← Hồi 524 | Hồi 526 → |
Quách Như Tùng nghe Quách Như Hải nói thế thì kinh hãi vạn phần, vừa sợ vừa giận: - Đại ca, chẳng lẽ huynh vì bản thân mà bất chấp sinh tử cả gia tộc sao, chỉ vì nghi ngờ nhi tử không phải của mình? Đại tẩu hiền huệ, không có chỗ nào thất tiết, trước khi huynh tới Thần Vũ thành nhậm chức từng về nhà một lần, khi đó huynh đệ ta còn uống say một chuyến, huynh đi không lâu thì đại tẩu có tin vui, bá phụ vì thế còn uống hết ba vò rượu, nói Quách gia đã có hậu đại, cớ gì đi nghe tin đồn thổi vô cớ, xỉ nhục tẩu tử, xỉ nhục cả Quách gia như vậy?
Quách Như Hải lạnh lùng nói: - Đạo bắt đồng bất tương vi mưu. Nói xong thi lễ bỏ đi, kệ Quách Như Tùng gọi thế nào cũng không quay lại.
Lý Thường vuốt râu nói: - Sứ giả thấy rồi đó, là Quách tướng quân không muốn về, chẳng phải ta cố giữ, chuyện giết bộ hạ, đại soái ta không làm ra được.
Quách Như Tùng trấn tĩnh lại nói: - Không có chuyện gì không làm được, chẳng qua là giá chưa đủ thôi.
- Sứ giả nói đúng lắm, vậy mời sứ giả nói điều kiện, nếu cái giá đủ, dù muốn lấy đầu lão phu cũng có thể thương lượng, Nhị ca ngài sắp tới rồi, chúng lúc đó chúng ta bàn một thể.
Quách Như Sơn nằm trên giá được khiêng tới, toàn thân đang phát sốt, một quân Tống dung mạo đẹp đẽ chiếu cố, có thể nhìn ra hắn được chăm sóc rất tốt, băng bó vải sạch, có mùi kim sang, người kia còn liên tục lấy khăn ướt thấm môi khô nứt nẻ.
Quách Như Tùng nằm lấy cánh tay mềm oặt kia suýt khóc, chỉ có người trải qua huyết chiến mới thương tích thế này, nếu nói nhị ca cũng đầu hàng quân Tống thì không sao tin được: - Giám quân, có thể để Nhị ca ta tỉnh lại chốc lát không? Đã nhìn ra có vẻ chuyện ở trong doanh do vị giám quân này quyết định.
Lý Thường buông một tiếng thở dài, xua xua cái quạt quạt lông ngỗng: - Quách Như Sơn tướng quân sau khi đầu hàng được lão phu ra lệnh cứu chữa, thương thế rất nghiêm trọng cho nên để thoải mái hơn, quân y dùng thuốc an thần, sứ giả muốn ngài ấy tỉnh lại khác nào bắt chịu tội.
Quách Như Tùng chắp tay: - Quách gia không sợ chết, sợ gì chút thương tích.
Lý Thường gật đầu, quân y mặt như xác chết dùng ngân châm dài đâm vào huyệt kiên tỉnh của Quách Như Sơn, hắn tức thì tỉnh lại.
Hoang mang nhìn quanh, thấy Quách Như Tùng, toàn thân kích động tới run rẩy, định nói, nhưng phát hiện tên lột da người kia ở bên cạnh, hi vọng vừa dâng lên đã bị dập tắc, hắn biết mình chưa thoát khỏi ma chưởng của quân Tống.
- Nhị ca làm sao lại ở bên quân Tống? Tại sao không tự sát?
Quách Như Sơn mấp máy môi, cuối cùng cười thảm: - Chết nói thì dễ lắm nhưng làm thì khó. Nói xong nước mắt trào ra, hắn rất muốn chết, chết ngay lập tức, nhưng hiện giờ tứ chi bị phế, muốn chết cũng không được, nghĩ tới tấm da người trong địa lao, thậm chí không cả dám nói ra những điều muốn nói, có những thứ khủng bố hơn cái chết gấp trăm lần.
Quách Như Tùng cay đắng lắc đầu, cố khống ché tâm tình, quay sang Vân Tranh: - Nếu tướng quân đã không chấp nhận thiện ý của tướng quân nhà ta, vậy chúng ta gặp nhau trên chiến trường, điều kiện vừa rồi là cực hạn của Quách gia.
- Vốn như thế, quân nhân rốt cuộc vẫn nên đối diện trên chiến trường, nhờ sứ giả chuyển lời với lão tướng quân, ngàn vạn lần chớ nương tay, Vân mỗ đợi ở Nhạn Môn Quan. Người đâu, tiễn sứ giả. Vân Tranh nói xong liền quay về hậu đường, y không hứng thú can dự vào âm mưu quỷ kế của Tô Thức và Lý Thường, dù thế nào, cuối cùng vẫn phải dùng gươm đao giải quyết thôi.
Quả nhiên khi Vân Tranh ngồi đọc sách trong soái trướng thì Hầu Tử vào bẩm báo Quách Như Hải giết Quách Như Tùng, đối diện với đoàn sứ giả người Liêu ở ngoài quan, Quách Như Sơn tuyên bố mình không muốn trở về.
Vân Tranh hờ hững lắng nghe, chiếc quạt trong tay Cát Thu Yên cũng chẳng hề loạn nhịp, sự chú ý của nàng tập trung hở cái bếp lò nhỏ, phiền não của nàng là quả thông chưa đủ khô chứ không phải là ai chết.
Kết quả này không nằm ngoài dự liệu, Quách Như Tùng đã bước chân vào Nhạn Môn Quan thì không có chuyện quay trở ra, tuy nói hai nước giao chiến không chém sứ giả, nhưng qua chuyện Lý Thường xử trí Trương Trác là hiểu rồi, ông ta không coi những người Hán ở Tây Hạ hay nước Liêu là kẻ địch, mà chẳng qua chỉ là kẻ phản bội mà thôi, xử lý phản đồ thì không từ thủ đoạn.
Nghe Hầu Tử báo cáo xong, Vân Tranh vẫn chẳng bỏ sách xuống, nói: - Truyền lệnh, toàn quân chuẩn bị chiến đấu, Quách Hằng Xuyên hẳn đã phát cuồng rồi, Khả Lam Quân, Hỏa Sơn Quân chi viện cho Thiên Quan và Ninh Vũ Quan, còn Nhạn Môn Quan sẵn sàng tử chiến.
......
Quách Hằng Xuyên không đợi được thi thể của hai nhi tử, chỉ nhận được đầu lâu của chất tử Quách Như Tùng.
Ông già tội nghiệp trong thời gian ngắn liên tục nhận tin dữ, chống đao ở hoang nguyên gào thết suốt một canh giờ mới bình tĩnh lại, Vân Tranh giết sứ giả làm ông ta mất lý trí, thế dùng đầu lâu của y tế bái cho ba vãn bối Quách gia.
Cái chết của Quách Như Tùng không liên quan tới quân Tống, ít nhất trong thư của Lý Thường giao tùy tùng Quách Như Tùng mang về nói thế, đây chỉ là mâu thuẫn gia tộc bi thảm thôi, là Quách Như Hải giết Quách Như Tùng.
Tiêu Hỏa Nhi nghi hoặc nhìn Quách Hằng Xuyên tích cực xin ra trận, hắn hồ đồ rồi, biểu hiện điên cuồng của Quách Hằng Xuyên thì tựa hồ vô tội, nhưng hai huynh đệ Quách gia đứng trên tường thành giống như mũi kiếm đâm vào tim hắn.
Da Luật Hồng Cơ đánh Hà Gian phủ suốt ba tháng không hạ được đã mất hết kiên nhẫn, cưỡng ép Tiêu Hỏa Nhi phải dùng tốc độ nhanh nhất công chiếm Nhạn Môn Quan, sau đó nam hạ, tiến đánh Đông Kinh.
Hà Gian phủ tập trung hơn trăm vạn quân Tống và Liêu, số quân khổng lồ tụ lại ở vùng đất chật chội chém giết nhau đã không còn bất kỳ chiến thuật nào nữa, chỉ có chiến đấu bằng cách nguyên thủy nhất, mỗi ngày dùng máu tưới ướt mảnh đất này.
Cuộc chiến lần này khác với chiến tranh Tống Liêu trước kia, khơi lên chiến tranh không phải do sự kiện đột phát nào đó, mà là do hoàng đế, cho nên hai quân không nhìn thấy bất kỳ khả năng hòa giải nào, chiến hỏa ở biên cảnh mỗi ngày thêm mãnh liệt.
Địch Thanh đứng trên thành Lâu nhìn về phía quân Liêu đối diện, mùi thối nồng nặc lan khắp chiến trường, những chiếc cầu nổi bị phá nát, trên Tiểu Nam hà rộng không tới năm trượng nổi lềnh phềnh thi thể bụng trương lên.
Bóp tường thành đen xì, trước kia vốn rắn như đá, nay mềm xốp không khác gì đậu hũ, đó là do bị lửa lớn nung mềm ra, Địch Thanh hỏi Vương Thiều, thủ tướng của Tiểu Nam hà: - Tường thành đã không đủ cầm cự nữa, tiếp theo đây làm sao ứng phó với quân Liêu?
Tiểu Nam hà, Điền Gia trại, Bạch Câu dịch là ba yếu địa chiến lược của quân Tống, là nơi chiến sự diễn ra quyết liệt nhất.
Vương Thiều mặt vẫn còn đen nhẻm vì khói, nhìn không rõ tuổi tác: - Không còn tường thành thì đắp tường đất, quân Liêu thế nào cũng phải công đoạt từng đoạn một, nếu không bọn chúng không vào được Bá Châu, hai phía Tiểu Nam Hà đều là đầm lầy, cỏ cây rậm rạp, không thích hợp hành quân, bọn chúng chỉ có cách đánh chính diện thôi.
Hàn Kỳ thở dài: - Đầm lầy ở hai bên đều là do sau khi thái tông binh bại, đề phòng người Liêu xâm phạm mới đào kênh dẫn nước Hoàng Hà nhẫn chìm mà thành, không ngờ tới giờ lại thành lá chắn kiên cố nhất của Đại Tống.
- Tiểu Nam Hà trại chưa tới hai tháng đã mất ba lần, chúng ta phải đoạt lại ba lần, tiếp tục thế này Cao Kế Tuyên rất có khả năng lại đào Hoàng Hà tạo thành đầm lấy mới.
Địch Thanh mời Hàn Kỳ rời khỏi tường thành tàn phá, vừa đi vừa nói: - Thực ra quân tốt ở Hà Gian phủ quá nhiều, đây không phải là chuyện tốt, sáu mươi vạn đại quân, mỗi ngày cung ứng lương thảo thôi đã đủ sứt đầu mẻ trán, còn rảnh đâu mà nghĩ tới đánh trận, binh lực chỉ cần đủ dùng là được.
- Phía Vân Tranh binh lực quá mỏng, vì sao không viện cho bên đó mười vạn? Lão phu dám nói, một khi Vân Tranh có thêm mười vạn quân, y sẽ tiến binh công phá Tây Kinh, ép Da Luật Hồng Cơ phải rút lui.
*****
Hàn Kỳ thản nhiên nói: - Bệ hạ không định ép nước Liêu lui binh, mà muốn tiêu hao hết sinh lực quân của nước Liêu ở Hà Gian phủ, nay bệ hạ đã biết chưa tới thời cơ thu phục lại Yến Vân, nên muốn tiêu hao với địch, nếu trong lần tiêu hao quân này mà chúng ta không chiếm ưu thế, như vậy chính sách hai mươi năm không nói chuyện binh đao do Văn Ngạn Bác đề xuất sẽ triệt để chấp hành.
- Vân Tranh luôn có ý đồ đánh tới Yến Vân, một khi trong tay có trọng binh, trời mới biết y sẽ làm ra chuyện gì, nếu biến hai nước từ giằng co tiêu hao trở thành quyết chiến sinh tử, lão phu dám khẳng định chỉ cần mười năm nữa là hai nước đều suy lạc. Tây Hạ chưa bình, vẫn chưa tới lúc chúng ta toàn lực tính nợ với Liêu, nay y chỉ có năm vạn binh mã, chỉ có thể thủ, không thể công, đó cũng là chiến lược tiêu hao của bệ hạ.
Địch Thanh dừng chân, giọng không khỏi có chút tức giận: - Vân hầu nhiều năm qua chinh chiến vì nước, tới mức này mà triều đình không tin tưởng sao?
- Quan viên tới tầng cấp của Vân Tranh thì đừng nói tới tin hay không, chỉ có thể nói thích hợp hay không, nếu triều đình không tin Vân Tranh đã chẳng giao cho y thủ yết hầu Đại Tống, bệ hạ đã giao phó cả quốc vận cho Vân Tranh rồi, hai chữ tín nhiệm không cần nói chứ?
- Lão phu cho rằng nếu nắm được trọng binh, Vân Tranh diệt Tiêu Hỏa Nhi không khó, lúc đấy hai nước chỉ còn cách tử chiến, không ai xoay chuyển được, chúng ta không muốn toàn lực khai chiến với Liêu cũng không được.
Địch Thanh nhíu mày khó chịu: - Giờ chẳng lẽ không phải đang toàn lực khai chiến? Tiểu Nam Hà, Điền Gia trại, Bạch Câu dịch đều như hố không đáy nuốt chửng không biết bao nhiêu tướng sĩ rồi.
- Chưa đâu, từ đầu tới giờ vẫn chỉ là thăm dò thôi, Da Luật Hồng Cơ dù phẫn nộ tới mấy cũng biết toàn lực đánh Tống không chiếm được ưu thế, chẳng qua là muốn dùng chiến tranh củng cố địa vị, Da Luật Hồng Cơ phản bội khiến triều chính nước Liêu xuất hiện xu thế bất ổn, giờ dùng chiến tranh thu hút chú ý của mọi người vào chiến trường để thanh lý nội bộ. Hàn Kỳ thong thả nói: - Những lời này không phải lão phu nói, mà là bệ hạ nói, thiên hạ này người hiểu Da Luật Hồng Cơ nhất có lẽ là bệ hạ của chúng ta rồi.
Chỉ hoàng đế mới hiểu hoàng đế, Địch Thanh tuy không hiểu vì sao thanh trừng phản loạn cần đưa binh sĩ lên chiến trường nộp mạng, nhưng đã là chuyện liên quan tới đề vương thì không truy hỏi nữa: - Lão phu xuất thân quân tốt, trừ hành quân đánh trận thì chuyện khác không hiểu, nếu đã vậy thì một lòng giúp bệ hạ tác chiến, thứ khác không cần nghĩ nữa.
Trở về đại doanh vắng vẻ, Địch Thanh nhìn Cao Kế Tuyên một cái, vừa rồi ông ta sở dĩ lên tường thành vì Cao Kế Tuyên đề xuất phương án tập kích ban đêm, phá vỡ thế giằng co ở Tiểu Nam Hà.
- Kẻ nào còn dám đề xuất đêm tối tập kích, chém.
Địch Thanh truyền quân lệnh xong trở về doanh trướng của mình, chưa nói doanh trai quân Liêu đào hầm hào quanh co chi chít, riêng chuyện đại quân rời bỏ yểm hộ của thuốc nổ, đánh sáp lá cà với quân Liêu đã đáng chém đầu thị chúng rồi.
Cao Kế Tuyên xấu hổ nhìn về phía Hàn Kỳ, Bao Chửng, nhưng hai người này lờ mình đi, đang thảo luận chuyện hậu cẩn cho đại quân, lửa giận bốc lên, không kiềm chế được, hừ một tiếng vén rèm ra ngoài.
....
Vân Tranh nhìn như có vẻ luôn phải chịu ấm ức từ triều đình, bị văn thần chèn ép, thực tế không hoàn toàn như vậy, y có quyền lực cực kỳ lớn, lớn tới mức ở một dải phòng tuyền Nhạn Môn Quan, không lực lượng nào dám trái ý y, từ quan văn quản lý địa phương cho tới võ tướng trấn thủ quan ải, kẻ nào không nghe lời là lập tức bị trấn áp tàn khốc, ngay cả Lý Thường cũng là do y chủ động phối hợp chia sẻ quyền lực, nếu không muốn thực thi chức trách giám quân cũng vô cùng gian nan.
Điều này tới cả Địch Thanh bất luật từ tước vị hay quan phẩm cao hơn đều không làm được, nếu nói Vân Tranh mà phải chịu ấm ức thì võ tướng Đại Tống có thể đi đập đầu tự tử hết rồi.
Tiêu Hỏa Nhi thì khác, Quách Hằng Xuyên uy vọng cao như con sư tử cuồng bạo dứt khoát muốn tiến công, còn Ô Cốt Độc là hoàng tộc được lệnh nắm giữ hậu cần là kẻ ngáng chân kiên định, sứ giả từ kinh thành tới mang theo kim bài của hoàng đế, đốc thúc Tiêu Hỏa Nhi công phá Ninh Vũ Quan, bao vây Nhạn Môn Quan.
Vì còn trẻ, uy vọng không đủ, hơn nữa là tướng thay quyền từ kinh thành phái tới, Tiêu Hỏa Nhi không có đủ quyền lực, cho nên Quách Hằng Xuyên, Ô Cốt Độc hay sứ giả Da Luật Đại Cổ đều có thể gây áp lực lên hắn.
Trải qua ba ngày tranh luận không kết quả, Tiêu Hỏa Nhi đành chia quân thành ba phần, hai mươi vạn quân giao cho Quách Hằng Xuyên đánh Nhạn Môn Quan, mười vạn quân cho Da Luật Đại Cổ đánh Ninh Vũ quan, còn mình tự suất lĩnh năm vạn tinh nhuệ người Liêu đánh Thiên Quan, trong mắt hắn đây là phương án tác chiến ổn thỏa nhất rồi. Mỗi hướng tấn công đều có nhân số áp dảo kẻ địch, bất kể nhánh quân nào thành công thì việc đánh bại Vân Tranh đều trong tầm tay.
Vân Tranh sau khi nghe được tin tức này thì phun trà ra ngoài, kinh ngạc đứng lên, hỏi thám báo mấy lần liền, khi mười sáu lộ thám báo quay về đem tin tức hoàn toàn tương đồng, Vân Tranh cao hứng suýt khóc, nếu quân Liêu cứ tụ vào một chỗ, dù y giở thủ đoạn gì thì cũng vô nghĩa trước mặt sức mạnh tuyệt đối đó.
Năm vạn quân không thể nào đánh bại được ba mươi lăm vạn quân Liêu, nhưng hai vạn tinh nhuệ muốn làm thịt năm vạn kỵ binh của Tiêu Hỏa Nhi thì chỉ cần kế sách hợp lý là có thể rồi.
Thế là quân Tống cũng vận chuyển cao tốc, để lại Lý Đông Sở am hiểu thủ thành nhất, thêm vào năm nghìn quân của Ngô Kiệt, tổng cộng 2. 5 vạn quân dựa vào sự hiểm trở của Nhạn Môn Quan đối diện với hai mươi vạn quân của Quách Hằng Xuyên, để đánh lừa địch, thế thân của Vân Tranh suốt ngày dẫn một đám tướng tá văn võ đi tuần tra.
Còn Vân Tranh dẫn 1. 5 vạn quân tinh nhuệ nhất, thuận tay nhất do Lương Tiếp và Bành Cửu suất lĩnh, cùng 5000 quân của Ngô Kiệt, nhân bóng đêm âm thầm rời Nhạn Môn Quan.
Đại quân của Quách Hằng Xuyên đã tới Bạch Thảo Khẩu một ngày rồi, chứng kiến hệ thống phòng ngự nơi này, ông ta thấy mất tự tin.
Bạch Thảo Khẩu là một trong mười tám ải của Nhạn Môn, nam có Thái Hòa bảo, bắc là Thường Thắng Bảo, ở giữa là núi non liên miên, quan ải xây băng ngang sông, bố trí ba đạo tường ải, sáu cổng, sau thành bảo, cùng Trường Thành hai phía đông tây nối làm một. Theo tính toán của Quách Hằng Xuyên, không bỏ lại một vạn binh tốt khó mà qua được Bạch Thảo Khẩu, sơn đạo quá hẹp, thế núi dựng đứng, đứng ngoài cửa ải nhìn thấy gỗ đá chất đầy trên sườn núi, thêm vào uy lực của thuốc nổ, bất kỳ ai cũng phải trả giá đắt mới hạ được nó.
Quách Hằng Xuyên nhìn đám chất tử đứa nào đứa nấy đều tỏ vẻ thoái chí, đám chất tử trẻ này đều lần đầu lên chiến trường, nếu như là Hải Nhi, Sơn Nhi của mình, bọn chúng dù có e ngại cũng không thể hiện tâm tình ra ngoài làm ảnh hưởng tới lòng quân như thế.
Không được, không được nghĩ tới chuyện đó, ông ta luôn cảnh cáo mình không được nghĩ tới chuyện này, đại tướng tác chiến tối kỵ là tinh thần còn dao động, nhưng khi nhìn thấy lá cờ chữ Quách kéo lên ở quan ải, huyệt thái dương của ông ta lại đập thình thịch.
Một đứa chất tử Quách thị cao hứng nói: - Đại bá, đó là cờ của đại ca, để cháu đi tìm đại ca nói chuyện, xin huynh ấy mở cửa ải, đại ca thương cháu nhất, thế nào cũng hồi tâm chuyển ý.
Quách Hằng Xuyên thất kinh, vội ngăn cản, nhưng muộn rồi, thiếu niên lỗ mãng đó đã thúc ngựa vọt đi, miệng còn liên tục gọi đại ca.
*****
- Đại ca, đệ là Thập Cửu đây, bá bá dẫn hai mươi vạn đại quân tới, Nhạn Môn Quan không thủ nổi đâu, huynh mau quay về đi, quân đội đều là người Quách gia ta, không có Tiêu Hỏa Nhi ở đây, đại ca, mau quay về, chỉ cần huynh dâng ải, chúng ta có thể nói là trá hàng, không ai trách tội huynh đâu.
Dâm tặc ở trên thành quan nghe thiếu niên kia hô hoán, hỏi tên trộm điều khiển nỏ tám trâu: - Giết được không?
- Là cá nhỏ thôi, không phải cá lớn, mà thôi kệ, cứ có cá là câu.
Tên trộm nói xong cầm búa đập cò nỏ tám trâu, mũi đục công thành mang theo tiếng gió rít khiếp người lao đi, khoảng cách quá gần, đầu mũi đục to như cái xẻng xé nát người hắn.
Quách Hằng Xuyên thống khổ nhắm mắt lại, rít ra từ khẽ răng: - Chặt cây, chuẩn bị máy ném đá.
Tô Thức đã hạ lệnh chặt hết cây rồi, chỉ còn những cọc cao chưa tới hai xích không thể dùng được, Quách Hằng Xuyên hạ lệnh tìm cây cối trong chu vi trăm dặm, làm máy ném đá đơn giản nhất.
Ở Ninh Vũ quan, người Liêu trước mặt Khương Triết không vội công thành, nửa năm qua nơi này đã được dân phu xây dựng lại gần như mới hoàn toàn, đó là nhờ di sản do Lý Đông Sở cùng tướng sĩ rưới máu tạo thành, dân chúng cực kỳ tin tưởng quân binh, bọn họ không cần tiền, không cần cho ăn, tích cực chủ động giúp đỡ, Khương Triết còn chuyên môn xây thêm hai đoạn tường thành nhô ra phía trước, thế là chính diện Ninh Vũ Quan biến thành ba cái ngõ tương đối hẹp, khiến địch từ đề phòng một mặt, thành chịu ba mặt đả kích.
Da Luật Đại Cổ sở dĩ lựa chọn Ninh Vũ quan làm nơi đột phá vì hắn từng dẫn quân tới nơi này cướp bóc, không ít lần công phá nó, trong mắt hắn, chỉ cần đem nhiều binh lực một chút, tấn công kiên quyết một chút, phá quan là hiển nhiên.
Nhưng Ninh Vũ Quan đã hoàn toàn khác với ký ức của hắn, tường thành thấp lè tè tàn khuyết đắp tạm bợ bằng đất đã thay bằng tường thành cao bốn trượng bằng đá, đau đất nhất là hai đạo tường thành nhô ra kia, hắn có thể tưởng tượng được, chỉ cần quân mình tới dưới thành sẽ bị tên ở ba mặt trút xuống thế nào...
Khương Triết rất hi vọng đám người Liêu này giúp hắn thí nghiệm năng lực của thành lũy kiểu mới, sau đó viết tấu xin phổ biến toàn bộ thành quan của Đại Tống, ý nghĩ sẽ việt qua một trận thắng.
Có điều Da Luật Đại Cổ quá cẩn thận làm hắn thất vọng, quân Liêu từ từ lùi ra ngoài mười dặm cặm trại xem ra định dằng co lâu dài rồi.
...
Cát Thu Yên cực kỳ hưng phấn vì có thể được lên chiến trường, mặc bộ khải giáp kiểu nữ, chạy quanh Vân Tranh như chó con.
- Phu quân, áo choàng của chàng lệch rồi, để thiếp buộc lại.
- Phu quân, chàng nên đeo mặt nạ lên, gió hoang nguyên hại da mặt lắm.
- Phu quân có khát nước không?
- Phu quân...
Vân Tranh thấy đám thân binh xung quanh tên nào tên nấy cắn răng nín cười như bị táo bón, đành bảo lão bà: - Nàng ngoan ngoãn ở sau lưng ta coi như là giúp ta rồi, còn nữa, bỏ cái lông chim trên đầu đi được không? Trên chiến trường ai bắt mắt nhất luôn được kẻ địch chiếu cố nhất.
Cát Thu Yên không nghe: - Bộ giáp này của thiếp do phu nhân mời danh gia chế tạo giáp Trương phu nhân làm đấy, giáp của mấy phu nhân Dương gia đều do Trương phu nhân làm, bà ấy còn nói trên chiến trường, vẻ đẹp cũng là một vũ khí.
Vân Tranh cười khổ không thôi, Cát Thu Yên không biết có phải vì ở nhà lâu quá nên phấn khích quá độ làm đầu óc có vấn đề không: - Mỹ nhân như nàng lên chiến trường chỉ khiến cho người ta tranh nhau bắt sống đem về thôi, thật là, bộ giáp kiểu này chỉ thích hợp mặc ở kinh thành vào mấy dịp lễ tiết khoe khoang một chút. Nghe lời, ngoan, tối nay cắm trại thay cho ta, ta không muốn khuê nữ còn nhỏ đã không còn mẹ.
Cát Thu Yên giảu môi không lên tiếng, xem chừng là không muốn nghe lời rồi, nữ nhân này ở nhà lúc nào cũng tỏ ra quy củ, nhưng chỉ cần Lục Khinh Doanh không ở bên cạnh là thành tinh.
Đại Quân vòng qua Thần Vũ thành canh phòng nghiêm ngặt, nhân lúc cuối xuân khô hạn, vượt Chu Gia hà và Huyền Xuyên hà, lặng lẽ tới bên Thiên Quan hà, toàn quân ẩn nấp trong Hoàng gia trại, từ khi toàn quân tiến vào, không cho phép ai đi ra nữa.
Sáu con Hải Đông Thanh của Bột Bột chỉ thả ra hai con, tránh quá thu hút.
Hoàng Gia trại cách Thiên Quan không quá ba mươi dặm, thường ngày nơi này chỉ trú có vài trăm quân Tống, là cái trại nhỏ không đáng để mắt, giờ hơn hai vạn quân tiến vào, cả trại bị nhét chật kín, tránh lộ quân cơ, Vân Tranh chỉ cho phép mỗi ngày đốt bếp vẫn như cũ, đại quân ăn lương khô.
Tiếu Lâm dẫn Bột Bột mang theo hai con Hải Đông Thanh tới Thiên Quan, tạo kênh liên lạc bí mật với đại quân.
Lang Thản thời gian qua rất buồn chán, Thiên Quan bình yên tới mức làm người ta dễ phát cuồng, nhiều lúc hắn nghĩ, có phải mình sắp cùng thành quân bé xíu này cùng suy bại rồi không?
Hôm nay rốt cuộc thấy được cái gì đó mới mẻ, hai con chim ưng hình như rất hứng thú với Thiên Quan, bay lòng vòng mãi không đi.
Hắn là kẻ có tính chiếm hữu rất mạnh, hận không thể khắc tên mình lên từng tảng đá ở Thiên Quan, hận không thể đóng dấu lên mông mỗi con chuột bằng con dấu riêng của mình.
Hai con chim ưng bay qua cũng đành đi, còn lởn vởn ở địa bản của hắn, thế là Lang Thản ra lệnh nỏ tám trâu chuẩn bị, hôm nay mang hai con súc sinh đó nấu cháo, nỏ chưa bắn ra thì Tiếu Lâm dẫn theo một thiếu niên tới trước thành quan.
- Sao ông lại tới đây, ta nghe nói giờ ông thống lĩnh thân quân của đại soái, công việc thám báo giao lại cho đám Lão Hổ rồi mà?
Bột Bột vừa lên tường thành thấy mấy cái nỏ tám trâu nhắm vào hai con Hải Đông Thanh của mình, từ giận xoay theo hướng khác, không thèm nhìn kẻ thích giết ưng này.
- Hai con chim ưng đó là bảo bối của quân ta đó, ngươi mà dám bắn chúng là đại soái dùng nỏ tám trâu bắn lại ngươi đấy. Tiểu Lâm cười giải thích:
- Ha ha ha, té ra là của quân ta, gọi chúng xuống đi, ta có thịt dê tươi đãi chúng. Lang Thản thường ngày không nhiệt tình với người khác vậy đâu, nhưng mà hắn buồn chán quá rồi:
Bột Bột thổi sáo gọi hai con ưng xuống, bốn cái móng như thép luyện bấu vào gáp vai mong manh của thiếu niên mới lớn, làm người ta khó tin sao nó vẫn đứng nổi.
Tiếu Lâm cảnh cáo: - Chim ưng chỉ nhận Bột Bột thôi, cẩn thận nó móc mắt ra đấy, không đùa đâu, Thiếu niên quân có một đứa bị rồi, may chỉ một cái, nhưng suýt nữa không giữ được mạng.
- Tiểu huynh đệ muốn thường trú ở Thiên Quan của ta hả? Lang Thản thấy Bột Bột không thèm trả lời mình cũng chẳng giận, vì thường ngày hắn cũng khó gần như vậy, hô lớn với thân binh: - Người đâu chuẩn bị cho lão tử gian phòng tốt nhất, đun nước nóng, nấu mì cay, thêm vào hai quả trứng, lão tử đãi khách.
Đợi Bột Bột được thân binh dẫn đi nghỉ ngơi tắm rửa, Tiêu Lâm nói nhỏ với Lang Thản: - Chừng ba ngày nữa quân Tiêu Hỏa Nhi sẽ tới đây.
- Đang bực mình vị chuyện đó đây, coi thường ta sao, đem mười vạn quân tới Thiên Quan mà nơi này chỉ có năm vạn, chẳng lẽ Lang Thản này thua kém Khương Triết à? Lang Thản bực mình lẩm bẩm: - Ông lén la lén lút tới đây, vậy đại soái cũng ở gần hả?
- Hoàng Gia trại, ý đồ của đại soái là tiêu diệt Tiêu Hỏa Nhi, lúc đó quân Liêu sẽ bị xé lẻ, mạnh ai nấy đánh, chúng ta dựa vào thành quan kiên cố diệt từng phần một.
- Hiểu rồi, nhiệm vụ của Thiên Quan là cầm chân Tiêu Hỏa Nhi, đợi khi hắn mệt mỏi đại soái sẽ tập kích chứ gì? Lang Thản không hứng thú lắm:
- Đại soái đưa Bột Bột tới là muốn ngươi nắm bắt thời cơ, hai con Hải Đông Thanh đảm nhận nhiệm vụ đưa tin, một khi ngươi không kháng cự nổi là báo cho đại soái, đừng cố, cầm chân khiến địch mệt mỏi là được, không cần liều mạng huynh đệ. Đây chính là lý do Tiếu Lâm phải đích thân tới đây, Lang Thản là tên cực kỳ hiếu chiến: - Nhớ, mục tiêu cuối cùng là Yến Vân không phải là Tiêu Hỏa Nhi, không cần hi sinh vô nghĩa.
Lang Thản nghe tới đó mới phấn chấn hơn gật đầu.
*****
Tiếu Lâm kéo Lang Thản xuống thành, kiếm chỗ ăn ngon lành chút, nơi này dù sao cũng là yếu đạo giao thông giữa Tống và Liêu, phố xá thế nào cũng phải có hàng ăn.
Đi một vòng Tiếu Lâm mới phát hiện ra không đúng, Thiên Quan tựa hồ đã biến thành tòa quân thành, đường phố không có lấy một bóng người, cửa hiệu đóng cửa im lìm.
- Khứu giác của bách tính nhạy lắm, bọn họ trải qua chiến sự quanh năm, hôm qua ta vừa ra lệnh tích trữ vật tư lên tường thành là họ đã chạy sạch, người chưa đi cũng trốn trong hầm hết rồi.
- Chẳng lẽ không ai ra giúp ngươi thủ thành? Thành phá rồi, bọn họ trốn trong hầm cũng vô ích.
Lang Thản nhún vai: - Ta lại chẳng phải Lý Đông Sở đã giữ Ninh Vũ quan mười mấy năm chưa từng bỏ chạy, bách tính ở đây không tin ta có thể giữ được thành, trước đây Thiên Quan bị quân Liêu công phá sáu lần rồi. Chủ tướng thì lúc nào cũng nói như hát hay, thu tài vật của bách tính để thủ thành, nhưng địch tới là chạy nhanh hơn cả bách tính.
- Cũng may người Liêu không ở lại, mà chỉ cướp phá một phen rồi đi, tướng quân thủ thành lại dân binh về tiếp tục làm quan, triều đình chẳng hay biết, ha ha ha, ta nghe binh sĩ ở đây kể chuyện, chẳng còn mặt mũi nào yêu cầu bách tính giúp thủ thành.
- Loại tướng quân đó phải giết! Tiếu Lâm nghiến răng:
- Ta cũng định thế, nhưng mà danh tiếng của đại soái nhà ta lớn quá, khi ta tới nơi thì hắn chạy mất rồi, từ quan treo ấn trước khi quân ta tới.
- Không được, tên này là ẩn họa, phải tìm cho ra, nếu không hắn hàng địch thì Thiên Quan làm gì còn bí mật nào nữa.
- Quân Liêu đã phá thành tới sáu lần, làm gì còn bí mật nào mà giữ, có thấy đoạn tường thành mới vá kia không, trước kia là chỗ xe trâu ra vào đấy. Lang Thản xua tay, chán nản chỉ, trước đây nơi này được gọi là tường đồng vách sắt, một mặt dựa vào Thiên Quan hà, bên trái là Thái Hành Sơn, bên phải là Vương Ốc sơn, đối diện là Hoàng Hà, về phong thủy mà nói cũng là nơi tuyệt hảo:
Tiếu Lâm nhíu mày: - Đại soái có biết tình hình nơi này không? Thiên Quan nếu như không thể dựa vào để tiêu hao sức địch thì chiến lược cần thay đổi.
Lang Thản xoay ngón cái chỉ vào ngực mình, kiêu ngạo đáp: - Đại soái tất nhiên là biết, nhưng đại soái không dựa vào Thiên Quan mà là Lang Thản này, nửa năm qua cũng đủ để ta cải tạo Thiên Quan, nhưng ta không làm, là để người Liêu tới giết cho đỡ chán, ha ha ha.
Tiếu Lâm không biết nên khóc hay nên cười, nhìn hắn ai có thể ngờ năm xưa đây là một thư sinh trói gà không chặt?
Lang Thản rút trường đao trên lưng xuống, chỉ những cặp mắt sau khe cửa đang nhìn trộm: - Họ đang nghi hoặc vì sao ta chưa chạy đấy, lần này bất kể thế nào ta cũng phải cho họ thấy, tướng quân Đại Tống không phải chỉ biết kiếm tiền, bỏ trốn mà còn biết đánh giặc, năm vạn Liêu tặc vừa vặn để gia gia đây vãn hồi lòng dân.
Tiếu Lâm không thể chắp tay bái phục tên điên này, không có cửa hiệu thì đành về quân doanh, Bột Bột đang ngồi khoanh chân dưới đất, một mình bê bát mì lớn húp sùm sụp, nó thích mì lắm, huống hồ hôm nay mỳ còn có hai quả trứng gà.
Hai con chim ưng đậu trên cành cây khô rỉa lông rỉa cánh, chúng nó cũng được cho ăn thịt dê tươi rồi, thú săn mồi không được cho ăn no, nhưng chim trinh sát thì khác, phải cho nó ăn thật no, nếu không đang bay đi do thám, thấy con mồi quên nhiệm vụ thì sao?
Lang Thản nằm mơ cũng muốn có một con chim ưng, cho nên vừa về không để ý tới ăn uống mà quanh quẩn bên cạnh chúng.
- Mấy con này thì ngươi không hi vọng gì đâu, nhưng chỗ phu nhân có đấy, còn là chim non, sau này về kinh mà xin, nghe Nhị phu nhân nói, chúng hiện như chim cốt, béo béo tròn tròn trông hay lắm...
Bột Bột ngẩng đầu lên nói: - Hải Đông Thanh là ác điểu, từ nhỏ phải bồi dưỡng hung tính cho nó, nếu chỉ cho nó ăn no mà không huấn luyện thì chẳng khác gì gà, đoán chừng mấy con Hải Đông Thanh nhỏ kia đã biến thành gà rồi.
Buổi chiều Tiếu Lâm trở về Hoàng Gia trại, kể cho Vân Tranh những điều mình thấy.
- Thực ra không cần phải lo, trong số đám huynh đệ của ta, nếu có thể xuất hiện một thống soái chân chính thì đó ắt phải là Lang Thản.
- Khương Triết nhiều năm qua huấn luyện Thiếu niên quân, ít lên chiến trường, tính cách vững vàng, là nhân tuyển tốt làm tham mưu. Ngô Kiệt đa mưu túc trí, năm xưa cũng là người học giỏi nhất, nhưng vì thế mà có chút cổ hủ, rốt cuộc không thể làm đại sự. Tôn Đại Nghĩa thiên tư không đủ, nhưng hắn rất biết mình biết người, thấy mình không bằng đồng song liền bỏ tiến công, chuyên môn nghiên cứu phòng ngự, thế nên thành tựu ở mặt này cao hơn người khác, nhưng thống soái phải có thể kiêm thông công thủ mới được. Lang Thản trí tuệ không quá vượt trội, nhưng hắn kiên cường, lạnh lùng nhưng biết thấu cảm, có hào khí, độc lập chủ kiến, là người đáng tin cậy nhất, tướng sĩ có lòng tin vào tướng soái là đã thắng một nửa rồi.
- Năm xưa ba mươi huynh đệ bọn ta bừng bừng khí thế, cùng uống rượu thề một ngày dẫn quân biên ải, lấy lại đất xưa Hán Đường, nay chỉ còn lại năm người bọn ta, số khác dần lạc lối trong quan trường, nghĩ lại mà chỉ biết thở dài.
Tiếu Lâm gật gù: - Tiếc nhất là Chu Đồng, hắn là tên có trí có dũng.
- Ha ha ha, đó là tên ít đáng tiếc nhất, tuy thông minh, nhưng quá tự phụ, tính cách thất thường, không phải là kẻ có thể kiên trì chí hướng, vào sĩ đồ dù thuận lợi cũng khó leo lên mức cực phẩm nhân thần.
- Còn đại soái thì sao? Tiếu Lâm nổi hứng muốn nghe Vân Tranh tự đánh giá bản thân:
- Ta à, ừm, xem nào, phải nói gì nhỉ, để xem... Ta là một kẻ lừa gạt cao minh, nói chính xác hơn ta là kẻ ăn gian cao minh nhất, ha ha ha... Vân Tranh cười ha hả nhìn Tiếu Lâm ù ù cạc cạc, câu này trừ Vân Nhị ra thì không ai hiểu được.
Tiếu Lâm thấy Vân Tranh không hề có ý giải thích, nói sang chuyện khác: - Đại soái, bao năm qua ta làm nghề truy tung theo dõi, trực giác rất nhạy bén, tên Hoa Thiên Thọ chủ tướng cũ của Thiên Quan nhất định phải tìm ra hắn, nếu không ta vô cùng bất an.
- Ông nghĩ con chuột đó có thể ảnh hưởng tới kế hoạch tác chiến của ta à? Bằng vào cái gì? Vân Tranh nghĩ một lúc không thấy có chút khả năng nào.
Tiếu Lâm lắc đầu, thấy Vân Tranh cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn, bỏ suy nghĩ truy lùng Hoa Thiên Thọ, đứng dậy: - Đại soái nên ngủ chút đi, mấy ngày qua khí sắc ngài không tốt.
Vân Tranh mặt đỏ bừng: - Lo chuyện của ông ấy, đừng quản chuyện người khác.
Tiếu Lâm ngớ ra, biết Vân Tranh hiểu lầm mình thì cười phá lên bỏ đi.
Cát Thu Yên từ sau rèm thỏ tay ra nhéo Vân Tranh một cái, Vân Tranh cười hì hì: - Kệ, ông ta ghen tị ấy mà.
Cuối tháng tư lúa mạch đã cao một xích, mảnh ruộng ở hướng nhiều ánh nắng thì bông lúa đã trĩu xuống, một tháng nữa thôi là chín, với bách tính bên bờ Hoàng Hà mà nói đây là ngày mong đợi nhất.
Thời kỳ giáp vụ luôn rất khó khăn, bách tính đi khắp nơi kiếm việc làm để có thể ăn no bụng.
Năm nay thời tiết, mưa gió đều thuận lợi, được mùa là chắc chắn rồi, nhưng vẫn còn nhân tố nữa không thể dự đoán, là binh tai.
Với bách tính mà nói binh tai còn đáng sợ hơn cả hạn hán, lũ lút, chỉ cần chiến tranh nổ ra là bất kể bên nào cũng chỉ nghĩ làm sao diết đối phương, chẳng quan tâm bách tính sinh tồn tiếp ra sao, bách tính hoàn toàn không có chút năng lực kháng cự nào.
Cho nên bách tính bắt đầu dìu dắt nhau bỏ lại những mảnh ruộng sắp thu hoạch, trốn vào trong núi, tiếng khóc của họ truyền vào tai Vân Tranh suốt cả đêm.
Khi trời sáng, Vân Tranh quyết định hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải kết thúc cuộc chiến gây ra do sự cố chấp của hoàng đế, ít nhất chiến sự ở xung quanh Nhạn Môn Quan phải kết thúc, nếu không tới mùa thu, vô số nạn dân sẽ kéo sụp y.
Lần này lại không thể dùng lực lượng của thương nhân đất Thục, tình hình ở Đông Kinh rất bất ổn, đám ngự sử ngôn quan hoành hành, chúng công kích quân của Vân Tranh không ăn lương triều đình.
Đây là chỉ trích cực kỳ âm độc, Vân Tranh bình thường có thể lờ đi, nhưng lúc này hoàng đế vô cùng mẫn cảm, y đành phải tách bạch rõ ràng.
← Hồi 524 | Hồi 526 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác