Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 090

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 090: Cửu dương thương quan
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Vân Tranh thời gian qua chú học hỏi nghiên cứu trà đạo chỉ là để dùng lừa gạt đám văn nhân cao sĩ, người học vấn càng cao càng khoái trò lừa phỉnh này, chỉ cần vẻ mặt trang trọng, động tác ưu nhã, coi trà như thế thần thánh, tạo không khí một chút là có phản ứng dây chuyền, tất nhiên trà cũng phải không tệ, thế với viên mãn.

Không có gừng, không có nhục khấu, không có thủ tục điểm trà rườm ra, bên cạnh Vân Tranh chỉ có một lò một ấm mấy cái chén, không thêm gì khác.

Một chén trà xanh ngắt đưa tới trước mặt Lục ông, rồi một chén đưa cho tiên sinh, nhưng Bành Lễ tiên sinh không đụng vào, mỉm cười nhìn Lục ông uống trà.

Lục ông cầm chàn trà lên, nhấp ngụm nhỏ, "í" một tiếng ngạc nhiên, quay sang nhìn Bành Lễ đắc ý, ngửa cổ uống cạn, nhắm mắt lại hồi lâu không nói.

Bành Lễ tiên sinh cười ha hả, cầm chén trà lên uống, rất hài lòng với biểu hiện của Vân Tranh.

Lục Khinh Doanh thấy hai ông cụ uống trà vô cùng khoan khoái, bản thân nàng cũng là cao thủ trà đạo, tò mò lắm, muốn nếm thử. Nàng chỉ hơi mím môi đã bị Vân Tranh nãy giờ luôn thầm chú ý phát hiện ra, lưng càng thẳng hơn, thần thái càng không gì bới móc được.

Lão già chết tiệt người to lớn che kín nàng rồi, lại không tiện nhìn trộm, Vân Tranh nỗ lực khắc chế bản thân, lúc này mà mắt lấm mày lét nhìn nàng, ác danh phóng đãng chụp hẳn lên đầu, cho nên vẻ mặt càng thêm trang trọng.

- Đắng rồi thành ngọt, dư hương lắng mãi không tan, giản đơn một chén trà, xứng cái tên trà quân tử.

Lục ông đặt chén trà xuống, vì không còn để uống nữa, Vân Tranh đã thu dọn công cụ rồi. Bành Lễ tiên sinh cười giải thích:

- Đó là quy củ cổ quái của nó, uống trà chỉ một ấm, pha ba lần nước, sau đó bỏ hết, làm người ta vừa yêu vừa hận.

- Ừm, đó là quy củ tốt, chuyện không nên thái quá, nhưng lão phu nhìn ra ý vị khác, trà này uống đơn giản, vị lại ngon, ắt được người đời ưa chuộc, sĩ nhân hưởng ứng, tiểu tử thân mang bí kỹ, hẳn là gia tài vạn quán hử?

Vân Tranh không biết trả lời thế nào, Lục ông hỏi có chút vô lý.

- Lão phu năm nay tám ba, qua cái tuổi cổ lai hi rồi, có thể tùy tâm sở dục, tiểu tử có tin lão phu tới long đình cũng có thể hỏi quan gia năm nay được bao tiền mừng tuổi không?

Thật ngang ngược, Khổng Tử nói tùy tâm sở dục không phải ý này, cơ mà người ta hỏi tới thu nhập, chẳng lẽ muốn tương thân? Nghĩ thế Vân Tranh hớn hở đáp ngay:

- Tiểu tử thu nhập không kém, tới Dương Châu vài lần không thành vấn đề.

- Ha ha ha, đúng là thiếu niên lang, suốt ngày chỉ muốn mang mười vạn quan tiền cưỡi hạc tới Dương Châu, không có tiền đồ, không nghĩ tới quốc gia hay sao?

- Tiểu tử hiện chỉ muốn làm sao được xướng tên ở Đông Hoa môn, sau đó ở dưới sự che chở của thánh thiên tử hưởng thụ tới già.

Đám sĩ tử nhíu mày, lòng không có quốc gia xã tắc, chỉ nghĩ tới hưởng thụ, khác nào thương nhân hạ tiện, uổng chữ thánh hiền. Lục ông lại vỗ tay:

- Thế này mới là đúng, lão phu sống tên đời bao năm, nghe kể chuyện dùng ly miêu đổi thái tử, nhìn thấy Hoa Nhị phu nhân diễm vũ, đọc Vong quốc từ của Đường hậu chủ Lý dục, những nhân vật đó nay ở đâu? Còn mỗi mình lão phu trông vườn đào hưởng thụ những năm tháng cuối đời.

