Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 065

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 065: Vân Tranh trên thảo nguyên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Đội ngựa thồ đi qua Nguyên Sơn một cách bình yên, hoàn toàn không phải dựa vào may mắn, chuyến hàng này quá quan trọng, Lại Bát đã phái người đi trước cảnh giới, báo hiệu đường đi an toàn cho bọn họ. Tất nhiên Vân Tranh không đem an toàn của mình phó thác cho đám Lại Bát, Tiếu Lâm hay dù là ông trời, chỉ có một nơi y tin tưởng tuyệt đối, là Đậu Sa trại.

Lão tộc trưởng biết Vân Tranh thực hiện chuyến hành trì nguy hiểm, muốn những thợ săn giỏi nhất trong trại đi theo Vân Tranh, nhưng y từ chối vì không muốn người Thổ Phồn cảnh giác, nên chỉ xin ông phải huynh đệ Thương Báo dò đường cho họ, chuyện này tới cả Hàm Ngưu và Hầu Tử đều không biết.

Đoàn người ngựa rời khỏi núi, bước lên con đường xanh biếc.

Hoàn cảnh thay đổi quá nhanh, chớp mắt một cái bước ra khỏi núi hơi nóng tiêu tan sạch, thay vào đó là từng cơn gió lành lạnh khiến người ta rùng mình, rừng hai bên đường từ cây lá rộng thành cây lá kim chịu lạnh tốt, không còn thấy cây leo chằng chịt, một ngọn núi đã phân chia nam bắc thành hai thế giới khác biệt.

Sự kỳ diệu của thiên nhiên làm Vân Tranh cảm thán không thôi.

Lại Bát từ đầu cuộc hành trình lầm lì ít nói trở nên hoạt bát, lại còn ngắt lá mỏng làm kèn lá, âm thanh rất lạ, lúc thì như vịt kêu, lúc thì như sơn ca véo vón, thổi kèn lá chán, hắn lấy cái sừng trâu ra thổi ù ù.

Chẳng mấy chốc thảo nguyên cũng có tiếng tù và truyền lại, Lại Bát đắc ý nói: - Thiếu gia, người Hùng Ưng bộ tới đón chúng ta đấy, ha ha ha, lần này hàng hóa của chúng ta nhiều tới đủ tổ chức một cái thôn cát, à, ha ha ha, chính là chợ phiên, thế nào cũng gặp được rất nhiều thiếu nữ Thổ Phồn.

Câu này không chỉ làm đám đại hán, mà ngay cả Hầu Tử và Hàm Ngưu cũng sáng mắt, cũng phải thôi, mong gì tên thiếu niên lớn lên trong ổ trộm cướp thuần khiết được, giống như mong sói không ăn thịt vậy.

Vân Tranh dội nước lạnh ngay: - Hầu Tử, Hàm Ngưu tối nay các ngươi ngủ trong lều của mình, không cho phép tới nhà người Thổ Phồn. Mới mười ba mười bốn tuổi đầu, quan hệ nam nữ sớm chỉ hại cho cơ thể, chả báu bở gì, chưa nói còn chấy rận ký sinh trùng nữa, ở trại trước kia còn mất vệ sinh như thế, nói gì tới nơi này.

Còn chưa kịp tranh luận thêm về chủ đề này thì trên thảo nguyên đã có những chấm nhỏ màu đen tiếp cận cửa núi, đền gần mới phát hiện ra một người trong số họ lưng cắm cờ đen, trông có vẻ là người của chính quyền, không nói gì cả nhìn bọn họ một lượt, vẫy tay ra hiệu Lại Bát đi theo, những mục dân khác đều thành thật đi theo sau kỵ sĩ đó, dù ngựa trống bên cạnh họ mang theo hàng hóa cũng không hề có ý trao đổi.

Vân Tranh cuối cùng cũng có cơ hội lại được cưỡi ngựa, y thèm lâu rồi, chiến mã nơi này mới thực sự gọi là chiến mã, chứ không phải thứ ngựa lùn như con lừa, ngồi lên hai chân còn chạm đất giống Lưu huyện thùa, loại ngựa đó có đánh chết Vân Tranh cũng không cưỡi, mất hết thể diện, cưỡi lừa còn có phong cách hơn.

Đất Hán không có ngựa tốt, nguyên nhân vì người Hán thích ngựa thuần tính nên thiến từ sớm, ngay cả Xích Thổ lừng danh lịch sử cũng là con ngựa thiến, càng là ngựa tốt càng bị thiến nhanh, chỉ có loại ngựa như của Lưu huyện thừa không ai thèm thiến. Cho nên phẩm chất ngựa ngàn năm qua càng ngày càng thoái hóa, cuối cùng rặt một đám ngựa không khác gì lừa.

Là người con của vùng tây bắc, cưỡi ngựa chẳng lạ gì với Vân Tranh, nhẹ nhàng dẫm bàn đạp xoay người lên ngựa, nếu không phải giờ mới mười mấy tuổi thì oanh hùng phải biết. Hai tên ngốc Hầu Tử và Hàm Ngưu sai động tác, sai chân, lên ngựa rồi liền thành mặt hướng về phía mông ngựa, làm người Thổ Phồn cười thiếu chút nữa rụng răng, bọn họ chưa bao giờ thấy ai ngốc như vậy.

- Phổ lăng ha ha ha.

Người Thổ Phồn hô lớn, nhìn nhau lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, có người ngã cả xuống ngựa.

Lại Bát không giải thích phổ lăng nghĩa là gì, ai bị người ta gọi là thằng đần cũng chẳng vui nổi, bảo hai huynh đệ đi tới giúp chúng ngồi đúng trở lại. Có người Thổ Phồn gia nhập tốc độ của bọn họ nhanh hơn người, người Thổ Phồn trời sinh là chủ nhân của gia súc, nhanh chóng dùng sáo miệng điều khiển cả đội ngựa của họ tiến lên.

Vân Tranh kìm lòng lắm mới không thúc ngựa phóng cho thỏa thích, thảo nguyên lạ lắm, khiến người tới đó ai ai cũng bừng bừng một sự phấn khích.

Tới Thiên Hồ mà Lại Bát kể, Vân Tranh mới phát hiện người Thổ Phồn giao dịch hàng hóa vô cùng chân thành, bên hồ nước sóng nước dập dờn, từng cái lều xám đã dựng lên san sát, nếu không phải ngày lễ, họ ít khi tụ tập với nhau thế này, còn chuyên môn dùng hàng rào gỗ ngăn cách ra một khoảng trống lớn, có cả võ sĩ Thổ Phồn canh gác, đãi ngộ như vậy với thương nhân mà nói là cực cao rồi.

- Lại Bát huynh đệ, ngươi tới đúng hẹn, ngươi là thương nhân giữ chữ tín. Một hán tử Thổ Phồn cao lớn giang rộng tay chào đón:

- Lại Bát này nói là giữ lời, Nạp Tây huynh đệ, ta rất nhớ ngươi. Lại Bát từ thì nhảy xuống ngựa, thân thiết ôm chầm lấy hán tử kia:

Khi Lại Bát đem Vân gia làm thiếu chủ nhân giới thiệu với huynh đệ Nạp Tây của hắn, lập tức Vân Tranh được hưởng thụ cái ôm đầy nồng nhiệt của người Thổ Phồn, khiến y suýt chết, không phải vì đại hán Thổ Phồn ôm quá chặt, mà cái mùi kinh khủng trên người bọn họ.

Nạp Tây ôm xong nói liến thắng vài câu, vỗ vai Vân Tranh, vỗ vai Lại Bát rồi vội vàng nhảy lên lưng ngựa đi báo tin với đầu nhân.

Vân Tranh lập tức lén lút bôi vào mũi mình một ít tô hợp hương, mùi thơm thanh mát của nó tỏa ra làm đầu óc vừa bị mùi trên người Nạp Tây làm mê muội trở nên tỉnh táo.

Người Thổ Phồn có một điểm thần kỳ là mục dân tầng chót vô cùng chất phác, thậm chí có thể nói là chưa được khai hóa, nhưng giai tầng tinh anh xã hội thì lại thông minh tới phát sợ, đời sau y đi du lịch từng được gặp hoạt phật chuyển thế, dù là hoạt phật trẻ nhất, chỉ mười mấy tuổi nhưng kiến thức uyên thâm khiến Vân Tranh thán phục không thôi.

Đầu nhân khi thấy Lại Bát thì tỏ ra hiền hòa thân thiện, nhưng gặp Vân Tranh thì phô trương mười phần, hai hàng võ sĩ hùng tráng xếp thành tường người dài dằng dặc, đao đeo bên hông như còn cố ý lộ ra một đoạn sáng loáng, tua đao bay lất phất cực kỳ khiếp sợ. Đao thì đáng sợ rồi, nhưng thứ làm Vân Tranh chết khiếp là mùi cừu, đông người, mùi cừu khắp nơi, muốn kiếm chỗ đầu gió để tránh cũng không có cửa.

Phải thêm nhiều tô hợp hương, Vân Tranh thừa nhận, đòn dằn mặt này của đầu nhân quá lợi hại, y bái phục rồi.

Khi đi vào lều lớn của đầu nhân, tình hình càng thêm tồi tệ, bảy tám nữ nhân mặc y phục hoa lệ đang ríu ra ríu rít nói gì đó, đàn hương lượn lờ từ lò bay ra, cùng với bơ đang sôi trên bếp lửa, cùng tấm thảm đánh dầu bóng đều lặng lẽ truyền đạt mức độ giàu có của chủ nhân.

Mã não phối hợp với bạc trắng thành trang sức tôn quý nhất của người Thổ Phồn, võ sĩ khảm chúng lên vũ khí, còn nữ nhân đeo khắp người.

Hầu Tử và Hàm Ngư mỗi người ôm một hộp sơn đỏ, bên trên phủ lụa trắng, không có gì đáng nói, bên trong chỉ là trà thôi, nhưng thứ này vận chuyển lên thảo nguyên không phải dễ.

- Đầu nhân tôn quý, chúc ngài vĩnh viễn được thần linh phù hộ, đây là món quà ta tặng ngài, biểu trưng cho tình hữu nghị thuần khiết.

Đầu nhân sờ tấm lụa trắng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào người ngồi ở trong góc, nói vài câu rất nhanh.

- Chủ nhân, vị Hán khách này biểu lộ kính trong vô biên với ngài, tấm lụa trắng hàm ý là dải băng của tiên nữ, chúc ngài luôn được thần linh phù hộ. Người ngồi trong góc vội đáp:

Mặc dù hắn nói tiếng Thổ Phồn nhưng Vân Tranh vẫn ngay lập tức phát hiện ra hắn là người Hán, chắp tay hỏi: - Không biết trước kia tiên sinh học ở đâu, ở nơi xa xôi thế này gặp được một vị hồng nho, vãn sinh vui mừng không thôi.

*****

Đáp lại sự nhiệt tình của Vân Tranh là thái độ khinh bỉ của người kia: - Ồ, một tên thương cổ mà cũng đọc sách à, thật là kỳ lạ, văn chương Đại Tống giờ mất giá thế sao, lão phu Hoàng Hựu Đình, tự Thiện Mỹ, giờ là tiểu lại chấp bút cho Quỳnh Hậu Độ đại vương, còn chuyện xưa không nói nữa cũng được. Ngươi từ đất Hán vượt đường xá gian khổ tới đây là vì lợi nhuận, tùy ngươi, nhưng không được tham lam vô độ, người dân thuần phác, nhưng cương đao sắc bén, đừng tự làm hại mình.

- Tất nhiên ạ, tiền nào của nấy là cổ huấn của thương nhân, tiên sinh hẳn cũng nghe tới hiệu buôn Vân thị, đã bao giờ có chuyện lấy thứ tàn phế phẩm giả mạo đồ tốt chưa?

- Lão phu đã thấy hàng hóa của các ngươi, cũng tạm, tới đất Hán giao dịch cũng chỉ tới thế mà thôi, mặc dù giá giá cả chênh lệch, nhưng nghĩ tới các ngươi vận chuyển không dễ dàng, xem như là hợp lý, giữ được phẩm tính.

Hoàng Hựu Đình vừa nói vừa trong góc đi ra, đó là nam tử trung niên dong dỏng cao, da mặt hơi vàng vọt, mặc bộ trường sơm cũ kỹ, Vân Tranh tức thì nghe thấy Hàm Hưu và Cẩu Tử ở sau lưng bất ngờ kêu lên: - Hoàng tiên..

- Vô lễ, ở đây có chỗ cho hạ nhân các ngươi lên tiếng à? Vân Tranh trở tay bợp đầu Hầu Tử một cái, chớp mắt đã hiểu được người này là ai, té ra là Hoàng tiên sinh, quân sư của Hắc Hổ, sau khi Hắc Hổ chết, ông ta biết trước nguy cơ đã nhanh chân chạy trốn khỏi Nguyên Sơn, không ngờ chạy tới đất người Thổ Phồn, lúc này vạch trần ông ta chỉ hại chứ không lợi gì, trong đầu cũng lập tức suy tính làm sao lợi dụng người này:

Hoàng Hựu Đình khựng lại một chút, nhận ra hai thằng tiểu tử hay tới nghe ông ta kể chuyện trên Nguyên Sơn, mặt hiện vẻ xấu hổ, rất nhanh quay lại bộ dạng cao hơn người một bậc.

- Hoàng tiên sinh, mời giải thích hộ vãn sinh, xong việc có quà mọn hiến tặng. Cầm lấy cái hộp sơn son trong tay Hàm Ngưu, đặt trước mặt đầu nhân, Vân Tranh chắp tay nói: - Là lúc đất Hán và Thổ Phồn có giao dịch trà tới nay, thương nhân có thể nói là vì trà mà nếm mọi đau khổ, trọng lượng nhẹ, dễ hỏng, đường xa, không biết bao nhiêu người vì chút lá trà này mà thành cô hồn dã quỷ.

- Mầy lần trước Vân Tranh cho người giao dịch với quý bộ, ba thớt ngựa thồ chở trà, nhưng đổi được số hàng hóa không bằng một ngựa chở muối. Nói ra thật hổ thẹn, vì chuyện này mà vãn sinh bị gia trưởng trách mắng, nhưng người Thổ Phồn không thiếu được trà, nếu trong số hàng hóa của thương đội không có trà, liệu có còn là thương đội có lợi với Thổ Phồn sao?

- Cho nên vãn sinh tận lực chế ra trà này, đó là đem lá trà ép lại thành hình bánh, kết quả đáng mừng, cùng trọng lượng, chẳng những mang theo được nhiều, lá trà còn có phong vị đặc biệt, nước trà đỏ hồng, uống vào có thể điều dưỡng dạ dày, mời đầu nhân thưởng thức.

Vân Tranh cầm một bánh trà lên, dùng hai tay đưa cho Hoàng Hựu Đình, lúc hai tay giao nhau, một ném bạc lặng lẽ rơi vào ống tay áo ông ta.

Hoàng Hựu Đình quả nhiên là mang bản tính người Hán, ống tay áo thêm một món nặng trĩu, vậy mà mặt hờ hững như không, cung kính đưa trà cho đầu nhân, đồng thời phiên dịch lời Vân Tranh sang tiếng Thổ Phồn.

Vân Tranh phẩy tay bảo Hàm Ngư lấy trong gùi trúc đeo trên lức một cái lò nhỏ đã đốt sẵn, cho thêm ít than, vài khúc gỗ thông, đặt cái lò lên thảm lông của người ta. Lại lấy một bộ dụng cụ pha trà ra, người Tống thích chén trà to như bát khi uống cầm hai tay, Vân Tranh lại thích chén sứ trắng nhỏ mong manh, bên ngoài vẽ hình thông với hoa lan, vừa trang nhã lại cao quý, nhìn một cái thấy ngay hàng cao cấp.

- Mời tiên sinh thưởng thức trà. Vân Tranh ngồi quỳ xuống thảm, đưa tay mời Hoàng Hựu Đình:

Đáng thương cho Hoàng Hựu Đình nửa đời người khốn khó gập ghềnh, nào được ai mời trang trọng như vậy, cố nén kích động thì thầm với đầu nhân một hồi, đầu nhân phất tay đuổi hết đám nữ nhân lắm lời kia đi.

Hầu Tử và Hàm Ngưu mắt len lén nhìn Hoàng tiên sinh, tay liên hồi đem các loại quả khô, mứt và bánh ngọt đặt lên bàn, đều là thứ tinh xảo, nhỏ bằng đầu ngón cái, vừa một miếng, không cần cắn.

Dùng thứ trà đạo nửa mùa của mình lừa được hai tên nhà quê làm Vân Tranh rất có cảm giác thành tựu, thật ra lúc này không quan trọng là làm gì, mà phải làm sao cho ra dáng ra vẻ một chút, mặt lạnh tanh đốt lò, mặt lạnh tanh rót nước, mặt lạnh tanh lấy trà rửa chén, vẻ mặt chuyên tâm như thể trên đời chỉ còn mình với trà, cuối cùng dùng thái độ trang trọng lễ độ nhất mời khách thưởng thức.

Dưới khí thế như vậy, lúc này cho đối phương uống nước rửa chân đi chẳng nữa thì cũng phải khen ngon thôi. Cái gì, ngươi nói nước rửa chân không ngon à? Vậy ngươi là đồ nhà quê không biết thưởng thức.

Hoàng Hựu Đình rất trịnh trọng ngồi xuống, điệu nghệ dùng hai ngón tay cầm chén trà, tao nhã hơn Vân Tranh vạn lần, mắt khép hờ thưởng thức. Đầu nhân cẩn thận cầm cái chén nhỏ xíu trong tay, như sợ lỡ tay một cái không bóp vỡ thì cũng làm nó rơi mất, uống một ngụm nhỏ, không nhỏ thì sao, làm gì có nhiều mà uống.

Vân Tranh thở phào, tốt rồi, cái gì không dám nói chứ uống vào không bị tiêu chảy là thành công, trà chỉ có một ấm nhỏ, cho thêm lần nước nữa là hết vị, có thể nhìn ra hai vị khách còn rất muốn uống tiếp, nhưng Vân Tranh thu lại dụng cụ pha trà.

Hầu Tử lại lấy ra cái bát bằng bạc, Vân Tranh bóp ít trà từ bánh trà to trải vào bát, nghiền nát, cho thêm miếng kiềm, thứ này có tác dụng làm đẹp nước trà, nghiền trà xong giao Hàm Ngưu cho vào cái nồi ngấy, vừa nguấy vừa thêm vào bơ, hạch đào, vừng... Quá đáng nhất Vân Tranh đập thêm hai quả trứng gà, vậy là có món trà bơ hương vị đầy đủ.

Đây là trà của người Thổ Phồn, Vân Tranh chuyên môn nghe Lại Bát miêu tử để học tập nó, rồi thêm chút biến tấu của mình, thể hiện trọn vẹn tôn trọng tập tục của họ.

Quả nhiên so với thứ trà đạo cao nhã để lấy ý cảnh kia thì đầu nhân thích món này hơn nhiều, cái bát bạc chứa trà bơ nóng bỏng miệng mà ông ta uống một hơi hết luôn, tự múc thêm bát nữa trong nồi, lần này uống chậm hơn vừa uống vừa gật gù có vẻ thỏa mãn lắm.

- Ha ha ha... *#%#%...

Đầu nhân làm một tràng dài, giang tay ra muốn ôm Vân Tranh biểu đạt tình hữu nghị, càng là người cao quý càng nặng mùi, vì cả đời họ chỉ tắm ba lần, sinh ra, thành thân và khi chết, cho nên cơ mặt Vân Tranh co giật, vẫn phải nở nụ cười rất tươi giang tay ra ôm đầu nhân.

- Vương nói, ngươi có thể tới đây làm ăn, có thể dùng hàng hóa đổi lấy hàng hóa của bách tính, đồng thời cảm tạ sự khảng khái và chân thành của ngươi, tặng ngươi ba con ngựa nhỏ làm quà.

Vân Tranh mừng rỡ, y vốn thích con ngựa mình vừa cưỡi rồi, chỉ là chưa tiện mở mồm, không ngờ người ta tặng trước, đứng lên đặt một tay ở ngực khom người xuống: - Cảm tạ sự khảng khái của vương, Vân Tranh cũng lấy danh dự Vân gia ra đảm bảo, từ nay về sau bất kể hàng hóa có bao nhiêu, trước kia giá thế nào, hiện giờ và sau này giá cũng thế. Vân gia muốn làm ăn lâu dài với thảo nguyên, sẽ giữ chữ tín của mình.

Hoàng Hựu Đình gật đầu với Vân Tranh, đem lời của y chuyển cáo lại, đầu nhân rút ngay đoản đao đeo bên hông ra, Vân Tranh hết hồn định cưới đường bỏ chạy thì Hoàng Hựu Đình cười lớn: - Đừng sợ, vương tặng đao cho ngươi, đây là phần thưởng cho thương nhân tốt.

Đầu nhân bị sự nhát gan của Vân Tranh làm cười ha hả, xoay chuôi đao lại đưa cho y, Vân Tranh lau mồ hôi chửi thề, tiên sư, tặng cái vòng mã não đang đeo trên cổ thì không, tặng đao làm quỷ gì, nhưng nhìn thấy chuôi đao khảm vô số đá quý liền híp mắt cảm tạ.

*****

Chủ khách tận hứng rồi Vân Tranh rời lều đầu nhân, ra hiệu đám Lại Bắt bắt đầu công việc, bảo cả Hầu Tử và Hàm Ngưu đi giúp, còn mình mời Hoàng Hựu Đình tản bộ.

- Hầu Tử và Hàm Ngưu nói bọn chúng đắc tội với người tên Lưu Đại Ba cho nên bỏ trốn, ra ngoài không biết làm gì đành phải đi ăn cướp, bị người ta bắt được đem bán, vãn bối tình cờ gặp được, thấy chúng khỏe mạnh, tay chân nhanh nhẹn thì mua về làm nô bộc, chẳng biết không biết chuyện chúng kể có thật không? Vân Tranh lấy xuất sứ của đám Hầu Tử ra bắt đầu đề tài:

- Khi đó mỗ đã rời Nguyên Sơn nên không rõ, nhưng Hầu Tử đúng là mấy lần ăn trộm của Lưu Đại Ba, nhưng hắn không bắt được tận tay nên không làm gì nổi, giờ Nguyên Sơn loạn như vậy, Lưu Đại Ba thừa cơ trả thù cũng không lạ. Ngoài ta hỏi thế là không kỳ thị xuất thân cường đạo của mình, Hoàng Hựu Đình thoải mái hơn, mở lòng nói: - Hoàng mỗ phí hoài nửa đời người, giờ đây còn phải trôi dạt tới thảo nguyên nương nhờ dị tộc, thật là hổ thẹn.

- Tiên sinh sao phải thương cảm thư thế, chúng ta là người đọc sách lấy tấm lòng đem đạo thánh nhân truyền bá cho thiên hạ làm đầu, thánh nhân không phân biệt sang hèn, không phân biệt dân tộc, chúng ta sao phải ngại. Huống hồ Trương Nghi, Tô Tần chẳng phải nửa đời người thê thảm, thế rồi một Hợp Tung, một Liên Hoành, thân đeo ấn tướng sáu nước uy phong nhường nào, tiên sinh giờ là mưu chủ dưới trướng Hùng Ưng bộ, biết đâu sau này đuổi kịp tiên hiền thì sao?

Hoàng tiên sinh chỉ cười nhẹ: - Vân công tử, chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau, vì sao lại ra sức tâng bốc Hoàng mỗ như thế?

- Vì Vân gia cần tiên sinh chiếu cố chuyện làm ăn. Vân Tranh thật thà đáp:

Câu trả lời này làm cả hai nhìn nhau cười lớn, Vân Tranh để lại cho Hoàng Hựu Đình ấn tượng rất tốt, nghĩ mà xem ngay cả người Hán chỉ vì làm thương nhân mà ông ta khỉnh bỉ, vậy mà giờ phải nương mình nơi đất Tạng, coi là nhục nhã, uổng phí học vấn. Hôm nay gặp được Vân Tranh tuy là thương nhân nhưng chưa mất khí cốt văn nhân, hiếm một lần nói nhiều, luận bàn từ cổ tới kim, từ đông sang tây, bất tri bất giác mặt trời ngả về phía tây.

- Chính là thế, vãn bối muốn xướng tên ở Đông Hoa môn, không có gia tộc chống lưng, chỉ còn cách lấy tiền mở đường, tiên sinh muốn thi triển tài hoa để học vấn không phí hoài, như vậy mục tiêu của chúng ta là nhất trí. Vân Tranh đưa cho Hoàng Hựu Đình bầu rượu:

Hoàng Hựu Đình tu ngụm rượu lắc đầu: - Ta hiểu ý công tử, nhưng muốn giúp Hùng Ưng bộ thêm cường đại không dễ, phía trái họ là Hắc Thủy bộ cũng rất cường đại, hai hổ tranh đấu ắt con bị thương, lúc đó đám Hoa Ma bộ còn không thừa cơ lấn tới, cho nên bất kỳ hành động gì cũng sẽ gặp họa, chỉ có thể giữ cái hồ nước này không động đậy được, Hùng Ưng vương cũng có dã tâm, nhưng không có cơ hội.

- Quanh đây chẳng phải rất nhiều đạo phỉ sao, vãn bối nghe nói chỉ cần có giá thích hợp, bọn chúng không ngại giúp bộ tộc đánh trận.

Hoàng Hựu Đình giang tay: - Sao ta không nhìn ra, chẳng qua là tiền lương không đủ, nếu không ta đã sớm kiến nghị Hùng Ưng vương ra tay rồi.

- Tiên sinh từ Nguyên Sơn tới, nơi đó là ổ phỉ trăm năm, tiền bạc cướp bóc được vô số, hẳn là đủ.

Hoàng Hựu Đình hơi giật mình, ngờ vực nhìn Vân Tranh: - Vượt biên khiến triều đình kiêng kỵ thì sao? Gây xung đột biên giới không phải điều Hùng Ưng bộ muốn, họ đã bị kẹp giữa hai cường địch rồi, sao chịu nổi quân Tống hành hạ. Dù biên quan Đại Tống là một đám hèn nhát vô dụng, nhưng người trong triều không ngốc, bọn chúng phái sứ giả mang ít vàng bạc phong thưởng vài chức hàm vô nghĩa, đủ kích động hai tộc kia rồi.

- Hoàng tiên sinh, quan trường có câu danh ngôn lừa trên chứ không dối dưới. Đám người trên Nguyên Sơn là ai chứ, là lũ đạo phỉ, bao năm qua Đậu Sa huyện luôn bị chúng tàn phá, không lâu trước đó càng điên loạn công phá Đậu Sa quan, gây món nợ máu ngợp trời, làm không ai không hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu như Hùng Ưng bộ phát động mãnh sĩ công hạ Nguyên Sơn, nhổ đi cái đinh này, huyện thừa sẽ báo lên trên là Hùng Ưng bộ xâm nhập hay nói bản thân hắn đã tiêu diệt sơn tặc trăm năm.

