← Hồi 092 | Hồi 094 → |
Vân Tranh bật người rời giường, món hàng đợi bao lâu cuối cùng cũng tới, bảo Lão Liêu đi gọi Hoa Nương còn mình thì tới tiền sảnh trước, một người áo đen đứng trong góc khuất tiền sảnh, giọng ồm ồm rõ ràng cố ý nói cho khác đi: - Mời thừa phụng lang kiểm tra, hắn bị đánh thuốc mê chỉ cần dùng nước lạnh là tỉnh.
Vân Đại mở bao tải quả nhiên là Hạo Ca, lấy tay sờ mũi, chỉ hôn mê.
Người áo đen nhận thêm 50 quan nữa như giao hẹn, cất vào lòng chắp tay nói: - Từ nay không liên quan gì nữa. Nói xong đi ngay.
Lát sau huynh đệ Thương Báo từ nóc nhà nhảy xuống, nói: - Có sáu người, đã đi hết rồi.
Vân Tranh nghe vậy mới bảo Lão Liêu lấy nước giếng hất vào mặt Hạo Ca, Hạo Ca rùng mình, từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra thấy Vân Tranh, lập tức đứng lên thủ thế, hết sức cảnh giác.
- Ngươi nợ ta 100 quan. Vân Tranh nói gọn:
Hạo Ca vẫn còn chóng mặt, chỉ thấy xung quanh thấp thoáng bóng người, biết ở địa bàn của người ta, nghiến răng nói: - Ngươi cũng biết ta không trả nổi, chỉ cần lão nương và muội tử của ta không sao, cái mạng này ngươi tùy tiện lấy lại.
- Ta biết ngươi không trả nổi, nên an bài cho ngươi một công việc.
- Ngươi muốn giết người hay phóng hỏa?
- Ta không làm mấy chuyện đó, ta muốn ngươi trông chừng một thanh lâu, đừng để bị bọn lưu manh vô lại khác quấy nhiễu là được. Mỗi tháng trả ngươi ba quan, 2 quan trả nợ, 1 quan nuôi mẹ và muội tử ngươi, ngươi ăn ở do thanh lâu lo, thế nào?
Hạo Ca không trả lời ngay, không phải điều kiện hà khắc, mà vì quá tốt, một quan tiền thôi đủ khối kẻ tranh nhau công việc này, nghi ngờ Vân Tranh có mưu đồ khác.
- Ta nói rồi, cứu ngươi ra chỉ vì thấy mẹ ngươi đáng thương, không phải nói trả mạng cho ta sao, còn có gì phải suy nghĩ. Ngươi đã chết, từ nay tên là Hạo Nhị, không được quay về địa bàn Cán Hoa Khuê nữa, sau này chỉ được hoạt động trong thành.
- Để ta đi thăm lão nương và muội tử ta trước, nếu họ không sao, ngươi bảo gì ta ngay nấy.
Lão Liêu dẫn Hạo Ca, à Hạo Nhị đi rồi, Vân Tranh quay sang bảo Hoa Nương: - Thế nào, ta kiếm cho cô một tên tay chân khá chứ, hôm đó bị bảy tám bộ khoái vây công mà hắn còn tầm cự được một tuần hương đấy.
Hoa Nương ôm tay Vân Tranh, vui mừng nói: - Biết ngươi tốt với tỷ tỷ nhất mà, nếu ta trẻ hơn vài tuổi thì gả cho ngươi quách.
Tuy rằng rất hưởng thụ, nhưng lão đạo mặt đen như đít nồi rồi, Vân Tranh rút vội tay ra, vô lên biểu thị mình vô can.
Có Tiếu Lâm trông coi, Hạo Nhị không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, cho Hoa Nương thời gian, nàng cũng sẽ biến hắn thành tên tay chân thích hợp.
Bóng đêm che dấu vô số tội ác, tối hôm đó đại lao bốc cháy, bị chết mất chín người, trong đó có mấy tên là thủ hạ cũ của Hạo Nhị, Vân Tranh về sau mới biết chuyện ấy, nhưng dù biết trước y cũng không bận tâm, mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa, nửa tháng nữa là phải đi học, giờ cần tĩnh tâm lại đọc sách.
Hoán Hoa Khuê thực ra chỉ có mùa xuân mới có hoa trôi, còn thời gian khác là dòng suối trong vắt, giờ là mùa xuân tằm, mọi người đều đang nấu tằm rút tơ.
Tịch Nhục hâm mộ lắm, năm nay nàng không có kén tằm để nấu, ai ai cũng bận rộn, chỉ có mình nhàn rỗi, đã thành cô nương lười rồi, lắc tay Vân Tranh đòi y kiếm kén tằm về cho mình nấu.
Chẳng có gì buồn cười, Tịch Nhục quen làm nông, mùa xuân lại là lúc nông gia bộn bề, mùa xuân lười biếng thì mùa đông chết đói.
- Tịch Nhục, muốn có tằm thì phải có nương dâu, nhưng nhà ta ở đây không có ruộng, dù giờ mua đất, muốn nuôi tằm cũng phải đợi khi trồng được dâu đã.
Mắt Tịch Nhục ậng nước, kệ Vân Tranh nói thế nào không buông tay y ra, mùa xuân không nuôi tằm được nữa thì mùa hè, còn về phần mấy thứ phiền toái kia, thiếu gia giỏi giải quyết lắm mà.
- Được rồi, thiếu gia đi mua ruộng cho ngươi, ngươi đi mua giống tằm. Không lay chuyển được Tịch Nhục, Vân Tranh đành đặt sách xuống nghĩ chuyện mua ruộng:
Thân ở nông thôn phóng mắt nhìn lại chẳng có mảnh ruộng của mình, Vân Tranh cũng cảm thấy không thích hợp lắm, phải kiếm một mảnh mới được: - Lão Liêu...
- Thiếu gia, ruộng dâu là tổ nghiệp, không ai bán đâu, nhất là trong Thục, nhiều nhà dựa vào trồng rông nuôi tằm đời đời kiếm sống càng không dễ bán ruộng. Huống hồ thiếu gia muốn ruộng có dâu là không thể. Lão Liêu nghe yêu cầu của Vân Tranh mặt nhăn như bị rách, chỉ loại bại gia mới bán tổ nghiệp, sẽ bị láng giềng xỉ vả, nghiêm trọng hơn tộc nhân có thể bổ lồng thả sông, quan phủ chẳng quản.
Vân Tranh đưa tay gõ bàn, ngẫm nghĩ: - Ngươi tới nha hành, mời họ tới những nhà người đọc sách nghèo hỏi xem có ruộng bán không, ở Hoán Hoa Khê là tốt nhất, ta không muốn ruộng cách nhà quá xa.
Lão Liêu tát mình cái: - Thế nào mà tiểu nhân lại quên cái này chứ?
- Phú gia bất dụng mãi lương điền, thư trung tự hữu thiên chung túc. An cư bất dụng giá cao lâu, thư trung tự hữu hoàng kim ốc. Thú thê mạc hận vô lương môi, thư trung tự hữu nhan như ngọc. Xuất môn mạc hận vô nhân tùy, thư trung xa mã đa như thốc. Nam nhi dục toại bình sanh chí, ngũ kinh cần hướng song tiền độc.