- Nhớ tới Tần mạt hỗn chiến, Quang Vũ đế Đông Hán khởi binh, tam quốc tới Tần triều đại chiến liên miên, sự biến Huyền Vũ môn thây chất thành đống. Giờ thái bình rồi, phải biết quý trọng, suy nghĩ này là đúng, lão phu già rồi, thật đáng tiếc, nếu không chúng ta kết bạn cưỡi hạc tới Dương Châu vui phải biết.

Trời ơi, không ngờ tri kỷ ở ngay Thành Đô, Vân Tranh tí tởn nói:

- Tiểu tử nghĩ thế đấy, một là phải có tiền, không được nghèo, hai là có thân phận, không bị ức hiếp. Trước tiên kiếp tiền không lo ăn uống đã, sau kiếm thân phận tiến sĩ vinh diệu tổ tông, rồi thống khoái ăn chơi du ngoạn... Á á..

Đang nói tới cao hứng thì tai đau nhói, Bành Lễ tiên sinh mặt đen như đít nồi, kéo tai Vân Tranh bỏ đi, hôm nay dẫn thằng tiểu tử này tới đây đúng là sai lầm.

- Hội thơ chưa bắt đầu mà?

Lục ông lớn tiếng gọi với theo, ông thích tên tiểu tử khác thường này:

- Lão tổ tông, sao lại dạy hư người ta, dù tên tiểu tử đó đủ hư hỏng rồi.

Lục Khinh Doanh giúp lão tổ tông khoác thêm áo choàng, nhỏ giọng trách:

- Cháu biết gì, chốn quan trường có gì hay, nhìn kết cục đám Phạm Trọng Yêm đi, rồi nhìn lại xem Vương An Thanh gần đây thanh danh hiển hách, đều là loại người gì? Người có thể coi sách vở thành món ngon ăn được mới là dễ tiếp xúc, hừ hừ, chỉ là không biết có phải là lời thật của nó không, nếu thật, lão tổ tông gả cháu cho nó, mắt la mày lém, tưởng ta không nhìn ra chắc.

- Lão tổ tông, y chỉ là tên tiểu tử thối, kém tôn nữ mấy tuổi kìa.

Lục Khinh Doanh đỏ mặt quay người đi, tựa hồ giận rồi:

- Hơn nữa, y cũng chẳng dám.

Nàng năm nay mười tám, xinh đẹp hơn người, gia thế tốt đẹp, lại chẳng gả đi được, vì sao? Ấy vì cha nàng sùng bái đạo thuật mời Trương thiên ở Long Hổ sơn xuống phê mệnh cho nàng, không ngờ người ta nói nàng mệnh khắc phu, thế là đại tộc tránh xa, mà ông cụ thương cháu, không muốn gả cho tiểu hộ, nên tuổi này rồi vẫn còn ở nhà.

Nói tới chuyện này Lục ông lại căm hận:

- Cha cháu là đồ ngu xuẩn, nhà ta nhiều đời tích đức hành tiện, chưa từng có ác niệm, làm sao có số mệnh nực cười đó.

Lục Khinh Doanh cúi đầu:

- Đó là mệnh của hài nhi, không trách cha được.

- Khi Bành Lễ đem chuyện tên tiểu tử đó kể cho ta, ta ngay lập tức nghĩ tới chuyện gả cháu cho y, tiểu tử này trên không có trời dưới không có đất, làm việc tùy tâm tùy hứng, nhưng là đứa trọng tình nghĩa, chỉ có đứa như vậy mới không sợ số mệnh của cháu, mới có thể bảo vệ cháu cả đời. Khà khà, xem ra y cũng có ý với cháu, được, ta xem mệnh cách vang danh đất Thục của cháu có làm y chùn bước không?

....

Vân Tranh bị đánh một trận nữa, có trời mới biết tiên sinh làm sao, đối xử với người khác ôn hòa như gió xuân, chỉ với y là tiếp bằng gậy gộc. Vô lý, đi gặp tiên sinh hai lần mà đã ăn ba trận đòn, lần trước thì đã đành đi, lần này chẳng qua muốn sống hưởng thụ cũng bị ăn đòn, đánh đòn có sinh chí hướng được không?

Nằm úp sấp trên giường để Tịch Nhục lấy trứng gà lăn đi lăn lại trên lưng giảm sưng, lưng không biết trúng bao gậy, đau rát, thật ra tại y cơ, mới đầu bị chửi thôi, đến khi hỏi tiên sinh có thể giúp mình cầu thân không mới bị đánh tàn tệ, sắc mặt tiên sinh lạ lắm, hình như sợ gì đó.

Hầu Tử khốn kiếp còn chưa về, không biết lêu lổng ở đầu rồi.

Vân Nhị nghe Vân Đại kể nguyên cớ bị đòn, mắt sáng lên:

- Đệ phải đi xem, đại tẩu mà, không thể qua loa được, đệ phải giám định, lần sau gặp mặt dẫn đệ đi.

- Vấn đề là bây giờ ta ngay cả khuê danh người ta còn chưa biết.

- Thế mới cần đệ, đệ hỏi cho, đệ đáng yêu thế này, moi cho huynh một đống tin tức tình báo, đảm bảo chiến thắng mọi tình địch.

Vân Tranh nhìn cái mặt háo hắc của nó, trừng mắt lên:

- Không được bảo nàng bế.

- Đệ làm sao dám làm thế với đại tẩu, với lại đệ có Tịch Nhục rồi.

Nghe hai huynh đệ nói chuyện với nhau, Tịch Nhục mặt lạnh tanh chỉ là bất giác nặng tay hơn nhiều.

Thừa biết tâm tư của Tịch Nhục, nên mới cố ý nói trước mặt nàng, không thể cưới nàng vì thương hại được. Hầu Tử đã về, mặt rất kỳ quái, ấp a ấp úng.

- Có gì nói mau, chẳng lẽ nàng được hứa gả rồi?

Vân Tranh nóng ruột hỏi, sau Hoa Nương mới có một nữ tử triều Tống làm y có hứng thú, không muốn có chút tiếc nuối nào nữa:

- Không không, thiếu gia, nàng là trưởng nữ của Nhị lão gia Lục Tịch của Lục gia, năm nay sẽ tròn mười tám, hơn thiếu gia ba tuổi rưỡi, khuê danh là Khinh Doanh, vẫn còn đợi trong khuê phòng, chưa từng có ai cầu thân.

*****

Vân Tranh nhổm người dậy:

- Không thể nào, nàng dung mạo tuyệt sắc, trí tuệ không kém, gia thế số một số hai, không giống người có bệnh tật gì, sao không có ai cầu thân? Ngươi có nhầm người không?

- Thiếu gia, vị tiểu thư Lục gia này thanh danh ở Thành Đô rất lớn, làm sao tiểu nhân nhầm được.

Thấy thiếu gia nóng nảy, Hầu Tử vội nói:

- Long Hổ sơn có một vị đạo trưởng tên Trương Cát, là lục địa thần tiên, mười năm trước đi qua đất Thục, Lục nhị lão gia nhờ xem mệnh cho khuê nữ, không ngờ lão thần tiên phán Lục tiểu thư mệnh khắc phu trăm năm hiếm thấy, nếu chỉ là xung khắc thì phu quân số mệnh cứng một chút không sao, nhưng Lục tiểu thư lại có mệnh cửu dương thương quan độc nhất vô nhị mà trăm vạn người mới có, ai cưới về người đó chết, tuyệt đối không cách nào hóa giải được. Thiếu gia nên bỏ tâm tư này đi, nữ nhân đó tốt đến mấy cũng không thể cưới được, cả đất Thục đều biết nên không ai dám tới cầu thân.

Vân Tranh hồi lâu không nói, Vân Nhị cũng im lìm nửa ngày trời mới phát ra một câu:

- Đúng là tẩu tử rồi.

Thế là hai huynh đệ cười phá lên vô cùng khoan khoái.

- Đại ca, khi nào gặp vị đạo gia kia phải cảm tạ người ta, giữ lại cho huynh một lão bà tốt.

- Đệ biết một mà không biết mười, gặp tên đó ta sẽ đánh cho gãy hết răng.

Vân Tranh hầm hừ:

- Chuyện thế này Lục gia ắt phải sống chết giữ kín còn không được, làm gì có chuyện truyền ra khắp thế giới như thế? Nhất định là tên đạo sĩ lừa đảo kia cố ý, không cần biết mưu đồ gì, đại tẩu đệ hẳn phải khổ sở mười năm rồi, không đánh gãy răng hắn, làm sao rửa sạch ủy khuất cho đại tẩu đệ.

Vân Nhị nắm chặt tay:

- Đúng là đáng đánh.

Vân Tranh thư thái trở mình, lưng không đau nữa, tinh thần phấn chấn hẳn lên, té ra là thế, lão đạo sĩ Trương Cát kia ắt phải cực kỳ có tiếng, nếu không quân tử kính quỷ thần nhi viễn chi như tiên sinh làm sao mắc lừa được.

Chuyện lão bà vậy là yên tâm, không lo ai cướp được của mình nữa, tạm hoãn lại đã, gia thế nàng lớn như vậy, mọi chuyện đều phải tiến hành thận trọng, giờ cần đả thông các loại quan hệ ở Thành Đô, trước tiên là chọn ngày tốt bái phỏng Lỗ Thanh Nguyên, nhà quan hoạn chú trọng lễ nghi tập tục, không thể tùy tiện mà tới, thứ đền là lễ vật phải chú ý.

Lỗ Thanh Nguyên có ba đứa con, hai nam một nữ, đứa lớn nhất chín tuổi, khuê nữ bốn tuổi, vì cả nhà gặp nạn chết cả, cho nên ông ta cực kỳ yêu con, đây cũng là lẽ thường tình, thứ gì càng ít càng quý, con cái cũng không phải ngoại lệ.

Vậy tốt nhất là tặng quà cho ba đứa bé, một cái diều dơi, tuy xấu, nhưng thứ này từ xưa được coi là thú lành. Một diều chim ưng, vẽ thật hung ác, một cái diều bướm, đeo chuông nhỏ lên, thả lên trời một cái là có tiếng chuông êm tai.

Vân Tranh hồi nhỏ lấy tiền đâu mua đồ chơi, cái gì cũng tự làm hết, làm diều thì gần như đứa bé nào thời đó ở nông thôn cũng am hiểu, y càng sở trường.

Làm xong rồi sai Lão Liêu mang lễ vật với Lỗ gia trước, thông báo thời gian chủ nhân nhà mình tới bái phỏng, cho người ta thời gian dư dả, nếu người ta không tiện sẽ hẹn ngày khác, đây là giác ngộ cần có của phận dưới.

Lão Liêu đi buổi sáng, về buổi chiều, lúc đi mang theo mấy món quà đơn giản, lúc về kéo cả một xe đầy, Vân Tranh là vãn bối, nhận quà trưởng bối càng không kiêng kỵ gì.

Vân Nhị lục lọi lễ vật xem có gì mình thích không, Tịch Nhục ở bên cạnh đếm giúp, tuy nàng luôn đếm lẫn lộn nhưng lại vô cùng thích việc này, cho nên sổ sách Vân gia cứ be bét hết, Vân Đại chẳng thèm hỏi tới, thích là được.

Văn phong tứ bảo, mười mấy tấm thiếp, hai bức tranh rồi củi gạo dầu muối tương dấm một thứ một ít, mang ý chức Vân Tranh thăng quan tiến chức, là quà hình thức của trưởng bối, đơn giản mà thể hiện được tình cảm.

- Lỗ tiên sinh có thích món quà chúng ta tặng không?

Vân Tranh hỏi Lão Liêu:

- Không nhìn ra Lỗ tiên sinh có thích không, ngược lại công tử tiểu thư trong phủ rất thích.

Vân Tranh gật gù, vậy là xong một việc nữa, giờ đi thăm Tiếu Lâm, nói thực là y tôn trọng Tiếu Lâm nhưng không thích ông ta, Ngũ Câu hợp khẩu vị y hơn nhiều, nhưng tới đây lâu như vậy rồi, không tới thăm ông ta không phải, thôi thì đi một chuyến.

Thừa Yên quan rất lớn, như cung điện vậy, đi tu mà cướp đâu ra lắm tiền thế không biết, tìm đạo sĩ nghe ngóng Tiếu Lâm, chẳng ai biết, bố thí rất nhiều tiền hương hỏa mới có người nói, có một đạo sĩ lôi thôi ở trong vườn rau.

Vườn rau chỉ có hai gian nhà tranh, ngược lại rau mọc rất tốt, từng luống từng luống đều tăm tắp nhìn đến thích mắt, rau hẹ đã cắt qua một lượt, chỉ còn cao hơn tấc, rau cải thì mọc tới tấm lá thứ tư. Mùa này rau xanh đều tưới phân, nên Vân Tranh không đụng vào, đi men theo đường nhỏ tới trước căn nhà tranh tuềnh toàng, cửa mở toang, lão đại sĩ bê bối kia sáng bảnh mắt rồi vẫn ngủ, chắc ban đêm bận đi nhìn trộm Hoa Nương.

Một tấm đạo bào lôi thôi, ôm trong lòng thanh kiếm, tua kiếm đã đứt cả, Vân Tranh từng buộc vào tua kiếm một tấm ngọc bội, chắc là mang đi đổi rượu mà uống rồi, lòng lo thiên hạ thì đáng phục đấy, nhưng sống thế này khó mà chấp nhận.

- Đi đi, đổi chỗ khác ngủ, chỗ này ngay cái chăn đắp cũng chẳng có, dù sao ông cũng là loại đạo sĩ không tụng kinh, chẳng cần ở trong đạo quán, tới nhà ta mà ở. Quần áo của ông cũng nên giặt rồi, mà thôi, ta bảo Tịch Nhục làm cho ông đạo bào mới, giày lộ ngón thế kia.

Vân Tranh đứng dựa cửa nói:

Tiếu Lâm ngủ rất tỉnh biết có người từ lâu, nghe thấy giọng Vân Tranh chẳng thèm mở mắt ra, chỉ đưa tay.

Vân Tranh lắc đầu đưa cho ông ta bầu rượu buộc ở lưng, Tiểu Lâm chẳng đánh răng rửa mặt gì đã tu luôn ngụm dài, sảng khoái ngồi dậy nói:

- Đi, tới nhà ngươi ăn bánh bao, nhân thịt hết, không được phép cho dù chỉ là một cọng hành.

- Bánh bao thì hấp rồi, còn Tịch Nhục có cho hành vào không ta chẳng biết.

- Đi đi cho mau, ta phát hiện nãy giờ mắt ngươi cứ nhìn cái vườn rau, Thừa Yên quan tuy đối xử với ta không thể nói là tốt, nhưng cho ta chỗ trú thân. Thừa lúc lòng tham ngươi chưa thành phải đi, không thể vì ta mà rước họa cho Thừa Yên quan.

Vân Tranh hơi khó chịu:

- Ta chỉ nhìn có mấy cái, sao ông lại nghĩ ta nảy lòng tham chứ? Dù ta có muốn cũng mua bán đàng hoàng, không cướp không đoạt, ông cho ta là loại người gì?

- Là ác nhân, xem xem từ khi ngươi tới Thành Đô đã làm gì, lưu manh bị ngươi tống vào nhà lao, còn một tên sắp bị chặt đầu. Giờ ta nghe nói giờ kẻ trộm đi qua nhà ngươi cũng nhìn thẳng, sợ bị người ta hiểu lầm.

Đột nhiên nhớ tới lời Lưu huyện lệnh nói, Vân Tranh dò hỏi:

- Trước kia ông nói nếu ta đi sai đường sẽ lấy cái đầu trên cổ ta, lúc đó chúng ta còn chưa quen biết, giờ có thể coi là bằng hữu, chẳng may ta làm chuyện gì quá đáng, ông cũng không giết ta, đúng không?

- Bần đạo sẽ vì đại nghĩa diệt thân.

Ghét nhất mấy tên ngu xuẩn nói câu này, đạo bất đồng bất khả thuyết, tranh cãi với loại dở hơi cho mệt người, cưỡi ngựa về nhà, lúc qua đào viên thấy hoa đào đã rụng, gió thổi qua làm cánh hoa bay đầy trời, Vân Tranh vươn mình bắt một cánh, cho vào miệng nhai.

- Lão đạo, ông có tin vào số mệnh không?

- Tin, cho nên ta mới mặc vào đạo bào, ý là cúi đầu trước vận mệnh, hi vọng vận mệnh không trêu đùa ta quá thảm.

- Ta không tin, tuy ta trải qua chuyện quỷ dị tới mức không thể tưởng tượng, nhưng ta vẫn không tin. Ta dù có chết cũng không khẩn cầu tới thần phật.

Lão đạo gật gù:

- Ngũ Câu cũng không tin, ông ta chỉ tin vào nhân quả, một việc có khởi đầu thì ắt có kết quả. Cho nên ông ta mới làm rất nhiều thứ mở đầu, không theo một khuôn mẫu nào, là muốn xem xem sự việc diễn biến liệu có điểm chung không? Tìm được điểm chung này là đạo của cả đời ông ấy. Ngươi là một khởi đầu của ông ấy.

Té ra là như vậy, Vân Tranh không biết ông ta có thể tìm ra quy luật không, mối người trên thế giới này vừa có liên quan lại vừa là cá thể độc lập, trí tuệ càng cao thì tính độc lập càng lớn, cách hành xử cũng khác, ông ta sẽ phải tổng kết vô vàn biến để tìm ra mẫu số chung, đây xứng đáng là mục đích đời người, bất kể tìm ra hay không, đời người có mục tiêu để tiến tới luôn tốt, đáng phục.

Tiếu Lâm ngửa cổ hít hít:

- Ta ngửi thấy mùi bánh bao thịt rồi, còn nghe thấy Tịch Nhục bắc lồng hấp ra, đi mau lên, không bánh bao nguội mất.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<