Vay nóng Homecredit

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0752

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0752: Trời sinh như thế
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Không giống với thành Khánh Nguyên, ở Phong Bình Hắc Kỳ Quân gặp phải phản kháng ngoan cường. Sau khi đánh vào thành Khánh Nguyên, không có các trận chiến kịch liệt trên đường phố. Nhưng ở Phong Bình, mỗi con đường đều có chém giết, chém giết rất thảm thiết. Tuy số lượng quân coi giữ trong thành Phong Bình đã không còn nhiều, nhưng đối mặt với kẻ địch, bọn họ lựa chọn liều chết chứ không đầu hàng.

Đám người Hàn Phó Nhất và Dư Minh Lý chia ra mang theo người của mình tranh đoạt từng con đường với Hắc Kỳ Quân. Cơ hồ trên mỗi con đường đều phủ kín thi thể.

Lúc Phương Giải vào thành, Hắc Kỳ Quân mới chiếm lĩnh chưa tới một phần ba thành.

- Chủ Công, quân coi giữ của Phong Bình rất ngoan cường. Người của chúng ta không thể thuận lợi chiếm lĩnh bất kỳ con đường nào.

Trần Định Nam mang theo cả người là máu trở về bẩm báo. Y thở hổn hển, cũng không biết trên tay đã nhiễm máu của bao nhiêu người, cũng không biết có bao nhiêu tướng sĩ Hắc Kỳ Quân đã chết ở chỗ này.

- Ngoại trừ những nơi quan trọng tiếp tục tấn công mạnh, những nơi khác thì các ngươi không cần để ý tới. Tổ chức binh lực chiếm phủ thành chủ, kho lúa, phủ kho. Các nơi còn lại ta phái người khác tới đánh.

Trần Định Nam lĩnh mệnh, xoay người rời đi.

- Kỳ Lân, Nhiếp Tiểu Cúc!

- Có thuộc hạ!

Phương Giải phân phó:

- Mang theo thân binh của ta và người của tinh bộ binh, trăm người một đội, tiêu diệt những Phong Bình quân chiếm giữ đường phố. Kiểu chiến đấu trên đường phố này, người của tinh bộ binh vẫn là am hiểu nhất. Ta tự tay huấn luyện bọn họ vài năm, cũng tới lúc sử dụng rồi. Trước khi trời tối, ta muốn nhìn thấy cả thành Phong Bình được tẩy rửa sạch sẽ. Nếu đánh không tốt, người của tinh bộ binh liền không có đủ tư cách được hưởng quân lương gấp đôi những người khác! Thân binh của ta cũng vậy.

- Tuân lệnh!

Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc lên tiếng, mang theo thân binh doanh và tinh bộ binh xông ra ngoài.

- Kiêu Kỵ Giáo ở đâu?

Trần Hiếu Nho mới từ Bái thành trở về lập tức chạy tới:

- Có thuộc hạ!

- Mang người của ngươi, phong tỏa toàn bộ nhà của các quan viên đại hộ. Kẻ nào dám phản kháng, giết. Tiêu diệt sạch cao thủ trong thành. Nếu gặp phải kẻ nào khó đối phó, thì mời Đạo tôn giúp đỡ!

- Tuân lệnh!

Trần Hiếu Nho lĩnh mệnh rời đi.

Phương Giải mang theo một đội binh mã tiếp tục đi về phía trước, lỗ tai nghe thấy đều là tiếng kêu hét. Cả tòa thành ngập trong mùi máu tươi. Mùi này kích thích mũi người cũng như kích thích thú tính. Khắp nơi là cảnh chém giết, quân coi giữ giống như đã chọc giận binh lính Hắc Kỳ Quân, bọn họ không ngừng giẫm lên máu ép về phía trước.

Kỳ Lân mang theo thân binh doanh, Nhiếp Tiểu Cúc mang theo tinh bộ binh chia ra rửa sạch quân coi giữ trên đường cái. Hai đội binh mã này có số lượng cũng không nhiều. Thân binh doanh của Phương Giải chỉ có hơn nghìn người, mà tinh bộ binh cũng chỉ có 1500 người. Nhưng những binh lính này đều là tinh nhuệ được lựa chọn ra, lại trải qua Phương Giải tự mình huấn luyện nhiều năm.

Trên thực tế, đây là một đội đặc chủng theo đúng ý nghĩa.

Trên một đường cái, một Bách hộ tinh bộ binh dẫn theo một trăm thủ hạ tinh nhuệ xuất hiện ở đầu phố. Trên đường cái, cứ cách một đoạn là có quân coi giữ dùng bàn ghế tạo thành hàng rào phòng thủ. Mà những quân coi giữ này sắc mặt kiên cường, đứng sau hàng rào, tay nắm chặt binh khí.

- Chúng ta được ăn mặc tốt hơn binh lính bình thường, đạt được nhiều hơn binh lính bình thường, nguyên nhân vì sao?

Bách hộ tên là Nạp Lan Định Đông, xuất thân từ Bắc Liêu. Nạp Lan là dòng họ lớn thứ hai ở Bắc Liêu, chỉ sau dòng họ Hoàn Nhan. Rất nhiều trọng thần dưới trướng của Hoàn Nhan Dũng đều xuất thân từ gia tộc Nạp Lan. Ở Bắc Liêu, gia tộc Nạp Lan có địa vị rất cao. Nạp Lan Định Đông đã từng là một dũng sĩ dưới trướng của Hoàn Nhan Trọng Đức. Lúc đầu ở Tây Bắc đi theo Phương Giải chinh chiến bị trọng thương, cho nên không thể theo Hoàn Nhan Trọng Đức trở về Bắc Liêu được.

Về sau khi thương thế lành lặn, y liền ở lại, một mực làm việc trong Quân Nhu Doanh. Sau vài năm mới khôi phục lại sự cường tráng, y chạy tới tinh bộ binh báo danh. Nhiếp Tiểu Cúc thấy y có nhiều bản lãnh liền giữ lại. Bách hộ của tinh bộ binh không phải là bổ nhiệm, mà là cứ cách nửa năm lại tổ chức một lần thi đấu. Người thắng sẽ thay thế vị trí của Bách hộ. Nếu Bách hộ liên tục thắng ba lượt, thì sẽ được thăng lên làm Thiên hộ.

Nạp Lan Định Đông rất may mắn, mới gia nhập tinh bộ binh không lâu thì gặp đúng lúc mở cuộc thi luận võ. Ở binh pháp thao lược và võ nghệ, y đều chiến thắng dễ dàng, cho nên được Nhiếp Tiểu Cúc thăng lên làm Bách hộ.

Vì thích ứng với cuộc sống của người Hán, Nạp Lan Định Đông cắt bỏ mái tóc của mình, để kiểu tóc giống người Hán. Tuy nhiên nhìn đôi mắt và khuôn mặt của y, vẫn có thể nhìn ra được y không phải là người Hán.

Nạp Lan Định Đông đã sắp ba mươi tuổi, để bộ râu quai nón, dáng người to lớn cường tráng. Tuy không có dáng người khí phách biến thái như Nhiếp Tiểu Cúc và Kỳ Lân, nhưng lại có sức khỏe khiến người ta rung động. Lúc y tác chiến, y vẫn giữ thói quen của người Liêu. Lúc giết hứng khởi, sẽ cởi quần áo, vung đao xông về phía trước.

Y hỏi một câu, tất cả binh sĩ phía sau đồng thanh trả lời:

- Bởi vì chúng ta mạnh!

- Đúng!

Nạp Lan Định Đông lớn tiếng nói:

- Bởi vì các ngươi mạnh, cho nên các ngươi được nhiều hơn những người khác! Nhưng hiện tại không ai biết các ngươi mạnh, chỉ có các ngươi tự mình biết! Ai nói cho ta biết, cách đơn giản nhất để nói với người khác rằng mình mạnh là gì?

Có người trả lời:

- Giết sạch kẻ thù!

- Đi thôi!

Nạp Lan Định Đông dùng thanh trảm mã đao dài một mét rưỡi chỉ về phía trước:

- Để cho mọi người biết rằng, vì sao tinh bộ binh lại đạt được nhiều hơn những người khác!

Một trăm binh lính tinh bộ binh, năm người chia làm một tiểu đội, trước sau xông lên đường cái. Quân coi giữ ở hàng rào thứ nhất bắn tên, mà tinh bộ binh thì dựa vào địa hình và thân thủ linh hoạt, dùng tốc độ khiến người ta líu lưỡi tới gần kẻ thù.

Động tác của mỗi người giống như báo săn, không vì địa hình cũng như kẻ địch ngăn cản mà giảm bớt tốc độ. Nhảy lên, ngồi xuống, tránh né, tất cả động tác đều hoàn thành ở tốc độ cao. Nếu có người có thể quay lại hình ảnh, thì khi xem lại vẫn bị rung động tột đỉnh.

Sắc mặt của những quân coi giữ này bắt đầu thay đổi. Bảy, tám mươi binh lính phía sau hàng rào thứ nhất mỗi người đã bắt ít nhất hai mũi tên, nhưng căn bản không làm người nào bị thương.

Mà những dã thú tản ra sát khí này, đã tới gần.

...

...

Nạp Lan Định Đông đặt thanh trảm mã đao sang một bên rồi xông về phía trước, nghiêng người tránh né một mũi tên. Hai tay bám vào vách tường giống như một con báo săn trèo cây, hai chân đạp mạnh một cái, thân hình lao tới bốn, năm mét giống như đạn pháo.

Sau khi rơi xuống đất, lộn một cái tránh thoát mũi tên thứ hai, rồi hóp lưng lại chạy như mèo. Hai tay chống lên một cái bàn, ở giữa không trung vung người một cái, hai cái chân đặt lên cổ một quân coi giữ. Dựa theo quán tính xoay người một cái, cổ của binh lính kia lập tức kêu ken két.

Sở dĩ không dùng tới trảm mã đao bởi vì nó ảnh hưởng tới hành động. Nhưng điều này không có nghĩa rằng y không mang theo vũ khí. Y rút hai con dao găm từ hông, chuyển người một cái rồi tiến vào đám ngườ

Một binh lính thủ thành vung đao chém tới, Nạp Lan Định Đông lộn người dùng con dao bên trái đâm vào nách của y, rồi liên tục đâm bảy, tám nhát, khiến binh lính này liên tiếp lui về phía sau ba bước

Nhanh tới mức con mắt không theo kịp.

Binh lính thủ thành thứ hai quét ngang một đao. Nạp Lan Định Đông giống như trông thấy, liền cúi đầu tránh thoát, dao găm chém vào đầu binh lính này, cắt đứt nửa đầu. Nạp Lan Định Đông lại chuyển người một cái, trong lúc xoay tròn dao găm ở hai tay đã cắt đứt bụng của một binh lính thủ thành.

Một giây sau, thanh đao của y xẹt qua cổ của binh lính này, một tia máu bắn lên không trung.

Lại một giây sau, dao găm ở tay trái của y đâm vào cổ họng một binh lính, dao găm ở tay phải đâm vào hốc mắt một binh lính khác. Y không ngừng xoay tròn giống như con quay ở trong đám người, mà những binh lính thủ thành kia căn bản không theo kịp y. Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, ít nhất bảy, tám quân coi giữ đã bị dao găm của y giết chết.

Mà ở các nơi khác, tinh bộ binh cũng trình diễn giết hại như vậy.

Hàng rào thứ nhất rất nhanh bị công phá. Bảy tám chục quân coi giữ lần này không thể chết như những đồng đội khác, chiến đấu mạng đổi mạng. Phần lớn bọn họ thậm chí không nhìn thấy khuôn mặt của đối thủ đã ngã xuống rồi, không còn cơ hội đứng lên. Tốc độ của những binh lính tinh bộ binh kia quá nhanh, bất kể là tránh né hay giết người đều giống nhau.

Bọn họ rõ cách giết người như lòng bàn tay, cũng có thể nhanh nhẹn tránh đi công kích của kẻ địch. Đối mặt với đối thủ như vậy, quân coi giữ không thể làm gì được.

Không thiệt hại người nào, hai tổ tinh bộ binh liền giết chết bảy tám chục quân coi giữ.

Chia đều ra mỗi người giết bảy, tám người, thời gian chưa tới ba phút.

- Bắn tên!

Có binh lính thủ thành trên nóc nhà bắt đầu bắn tên về phía tinh bộ binh. Nhưng người của tinh bộ binh lợi dụng mái hiên ở hai bên đường phố để tránh né mũi tên. Một binh lính tinh bộ binh ngồi xổm xuống vươn hai tay ra, một binh linh khác dẫm chân lên tay của y. Binh lính phía dưới vung mạnh tay, binh lính thứ hai nhẹ nhàng bay lên nóc nhà.

Y giống như một con sói nhảy vào bầy cừu, đối mặt với những cung tiễn thủ có sức phòng ngự và khả năng chiến đấu thấp kém này, kỹ thuật giết người của y gần như phát huy tới cực hạn. Một một nhát đều có thể đưa kẻ thù xuống địa ngục. Sáu, bảy cung tiễn thủ trên nóc nhà nhanh chóng bị tiêu diệt.

Quân coi giữ ở phía sau hàng rào thứ hai đều lộ ra vẻ hoảng sợ và rung động. Lúc trước bọn họ ngoan cường phòng thủ đã khiến Hắc Kỳ Quân phải trả giá không nhỏ. Nhưng về sau bộ binh của Hắc Kỳ Quân lui xuống, thay vào đó là một đám biến thái. Kiểu chiến đấu quỷ dị như vậy, bọn họ cảm thấy mình không thể theo kịp được quỹ tích của kẻ địch.

Bởi vì, những người đó căn bản không nhìn ra được quỹ tích.

Trong ánh mắt kinh ngạc của y, kẻ thù cầm hai thanh dao găm kia giống như chim ưng vỗ cánh từ trên cao hạ xuống. Vị Biệt tương này quay đầu chém một đao, mơ hồ mang theo đạo khí, nhưng tốc độ xoay người của y vẫn quá chậm, bị Nạp Lan Định Đông tới gần người chẳng khác nào tuyên án tử hình. Huống chi, Nạp Lan Định Đông tấn công từ phía sau lưng.

Phải biết rằng, lúc Phương Giải có tu vị thấp kém, am hiểu nhất là cận chiến. Đối mặt với cường địch, chỉ cần tới gần người hắn mới có cơ hội chiến thắng. Mà kinh nghiệm của Phương Giải được tạo thành từ những lần liều chết, hoặc là kẻ thù chết, hoặc là hắn chết, cho nên Phương Giải có kinh nghiệm rất phong phú về cận chiến. Sự biến thái của những tinh bộ binh này, là được kế thừa từ kỹ thuật giết người tinh tế của Phương Giải.

Hai thanh dao găm của Nạp Lan Định Đông đâm mạnh vào lưng của Biệt tương thủ thành này, vừa vặn kẹt vào xương bả vai. Dao găm xoay một cái, Biệt tương này lập tức mất đi khí lực. Sau đó dao găm rút ra, đâm vào cổ y, mũi đao đâm xuyên thấu.

Chưa tới nửa giờ, hơn trăm quân coi giữ trên đường cái đã bị tẩy rửa sạch sẽ. Mà khiến cho người ta khó tin, chính là tinh bộ binh không tổn thất một người nào.

...

...

Ở trong chiến trường còn có một chiến trường khác. Không máu tanh giết chóc, cũng không có chiến đấu thảm thiết. Thậm chí có rất ít người biết sự tồn tại của chiến trường này, bởi vì loại chiến đấu này bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng rất nhanh.

Hạng Thanh Ngưu mang theo người của mình tẩy rửa những người có tu vị cao trong thành. Còn binh lính của Hắc Kỳ Quân thì vẫn đang chém giết. Y nhảy lên một tòa nhà cao cao nhìn phủ thành chủ bên kia. Đó là chiến trường cuối cùng rồi. Quân coi giữ còn sót lại dưới sự chỉ huy của Hàn Phó Nhất bảo vệ phủ thành chủ, nhân số đã không cao hơn bảy, tám trăm người.

Một lão đạo sĩ đứng bên cạnh y, cúi đầu hỏi:

- Chưởng giáo, làm vậy có thể chấn hưng Nhất Khí Quan sao?

- Không chắc!

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Nhưng...có thể đảm bảo rằng về sau Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc vẫn sẽ tồn tại.

- Có vẻ như Chưởng giáo rất coi trọng Phương tướng quân?

- Hắn?

Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc rồi có chút cảm thán nói:

- Hắn trời sinh đã thích ứng với loạn thế. Hoặc là...hắn xuất hiện chính vì loạn thế này.

...

...

Ngô Nhất Đạo nhìn sắc mặt có chút mệt mỏi của Phương Giải, do dự một lát rồi thử hỏi:

- Đã có tin tức từ Bái thành bên kia. Hạ Hầu và Tần Viễn đã chiếm được Bái thành, Bạch Khải Thiện và phần lớn tướng lĩnh dưới trướng đã bị bắt. Hạ Hậu phái người tới hỏi Chủ Công khi nào thì tới?

Phương Giải day day hàng lông mày:

- Xử lý xong Phong Bình đã, ngày mai mới khởi hành tới Bái thành.

Độc Cô Văn Tú trầm mặc một lúc rồi nói:

- Chủ Công, hiện tại binh mã của chúng ta, đội của Lưu Húc Nhật ở lại thành Khánh Nguyên, nếu lại lưu một đội ở Phong Bình, một đội ở Bái thành, thì cũng không phải biện pháp hay. Bộ binh có tổng cộng năm, sáu vạn người, kỵ binh hơn ba vạn. Sau khi chiếm được bốn thành ở phía bắc Đại Lý, binh lực còn lại không đủ để tấn công Đại Lý...

Phương Giải gật đầu:

- Ngươi và Ngụy Tây Đình cứ thảo luận, chọn một người lão thành từ những người phía dưới ủng hộ chúng ta chiếm đóng các thành, chỉnh đốn dân chúng, phân phát đất vườn, mỗi thành tạm thời lưu hai nghìn binh lực để phòng thủ, sau đó chiêu mộ lính mới, lưu lại lão binh để huấn luyện. Ta đã phái người tới Ung Châu, lại dẫn theo binh mã tới đây. Muốn tấn công Đại Lý, trong tay phải có ít nhất mười vạn quân mới đủ.

- Nhưng...

Ngụy Tây Đình do dự nói:

- Lưu lại binh lực quá ít, khó có thể trấn phục địa phương. Dù sao các thành đều có không ít thế gia đại hộ, mỗi nhà trong tay ít thì có hai, ba trăm tư binh, nhiều thì có sáu, bảy trăm người. Những người này vốn không phục, nếu đại quân rời đi thì khó tránh khỏi sẽ xảy ra nhiễu loạn.

- Đã không còn.

Phương Giải chậm rãi lắc đầu:

- Sau khi phá thành, ta đã phái người thông báo với Lưu Húc Nhật, giết tất cả những đại hộ có tư binh trong nhà, tiền bạc lương thực đoạt được chia một nửa cho dân chúng, một nửa cho quân đội. Thành Phong Bình cũng như vậy, Bái thành cũng như vậy, cho dù là tương lai phá được thành Đại Lý cũng như vậy Ta không có quá nhiều binh lực để mà trấn phục dư nghiệt địa phương, đành phải không lưu lại dư nghiệt.

Một câu không lưu lại dư nghiệt này, có bao nhiêu máu tươi trong đó? ng, chuyển người một cái rồi tiến vào đám người


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<