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt, Trong sách tự có ngàn bồ thóc; An cư chẳng phải xây nhà cao, Trong sách tự có nhà lầu vàng; Lấy vợ chẳng hận không người mối, Trong sách tự có người như ngọc; Ra đường chẳng hận không tùy tùng, Trong sách xe ngựa nhiều vô khối; Làm trai muốn thỏa chí tang bồng, Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh
Vân Tranh ngâm nga bài thơ thối như rắm chó của Tống Trân Tông Triệu Hằng, một hoàng đế đi lừa người tất nhiên hiệu quả kinh người, từ sau khi bài thơ này xuất hiện, sống lưng võ nhân triều Tống triệt để bị đánh gãy, thêm vào luận điều trứ danh của Hàn Ký lấy xướng tên ở Đông Hoa Môn mới là háo hán, người thiên hạ ào ào đọc sách.
Hiệu suất của nha hành rất cao, chỉ hai ngày liền dẫn người muốn bán ruộng tới Vân gia.
Rõ ràng là hán tử cao lớn râu ria, vung nắm đấm ra là có sức ngàn cân, vậy mà từ nhỏ bị gò ép thành người đọc sách không chịu nổi cơn gió, râu ria vẫn còn, nhưng giọng eo éo đọc thơ, đến đoạn thương cảm sụt sùi khóc...
Hán tử như vậy nên đi làm cường đạo, mã tặc, sau đó quan phủ phải trăm ngàn khó nhọc mới bắt được chặt đầu mới đúng, chứ nho nhã nói "vãn sinh bái kiến thừa phụng lang" là thế quái nào.
Vân Tranh nhìn đại hán trước mắt, thân cao đủ tám xích, nhưng gày tong teo như que trúc, mặc nho bào vá chằng vá đụp.
Người ta dùng lễ tương kiến, Vân Tranh là kẻ bề trên, đành hỏi: - Đọc thư lang đọc sách gì, có vào thư viện không? Có văn chương xuất thế không?
Đại hán lúng ta lúng túng như gà mắc tóc: - Học sinh tám tuổi đi học, tới nay chẳng nên hồn, đã hạ quyết tâm phấn đấu tiến lên, được tiên sinh tiến cử, đáng định bán ruộng tổ vào Long Sơn thư viện học. Văn chương có vài bài, đại nhân ghé mắt...
Vân Tranh đọc qua vài bài thơ văn do đại hán sáng tác, liên tục lắc đầu: - Long Sơn thư viện của tư nhân mở, xưa nay chỉ nhận tiền không nhận người, ngươi bán mười mẫu ruộng thì cầm cự được mấy năm? Xem văn chương của ngươi nhiều chỗ thô lậu, lý giải đại nghĩa thánh nhân còn sai sót, có thể thấy không có danh sư chỉ bảo, ngươi vội vàng chặt đứt đường lui của bản thân, thê nhi sau này sống ra sao?
- Vãn sinh chẳng để ý được nhiều như thế, tiên hiền phía trước, Hoắc Hùng sao có thể tụt lại sau, thừa phụng lang thấy văn chương của vãn sinh được mấy phần hỏa hầu.
Lão Liêu cũng đọc văn chương của hắn, vẻ mặt rất đặc sắc, không rõ muốn cười hay muốn khóc, Vân Tranh không muốn bình luận văn tài của hắn, nếu tên này quăng bút cầm đao, Văn Tranh ra sức ủng hộ, nhưng hắn vẫn muốn cắm đầu đọc sách thì thôi đi, ruộng này không mua nữa.
- Thừa phụng lang vì sao sai lời, nếu ngài thấy giá quá cao thì chúng ta có thể thương lượng, có điều mười mẫu ruộng nhà vãn sinh là ruộng thượng đẳng, cả nhà năm người vẫn luôn chăm sóc không hề bỏ hoang. Mua về là lập tức nuôi được tằm, là ruộng tốt.
Vân Tranh đứng lên nói với nha hành: - Ngươi xem ta nên bồi thường bao nhiêu, chứ mua ruộng này e đi đường cũng bị sét đánh, thế thì lỗ to.
Nha hành: Có thể hiểu là nghề giống dịch vụ cò thời nay, nghề này khá lâu đời rồi.
HẾT!
← Hồi 092 | Hồi 094 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác