Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 777

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 777: Nay đã khác xưa rồi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Trận chiến lớn đầu tiên của Tống Liêu ở tây bắc đã nổ ra, người Liêu bất ngờ có vấn đề ở chỉ huy chiến trường, quân Tống không bỏ lỡ thời cơ tiến lên giành lợi thế lớn, người Liêu với ưu thế về binh lực, sau khi tổn thất hai vạn quân đã trụ vững lại được, quân Tống cũng không liều lĩnh tiến lên, chỉ tranh thủ chiếm vị trí có lợi.

Va chạm nhỏ lẻ diễn ra khắp một dài Dã Hổ khẩu.

Lang Thản ở trên Bạch Đăng Sơn, Lý Đông Sở ở Hỏa Thiêu Sơn cùng với Thôi Đạt ở hướng Tây Kinh nhìn thấy một cột khói lớn bốc lên tới tận trời thì chầm chậm thu lại thế trận rút về núi. Trần Lâm ở hậu trận nhìn thấy cột khói thì thúc ngựa rời hậu quân đi lên, nhìn thấy Vân Tranh đang nấu cháo, vừa tới nơi chưa kịp nói gì thì Vân Tranh đuổi đi, nói rất không khách khí, chiến trận đang quyết liệt, một tên hoạn quan tới đây làm cái gì.

Trần Lâm không nổi giận, ông ta kích động hỏi: - Đại tướng quân, lão phu nghe nói Tiêu Đả Hổ chết rồi, là bị ba cục sắt kia giết chết, có phải như thế không?

- Tiêu Đả Hổ chưa chết, nhưng nhất định là bị thương rồi! Vân Tranh bỏ bát cháo húp dở xuống, giọng điệu không giống như đang trả lời Trần Lâm mà là nói với bản thân: - Nhất định là thế!

Trần Lâm nghe thấy lời khẳng định của Vân Tranh thì mừng rỡ vô cùng, không cần Tiêu Đả Hổ chết, chỉ cần hắn xước móng tay thôi cũng là chiến công lớn, có thể cách trận đả thương tướng địch, thần binh như vậy phải trông coi kỹ, vội vàng chạy đi.

Vân Tranh tiếp tục húp từng ngụm cháo nhỏ, ánh mắt lơ đễnh.

Tô Tuân ưu nhã dùng lau miệng: - Đoại soái, sao lại đặt hi vọng vào suy đoán như thế, không giống ngài chút nào.

- Bắc chinh bắt đầu từ mùa thu, tới giờ đã là nửa năm, hao tốn tiền lương vô số, vậy mà tới giờ chưa có chút thành tích nào truyền về, nhất định trong triều đã có người chất vấn tính cần thiết của cuộc chiến này, áp lực từ triều đình lên đám tướng quân bọn ta sẽ ngày một lớn.

- Đại soái có thể hạ Tây Kinh, Trần Lâm nhất định sẽ mang tiệp báo truyền khắp thế giới.

Vân Tranh kiên quyết lắc đầu: - Không được, Tây Kinh là cái bẫy chuột mà ta chuẩn bị năm năm, nếu như không dồn được con chuột vào đó thì có lỗi với tâm huyết bao năm của ta.

- Ta đã sai Thôi Đạt mượn cớ áp tải quân lương cho quân Liêu để thăm dò xem Tiêu Đả Hổ chết hay chưa, mong rằng hắn không chết. Lương thảo của quân Liêu không phải dựa hết vào lương thực trong thành, nếu như chúng ta có cách giết hết đám gia súc của quân Liêu thì chẳng cần đánh hoang nguyên sẽ giúp chúng ta giết bọn chúng.

Tô Tuân băn khoăn: - Đại soái, không nên đặt nhiều hi vọng vào Thôi Đạt.

Vân Tranh biết Tô Tuân nhắc tới chuyện đất Thục, cầm bát cháo lên húp cạn: - Ông sai rồi, Thôi Đạt là người đáng tín nhiệm hơn nữa mới đúng.

Ngươi khác muốn lập công dựng nghiệp cần thiên thời địa lợi nhân hòa đầy đủ mới có khả năng.

Còn người như Thôi Đạt muốn làm việc lớn chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là đủ.

Đứng ở tầm cao khác nhau cơ hội làm chuyện lớn cũng khác nhau, giống như địa vị tới Vân Tranh, bất kể y làm chuyện gì cũng là chuyện lớn.

Ví như nói khi Vân Tranh ở Tần Châu, vì quân lương toàn là đậu, tránh quân tốt suốt ngày đánh rắm y vắt óc làm ra đủ loại đậu hũ, trong đó có cả đậu hũ khô, đây chính là chuyện lớn. Đậu hũ khô thực ra xuất hiện từ thời Đường, nhưng tới tay Vân Tranh nó mới biến thành đủ các loại cách chế biến khác nhau, nay đậu hũ khô ở Tần Châu đã thịnh hành cả nước, khiến cho nó xuất hiện cả trên bàn ăn của hoàng cung, được gọi với cái tên mỹ miều là hoàng kim can.

Vốn thứ này tên gọi là tướng quân can, là do người Tần Châu đặt cho để kỷ niệm công lao của Vân Tranh, tri phủ Tần Châu còn chuyên môn mang một trăm hũ đậu hũ khô tới Vân gia, xin tướng quân đại nhân nếm thử, nhìn cái thứ mặn chát đó thôi Vân Tranh đã thấy đau gan, liền đặt lại tên cho nó, tránh sau này có kẻ mượn đó chửi mình, thế là nó có tên chính thức là hòng kim can.

Vì giúp bách tính Tần Châu bán đậu hũ khô, Vân Tranh đem tặng khắp kinh thành, Tô Thức nhận được đậu hũ khô còn làm một bài thơ ca ngợi, đem thanh danh của món ăn nho nhỏ này đẩy cao tới mức không ai không biết.

Đông Kinh đã nhập đông, dù lá cây đã rụng không ít nhưng hai từ tiêu điều chưa bao giờ thuộc về tòa thành này, bất kể là thuyền qua lại trên Biện hà hay là tiểu thương bôn ba giữa đường, đám đông huyên náo và những chốn ăn chơi trong thành đều đem lại hơi hơi ấm mù xuân cho nó.

Bên Dược Mã kiều có một nơi bán đấu giá, ba chữ "hoàng kim can" do chính tay Vân Tranh viết được thương hộ Tần Châu khắc lên biển, treo ở chỗ bắt mắt nhất. Nội dung đấu giá hôm nay chính là hoàng kim can nức tiếng khắp nơi, ba mươi vạn cân hoàng kim can sẽ quyết định thuộc về nhà ai trong ngày hôm nay.

Lão Liêu què chân vừa mới tập tễnh rời xe ngựa là lập tức có một thương cổ mời lên kiệu ấm, bốn phó nhân áo xanh khiêng kiệu đi qua trùng trùng viện lạc, cuối cùng dừng lại ở hoa sảnh sắc xuân dư dật.

Lúc này trong hoa sảnh đã chật kín khách thương tới từ tứ hải, thậm chí còn có mấy khách thương Cao Ly đội mũ cao, buộc dây dưới cằm.

Lão Liêu chắp tay một vòng, hết sức thản nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên, đại quản gia Vân phủ ở trong nhà không đáng tiền lắm, ít nhất bị Lục Khinh Doanh sai bảo như lừa, nhưng ở nơi này, ông ngồi ở vị trí cao nhất không ai dám dị nghị.

Thấy mọi người có mặt đông đủ, người phát ngôn của Thương hành Tần Châu là Ngưu Thiên Thu đứng dậy cười chắp tay với khách khứa: - Nhờ ân điển trời cao, hồng phúc của bệ hạ, Tần Châu năm nay rốt cuộc cũng được mùa, hai bờ Vị hà càng bội thu, bởi thế mà hoàng kim can làm ra cũng nhiều hơn mọi năm ba thành.

- Sau khi cung ứng cho nhu cầu đại nội, hoàn thành đơn đặt hàng năm ngoái, còn dư ba mươi vạn cân, lão phu được các vị đồng hành Tần Châu ủy thác, mang tới kinh thành bán, mong mọi người nể tình cùng mạch thương cổ chiếu cố nhiều hơn.

Đây không phải chỗ quan trường, không cần quy củ nhiều, Lão Ngưu vừa dứt lời Triệu Thục Nhân của nha hành đặt cốc trà trong tay xuống, giọng kẻ cả: - Mỗi năm hàng hóa nhập kinh nhiều như lông trâu, mặc dù hoàng kim can cũng là vụ làm ăn tốt đấy, nhưng so với lôi trà Tương Tây, gạo bích ngọc Nhuận Châu, rốt cuộc vẫn có điều không bằng. Thêm vào nay muối Thanh Đường cũng theo cửa quân đội tiến vào kinh sư, sở đấu giá lớn chừng này, sức mua thương cổ cũng giới hạn, nếu tràn hết vào thì làm ăn gì nữa.

Lão Liêu hơi nhíu mày nhưng không nói gì vội, xem ra Vân gia hôm nay phải gánh lấy khoản này rồi, nha hành Đông Kinh dứt khoát không thể trả lời qua loa với Ngưu Thiên Thu như thế.

Quả nhiên Triệu Thục Nhân thở dài nói với Lão Liêu: - Lão viện công nếu đã tới rồi, nha hành tất nhiên không thể để các vị đồng hành ở Tần Châu đi một chuyến uổng công được, nhưng nếu không có âm dương văn thư của ngũ thành binh mã ti, đám lão phu không dám mở cánh cửa này cho Tần Châu.

Vốn chỉ cần nha hành viết phiếu thuế, ngũ thành binh mã ti sẽ đóng dấu lên văn thư hai mặt cho thương cổ, mọi người gọi đó là âm dương văn thư, có hai thứ đó mới được tổ chức buôn bán ở Đông Kinh.

Nhà khác thì không có vấn đề nhưng từ khi Vân Tranh đá Hầu Chi Thản một phát, Hầu gia hận Vân gia thấu xương, chỉ cần là chuyện làm ăn dính dáng tới Vân gia một chút xíu thôi là chúng đả kích ác liệt.

Tới nay Hầu Chi Thản ngã gãy sáu cái xương vẫn nằm bẹp giường, hắn từng thề độc, không đội trời chung với Vân gia.

*****

Lão Liêu thầm nhủ quả nhiên như thế, tuy trong lòng tức giận, bề ngoài vẫn ung dung cười nhẹ: - Ngũ thành binh mã ti là cái thá gì? Hầu Chi Thản còn bị lão gia nhà đánh cho tàn phế, Bàng tướng giao chức quyền của hắn cho thái tử thân quân trưởng sử Triệu Duyên Niên, chỉ cần Lão Triệu không làm khó ở chuyện này, âm dương thư à? Chuyện nhỏ mà thôi, Vân gia ta đã phái gia nô tới ngũ thành binh mã ti lấy văn thư, đoán chừng đến nhanh lắm, không ảnh hưởng tới mở chợ buôn bán buổi sáng.

- Lão gia nhà ta thường nói vùng Tần Châu nghèo khó, bách tính nhiều tai nạn, mấy năm qua không có binh tai nữa, chỉ cần bọn họ chịu khó phấn đấu, Vân gia sẽ toàn lực tương trợ.

Ngưu Thiên Thu đứng lên thi lễ: - Hầu gia năm xưa trú binh ở Tần Châu, không tơ hào của dân, lại càng đánh một trận định càn khôn giúp bách tính trừ họa binh tai, vì sinh kế bách tính đương địa mà làm ra hoàng kim can, bách tính Tần Châu không ai không cảm kích.

- Ba mươi vạn cân hoàng kim can lần này liên quan tới cuộc sống bách tính đương địa, chẳng phải là chuyện làm ăn riêng của Ngưu mỗ, mong các vị cao hiền nâng đỡ, dù tại hạ hay bách tính Tần Châu đều cảm kích bất tận.

Đám đông xung quanh không lên tiếng, tuy Vân gia đã tỏ thái độ rõ ràng, nhưng bọn họ vẫn nhìn Triệu Thục Nhân.

Triệu Thục Nhân đặt cốc trà xuống, thở dài: - Quy củ là thế đấy, chỉ cần Ngưu huynh đưa ra âm dương văn thư, Triệu mỗ sẽ tổ chức cuộc mua bán long trọng nhất, quầy hàng trải khắp nam bắc đông tây thành cũng được.

Lão Tiêu cười: - Lời này thật chứ?

Triệu Thục Nhân nghiêm túc nói: - Thật như vàng mười.

Lão Liêu quay đầu nhìn tiểu tư: - Ngươi đi thúc giục Lão Bành một chút, sao giờ này vẫn còn chưa tới.

Tiểu tư vâng lời chạy đi, không bao lâu sau theo Bành Cửu quay về hoa sảnh.

Bành Bửu cười dài ném âm dương văn thư lên bàn: - Lão Ngưu, vận khí khá ngươi đấy, lão tử tới Ngũ thành binh mã ti thì người ta đang làm việc, nên đóng dấu một cái là tới ngay, không làm lỡ việc chứ?

Ngưu Thiên Thu rối rít tạ ơn: - Làm phiền tướng quân, làm phiền tướng quân rồi, Ngưu mỗ ắt trọng tạ.

Bành Cửu phất tay: - Khỏi cần, nếu là Thương hành đất Thục thì lão tử thế nào cũng phải xà xẻo một phen, còn bách tính Tần Châu các ngươi áo không đủ che thân, cơm không đủ no bụng, khó khăn lắm mới có chút hàng tốt đem bán, lão tử tích đức là hơn.

Ngưu Thiên Thu rơm rớm nước mắt, ôm âm dương văn thư tới trước mặt Triệu Thục Nhân: - Nha trưởng, thương hành Tần Châu đã đầy đủ văn thư, mời ngài kiểm tra.

Chữ viết trên văn thư xiêu xiêu vẹo vẹo, con dấu bên trên lại rất rõ ràng, Triệu Thục Nhân cứ có cảm giác không đúng lắm, sợ Vân gia làm giả, lấy ngón tay sờ con dấu, tức thì thất kinh, nhảy dựng lên: - Đây... Đây là máu...

Bành Cửu cười như không có gì: - Cái tên Hầu Viện nửa nam nửa nữ đó không tìm ra mực, thế là tự làm chảy máu mũi thay thế, có gì không ổn à?

- Thế này là cưỡng...

- Mở to mắt của ngươi mà xem, không chỉ có con dấu của Hầu Viện, còn có ấn tín của Triệu Duyên Niên. Tên khốn Hầu Viện nói Thương hành Tần Châu là đám người mờ mắt vì tiền, không được phép bán hàng ở Đông Kinh, làm hư bách tính, không đóng dấu, Lão Triệu hạ lệnh cũng không nghe, còn nói không có mực.

- Thế là bị Lão Triệu cho một đấm giữa mặt liền có mực đóng dấu, họ Triệu kia, phải chăng cũng không có mực? Lão tử lúc đó định đánh người thì bị ngươi ta tranh trước, đang bực mình đây.

Triệu Thục Nhân cũng là hoàng thân, nhưng mà huyết mạch rất xa rồi, không được kế thừa tước vị, cho nên mới quản lý cái nghề lợi nhuận cao nhưng thân phận thấp kém này, coi như là một loại chiếu cố của hoàng gia.

Vân đại tướng quân trước khi xuất chinh thiếu chút nữa giết chết Hầu Chi Thản, nhưng từ hoàng đế tới trung xu và lưỡng đài ngự sử đều không nói tới, như không hề có chuyện gì.

Nay lại thêm Triệu Duyên Niên, vị tướng lĩnh bản tộc được hoàng gia tín nhiều công khai đánh nhi tử của Hầu Chi Thản, chứng tỏ chẳng ai coi trọng Hầu Chi Thản, Hầu gia suy bại đã là chuyện ngay trước mắt.

Triệu Thục Nhân nghĩ thông một cái liền chắp tay: - Lão phu làm ngay, Ngưu huynh chuẩn bị tốt hàng hóa, không được tốt xấu lẫn lộn, không được bớt xén, không được..

Đấu giá diễn ra thuận lợi, Lão Liêu cũng lên xe ngựa chuẩn bị trở về, nhìn quang cảnh huyên náo bên trong mà lòng chua xót, Vân gia đã sa sút tới mức cần mượn sức người khác mới lấy được một tờ văn thư thường ngày không thèm ngó một cái.

Lão gia, Đông Kinh thực sự không phải chỗ nhà ta nên ở lại nữa.

Hôm nay ông ta vẫn có thể ngồi ở vị trí trên cùng, nhưng tiếng nói đã không còn như xưa, khi Vân gia mới tới Đông Kinh có thể vòng qua loại nha nhân như Triệu Thục Nhân, trực tiếp bán hàng ở kinh thành, nay loại tiện nhân đó cũng dám xưng tại hạ trước mặt mình rồi.

...

Lục Khinh Doanh ngồi trong thư phòng của Vân Tranh vùi đầu xử lý sổ sách, xung quanh sáu đại nha hoàn, mỗi người cầm một cuốn sổ, chỉ cần nàng đọc con số nào là có đại nha hoàn viết lại, trông có vẻ đã làm rất lâu rồi. Vân Lạc Lạc buồn chán ngồi trên ghế đu, đệ đệ Vân Đình dùng đầu húc vào lưng tỷ tỷ đẩy xích đu, đưa tỷ tỷ lên thật cao, sau đó chạy ra xa cười ngốc nghếch nhìn tỷ tỷ đung đưa.

Đợi mãi tỷ tỷ mới rời xích đu, Vân Đình vội lên lên, hô: - Tới đệ, tới đệ.

Lạc Lạc chỉ đẩy qua loa một cái rồi đi vào phòng gọi: - Mẹ.

Lục Khinh Doanh đặt bút xuống, day huyệt thái dương: - Con không chơi với đệ đệ, tới đây làm gì?

Lạc Lạc quấn lấy, nũng nịu nói: - Mẹ, ngày kia là tịch bát rồi, trong Tướng quốc tự bố thí cháo tịch bát, nghe nói ăn cháo tịch bát sẽ tăng phúc thêm thọ, cha không có nhà, nữ nhi muốn đi xin cho mẹ một bát.

Lục Khinh Doanh cười: - Người ta bố thí cháo cho những người nghèo không có cái ăn cái mặc, nhà ta đâu đã tới mức đó.

Lạc Lạc thấy mẹ có vẻ không đồng ý thì cuống lên: - Không phải như thế đâu mẹ, Phật đà vốn xuất thân nhi tử Phạn vương, nhưng thấy chúng sinh bị sinh lão bệnh tử dày vò, lại bất mãn với sự thống trị của thần quyền Bà La Môn, bỏ vương vị, xuất gia tu đạo.

- Sáu năm khổ tu, ngày mùng tám tháng chạp ngộ đạo dưới cây bồ đề thành phật, trong quá trình khổ tu ông ấy chỉ ăn cháo gạo kê, từ đó mọi người nấu cháo kỷ niệm ngày này. Hà ma ma kể tịch bát là ngày lễ trọng đại của Phật giáo, ăn cháo được Phật tổ phù hộ, còn gọi đó là "cháo Phật", bất kể bần hàn hay phú quý đều coi xin được cháo tịch bát là vinh dự.

- Mẹ cho con đi xin cháo được không, hôm đó náo nhiệt lắm.

Lục Khinh Doanh xoa đầu khuê nữ: - Nhà khác đi được, nhà ta thì không, Lương thúc thúc năm xưa nam chinh Đại Lý giết rất nhiều hòa thượng, cha con vì bảo vệ Lương thúc thúc mà đắc tội hết với hòa thượng thiên hạ, người nhà ta tới không được họ tiếp đãi.

- Tướng Quốc tự đã lấy kim sí bằng của nhà ta rồi mà còn nhỏ nhen như vậy à?

- Nói linh tinh! Lục Khinh Doanh yêu thương gõ trán khuê nữ: - Đó là do bệ hạ ban thưởng, không phải của nhà ta, nên ân tình không thuộc về nhà ta. Hừ, năm đó nếu không phải con nhảy lên bàn làm kim sí bằng rơi xuống đất bị hỏng thì mẹ cần gì phải đúc nhiều như thế.

- Nghe lời, ra ngoài chơi đi, cha không có nhà, chúng ta phải cẩn thận.

Lạc Lạc dậm chân: - Không đâu, cha con là tướng quân lợi hại nhất thiên hạ, con là hổ nữ, vì sao phải ru rú trong nhà.

Lục Khinh Doanh phì cười: - Hổ nữ, câu này cũng đúng, cha con gan lớn chùm trời, con thân là nữ nhi, thực sự cần lớn gan một chút.

Lạc Lạc tức thì mặt tươi hơn hớn: - Mẹ đồng ý cho con đi rồi?

- Nếu đã là hổ nữ thì dùng bản lĩnh của hổ nữ mà đi, chỉ cần con đánh thắng được Nhị nương của con, mẹ cho con thoải mái ra ngoài.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<