Vay nóng Homecredit

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 633

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 633: Chuyện ở Đông Kinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Siêu sale Shopee

Vương cung tất nhiên không có, nhưng một khu nhà gạch diện tích năm sáu mẫu thì vẫn có, Vân Tranh an bài Tín vương ở Hùng Ưng hồ, sau đó bắt đầu tuân du thảo nguyên.

Việc di cư nhân khẩu tỏ ra rất thành công, sơn dân, đặc biệt là người Bặc bắt đầu trồng trọt, săn thú trên mảnh đất của mình, song vẫn có người ngoan cố tiếp tục tìm vách núi để treo quan tài.

Làm Vân Tranh hài lòng nhất là con cháu hoàng tộc, thời gian qua ở thảo nguyên tuần tra, tác chiến, đã có chút dáng vẻ của võ sĩ, sự kiêu ngạo yếu ớt của hoàng tộc đã bị gió tuyết thổi đi gần hết.

Nay bọn họ thiếu một cuộc chiến sinh tử thôi là sẽ thành dũng sĩ hợp cách.

Triệu Hạo đi bên cạnh Vân Tranh không ngừng giới thiệu các mục trường phía tây Hùng Ưng hồ: - Đại soái, một trăm sáu mươi sáu nông mục trường đã dần ổn định, dung hợp diễn ra không tệ, đầu xuân còn có sự kiện đào nô giết người, từ nhập hạ tới nay không xảy ra nữa.

- Chủ yếu là vì chủ nông trang đã nhận ra người Thổ Phồn không giỏi trồng trọt, nên chuyển sang thuê sơn dân, đồng thời qua phán xử của Quy trí phủ, chủ nông trang cũng không dám coi người Thổ Phồn là nô lệ nữa, mà coi như phó dịch, trả tiền công đàng hoàng.

Vân Tranh gật gù: - Làm rất tốt, chuyện lựa chọn nông trường hay mục trường kỳ thực không phải ép, bọn họ tự nhìn ra lợi ích bên nào hơn để lựa chọn thôi.

Triệu Hạo lại chắp tay nói: - Tuy nhiên gần đây có chuyện phiền toái mới, khi sơn dân được cấp đất và hộ tịch, một số người Thổ Phồn biết chuyện cũng đưa ra yêu cầu này, đại soái, phải làm thế nào?

- Ồ, còn nhanh hơn ta nghĩ đấy, nếu có yêu cầu này, lập tức đồng ý, bọn họ đã xin cấp hộ tịch là thừa nhận sự quản lý của quan phủ rồi, đây là điều rất tốt, ưu đãi cho những người xin sớm, để làm gương cho người khác, khi nào tuyệt đại đa số người Thổ Phồn xin hộ tịch và đất đai, mảnh đất này mới thực sự thuộc về chúng ta, người dân tự ý thức bảo vệ nó, không cần phái binh trông coi nữa.

Triệu Hạo vẫn còn có chút không thoải mái: - Đại soái, chúng ta thực sự cấp cho người Thổ Phồn hộ tịch và đất đai sao, bọn họ ...

Vân Tranh bợp cho hắn một phát: - Có vấn đề gì, người Khương, người Di, người Miêu cũng là người Tống, sao người Thổ Phồn lại không thể, người sống trên đất đai Đại Tống thì đều là con dân Đại Tống, tiểu tử ngươi sao còn chưa thông?

- Muốn đoạt thiên hạ thì trước tiên phải yêu thiên hạ, chỉ khi nào ngươi vứt bỏ thành kiến dân tộc hẹp hòi của ngươi, cuối cùng vì yêu thiên hạ, ngươi mới thực sự có thiên hạ, đây là tôn chỉ lão tử luôn tuân theo.

Trong khi Triệu Hạo mặt bừng sáng như ngộ ra được chân lý thì Triệu Dĩnh ở bên nghi ngờ đột nhiên hỏi: - Nhưng đại soái đi đến đâu cũng gió tanh mưa máu đến đó, sao gọi là yêu?

Vân Tranh trở tay quất roi vào mũ trụ của hắn: - Yêu càng nhiều thì hận càng sâu, giống như bây giờ lão tử đánh cho ngươi bớt ngu, gọi là yêu cho roi cho vọt, khi yêu thì mở lòng mà yêu, đã hận thì phải làm kẻ địch khiếp sợ mới thôi, không thể cứng nhắc, hiểu chưa hả?

Lương Tiếp, Bành Cửu cùng Triệu Hạo cười rộ lên, đại soái ghét nhất có kẻ hỏi xoáy mình, tên tiểu tử này xúi quẩy, Triệu Dĩnh vừa né tránh vừa làu bàu gì đó nghe không rõ.

- Đây kỳ thực chính là đế vương tâm thuyệt, các ngươi nên học cho tốt, đám tiểu tử, khi tới Đại Lý mở mắt cho to, chớ để địch thừa cơ, sống sót trở về, đừng để lão tử thất tín với bệ hạ. Vân Tranh thở dài: - Thời gian của bệ hạ không còn nhiều nữa, các ngươi là người bệ hạ tin tưởng nhất kỳ vọng nhất, hãy lấy ra dũng khí của mình, cho bệ hạ lời hồi đáp hoàn mỹ, để bệ hạ có thể yên tâm ngủ một giấc dài, chứ không phải vật lộn đấu tranh như bây giờ, mỗi thời khắc đều là một loại dày vò.

Đám Triệu Hạo, Triệu Dĩnh, Triệu Triết đồng loạt xuống ngựa, quỳ gối chắp tay nói: - Mạt tướng không cô phụ kỳ vọng của bệ hạ, khổ tâm của đại soái, nhất định thắng lợi trở về.

Triệu Phu, Triệu Duyên Niên cuối cùng đã chọn xong nhân mã, tiến vào thảo nguyên, dưới nòng cốt là sáu trăm quân Kinh Tây, một đội quân mới nhanh chóng hình thành.

Sau Thanh Minh tới tháng mười là mùa mưa ở Đại Lý, tác chiến trong thời gian này rất khổ sở, đối với quân Tống sức mạnh do thuốc nổ chiếm tỉ lệ lớn là rất bất lợi, cho nên Triệu Phu và Triệu Duyên Niên trì hoãn sau tháng mười.

Huấn luyện hòa nhập tân quân cho tới tận tháng chín, sau đó Vân Tranh giao lại đám con cháu hoàng tộc cho đám Triệu Phu, sau đó lập tức rời thảo nguyên, về phần bọn họ muốn tác chiến ra sao, Vân Tranh không tham gia, cho dù đám Triệu Phu đưa sách lược tác chiến tới, y cũng không xem, hai người đó không cách nào khác là nỗ lực hết mình.

Trong thời gian Vân Tranh không có nhà, Đậu Sa quan vô cùng náo nhiệt, thiên sứ trách mắng y ngang ngược làm càn tới ba đợt, trong đó có hai vị cầm kim bài yêu cầu Vân Tranh về kinh, đợi xu mật viện xử trí.

Nhạc Phi bị người ta dùng mười hai đạo kim bài gọi về rồi giết chết, Vân Tranh thấy mình ủy khuất, phải đợi mười ba đạo kim bài tới để phá kỷ lục đã rồi tính sau.

Cứng rắn không được, lại có một vị thiên sứ dịu giọng khuyên nhủ Vân Tranh về kinh, nói là tửu yến kinh thành đã chuẩn bị sẵn sàng, chẳng chơi, Hàn Tín bị Lữ Hậu chơi chiêu này làm thịt, Vân Tranh chẳng mắc lừa, mời thiên sứ ăn một bữa đại tiệc của Vân gia, thiên sứ say ba ngày mới tỉnh, sau đó bật khóc nói phụ hoàng ân, lủi thủi quay về.

Vân Tranh cứ việc mình mình làm, bồi tiếp lão bà, chơi với con, tới quân doanh luyện quân, kiếm kẻ nào đó phạm lỗi là đá đít, tiêu diêu tự tại.

...

Mắt nhìn lá thu ngoài cửa sổ dần rụng xuống, Triệu Trinh lại lần nữa tràn ngập tự tin mạnh mẽ, mình đã thành công vượt qua hơn nửa năm, vậy có thể qua được vài năm nữa, thời gian trước đó vì sức khỏe phải buông quyền không ít, hắn thấy cần phải thu lại rồi.

Vì thế một đạo ý chỉ trước mặt tể tướng Bàng Tịch, văn võ bá quan cùng hoàng hậu được Trâu Đồng Minh viết từng chữ trên thánh chỉ màu vàng.

Nhìn thấy thánh chỉ, Tào hoàng hậu mặt vàng như nghệ, quỳ trước giường cắn răng nhìn hoàng đế không chớp, hoàng đế liếc mắt một cái, sự phẫn nộ trong đó khiến tên nô tài thân tín như Trâu Đồng Minh cũng lạnh xương sống.

Bàng Tịch thở phào, lập tức đóng dấu bình chương sự của mình, sau khi cấp sự trung Hoàng Kiệt đọc xong thánh chỉ, nói với hình bộ thượng thư Liễu Nguyên Thiệu: - Đây là ngự bút chế định, mau mau làm đi.

- Xin bệ hạ khai ân. Tào hoàng hậu cuối cùng cũng phải nói ra câu này:

Ánh mắt hoàng đế nhìn vào cuốn thuyết thư giải tự, Trâu Đồng Minh ghép chữ xong tuyên: - Tào Vinh tội không thể tha, ý chỉ hoàng hậu không tùy tiện xuất cung.

Tào hoàng hậu thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt to như hạt châu rơi lã chã, ý chỉ hoàng đế không chút lay động, sáu hai người nhà Tào Vinh đầy đi Lĩnh Nam, cả đời không ân xá.

Vân Tranh thấy chết không cứu, làm đệ đệ mình mất mạng, Tào hoàng hậu vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng chỉ trích Vân Tranh làm bừa làm bậy ở thảo nguyên, không thương lượng với triều đình, liên lụy Tào Vinh ở phủ Kiến Xương binh bại, yêu cầu xu mật viện xử trí Vân Tranh tội đẩy quân đội vào tử địa, cố tình không cứu, vì thế không tiếc dùng hai kim bài ép Vân Tranh về kinh. Bây giờ hoàng đế nói một câu quyết định cuối cùng về hành vi của Tào Vinh, không ai lật lại được.

Văn Ngạn Bác không thắc mắc, lập tức chấp hành, lúc này nghĩ ngợi nhiều dễ mang họa, Hàn Kỳ vì bất mãn với hoàng hậu năm ba phen quấy chiếu chính sự, nên phẫn nộ xin ra ngoài làm quan, mời hoàng hậu tọa trấn tham tri chính sự, gây ra oanh động lớn Đông Kinh.

Hoàng đế im lặng lâu ngày giờ rốt cuộc hạ lệnh ước thúc chức quyền của hoàng hậu, đây là chuyện tốt, không thể có thêm bất ổn nào nữa,

Bàng Tịch cũng nhẹ nhõm hẳn, trong thời gian hơn hai tháng hoàng đế nghỉ ngơi không phát lệnh, vô số dấu hiệu hỗn loạn xuất hiện, mình chạy khắp nơi dập chỗ này dẹp chỗ kia, suýt chết mệt.

*****

Triều đình Đại Tống, quyền lực quan viên trùng trùng điệp điệp, giám sát kiềm chế lẫn nhau, bất kể là tể tướng, bình chương, trung thư hay tam ti đều không thể một tay che trời, nhưng khi thiếu mất năng lực bình hành điều tiết của hoàng đế, quan viên kiềm chế nhau biến thành làm khó nhau, giám sát nhau biến thành công kích lẫn nhau.

Qua sự kiện lần này Bàng Tịch nhận ra năng lực của mình không đủ khống chế hệ thống quan liêu khổng lồ này, sau khi Hàn Kỳ rời đi, ông ta cấp thiết cần một người giúp mình, nhất là tin tức truyền về ở phương nam, sau khi cân nhắc, Vương An Thạch là một nhân tuyển cực tốt.

Sau khi rời cung ông ta trực tiếp tới nha môn điện tiền chỉ huy sứ, nay chức vị này do Địch Thanh nắm giữ, khống chế 40 vạn đại quân, toàn bộ quân tốt Đông Kinh nằm trong tay Địch Thanh.

Nếu như không có sự tồn tại của giám quân Lý Thường, quyền thế của Địch Thanh là không ai sánh được, dù là Bàng Tịch cũng phải tìm Địch Thanh nghị sự.

Không phải vì Địch Thanh sau khi quyền lực lớn lên không nể mặt đám Bàng Tịch nữa, mà giờ ngay cả thể diện lão bà, ông ta cũng không cấp.

