Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 532

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 532: Giấc mộng đế vương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Vân Tranh chưa bao giờ hi vọng đám ngu xuẩn ở Tương Tác giám có thể giữ được bí mật công nghệ này lâu, dù sao phối phương chỉ có ba loại vật liệu chính, nói một câu là rõ, nhưng uy lực của thuốc nổ không nằm ở phối phương, mà là ở chất lượng vật liệu, độ thuần qua phương pháp tinh chế, cho nên y không quá lo, bởi vì bất kể người Tống, Liêu hay Tây Hạ đều không có ý thức nghiên cứu khoa học, chỉ cần gặp chuyện không giải thích được là bọn họ quy cho thần ma quỷ quái.

Chỉ cần không phải là do người Tương tác giám tự để lộ chi tiết là được, tổng thể mà nói thứ thuốc nổ này uy lực không quá lớn, chưa tính tới quá trình tiếp nhận làm quen, chưa thể thành nguy hại ngay được.

- Cũng không biết Tiếu Lâm có bắt được tên khốn kiếp kia không? Vân Tranh lẩm bẩm rồi đứng dậy, liếc mắt nhìn quanh chiến trường, tức thì suýt nửa nổi điên.

Đường đường quý phụ, như phu nhân của quốc hầu, thế mà cùng đám quân sĩ thô bỉ lẫn lộn với nhau, đi tìm chiến lợi phẩm, nhặt được thanh đao khảm bảo ngọc còn cao hứng la hét, đám quân sĩ cũng rất biết nịnh bợ, cứ kiếm được thứ nào đáng tiền là ngay lập tức đưa cho nàng. Ở bên cạnh Cát Thu Yên đã đặt mấy cái bọc to tướng, trong đó một cái không ngờ là lột quần của tên người Liêu nào đố, tùm cái cái ống quần lại mà thành.

Mất, mất hết thể diện rồi, bảo Hàm Ngưu đi gọi Cát Thu Yên về, Hàm Ngưu lại cười toét miệng: - Lão gia, nhị phu nhân lo lắng cho người bao ngày rồi, hôm nay mới có được nụ cười, vui vẻ một chút có sao đâu ạ, vả lại đi về nhà cũng phải có chút quà chứ, tay không mà về đâu có hay.

Cái thằng ngốc này, còn mang quà về, đây là đi chơi chắc, nói như mỗi hắn có tình nghĩa, còn mình thì vô tình lắm vậy, Vân Tranh tức mình đích thân đi gọi Cát Thu Yên, đi được mấy bước thì nghe "uỳnh" một tiếng sau lưng, hết hồn quay đầu, té ra là Hàm Ngưu vừa châm một quả tạc đạn ném vào hố, thấy Vân Tranh nhìn còn cười hì hì: - Còn kém của chúng ta xa lắm.

Quân khốn kiếp, không kẻ nào làm người ta bớt lo hết, hùng hổ quay về đá đít Hàm Ngưu, tịch thu hết số tạc đạn, đi tới chỗ Cát Thu Yên, định giúp nàng xách đồ, nhưng mím môi mím lợi không cách nào nhấc được cái bọc to tướng lên, Cát Thu Yên cười híp mắt, dùng một tay xách nhẹ không: - Phu quân, chiến trường đúng là chỗ phát tài tốt nhất, thiếp tính qua loa cũng được nghìn quan rồi, người Liêu giàu thật.

Vân Tranh thẹn quá hóa giận: - Theo quân quy những thứ này phải nộp cho tham quân, không được tự lấy.

- Không được không được, đều do thiếp thân tìm được, vậy là của thiếp, chiến trường cũng giống như chỗ nhà ta thu hoạch hoa màu vậy, thiếp ở trong ruộng nhà mình nhặt mót vài bông lúa rơi thì phạm vào pháp gì chứ? Nói xong đong đưa cái mông đi tới chiến mã của mình, vắt hai cái bao căng phồng hai bên cổ ngựa, vỗ vỗ: - Thế là về nhà có quà rồi, phu nhân hỏi tới còn có cái trả lời.

Vân Tranh nghiến răng: - Kệ nàng, tham quân mà hỏi ta không nói đỡ đâu đấy.

- Được, thiếp làm thiếp chịu. Cát Thu Yên cao giọng quát: - Tham quân đâu?

- Dạ dạ, tiểu nhân đây, tiểu nhân đây. Ngài tham quân béo tốt, mắt cười không thấy trời đất đâu, *** ton chạy tới, vai cũng vác đống tài vật đặt lên ngựa của Cát Thu Yên:

Cát Thu Yên như như hoa nở, xoa đầu Tô Thức khen ngợi, Tô Thức như chó con lưng cong, cổ ngửa có vẻ rất thỏa mãn, chợt thấy cái mặt tối đen của Vân Tranh, rụt đầu lại chạy mất tích.

- Tham quân không có ý kiến, đại soái ngài còn nói gì nữa không?

Cát Thu Yên tới gần Vân Tranh, hơi thở nóng ấm phun đầy tai y, làm ngứa ngứa, thấy má y đỏ lên, cười khanh khách dẫn chiến mã đi mất, khỏi nói cũng biết là đi dấu tang vật rồi, đó là phong cách nữ tặc.

Còn đang đánh trận đấy, cái đám này coi nơi này thành chỗ nào rồi, Vân Tranh hậm hực đành đi tìm Lang Thản, chỉ tên này mới có ý thức nhất, quả nhiên tên này mang đầy tâm sự chỉ đống đổ nát: - Mạt tướng có còn phải giữ Thiên Quan nữa không?

- Thành cũng tan nát rồi, còn gì mà giữ, kiếm chỗ khác xây lại thành đi, ta nghiên cứu rồi, tính chiến lược của Thiên Quan không cao, tới Hà Khúc xây thành, ở biên quan thế nào cũng cần tự cấp tự túc vẫn tốt hơn. Hà Khúc là nơi cỏ cây tươi tốt, bất kể là chăn thả hay truân điền đều không tệ, lần này Quang Hóa quân của ngươi thiệt hại nặng nề, thế nào cũng cần chút bồi thường, ngoài ra lần sau không được vứt bỏ thương binh, chúng ta thà quyết chiến chứ không dùng cách này, quay về nhận ba mươi quân côn cho ta.

Vân Tranh cũng hiểu nỗi khổ của Lang Thản, làm như thế giảm được tổn thất tới mức nhỏ nhất, Quang Hóa quân tổn thất gần một nửa rồi, nếu còn tổn thất thêm thì toàn quân tan rã, lúc này phạt nặng Lang Thản không phải là trừng phạt, mà là để hắn không dày vò bản thân nữa.

Lang Thản chắp tay đi ngay, tìm quan quân pháp tuyên đọc quân lệnh của đại soái, tự tụt quần mình, nằm xuống quát lớn với hiến binh:" Đánh! Đánh thật mạnh cho ta!", xung quanh là toàn bộ tướng sĩ Quang Hóa quân quỳ xuống rơi lệ.

Tiếu Lâm tới bên cạnh Vân Tranh, cùng xem Lang Thản bị đánh, nói nhỏ: - Đại soái, bắt được thời Hoa Thiên Thọ rồi.

Vân Tranh nhìn chằm chằm Lang Thản lờ đi những lời thỉnh cầu của tướng sĩ Quang Hóa quân, sao có cảm giác tên khốn này có thành phần biểu diễn trong đó: - Không có thời gian xử lý hắn, mai về Nhạn Môn Quan, Quách Hằng Xuyên không phải thứ phế vật Tiêu Hỏa Nhi, đó là lão tướng bách chiến, Nhạn Môn Quan đã phải bỏ một ải rồi..

Tiếu Lâm vẫn phần nào coi mình là mật thám của hoàng đế, nên không quan tâm tới chiến cục, chỉ quan tâm tới chuyện thuốc nổ, thấy Vân Tranh không coi trọng chuyện này, nhắc: - Thuốc nổ là căn bản của quốc gia, còn quan trọng hơn Nhạn Môn Quan.

Vân Tranh chỉ đám tướng sĩ đang quỳ quanh Lang Thản: - Đó mới là căn bản của quốc gia, chứ không phải thành trì, khải giáp hay thuốc nổ gì hết. Trường Thành của Tần hoàng nay đâu rồi? Nó có cản được chiến mã người Hồ không?

Tiếu Lâm nhíu mày: - Đại soái nói chuyện thiên cổ, ta chỉ biết chuyện trước mắt, nếu vậy chuyện này giao cho ta, ta sẽ truy tới cùng.

Vân Tranh huýt sao gọi đại thanh mã tới, nhảy lên ngựa: - Vốn nên như thế, ta kiến nghị ông đi tìm Hàn Lâm thương lượng, làm sao nâng cao bảo mật. Con chó già Trần Lâm chỉ giỏi nội đấu, cho cả người theo dõi Hoa Nương rồi, thế mà để cái lỗ thủng to tướng cho người ta lợi dụng mà không biết, bí mật như thuốc nổ cũng lọt ra ngoài.

- Ta không quan tâm Tương tác giám để lộ bí mật ra sao, ta cũng không có nội gián hay không, đó là chuyện của Hài nhi quân, ta chỉ muốn biết rốt cuộc kẻ thông minh kia là ai?

Tiếu Lâm gật đầu rời đi, Vân Tranh sai Hàm Ngưu thổi tù chỉnh quân, rời xa chiến trường ba mươi dặm, nhường phần cho dã thú.

Lang Thản nói không sai, bách tính được binh sĩ thông báo người Liêu đã chết hết, bọn họ cũng chẳng động lòng, giữ chút gia sản ít tới đáng thương trốn trong núi không ra, có thể thấy, bọn họ đề phòng người Tống còn hơn là người Liêu, xuất phát từ lòng nhân đạo, Vân Tranh để lại cho bọn họ ít lương thực.

Ngày hôm sau khi đại quân xuất phát, thám báo đưa tin, lương thực để lại đã bị bách tính lấy hết, nhưng bọn họ không rời núi mà còn tiến sâu thêm, tìm chỗ sinh sống.

Vân Tranh chỉ còn biết thở dài, bao năm bị quan viên Đại Tống họa hại, kỵ binh người Liêu dày xéo, tà giáo ăn mòn, sống được là may mắn rồi, tư tưởng có chút biến chất cũng đâu phải lỗi của họ, Vân Tranh thầm chúc bọn họ tìm được mảnh đất lành cho mình.

Lang Thản tới Hà Khúc đóng quân, nơi đó cũng nghèo rớt, cho nên đại bộ phận lương thảo quân nhu ở đại doanh quân Liêu đều cho hắn, bao gồm cả những vũ khí công thành nặng nề. Xây dựng một tòa Quang Hóa thành là nguyện vọng từ lâu của Lang Thản, cũng giống như đập Đô Giang của Vân Tranh, mỗi đội quân phải có vùng đất vinh quang của mình.

*****

Trong xe ngựa, Cát Thu Yên chổng mông kiểm kê chiến lợi phẩm, ở nhà thì trang sức giá trị trăm quan rơi xuống đất có khi không thèm nhặt, giờ cầm một viên lam bảo thạch chẳng thuần giá tối đa mười quan thì hớn ha hớn hở, chả hiểu nổi, thôi thì như Hàm Ngưu nói, vui là được, tên đó sau này sẽ sống vô cùng hạnh phúc.

Rảnh rỗi kiểm tra bài tập của Tô Thức, hắn mới làm hôm qua, là bài luận tiêu đề (Chế hành luận), chủ yếu công kích Ưng sào ở Hoàn Châu của Khương Triết và Quang Hóa thành của Lang Thản, cùng với Thanh Giản thành của Chủng gia, còn nhắc tới cả Thành Đầu thành mà Địch Thanh đang kiến thiết ở Kiến Xương phủ.

Tên tiểu tử thông minh nhạy bén đã phát hiện tướng lĩnh có uy vọng trong quân đều âm thầm gây dựng căn cứ địa cho mình, nói rằng không thể cổ vũ phong trào này, hiện chỉ là thành trì nhỏ, cùng thời gian trôi đi, dân chúng tụ tập xung quanh, từ quân thành sẽ biến thành trung tâm kinh tế quân sự của cả vùng, ví dụ rõ nhất là Ưng sào ở Hoàn Châu, tướng quân có quyền lực cả quân chính tron tay, rất nguy hiểm.

Còn trích dẫn lịch sử ra, chỉ ra vương triều nhà Chu mới đầu kiến lập như thế, chia các tướng có công đến đất phong đồn trú, kết quả là khiến cho chính thể dần suy yếu, thành cục diện quần hùng cát cứ, tiến vào thời Xuân Thu ngũ bá và Chiến Quốc thất hùng.

Đáng lẽ chuyện này không liên quan tới Vân Tranh, Tô Thức có muốn nói thì cũng phải nói với hoàng đế mới đúng, rõ ràng tên này đang ngầm nhắc nhở, cách này tuyệt đối không thể dùng, cho dù sau này mình có thống nhất thiên hạ thì những người này cũng sẽ thành phiền toái lớn, tương lai lại phải học Tống thái tổ dùng chén rượu đoạt binh quyền.

Vân Tranh cầm bút lên, phê vào bài luận của Tô Thức:" Nhà Chu tám trăm năm mới suy, sử gia đã có đánh giá, trẻ nhỏ sao dám bình bừa? Đạo văn võ ở bình hình, đạo triều chính ở bình hành, dương thịnh thì âm suy, nay Đại Tống âm khí nhập cốt, một câu xướng danh Đông Hoa môn mới là hảo hán đã đánh gãy sống lưng tráng sĩ.

Ngoài ra ta muốn ra Đông Hải làm chúa đảo, chuyện ở lục địa liên quan chó gì tới ta, làm xong việc lão tử giong thuyền chu du khắp nơi, ngắm danh sơn thắng cảnh, thưởng thức giai hào mỹ tử. Ngươi có bản lĩnh thì tương lai đi mà quản, lão tử giúp Đại Tống thu về quốc gia hoàn chỉnh là công đức tề thiên, nếu việc gì cũng do lão tử làm hết thì các ngươi chỉ ngồi ăn với ỉa thôi à, đừng có mơ!"

Phê duyệt xong đọc lại một lần, Vân Tranh đắc ý vô cùng, lâu lắm rồi mới phê bài tập cho học sinh, bỗng nhiên thấy ngứa nghề, thò tay ra ngoài xe ngựa đập lên đầu Tô Thức thập thò bên ngoài nãy giờ, ra vẻ nghiêm nghị mắng: - Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Tô Thức lè lưỡi, nhảy xuống chiến mã đọc bình luận của Vân Tranh, lấy cái đánh lửa ra đốt, đợi cháy thành cho rồi dẫm thêm vài cái, nhảy lên ngựa gọi Bột Bột đằng xa, toàn thân như tinh thần hơn nhiều.

Nhìn Tô Thức hớn hở như vậy, Vân Tranh dựa vào cửa sổ thở dài tự lẩm bẩm: - Lão tử đúng là không có số làm hoàng đế rồi, cho dù khởi sự, đến huynh đệ trong nhà cũng không giúp.

Triệu gia thống trị văn nhân đã đi vào tận xương tủy, đừng thấy đám Lang Thản sẵn sàng vì một quân lệnh của y liền tử thủ Thiên Quan mà nhầm, một khi Vân Tranh có ý đồ phản nghịch, người giết y trước tiên là bọn họ, cho dù sau đó họ có tự sát tạ tội với huynh đệ cũng còn ý nghĩa chó gì nữa đâu.

Vân Tranh không phải chưa từng có chút mưu tính gì, dù không phải muốn lật đổ nhà Tống, ít nhất cũng có thể kiến tạo quốc gia của mình, nhưng căn bản không hành động được, nhiều lần thử thăm dò rồi, đều không có kết quả tốt, lần này tới Nhạn Môn Quan, vì sao Tiếu Lâm đột nhiên xin đi cùng, đâu đơn giản như ông ta nói là vì cãi nhau với Hoa Nương.

Bất giác nhớ tới sử sách ghi chép thời khắc Đại Tống diệt vong, cho dù đại thế đã mất, bách tính đi theo ấu đế chứ không muốn làm phản thần vẫn tới hai mấy vạn, sau khi Lục Tú Phu ôm ấu đế nhảy xuống biển tự vẫn, văn nhân tuẫn táng lên tới mười vạn.

Cơ hội tốt nhất của Vân Tranh là khi ở Thục, nếu muốn khởi sự, người y phải giết đầu tiên là Bành Lễ tiên sinh, chỉ riêng ải này, Vân Tranh đã thấy mình không qua nổi, huống hồ khi đó bị Hàn Lâm bám sát từng bước.

Không làm được hoàng đế thì làm tốt phận chó giữ nhà vậy, Vân Tranh rụt đầu vào xe, hỏi Cát Thu Yên vẫn say sưa với đống tài sản của mình: - Khi nàng tới các con vẫn khỏe chứ?

Cát Thu Yên bỏ chiến lợi phẩm xuống, giọng ôn nhu: - Mi mắt của Lạc Lạc đã mọc dài ra rồi, sau này thế nào cũng thành tuyệt thế mỹ nữ, nhi tử của chàng thì bụ bẫm trắng trẻo, thấy ai cũng toét miệng cười, Xã lão thái quân bế nó, nó đái cho khắp người còn cười vui vẻ nói được hưởng nhờ phúc của Vân gia, mà đúng thế thật, hôm sau có tiểu tức phụ sinh cho một trọng tôn, lão phu nhân mang rất nhiều quà tới đáp tạ, thế là mọi người truyền nhau, nói nhi tử chàng là phúc tinh.

- Chỉ có tiểu khuê nữ đáng thương, cha mẹ đều không ở bên cạnh, chẳng biết đại nương độc ác ngược đãi thế nào...

Lại bắt đầu rồi đấy, Vân Tranh không muốn lấy lòng tiểu lão bà mà nói xấu đại lão bà, ngáp dài một cái nằm xuống giả vờ ngủ.

Cát Thu Yên cười khúc khích, đặt đủ các loại bảo thạch lên bụng, tay vẽ vòng vòng lên ngực Vân Tranh: - Hay thiếp ngủ cùng chàng, nghe nói hoài thai ở chỗ hung sát sẽ sinh ra nhi tử anh hùng.

Vân Tranh chẳng thèm mở mắt ra: - Ta không thích loại biến thái, ta chỉ thích nhi tử bình thường, không cần tài hoa xuất chúng, chỉ cần nó biết kính lão yêu trẻ là đủ, phàm là những đứa yêu nghiệt thì càng làm người ta lo, hay gì, nhìn trượng phu nàng đi, bị người ta suốt ngày đề phòng như phòng trộm.

Cát Thu Yên nằm xuống bên cạnh, dựa vào lòng Vân Tranh phụng phịu không nói.

- Ài, nữ nhân các nàng thật là, đôi khi tốt với càng nàng, lại nghĩ sai lệch đi, ta nói thế không phải vì không muốn nàng sinh ra nhi tử giỏi giang, con ta đứa nào cũng như đứa nào không phân chia gì hết. Sống thật tốt còn hơn mọi thứ trên đời, bỏ hết suy nghĩ linh tinh đi, đợi già răng rụng hết rồi, ta đưa nàng ra biển tắm khỏa thân, nghe nói đã lắm. Cát Thu Yên phì cười: - Có giỏi thì làm ngay bây giờ đi, vì sao phải đợi tới khi già không còn răng nữa?

- Bây giờ đi có mà lỗ vốn à, ta nhìn lão bà xấu xí của người ta, người ta nhìn lão bà tuyệt thế mỹ nữ của ta, không chơi.

- Hi hi hi...

Hầu Tử nghe thấy tiếng cười trong xe ngựa, vội vàng bợp Hàm Ngưu một cái, kéo hắn tránh xa một chút, tránh nghe thấy những thứ không nên nghe, đại soái lại nổi điên với mình.

......

Lý Thường ngồi trong soái trướng ở Nhạn Môn Quan, tay cầm quân báo cười muốn sập trần nhà, đây không phải là lần đầu ông ta cười như thế nữa, quân báo nhận được từ sáng sớm rồi, mỗi khi đọc lại là lại cường, làm lão phó Lý An cứ thấp tha thấp thỏm, không biết lão gia bị làm sao.

Lý Đông Sở từ Thiết Khỏa Môn vội vã trở về, vừa xuống ngựa là chạy ngay vào soái trướng, mặt mũi nhem nhuốc tro bụi còn chưa kịp rửa, nghe thấy tiếng cười của Lý Thường, quỳ một gối thi lễ: - Giám quân vì sao lại vui như thế? Còn gọi gấp mạt tướng về?

Lý Thường thân thiết rót cho Lý Đông Sở một chén trà nóng: - Uống cốc nước đi đã, tướng quân vất vả rồi.

Lý Đông Sở uống hết luôn chén trà, nói nhanh: - Đại soái không ở nhà, mạt tướng sao dám lơi lỏng dù chỉ phút chốc, Quách Hằng Xuyên bất chấp tính mạng sĩ tốt của mình, phóng hỏa ở trước Thiết Khỏa Môn, chúng ta ở cuối gió, khói đen ngùn ngụt, tướng sĩ phải bịt khăn ướt tác chiến.

- Vất vả cho các tướng sĩ rồi, tối nay ta sẽ cho người mang tới thuốc thanh phế, có điều ba ngày nữa thôi là đại soái về rồi, đại quân đã qua Chu Gia hà, mọi người có thể được nghỉ ngơi.

Lý Đông Sở đứng bật dậy, không kìm nổi niềm vui nói lớn: - Giám quân, chẳng lẽ đại soái đánh bại Tiêu Hỏa Ly rồi sao?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<