- Còn về tài sản trên Nguyên Sơn thi đương nhiên thuộc về Hùng Ưng bộ, nếu dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, chẳng những hai bộ Hắc Thủy và Hoa Ma không kịp phản ứng, dù là người Đậu Sa huyện muốn biết cũng phải nửa tháng sau rồi.

- Hoàng tiên sinh có khoản tiền này, thong thả gây dựng Hung Ưng bộ, đó là lúc thi triển hùng tài, còn về phần vãn bối, chỉ cần theo đuôi kiếm chút tiền lẻ là được.

Hoàng Hựu Đình trầm ngâm, kế hoạch này không tệ, Nguyên Sơn không thiếu tiền bạc, đủ đồ mưu, Hung Ưng bộ sau này vó ngựa đi tới đâu, nơi đó sẽ có địa điểm kinh doanh của Vân gia, quan trọng hơn nữa Vân gia có một tên thế này, không muốn hưng thịnh cũng khó.

Vân Tranh không che dấu tham vọng của mình, dùng tay làm đao chặt xuống: - Vân gia làm ăn không bao giờ độc chiếm lợi nhuận, mà để mọi người cùng phát tài, Hoàng tiên sinh thấy sao?

Hoàng Hựu Đình không trả lời ngay, thực ra đầu nhân chỉ coi ông ta như phó nhân sai bảo, còn xa mới đạt tới địa vị mưu chủ, không thể kiến nghị đầu nhân được, nhưng không có nghĩa là không thể mưu đồ, chỉ cần khéo chuyển lời cho đầu nhân, âm mưu cần ấp ủ, một ngọn cỏ sinh ra sẽ dần dần ươm lên dã tâm của đầu nhân.

....

Lại Bát bận rộn giao dịch, mỗi lần thành công, hắn đều tặng cho mục dân một món quà nhỏ, hoặc là bánh ngọt, hoặc là mứt quả khô, nhìn thấy nhà người ta có tiểu khuê nữ thì rộng rãi tặng cho tấm vải hoa.

Sự khảng khái của hắn lan truyền khắp thảo nguyên, hắn có thể cùng hán tử Thổ Phồn cao như ngọn núi tán gẫu trâu cừu năm nay gầy béo ra sao, có thể thoải mái ném túi rượu cho đối phương, thấy đối phương uống như trâu thì đá một cái cướp về, đối phương chỉ chùi miệng cười ha hả...

Mỗi người có một sân khấu thích hợp cho mình, Lại Bát đã tìm được sân khấu của hắn, ở nơi này Lại Bát không phải là kẻ bỏ trốn ti tiện, mà là thương nhân khảng khái trứ danh, tại nơi này hắn không cần lo khuê nữ bị ốm chẳng biết đi đều cầu cứu, tuy vẫn vất vả như trước, nhưng hắn mong sự vất vả này kéo dài mãi, cho tới khi tử vong đoạt mất nó.

Nhìn Vân Tranh phóng ngựa rong ruổi trên thảo nguyên, Lại Bát vô cùng cảm kích, thiếu niên này đã thay đổi cuộc sống của hắn, đó là thiếu niên đặc biệt, từ ngày đầu tiên thấy y nhàn ngã nằm trên xe trâu trở về trại là Lại Bát biết rồi.

Ngựa không quen cưỡi thì không nên cưỡi nhiều, khi ba thiếu niên sướng khoái nhảy từ lưng ngựa xuống mới phát hiện vấn đề, chân không khép lại được nữa, phải dạng ra đi như vị, khiến mục dân được một phen cười thỏa thuê.

Người ngựa phối hợp không tốt mép trong đùi sẽ không ngừng ma sát với yên ngựa, chẳng mấy chốc sẽ làm chỗ da thịt mềm nhất trên người bị cọ xát tới sưng đỏ, nếu không xoa thuốc có thể bị thối rữa.

Mấy phụ nhân lớn tuổi quát tháo đám thanh niên chê cười người ta, bọn chúng lúc mới cưỡi ngựa đứa nào chẳng vậy, vừa mắng vừa nhai thảo dược trong mồm muốn cởi quần đắp thuốc cho đám Vân Tranh, làm cả ba chạy trối chết, lần này tất cả đều cười lăn cười bò.

Thảo nguyên tuy bao la, nhưng người Thổ Phồn lại vô cùng nghèo khó, vật tư của bọn họ quanh đi quẩn lại chỉ vài thứ, mà thứ khiến bọn họ hứng thú nhất chỉ có muối, trà và nồi sắt.

Sau ba ngày hàng hóa thương đội ít đi ba phần, nhưng trâu nhiều lên, đặc biệt là còn có ngựa, 100 con, Hùng Ưng vương cho phép Vân Tranh đổi bằng đó con ngựa.

Để báo đáp lại sự khảng khái của đầu nhân, Vân Tranh quyết định đích thân chế biến món không chỉ mời đầu nhân, mà mời toàn bộ mọi người cùng chung vui.

*****

Vân Tranh làm món thịt bò bít tết, chính xác là thịt trâu.

Người Thổ Phồn giết trâu không nhiều nghi lễ rườm rà như người Hán, cho nhát dao vào cổ, xoay một cái là con vật tội nghiệp đổ rầm xuống, sau đó nhanh nhẹn chia nhau ra xẻ thịt.

Tất nhiên trâu này là trâu đã đem đổi cho Vân gia, không phải của họ nữa, tiếp đó Hàm Ngưu và Hầu Tử đã được rèn luyện thành thạo ở Đậu Sa trại, cắt ngang thớ từng miếng mỏng ba ly, to bằng bàn tay, loại bỏ gân, làm mềm, ướp gia vị chuẩn bị sẵn.

Vân Tranh đeo tạp dề đứng bên tấm thép lớn nung nóng, dùng bàn xản lật thịt như làm ảo thuật, Lại Bát điều chỉnh nhiệt độ, thêm hoặc bớt lửa, chẳng mấy chốc mùi thơm món bít tết lan tỏa khắp thảo nguyên bao la, khiến ai ngửi thấy cũng thèm thuồng.

Miếng thịt đầu tiên tất nhiên là mang lên cho Hùng Ưng vương, trong đĩa còn có một quả trứng gà rừng ốp lếp, tuy thiếu mất khoai tây chiên, nhưng Hùng Ưng vương rất dễ tính không chê bai, kệ miếng thịt vẫn nóng, một tay cầm lấy dao nhỏ xẻo một cái, cho vào mồm, tức thì hai mắt mở lớn, cả đời ông ta chưa bao giờ ăn món gì ngon như vậy, bỏ luôn miếng thịt còn lại vào mồm.

Hoàng Hựu Đình đứng một bên nhìn mà nuốt nước bọt, vẫn phải phiên dịch cho Vân Tranh: - Vương nói làm miếng thật to vào.

- Tuyệt vời.

- Chưa bao giờ ăn món gì ngon hơn thế.

Những người khác không có trứng ốp lếp, vẫn cứ ăn ngon lành, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt.

Mặc dù không hiểu bọn họ nói gì, nhưng nhìn vẻ thỏa mãn trên gương mặt họ, Vân Tranh rất hài lòng, đó là lời khen cao nhất với người nấu ăn, có điều rất nhanh y chẳng cười nổi nữa, còn đang mướt mồ hôi lật thịt thì một con trâu nữa đổ vật ra, người Thổ Phồn ăn món này tới nghiện rồi, vương của họ chủ động giết trâu khao thưởng võ sĩ một phen.

Tiếp đó thịt chưa đủ ngấm gia vị, cũng chưa chín, còn đỏ máu vẫn cung không đủ cầu, người Thổ Phồn đặc biệt thích món bít tết tái, Vân Tranh tuy bớt được việc, nhưng người quá đông, mỏi tay tới mức đứng chỉ huy Lại Bát lật thịt cho mình.

Rất nhiều phụ nhân xúm xít hỏi Vân Tranh cách làm, nhưng bọn họ nhanh chóng thất vọng, vì biết rằng, nếu không có những món gia vị mua về từ Đại Tống, thì không khác gì miếng thịt xiên qua que sắt họ hay nướng.

Gia vị hết, Vân Tranh nói không thể làm được nữa, khiến không ít người đang đợi tới lượt thất vọng.

Nạp Tây đưa cho Lại Bát túi rượu của hắn, đợi Lại Bát uống xong, nói: - Lần sau các ngươi tới nhớ mang theo thật nhiều thứ gia vị làm món ăn này nhé, ta không ngờ thịt trâu của bọn ta lại chế biến ra được món ăn ngon như vậy.

Lại Bát lắc đầu, hơn nửa năm qua hắn rất tích cực học tiếng Thổ Phồn, giờ giao lưu ít phải dùng chân tay khua khoáng loạn xị rồi: - Thế thì ngươi phải đợi tới mùa xuân năm sau rồi, mùa thu đám cường đạo trên Nguyên Sơn xuống núi cướp bóc tích trữ lương thảo cho mùa đông, bọn ta không đi qua được.

Nạp Tây tu rượu không nói nữa, hắn hiểu, vì ở thảo nguyên cũng thế, trước mùa đông, bọn họ cũng phải chuẩn bị rất nhiều vật tư, thế mà vẫn rất nhiều người chết, vốn còn mong đợi vào thương đội này ...

Bên kia Vân Tranh được Hùng Ưng vương chiêu đãi, nhờ ông ta tuyên bố, ngày mai sẽ làm món ăn khác để xin lỗi những người hôm nay chưa tới lượt.

Hôm sau Vân Tranh dậy rất sớm giết trâu, giết liền ba con, nhưng lần này không phải nướng, mà để luộc, dùng tới cái nồi lớn nhất, sau đó ai người đi hái thật nhiều cỏ "trời" về, thứ cỏ này người Thổ Phồn chỉ ăn khi đói tới không có thứ gì khác để ăn, nó có vị đăng đắng, không ngon chút nào.

Người Thổ Phồn không biết Vân Tranh định làm gì, nhưng vẫn đi mang về ba xe cỏ, tới xế chiều, Vân Tranh sau khi nếm thử nước luộc trâu bỏ thêm hành gừng và mấy khúc gỗ thông, gật đầu sai Hầu Tử và Hàm Ngưu cho hết cỏ vào nồi nấu chung, thế là có món cháo rau.

Cái vị đăng đắng kết hợp vị ngọt của thịt bò, tạo nên vị ngon khó tả, trước kia người Thổ Phồn nấu nó với thịt bò bị nồng, vì họ luôn luộc thịt trâu lấy nước đầu, chứ không như Vân Tranh lấy nước thứ ba, tất nhiên y cũng rất hào phóng chia sẻ bí quyết của mình, thứ này đơn giản món bít tết hôm qua có thể dễ dàng làm được, không quên nói thêm thứ này không thể thiếu muối.

Cứ thế Vân Tranh bận bịu mấy ngày liền, dạy cho mục dân rất cách chế biến món ăn, ngày càng có nhiều người ở xa hơn nghe tin mà tới, khiến ngày nào Vân Tranh về tới lều cũng ngủ như chết.

Nhưng hiệu quả rất rõ ràng, mấy ngày qua Vân Tranh để ý, có nhiều võ sĩ ra vào lều lớn của Hùng Ưng vương, rồi một buổi sáng, Hoàng Hựu Đình tìm y, nói: - Chuyện của ngươi ta lo xong rồi, có điều ta không muốn ở lại nơi này nói cho cùng là người đọc sách, nếu không phải cùng đường hết cách, sao chịu mỗi ngày ở cùng với phu phen tẩu tốt. Trước kia không có hi vọng, nhưng thấy Hàm Ngư và Hầu Tử làm phó nhân của ngươi sống vui vẻ như vậy, lão phu thấy hi vọng rồi, muốn có cuộc sống mới. Nghe đâu ở phủ Thành Đô vẫn còn thảo đường của Đỗ Phủ, lão phu từ lâu muốn tới chiêm ngưỡng một phen, tiểu tử ngươi lo liệu chuyện này cho lão phu được chứ? Ta chỉ cần một trăm quan, tốt nhất là giao tử. Nói tới đó không khỏi có chút xấu hổ, nhưng không cách nào, thói đời này đi đâu cũng cần có tiền.

Chỉ sợ người ta không đòi hỏi, không sợ người ta đòi hỏi, Hoàng Hựu Đình nói thế thì chuyện này tám phần là ổn thỏa rồi: - Hoàng tiên sinh ở nơi này được đầu nhân coi trọng như thế hẳn phải có vài con ngựa chứ nhỉ, có biết giá ngựa trong phủ Khai Phong Biện Lương giá bao nhiêu không? Để tiểu tử nói đơn giản thế này nhé, cưỡi một con, dắt theo một con, tay trắng chạy tới thành Biện Lương, ngay hôm sau đã thành phú hộ rồi. Huống hồ chỉ cần chuyện này thành, Vân Tranh sẽ không bạc đãi tiên sinh, giường bát giác, màn lụa mỏng, tỳ nữ, tùy tùng, gác cửa, trù nương, xe trâu, thư phòng, bát bạch ngọc đều có, một trăm quan sao, không đáng nói...

Tránh cho người khác thấy mình dính líu vào chuyện này, Vân Tranh suốt cả ngày chỉ có cưỡi ngựa, cưỡi ngựa và cưỡi ngựa, chuyện làm ăn giao hết cho Lại Bát, vừa thoải mái làm đại thiếu gia, lại còn được lòng người, tội gì không làm. Vân Tranh coi cưỡi ngựa như một loại huấn luyện kỹ năng, con người y bất kể làm gì cũng có một sự cố chấp, cho dù thịt đùi đã nát dính vào quần, mỗi ngày phải lấy nước rửa mới cởi ra được, vẫn khổ luyện không ngừng, khiến Hầu Tử và Hàm Ngưu cũng phải bội phục, loại người tàn nhẫn với kẻ khác thấy nhiều rồi, loại tàn nhẫn với bản thân như Vân Tranh mới đáng sợ nhất, đây là loại người không bao giờ nên chọc vào.

Còn Vân Tranh, y nghĩ đơn giản lắm, ở cái thời đại không có cảnh sát, pháp luật lỏng lẻo này, chạy trốn là kỹ năng bắt buộc, biết đâu một ngày dựa vào nó, bốn chân thế nào chẳng chạy nhanh hơn hai chân.

Ngày hôm đó Vân Tranh vẫn đang khổ luyện cưỡi ngựa thì thấy một cuộc náo loạn nhỏ, trong đám đông có người Thổ Phồn đang túm cổ áo Lại Bát hùng hồ quát tháo gì đó, Lại Bát thì hết sức tránh tranh chấp.

Vân Tranh nhảy xuống ngựa, đi một bước là đau một bước, ít nhất không còn dáng đi trướng mắt kia nữa: - Chuyện gì xảy ra thế?

Lại Bát vỗ về người Thổ Phồn kia rồi mới trả lời: - Thiếu gia, người này muốn bán ngựa.

- Chúng ta chưa mua đủ 100 con, hắn bán thì chúng ta mua, tranh chấp làm gì?

- Thiếu gia, vì ngựa của hắn quá kém, người xem, đây mà là ngựa à? So với lừa chẳng to hơn là bao, ở nơi này là thứ phế vật, một tuổi rồi mà chỉ được chừng này. Nói rồi, Lại Bát kéo con ngựa tới:

Đúng là quá tệ, con ngựa này so với ngựa cùng tuổi khác thì chỉ đáng gọi là lừa, toàn thân trên dưới chẳng được mấy sợ lông tử tế, đã thế còn là con ngựa cứng đầu, cổ bị Lại Bát kéo dài ra, bốn vó vẫn bám chân vào đất.

Thế là không chỉ Lại Bát phì cười, mục dân khác cũng cười ầm lên, không ngừng chỉ vào chủ ngựa chế nhạo, ở thảo nguyên mà nuôi ra loại ngựa này thì chủ cũng là thứ vô dụng nốt.

Mục dân kia bị cười nhạo, thẹn quá hóa giận thình lình rút đao ra, nhằm cổ con ngựa chém xuống, ai ngờ nó ngã lăn ra đất làm hắn chém hụt, tới cả Vân Tranh cũng phì cười, vội nói với Lại Bát: - Ta mua con ngựa này, mua riêng, ngươi hỏi giá đi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<