Địch Thanh một mình ở trong nha môn điện tiền chỉ huy sứ, ngoài lão phó ra không còn ai, từ khi nắm binh quyền Đông Kinh, ông ta chưa tưng về nhà, đại môn nha môn cả ngày mở rộng cửa, người qua đường đi ngang qua là có thể nhìn thấy Địch Thanh.

Ông ta tiếp khách chưa bao giờ đóng cửa, nên khách tới không có cơ hội nói những chuyện ngấm ngầm, ông ta muốn dùng cách này tuyên bố với toàn thế gian sự vô tư trong lòng.

Bàng Tịch ngồi xuống uống ngụm trà rồi mới nói: - Đây là học theo kế Lý Tĩnh năm xưa, ông ta vì bị nghi kỵ mới mở cửa nhà để tỏ ý thanh bạch, Đại Tống không phải tiền triều, cớ gì phải khổ thế.

Địch Thanh đâu tin lời của ma quỷ, đàng hoàng nói: - Ta là người thanh bạch không quyến luyến quyền vị, bệ hạ biết, Bàng tướng biết, nhưng người khác không biết, cái thói đời ba người gộp lại thành hổ này, phải để tiểu nhân ngậm miệng, nhân giả yên tâm.

- Ngài và Vân Tranh thực sự là tương phản, hoàng hậu liên tục phát ra hai kim bài yêu cầu y về kinh, ông biết y trả lời ra sao không? Đường xá xa xôi, hai tấm kim bài không đủ chi phí, đợi đủ kim bài rồi tính, ông xem.

Địch Thanh giật mình: - Dám lấy kim bài của bệ hạ ra làm trò đùa, như thế không hay.

Bàng Tịch cười lớn: - Vậy mà bệ hạ lại chịu đấy, hôm nay đã thu lại quyền bính của hoàng hậu rồi, còn về việc Vân Tranh chứa chấp Tín vương, hãm hại Tào Vinh không nhắc tới.

Quả nhiên chồn cáo vào nhà không có chuyện tử tế, Địch Thanh vỗ bàn quát: - Địch Thanh hãm hại Tào Vinh ra sao, y chặn lương thảo của Tào Vinh hay cướp quân giới, hay là ngầm phái binh công kích? Tào Vinh nắm trong tay trong binh, phòng thủ mảnh đất béo tẹo, chiếm ưu thế quân lực lại bị cường đạo chặt đầu, đánh mất quốc thổ, hắn chết chưa hết tội, sao lại nói Vân Tranh hãm hại?

- Địch soái, bớt giận, lão phu thuận miệng mà nói thôi. Bàng Tịch đối diện với sự chỉ tích của Địch Thanh vẫn điềm nhiên: - Hôm nay lão phu tới đây bàn bạc với ngài, Vương An Thạch nên về kinh, hiện nay kinh sư hỗn loạn, chúng ta cần một nhân vật bàn tay thép để trị đám yêu ma quỷ quái này.

- Bàng tướng là tể phụ, chuyện triệu hồi Vương An Thạch nếu cần làm thì cứ làm, cần gì nới với ta.

Bàng Tịch trịnh trọng nói: - Chúng ta đã dùng người thì phải cho Vương An Thạch trọng quyền, triệu hồi thì dễ, nhưng để Vương An Thạch có đủ quyền lực, cần lão phu và Địch soái liên danh dâng tấu mới được.

...

Nghe Tào hoàng hậu bị tước đoạt quyền bính, Thục phi không thể hiện ra chút vui mừng nào, vẫn ở trong đạo quán, mặc áo vải, gài trẫm gỗ, ngày ngày dệt vải tụng kinh.

Lấy kéo trong giỏ cắt đứt sợi chỉ dài, quay đầu sang nhìn Triệu Húc đang ngồi trên bàn chăm chú viết chữ.

Chỉ cần có nhi tử ở bên cạnh, có về Cảnh Phúc cung hay không đã không quan trọng nữa, từ lúc Tào hoàng hậu tham dự điển lễ xuân tằm, Triệu Húc trở về do nàng giáo dưỡng, có điều chuyện học tập của nó vẫn rất nặng nề, Bàng Tịch và Văn Ngạn Bác đều không buông lỏng cho thái tử.

Mỗi ngày tới chỗ hoàng đế nghe chính sự mà trẻ con không tài nào hiểu nổi, rồi về làm bài mãi không hết.

Thục phi thấy nhi tử viết xong một trang giấy lớn, liền lấy trên tường một chiếc diều đã phai màu: - Ra ngoài chơi đi, để Minh Hương cùng con thả diều, nhưng không cho cắt đứt dây.

Triệu Húc hoài nghi nhìn mẫu thân: - Thật ạ, ai cũng nói con phải chăm chỉ đọc sách, nghe lời tiên sinh.

Thục phi xoa đầu nhi tử, cười: - Con học đủ nhiều rồi, cho con nửa canh giờ chơi cho thoải mái.

Triệu Húc sau khi chắc chắn không phải mẫu thân thăm dò mình, lập tức cầm diều reo hò chạy ra sân gọi Minh Hương, Thục phi lắc đầu mỉm cười, thu dọn bút mực.

Chữ trên giấy tuy vẫn non nớt, nhưng ngay hàng thẳng lối rành rọt, nhìn chữ đoán người, đứa bé này hẳn lòng dạ rộng rãi.

Nàng còn chưa dọn bàn xong thì Triệu Húc đã ủ rũ đi vào, đặt diều lên bàn, chuẩn bị tiếp tục viết chữ.

- Vì sao không đi chơi? Thục phi lấy làm lạ, đứa bé này thích thả diều lắm mà:

Triệu Húc cúi đầu không nói, Thục phi nhìn sang thị nữ Minh Hương.

- Bẩm nương nương, nô tỳ và thái tử vừa ra sân thì gặp thái phi nương nương, thái phi nhìn thấy con diều trong tay...

Thế là đủ hiểu, Thục phi phẩy tay đuổi thị nữ ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh nhi tử: - Thái phi là bậc trưởng bối, chúng ta không thể không nghe, nếu không thả diều được vậy chơi trong nhà nhé, được không?

Triệu Húc ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo ậng nước, ấm ức hỏi: - Vì sao ai cũng ép con phải đọc sách.

Thục phi đau xót lau nước mắt cho nhi tử: - Vì con định sẵn sẽ là hoàng đế Đại Tống, làm hoàng đế phải cần bản lĩnh cao cường mới được, ví như nếu không có bản lĩnh cao hơn các tiên sinh của con thì tương làm làm sao con cai trị họ.

- Nhưng Bàng tiên sinh già lắm rồi, con phải học tới râu bạc tóc phơ mới hơn được sao?

Thục phi bật cười: - Ngốc ạ, bản lĩnh lớn hơn không phải xem ai nhiều tuổi hơn, có người tuổi còn rất trẻ mà Bàng tiên sinh không làm gì nổi đấy.

- Còn có ai học vấn cao hơn Bàng tiên sinh sao? A phải rồi, nhất định là Văn Tín hầu, con biết đó là thống soái vô địch của Đại Tống.

Bất kể bên ngoài kia Vân Tranh bị đám sĩ tử chửi mắng ra sao, ở trong cung, một anh hùng vô địch tất nhiên là nhân vật ảo tưởng của các cung nữ hoài xuân, vì thế Triệu Húc được nghe không ít sự tích về Vân Tranh.

Thục phi vỗ má con một cái: - Không thể tính như thế, Bàng tiên sinh là quan văn, Văn Tín hầu là võ tướng, cả hai đều lợi hại, mẹ muốn nói với con là không nản lòng, bản lĩnh không do tuổi tác.

Triệu Húc nhất quyết nói: - Con vẫn thích Văn Tín hầu hơn.

- Vì Văn Tín hầu không bắt con viết chữ chứ gì? Thục phi yêu thương nhìn Triệu Húc, nghe nhi tử nói thích Vân Tranh, làm nàng cũng vui: - Văn Tín hầu hồi nhỏ cũng nghịch vô cùng, chui lỗ chó, ăn trộm quả, trêu ghẹo người gác cửa thư viện, vậy mà lại thành Đại tướng quân đấy.

Triệu Húc nghe thấy Đại tướng quân hồi nhỏ không chăm chỉ học tập mà toàn chơi bời cũng có bản lĩnh lớn, tức thì thành thần tượng của nó, giục: - Mẹ kể đi, mẹ kể đi.

- Được rồi. Thục phi chọn tư thế thoải mái, bế Triệu Húc ngồi lên đùi mình: - Mẹ hỏi con, nếu người trông cửa không cho ai ra hay vào, nhưng lại hay ngủ gật, vậy mà có người nghênh ngang đi vào mà không bị ngăn cản, người đó dùng cách gì?

