trường Giang vẫn không hề có bất cứ gốc cây ngọn cỏ nào.

- Chủ Công!Nhìn thấy Phương Giải tới rồi, Yến Cuồng liền vội vàng chạy tới, quỳ một gối xuống chào.

- Vất vả ngươi rồi. Phương Giải giơ tay nâng Yến Cuồng dậy, vỗ vỗ bả vai của Tiểu hắc tử.

Hắn chợt phát hiện ra, dọc theo con đường tới đây, Yến Cuồng đã phơi nắng càng thêm đen rồi.

Nếu như nói trước kia Yến Cuồng đen vẫn là khi so sánh với trắng thì bây giờ, cho dù có so sánh với màu xám cậu cũng đen một cách thật triệt để.

- Chủ Công, vì sao đột nhiên quyết định đem thứ này vận đến trong thành vậy?Yến Cuồng tò mò hỏi, vấn đề này từ sau khi nhìn thấy Trần Định Nam đã làm cho cậu bắt đầu tò mò rồi.

Đáng tiếc chính là Trần định nam cũng không biết Phương Giải an bài như thế nào, ý đồ ra sao, đoạn đường này nhưng làm Yến Cuồng nín hỏng rồi.

- Không thể nói Câu trả lời của Phương Giải, khiến cho Yến Cuồng nghẹn càng khó chịu hơn. Phương Giải cười cười nói:

- Tác dụng của vật này ta còn không biết có thể phát huy toàn bộ được hay không nữa.

Cho nên trước ngày sử dụng nó, ta sẽ không thể nói ra nó nên sử dụng như thế nào.

Không phải ta không tin được các ngươi, mà là vì người biết càng ít, càng có lợi cho việc phát huy uy lực của cái thứ này. Yến Cuồng cũng không thể hỏi lại, đành phải chịu đựng.

- Đi nghỉ ngơi đi. Phương Giải nói:

- Chuyến đi này của các ngươi còn vất vả hơn ta gấp cả mười lần, nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy tham chiến. Yến Cuồng thay những binh sĩ thủ hạ của mình cảm ơn Phương Giải một tiếng liền xoay người đi rồi.

- Trần Định Nam...Phương Giải gọi Trần Định Nam lại, hạ giọng phân phó nói:

- Ta lại điều thêm hai chi quân kị binh cho ngươi, ngươi tối nay mang theo đám người đó suốt đêm ra khỏi thành đi tiếp ứng cho Tán Kim Hậu.

- A?

*****

Trần Định Nam hơi sửng sốt, bỗng nhiên kịp phản ứng, nói:

- Có phải Chủ công đang lo lắng mục tiêu của Lai Mạn không phải là Phượng Hoàng Đài?Phương Giải gật gật đầu:

- Ta cũng vừa mới nhận ra điều này thôi, quân lính của Agoda tấn công hôm nay hiển nhiên là không có dốc hết sức.

Mục đích kiến tạo ra những công thành thú đó là vì hỏa công, không sai, nhưng làm sao không thể là vì để mê hoặc kế sách của chúng ta đây? Bởi vì vật kia quá lớn thoạt nhìn uy hiếp rất mạnh, cho nên trước đó ta mới có thể tập trung mọi lực chú ý vào thứ đó, lại căn bản không để ý xem Lai Mạn có phải có tính toán hai hướng hay không?

- Đội ngũ của Tán Kim Hậu lặn lội đường xa mà đến, đều là bộ binh, chaỵ vội đi như thế tất nhiên đã rất mệt mỏi... Vạn nhất Lai Mạn trước đó liền phái đội ngũ mai phục, Tán Kim Hậu lại bất ngờ không kịp đề phòng....

Có lẽ tổn thất sẽ rất lớn

- Thần minh bạch!Trần Định Nam biết tầm quan trọng của việc này cho nên không dám trì hoãn, vội vàng rời đi chuẩn bị....... Trong bóng đêm, Phương Giải đem bản đồ triển khai nhìn kỹ một chút địa hình chung quanh Phượng Hoàng đài.

Tuy rằng những địa hình này hắn đã sớm nhớ kĩ trong lòng nhưng lúc bắt đầu bố cục trong đầu thì tham chiếu bản đồ sẽ làm cho suy nghĩ của hắn rõ ràng hơn.

Nếu như vừa muốn suy nghĩ như thế nào để đánh tốt trận chiến này lại vừa theo dõi bản đồ trong trí nhớ thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Từ xưa đến nay, số lượng những tướng tài có trí nhớ siêu quần quả thật cũng không ít, nhưng không có bất kỳ một người tướng lĩnh nào có thể nói bản thân đã đem bản đồ khắc kĩ ở trong đầu. Trọng điệp tư duy, quá khó khăn. Chính lúc hắn đang nhìn thì Hạng Thanh Ngưu từ bên ngoài vén mành lên tiến vào.

Vừa tiến vào gã còn lầm bầm thì thầm nói:

- Còn muốn nhẫn tới khi nào a, vừa rồi uống rượu với bọn họ, cả đám đều khẩn cấp giống như muốn trèo lên giường của tân nương tử vậy...Đoạn phía sau gã còn chưa nói xong, đã bị Phương Giải đánh gãy:

- Một đám đều khẩn cấp muốn bò lên giường của ngươi giống như muốn bò lên giường của tân nương tử sao?

- Ngươi đủ rồi đấy... Ta hiện tại đã là người đàn công có vợ rồi. Hạng Thanh Ngưu ngồi xuống nơi đối diện với Phương Giải, vẻ mặt buồn bực nói:

- Mọi người đều biết rằng đây là một trận đánh cuối cùng, chỉ cần có thể giết chết Lai Mạn, chiến sự tại biên cương phía đông này coi như cũng kết thúc.

Cho nên cả đám đều có chút sốt ruột khó chịu nổi.

Mọi người từ Trung Nguyên ngàn dặm xa xôi lại đây, cũng không phải là để đứng nhìn bọn lính đẫm máu chiến đấu hăng hái đâu.

- Ai cũng đều biết, trận chiến này có thể chính là một trận chiến cuối cùng. Phương Giải cười cười, nhặt một quả táo từ trong mâm ném qua cho Hạng Thanh Ngưu.

Hạng Thanh Ngưu giơ tay tiếp lấy, răng rắc một tiếng cắn ngay một miếng thật to.

- Chính vì đây là một trận chiến cuối cùng cho nên ta không thể không cẩn thận.

Hiện tại ta có hai chuyện lo lắng nhất... Thứ nhất, thân thể của Lai Mạn rốt cục đã xảy ra thay đổi gì.

Biên cương phía đông này tuy rằng người tu hành không nhiều lắm, nhưng bên trong những lão nhân ẩn cư không hề thiếu cao thủ Thông minh cảnh.

Ta nghe nói dọc theo con đường từ Đông Sở tới Phượng Hoàng Đài này y bị ám sát không ít lần... Nhưng bảy lần đó không ngờ đều đã thất bại

- Nếu như cả người tu hành Thông minh cảnh đều có thể bị dễ dàng đánh chết, vậy hộ vệ bên cạnh Lai Mạn và những Đồ Thần Hỏa Xạ Thủ mà y đưa cho mấy người Plens có lẽ căn bản cũng không giống nhau.

Viên đạn của những Hỏa Xạ Thủ đó tuy rằng có thể bỏ qua sự trở ngại của thiên địa nguyên khí nhưng thân thể của người tu hành Thông minh cảnh đã tự trở nên cường tráng, cứng rắn như sắt.

Viện đạn có năng lực hóa giải nguyên khí nhưng lực đánh vào cũng giống như những viên đạn bình thường thôi, cho dù có thêm một chút lực ăn mòn thì đối với người tu hành thông minh cảnh mà nói thì cũng không phải quá khó khăn để phòng bị...Phương Giải nói:

- Chính là bởi vì như thế, cho nên ta mới hoài nghi bên cạnh Lai Mạn có một chi đội ngũ rất thần bí.

Kẻ thù càng thần bí, đối với chúng ta mà nói càng không thể phớt lờ, càng không thể liều lĩnh. Hạng Thanh Ngưu cũng tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ một chút gã nói:

- Cũng quả thật như thế...

Đại người tu hành Thông minh cảnh giấu diếm được binh lính bình thường tiếp cận Lai Mạn thật không khó lắm.

Mà người tu hành cấp bậc đó cũng đều đã bị giết, chỉ có thể có hai khả năng.

Thứ nhất, hộ vệ của Lai Mạn có một loại năng lực đặc biệt, chỉ cần người tu hành khẽ tới gần, bọn chúng liền phát hiện.

Thứ hai, sau khi Lai Mạn cải tạo mình, thực lực bản thân y liền rất mạnh, thật dễ dàng đánh chết người tu hành Thông minh cảnh. Lúc Hạng Thanh Ngưu tỉnh táo lại, năng lực phân tích của gã vẫn rất đáng tin cậyPhương Giải gật gật đầu:

- Đúng vậy. Hắn dựa người vào phía sau, duỗi người ra, nói:

- Ta hiện tại lo lắng, là hai khả năng ngươi vừa nói kia đều tồn tại.

Bên cạnh Lai Mạn có một chi đội ngũ có thể cảm ứng được người tu hành.

Có lẽ những người này cũng dựa vào năng lực của thiên thạch, nhưng nó thật đáng ghét không phải sao.

Hơn nữa thực lực bản thân Lai Mạn chúng ta cũng đều không rõ ràng lắm, cho nên nếu tùy tiện để ngươi mang theo người tu hành tấn công, tám chín phần mười sẽ không thành công, có lẽ còn có thể tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

- Ta mang bọn ngươi đến là để xoay chuyển chiến cuộc trong thời khắc mấu chốt chứ không phải là để đi chịu chếtHạng Thanh Ngưu mặc dù biết Phương Giải nói không sai, nhưng vẫn cứ bĩu môi như cũ:

- Phì phì phì, Đạo gia chính là không thèm chấp nhặt với cái tên Lai Mạn kia thì có, bằng không một người giết đi qua cũng có thể xử lý y rồi. Phương Giải nói:

- Ta cầu ngươi chấp nhặt với y đấy. Hạng Thanh Ngưu xì một tiếng mỉm cười:

- Ngươi có biết mình sẽ không nói chuyện phiếm sao?Phương Giải cũng cười theo, áp lực mấy ngày nay vậy mà đã giải phóng ra một chút.

- Vậy còn muốn đợi tới khi nào?Hạng Thanh Ngưu hỏi.

- Không bao lâu nữa, ta sẽ phái người đi tra xét lai lịch của Lai Mạn. Phương Giải trả lời. Hạng Thanh Ngưu hỏi:

- Ai? Chẳng lẽ ngươi còn có thể mời đến lão gia hỏa Tam thanh quan tại Võ Đang sơn kia sao?

- Lão ấy đến đây cũng không được, bởi vì lão cũng là người tu hànhPhương Giải nói:

- Chỉ cần là người tu hành, mặc kệ tu vi cao thấp, có lẽ đều không thể tránh khỏi được đám người bên cạnh Lai Mạn, bởi vì thứ bọn chúng dựa vào không phải là cảm giác của mình mà có lẽ là một thứ gì đó có phản ứng với người tu hành mà thôi.

Ta đang đợi một người sẽ không tu hành, không có tu vi, nhưng lại có khinh công tốt nhất trên đời.

- Ai?Phương Giải nhìn Hạng Thanh Ngưu liếc mắt một cái:

- Người ngươi giới thiệu cho ta kia, ta phái hắn đi làm chuyện khác rồi, rất nhanh sẽ trở về.

- Bạch Điểu. Hạng Thanh Ngưu lập tức kịp phản ứng:

- Ta thật là đã quên y!


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1228)


<