Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 057

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 057: Trên đời không thiếu người thông minh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

- Tiểu tử vô tri, ngươi có biết cường đạo Nguyên Sơn đã chiếm cứ nơi đó trăm năm rồi không? Có biết Đại Tống chưa lập quốc thì chúng đã là chủ nhân nơi đó rồi không? Ngươi không biết gì đừng có nói càn nói bậy, không có sự hỗ trợ của bọn ta, ngươi không đấu được với bọn chúng. Tiếu Lâm khó khăn lắm mới kìm được kích động muốn bẻ cổ Vân Tranh:

- Ha ha, đừng nên nổi giận, ta nói đều là sự thật, hôm nay ông tới đây chỉ cần uống rượu, ăn uống ngon lành là nể mặt chủ nhà rồi. Vân Tranh cẩn thận mượn động tác bắc nồi canh thịt trâu khỏi bếp tránh xa ông ta một chút, hất đầu ra ngoài: - Ông xem, Ngũ Câu đại sư đã tới.

Tiếu Lâm hậm hực nhìn về phía con đường nhỏ, thấy Ngũ Câu mặc tăng y xanh nhạt, vác thiền trượng trên vai, ống tay áo lất phất, dáng vẻ du nhàn như thần tiên đi trong mây, nén giận xuống: - Quân tử có điều nên làm có điều không, biết rõ không dễ, lùi lại để trời cao biển rộng, chẳng phải thích hợp hơn à?

- Định nói quân tử báo thù mười năm không muộn chứ gì? Cái cớ để trốn tránh mà còn coi là trí tuệ để khoe khoang. Con người có sức ì, thời gian trôi đi thù hận sẽ phai nhạt, cuối cùng là lãng quên, lúc đó các người lại nói tha thứ là phẩm đức tốt, lấy nó ra để tán dương lẫn nhau.

Tiếu Lâm mỉa mai: - Vậy ngươi không cần bọn ta, dựa vào hai tay trói gà không chặt của mình để đối đầu với cường đạo Nguyên Sơn, lấy sức mọn muốn chống trời?

- Tất nhiên là phải đoàn kết toàn bộ người có thù oán với Nguyên Sơn rồi, nếu ông rảnh thì kiếm cho ta cái bản đồ địa thế Nguyên Sơn, nghe ngóng chuyện canh phòng nơi đó, trừ ông ra, ta không thấy ai thích hợp hơn.

- Vừa rồi ngươi chửi mắng lão đạo không đáng một xu, ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý à?

Vân Tranh trâng tráo nói: - Ăn xong bữa cơm này ông đi cho sớm, đừng nói những lời vô dụng nữa, ông cũng giống ta, đều muốn đám người đó trả giá, ta không đợi nổi mười năm.

Tiểu Lâm thở hắt ra một hơi, muốn xả hết tức giận ra ngoài: - Ta thừa biết ngươi đang nói kích ta, ta thừa nhận mình không đợi được lâu như thế, nhưng ngươi thì không, ngươi chỉ thấy chuyện này thú vị thôi, ngươi hưởng thụ cái cảm giác thao túng người khác lắm phải không? Lão đạo thậm chí cảm thấy ngươi đang dùng cường đạo Nguyên Sơn để rèn luyện bản thân. Thôi vậy, bất kể mục đích của ngươi là gì, diệt Nguyên Sơn không sai, lão đạo làm thám báo cho ngươi một phen, báo đáp sơn thủy nơi này.

Vân Diệp không phân bua, mỉm cười cho thịt trâu thái mỏng vào nổi sắt đã bốc khói, xào nhanh tay.

Ngũ Câu béo quá độ, nên có thể nằm là không ngồi, đang nằm trên cái chiếu Tịch Nhục trải cho cười ha hả dụ dỗ Vân Nhị đi làm hòa thượng.

Lưu huyện thừa cưỡi ngựa, kết bạn đồng hành với Lương lão gia.

- Thịt trâu khô? Lương lão gia không hổ là đi nhiều biết rộng, nhìn đám trẻ con đang cầm gậy trúc khua khoắng đuổi rồi thì chạy nhanh tới, cầm lấy một miếng cho vào mồm nhai, nói với Vân Tranh đi tới đón: - Hiền điệt, số thịt này phơi khô rồi để Lương gia đem bán được không?

Vân Tranh cười đáp: - Đó là mục đích vãn bối mời Lương lão gia tới đây.

Tốn tới nửa canh giờ trang điểm và Vân Tranh chỉ liếc mắt gật đầu một cái rồi quay sang chuyện trò vui vẻ với cha mình, Lương Kỳ đem ấm ức trút lên chỗ thịt khô kia, không ngờ đã ăn là không ngừng lại được.

Mạnh Tử nói: Cư di khí, dưỡng di thể, Lưu huyện thừa trong trời gian ngắn mà bụng đã phệ ra, tay cầm cái đai lưng lỏng lẻo ở bụng, nghe Lương lão gia nói mới thất kinh: - Ngươi giết bao nhiêu trâu vậy?

- Không sao, là trâu lông dài, huynh biết nó là thứ không làm ruộng được mà, chứ giết trâu làm thịt, còn không lỗ vốn à?

Lưu huyện thừa mới yên tâm cho cả miếng to vào mồm, nhai nhồm nhoàm, không ngừng khen ngon.

Vân Tranh mời khách vào nhà trúc, khách khí nói: - Khách tới nhà không có gì thiết đãi, chỉ có mấy món thịt trâu xin chớ trách.

Khi ăn cơm không nói chuyện, ngay cả Lương Kỳ nói nhiều cũng tỏ ra rất thục nữ, ăn uống nhỏ nhẹ, chỉ có điều miệng không lúc nào ngừng, có khi ăn còn nhiều hơn Ngũ Câu một ít.

Tịch Nhục và Vân Nhị ăn riêng ở bàn nhỏ, vừa ăn nàng vừa len lén nhìn Lương Kỳ, vô cùng khinh bỉ, có nữ tử nhà ai ăn không có quy củ như vậy không, căn bản không hề ý thức rằng mình và Vân Nhị mỗi người bê cái bát to thế nào, còn trộn lẫn đủ thứ hổ lốn vào với nhau.

- Ha ha ha, món ngon thiên hạ chỉ tới thế này là cùng, Vân hiền điệt khá lắm. Lương lão gia húp hết bát canh thịt bò nấu củ cải ngọt thanh xuống, tán thưởng không thôi:

Bữa cơm này làm khách khứa vô cùng hài lòng, Lưu huyện lệnh ăn bánh bao ợ suốt, Lương Kỳ còn cực kỳ quá đáng sai Tịch Nhục cho một lồng bánh bao vào hộp, khi về nàng sẽ mang đi, làm tim Tịch Nhục nhỏ máu.

Nhà trúc chỉ cần không phải là mùa đông thì đúng là nơi sống lý tưởng ở nơi này, uống trà càng hợp, bày cái bàn thấp ở nhà rộng rãi, hưởng thụ làn gió hiu hiu, ngắm núi xanh xa gần.

- Đây lúc hoa nở trang sáng hỉ Gió mát làm bạn dễ ngâm thơ Mua lấy rượu gạo mời xuân sắc Say cũng thỏa lòng vui tự hưởng. Lương lão gia cầm chén trà, mắt khép hờ thưởng thức vị chan chát ngòn ngọt ở đầu lưỡi, người đung đưa ngâm: - Hiền điệt không ngờ nấu ăn lại tinh diệu như vậy, có bản lĩnh này đi đâu cũng không sợ.

Vân Tranh thêm trà cho ông ta: - Sống thì dễ, muốn sống thư thái vừa ý không dễ, hồng trần cuồn cuộn, lao tâm lao lực, vãn bối chỉ mong được như mây trắng trên trời, tụ tán tự nhiên là đủ rồi.

Lương lão gia lắc đầu: - Hiền điệt nói thế là không phải rồi, trí tuệ trời ban cho không phải là đặc quyền để hưởng thụ, mà nó là trọng trách, người được trời ưu ái cần dẫn dắt người đời tiến tới, giúp bọn họ có cơm no áo ấm, đảm bảo an nguy cho họ, dù hiền điệt muốn hay không, ông trời sẽ không cho hiền điệt an nhàn đâu.

Lưu huyện thừa thỏa mãn chỉ vải vóc, thịt trâu phơi khắp trại: - Bản quan là kẻ thô kệch, bị thời thế đẩy vào cái ghế này, không học vấn đầy năm xe như các vị, chỉ biết người có thể làm cả Đậu Sa huyện khắp nơi thế này mà trốn một chỗ nhà nhã là có tội.

- Hừm, nếu như không phải ngươi từ lúc nhậm chức tới nay chăm chỉ tằn tiện, việc gì cũng nghĩ cho bách tính, so với huyện lệnh tiền nhiệm còn hơn vài phần thì ngươi không sống nổi tới hôm nay đâu, đừng nghĩ ngoài Vân Tranh không ai biết việc người đã làm.

Tiếu Lâm hôm nay bị Vân Tranh khích cho thiếu chút nữa là hộc máu chết, nên tính khí không tốt, nhìn ai cũng ngứa mắt. Có điều Vân Tranh tò mò là ông ta trắng trợn buông lời xúc phạm đe dọa mà Lưu huyện thừa lại không hề nổi giận, thậm chí có hút hả hê đắc chí, rốt cuộc thân phận là thế nào, phải làm rõ mới được. - Đừng nói mấy chuyện phiền não này nữa, chúng ta bàn chính sự đi, Lương lão gia, không biết có thể tiêu thụ được bao nhiêu loại hàng này, vãn bối có kế hoạch cần mượn đường của ngài.

- Một vạn cân một tháng, đây là cực hạn của lão phu, giá thịt trâu khô không thấp, chiếm dụng nhiều vốn lưu động.

Con số này đã vượt kỳ vọng của Vân Tranh rồi, một con trâu giết thịt được 800 cân, nấu chín chỉ còn 320 cân, sau đó xấy khô, chỉ còn khoảng 120 cân, mỗi tháng muốn cung cấp một vạn cân thì cần tới mấy chục con trâu, Vân Tranh trầm ngâm nói ra nhẩm tính của mình: - Hiện giờ vãn bối không thể cung cấp lượng hàng lớn như vậy, nhưng nửa năm sau khả năng sẽ tăng mạnh, ước chừng một tháng 5 vạn cân cũng không phải là không thể.

Câu này làm Lưu huyện thừa run tay, sánh trà nóng lên tay, may mà da hắn dày mới không bỏng, một căn thị trâu khô không ít hơn 10 đồng, 5 vạn cân tức là 50 vạn đồng, một năm tức là, là bao nhiêu hắn chưa tính ra ngay được, nhưng nghĩ thôi đã váng đầu.

Lương Kỳ càng toát mồ hôi, vụ làm ăn lớn như thế, gần như có thể ngang bằng với kinh doanh tơ lụa của Lương gia rồi.

*****

Con số này làm Lương lão gia giật mình không ít, song vẫn tỉnh táo lắc đầu: - Lương gia kinh doanh tơ lụa, nhờ vào nó nuôi sống ba đời, muốn tiếp nhận vụ làm ăn này phải giảm thiểu đầuu tư vào tơ lụa, cho dù bán thịt trâu khô kiếm được nhiều hơn, Lương gia cũng không bỏ nghề chính của mình. Năm vạn cân thì thứ lão phu không đủ khả năng.

Vân Tranh thầm tán thưởng, Lương gia có gia chủ như thế này còn hưng thịnh nhiều năm nữa, đồng thời cũng không bất ngờ, năng lực Lương gia thông qua lần mua kén tằm vừa rồi đã thăm dò ra phần nào thực lực của bọn họ, mời Lương gia tham dự vụ làm ăn này còn là một loại bồi thường, giá một khi đã lên thì rất khó xuống được, chữ tín tạo dựng là lâu dài, lại có nhiều yếu tố khó xác định, đã khoét của người ta một miếng thịt, thì phải có trách nhiệm trả miếng khác. Nghĩ tới đó lại thấy hơi ức, bị cắn một cái rõ đau mà không được bồi thường, nha đầu kia còn suốt ngày mặt sưng sỉa với mình nữa.

- Kỳ thực vãn bối cũng không cần lão gia trả một lần bằng tiền, dùng vải, muối, trà, sắt gốm hay thuốc đều được, hẳn như thế sẽ không chiếm dụng nhiều tiền lưu động của Lương gia, giao dịch cũng dễ dàng hơn. Cụ thể lần này, vãn bối muốn muối và vải.

Lương lão gia mỉm cười nói với Lưu huyện thừa: - Lưu huynh, Lương gia có ao muối ở Lô Châu, cho nên nguồn muối xưa nay không thiếu, không biết có cho tiểu đệ vận chuyển nhiều muối tới huyện như vậy không?

Lưu huyện thừa cân nhắc: - Được, nhưng chúng ta cần nói trước, muối này chỉ được giao cho Đậu Sa trại, không được phép bán một lạng nào vào huyện, nếu không bản quan khó ăn nói với Hàn gia, dù sao bọn họ là nhà buôn muối lâu năm.

Phải nói so với thái độ có phần bỏ mặc của Lâm huyện lệnh thì Lưu huyện thừa thực sự làm tốt hơn không chỉ một ít, hắn biết cân bằng chiếu cố lợi ích các bên.

Vân Tranh thấy Lưu huyện thừa nhìn sang mình, tự lên tiếng: - Quan phủ có thể thu thuế thịt trâu giống thuế muối.

- Vậy thì bản quan không ý kiến gì nữa, chúc hai vị tiền vào như nước, đại cát đại lợi. Lưu huyện thừa có được mọi thứ mình muốn liền ngậm miệng, chỉ cần thu đủ thuế rồi những thứ còn lại đều là tiểu tiết.

- Một cân muối đổi một cân thịt khô, hiền điệt thấy sao?

- Rất tốt, mỗi lần giao dịch, muối chỉ chiếm một thành, ba thành tiền, sáu thành tạp vật, lão gia thấy sao? Toàn bộ dùng tiêu chuẩn giá muối để tính.

-Được, chỉ cần lượng tiền không quá ba thành là được, không biết đổi tiền đồng thành giao tử có được không?

Giao tử là ngân phiếu hoặc tiền giấy rất lưu hành vùng Tứ Xuyên Vân Nam, vì lượng tiền đồng ít, hơn nữa giao dịch lớn đem nhiều tiền không an toàn, nên sử dụng giao tử. Vân Tranh tất nhiên chấp nhận: - Ngoài ra Lương gia làm ăn khắp thiên hạ, đường lối nhiều, vãn bối muốn nhờ lão gia giúp mua một căn nhà ở Thành Đô, không cần lớn, nhưng phải trang nhã u tĩnh.

- Không thành vấn đề. Lương lão gia chắp tay với những người còn lại: - Mong các vị làm chứng cho.

Bọn họ viết bốn bản khế ước tại chỗ, mời tất cả xem qua, sau đó ký tên vào, một bản của Vân Tranh, một bản của Lương lão gia, hai bản còn lại do Lưu huyện thừa và Ngũ Câu hòa thượng bảo quản.

Lương lão gia là người tinh tường, từ đầu tới cuối ông ta chỉ bàn chuyện làm ăn, liên quan tới chuyện khác là chuyển ngay sang đề tài phong hoa tuyết nguyệt, không định tham gia vào kế hoạch ngầm mà Vân Tranh tiến hành, bất kể nó là gì.

Không chỉ ông ta, Lưu huyện thừa cũng thế, hán tử thô lỗ này từ khi lên chức huyện thừa thay đổi không ít, khôn lên không ít, cứ uống rượu như điên, lát sau tự làm mình say khướt, được phó dịch khiêng về.

Thế là khách khứa đi cả mà kế hoạch to lớn của Vân Tranh chưa đề cập được nửa chữ, Tiếu Lâm có cớ cười nhạo: - Người thông minh trong thiên hạ không chỉ mỗi mình ngươi đâu, tiểu tử, mưu đồ của ngươi tan thành bong bóng rồi, nghe lời lão đạo, ngoan ngoãn tới Thành Đô tập trung cho chuyện học tập đi, làm người phải đường hoàng, cứu chỉ mưu tính gian kế thì không đắc ý lâu dài đâu.

Vân Tranh uống chén rượu cuối cùng vào bụng, nhìn ráng chiều phía tây im lặng một lúc lâu, cuối cùng bực mình ném chén đi: - Ông hả hê cái gì, cường đạo Nguyên Sơn thoát được kiếp nạn thì ông vui lắm sao, ông luôn nghĩ rằng ta có mưu đồ, mưu đồ cái mẹ gì, ta muốn xưng hùng xưng bá chắc? Đơn giản là ta sắp rời khỏi đây rồi, trước khi đi ta muốn bách tính Đậu Sa huyện, nói chính xác hơn là vì Đậu Sa trại trừ đi được một cái họa tiềm ẩn từ nay sống vui vẻ an cư lạc nghiệp. Cả hòa thượng nữa, ông tính lần sau cường đạo tới thì đọc kinh siêu độ cho bách tính Đậu Sa quan là xong sao, chỉ cầu mình thanh thản, giữ sạch đôi tay là được chứ gì? Có phải thấy tụng kinh không lấy tiền là nghĩ mình vĩ đại lắm rồi? Hòa thượng, lão đạo, chuyện ta mưu tính chỉ có thế thôi, muốn dùng lợi ích để kéo những người khác vào, nhưng họ trốn cả rồi, vậy thì ta tính cách khác, hai người có giúp ta không, ta nói rồi, sau này ta tới Thành Đô học tập, tham gia khoa cử, công lao ai thích nhận thì nhận, không cần lôi ta ra. Nói một hơi hết lời trong lòng ra rồi đứng dậy vào bếp, vừa nãy bận tiếp khách chẳng ăn được mấy.

Lão đạo và hòa thượng đã đi hết chẳng hứa hẹn gì, Tịch Nhục thu dọn bát đũa, Vân Đại thở dài, kiếm việc làm tránh nghĩ nhiều, thế là cùng Vân Nhị đang cất thịt trâu khô, thời tiết phương nam ẩm thấp, muốn thịt phơi khô bằng nắng cần năm sáu ngày.

May mà nhà nhiều mẹt, sau khi mười mấy cái mẹt đã đầy, cẩn thận chuyển vào nhà, xếp dàn trải từng cái từng cái một, để trong nhà ngói không sợ bị sương xuống làm ướt lại.

Cả nhà tràn ngập mùi thịt, Tịch Nhục rõ ràng đã ăn no phát hiện mình vẫn còn chảy nước miếng, tự nhéo tay một cái mạnh, chuẩn bị đi lấy nước, hai vị thiếu gia mệt rồi, đang ngáp ngắn ngáp dài, nên nàng cố nén cơn buồn ngủ, đi lấy nước ngâm chân đã.

Khi Tịch Nhục về thì mặt trời vừa mới xuống núi, bóng tối chưa bao phủ cả trại, hai vị thiếu gia ngủ say, hôm nay ai cũng mệt.

Giúp họ cởi giày và áo ngoài, đắp chăn lên, thơm cái má phính của Vân Nhị, còn Vân Đại thì chỉ nhìn, không dám làm, khép cửa phòng vào rồi lại mở ra, tay nhanh như cắt lấy một miếng thịt rồi chạy ù về phòng.

Phơi thịt trâu thêm bốn ngày thì khô hoàn toàn, đó là nhờ liên tục được mấy ngày thời tiết tối, nắng không chỉ chói chang mà còn chiếu suốt ngày, sương mù khó ưa không tới gây phiền toái, lại thêm gió núi liên tục thổi, nên tiết kiệm được hai ngày.

Lương gia luôn giữ lời, vải, muối, nồi sắt được đội xe dài chở tới, nhưng làm Vân Tranh mừng nhất là mười tờ giao tử.

Lúc này giao tử mới chỉ sử dụng ở đất Thục, đây là vùng đất thiếu đồng, cả Đại Tống này hỏi nơi nào chất lượng tiền đồng tệ nhất thì chính là đất Thục, nhưng nó lại là nơi thương nghiệp mậu dịch vô cùng phát triển, cần lượng tiền lớn để lưu thông, vì thế giao tử ra đời. Cho dù tới Biện Lương cũng có thể tới hiệu do thương buôn lớn trong Thục mở đổi thành tiền đồng.

Thời đó gửi tiền chẳng những không có lãi, thậm chí còn phải nộp chi phí giữ tiền, Vân Tranh vô cùng không quen, nhưng nhìn cái mặt nghênh nghênh kiêu ngạo của Lương Kỳ đành ngậm miệng lại, thương gia đưa ra được giao tử là thương gia có danh tiếng và chữ tín. Tri phủ Trương Vịnh chỉ cho phép mười sáu thương gia phát hành giao tử, nên Lương Kỳ đúng là có tư cách kiêu ngạo.

Có điều lần đầu nhìn thấy giao tử, Vân Tranh nổi lên ham muốn phạm tội mạnh mẽ, hoa văn in rất phức tạp, thêm vào nhiều con dấu đỏ, lam, đen của quan phủ đề phòng làm giả. Nhìn hoa văn con dấu thô sơ, cùng với dấu chữ Lương trên đó, cùng với dấu ẩn khắc ngày tháng, tuy ngày tháng thay bằng thái tuế, nhưng không khó nhận ra, Vân Tranh rất muốn kiếm ít giấy về làm giao tử chơi, trước kia y làm xưởng nhuộm chuyên làm hàng nhái mà, từng làm thứ phức tạp hơn nhiều.

Thấy Vân Tranh cầm giao tử lên soi dưới ánh mặt trời, Lương Kỳ cười tự tin: - Đó là giao tử chính cha muội phát ra, không thể có sai sót, huynh tới Thành Đô có thể đối thành tiền đồng hoặc bạc.

Vân Tranh thu giao tử vào lòng, nhìn Lương Kỳ một cái, thở dài: - Quá thân, không ra tay được.

Lương Kỳ mặt tức thì đỏ rực như ráng chiều, đấm cho y một phát: - Phì, huynh là cái gì của người ta chứ.

Nha đầu bạo lực này nghĩ đi đâu rồi, ai có mưu đồ gì với cô chứ, Vân Tranh kêu oan: - Ta nói cái giao tử này này, cô nghĩ ta không tìm nổi thợ mộc khắc được mấy con dấu với hoa văn kia sao? Sao thái tuế có 60 cái, đúng là không ít, nhưng tương ứng với năm tháng chỉ có một, dù Lương gia dùng cả cách phạm vào thái tuế làm thêm 7 cái thì sao, chỉ cần nghe ngóng xem là năm nay dùng sinh nhật ai, áp dụng tính toán đơn giản là làm ra được giao tử y hệt.

- Từ Đậu Sa quan tới Thành Đô đi nửa tháng, nên Lương gia muốn đối chiếu phải mất một tháng, ta đoán Lương gia một quý mới đối chiếu sổ sách một lần, thời gian đó đủ cho ta mang đi đồng xu cuối cùng của Lương gia rồi.

Lương Kỳ mặt trắng bệch, chỉ mặt Vân Tranh run run: - Huynh, huynh...

- Ngồi xuống, ngồi xuống đã, cẩn thận ngã. Vân Tranh rót cho Lương Kỳ một chén trà: - Nhìn bộ dạng vừa rồi của cô, tính giết người bịt miệng đúng không? Thế mới phải, vận mệnh cả nhà trói buộc vào đó, đổi lại là ta cũng muốn giết người. Trên đời này nhiều người thông minh lắm, giao tử của Lương gia nếu lọt vào mắt kẻ có mưu đồ, qua thăm dò kỹ càng, tính toán tỉ mỉ thế nào cũng phá giải được.

- Đừng nghĩ không có ai rảnh rỗi như vậy, trước mắt cô có một kẻ rồi đây này, sao ôm hết nguy hiểm lên người như vậy? Đáng lẽ ra dấu ẩn do người gửi tiền đóng lên, như vậy cho dù người ta bị kẻ khác làm giả giao tử lấy tiền thì có thể lấy giao tử đã dùng để nhận tiền đối chứng, khi đó có thể nói bọn họ bảo quản giao tử không tốt.

Lương Kỳ chạy rồi, xe la bị nàng vung roi chan chát chạy như bay.

Vân Nhị đi tới đá chân Vân Đại: - Sao huynh không có chút thương hương tiếc ngọc nào thế, nói năng linh tinh, thái tuế có 60 cái, đưa vào phương trình giải ra được có mà chết mệt, lần trước đệ và đám Vi Vi muốn mò mã ngân hàng 6 số của huynh còn chẳng tìm ra nữa là. Cứ thích dọa người ta, Lương Kỳ chẳng qua nghênh mặt lên một chút thôi, đáng không, đồ nhỏ nhen.

Vân Đại dứt tóc, hầm hừ nhìn Vân Nhị: - Chính vì mấy đứa, cho nên ta mới ghét cay ghét đắng đám nhãi con mười ba mười bốn tuổi, các ngươi đúng là lũ phiền chết người.

Vân Nhị buồn bã nói: - Giờ huynh có muốn đám Vi Vi tới làm phiền cũng không được nữa rồi.

Câu này làm Vân Tranh như quả bóng xì hơi, thực ra bọn nhóc đó tuy phá phách, nghịch ngợm, nhưng đều là những đứa trẻ không tệ, thông minh, lém lỉnh, có lẽ còn có chút lương thiện.

Lắc đầu xua đi cái cảm giác không vui vẻ gì, cuộc sống bây giờ quan trọng hơn, hôm nay là ngày quan trọng, tới giao hàng cho Lại Bát, lần này hắn tổ chức được mười người, mỗi người mang 100 cân hàng đi giao dịch với người Thổ Phồn.

Lại Bát kiểm tra hàng hóa mấy lượt, giao dịch với người Đại Tống, dù người Hán hay Miêu, Di, Bặc thì hàng hóa có vấn đề cùng lắm là ăn đòn, giao dịch không thành, còn người Thổ Phồn là lấy dao chém ngay, nên không thể không cẩn thận.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<