Triệu Húc vỗ tay: - Chui lỗ chó!

Thục phi lườm nhi tử: - Xem con kìa, chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à, người ta quang minh chính đại đi vào cơ mà.

- Vậy đánh ngất người trông cửa là xong, giống như Trần Lâm trói đám nô tài không chịu nghe lời vậy.

Thục Phi bóp trán, đành phải nói: - Chuyện này chỉ được giải quyết bằng trí tuệ, không được dựa vào vũ lực.

- Vậy con ra lệnh cho gác cửa không được ngăn cản, con là thái tử, ai dám không nghe lời.

Đứa con này đã có ý thức thân phận rồi, quá ỷ lại vào thứ này mà không chịu động não sẽ hậu quả khôn lường, kết cục chỉ sinh ra bạo quân, Thục phi thở dài: - Nhiều người không nghe con, như phụ hoàng, đại nương, thái nương nương, còn có thái phi, các vị tiên sinh, Đại tướng quân, trên đời này không phải cứ dựa vào quyền lực là có thể giải quyết. Nếu như người trông cửa là phụ hoàng con thì sao?

Triệu Húc nhăn nhó đáp: - Phụ hoàng không cho vào thì con sẽ không vào.

Thục phi trịnh trọng nói: - Nếu mẹ ở bên trong muốn gặp con, con có vào không?

- Tất nhiên là có, ai ngăn cũng không được, ai ngăn cản con giết người đó.

*****

Thục phi ôm chặt lấy Triệu Húc: - Đúng là con ngoan của mẹ, nhưng chúng ta không thể làm thế, phụ hoàng sẽ không vui, mẹ cũng sẽ thất vọng, văn võ đại thần cho rằng con là người kế thừa lỗ mãng, không hề có lợi cho con.

- Húc Nhi là đứa bé thông minh, nhất định sẽ nghĩ ra cách, vừa gặp được mẹ, lại không khiến phụ hoàng nổi giận, càng làm các đại thần kinh ngạc vì trí tuệ của con mới là tốt nhất.

Triệu Húc nghiêm túc gật đầu: - Tiên sinh dạy, không biết phải hỏi, vạn vạn lần không thể giả vờ hiểu, con sẽ đi hỏi quần thần.

Thục phi hài lòng véo mũi con: - Thông minh, hỏi quần thần cũng là cách tốt, vì mỗi người có một loại bản lĩnh riêng, dù là người năm xưa tìm được cách đi qua cửa kia cũng là thần tử của con, trí tuệ của họ là trí tuệ của con. Giờ mẹ kể cho con biết người kia đi vào bằng cách nào...

Triệu Húc nghe xong ôm bụng cười ngoặt ngoẽo, kích động vô cùng: - Mẹ, con muốn Văn Tín hầu làm tiên sinh của con, vì sao trong số tiên sinh của con lại không có Văn Tín hầu?

- Mẹ không biết, sao con không hỏi phụ hoàng xem.

Triệu Húc gật đầu, chuẩn bị ngài mai gặp phụ hoàng sẽ hỏi.

Chuông báo đã gõ ba tiếng, Thục phi kéo chăn trên giường, cởi áo ngoài của nhi tử, thực ra hôm nay thực ra ngủ hơi muộn, ngủ trưa là thói quen của nàng từ khi ở Vân gia, cái cuộc sống lười nhác lòng vô tạp niệm đó bất tri bất giác ăn sâu vào tận xương tủy mình.

Hạt giống một khi chôn xuống đất, chỉ cần có điều kiện thích hợp sẽ nảy mầm chui ra, Thục phi muốn gieo hạt giống vào lòng nhi tử, mong hạt giống đó sẽ thành đại thụ lấp đầy trái tim.

Có điều trước mặt cách giáo dục biến thái của hoàng gia, nàng không hi vọng quá nhiều, Triệu Trinh cực kỳ coi trọng giáo dục nhi tử, dù thời gian bỏ mặc phong vân trong chiếu, vẫn cứ muốn nhi tử hàng ngày tới nghe đám Bàng Tịch báo cáo cho mình đại sự quốc gia.

Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, hắn nằm trên giường mềm lặng lẽ đợi nhi tử tới.

Xuyên qua ô cửa sổ nhìn thấy nhi tử nhảy chân sáo đi tới, thằng bé này khi qua ao sen được hoạn quan giúp đỡ hái một cái sen ôm vào lòng.

Khuôn mặt vô cảm của Triệu Trinh hiện lên nụ cười, thằng bé này rất ngoan, rất hiếu huận, bất kể là xuân hoa hay cỏ thu, nó luôn chọn thứ tốt nhất tới tặng.

Có lần không biết nghe ái nói rằng chỉ cần gom đủ sương sớm là có thể trị bệnh cho mình, thế là lần đầu tiên ra uy trong cung, dẫn hết đám thị tòng, nô tỳ của đông cung đi hứng sương sớm.

Lấy được rất nhiều sương, ngự y lại nói sương sớm thuộc tính hàn, không tốt cho bệnh hoàng đế, Triệu Trinh nhìn nhi tử mắt ướt nhòe, lệnh ngự y lấy sương pha thuốc, hắn không cho rằng lòng hiếu thảo của nhi tử lại khiến mình mất mạng.

Nhìn đài sen được nhi tử hiếu thuận đặt trên ngực, Triệu Trinh rất muốn đưa tay xoa đầu con, đáng hận thay tay không nghe lệnh, chỉ có thể cười thật tươi, nghe nhi tử kể chuyện thư sinh nghịch ngợm đi vào cửa thư viện ra sao.

Trâu Đồng Minh cười hi hi góp lời: - Điện hạ đây là điển cố về Vân hầu, có điều cách này chỉ dùng một lần, lần thứ hai không linh nữa.

Triệu Húc bĩu môi: - Tên nô tài ngu xuẩn, mẫu phi nói Văn Tín hầu dùng cách này vô số lần, lần nào cũng thành công.

Triệu Trinh buồn cười lắm, Thục phi nói không sai, chiêu lấy lui làm tiến này Vân Tranh dùng vô số lần rồi, đúng là chưa bao giờ thất thủ, chẳng qua là phương pháp khác nhau mà thôi.

Trâu Đồng Minh tự vả bôm bốp, miệng cười không giảm: - Nô tài ngu xuẩn, nô tài ngu xuẩn.

Triệu Húc lại tiếp tục nói với hoàng đế: - Phụ hoàng, mẫu phi nói, nhất nghệ tinh, nhất thân vinh, nhưng hài nhi thì khác, con muốn toàn bộ trí tuệ thiên hạ nắm trong tay mình.

Triệu Trinh cao hứng muốn nhảy lên vỗ tay, lúc mình còn nhỏ đâu có hào khí này, chỉ biết nấp ở đông cung giương tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đến khi tin Lưu Nga chết thì tảng đá lớn trên ngực mới được bỏ đi, thanh kiếm treo trên đầu biến mất. Tiếng rằng bao năm sống dưới uy áp của người ta, hào khí quân vương cũng biến mất.

- Nhân năng chánh tĩnh giả. Cân nhi cốt cường ; năng đái đại viên giả, thể hồ đại phương. Kính đại thanh giả. Thị hồ đại minh. Chánh tĩnh bất thất, nhật tân kỳ đức, chiêu tri thiên hạ, thông vu tứ cực. Kim tâm tại trung bất khả nặc, ngoại kiến vu hình dung, khả tri vu nhan sắc...

Triệu Trinh lắng nghe nhi tử đọc bộ (Quản tử, tâm thuật hạ), đoạn này có ý nghĩa là dạy mọi người nói chuyện với người ta bằng ngôn ngữ ôn hòa, trong lòng người ta sẽ ấm áp như huynh đệ. Buông lời độc ác, trong lòng người ta tổn thương còn hơn đao kiếm. Hành động thực tế mà không cần nói, giống như đánh trống chấn động lòng người.

Những lời này Bành Lễ tiên sinh cũng dạy mình, còn yêu cầu mình học thuộc, Triệu Trinh chưa bao giờ quên, nó trở thành phong cách chấp chính của mình, cho dù dưới tình hình tệ nhất cũng không buông lời độc ác với ai, thế nên cho dù rõ ràng nhiều lúc mình vô cùng ác độc, người thiên hạ vẫn gắn chữ "nhân" lên đầu mình.

Đợi Triệu Húc đọc xong, Triệu Trinh được Trâu Đồng Minh giúp đỡ nói ra hai chữ "nhớ kỹ", Triệu Húc gật đầu.

Thời gian hoan lạc của Triệu Trinh luôn ngắn ngủi, hắn nhìn thấy Bàng Tịch đứng đợi ở cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho Triệu Húc yên tĩnh ngồi sau bàn nhỏ.

Triệu Húc đi được mấy bước, đột nhiên nói: - Phụ hoàng, nếu được thì có thể để Văn Tín hầu dạy con không, nhi thần nghe nói kiêm thính tắc minh thiên tín tắc ám.

Trâu Đồng Minh nhìn ý hoàng đế, sau đó nói: - Điện hạ, Văn Tín hầu nay đang giúp hoàng dạy bảo thân vệ hoàng gia, đợi chuyện này kết thúc, ngài ấy sẽ vào kinh làm thái tử thái phó, bệ hạ đã sớm an bài.

Triệu Húc có được câu trả lời, ngồi sau bàn nghe đại thần tấu đối.

- Lão thần cho rằng nay Đại Tống ta quan trọng nhất vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm qua lão thần và Địch soái trao đổi ý kiến, cho rằng ba năm tới đảo bảo biên cảnh hòa bình là quan trọng nhất. Có ba năm bình tĩnh hiếm có này, nhìn nhận lại biên cương, nên vỗ về thì vỗ về, nên tiễu trừ thì tiễu từ, đảm bảo cho ngày sau bắc tiến sẽ không bị hai mặt thụ địch.

Bàng Tịch nói xong đứng lên đợi hoàng đế lên tiếng.

Trâu Đồng Minh theo ý của hoàng đế, viết chữ "chuẩn" thật lớn.

Tam ti sứ Văn Ngạn Bác tiến lên một bước nói: - Khởi tấu bệ hạ, nay lương thực phương nam chuyển lên phía bắc đã thành chuyện bình thường của Đại Tống, năm ngoái Biện Hà gặp lũ, nước Hoàng Hà đổ vào Biện Hà, tuy không gây ra đổi dòng, nhưng phù sa đã lấp một phần lòng song, vi thần tấu xin tụ tập dân phu ở Sơn Đông, thừa lúc mùa đông cạn nước xây dựng đê Lăng Xuyên, thuận tiện thanh trừ bùn ứ.

Lễ bộ thượng thư Tống Thụ phản đối: - Không được, năm nay đã huy động một vạn sáu nghìn dân phu vì bệ hạ khai phát sơn lăng, vùng Sơn Đông đã không còn dân phu để dùng nữa.

Hiện Tằng Công Lượng đang ngày đêm xây dựng lăng tẩm cho hoàng đế, chuyện này không cách nào trì hoãn hay thương lượng, Văn Ngạn Bác lại nói: - Vậy thì vi thần xin chuyển sang dùng Phục An quân.

Bàng Tịch xua tay: - Phục An quân không đủ lực, một dải Lăng Xuyên địa thế hiểm yếu, bên là núi cao, bên là đầm lấy, xây dựng đoạn đê liên tiếp đâu có dễ, huống hồ còn phải nạo vét lòng sông.

- Lão phu cho rằng tạm thời nên bỏ việc này, chuyển gánh nặng vận lương sang hải vận, cái lợi của hải vận là tiêu hao ít, trọng tải lớn, tuy không phải kế lâu dài, nhưng hai năm là đủ.

Văn Ngạn Bác nhíu mày: - Hải vận có nhiều cái lợi, nhưng khi làm thì phức tạp vô cùng, ai có thể đảm nhận trọng trách này.

- Vương An Thạch đủ gánh trọng trách.

Triệu Trinh thấy Bàng Tịch vòng vèo một hồi té ra muốn đưa Vương An Thạch về, trước kia hắn điều Vương An Thạch đi cũng là do bình hành quyền lực trong kinh thôi, nếu giờ đám Bàng Tịch thấy cần, triệu hồi về không sao.

Trâu Đồng Minh liền viết chữ "chuẩn", sau đó viết thêm "hoàng môn thị lang tham tri chính sự", chức vị này thay cho Hàn Kỳ, thấy hoàng đế vẫn nhìn chữ trên Thuyết văn giải tự, sau khi viết xong, nhìn hoàng đế lần nữa, tức thì rụng rời rời chân tay khóc to: - Bệ hạ, ngàn vạn lần đừng như thế ...

HẾT!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-865)


<