← Hồi 13 | Hồi 15 → |
Sơn Điền Anh Minh lắc đầu, nói:
- Mộc Thôn Thanh quả nhiên nói không sai lời chút nào. Nghĩa đệ của ta quả đã trúng kịch độc!
Lâm Cát Lang đưa tay sờ lên mũi Sơn Bản Nhất Lang, sau đó để tay lên lồng ngực chàng khám nghiệm nhịp tim đập. Y thở dài, than:
- Chỉ vì không muốn để ai trúng độc, Sơn Bản đại ca không tiếc tánh mạng, một mình gánh chịu lấy hết...
Dừng lại vài giây, Lâm Cát Lang nói tiếp:
- Tên đồ đệ của Cát Điền Thiên Hương Tử mà đã lợi hại thế rồi thì đủ hiểu y còn lợi hại đến thế nào!
Nghe Lâm Cát Lang than, ai nấy đều lo lắng, vì đã hiểu được thực lực của đối phương, tức phe Điền Trung Tấn. Đức Xuyên Thắng cũng mặt mày nhăn nhó, nghĩ ngợi. Y nhìn Sơn Bản Nhất Lang nằm, tin chắc Sơn Bản Nhất Lang đang bất tỉnh, chắc chắn không nghe được những lời gì, do ai nói.
Đức Xuyên Thắng lẩm bẩm:
- Sơn Bản đại ca! Thật sự thì Đức Xuyên Thắng này đã thua đại ca từ lâu rồi, từ bản lãnh, võ nghệ, kiếm thuật cho đến đảm lược, đức độ và nhân nghĩa. Đệ không có chút nào sánh nổi với đại ca mà trước nay chẳng biết trời cao gì. Từ nay đệ chỉ xin sống chết với đại ca thôi chứ không bao giờ đề cập tới chuyện so tài nữa.
Lúc đó, Thuận Tử đã đem thần dược Lý Ngư Lệ đến, lấy thuốc định nhét vào miệng Sơn Bản Nhất Lang thì chàng bỗng mở mắt ra, nhìn nàng, thều thào nói:
- Xin nghĩa tẩu cứu Đảo Tân tiểu thư cùng Phúc Điền Chiếu Phu trước đi. Tình trạng của họ nguy ngập hơn đệ nhiều...
Chỉ nói được đến đây, đầu Sơn Bản Nhất Lang trẹo qua một bên, máu trong mồm rỉ ra. Thuận Tử xúc động, nói:
- Đến nước này mà nghĩa đệ vẫn không ngừng lo cho người khác ư?
Đức Xuyên Thắng thấy vậy vội lên tiếng:
- Đường chủ hãy cứu hai người kia trước đi, để tôi giúp Sơn Bản đại ca phong tỏa [1] các huyệt đạo đã.
Thuận Tử nghe lời, đem Lý Ngư Lệ đến nhét vào mồm Đảo Tân Thanh Tử cùng Phúc Điền Chiếu Phu. Cùng lúc đó, Đức Xuyên Thắng điểm các trọng huyệt trên người Sơn Bản Nhất Lang, ngăn cản chất độc loang ra khắp nơi trong cơ thể chàng. Móc trong người Sơn Bản Nhất Lang lọ thuốc khi nãy, Đức Xuyên Thắng lấy một viên nhét vào miệng chàng. Sau đó Đức Xuyên Thắng mới bế xốc Sơn Bản Nhất Lang đặt lên giường, nói:
- Bây giờ Đường chủ cho Sơn Bản đại ca uống Lý Ngư Lệ được rồi.
Không chút chậm trễ, Thuận Tử làm theo lời Đức Xuyên Thắng. Nàng hết nhìn trượng phu Sơn Điền Anh Minh tới nhìn Đức Xuyên Thắng cùng Lâm Cát Lang, luôn miệng hỏi:
- Liệu nghĩa đệ có sao không?
Hay:
- Liệu Sơn Bản huynh đệ liệu có tỉnh lại không?
Sơn Điền Anh Minh thấy vậy, ôm vợ vào lòng an ủi:
- Nghĩa đệ bản lãnh phi thường, nội công thâm hậu, chuyện phục hồi chỉ trong nay mai thôi em. Với lại, anh tin trời không nỡ hại người trung nghĩa đâu.
Cả Đức Xuyên Thắng với Lâm Cát Lang đều gật đầu, nói:
- Sơn Bản đại ca không phải hạng người chết yểu đâu.
Vừa lúc đó, có người chạy vào báo tin:
- Thưa Trang chủ, có Kiều Bản Dũng phe Điền Trung Tấn rầm rộ kéo quân đến, chỉ có cách sơn trang chúng ta vài dặm thôi!
Sơn Điền Anh Minh nghe tin bỗng giật mình lo sợ. Thuận Tử cũng run rẩy, ôm chặt lấy chồng. Lâm Cát Lang thấy vậy đứng phắt dậy, nói:
- Để Lâm Cát Lang này đem quân đến quyết một trận sống mái với hắn.
Đức Xuyên Thắng cũng hăng hái đứng dậy, giọng quả quyết:
- Để tôi đi chung với anh.
Lâm Cát Lang vỗ vai Đức Xuyên Thắng, nói:
- Đức Xuyên Thắng! Anh phải ở lại bảo vệ Trang chủ, Đường chủ cùng Thiếu chủ cũng như Sơn Bản đại ca cùng Đảo Tân cô nương và toàn thể sơn trang. Giờ chỉ còn anh với tôi là còn đủ sức đối đầu với quân địch, nếu anh đi luôn thì lấy ai bảo vệ sơn trang?
Đức Xuyên Thắng nói:
- Nếu vậy thì anh ở lại mà bảo vệ sơn trang, để tôi liều chết nghênh địch.
Sơn Điền Anh Minh nghiêm nghị, bảo hai người:
- Hai người bất tất phải tranh giành! Tôi không muốn ai phải liều mạng đi cả. Hãy cùng nhau ở lại sơn trang mà cố thủ. Nếu số mạng Sơn Điền Anh Minh cùng sơn trang này đến lúc tàn thì chẳng thà chúng ta hãy cùng nhau đồng sinh đồng tử chứ tôi không muốn ai phải liều mạng hết. Mà nếu nhị vị huynh đệ chết thì không lẽ tôi lại yên tâm sống một mình sao?
Lâm Cát Lang mỉm cười, phân trần:
- Tôi hiểu lòng Trang chủ, người lúc nào cũng nghĩ đến sự an nguy của kẻ dưới. Nhưng đây là lúc cho những kẻ dưới vì Trang chủ và sơn trang mà ra sức chứ không được tiếc rẻ sinh mạng. Với tình thế hiện tại, nếu chúng ta ở lại cố thủ thì chỉ là đợi chết mà thôi. Đem quân ngăn chặn dĩ nhiên chưa phải thượng sách, hy vọng thủ thắng không cao lắm nhưng vẫn còn hơn ngồi yên chịu trận, vì nếu làm vậy thì chỉ có chết chắc. Tóm lại, Kiều Bản Dũng có lợi hại đến đâu thì ta cũng phải quyết chiến thôi. Còn về phần tôi và Đức Xuyên Thắng thì nếu xông trận dàn quân, sắp xếp chiến thuật chiến lược tất nhiên Đức Xuyên Thắng không bằng tôi. Còn như ở lại cố thủ sơn trang thì tôi lại thua xa Đức Xuyên Thắng. Vì vậy, xin Trang chủ chấp thuận lời thỉnh cầu của tôi mà ban lệnh xuất sư. Còn Đức Xuyên Thắng thì hãy ở lại cố thủ sơn trang, trách nhiệm này còn quan trọng hơn việc quyết chiến ngăn địch của tôi nhiều.
Cả Sơn Điền Anh Minh cùng Đức Xuyên Thắng đều im lặng vì biết Lâm Cát Lang nói phải, bàn luận chính xác vô cùng. Giây lâu, Sơn Điền Anh Minh mới lên tiếng:
- Lâm Cát huynh đệ, nghe lời ta dặn. Nếu nhắm không cự nổi thì lập tức rút về cố thủ sơn trang chứ đừng liều mạng một cách vô ích. Ta không cần huynh đệ làm anh hùng võ sĩ đạo mà chỉ cần huynh đệ có mạng trở về. Tóm lại ta không muốn Lâm Cát huynh đệ liều mạng hy sinh, càng không muốn huynh đệ tự mổ bụng vì bất cứ lý do nào.
Lâm Cát Lang cười, nói:
- Xin Trang chủ đừng lo, Lâm Cát Lang sẽ tùy cơ ứng biến. Cái chết nhiều lúc nhẹ tựa lông hồng, nhưng cũng có những lúc nặng tựa thái sơn. Cứ thật thà mà nói, cái chết rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn là không còn cơ hội phục vụ dưới trướng của Trang chủ. Chết vì Trang chủ là cái chết vinh hạnh, đáng chết. Từ ngày theo Trang chủ tới nay, Lâm Cát Lang nhận thất Trang chủ đối với kẻ dưới chỉ có thưởng mà không bao giờ có phạt. Cái nhân, cái đức của Trang chủ thật không thể tìm ra người thứ hai dưới vòm trời này.
Sơn Điền Anh Minh nghe nói hết sức cảm động nhưng chẳng biết phải nói làm sao. Đức Xuyên Thắng sau đó lại tiếp lời:
- Những gì Đức Xuyên Thắng này muốn nói thì Lâm Cát huynh đã nói hết rồi. Tôi chỉ là một kẻ vũ phu, nhưng cũng hiểu thế nào là nhân nghĩa, là trung. Nếu không gặp Trang chủ thì chắc chúng tôi đã chết từ lâu rồi, không vì gươm đao thì cũng vì sương gió. Trang chủ đem chúng tôi về, ban cho chốn dung thân, nuôi dưỡng chúng tôi, cho hưởng không thiếu một thứ gì. Nếu phải hy sinh vì Trang chủ thì quả là điều vinh dự. Chết vì Trang chủ vẫn còn hơn sống mà phục vụ cho những kẻ khác, bất luận là ai. Trang chủ tuy không phải là chủ nhân đầu tiên của Đức Xuyên Thắng này, nhưng chắc chắn sẽ là người cuối cùng.
Sơn Điền Anh Minh không còn giấu được sự xúc động nữa. Lệ ông ta từ đâu trào ra, nghẹn lời nói:
- Các vị huynh đệ xin đừng nói nữa. Thật không uổng một phen kết giao. Nếu phải làm lại từ đầu thì Sơn Điền Anh Minh này cũng không làm gì khác hơn đâu.
Lâm Cát Lang bỗng xua tay, nghiêm mặt nói:
- Bây giờ tình thế đang nguy ngập, không phải là lúc để chúng ta ngồi kể lể tâm tình với nhau nữa. Tôi phải lên đường xuất trận ngay bây giờ. Đức Xuyên huynh, nếu tôi thất bại, hay vạn bất đắc dĩ có điều gì không may xảy ra, anh đừng liều mạng đi tìm Kiều Bản Dũng quyết đấu hay trả thù. Hãy hộ tống, bảo vệ Trang chủ cùng tất cả mọi người trong sơn trang tìm nơi lánh nạn. Nên nhớ rõ: ‘quân tử phục thù, mười năm chưa muộn’.
Dứt lời, Lâm Cát Lang thụp xuống lạy Sơn Điền Anh Minh cùng Thuận Tử, sau đó khẽ cúi đầu chào Đức Xuyên Thắng rồi nói gọn vài câu:
- Đã đến lúc Lâm Cát Lang phải đi rồi! Xin Trang chủ cùng Đường chủ hãy bảo trọng. Đức Xuyên huynh xin hãy nhớ lời tôi dặn. Vận mệnh của Sơn Điền gia trang nằm cả trong tay anh đấy, đừng quên nhé!
*****
Thuận Tử một tay chăm sóc cho ba người: Đảo Tân Thanh Tử, Phúc Điền Chiếu Phu cùng Sơn Bản Nhất Lang. Chỉ khi nào cần lắm nàng mới gọi gia nhân nhờ vả giúp một tay. Sơn Điền Anh Minh cũng lo lắng vô cùng, ruột rối như tơ vò nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc hổ trợ tinh thần cho vợ. Thấy Thuận Tử lo lắng cho Sơn Bản Nhất Lang đến quên ăn quên ngủ, ông ta phải đích thân đi lấy thức ăn thức uống cho vợ. Cầm tay Thuận Tử, ông ta nói:
- Anh biết em rất lo cho nghĩa đệ. Anh cũng vậy, còn lo cho y hơn cả chính bản thân của anh. Nhưng em phải lo ăn uống nghỉ ngơi mới được. Em có sức khỏe thì mới tiếp tục chăm sóc cho mọi người được. Mình chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi. Mọi việc khác chỉ đành phó cho trời định đoạt.
Thuận Tử dựa đầu vào vai chồng, nói không nên lời. Nhìn Sơn Bản Nhất Lang nằm bất động, Sơn Điền Anh Minh cảm khái, nói:
- Ước gì anh có được một phần dũng như nghĩa đệ. Nhiều lúc anh cảm thấy bất lực vô cùng, không quả quyết được như y. Có Sơn Bản Nhất Lang, anh bớt lo vì biết y rất trung nghĩa, rất lo cho em cùng Hải Đẩu...
Thuận Tử bỗng bật khóc nức nở. Sơn Điền Anh Minh ôm vợ vào lòng, nói:
- Chuyện gì khiến cho em buồn vậy?
Thuận Tử nấc lên từng hồi, giây lâu mới thốt được vài tiếng:
- Trượng phu! Em thật có lỗi với anh. Em thật không xứng đáng là vợ hiền...
Sơn Điền Anh Minh bịt miệng Thuận Tử, nhỏ nhẹ, âu yếm nói:
- Khờ dại quá! Em nào có thiếu bổn phận làm vợ hay làm mẹ bao giờ đâu. Anh cấm không cho em nói những lời như thế nữa nghe chưa!
Thuận Tử lại tiếp tục khóc nức nở. Sơn Điền Anh Minh chỉ có biết tìm lời ngọt ngào để vuốt ve vợ chứ chẳng biết làm gì hơn nữa. Sau bao năm chung sống, ông rất hiểu ý cũng như tâm tình của vợ. Những gì nàng vừa nói khi nãy ông đã hiểu rõ mồn một nhưng nhất quyết không để cho nàng thốt ra lời.
Lau khô hai giòng lệ trên má cho Thuận Tử, Sơn Điền Anh Minh dịu dàng, nói:
- Anh thật là người có diễm phúc nhất trên thế gian này. Có được vợ đẹp, hiền ngoan và chung thủy, có con ngoan giỏi, có nghĩa đệ trung can nghĩa đảm cùng các huynh đệ nghĩa khí đầy mình. Nếu có phải chết đi, anh cũng vẫn vui.
Vừa lúc đó, bên ngoài có tiếng vó ngựa. Gia nhân chạy vào báo rằng:
- Thưa Trang chủ, có chừng chục người quân ta đang phi ngựa về phía sơn trang, chắc là để báo tin.
Sơn Điền Anh Minh ngửa mặt lên trời, than:
- Thôi rồi! Tánh mạng Lâm Cát huynh đệ hỏng rồi!
Không đầy bao lâu sau, một số quân Sơn Điền gia trang hớt ha hớt hãi chạy vào ra mắt Sơn Điền Anh Minh báo tin:
- Thưa Trang chủ, quân ta đại bại. Lâm Cát tráng sĩ dẫn chúng tôi quyết chiến với quân Kiều Bản Dũng, nhưng phe chúng đông gấp mấy lần. Giao chiến không bao lâu, quân ta chết gần hết, Lâm Cát tráng sĩ cố mở vòng vây cho chúng tôi, dặn chúng tôi và một số anh em phải lập tức về ngay sơn trang báo tin cho Trang chủ cùng Đức Xuyên tướng quân phải thi hành gấp rút những lời Lâm Cát tráng sĩ đã dặn trước khi đi.
Sơn Điền Anh Minh cất tiếng hỏi:
- Thế Lâm Cát tráng sĩ đâu rồi?
Đám quân ai nấy nhìn nhau tỏ vẻ buồn rầu, chẳng ai thốt được lời.
Sơn Điền Anh Minh cảm thấy lòng mình như bị muôn ngàn mũi chim châm chích vào. Ông đau khổ, hỏi:
- Có phải Lâm Cát tráng sĩ gặp nguy rồi phải không?
Đám người ai nấy đều gật đầu. Hồi lâu mới có người lên tiếng:
- Sau khi mở đường máu cho chúng tôi và một số anh em, Lâm Cát tráng sĩ vào lại trận chiến giúp các anh em khác. Lúc đó Kiều Bản Dũng tới thách đánh. Lâm Cát tráng sĩ ra tay đánh chưa đầy mấy hiệp đã phải uổng mạng dưới tay tên Kiều Bản Dũng kia!
Một người khác lên tiếng:
- Tên Kiều Bản Dũng thật lợi hại. Suốt bao nhiêu năm trời ra trận, chứng kiến bao nhiêu trận quyết đấu giữa các dũng tướng cũng như các võ sĩ đạo lừng danh, nhưng thú thật, tôi chưa từng thấy ai khủng khiếp như hắn!
Một người khác lên tiếng nạt:
- Im đi! Ngươi sao quá sợ hãi, chỉ đề cao cường địch là nghĩ gì?
- Tôi chỉ nói sự thật...
- Câm đi!
Sơn Điền Anh Minh thất vậy bèn lên tiếng:
- Thôi, các huynh đệ đừng tranh cãi nữa làm gì. Hãy mau huy động toàn thể anh em lại để mà cố thủ sơn trang.
Nghe nói ai nấy đều tuân mệnh lui ra. Chờ mọi người đi ra rồi, Thuận Tử ngậm ngùi ôm chầm lấy Sơn Điền Anh Minh, than:
- Không lẽ lòng trời muốn cho Sơn Điền gia trang bị hủy hiệt hay sao đây?
Sơn Điền Anh Minh đang đau đớn vì tin Lâm Cát Lang tử trận, nghe vợ than thế thì càng thêm xót xa. Ông ta chưa biết nói gì thì bỗng Đức Xuyên Thắng đập mạnh tay xuống bàn, hét lên:
- Tôi không thể để Lâm Cát Lang chết oan uổng thế này được. Tôi thề phải giết cho được Kiều Bản Dũng để trả thù!
[1] Phong tỏa: ngăn chặn.
← Hồi 13 | Hồi 15 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác