Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 511

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 511: Áp Tử hà chi chiến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Khi đạo ý chỉ này của Triệu Trinh phát ra, Trương Đông Nghiêu gạt lau sậy khô héo trước mắt, nhìn trướng bồng kéo dài trên mặt băng hơn mười dặm, nói nhỏ với Cao Hoài Đức: - Nên ra tay thôi.

Cao Hoài Đức dứt khoát lắc đầu: - Đừng vội, Da Luật Trọng Nguyên không ra tay, chúng ta cũng không ra tay.

Trương Đông Nghiêu tức giận thấp giọng rít lên: - Các huynh đệ phục kích ở trên băng tuyết nửa ngày rồi, nếu đợi tới đêm, không cần người Liêu tới giết, mọi người cũng chết cóng hết. Tập kích là phải đúng lúc, bất ngờ, giờ là lúc thích hợp.

Cao Đăng đột nhiên đứng lên phất cờ, Cao Hoài Đức vội kéo hắn ngã xuống, tức giận nói: - Ngươi muốn làm cái gì?

Cao Đăng rút trường đao ra: - Phụ thân, Trương tướng quân nói không sai đâu, tới gần được doanh trại người Liêu thế này là kỳ tích rồi, nay người Liêu đang chuẩn bị làm cơm, canh phòng lơi lòng đừng là thời cơ hiếm có, không nên đợi thêm nữa, ha ha ha, con nói mà, phụ thân muốn đợi cũng không được, đã có người đánh tới rồi..

Cao Hoài Đức thất kinh, nhìn thấy người Nữ Chân đã hò hét xông lên.

- Khốn kiếp! Tấn công!

Tức thì tiếng tù và vang vọng tận trời xanh.

Bên không phòng bị luôn bị thua thiệt, người Liêu còn chưa kịp tập kết đã bị Khắc Lý Bát dẫn người xông thẳng vào quân trướng, nhìn thấy người Nữ Chân xông tới như dã thú cuồng bạo, phản ứng đầu tiên của bọn chúng không ngờ là... bỏ chạy.

Cảnh tượng đó cổ vũ Cao Hoài Đức không ít, ông ta gầm lớn, tay khiên thay đao, tự thân làm sĩ tốt xông tới, người Nữ Chân đã hành động, mình không thể không theo.

Cao Đăng cười ha hả theo sát cha mình, người Nữ Chân đã xé toang lớp phòng ngự lỏng lẻo của người Liêu, quân tống đánh vào trại vô cùng thuận lợi, hắn cười ha hả chém bay đầu một tên quân Liêu giáp trụ xộc xệch, thấy trong lều đốt lửa, chẳng thèm suy nghĩ ném luôn một quả tạc đạn vào. Một tiếng nổ dữ dội, tiếp ngay đó là ngọn lửa vàng bùng lên, lưỡi lửa nuốt chửng lều bằng da dê.

Nghe tiếng quân Liêu gào thét bỏ chạy tứ tán, Trương Đông Nghiêu bắn ra một mũi tên giết tên tướng địch đằng xa, lòng nuối tiếc, nếu mình có chiến mã, lần này nhất định có thu hoạch lớn.

Rất bất ngờ, chiến lực của người Liêu chẳng hề mạnh như Trương Đông Nghiêu e ngại, những người Liêu y phục hoa lệ vừa khóc gào vừa chạy với tốc độ làm hắn thất kinh.

Áp Tử hà khói đen cuồn cuộn, tiếng chém giết, tiếng la hét, khóc gào khắp nơi.

Lều người Liêu ở vòng ngoài cháy ngùn ngụt, vô số kỵ binh truyền lệnh cầm cờ các màu đang tỏa đi khắp nơi, quan quân quát théo, sĩ tốt đầu buộc khăn đỏ lấy vũ khí tiến tới vị trí chiến đấu.

Người quá vạn là vô biên vô cùng, phóng mắt nhìn tới từng dòng lũ màu đỏ từ bốn phương đổ tới, đến khi mặt băng hoàn toàn bị sắc đỏ lấn át.

Cao Nhạc bình tĩnh quan sát chiến trường, mắt nhìn về phía tây bắc, nơi đó có một cái đài cao, trên đài là một cái lều cực lớn màu trắng, từ rất xa có thể thấy được ánh kim trên giáp của đáp hộ vệ đứng thành rào chặt chẽ, đó hẳn là chỗ của hoàng đế nước Liêu rồi. Cao Nhạc hít sâu một hơi, dẫn bộ hạ rời chiến trường hỗn loạn, vòng qua hố băng mà người Liêu phá ra để bắt cá, đánh thẳng tới.

Người Liêu phát hiện ra hành tung của đám quân Tống này la hét ngăn cản, nhưng bị người Nữ Chân chặn đường, người Nữ Chân được vũ trang, thực lực tăng lên tới mức kinh hoàng.

Đao thép tất nhiên hơn giáo gỗ, chỉ cần một đao bổ xuống, cả người lẫn giáp đều bị chém đứt, hơn ba nghìn người Nữ Chân dính máu tươi giống như mãnh thú hồng hoang, phá tan nát những đội ngũ bố trí vội vàng của người Liêu, người Liêu lúc này trả giá cho món nợ máu chúng gây ra cho thân tộc của họ.

Phía trước lều trắng bỗng nhiên có một lang kỳ màu đen hạ xuống, chĩa thẳng về phía trước.

Con ngươi Trương Đông Nghiêu co lại, hắn biết kỳ hiệu đó, trong vòng một khắc nữa lang kỵ sĩ tấn công, vội trèo lên một cái đài quan sát nhìn quanh, thấy Khắc Lý Bát đã đột phá phòng tuyến thứ hai, tràn tới phòng tuyến thứ ba với khí thế không gì cản nổi. Cao Đăng thì bị đám giáp sĩ vây chặt ở phòng tuyến thứ hai, tuy ra sức tác chiến nhưng không qua được, còn Cao Hoài Đức và Cao Nhạc gộp binh làm một bên đánh bên cản truy binh hướng tới cái lều hoa lệ kia.

"Uỳnh!" Một tiếng, năm sáu tên quân Liêu bị thổi bay lên không, mặt băng xuất hiện cái hố sâu một xích, tạc đạn chưa đủ uy lực để phá lớp băng dày trên hồ.

Liên tiếp những quả tạc đạn ném ra, tiếng nổ lớn nối nhau làm người Liêu choáng váng nhìn không biết đối phương làm gì, cũng không biết mình phải làm gì, đến khi tướng lĩnh quát cho mới lộn xộn giơ lá chắn lên xông tới.

Rắc rắc, tiếng động rợn xương sống cũng với vết nứt trắng như rắn bò lan đi, Trương Đông Nghiêu vội vàng quát lui quân tốt, sau đó co chân chạy, nghe sau lưng có tiếng động như trời sập cũng không dám ngừng lại, tới khi đến được chỗ an toàn quay đầu nhìn, phát hiện mặt băng xuất hiện cái hố đen rộng tới hai mẫu, đội quân Liêu đông nghìn nghịt đứng đó đã biến mất, một số bộ hạ không chạy kịp của hắn cũng đang quẫy đạp bên mép băng, chỉ chốc lát biến mất dưới dòng nước lạnh đen ngòm...

Hồn vía còn chưa về Trương Đông Nghiêu nghe thấy tiếng gió rít trên đầu, chẳng nhìn cũng biết, xe ném đá của người Liêu đã phát động.

- Tản ra, tản ra! Trương Đông Nghiêu cùng những quân hầu có kinh nghiệm ra sức hò hét..

Cao Nhạc nghe thấy tiếng động lớn phía Trương Đông Nghiêu, nhìn thấy mặt hồ bị phá một mảng lớn ngăn cản người Liêu cứu viện, cha thì suất lĩnh bộ tốt bảo vệ cánh trái của mình, cho tới giờ hắn vẫn chưa dùng thuốc nổ, bài tẩy chỉ dùng lúc nguy cấp, hắn không giống đám người ngu ngốc kia.

Cao Hoài Đức đột nhiên đi qua Cao Nhạc, nói nhanh: - Cha đi trước, con ở sau, nếu chuyện không thành, đột vây từ phía tây, cha đã để lại sau Tiểu Hắc Sơn đủ vật tư cho con, nấp ở đó đợi chiến sự qua đi thì tìm cách rời đi, không cần về, sống được là tốt rồi.

Cao Nhạc sững người, còn tưởng mình nghe nhầm, đang định hỏi thì cha hắn đã vung đao xông vào quân địch.

Khắc Lý Bát chống trảm mã đao đã sứt mẻ xuống mặt băng, đứng sừng sững như núi, mắt nhìn không chớp vào đội ngũ kỵ binh đang từ từ tiến tới, đằng sau đám kỵ binh kia là kẻ thù giết cha hắn, giết vợ con hắn, diệt tộc hắn, lần đầu tiên hắn thấy kẻ thù tới gần như thế.

Hắn không cần biết người Tống và mấy tên người Liêu kỳ lạ kia có mục đích gì, hắn chỉ có một mục đích, đó là đích thân chặt cái đầu chó của Da Luật Hồng Cơ xuống, chỉ có thế mới rửa sạch được xỉ nhục của dũng sĩ Nữ Chân.

Kỵ binh trên mặt băng không thể phóng nhanh được, mưa tên ào ào bắn tới, hắn chỉ cần giơ đao che mắt, tên bắn lên khải giáp chỉ phát ra tiếng leng keng, không thể xuyên qua được bộ nhân giáp nặng tới năm mươi cân.

Cái mũi lớn của chiến mã phun ra làn hơi trắng, xông tới như quái thú, Khắc Lý Bát xoay người tại chỗ ba vòng, tích đủ sức lực vào trảm mã đao, bổ vào thiết giáp kỵ của người Liêu: - Chết đi!

Máu phun xối xả, chiến mã mất đầu ngã xuống, giáp kỵ ngã xuống mặt băng sống chết không rõ, kéo không ít kỵ binh ngã theo, trượt dài trên mặt băng, trọng giáp kỵ binh của người Liêu gọi là liên hoàn kỵ, một đội mười người dùng xích sắt nối ngựa vào nhau, kỵ binh cầm thiết sóc, là vũ khí phá trận số một.

Khắc Lý Bát điềm tĩnh tiếp tục bước tới, trảm mã đao lần nữa xoay tròn, lần này trảm mã đao không chém đứt đượt giáp cổ của con ngựa, nhưng đầu lâu vẫn rơi xuống, phun ra mần sương máu.

Ngửa cổ cười dài, Khắc Lý Bát bước qua thi thể ngựa, bấp chấp kỵ binh sau lưng, vẫn tiến tới.

Kỵ binh người Liêu tràn tới như sóng, hắn như tảng đá ngầm bên bờ biển, sóng tan vỡ hết đợt này tới đợt khác, còn hắn không hề suy chuyển.

*****

Có trọng giáp kỵ binh gia nhập, cán cân cuộc chiến liền ngả về phía người Liêu, bất kể Khắc Lý Bát dũng mãnh thế nào thì cũng không thể một mình nghịch chuyển thế cục, những người Nữ Chân khác mặt giáp da không chống nổi thiết sóc của người Liêu, đội ngũ không đủ chặt chẽ, bọn họ dễ dàng bị chiến mã xô ngã, dẫm nát.

Nhưng trọng giáp kỵ binh có nhược điểm quá rõ ràng, khi tạc đạn phát nổ, hậu quả là vô cùng lớn, vì kỵ sĩ chỉ cần ngã từ ngựa xuống là chỉ có một đường chết, mặt băng thấm máu vô cùng trơn trượt, giáp trụ nặng nề khiến chúng không khác gì những con rùa bị lật mình trên sóng.

Quỷ nô tướng quân đã ổn định được thế trận, người Liêu đổ tới kim trướng ngày một nhiều, có võ tướng có văn thân, ai nấy đều lăm lăm vũ khí liều chết bảo vệ hoàng đế của mình.

Máy ném đá đã điều chỉnh tốt vị trí, đá lớn nặng trăm cân sau kim trướng bay ra, ném xuống đám quân địch tức thì tan xương nát thịt, một số tảng đá tròn rơi xuống mặt băng bật lên, tiếp tục ầm ầm lăn tiếp, để lại phía sau những vệt máu dài...

Trương Đông Nghiêu cảm thấy tức ngực vô cùng, vừa rồi va chạm với một thiết giáp kỵ, khả năng bị thương tâm phế rồi.

Rầm! Một tảng đá lớn lướt sát qua người hắn rơi xuống băng, nhưng nó không nảy lên, mà cắm vào mặt băng, Trương Đông Nghiêu đã nghe thấy tiếng băng nứt răng rắc...

- Đám khốn kiếp, lại đây mà giết lão tử.

Trương Đông Nghiêu xé tấm vải trên người, lộ ra khải giáp, biểu lộ thân phận tướng quân của mình, đội kỵ binh người Liêu phát hiện ra vui mừng phất cờ, giết được đại tướng địch là vinh diệu vô thượng, thế là vó ngựa sầm sập kéo tới, Trương Đông Nghiêu cười âm hiểm, co chân chạy, bỏ lại đằng sau tiếng băng sụt kèm với tiếng la hét...

Đội ngũ Cao Hoài Đức và Cao Nhạc vẫn nỗ lực tiến về phía trước, người Liêu điên cuồng trút tên ngăn chặn, tiếng tên xuyên thịt vang lên liên tục, sĩ tốt ngã xuống như rạ, nhưng hai mắt Cao Hoài Đức ngày càng sáng, tổn thất không làm suy giảm quyết tâm giết Da Luật Hồng Cơ của ông ta.

Khải giáp của ông ta lúc này cũng, một quả lưu tinh trùy từ bên mé đánh tới, vội lấy thuẫn bài chắn, cái trùy trượt sang một bên, nhưng thuẫn bị cũng bị đánh nát, tay trái rũ xuống, nhất thời không còn sức nhấc lên nữa.

Mắt thấy lều trắng của Da Luật Hồng Cơ đang từ từ lùi ra sau, Cao Hoài Đức gầm rú, liều mạng vung đao xông tới, nếu để Da Luật Hồng Cơ rời đi, bất kể sự hi sinh nào ở đây cũng không có ý nghĩa.

Cao Hoài Đức thấy sườn đau nhói, một mũi tên sắt đen xì to bằng ngón cái xuyên qua hai tầng khải giáp đâm vào.

Xạ điêu thủ của nước Liêu đã ra tay, nói cách khác mình đã bước vào phạm vi phòng ngự của hoàng đế, nghe thấy tiếng rít rợn người, Cao Hoài Đức lăn ngay sang bên, mũi tên đen cắm phập vào mặt thân vệ, xuyên ra sau đầu.

- Da Luật Trọng Nguyên! Cao Kỳ Đức gào khản cổ họng, đánh tới mức này mà lão già đó sao chưa ra tay:

Niết Lỗ Cổ nấp sau tầng tầng quân trận, vẻ mặt phức tạp, khóe mắt liên tục nhìn cha mình đang đi đi lại lại, lòng chỉ biết thở dài, do dự thiếu quyết đoán là khuyết điểm lớn của cha mình, giống câu thành ngữ của người Hán, làm đại sự tiếc thân, thấy lợi nhỏ liều mạng, cha mình chính là loại người đó.

Giờ đã trở mặt rồi mà vẫn cứ do dự, thời cơ chỉ có trong tích tắc, đáng lẽ lúc nãy quân Tống bất ngờ tấn công, tiền phương nháo nhào bỏ chạy, hậu phương còn chưa kịp chuẩn bị, nếu mình cũng ra tay giáp kích thì cơ hội thắng rất cao, giờ đây muộn rồi, cấm vệ của Da Luật Hồng Cơ đã ổn định lại thế trận, còn đang âm thầm tiếp cận doanh trại của cha con mình, nếu không ra tay, đợi người Tống và Nữ Chân bị diệt, cả nhà mình đừng ai mong sống được.

Không hi vọng gì vào cha mình nữa, Niết Lỗ Cổ quay đầu nhìn xạ điêu thủ thân tin, xạ điêu thủ hiểu ý, lắp một mũi tên cực lớn vào cung, xoay người bắn về phía Da Luật Hồng Cơ, mũi tên xuyên qua tầng tầng lớp lớp binh sĩ nhắm thẳng vào ngực Da Luật Hồng Cơ.

Đây là mũi tên tẩm độc.

Da Luật Hồng Cơ đừng trên đài quan sát, mặt âm trầm, hai tay nắm chặt tới lan can mà vẫn run, vì hắn sợ, hắn thực sự sợ hãi, từ khi nào đường đường hoàng đế nước Liêu mang theo đại quân lại bị phục kích ở chỗ hoang dã bởi lực lượng nhỏ bé hơn nhiều chứ, hơn nữa làm sao bằng đó quân đội có thể tới gần như vậy mà không ai biết? Là nội gián, không nói cũng biết là ai, thứ súc sinh đó, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía doanh trại Da Luật Trọng Nguyên, vừa vặn thấy đốm sáng lao vút tới, muốn tránh thì không kịp nữa, đúng lúc ấy có một bóng trắng lao vào lòng, rồi kêu một tiếng đau đớn.

- Hoàng hậu, hoàng hậu...

- Bệ hạ không sao chứ?

Da Luật Hồng Cơ kinh hoảng kiểm tra thương thế của Tiêu Quan Âm, rất may mũi tên chỉ xuyên qua cánh tay nàng, có mùi tanh gắt, là người săn bắn bao năm làm sao hắn không biết là mũi tên có độc, không chút chậm trễ rút đao chém đứt cánh tay của nàng, Tiêu Quan Âm hét lên một tiếng ngất xỉu, nhìn thấy máu tươi phun ra màu đỏ, nước mắt bất giác chảy ra, ôm tấm thân mềm mại trong lòng, vỗ vỗ nhẹ: - Không sao, không sao đâu, nàng an toàn rồi.. ngự y...

Quỷ nô tướng quân thấy hoàng đế không sao hú một tiếng quái dị nhảy từ đài cao xuống, suất lĩnh Quỷ nô quân đánh về phía Da Luật Trọng Nguyên, hắn đã thấy hướng múi tên bay tới.

Tiêu Khoa và đám văn võ kinh hãi nhìn hoàng đế chém hoàng hậu, không nói ra được một lời, chẳng lẽ vụ ám sát này là do Tiêu gia làm?

Giao hoàng hậu cho ngự y băng bó, Da Luật Hồng Cơ rít lên: - Là Tần quốc vương. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Quan Âm trắng bệch, nhìn cái tái của nàng, vết thương toàn máu đen, gầm lớn: - Truyền lệnh, phàm là người của Tần quốc vương, chém hết không tha, phàm là huyết mạch của Tần quốc vương không được tổn thương, tế phẩm xuân nại bát chưa đủ, ta phải nói với liệt tổ liệt tông, không phải ta không có lòng dung người, mà lão ta từ tìm cái chết.

Tiêu Khoa gấp gáp quỳ xuống tâu: - Bệ hạ, nơi này chẳng phải là đất lành, mời bệ hạ di giá.

Da Luật Hồng Cơ cười thảm chỉ cánh tay đã xanh tím của Tiêu Quan Âm: - Có nơi nào là đất lành, thân nhân của trẫm còn muốn giết trẫm, khanh bảo trẫm đi đâu?

- Bệ hạ, kẻ ác chỉ có dăm ba người, Đại Liêu ta có trăm vạn đại quân một lòng một dạ bảo vệ người, cần gì phải chán chường như thế. Tiêu Khoa nói xong, không đợi Da Luật Hồng Cơ trả lời, quay xuống dưới: - Quỷ nô thập bộ, chẳng lẽ các ngươi không bảo vệ được an nguy cho bệ hạ sao?

- Thề chết bảo vệ bệ hạ! Đám người đeo mặt nạ đồng thanh hô:

- Thề chết bảo vệ bệ hạ! Quan viên văn võ đồng loạt quỳ xuống:

- Mời bệ hạ! Tiêu Khoa đưa tay ra nói:

Da Luật Hồng Cơ nghe Tiêu Khoa an bài theo Bì Thất quân rời đi, lúc này Quỷ nô tướng quân và thiết giáp kỵ của Niết Lỗ Cổ đã đánh nhau tưng bừng, nơi đây sắp thành trung tâm chiến trường.

Khắc Lý Bát thấy doanh trướng của hoàng đế được mười mấy con trâu kéo đi, cuồng nộ túm lấy tên người Liêu quấn lấy mình, ném thật xa, sau đó phát ra tiếng hú lớn, người Nữ Chân tản mác tụ tập lại sau lưng hắn, cùng nhau xung phong.

Trường mâu xẹt qua khải giáp của Khắc Lý Bát, phát ra từng hồi tiếng kim loại va chạm nghe ê răng, Khắc Lý Bát tay đao tay mâu xoay tròn như bánh xe, trong chu vi hai trượng không ai có thể tới gần, dũng mãnh tuyệt luân.

Hậu trận của người Liêu hỗn loạn, máy ném đá không tấn công nữa, viện binh cũng bị cầm chân, áp lực của Cao Đăng giảm đi rất rất nhiều, tranh thủ lúc rảnh tay, được yểm hộ của thân binh, lắp nỏ pháo, điều chỉnh hướng, bắn về trận địa trước mặt Khắc Lý Bát, tiếng nổ phát ra liên hồi...

*****

Thấy đường đi phía trước trống trải hẳn, Khắc Lý Bát mừng rỡ, ném đao thương sứt mẻ, rút chùy, cười nanh ác tiến lên.

Thế nhưng không ngờ thiết giáp kỵ của Da Luật Trọng Nguyên vốn là chủ lực của cuộc nổi loạn này lại biểu hiện vô cùng kém cỏi, dưới sự tấn công của Quỷ nô tướng quân, chẳng những không phát huy được gì, ngược lại bị ép vào trong doanh, chỉ còn bảo vệ được Da Luật Trọng Nguyên.

Cao Hoài Đức thấy cảnh đó thì tuyệt vọng rồi, người Liêu đang dần tổ chức lại, bọn chúng quá đông, giết mãi không xuể kéo tay nhi tử Cao Nhạc nói như trăn trối: - Đừng quên lời cha.

Cao Nhạc nói lớn: - Da Luật Hồng Cơ chưa đi được, chúng ta vẫn còn cơ hội.

- Nhớ lấy! Chiến trường không thể nói nhiều, Cao Hoài Đức hét lên gom được hơn trăm quân tốt bám theo đường máu Khắc Lý Bát mở ra, tiếp tục chém giết, cơ hội thực sự có thể giết được Da Luật Hồng Cơ là Da Luật Trọng Nguyên, nhưng kẻ này nói thì hay lắm, giờ chẳng những bỏ qua thời cơ tốt nhất, đến thực lực cũng không ra sao..

Trong loạn quân không ai để ý được tới người khác, mỗi người chỉ biết chém chết kẻ địch nhìn thấy trước mắt, Cao Đăng đã chết, hắn bị một mũi tên bất ngờ bắn xuyên họng, ngã xuống một cách lặng lẽ, vô số đôi chân, móng ngựa dẫm qua đạp lại, có của người Liêu, có của quân Tống..

Áp lực dần đầy về phía tiền tuyến, chứng kiến sự vô dụng của Da Luật Trọng Nguyên, giờ chiến đấu hi sinh đều vô nghĩa, Trương Đông Nghiêu ném ra một quả tạc đạn, quát về trận địa vẫn giữ được trận hình tương đối hoàn chỉnh, hát: - Các huynh đệ, chúng ta đã xong việc rồi, về nhà thôi.

Nghe tới về nhà, quân sĩ kích lên nhiệt tình lớn nhất, dùng hết sức bình sinh phá vây, uy lực thuốc nổ cùng với sự truy cản không hề quyết liệt của người Liêu, bọn họ nhanh chóng lùi được khỏi hồ Áp Thủy, chui vào bụi lau sậy um tùm, không đợi quân Tống phía sau kịp thoát, hắn châm lửa ở đầu gió, ngăn cản người Liêu...

Nghe thấy tiếng chửi bới khản cổ, đều là đồng bào, là huynh đệ ngày xưa, nhưng Trương Đông Nghiêu vờ như không nghe thấy, dẫn tàn quân hơn nghìn người chạy về phía Hắc Sơn...

Càng tới gần lều trướng cực lớn của hoàng đế người Liêu, quân Liêu càng hung dữ, nhất là đám người đeo mặt nạ quỷ, không biết sợ cái gì, Khắc Lý Bát quay đầu nhìn, bộ hạ miễn cưỡng theo được mình chỉ còn gần trăm người, cắn răng dẫn bọn họ cứu một nhóm Nữ Chân khác thương tích đầy mình ra, tính đường bỏ chạy..

Thở hồng hộc đành ra khỏi vòng vây, nhìn lửa cháy rừng rực, gào thét liên hồi, đám người Tống khốn nạn đã đốt mất đường lui cuối cùng của mọi người rồi.

May lửa mới cháy, chưa lớn lắm, Khắc Lý Bát tóm đầu một quân Tống, chém một đao bay đầu, rưới máu lên người, những kẻ khác cũng học theo, sau đó không chút do dự theo thủ lĩnh xông vào lửa lớn...

Một mũi tên bắn xuyên chân trái Cao Hoài Đức làm ông ta khụy xuống, muốn vung kiếm tự vẫn, nhưng cánh tay phải còn lành lặn cũng bị thương sắt ghim vào đất.

Gian nan nhìn quanh, thấy nhiều người khác đều chung số mệnh, chuyện tới mức này, ông ta đột nhiên thấy toàn thân nhẹ nhõm, ngửa mặt nhìn bầu trời u ám, cầu trời hai đứa con mình thoát được..

Đám người Da Luật Trọng Nguyên còn thất bại nhanh hơn họ, ông ta đã thấy đầu của Niết Lỗ Cổ bị võ sĩ người Liêu xiên vào trường thương đem đi triển lãm...

Có lẽ đầu mình sẽ mau chóng cùng đầu Niết Cổ Lỗ đặt ở một chỗ.

Trên đỉnh đầu Cao Hoài Đức xuất hiện một văn sĩ râu dài, nhìn một cái biết ngay là nhân vật quan trọng.

- Ngươi là ai, từ đâu tới?

Cao Hoài Đức lần cuối cùng kiêu hãnh đáp: - Lão phu là Đại Tống Vũ Dương hầu, Thọ Châu Trung Nghĩa quân Tiết độ sứ Cao Hoài Đức, phụng mệnh hoàng đế tới giết hoàng đế nước Liêu, chuyện không thành, thật tiếc.

Người hỏi là Tiêu Khoa, nghe câu trả lời không hề ngạc nhiên, Da Luật Trọng Nguyên buông tay chịu trói đã khai báo, ông ta chỉ muốn xác nhận.

- Nước Tống tự chuốc lấy diệt vong, đợi thiết kỵ của Đại Liêu đạp bằng thành Khai Phong, ta sẽ hỏi tội Triệu Trinh Tiêu Khoa ngồi xuống, nhìn Cao Hoài Đức bị ghim trên mặt băng: - Ta chỉ không hiểu vì sao Triệu Trinh lại làm thế, hai nước hòa bình năm mươi năm, chẳng lẽ không thể tiếp tục chung sống hòa binh. Ai cũng hiểu, một khi hai nước khai chiến, thì đều có kết cục bách tính lầm than, vì sao người Tống các ngươi lại gây chiến, chuyện tới nước này đều là lỗi của các ngươi.

Cao Hoài Đức không đáp, nhắm mắt lại chờ chết, nhưng chờ rất lâu không có lưỡi đao nào chém xuống, thiết mâu cắm vào tứ chi bị rút đi, còn có người trị thương cho mình, ông ta thở dài ngất đi, ông ta biết cái thân thể tàn tạ này có thể còn chút giá trị với người Liêu.

Sử ghi: Tháng Giêng năm Thanh Ninh thứ 9, khi Da Luật Hồng Cơ tổ chức xuân nại bát, Da Luật Trọng Nguyên cùng con cái và bè đảng phát động phản loạn, nhưng chỉ 3 ngày sau đã bị dẹp tan, Trọng Nguyên chạy ra nơi sa mạc mà chết, sử gọi là loan hà chi loạn.

Trong kim trướng, Da Luật Hồng Cơ ngồi bên Tiêu Quan Âm, dùng khăn thấm mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt không còn sắc máu đó, bóp tay lại kêu răng rắc: - Khinh người quá lắm.

- Bệ hạ, nổi giận không nên hưng binh. Tiêu Quan Âm nhắm mắt nói nhỏ:

Da Luật Hồng Cơ điều chỉnh lại hô hấp, đến khi trấn tĩnh lại mới nói: - Chúng ta yên bình quá lâu, binh mã quên mất tác chiến như thế nào rồi, chỉ hơn một vạn người đã khiến chúng ta chật vật như thế, tệ hại nhất là đa phần thương vong lại do chính chúng ta dẫm đạp lên nhau mà chết, hiệp ước Đàn Minh chính là cột mốc đi xuống của Đại Liêu ta.

- Trẫm từ khi đăng cơ tới nay, cho rằng chỉ cần kiên trì xuân hạ thu đông bốn mùa nại bát, bôn ba hành quân có thể luyện ra được cường quân cho nước Liêu, nay xem ra quân đội chưa qua chiến hỏa, rốt cuộc chưa phải là võ sĩ chân chính.

- Người Tây Hạ mấy năm qua không ngừng phát động chiến tranh, nên bọn chúng có đội quân cường hãn, nước Tống cũng liên tục nam chinh bắc chiến, sức chiến đấu tăng mạnh, vì thế mà đến ngay cả Triệu Trinh hèn nhát cũng có gan ra tay với trẫm.

- Hoàng hậu, nàng không biết đấy, khi nhìn thấy Khắc Lý Bát như dã thú xông tới xa giá, dù trước mắt vô số giáp sĩ, trẫm cũng không thấy có chút an toàn nào. Hôm nay nếu không phải Da Luật Trọng Nguyên do dự để lỡ thời cơ, nói không chừng trẫm đã bỏ mình ở vùng đất tiên tổ này rồi.

Da Luật Hồng Cơ thấy Tiêu Quan Âm cực mình muốn ngồi dậy, nhẹ nhàng ấn nàng nằm xuống: - Trẫm không mất tự tin, cũng không bị phẫn nộ che mờ lý trí, trẫm chỉ bi ai, Đại Liêu ta giờ đã luân lạc tới mức thành thịt béo trong mắt người ta, ai cũng muốn cắn một cái rồi, nhớ năm xưa khi thánh hậu vẫn còn, nước Tống nào dám nhìn lên phương bắc một cái.

- Còn chiến tranh thì ắt phải có rồi, thắng được hay không cũng phải đánh, nếu không luyện ra được quân tốt cường hãn, ngày diệt vong của Liêu sẽ không còn xa nữa.

- Huân quý của chúng ta đã hủ bại, mông chúng toàn mỡ không leo được lên chiến mã, cánh tay chúng không giương nổi cung, chỉ ôm được nữ nhân kiều mỹ. Chiến mã phi nước kiệu không phải là kỵ sĩ anh dũng, là là cuộc đua ngựa, cho nên phải đánh trận, bất kể thế nào cũng phải đánh.

- Thế nhưng, trẫm thực sự không đánh gia cao chiến lực của Đại Liêu.

Tiêu Quan Âm yếu ớt nói: - Bệ hạ, tình hình không tệ tới đó đâu, người quá lo rồi.

Da Luật Hồng Cơ vuốt ve gò má nàng: - Trẫm đã suy nghĩ tích cực lắm rồi đấy, thôi, nàng ngủ đi, cánh tay bị mất này của nàng, sẽ là lời nhắc nhở cho trẫm thấy Đại Liêu ta nay đã yếu ớt tới mức nào. Hoàng hậu, ngày nào trẫm còn sống, nàng sẽ mãi mãi là hoàng hậu, là nữ nhân tôn quý nhất của Đại Liêu.

Đợi cho Tiêu Quan Âm ngủ say rồi, Da Luật Hồng Cơ mới rời giường, sai cung nhân mặc thiết giáp cho mình, từ nay hắn sẽ không mặc loại y phục nào khác nữa, nước Liêu từ nay sẽ bước vào trạng thái chiến tranh.

Chém giết ở Áp Tử hà không vì phản loạn kết thúc mà dừng, ngược lại càng thêm dữ dội, các bộ tộc Nữ Chân thành đối tượng được chiếu cố trọng điểm, đầu người bị Quy nô tướng quân chém xuống nhiều hơn cả đầu quân Tống chết trận, toàn bộ trưởng lão bộ tộc tham gia yến hội đều không thoát khỏi kiếp nạn.

Giữa núi đen nước trắng mênh mông là quân đội truy đuổi người Tống và người Nữ Chân, bọn chúng đã không cần phân biệt xem ai là thương cổ, ai là thuận dân, ai là đạo phỉ, chỉ cần người hai chủng tộc này là giết.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<