← Hồi 595 | Hồi 597 → |
Tiểu Man đương nhiên không chết, sau khi đâm dao vào mông ngựa, nàng lợi dụng sương mù yểm hộ, lăn ra sau xe, rồi ẩn thân vào bụi cỏ, quan sát xem xe ngựa của mình gây ra tổn thất thế nào.
Kết quả làm nàng rất hài lòng, chỉ có tên quý công tử choai choai kia còn sống, mới đầu Tiểu Man còn cho rằng tên quý công tử đó không cam tâm bị lừa gạt nên mới bám theo, nhưng khi thấy hắn thuần thục xóa dấu vết mới thay đổi suy nghĩ.
Nếu thực sự là tên công tử chất phác như hắn thể hiện thời gian trước đó, thấy cảnh máu me này hoảng sợ bỏ chạy ngay mới hợp lý, cho nên nàng bám theo Xuân Ca Nhi, xem là ai muốn đối phó với mình.
Tới Vọng Hỉ trấn, thấy chỗ ở của Xuân Ca Nhi, Tiểu Man xé rách quần áo, lăn lộn trong đống bùn đất, bẻ một cành trúc, lục đóng rác kiếm cái bát mẻ, kiên nhẫn đợi bùn đất trên người khô hết, sau đó ngồi ở một góc khuất, đặt bát trước mặt.
Phải nói người dân đất Thục đều đơn thuần lương thiện, Tiểu Man nằm chưa tới một canh giờ được ba bát cơm, một cái bánh bao, bốn đồng tiền, thậm chí một ông già thấy nàng y phục mong manh, còn cho một cái chăn vá chằng vá đụp.
Tiểu Man dùng bàn tay bẩn thỉu ăn như quỷ đói hết toàn bộ chỗ thức ăn được cho, còn tạ ơn ông già mỉm cười nhìn mình ăn cơm.
Người già hay nói nhiều, chủ yếu là vì không ai thích nghe, ông già cho Tiểu Man cái chăn xong cho rằng Tiểu Man phải có trách nhiệm nghe mình cằn nhằn.
- Tuổi trẻ thật là tốt, chỉ cần gân cốt vẫn cứng là còn cơ hội, không giống ông già này, tuổi cao, chỉ còn lại mỗi ký ức mà thôi. Ăn chẳng ngon, ngủ thì hơi chút là tỉnh, năm xưa còn trẻ, cho một bát cháo loãng cũng ăn ra tư vị yến tiệc, khi đó cái gì cũng thiếu, nhất là thiếu ăn, trang hộ bận suốt từ sáng tới tối, ăn gì cũng qua loa, giờ tuổi cao, bại gia tới mức cho ăn mày bánh bao...
Tiểu Man nghe như ru ngủ, lúc này chỉ muốn đắp chăn co mình dưới mái hiên chợp mắt chốc lát, sau đó đi nghe ngóng xem người ở trong tiểu viện kia là ai, ông già lải nhải mãi không thôi, chỉ là khi vô tình nghe ông ta kể mình là gác cửa khách sạn, bắt đầu âm thầm dẫn dắt đề tài.
- Thấy cái nhà kia không, ông già sắp chết rồi, bụng to lắm, như có thể vỡ tung ra bất kỳ lúc nào. Tiểu bối chạy khắp nơi kiếm tiền nuôi ông ta, ông ta còn làm ra cái vẻ trưởng bối bề trên, thật là quá đáng.
Tiểu Man giả giọng nam nói: - Lão trượng nói có lý lắm, trưởng bối nhà đó thật quá đáng, không thông thông tình đạt lý như ngài, chẳng biết nhà ai mà thiếu phúc như vậy.
Ông già hoan hỉ đáp: - Lão phu là vậy, không đành lòng thấy tiểu bối bị khổ, ài, nhìn thấy ngứa mắt cũng nói vài câu. Nhà đó mới tới hôm kia, chẳng biết gia thế ra sao, hẳn là người đọc sách, mấy ngày trước còn thấy nhiều phó nhân hầu hạ, hôm nay chẳng biết đi đâu rồi.
Chẳng mấy chốc Tiểu Man biết hết chuyện nhà Xuân Ca Nhi, ngay cả Lữ Huệ Khanh thích ăn cháo thịt cũng nắm rõ.
Đến khi trời tối, ánh đèn bắt đầu thấp thoáng, nhà nhà bắc bếp thổi cơm, ông già thỏa mãn đi về, không mời Tiểu Man tới nhà ăn cơm, ông ta chẳng qua nhàn rỗi quá kiếm người nghe mình nói chuyện thôi, không có ai ông ta còn có thể nói chuyện với chó nửa ngày.
Tiểu Man lục lọi ký ức, tìm kiếm mọi sự liên quan tới một người họ Long, Xuân Ca Nhi thì cũng chẳng khác gì tên A Miêu, A Cẩu, có khắp nơi.
Nàng chắc chắn một điều, họ Long kia biết mình, chạm trán với Xuân Ca Nhi ở Kinh Triệu phủ cũng là cố ý xếp đặt.
Những kẻ này không phải quan sai, càng không phải mật điệp ti, không ngờ còn bên thứ ba nữa hứng thú với mình.
Vọng Hỉ trấn quá nhỏ, nên thế lực Tinh Bàn chưa vươn tới được, nhưng vẫn có quan phủ, có vài binh sĩ cung thủ, nàng định kiếm bộ cung nỏ, sau đó tính xổ với cái nhà kia.
Khi sao trên trời đã chớp chớp mắt, Tiểu Man lặng lẽ rời khỏi mái hiên.
Trong ngõ im lặng tới đáng sợ, Tiểu Man tuy đi rất khẽ, vẫn khiến vài con chó sủa oăng oẳng, nàng móc ra vài miếng bả chó ném vào sân, chẳng mấy chốc không còn tiếng chó sủa nữa.
Men theo cành cây chìa ra ngoài bờ tường, Tiểu Man như con mèo nhỏ khéo léo bò lên nóc nhà cung thủ, nàng đi chân đất, nên êm hơn cả mèo.
Trong nhà có ánh đèn, có tiếng động kỳ quái truyền ra, Tiểu Man tủm tỉm cười, nhè nhẹ nhấc ngói lên nhìn lén, quả nhiên một đôi nam nữ đang say sưa hoan lạc, chẳng cố kỵ đứa con ở bên mút tay ngồi nhìn.
Tiểu Man hiểu rất rõ nam nhân sau khi cày bừa vất vả xong sẽ làm gì, chuyển vị trí, lặng lẽ thả một sợi tơ bạc từ nóc nhà xuống bình nước đầu giường, từ sợi tơ có thứ chất lỏng chầm chậm chảy xuống.
Sau khi xong việc, Tiểu Man hứng thú xem màn biểu diễn sống động đó, nam nhân đó rất khá, lúc nàng tới đã mồ hôi nhễ nhại, vậy mà vẫn kiên trì thêm một tuần hương, đứa con cũng lăn ra ngủ rồi, rất lâu hắn mới gầm khe khẽ kết thúc công việc, nữ nhân phía dưới thở như cá chết, nhưng mà chết trong sung sướng, nhìn nữ nhân đó, Tiểu Man nóng cả người, cắn môi hồng, tay bất giác sờ bầu ngực đã dùng vải bó chặt.
Một lúc sau nữ nhân kia trần truồng ngồi dậy, cầm bình nước uống rồi đưa cho nam nhân, Tiểu Man liền khép miếng ngói lại chờ đợi, quả nhiên không lâu sau nghe thấy tiếng ngáy khò khò.
Nàng bò xuống sân, dùng trùy thủ cậy then cửa vào phòng, bên trong vẫn còn mùi nồng nồng đặc trưng của nam nữ sau khi giao hoan, nam nhân và nữ nhân ôm nau ngủ say như chết.
Trên tường treo một bộ cường nỏ, tuy không so được nỏ tiễn trong quân, nhưng rõ ràng được chủ nhân cải tạo, chỉ cần đặt trên vai là có thể bắn, nàng lấy ba mũi tên, nhiều hơn vô ích, nếu ba mũi tên không đạt được mục đích thì nàng sẽ bỏ chạy ngay trong đêm.
Thủ đoạn vặt tên giang hồ này không dùng với Long gia được, phía đỏ hiển nhiên cũng rất kinh nghiệm, chỉ có bất ngờ tấn công thôi.
Đứa bé tỉnh rồi, tròn mắt nhìn người lạ khóc toáng lên, trẻ con hơn một tuổi, nhìn thế nào cũng thấy yêu, Tiểu Man gỡ tay nam nhân ra, bế đứa bé ấn vào vú mẹ, đứa bé nín khóc ngay, nàng cũng khẽ búng núm vú vẫn dựng lên của nữ nhân rồi mới rón rén bỏ đi. Đã đã khuya, cái trấn nhỏ ban ngày ồn ào náo nhiệt trở nên tĩnh lặng như quỷ vực, gió nhẹ thổi hiu hắt, thi thoảng có một hai con chuột chạy vọt qua đường, cảnh tượng tiêu điều khôn tả, vẫn còn một căn nhà sáng đèn, Lữ Huệ Khanh ghét nhất là ngủ, hắn biết thời gian của mình không còn nhiều, nên tiềm thức từ chối ngủ, chết rồi tha hồ mà ngủ.
Xem sách xong, Lữ Huệ Khanh uống ngụm nước, thấy Xuân Ca Nhi đã ngủ say tít, lắc đầu cười, nhìn ra cửa sổ, hồi ức quá khứ.
Không biết người đi Nhai Châu có bố trí tốt cho người nhà của mình không, nhưng mình bỏ nhiều tiền, đối phương là biển hiệu trăm năm, hẳn không thành vấn đề, chỉ không biết trong nhà còn bao nhiêu người sống được tới bây giờ, thê tử rất kiên cường hẳn là còn sống, nhưng khuê nữ nhỏ quá, không biết có qua nổi không?
Nghĩ tới đó lòng đau như cắt, chút thời gian cuối cùng của đời mình, đáng lẽ phải giải cứu người nhà, sao lãng phí ở việc báo thù?
Trong thiên hạ này người muốn giết Vân Tranh vô số, từ đại thần trong triều tới kẻ thù từ Tây Hạ, Đại Lý, y vẫn càng sống càng khỏe đấy sao, mình nỗ lực vô số mà chỉ mò được tới thế lực ngoài rìa của Vân gia thôi.
"Cộc! Cộc! Cộc!"
Xuân Ca Nhi nghe thấy tiếng gõ cửa, tức thì bật dậy, đao đã cầm trong tay.
Lữ Huệ Khanh thở dài, ra hiệu Xuân Ca Nhi đừng kinh hoàng, rồi bảo hắn hầu hạ mình mặc y phục, người ta đã tìm tới tận nơi rồi, né tránh chỉ làm người ta chê cười.
Trước nay bí mật là lớp áo bảo hộ lớn nhất của hắn, giờ sương mù đã không còn, chỉ còn cách nghe thiên mệnh.
Dưới ánh trăng, Tiểu Man mỹ lệ như hồ ly tinh hóa hình người, tuy chỉ mặc áo vải thô, nhưng chiếc cổ trắng trẻo, bầu ngực tròn trịa, vòng eo thanh mảnh, toàn thân phát tán hào quang yêu mị.
- Nửa đêm ghé thăm, thật thất lễ, Tiểu Man thỉnh an tiên sinh.
Nhìn Tiểu Man duyên dáng nhún eo thi lễ, Lữ Huệ Khanh thở dốc, mãi không nói lên lời, đúng, đúng là con tiểu hồ ly đó, ký ức về cái đêm cuồng bạo hương diễm mà tác ác đó tràn ngập cõi lòng.
HẾT!
*****
- Cô chưa chết? Xuân Ca Nhi hét lên nửa bất ngờ nửa vui sướng, lòng nhẹ nhõm vô cùng, nhưng nhớ tới lập trường bản thân, nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại, cảnh giác nhìn quanh: - Người của cô đâu, bảo họ ra hết đi, nơi này chỉ có sư đồ ta thôi.
Tiểu Man cười duyên: - Công tử quên rồi sao, thiếp thân bị ép hôn nên bỏ nhà chạy trốn, đâu ra người gi nữa, hi hi ... Lời chưa dứt có mũi tên từ sau cây lớn bay vút qua, cắm phập vào cánh cửa bên cạnh Xuân Ca Nhi, ăn sâu vào cửa một tấc, đuỗi mũi tên vân rung lên bần bật.
Tiểu Man nhíu mày quay đầu về phía vừa phát ra mũi tên, tỏ ý không hải lòng, khẽ lắc đầu, đi tới rút mũi tên ra, lại tiếp tục mỉm cười: - Thiếp thân chỉ muốn hỏi vì sao tiên sinh lại hao tổn tâm trí đối phó với một nữ tử yếu ớt như thiếp thân.
Lữ Huệ Khanh nhìn nàng không chớp, bất giác đưa tay sờ mái tóc bạc thưa thớt của mình, cảm khái: - Lần đầu gặp nhau, cô nương kiều diễm như hoa, vui tươi tràn trề sức sống, ta cũng là công tử phong lưu trẻ trung, giờ gặp lại cô nương vẫn như xưa, ta thì thành ông già xế bóng, không biết quý phu nhân có an khang không?
Xuân Ca Nhi giật mình, tiên sinh phải trên sáu mươi, nữ tử này nhìn song thập chưa tới, chẳng lẽ nàng thực sự là hồ ly thành tinh, có thuật trú nhan?
Khi hắn dợm bước muốn nhìn rõ hơn thì một vật đen xì từ bên hành lang bật ra đập trúng đầu, Xuân Ca Nhi không kịp kêu tiếng nào đã ngã xuống.
Lữ Huệ Khanh nhìn thanh chùy thủ đá, lại sờ mũi Xuân Ca Nhi, thấy hắn chỉ ngất xỉu, gật gù: - Vậy cũng tốt, ta và cô nương ôn chuyện cũ, không nên có người khác quấy nhiễu. Hắng giọng một tiếng, chắp tay nói: - Lữ Huệ Khanh xin chào Tiểu Man cô nương.
- Á ... là ngươi à? Tiểu Man đưa ngọc thủ thon thon đưa lên che môi hồng, đôi mắt trong sáng mở to, dáng vẻ của nàng vô cùng khả ái, như con bườm hoa đi vòng quanh Lữ Huệ Khanh thất kinh hỏi: - Ngươi, ngươi chưa chết sao?
Lữ Huệ Khanh kéo vạt áo, để lộ lồng ngực gầy khô xương xẩu chi chít dấu răng: - Cô nương quên kiệt tác của mình rồi à?
Ánh lửa lóe lên rồi nhanh chóng tắt đi, Tiểu Man thổi tắt đánh lửa, thân hình yêu kiều khẽ lắc lư, ánh mắt tràn ngập nụ cười hiếu kỳ: - Ngươi còn sống được tới bây giờ thật hiếm có, trước kia phu nhân nói dứt khoát với ta, bị hấp huyết trùng xâm nhập không sống quá một năm, phu nhân nói là không sai được, sao ngươi còn sống tới bây giờ?
Lữ Huệ Khanh thấy dáng vẻ tinh nghịch trẻ con, vòng eo thon nhỏ được buộc chặt trông đầy vẻ quyến rũ của thiếu phụ, nhìn ngất ngây: - Chủ tớ cô nương đều là giai nhân tuyệt sắc, khi đó ta thần hồn điên đảo, mạo phạm phu nhân, gặp tai kiếp này cũng là đáng đời.
- Khi đó ngươi biểu hiện nhã nhặn phong độ, lễ nghi chu đáo, nếu không phải chúng ta có oán thù, chỉ vì phong độ danh sĩ đó của tiên sinh, thiếp thân nguyện hầu hạ một đêm không hề hối tiếc.
Lữ Huệ Khanh thở dài, lắc đầu liên tục: - Ra thế, ra thế, ta cứ nghĩ mình thô lỗ mạo phạm phu nhân nên bị kiếp nạn, không ngờ phu nhân đi báo thù, Lữ mỗ tự đâm đầu vào lưới, chẳng thể trách ai, chỉ là ta và phu nhân thù oán ra sao mà phu nhân trả thù tán khốc như thế?
- Chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi, ngươi lừa hòa thượng béo ăn thịt lợn sống có trùng, cho nên phu nhân dùng chính thứ trùng đó đáp lại, nếu không giết ngươi thì quá dễ dàng.
Lữ Huệ Khanh nhìn nửa vầng trăng cong vừa mới mọc lên, mãi không nói ra lời, cuối cùng lẩm bẩm: - Quả nhiên là lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, Lữ mỗ lòng ác độc khó trách người khác ác độc với mình, còn trách ai được đây ... Tiểu Man cô nương, bên ngoài sương đậm, hai ta vào phòng nói chuyện được chăng? Nói cho cùng cô tới một mình, ta cũng chỉ có một mình, chúng ta uống rượu tâm tình, đêm trăng thế này gặp lại cố nhân, thiếu rượu thì mất thú vị.
Tiểu Man thấy thủ đoạn của mình bị vạch trần, thu lại sợi tơ bạc mảnh gần như không nhìn thấy, ra sau cây đại thụ, gỡ bỏ đi cơ quan, cầm nỏ tiễn đi ra: - Nửa đêm canh ba, một tiểu nữ tử không tiện vào phòng nam nhân, chúng ta cứ ở đây nói chuyện đi.
Đồng thời tiếng nỏ bật bật dây cung vang lên, một mũi tên xuyên đầu gối Xuân Ca Nhi đang hôn mê, làm hắn đau đớn tỉnh dậy, cổ họng lục bục vài tiếng lại ngất xỉu.
Lữ Huệ Khanh không quan tâm tới an nguy của bản thân, nhưng coi Xuân Ca Nhi không khác gì con mình, là người kế thừa ý chí của mình, nổi giận: - Cô nương, nó đã hôn mê rồi, không thể uy hiếp tới cô nương, sao lại ra tay làm người ta tàn phế?
Tiểu Man cười khúc khích: - Tên này giỏi lừa người lắm, đến cả ta mà cũng bị hắn qua mặt, nếu không để lại dấu ấn, lần sau gặp lại khó nhận ra.
Lữ Huệ Khanh ngạc nhiên: - Cô nương không định giết nó sao?
- Xưa nay ta giết người luôn có giá và mục đích, không tùy tiện giết người. Hơn nữa ta dám chắc hắn thích ta rồi, sao ta lại giết người thích mình, để lại sau này có khi còn đất dùng, phu nhân thường nói, kẻ vô dụng cũng có thể dùng ba lần, ta thấy rất có lý.
- Cô nương biến nó thành tàn phế, còn cho rằng ...
- Hi hi hi, chuyện nam nữ tổn thương càng sâu, yêu càng đậm, để lại cho hắn vết thương khó quên, để hắn mãi mãi nhớ tới ta. Giống tiên sinh, bị ta hại như vậy, vẫn cứ không quên nổi đấy sao? Ta có chút ánh mắt nhìn nam nhân đấy, tiên sinh không hề có chút hận thù nào với ta, nếu không ta ra tay lâu rồi.
Lữ Huệ Khanh ngớ ra một lúc, cười khổ: - Quả nhiên là có đạo lý, mới đầu ta hận phu nhân và cô nương không thể moi tim uống máu, về sau thành tương tư thấu cốt, hôm nay nghe Xuân Ca Nhi nói cô nương ngã xuống vách đá, cô nương không biết ta đau lòng thế nào đâu.
Tiểu Man thấy mắt Lữ Huệ Khanh đảo loạn lên, biết hắn tìm cơ hội báo động xung quanh, chẳng quan tâm những nhà xung quanh đến chó cũng bị nàng đánh thuốc mê rồi: - Giờ đến lượt ta hỏi, ngươi nên nói thực, ta không muốn tra tấn đâu.
- Ta thành ra thế này, sống hay chết có gì khác nhau, cô nương biết chuyện ta muốn làm nhất là gì, rạch bụng xem bên trong có cái gì, ta chán sống rồi, cô nương muốn gì cứ hỏi đi.
Tiểu Man thương hại nhìn cái bụng to quá khổ của ông ta: - Làm sao ông sống được tới giờ?
- Đơn giản, mới đầu ta pha tỳ sương với mật uống, về sau tỳ tương không còn tác dụng, ta tìm tới thứ mạnh hơn, ăn sống rết và bọ cạp, ngâm bọn chúng vào rượu cho say rồi uống chửng. Dần dà trong bụng không cảm thấy đau nữa, vì thế chỉ còn cách ăn cho thật nhiều, cô nương không biết đâu, ăn uống không ngờ có lúc còn thống khổ hơn cả uống thuốc độc.
- Gần đây cố thế nào cũng không ăn nổi nữa, chỉ có thể dùng ít cháo loãng kéo dài chút hơi tàn. Tiểu Man cô nương, đa tạ cô nương tới gặp trước khi ta chết, dù không được lần nữa thấy dung nhan tôn phu nhân, thế cũng là an ủi rồi.
Tiểu Man nghiêng người nhìn Lữ Huệ Khanh, giọng thán phục: - Quả nhiên không dễ, mấy năm qua ngươi làm gì, vì sao phát hiện ra ta, ta ít khi ra khỏi nhà lắm.
- Làm gì sao, chẳng qua là bỏ trốn, giết người, hại người, lừa người, kiếm chút lợi ích thôi. Còn về phần làm sao phát hiện ra cô nương thì là do trời cao có mắt, ta dày công kiến lập quan hệ với lưu manh Đông Kinh, bày mưu tính kế chỉ dẫn chúng cách phát tài, tai mắt trải khắp nơi, vậy mà điều duy nhất phát hiện ra được có thế lực ngầm hoạt động ở Đông Kinh, thế lực này bảo vệ Vân phủ kín kẽ, khiến ta không dám tùy tiện phái người theo dõi.
- Tưởng rằng vô vọng, không ngờ tối hôm đó ở sát vách nghe giọng ca của cô nương, lúc đó ta còn ngờ rằng là tôn phu nhân, cô nương hôm đó thật giống phu nhân, làm ta tưởng niệm vạn phần.
- Cô nương tuy xóa hết mọi dấu vết, nhưng Tiết gia còn đó, điều tra không khó, phát hiện ra được Tiết gia nương tựa Thục phi, xem ra Vân gia và Thục phi không phải xe chạy cùng đường, như thế cô nương không thể ở lại Đông Kinh, ngoại trừ về Thục còn có thể đi đâu? Quả nhiên người của ta phát hiện ra cô nương ở Huân Nam môn, nên đi theo mong tìm ra phu nhân.
← Hồi 595 | Hồi 597 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác