← Hồi 0750 | Hồi 0752 → |
Ngu Khiếu đang hận
Hận nụ cười đắc ý trên mặt Phương Giải, cũng hận chính bản thân mình.
Phương Giải đoán được mình không tin hắn, cho nên mới lựa chọn hướng ngược lại, sau đó chờ ở chỗ này. Ngu Khiếu xác định, nếu như mình là Phương Giải...chỉ sợ mình còn đắc ý hơn cả hắn. Phương Giải còn có thể chịu được không bật cười ha hả, kỳ thực đã không dễ dàng.
- Giết!
Ngu Khiếu không để ý tới lời của Phương Giải, chỉ mũi đao về phía trước:
- Phía sau là kẻ địch, phía trước cũng là kẻ địch. Nếu các ngươi còn tâm huyết của quân nhân, vậy thì hãy dùng đao trong tay mình mở một đường máu! Đi theo sau ta, ta mang theo các ngươi phá muôn trùng vây!
- Vì sao chúng ta phải ra khỏi thành?
Y còn chưa nói hết lời, một kỵ binh từ đằng xa đã hô lên, ngay lập tức được mọi người đồng ý:
- Ngu tướng quân, vì sao chúng ta phải ra khỏi thành? Ngươi nói muốn tiếp ứng viện binh, viện binh đang ở nơi nào?
- Câm miệng!
Ngu Khiếu cả giận nói:
- Lúc nào rồi mà các ngươi còn thắc mắc cái đó, chỉ khiến cho kẻ địch vui sướng mà thôi! Mặc kệ chuyện viện quân, hiện tại các ngươi nên nghĩ làm sao giết ra ngoài!
- Muốn giết thì cũng phải giết trở về!
Phó tướng kỵ binh quay đầu ngựa lại:
- Chúng ta giết về Phong Bình, các huynh đệ trong thành đang nhìn chúng ta, nhất định sẽ ra khỏi thành tiếp ứng! Thành chủ sẽ không từ bỏ chúng ta! Chỉ cần để thành chủ nhìn thấy chúng ta, chúng ta liền được cứu!
- Tốt!
Binh lính liên tiếp hô lên, đều quay đầu ngựa lại.
- Kẻ nào không nghe theo quân lệnh, chém!
Ngu Khiếu giận dữ hét lên.
Trên ngọn đồi xa xa, lần này Phương Giải không nhịn được bật cười:
- Gặp phải vấn đề à? Ta và ngươi là bạn học, có chuyện gì cứ việc nói ra là được. Ngươi đã giúp ta lừa binh mã ra khỏi thành, chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn ngươi rơi vào khốn cảnh sao? Ta biết ngươi cũng có cảm tình với những binh lính này. Nếu ngươi không đành lòng xuống tay, vậy thì cứ giao cho ta là được. Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng điều kiện của ngươi thì ta sẽ thực hiện!
Lời này vừa thốt ra, quân đội Phong Bình lập tức nổ nồi.
- Ngu Khiếu, đồ tiểu nhân hèn hạ này!
Phó tướng kỵ binh nổi giận nói:
- Thành chủ đối xử với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại cấu kết với kẻ thù bán đứng thành Phong Bình! Các huynh đệ, chúng ta bị lừa rồi, Ngu Khiếu và Hắc Kỳ Quân là đồng lõa, y cố ý lừa chúng ta ra ngoài để Hắc Kỳ Quân tiêu diệt! Chúng ta phá vòng vây thôi. Cho dù chết cũng phải chết trong thành Phong Bình!
- Phá vòng vây!
Tất cả kỵ binh đều chuẩn bị xông lên.
- Đám ngu ngốc này!
Ngu Khiếu giục ngựa quay lại muốn ngăn cản kỵ binh. Y chợt nhớ tới Chu Xanh Thiên trước khi chết nở một nụ cười quỷ dị, còn dùng hết khí lực cuối cùng nói ra một câu:
- Lính của ta...ngươi muốn mang đi là mang đi được sao?
Y chợt phát hiện mình giống như thằng hề, ngay cả một người bị mình giết chết cũng châm chọc y. Mà nam tử mặc áo bào đen phía xa xa kia dường như đã sớm đoán được kết quả, ngồi trên con bạch sư đáng giận kia thảnh thơi nhìn hết thảy. Y cảm thấy bản thân giống như bị lột hết quần áo đứng trên đường cái bị mọi người vây xem. Sự phẫn nộ này khiến y như muốn nổ tung.
- Quay lại mau! Các ngươi đều bị kẻ địch lừa rồi!
Y muốn tiến lên ngăn cản kỵ binh, thì lại bị một trận mưa tên ngăn cản. Với tu vị của y, mũi tên bình thường căn bản không gây thương tổn được y. Nhưng thứ đả thương y không phải là mũi tên, mà là những ánh mắt thù hận phẫn nộ của kỵ binh.
- Cút!
Phó tướng kỵ binh rống giận:
- Ngươi là đồ bại hoại, là tiểu nhân vô sỉ. Ngươi không xứng ra lệnh cho bọn ta! Giết y, giết y cho ta!
Theo tiếng rít gào của phó tướng kỵ binh, càng ngày càng có nhiều kỵ binh bắt đầu bắn tên về phía Ngu Khiếu. Mà mấy nghìn bộ binh dưới trướng của Ngu Khiếu đều ngây ngốc, không biết phải làm gì. Trong hai năm qua, bọn họ đã quen với việc nghe theo mệnh lệnh của Ngu Khiếu. Nhưng hôm nay, bọn họ mới phát hiện mình không biết gì về người kia. Nếu không phải Ngu Khiếu đã thông đồng với Hắc Kỳ Quân, thì vì sao vừa mới ra khỏi thành đã bị ngăn cản?
Nếu là lúc trước có người bất kính với chủ tướng của bọn họ như vậy, bọn họ đã sớm rút đao liều mạng rồi. Nhưng hôm nay, bọn họ chỉ dùng ánh mắt mờ mịt sợ hãi để nhìn, không ai ngăn cản, thậm chí không ai phát ra thanh âm.
- Ta không bán đứng các ngươi!
Hai mắt Ngu Khiếu đỏ rực giống như một con dã thú, thoạt nhìn y đã phát điên:
- Các ngươi chớ bị dính kế ly gián của kẻ địch! Kẻ địch chính là muốn nhìn thấy chúng ta trở mặt thành thù! Chỉ cần chúng ta tề tâm hợp lực, chưa chắc không thể giết ra ngoài!
- Chỉ cần ngươi dám giết trở về, bọn ta liền tin ngươi!
Phó tướng kỵ binh rống lên một tiếng, chờ Ngu Khiếu trả lời.
Mà lúc này, Hắc Kỳ Quân vây xung quanh đã đình chỉ công kích, nhìn đội ngũ phía trước như đang nhìn kịch vui. Phương Giải cao giọng hô:
- Định Trình huynh, mau tới đây. Xem ra bọn chúng đã không tin tưởng huynh rồi, huynh mau tới bên này. Huynh lừa được bọn chúng ra khỏi thành đã là rất tốt rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho Hắc Kỳ Quân của chúng ta.
- Phương Giải!
Ngu Khiếu xoay người nói:
- Ta muốn giết ngươi!
- Chúng ta đi, giết về Phong Bình!
Kỵ binh của Phong Bình dưới sự chỉ huy của phó tướng bắt đầu tạo trận hình công kích xông trở về. Nhìn thấy kỵ binh xoay người, Phương Giải lập tức hô:
- Giết sạch bọn chúng, cứu Ngu tướng quân!
Cung tiễn thủ mai phục ở hai bên ngọn đồi bắt đầu bắn tên. Kỵ binh Phong Bình đang nổi giận, nếu không phải có vị phó tướng kia đè xuống, thì bọn họ hận không thể nhào tới cắn xé Ngu Khiếu. Phó tướng kia biết hiện tại không thể ham chiến, liền chỉ huy binh mã tấn công về hướng Phong Bình. Nhưng bọn họ đã đi ra khỏi thành, Phương Giải làm sao có thể để bọn họ quay về?
Nếu không phải lần này có viện binh mà Độc Cô Văn Tú mang tới, thì binh mã trong tay Phương Giải quả thực không đủ để làm hết mọi chuyện. Nhưng hiện tại binh mã trong tay hắn đã dư dả. Cung tiễn thủ mai phục ở hai bên cũng không để ý tới mình bắn bao nhiêu mũi tên, chỉ để ý rút tên rồi giương cung bắn. Kỵ binh của Phong Bình từ lúc tăng tốc cũng đã tổn thất khá nhiều. Ít nhất bốn, năm trăm người bị loạn tên bắn chết.
Bộ binh của Phong Bình còn tổn thất lớn hơn nữa. Giờ khắc này, bộ binh mất đi chỉ huy, chỉ có thể đánh một cách bị động. Kỵ binh Phong Bình muốn xông về, việc đầu tiên phải làm là xua đuổi bộ binh dưới trướng của Ngu Khiếu. Kỵ binh Phong Bình cho rằng Ngu Khiếu và Phương Giải là đồng lõa, liền không lưu tình vung đao về hướng đồng đội của mình lúc trước. Rất nhanh, bộ binh bị chém ngã từng tầng từng tầng trên quan đạo.
Cục diện lúc này không hề có lợi cho Phong Bình quân. Kỵ binh bị người một nhà phá hỏng đường về, muốn tăng tốc nhưng căn bản không làm được. Mà đám bộ binh kia không có ai chỉ huy, loạn thành một đoàn.
Mà cửa thành Phong Bình, đã đóng.
Hai mắt Ngu Khiếu đỏ rực giống như dã thú muốn ngăn cản đội ngũ khỏi tan tác, nhưng lúc này dù y có gào lớn hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì. Ngay từ lúc đầu y đã bị tính kế rồi. Điều này làm cho một người luôn tính kế người khác như y khó mà chịu nổi. Nhất là cái kiểu vừa mới nhìn thấy thành công lại bị người khác đá xuống, càng không thể chịu đựng. Cho dù là lúc Ngu gia bị diệt môn, y cũng chưa từng có cảm giác khuất nhục mãnh liệt như hiện tại.
Đội ngũ rối loạn, kỵ binh không nghe theo chỉ huy, bộ binh thì mờ mịt không biết phải làm sao.
Mà Hắc Kỳ Quân, chỉ để ý trút tên xuống. Còn Phong Bình quân thì không ai phản kích! Binh lính không nhìn thấy phương hướng, không biết mục tiêu. Cũng không còn nhiều người tin tưởng Ngu Khiếu nữa, cho dù là bộ binh đã đi theo y hai năm cũng bắt đầu quay người xông trở về. Kỵ binh và bộ binh hỗn cùng một chỗ, đâu còn ra trận hình gì nữa?
Sau khi Dư Minh Lý biết được Chu Xanh Thiên bị ám sát, liền mang theo binh mã đuổi theo. Nhưng mới tới đại doanh đã bị tướng lĩnh khác ngăn cản. Hàn Phó Nhất, một trong sáu chiến tướng đắc lực dưới trướng của Chu Xanh Thiên, cũng là người cao tuổi nhất kéo y lại:
- Hiện tại ngươi mang binh ra khỏi thành, chỉ sợ không đuổi kịp tên nghịch tặc kia, còn có thể bị Hắc Kỳ Quân bao vây! Tên nghịch tặc kia mang đi gần năm nghìn binh mã, binh lực trong thành hư không. Nếu ngươi lại mang binh ra ngoài, thì lấy đâu ra binh lính thủ thành?
- Con mẹ ngươi chỉ biết thủ thành thôi à!
Dư Minh Lý cả giận nói:
- Gia chết rồi, ta muốn báo thù cho gia! Lão tử mặc kệ Phong Bình có thủ được hay không, lão tử cũng không thể để cho gia chết mà không nhắm mắt! Kẻ thù mới đi, các ngươi liền con mẹ nó muốn giữ tòa thành này mà không muốn báo thù cho gia! Biến ngay, hôm nay kẻ nào cản trở lão tử, kẻ đó liền là kẻ thù của lão tử.
- Thối lắm!
Hàn Phó Nhất níu lấy dây cương của Dư Minh Lý, hô lên:
- Ngươi cho rằng chỉ có mỗi ngươi muốn báo thù? Gia đối xử với bọn ta đều như nhau! Ta đi theo gia đã ba mươi mấy năm, còn lâu hơn ngươi nhiều! Gia chết rồi, ta cũng khó chịu như ngươi mà thôi! Nhưng con mẹ ngươi phải nhìn cho rõ, hiện tại đuổi theo thì có tác dụng quái gì? Đuổi không kịp tên cặn bã kia còn có khả năng mất đi hơn mấy nghìn binh mã. Nếu gia biết được thì gia chắc chắn sẽ không đồng ý!
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Dư Minh Lý:
- Gia đâu còn có thể biết được gì!
- Thù này khẳng định phải báo!
Một đại tướng dưới trướng của Chu Xanh Thiên là Lôi Bất ngăn trước ngựa Dư Minh Lý:
- Nhưng hiện tại phải bảo vệ Phong Bình trước đã. Một khi Phong Bình phá, chớ nói không thể báo thù được cho gia, ngay cả thi thể của gia cũng không bảo toàn được! Minh Lý, mấy người bọn ta cũng khó chịu như ngươi, nhưng giờ không phải là lúc kích động. Hơn nữa, cho dù tên súc sinh kia muốn chạy trốn thì cũng chạy được bao xa? Hắc Kỳ Quân mạnh nhất là kỵ binh. Nhìn thấy có binh mã ra khỏi thành, chẳng lẽ bọn chúng không đuổi theo sao?
- Lão tử muốn đích thân báo thù!
Dư Minh Lý quát lên!
- Ai cũng muốn đích thân báo thù!
Hàn Phó Nhất cả giận nói:
- Nhưng nếu ngươi chôn vùi những binh lính này ở ngoài thành, thì lấy gì báo thù cho gia?
Đang lúc giằng co, bỗng nhiên có binh lính chạy tới hô lớn:
- Tướng quân, Ngu Khiếu mang theo binh mã rời khỏi thành được vài dặm thì bị Hắc Kỳ Quân vây khốn. Xem ra đang phá vòng vây. Tuy nhiên có vẻ như không phải là xông ra ngoài, mà là xông về hướng thành!
- Y còn dám trở về!
Dư Minh Lý mắng một tiếng, quay đầu đi về hướng tường thành bên kia. Những người khác nhìn nhau, cũng đi theo sau Dư Minh Lý. Một đám người chen nhau lên tường thành, dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về xa xa.
Cách đó vài dặm, thoạt nhìn như Phong Bình quân đã bị vây chết rồi. Hắc Kỳ Quân đã bày trận xong ở phía trước và hai bên đường, tiễn trận đồ sộ tới mức người ta phải sợ hãi. Mà kỵ binh vây quanh cũng đông nghìn nghịt, số lượng tuyệt đối không ít hơn một vạn. Nói cách khác, khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân đã vây kín đường lui của Phong Bình quân rồi.
- Không trở về được!
Hàn Phó Nhất suy sụp lắc đầu:
- Nhất định là kỵ binh của chúng ta phát hiện không đúng muốn quay đầu trở về, thì bị Hắc Kỳ Quân ngăn chặn. Tên súc sinh kia, chẳng những giết gia, còn mang theo nhiều binh lính như vậy chôn cùng.
- Đại ca!
Dư Minh Lý nắm lấy vạt áo của Hàn Phó Nhất, nói:
- Để cho đệ mang binh ra ngoài cứu các huynh đệ trở về, bắt tên súc sinh kia lại! Chúng ta không thể trơ mắt nhìn các huynh đệ bị kẻ địch tiêu diệt a! Nếu cứ tiếp tục như vậy, gần năm nghìn huynh đệ liền xong rồi.
- Không thể mở cửa thành!
Lôi Bất ngăn cản y lại:
- Ngươi nhìn ra ngoài mà xem!
Y chỉ ra ngoài thành:
- Ngươi nhìn cho rõ vào! Bên ngoài còn có ít nhất một vạn Hắc Kỳ Quân đã bày trận xong, chỉ cần ngươi vừa mở của thành, bọn họ sẽ lập tức công thành! Xem ra Hắc Kỳ Quân đã triệu tập toàn bộ binh lực tới cửa nam bên này rồi. Với binh lực hiện tại của chúng ta, căn bản là không giết ra ngoài được.
- Vậy cứ trơ mắt nhìn sao?
Dư Minh Lý kêu lên.
Mấy người không thể trả lời, nhưng bọn họ đều biết, ngoại trừ trơ mắt nhìn ra, bọn họ không có biện pháp nào.
- Gia!
Dư Minh Lý ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng bi thống, rồi chậm rãi quỳ xuống, dập đầu mạnh:
- Thuộc hạ có lỗi với ngài, có lỗi với ngài a! Thuộc hạ đã sớm nói không thể tin được tên súc sinh kia! Nhưng gia lại quá nhân từ! Thuộc hạ không thể tự tay báo thù cho gia, thuộc hạ hận!
Những người khác cũng quỳ xuống, không ai biết phải nói cái gì.
Đúng lúc này, hoa tiêu bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh hãi:
- Mau nhìn! Ngoài thành có một đạo binh mã khác xông tới!
Mọi người sửng sốt, đều đứng dậy chạy tới đầu thành để xem.
Chỉ thấy phía nam, có một đạo binh mã bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Hắc Kỳ Quân, không hề dừng lại mà giết tới. Thoạt nhìn đội Hắc Kỳ Quân bên ngoài thành không kịp đề phòng, rất nhanh bị tách ra. Đội binh mã kia cũng không ham chiến, vượt qua Hắc Kỳ Quân rồi lao mạnh về phía cửa thành bên này.
- Đó là quân đội của ai vậy?
Hàn Phó Nhất dụi dụi mắt, không nghĩ ra được là đội quân nào tấn công Hắc Kỳ Quân.
Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, không ai biết đáp án. Các tướng lĩnh trong thành Phong Bình đều đang ở trên tường thành, vậy thì ai ở bên ngoài?
...
...
Đội binh mã ngoài thành kia thoạt nhìn có chừng hai vạn người, đột nhiên từ đằng sau Hắc Kỳ Quân giết tới, rất nhanh đã vượt qua đại doanh của Hắc Kỳ Quân ở bên ngoài thành. Không bao lâu sau, lửa lớn bắt đầu thiêu cháy đại doanh của Hắc Kỳ Quân. Thế lửa lan nhanh vô cùng. Chỉ gần nửa canh giờ đã nuốt trọn nửa tòa đại doanh.
- Là ai lãnh binh?
Hàn Phó Nhất không nhịn được khen:
- Đánh bất ngờ ở phía sau, sau đó đốt đại doanh của kẻ địch. Làm vậy khiến cho Hắc Kỳ Quân bị loạn, muốn tổ chức phòng ngự thì cũng đã khó khăn rồi. Chỉ có điều quá rối loạn, cho nên nhìn không ra là cờ của ai! Xem ra tướng lãnh binh này không tầm thường!
- Hình như là...
Lôi Bất buông Thiên Lý Nhãn xuống, nhìn Hàn Phó Nhất, không chắc chắn nói:
- Hình như là...Bái thành quân? Ta thấy cờ hiệu rất giống binh mã của Bái thành, chẳng lẽ là Bạch Khải Thiện phái viện binh tới? Nhưng không có nghe qua gia nhắc tới cầu viện Bạch Khải Thiện. Chẳng lẽ bọn họ không mời mà tới?
- Đúng là binh mã của Bái thành rồi!
Dư Minh Lý cũng đã nhìn ra, y chỉ vào lá cờ màu vàng, hô lên:
- Nhìn cờ và trang phục, giống như là người của Bái thành!
Mọi người đều nghị luận, không biết chuyện gì xảy ra. Dư Minh Lý lại nói:
- Đại ca, nếu giờ mở cửa thành giết ra ngoài, tiền hậu giáp kích, có lẽ chúng ta có thể thừa cơ cứu được các huynh đệ bị bao vậy! Đệ nguyện mang theo đội của mình giết ra ngoài, tiếp ứng viện binh!
- Đợi một lát!
Hàn Phó Nhất nói:
- Thật kỳ quái, gia chưa từng cầu viện Bái thành, vậy mà Bái thành lại tự phái viện binh tới. Nếu chẳng may có trá thì sao?
- Có trá?
Dư Minh Lý thì thế lửa ngập trời ở bên ngoài thành:
- Đại doanh của Hắc Kỳ Quân đều bị đốt, trá gì mà trá? Đại ca xem đi, binh mã Hắc Kỳ Quân bao vây người của chúng ta đã bắt đầu thay đổi trận hình rồi. Bọn họ chia ra một nửa kỵ binh chạy về đại doanh bên kia. Nếu chúng ta không lao ra ngoài tiếp ứng, chỉ sợ không còn kịp nữa rồi.
Hàn Phó Nhất vẫn không dám quyết định, đi qua đi lại trên tường thành.
Đúng lúc này, có một đội kỵ binh của Bái thành từ Hắc Kỳ Quân bên kia chạy tới:
- Trên tường thành là ai đang trực? Ta là tướng quân Bạch Nguyên của Bái thành, nghe theo lệnh của thành chủ bọn ta tới tiếp viện Phong Bình! Có người nào trên tường thành nhận ra ta không, mau mau mở cửa thành!
Hàn Phó Nhất nhìn xuống từ lỗ châu mai, cẩn thận nhìn một lúc liền kinh hỉ nói:
- Đúng là viện binh của Bái thành rồi. Ta nhận ra người này. Mấy năm trước y từng đi theo Bạch Khải Thiện tới Phong Bình của chúng ta. Ta và y đã từng ngồi uống rượu với nhau.
Y vội vàng phân phó:
- Mở cửa thành! Minh Lý, đệ mang theo người của mình ra khỏi thành tiếp ứng viện binh!
..
...
Ngu Khiếu lảo đảo lui về phía sau mấy bước, thanh đao gãy trong tay rơi xuống đất.
Y đã bại, bại một cách triệt để. Không chỉ là bại trên chiến trường, luận về tu vị, y lần thứ hai thua trong tay của Phương Giải. Nếu lần đầu tiên là y cố ý che dấu thực lực, vậy thì lần này y đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn không thể đánh bại được Phương Giải. Đối thủ dùng thực lực mà y không thể sánh bằng để đánh bại y. Mà có vẻ như đối thủ cũng chưa tung hết sức.
Binh đã bại, đao đã gãy.
Y nhìn Phương Giải, thù hận trong mắt dần tan biến.
- Làm sao ngươi tính ra được ta sẽ đi cửa nam?
Y có chút ngẩn người hỏi.
Phương Giải thu Trực Lộ đao lại, rất nghiêm túc trả lời y:
- Ta đã đoán ra ngươi muốn đi cửa nam, nhưng ta đâu chỉ đề phòng cửa nam? Chỉ cần ngươi giết Chu Xanh Thiên rồi rời khỏi Phong Bình, thì ngươi đi cửa nào cũng đều giống nhau.
Ngu Khiếu sững sờ, cười thê lương:
- Hóa ra ngươi thắng ta, là vì ngươi dựa vào có nhiều lính...
Phương Giải đi về phía trước một bước, đặt thanh đao lên cổ Ngu Khiếu:
- Sai rồi...ta thắng ngươi, là vì ngươi ngu xuẩn.
Mũi đao xẹt qua, máu phun như suối.
Trời cao mây nhạt, bầu trời thăm thẳm.
Đúng là thời tiết tốt để giết người.
← Hồi 0750 | Hồi 0752 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác