Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0112

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0112: Kỳ thi Diễn Vũ Viện (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Đợi sau khi Phương Giải đi vào cửa chính của Diễn Vũ Viện mới phát hiện, nơi này vốn khác xa so với trong tưởng tượng của mình. Sau khi hắn đến thành Trường An, cảm xúc lớn nhất chính là bốn chữ "đại khí ào ạt". Hoàng cung Sướng Xuân Viên, thậm chí bộ phủ nha môn triều đình đều kiến tạo vô cùng rộng lớn bao la, phong cách giống với danh hiệu xứng với hùng thành đứng đầu đương thế Bách lý Trường An. Kiến trúc cho người ta cảm giác đầu tiên chính là rộng lớn, cảm giác thứ hai chính là trang nghiêm.

Mà Diễn Vũ Viện hiển nhiên không giống.

Đi vào cửa chính liền nhìn thấy không phải là kiến trúc rộng dài cao lớn mà là một mảnh lâm viên. Phong cách vùng sông nước Giang Nam, cầu nhỏ nước chảy, gỗ xanh râm mát, trên ngọn giả sơn đối diện cửa ra vào thậm chí còn có một thác nước nho nhỏ, hơi nước trước mặt khiến người ta hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái.

Phương Giải dắt ngựa đến bên cây cầu nhỏ tìm được giáo thụ phụ trách kiểm tra thân phận, hiển nhiên đây là một người rất lịch sự tao nhã. Nàng đặt cái bàn ở bên cây cầu nhỏ, phía sau chính là nước chảy róc rách. Một cái cây cành lá sum xuê không biết tên giúp nàng che đi ánh mặt trời, tầng tầng lớp lớp lá cây không để một tia nắng nào lọt qua, điều khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất chính là trên nhánh cây treo những quả có màu sắc tươi đẹp toả ra một mùi thơm thấm vào ruột gan. Trên dòng sông nhỏ có những con cái màu đen màu trắng đang bơi lội, thỉnh thoảng nhảy lên khỏi mặt nước, làm rơi ra những cầu vồng nho nhỏ dưới ánh mặt trời.

Trên đường lớn Huyền Vũ ồn ào náo nhiệt, nhưng sau khi vào cửa Diễn Vũ Viện thì vẻ sôi sục ồn ào lập tức biến mất. Cũng không biết tại sao, học sinh vào cửa đều lập tức dừng nói chuyện, dường như sợ phá vỡ sự yên tĩnh an tường ngăn cách trong viện này với thế giới bên ngoài. Thí sinh vào cửa xếp hàng, lần lượt đi đến trước mặt nữ giáo thụ đưa thẻ bài của mình. Nữ giáo thụ đó cũng không ngẩng đầu, sau khi nhận thẻ bài thì đánh dấu vào quyển dầy dầy và đối chiếu với tên trên thẻ bài.

Xem ra, nàng càng củng cố thêm sự yên tĩnh của viện này.

Từ đầu đến cuối nàng cũng không nói một câu nào, yên lặng mà thanh nhã. Giống như hoa tường vi đang nở rộ bên cây cầu ở bên cạnh nàng, đưa thân vào phong cảnh tự mình cũng thành một phần của cảnh sắc. Liếc mắt một cái, con người yên tĩnh dường như còn xinh đẹp hơn, thanh nhã hơn đoá tường vi yên tĩnh.

Bởi vì cúi đầu, Phương Giải nhìn không rõ tướng mạo của nàng, nhưng từ cái trán trơn bóng của nàng, chiếc mũi nhỏ nhắn còn có cái cằm mịn màng, người con gái này ngay cả không đẹp đến cực hạn nhưng tuyệt không thể xấu được. Mà cho dù dáng vẻ xấu một chút, tính cách yên tĩnh như vậy của nàng cũng khiến người ta nảy sinh thiện cảm. Đại để hình dung người con gái uyển chuyển như nước, hẳn là để chỉ những người như nữ giáo thụ này đây.

Phương Giải đi đến trước mặt nàng, đầu tiên là khom người nói một câu chào tiên sinh, sau đó đặt thẻ bài của mình trên bàn, nữ giáo thụ đó cần thẻ bài lên nhìn nhìn, lập tức tìm thấy cái tên Phương Giải trong quyển sổ dầy đó, sau đó dùng bút đánh dấu một cái dưới tên hắn.

Hành động đơn giản thế này cũng khiến Phương Giải rất kinh ngạc.

Một quyển dầy như vậy, bên trong ghi chép tất cả tên các thí sinh đến từ các thành và trong quân. Trên mỗi trang giấy đều là chữ viết dày đặc, còn dùng những văn tự nhỏ hơn để ghi chú vắn tắt, nếu là người thường lật giở mấy trang xong, nhìn thấy tên trước mắt chỉ e liền quên sạch sẽ. Nhưng nữ giáo thụ này chỉ là thản nhiên nhìn thoáng qua tấm thẻ của Phương Giải, sau đó tuỳ ý lật một cái liền tìm thấy chỗ có tên của Phương Giải trên quyển sổ dầy đó.

Từ trên tấm thẻ Phương Giải đưa ra, đến lúc nàng đánh dấu tên cũng không cần đến ba giây.

Trí nhớ thật là tốt!

Phương Giải không nhịn được trong lòng sợ hãi than một tiếng, trong nháy mắt, sự kính nể của hắn đối với các giáo thụ của Diễn Vũ Viện liền tăng lên một bậc. Bây giờ hắn mới thực sự cảm nhận được một chút, giáo thụ của Diễn Vũ Viện này biến thái quá. Nếu nói giáo thụ đón khách ở ngoài cửa tên gọi là Ngôn Khanh chỉ là cho hắn bao nhiêu thiện cảm, thì nữ giáo thụ này lại khiến hắn lĩnh hội được cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hắn vốn dĩ rất tự phụ với trí nhớ của mình, nhưng so với nữ giáo thụ này lại giống như kiến gặp voi.

Hắn thu hồi thẻ bài của mình lại rồi nói một câu cảm ơn, sau đó quay người rời đi.

- Đợi đã.

Đúng lúc Phương Giải xoay người, nữ giáo thụ vốn vẫn chưa từng ngẩng đầu nói chuyện bỗng nhiên gọi Phương Giải lại. Phương Giải nhìn về phía nàng, sau đó trong lòng không nhịn được căng thẳng. Cô gái này tuy không phải là loại người có sắc đẹp khuynh nước khuynh thành nhưng tướng mạo xem ra rất phù hợp với khí chất của nàng. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn. Chiếc cằm mìn màng, vành tai mượt mà, khuôn mặt mịn màng, một khuôn mặt như vậy khiến phản ứng đầu tiên khi người ta nhìn thấy chính là bốn chữ.

Châu tròn ngọc sáng.

Nhưng... sở dĩ trong lòng Phương Giải căng thẳng không phải vì tướng mạo mê người của người con gái này mà là đôi mắt của nàng.

Trong hai tròng mắt của nữ giáo thụ này không thấy một chút màu đen nào, cũng có nghĩa là mắt nàng không có lòng đen. Mắt của nàng là màu trắng, tất cả đều là màu trắng. Nhưng lại không phải là loại màu trắng không có sự sống khiến người ta phát lạnh trong lòng, mà là một màu trắng mang theo khuynh hướng cảm xúc trong sáng, cũng giống như ngọc thạch, nhưng ngọc thạch lại không toả sáng như mắt nàng. Màu trắng ngọc thạch loé sáng... không, phải là tinh thạch mới đúng.

Rất rực rỡ, rất trong suốt, Phương Giải không thể ngờ được, đôi mắt không có lòng đen của một người cũng có thể đẹp mê người như vậy.

Tuy hai mắt của nàng nhìn tổng thể đều là màu trắng, nhưng trên nhãn cầu có một vòng màu vàng nhàn nhạt, khoanh một vòng giới hạn, giống như nhãn cầu phân rõ trắng đen của người bình thường, có phân chia. Khi Phương Giải nhìn kỹ mới phát hiện, ở ba vị trí phía trên, dưới trái, dưới phải có ba chấm nhỏ phát sáng rất quy tắc.

Đôi mắt này giống như một bầu vũ trụ mỹ lệ khiến người ta mê man mà say đắm.

Sau khi nữ giáo thụ kia ho nhẹ một tiếng, Phương Giải mới ý thức được mình đang thất lễ. Hắn vội cúi đầu hỏi:

- Xin hỏi tiên sinh, có gì chỉ bảo.

Nữ giáo thụ giơ tay sửa lại một vài sợi tóc rủ xuống trên trán, dường như không hề tức giận vì Phương Giải đã nhìn nàng một cách vô lễ như vậy. Nàng chỉ chỉ xích hồng mã của Phương Giải hỏi:

- Ngươi đã kiên trì muốn dùng chiến mã của mình thì con ngựa này cũng cần báo bị. Con ngựa này của ngươi có tên hay không, ta cần ghi lại.

Hiển nhiên, nàng ở bên trong cánh cửa cũng nghe thấy tiếng ồn ào trước cửa chính.

- Tên?

Phương Giải hơi ngẩn người một chút, lúc này mới nhớ ra sau khi mình có được con ngựa này thì cứ quên mất đặt tên cho nó. Hơi trầm ngâm một chút, Phương Giải lắc lắc đầu thật thà nói với nữ giáo thụ:

- Vẫn chưa có tên, mời tiên sinh đặt cho.

Nữ giáo thụ không ngờ Phương Giải lại để nàng đặt tên cho con chiến mã của mình, do dự một chút rồi đứng dậy, chậm bước quanh con xích hồng mã một vòng, không kìm được sáng mắt lên:

- Chẳng trách được ngươi kiên quyết dùng ngựa của mình, con Hàn huyết bảo mã này dù là ở Diễn Vũ Viện cũng không tìm được mấy con có thể được như vậy. Con ngựa xuất sắc như vậy lại đến một cái tên cũng không có, đáng tiếc quá.

Mặt Phương Giải hơi đỏ lên, tự nhủ cô nói đáng tiếc là đáng tiếc ngựa không có tên hay là đáng tiếc ngựa là của một tên vô danh tiểu tốt như ta?

Nghe được bốn chữ Hàn huyết bảo mã, sinh đồ phía sau có người không nhịn được phát ra tiếng hô nhỏ.

- Tên đó... không ngờ lại có một con Hãn huyết bảo mã!

Nghe thấy câu này, nữ giáo thụ mỉm cười lắc đầu:

- Không phải là Hãn huyết, là Hàn huyết.

Nhưng rất hiển nhiên, tuyệt đại đa số mọi người vẫn không hiểu ý của nàng.

Nàng cũng lười giải thích gì thêm gì, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ con xích hồng mã mấy cái, rồi nói với Phương Giải:

- Con ngựa đẹp thế này, hãy gọi là Nghê Thường được không?

- Nghê Thường?

Phương Giải ngẩn người ra, gãi gãi đầu hỏi:

- Có phải là hơi nhu mỹ quá không? Nó là chiến mã...

Nữ giáo thụ cũng ngẩn ra một chút, sau đó có chút ảo não hỏi:

- Đây đúng là ngựa của ngươi chứ? Đây đúng là một con chiến mã... nhưng trước hết, nó là một con ngựa cái.

...

...

Cũng không để ý Phương Giải có đồng ý hay không, nữ giáo thụ với ánh mắt rất đặc biệt lại ngồi xuống sau chiếc bàn sách, sau đó nhấc bút lông lên dùng chữ viết xinh đẹp viết tên con ngựa ở ngay sau tên của Phương Giải... Nghê Thường. Thế nên con ngựa chiến rất to lớn này lập tức có tên mới. Hơn nữa nếu tên này được ghi danh ở Diễn Vũ Viện, vậy thì coi như đã được quyết định không có hy vọng thay đổi được rồi.

Phương Giải ngượng ngùng cười cười, nói một tiếng cảm ơn rồi dắt ngựa rời đi. Mới đi được mấy bước lại nghe thấy tiếng nữ giáo thụ dịu dàng ôn hoà vang lên phía sau lưng mình.

- Ta tên là Khâu Dư, là một trong những giám khảo của cuộc thi võ năm nay, hy vọng lát nữa trong cuộc thi võ nghệ, biểu hiện của ngươi đừng bôi nhọ con ngựa tốt này.

Phương Giải không đáp, cũng không quay người, gật gật đầu rồi tiếp tục bước đi.

Theo đường đá, Phương Giải theo sau những thí sinh phía trước đi vào sâu trong Diễn Vũ Viện. Đến đây rồi Phương Giải mới phát hiện, hoá ra Diễn Vũ Viện thực sự là không quá rộng lớn. Sau khi mấy nghìn thí sinh vào trong này, hậu viện cuộc thi có vẻ chật chội. Bởi vì nguyên do số lượng thí sinh quá nhiều, Diễn Vũ Viện không có nhiều phòng làm trường thi, cho nên bất luận là thi văn hay thi võ đều tiến hành ở giáo trường.

Đầu tiên phải thi năm môn văn khoa, cho nên Phương Giải giao Nghê Thường cho người ở Diễn Vũ Viện trông giữ. Sau đó ở giáo trường tìm thấy chỗ ngồi của mình, trên bàn có dán tên của hắn. Tình cảnh quen thuộc này khiến Phương Giải bất giác nhớ lại kiếp trước thời là học sinh thường xuyên ứng phó với các cuộc thi.

Năm môn văn khoa chính là toán khoa, lễ khoa, nhạc khoa, địa lý và mưu lược binh pháp.

Mấy ngàn thí sinh trong thời gian rất ngắn được người của Diễn Vũ Viện chỉ điểm tìm thấy chỗ ngồi của mình. Tiếng bước chân tán đi, tình cảnh lập tức trở nên yên tĩnh.

Phía chính bắc của giáo trường là đài điểm tướng, chỉ cần là những người xuất thân trong quân đội đều không lạ lẫm với cách bố trí này. Đài điểm tướng của giáo trường Diễn Vũ Viện rất lớn, hẳn là được làm tạm thời cho cuộc thi. Sau khi Phương Giải ngồi xuống, nhìn về phía đài điểm tướng một cái, liền thấy là một ô hoàng la đại biểu cho thân phận chí tôn.

Không ngờ Hoàng đế cũng tới.

Tuy Phương Giải sớm biết Hoàng đế rất coi trọng cuộc thi ở Diễn Vũ Viện, nhưng không nghĩ rằng Hoàng đế lại có thể dứt bỏ việc triều sự phức tạp mà đích thân đến. Dưới chiếc ô hoàng la, ngồi ở giữa chính là đương kim Hoàng đế Thiên Hữu chí tôn của Đại Tuỳ Dương Dịch. Trên người ông ta mặc trang phục mà chỉ lúc có triều hội lớn mới mặc, nhìn rất tôn sùng mà trang nghiêm. Bên cạnh ông ta, bên trái là Di Thân Vương Dương Dận, ngồi bên phải là Viện trưởng Diễn Vũ Viện Chu Bán Xuyên.

- Cuộc thi Diễn Vũ Viện, quy mô càng ngày càng lớn, trong lòng trẫm được an ủi, trẫm đã từng nói, Đại Tuỳ chưa bao giờ thiếu nhân tài, những thí sinh này... đều là trụ cột của triều đình trong tương lai.

Dương Dịch chỉ những thí sinh đông đúc phía dưới, cười cười nói:

- Trẫm nghe nói người Mông Nguyên mấy năm trước cũng học tập Diễn Vũ Viện của chúng ta, sửa một toà Liệp Vũ đường, cứ ba năm cũng chọn lựa những thanh niên tuấn kiệt dự thi, nhưng học chẳng đến đầu đến đuôi, lộ ra một bộ dạng đồ lởm.

Lời này nói xong, những quan viên bên cạnh lập tức đều cười rộ lên.

Tiếng cười trên Đài điểm tướng không khiến cho Phương Giải chú ý, nhưng cái kẻ ngồi bên cạnh hắn lại làm cho hắn cảm thấy nhức đầu. Người này ngồi nghiêng ngả trên ghế, cánh tay đặt trên bàn đỡ lấy cằm, cũng không nhìn lên Đài điểm tướng, chỉ nhìn Phương Giải vẻ mặt như cười như không.

- Sao ngươi cũng đến...

Phương Giải hạ thấp giọng hỏi một câu.

Người nọ cười hì hì, nhưng không trả lời. Nụ cười xinh đẹp này khiến người ta không muốn dịch chuyển tầm mắt, đôi mắt hơi nheo lại, đường cong lại càng lộ ra vẻ đáng yêu. Không sai, đây là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái đẹp, lại là một cô gái mà Phương Giải biết.

Ngô Ẩn Ngọc

Phương Giải nhìn thấy tiểu nha đầu này thật có chút kinh ngạc, hắn biết Ngô Nhất Đạo lần trước đưa đại tiểu thư ngang ngược này đến Thanh Nhạc Sơn Nhất Khí Quan để học đạo. Lẽ nào vào cửa Nhất Khí Quan, còn có thể đến Diễn Vũ Viện sao?

Nếu Phương Giải biết Ngô Nhất Đạo đưa bao nhiêu tiền vào Diễn Vũ Viện, hắn sẽ không kinh ngạc như vậy.

Đúng lúc Phương Giải đang tư duy xem vì sao Ngô Ẩn Ngọc lại xuất hiện ở đây, đột nhiên có giáo thụ của Diễn Vũ Viện cao giọng hô một câu, lập tức tất cả thí sinh đều đứng dậy, sau đó kéo nhau đứng sang một bên đường. Phương Giải cũng vội vàng đứng dậy, biết rằng đây là người đã đến đủ, phải hành lễ với Hoàng thượng, nhưng sau khi mọi người đứng dậy, lại không ai cho bọn họ quỳ xuống yết kiến.

Đang hết sức ngạc nhiên, lại thấy viên thái giám mình đã gặp ở Sướng Xuân Viên tay cầm thánh chỉ đi đến trước Đài điểm tướng. Giở thánh chỉ ra, hắng giọng một cái rồi bắt đầu đọc to.

Trước ý chỉ, đơn giản là lời khen và hỏi han của Hoàng thượng đối với thí sinh, tiếp nữa là sự khẳng định và tôn kính với Diễn Vũ Viện. Những lời này lại không có ý gì mới. Văn tự giản dị cũng không hoa mỹ, dường như là dùng khẩu khí nói chuyện của bệ hạ để viết. Nghe những lời này vốn không có cảm giác gì, nhưng đến khi nghe thấy câu cuối cùng lại khiến Phương Giải chấn động trong lòng!

- Phàm những người dùng số tiền lớn để mua đề thi của Diễn Vũ Viện, tự động bước ra khỏi hàng, huỷ bỏ tư cách dự thi Diễn Vũ Viện, tước bỏ công danh, trả về nhà suy ngẫm! Trong vòng năm năm không được nhập sĩ. Nếu lại làm việc xấu, trọn đời không được tuyển dụng. Bệ hạ nhân từ niệm tình các ngươi lần đầu phạm tội lại là nhân tài Đại Tuỳ, tâm niệm chợt có lệch lạc, không nỡ phạt nặng, còn hy vọng các ngươi tự mình tỉnh ngộ ghi nhớ giáo huấn.

Trong nháy mắt, hàng trăm người lập tức trở nên mặt cắt không còn chút máu.

Trong đó bao gồm cả Thôi Lược Thương.

*****

Phương Giải nhìn thấy Thôi Lược Thương, nhìn thấy khuôn mặt y cực kỳ thất vọng cũng cực kỳ hối hận. Y đi qua người Phương Giải, chậm bước ra ngoài trường thi. Lúc y đi qua người Phương Giải, Phương Giải thực muốn giơ tay ra kéo y lại. Lúc y nhìn thấy Phương Giải có lời muốn nói nhưng lại thôi, không nhịn được lắc đầu cười nói ra hai chữ.

Tạm biệt.

Trong lòng Phương Giải căng thẳng, dường như không đành lòng tiếp tục nhìn khuôn mặt đó. Vẻ mặt của Thôi Lược Thương đặc biệt phức tạp, nhưng không hề nghi ngờ rằng trong đó chủ yếu chính là đau đớn.

- Đến cửa hàng chờ ta.

Phương Giải vội vàng nói một câu, Thôi Lược Thương hơi ngẩn người sau đó theo bản năng gật gật đầu, y hồn bay phách lạc bước ra khỏi trường thi, thậm chí không dám nhìn vị trí Hoàng đế đang ngồi một cái. Nếu y sớm biết sẽ có kết cục như thế này thì cho dù tờ đề thi giả đó có bày ra trước mặt thì y cũng không thèm nhìn.

Phương Giải nhìn bóng dáng cô đơn dần dần khuất khỏi tầm mắt đó, lại không dám thử cảm nhận tâm tình hiện tại của Thôi Lược Thương.

Thiên Hữu Hoàng đế Dương Dịch ngồi cao trên Đài điểm tướng nhìn những thí sinh đó rời khỏi trường thi, ý cười bên khoé môi trước đó dần dần nhạt đi. Nhưng trên mặt ông ta cũng không có vẻ tức giận, rất bình tĩnh. Người phụ trách kiểm kê số người rời sân không phải là người của Diễn Vũ viện, mà là Phi Ngư Bào của Đại Nội Thị Vệ Xử.

Sau đó mỗi người đều nghiêm túc kiểm nghiệm thân phận kỹ càng ghi lại trong hồ sơ, cẩn thận tỉ mỉ.

Những thí sinh rời trường thi này đều biết, cái gọi là năm năm không được nhập sĩ, kỳ thực tiền đồ của bọn họ phần lớn đã bị huỷ rồi, cho dù là gia tộc của bọn họ cũng không thể tiếp nhận sự sỉ nhục như vậy. Có lẽ sau khi về đến nhà, địa vị của bọn họ sẽ tụt xuống thê thảm. Năm năm, bất kỳ gia tộc nào cũng sẽ không lãng phí năm năm trên người bọn họ nữa. Có thời gian năm năm, gia tộc nội tình hùng hậu hoàn toàn có thể lại đào tạo ra rất nhiều người như bọn họ.

Sai một ly đi một dặm.

Chỉ huy sứ Đại Nội Thị Vệ Xử La Uý Nhiên cầm danh sách đã ghi tên, bước nhanh đến trước Đài điểm tướng hai tay đệ trình Hoàng đế. Hoàng đế thản nhiên nhìn lướt mắt qua rồi hỏi:

- Số người đúng chưa?

La Uý Nhiên khom người trả lừoi:

- Số người Đại Nội Thị Vệ Xửnắm được là ba trăm hai mươi sáu người, vừa rồi tự động rời khỏi trường thi là hai trăm ba mươi lăm người, còn thiếu một người.

- Là ai?

Hoàng đế hỏi.

La Uý Nhiên lấy danh sách ra, cẩn thận tỉ mỉ đối chiếu với danh sách vừa ghi xong, thấp giọng nói:

- Hồi Bệ hạ, là Tất Vân Thao ở Ninh Thành Giang Nam, phụ thân Tất Đạt là Quận thủ Ninh Thành.

- Tô Bất Uý

Hoàng đế gọi một tiếng, Bỉnh bút thái giám Tô Bất Uý vội vàng chạy đến khom người đợi bệ hạ dặn bảo.

Hoàng đế hơi trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Hạ chỉ, cách chức tất cả quan tước của Quận uý Ninh Thành, tìm Đại Lý Tự phái người đến Ninh Thành kê biên gia sản Tất Đạt. Những người Tất gia ở Ninh Thành, suốt đời không được tuyển dụng.

- Dạ.

Tô Bất Uý dạ một tiếng, xoay người đi chuẩn bị ý chỉ. Hoàng đế chỉ chỉ trường thi phía dưới nói:

- Lôi tên Tất Vân Thao ra... đánh tới chết.

La Uý Nhiên nói một câu tuân chỉ, thẳng người phân phó Phi Ngư Bào đi tìm người. Bốn năm tên Phi Ngư Bào như sói như hổ bước vào trường thi, vừa đi vừa lớn tiếng quát:

- Ai là Tất Vân Thao?

Chính ở chỗ cách Phương Giải không tới mười mét, trước đấy Tất Vân Thao vốn ngang ngược ngạo mạn ở cửa Diễn Vũ viện giờ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Mắt thấy Đại Nội Thị Vệ Xử từ phía Đài điểm tướng đi xuống cao giọng thét hỏi, gã đã bị doạ tới mức kêu "a" một tiếng, thân người liền mềm nhũn ngã xuống. Sau khi ngã ngồi xuống mặt đất, phía dưới người là một mảng lớn. Một tiếng kêu này khiến ánh mắt của rất nhiều người đều nhìn lại. Thí sinh xuất thân quân đội thấy gã bị doạ tới mức tiểu ra quần thì trên mặt đều là vẻ khinh miệt. Còn những con cháu quý tộc, phần lớn mọi người không có chút biểu tình nào, có một số người lại có chút ưu tư trên mặt, dường như là đồng cảm với gã.

Thấy phía bên kia có người ngã xuống đất, bốn năm tên Phi Ngư Bào trực tiếp đi đến. Tổ suất dẫn đầu nắm lấy vạt áo trước của Tất Vân Thao nhấc gã lên, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi chính là Tất Vân Thao của Ninh Thành?

- Ta... học sinh... phải...

Tất Vân Thao ấp a ấp úng trả lời một câu, trên mặt nào còn chút huyết sắc nào?

Nghe gã trả lời, Tổ suất của Đại Nội Thị Vệ Xử trực tiếp xách gã lên giống như xách một con gà, xoay người bước nhanh quay lại, đến lúc đi ra ngoài mười mấy bước, Tất Vân Thao đột nhiên kịp phản ứng, vừa khóc vừa cầu xin, hai chân đạp loạn xạ. Tổ suất này nhìn gã chán ghét, liền dừng lại, nhấc chân lần lượt đạp một cái lên hai chân Tất Vân Thao, hai tiếng răng rắc, chân của Tất Vân Thao liền trực tiếp bị đạp gãy.

Tổ suất này lôi Tất Vân Thao ném trước Đài điểm tướng, La Uý Nhiên thản nhiên phân phó:

- Bệ hạ ý chỉ, không cần vấn tội, trực tiếp đánh tới chết.

Mấy tên Phi Ngư Bào lao lên, thuần thục lột sạch quần áo của Tất Vân Thao ra, buộc Tất Vân Thao đã khóc mất giọng vào trên một cái ghế dài, hai người đè chặt tay chân gã, hai người khác cầm quân côn đứng hai bên trái phải, theo tiếng ra lệnh, quân côn lập tức hung hãn đập xuống.

Tiếng đồm độp, đồm độp vang lên, huyết nhục văng tung toé.

Chỉ trong chốc lát, Tất Vân Thao liền không một tiếng động. Khi hai tên Phi Ngư Bào phụ trách việc hành hình dừng tay, anh chàng xuất thân nhà giàu Giang Nam đã bị đánh bầm dập nửa người. Phía sau từ lưng xuống hông, gần như đều thành một đám nát bét. Từ lúc Tô Bất Uý tuyên chỉ đến lúc đánh chết Tất Vân Thao, cũng mất nửa canh giờ. Một mạng người, liền dễ dàng đơn giản như vậy mà xong luôn. Nhưng trong trường thi dường như tất cả mọi người, kỳ thực không có chút thương hại nào với gã.

Tất Vân Thao, đã vượt qua ranh giới cuối cùng.

Sau khi Phi Ngư Bào kiểm tra xem sống chết thế nào, liền lôi thi thể máu me nhầy nhụa ra ngoài. Hoàng đế nhìn nhìn vết máu thành mảng lớn trên mặt đất, hơi nhíu mày sau đó đứng dậy, chậm rãi bước đến trước Đài điểm tướng, ánh mắt lướt qua những thí sinh đông nghịt chen chúc bên dưới, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Trẫm không phải là người vô tình, các ngươi phần lớn đều là người trẻ, khó trách tâm tư lệch lạc sẽ phạm sai lầm, Trẫm cũng không phải là người toàn vẹn, sao lại không cho các ngươi cơ hội thay đổi? Chỉ cần không phạm mười tội ác tày trời, Trẫm đồng ý để các ngươi ngộ hối thay đổi làm người. Nhưng người này... đã vượt qua sự nhẫn nhịn của Trẫm.

Lòi của Hoàng đế vừa dứt, những thí sinh bên dưới lập tức quỳ xuống.

Nhìn những thí sinh đang bái phục dưới đất đó, ngữ khí của Hoàng đế hoà nhã hơn một chút:

- Một người làm sai việc, chỉ cần chịu thừa nhận đảm đương, có thể cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng Trẫm hận nhất chính là lừa gạt, người này không những lừa gạt trẫm, còn lừa gạt bản thân gã!

- Diễn Vũ Viện nhận không nhất định phải là những quân tử khiêm tốn, nhưng tuyệt không nhận những kẻ bại hoại! Trong các ngươi có lẽ rất nhiều người biết, lúc Trẫm còn thiếu niên cũng đã từng học ở Diễn Vũ viện. Trẫm cũng là học sinh của Diễn Vũ viện, cho nên Trẫm càng không thể chấp nhận việc có người làm vấy bẩn thanh danh của Diễn Vũ viện!

- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Những thí sinh quỳ bên dưới hô ba lần vạn tuế, để biểu thị sự tôn kính và vui lòng phục tùng đối với Bệ hạ. Không ai dám không phục, vì người đứng trên Đài điểm tướng đó, trong tay nắm giữ không chỉ là hàng vạn dặm non sông, còn có sự sống chết của hàng tỉ bách tính. Thiên hạ có rất nhiều đạo lý, nhưng không nghi ngờ gì chính là bất luận đạo lý nào cũng không thể so sánh với lời của Hoàng đế, lời của ông ta chính là đạo lý lớn nhất!

- Tất cả đứng lên đi.

Hoàng đế khoanh tay nói:

- Các ngươi đều là nhân tài trụ cột của Đại Tuỳ, lúc Trẫm vừa thấy các ngươi đi vào trường thi vẫn còn nói với Chu Viện trưởng, quy mô chiêu sinh của Diễn Vũ viện ngày một lớn, trong lòng Trẫm được an ủi. Trẫm tự hào vì Đại Tuỳ có những người tài như các ngươi, các ngươi cũng nên tự hào! Nếu tự hào thì nên biết cái gì có thể đụng vào cái gì không thể đụng vào.

- Đây là từ lúc Đại Tuỳ lập quốc đến nay, lần đầu tiên giết người trong cuộc thi ở Diễn Vũ viện.

Giọng điệu của Hoàng đế bình thản:

- Trẫm hy vọng, đây cũng là lần cuối cùng... được rồi, Trẫm làm lỡ không ít thời gian rồi, bắt đầu thi thôi.

Thí sinh lại quỳ lạy, sau đó đứng lên đi về chỗ ngồi của mình ngồi xuống. Hoàng đế cũng ngồi xuống ghế của mình, vẫy tay gọi Tô Bất Uý lại dặn dò mấy câu. Tô Bất Uý dạ một tiếng, chậm rãi bước đến trước Đài điểm tướng lớn tiếng hỏi:

- Đội phó đội thám báo biên quân thành Phan Cố biên giới Tây Bắc Phương Giải đến chưa?

Lúc nghe được câu nói này, Phương Giải đang trừng mắt nhìn Ngô Ẩn Ngọc.

Lúc tiểu nha đầu này đi về chỗ ngồi của mình, không những không bị tình cảnh máu me bê bết lúc trước doạ sợ, ngược lại cười hì hì hỏi Phương Giải:

- Thích không? Người lúc nãy làm khó dễ cho ngươi ở ngoài cửa bị bệ hạ giết rồi. Đây coi như là thay ngươi trút giận chứ? Nếu là ta nhất định cảm thấy vô cùng sảng khoái nhá!

- Làm sao giết người đều không doạ được ngươi vậy?

Phương Giải hỏi.

Tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc bĩu môi nói:

- Ta không nhìn, tên ngốc mới đi nhìn cái cảnh máu me nhầy nhụa đấy.

Phương Giải vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy tiếng của Tô Bất Uý cao giọng hỏi trên Đài điểm tướng. Hắn theo bản năng sửng sốt, sắc mặt không nhịn được hơi thay đổi một chút. Những thí sinh có mặt ở trường thi lập tức tìm kiếm, ai là đội phó đội thám báo biên quân đó. Thậm chí có người không kìm được nhỏ giọng trao đổi, hỏi có biết người này phạm tội gì không.

Vừa mới hành hình bằng gậy Tất Vân Thao xong lại gọi Phương Giải, khó tránh có người cảm thấy Phương Giải cũng phạm vào cái gì không thể đụng vào rồi.

Đúng lúc mọi người đưa mắt tìm bốn phía, Phương Giải đứng dậy, ôm quyền khom người nói:

- Đội phó đội thám báo Phàn Cố Phương Giải có mặt!

Hắn lách qua bàn học, bước lớn lên trước mấy bước, hơi cúi người đợi Tô Bất Uý tiếp tục nói. Đám thí sinh ồn ào nhìn lại, trong đó bao gồm cả nhân vật minh tinh của chiêu sinh Diễn Vũ viện đợt này gồm Bùi Sơ Hành của Bùi gia, Tạ Phù Diêu của Tạ gia. Đương nhiên đám biên quân cũng đều nhìn lại, đầy vẻ thân thiết.

Tô Bất Uý thấy Phương Giải đi ra, hắng giọng tiếp tục nói:

- Bệ hạ ý chỉ, đội phó đội thám báo Phan Cố Phương Giải, cống hiến phương pháp bính âm chú tự, phương pháp tính toán tiểu học, phương pháp hoạt động thân thể tráng kiện, công lao to lớn. Nhất là hai loại phía trước, thông qua sự bàn luận của đại học sĩ Văn Uyên Các và Thư Hoa Các, có thể in thành sách phát hành trong cả nước. Bệ hạ nói, đây là việc tốt lớn tạo phúc cho bách tính, công tại thiên thu. Cho nên... đặc biệt hạ chỉ Phương Giải không cần tham gia thi sát hạch năm môn toán khoa, lễ khoa, nhạc khoa, địa lý, pháp khoa. Năm môn này đều cho điểm xuất sắc, sau đó trực tiếp tham gia cuộc thi võ khoa, khâm thử!

Một lời kinh động bốn phương!

Phương Giải có chút ngẩn người, chỉ đứng ngẩn ra, lại tưởng mình nghe nhầm. Không chỉ có hắn, hàng nghìn thí sinh ở trường thi đều cho rằng mình nghe nhầm. Năm môn văn khoa đều không cần thi, hơn nữa đều cho điểm xuất sắc... điều này đại diện cho cái gì? Đại diện cho việc mặc dù Phương Giải là một tên rác rưởi trói gà không chặt, cho dù trong cuộc thi bốn môn võ khoa đều không đạt yêu cầu, hắn cũng có thể đường hoàng trở thành học sinh của Diễn Vũ viện rồi.

Năm môn nổi trội, đây là việc khó thấy từ lúc Đại Tuỳ lập quốc đến nay.

Phải biết Diễn Vũ viện thành lập cho đến nay, lúc chiêu sinh những người vượt qua năm môn xuất sắc cũng không được mười lăm người. Lịch sử mấy trăm năm của Đại Tuỳ, sau khi Diễn Vũ viện thành lập không thiếu hạng người kinh thái tuyệt diễm. Ví dụ Lý Khiếu năm Thái Tông, chín môn xuất sắc nổi trội, cho đến tận bây giờ cũng không ai có thể với tới thành tích như thế. Đây là từ trước tới nay, duy nhất một người ưu tú toàn diện. Còn Phương Giải, là từ trước tới nay duy nhất một người văn khoa hoàn toàn ưu tú.

Mà lúc trước, Phương Giải lạc quan nhất có lẽ cũng chỉ là hắn có thể lấy điểm ở ba môn toán khoa, địa lý, và binh pháp, về phần lễ khoa và nhạc khoa... hắn hiểu gì đâu chứ! Lễ Bộ Thượng Thư đưa cho hắn quyển Lễ ký đó, hắn căn bản không thể xem nổi! Còn về nhạc khoa, Phương Giải không giỏi dụng cụ nào, một trong những môn con cháu quý tộc học là cầm, hắn cũng chưa từng chạm lần nào.

- Còn không tạ ơn?

Tô Bất Uý mặt mang nụ cười hỏi hắn.

Phương Giải giật mình, vội vàng bái tạ.

Trong đám người, Lữ soái của thành An Nguyên Trương Cuồng nhìn Phương Giải, khoé miệng vẹo vọ, sắc mặt kinh ngạc, trong con ngươi còn có chút gì khác lạ. Mà Bùi Sơ Hành và Tạ Phù Diêu lúc đánh chết người sắc mặt cũng không thay đổi cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, không kìm được nhìn thiếu niên kia một cái.

Tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc kinh ngạc lè lưỡi, tự nhủ không trách phụ thân nói tên tiểu tử này trên trường thi nhất định sẽ nổi tiếng!

Trên Đài điểm tướng, Hoàng đế hơi nghiêng đầu, dùng thanh âm cực thấp nói với Chu Bán Xuyên:

- Tiên sinh... Trẫm vì lời của ngài mà đưa một chân của tiểu tử này vào trong Diễn Vũ viện rồi, chỉ cần trong cuộc thi võ khoa hắn không kém cỏi quá là được. Nhóm đại học sĩ của Văn Uyên Các và Thư Hoa Các nhất định sẽ không cướp được người đi. Nhưng.... sau khi Trẫm trở về, chỉ e mấy đại học sĩ đó lại muốn làm loạn, nói Trẫm giúp ngươi huỷ nhân tài.

Chu Bán Xuyên vuốt cằm nói lời cảm ơn, cũng dùng giọng cực nhỏ nói:

- Tạ Bệ hạ... tên tiểu tử đó vốn chính là một quân nhân, nếu vùi đầu sống qua ngày trong Văn Uyên Các hoặc Thư Hoa Các mới là huỷ hoại người chứ. Những chuyện của tên tiểu thử này ở Phan Cố và sau này, Trác Bố Y đã nói với thần rồi, thần là sợ hoài phí thể chất so với La Diệu của hắn!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<