Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 502

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 502: Ác mộng của Tô Thức
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Tô Thức đứng trên đỉnh núi đưa mắt nhìn ra thật xa, bên ngoài Nhạn Môn Quan là hoang nguyên bao la không thấy điểm cuối, ở cái nơi khô cằn này phía trước mắt đáng lẽ phải là bãi cỏ úa tàn tạ cao không tới một tấc thì lại toàn là liễu, liễu và liễu. Đấy là chuyện duy nhất Cao Kế Tuyên làm được trong nhiệm kỳ của mình, còn là chuyện ngu xuẩn tới cùng cực, hắn sợ hoang nguyên rộng rãi kia thành thiên hạ của kỵ binh, nên nảy ra sáng kiến vĩ đại là trồng cây ngăn kỵ binh nam hạ.

Mấy ngày trước phải phái người đi chặt cây mới chặt chưa được một phần ba, thực sự là quá nhiều, Tô Thức đích thân rời quan xem xét, nơi đó rất bằng phẳng, không có một đống đất nào lớn cả, những chỗ nhô lên một chút đều chi chít mộ, gió thổi qua bụi cỏ, bia vô danh, phát ra tiếng u oán nghẹn ngào.

Đại khái là do thiếu nguồn nước, nên nơi này chẳng thấy bóng chim chóc, ngẩng đầu nhìn trời sao, rộng, trống rỗng, một sự thiếu xót nào đó, một loại lạc lối, một loại nguyện vọng khó thỏa dâng lên lòng.

Cảm xúc trào dâng Tô Thức muốn làm một bài thơ kỷ niệm chuyến đi Nhạn Môn Quan của mình, nhưng thơ ra khỏi miệng lại thôi, bài Nhạn Môn Thái Thủ Hành của Lý Hạ đã tả hết cái khí thế của hùng quan, làm hắn không dám mở miệng.

Mây đen muốn đè thành tan nát Vẩy cá vàng áo giáp long lanh Tù và vang vang sắc trời thu Chiều tà quan ải chìm ánh tía Sông Dịch bờ kia cờ rạp bóng Kề sông Dịch cờ hồng cuộn nửa Nặng lòng ân nghĩa đài Hoàng Kim Đem kiếm Ngọc Long đền ơn chúa

Ngâm một lượt thơ của Lý Hạ, coi như tỏ lòng thành kính với tiên hiền, Tô Thức lập tức làm ra vẻ bận rộn, đứng đó chỉ chỉ chỏ chỏ, quát tháo, bất kể đám quân tốt có hiểu lời mình nói không, vì hắn nhìn thấy Vân Đại dẫn một đám nanh vuốt đi tới.

- Đại soái, đây là cửa bắc Nhạn Môn Quan, tục xưng là Bạch Thảo Khấu, một trong mười tám ải của Nhạn Môn Quan, có ba đạo tường thấp, sáu cửa ải, sáu tòa thành bảo, toàn bộ xây bằng đá xanh, chỉ cần phòng thủ được chốn này thì vạn vạn lần không rơi vào hiểm cảnh, người Liêu không dám tùy tiện đụng tới Nhạn Môn Quan, cho nên mới có kỳ tích mười lăm năm cố thủ của Cao Kế Tuyên.

Lý Đông Sở được đi sau lưng Vân Tranh, tinh thần phơi phới như trẻ ra cả chục tuổi, tận tình giảng giải hệ thống phòng thủ ở nơi này, trước kia hắn gọi Cao Kế Tuyên là Cao soái, giờ gọi thẳng tên rồi, đem so với Vân Tranh, cái loại đó mà gọi là tướng soái là xỉ nhục Vân soái, lần này về nhà một chuyến, được nghỉ phép hai tháng nhưng hắn dùng hết có nửa tháng thôi, vì hắn đem luôn cả gia đình tới đây sống rồi, Lý Đông Sở dám khẳng định nơi này về sau còn yên lành hơn bất kỳ nơi nào ở Đại Tống.

Vân Tranh quan sát địa thế một hồi, gật gù: - Tăng cường gia cố thành bảo, hiện giờ là mùa đông, thuận lợi cho việc xây dựng thành phòng, nếu bỏ lỡ rất có thể phải hối hận.

Lý Đông Sở lấy làm lạ: - Đại soái sao lại nói lời ấy, Nhạn Môn Quan là hiểm quan của Đại Tống ta, trước kia Cao Kế Tuyên phòng thủ còn không thành vấn đề, địch đều phải đi đường vòng, nay lại thêm hùng binh của đại soái trấn giữ, Nhạn Môn Quan càng như tường đồng vách sắt, mạt tướng không cho rằng người Liêu có bản lĩnh công phá nơi này.

Vân Tranh vỗ vỗ vai hắn: - Ông trời luôn không theo như ý người, chuyện xui xẻo nhất lại thường xảy ra vào lúc chúng ta yếu đuối nhất, cho nên bất kể thế nào chúng ta cũng phải đặt mình vào thế bất bại đã, cẩn thận không bao giờ thừa.

Lý Đông Sở chắp tay thụ giáo, tiếp tục giới thiệu các công sự phòng ngự: - Hiện giờ bảo lũy được bảo tồn hoàn chỉnh, lối đi trải đá thành đường, hai bên có vách đá dựng đứng như đao tước, theo mạt tướng thấy, bảy mươi dặm sơn lộ này, dù mười vạn đại quân xông qua cũng đủ chết một nửa...

Tô Thức vốn trốn Vân Đại, chỉ cần y không để ý tới mình là sống rồi, ai ngờ được cái tên ở nhà như mèo bệnh lười chảy thây, đến khuê nữ dám túm tóc nhéo tai, suốt ngày quanh quẩn, cười hì hì lấy lòng lão bà, vào quân doanh thoắt cái biến thành người khác, uy nghiêm tới phát sợ, chẳng nể nang gì hai, hắn cũng không có chút ưu đãi nào.

Có điều nghe Lý Đông Sở ba hoa rất chướng tai, ngứa mồm nói vào: - Chỉ mạnh miệng, ngươi nghĩ quân Liêu là người chết à, bọn chúng chỉ biết cắm đầu xông tới chay sao? Chỉ cần công chiếm Hầu Lĩnh, không cần vượt qua đoạn đường nguy hiểm này vẫn có thể bình an tới được dưới thành Nhạn Môn Quan, cho nên phải xây một tòa hùng thành ở Hầu Lĩnh, như thế mới có thể tận dụng trọn vẹn địa thế hiểm yếu, hỗ trợ cho nhau.

- Tên ngu xuẩn Cao Kế Tuyên tốn mười lăm năm trồng cây ở đây, đúng là ngu tới cực điểm, hắn chuyên môn cung cấp nguyên liệu làm vũ khí công thành cho người Liêu à? Hắn nghĩ đây là đâu, Giang Nam liễu xanh dập dờn chắc?

- Đây là hùng quan hiểm ải, cần sát khí, cần uy nghiêm, bày nhiều thứ hoa hòe hoa sói làm gì? Chặt hết, chỉ cần để lại một đoạn cao tới gối là đủ chặn kỵ binh rồi.

- Năm xưa Lý Mục dùng Triệu binh đánh bại Lâm Hồ làm các ngươi nhầm lẫn rồi, cho rằng chỉ cần đề phòng kỵ binh người Hồ là được, năm xưa thì đúng là thế thật, nhưng đừng quên, đó là chuyện nghìn năm trước rồi, nước Liêu sau khi có Yến Vân Thập Lục Châu, thậm chí có bộ binh mạnh hơn cả Đại Tống ta, ai chẳng biết kỵ binh muốn công thành phải có bộ binh phối hợp, ngay cả điều này cũng không nghĩ tới, ta thấy cái Nhạn Môn Quan này không cần thủ nữa rồi.

Lý Đông Sở nóng mặt muốn phản bác, nhưng biết đây là thân nhân của Vân Tranh, nên không tranh cãi, ngược lại Vân Tranh mỉm cười hỏi: - Ta biết, nếu như ta có hai cánh tay sức vạn cân thì nhất định, tung hoành vạn quân vô địch thủ. Nhưng Tô Thức, trên đời có người khỏe như vậy không?

Không hiểu sao Vân Đại đổi đề tài, định đánh trống lảng chữa ngượng à, Tô Thức nghênh mặt nói: - Có Huỳnh Cân lực sĩ, nghe nói có thể ôm Thái Sơn nhảy qua bắc hải...

Đám tướng lĩnh tức thì phì cười, Vân Tranh bợp cho một cái, làm Tô Thức nuốt những lời vớ vẩn đó vào bụng.

- Hôm nay ngươi đi tìm cho ta hai Huỳnh Cân Lực Sĩ, không tìm được ta đánh gãy chân. Đạo lý đường hoàng không muốn nghe, cậy có tí kiến thức khua môi múa mép bắt bẻ người khác? Ngươi nghĩ Lý tướng quân không biết bố trí phong ngự ra sao? Ngươi nghĩ ở đây không ai hiểu tầm quan trọng của Hầu Lĩnh à, ngọn núi đó mấp mô hiểm trở, muốn xây dựng trường thành trên đó, bao nhiêu nhân lực vật lực cho đủ? Tài nguyên hữu hạn, nhân lực hữu hạn, thời gian hữu hạn, cho nên chỉ tận dụng mọi thứ trong khả năng để làm tốt nhất.

- Ai cũng biết hệ thống phòng ngự của Nhạn Môn Quan có sơ hở, bất kỳ kiên thành nào cũng vậy, nhưng những sơ hở đó không thể dùng sức người bù đắp, như ai cũng biết chỉ cần có Huỳnh Cân Lực Sĩ thì đánh đâu thắng đó, nhưng tìm đâu ra người như vậy?

- Trên Hầu Lĩnh không cần xây hùng thành, chỉ cần xây tường thành, bỏ vệ những chỗ yếu hại, ta và Lý tướng quân tới đây cũng là vì làm sao bảo vệ những chỗ yếu hại đó, cần ngươi nhiều mồm à? Đã đọc quân pháp chưa?

- Đọc rồi. Tô Thức cúi đầu xuống lẩm bẩm, tựa hồ nổi giận:

Vân Tranh không để ý tới hắn, tiếp tục cùng đám tướng lĩnh đi về phía trước, nhìn công sự phân tán trên ba ngọn núi, thở dài: - Địa hình này tuy hiểm trở, nhưng cũng khảo nghiệm trí tuệ tướng lĩnh nhất, ta lại không thể phân thành mấy người...

*****

- Mạt tướng xin thủ Hầu Lĩnh thay đại soái. Lý Đông Sở không chút do dự quỳ một chân xuống, giọng vang vang:

Khi thượng quan cảm thán mình tinh lực không đủ, thuộc hạ nên tích cực đứng ra nhận lấy trọng trách, sau đó thượng quan vui mừng phó thác.

Từng theo nghiệp bút nghiên, muốn vào sĩ đồ tiến thân, làm sao Lý Đông Sở không hiểu đạo quan trường, là quan viên, sao không muốn tiến bộ, càng là bậc trung lương càng muốn có thêm nhiều quyền lực, để thi triển hoài bãi của mình, loại khoái ý đó tiền bạc không thể so được, càng có tài, càng muốn được thể hiện, càng muốn khẳng định.

Chỉ là Lý Đông Sở kiêu ngạo, không muốn hạ mình nịnh bợ, Cao Kế Tuyên không nhìn ra tài trí của hắn, hắn thà chùm đầu làm việc của mình, nay nhận ân tri ngộ của Vân Tranh, tất nhiên là dốc sức báo đáp.

- Vậy ta phó thác nơi này cho Lý tướng quân. Vân Tranh mỉm cười nói, tranh thủ trừng mắt với đám tướng ta còn lại, cả đám cười hăng hắc quay đầu sang chỗ khác, thưc ra phòng ngự Hầu Lĩnh thực ra không cần quá thông minh hay tài hoa gì đặc thù, chỉ cần người ý chí kiên định dám tử thủ, mà đám Ngô Kiệt không có loại tự giác này, cũng do khi xưa Vân Tranh quán triệt tinh thần không đánh được thì chạy quá thấu triệt, làm đám chết tiệt này chỉ ưa đánh du kích, tiến lui tự nhiên, coi như y tự làm tự chịu.

Giao dặn xong công việc xong thì cũng là lúc mặt trời ngả bóng, không có chim bay về tổ, chỉ có lác đác khói lam chiều, Vân Tranh gọi Tô Thức lên đỉnh núi tản bộ, thuận tiện kiểm tra công sự mà hắn xây dựng, Vân Tranh rất hài lòng, vị trí trọng yếu đều được dùng đá chất thành, gắn kết bằng đất đỏ, rất chắc chắn.

- Đệ là đứa tài hoa, sao ở Đông Kinh lại thể hiện kém cỏi như vậy? Vân Tranh kiếm tảng đá sạch sẽ, ra hiệu Tô Thức ngồi xuống, dùng ngữ khí thoải mái nói chuyện:

- Vì đệ lười. Tô Thức trắng trợn thừa nhận:

Vân Tranh thở dài: - Xem ra đệ vẫn tự biết mình đấy, lần này cha đệ chuyên môn nhờ cậy ta, phải bỏ đi cái bệnh lười của đệ, một nhân tài hiếm có như vậy mà biến thành thứ phế vật, chỉ biết hưởng thụ ngồi ăn chờ chết rồi, thật uổng phí.

Tô Thức không phải đứa quy củ, bĩu môi: - Hồi xưa huynh chẳng bảo Vân Nhị mộng tưởng đời này của mình là ngồi ăn chờ chết còn gì.

Vân Tranh cười dài, thoắt cái đã mười năm qua đi, thực sự tưởng niệm ngày tháng ở Đậu Sa trại: - Đúng là thế, trước khi rời Xuyên, đó là mộng tưởng của ta, kiếm ít tiền, tham gia khoa cử, thành sĩ đại phu, chạy chọt lấy một chức quan an nhàn béo bở một chút, sau đó ngồi ăn chờ chết, nhưng bây giờ thì khác rồi.

- Hừ, bậc quân tử thì phải nhất quán.

Vân Tranh vung tay bợp, nhưng Tô Thức né ngay, hồi nhỏ hắn ăn đòn quá nhiều rồi, quá hiểu Vân Tranh, y thích lên mặt dạy bảo người ta, nhưng lại không có kiên nhẫn, ai phản bác là y động chân động tay ngay.

- Hừ, tiểu tử, ngươi có cái tư cách hưởng thụ không, muốn tự phế võ công cũng phải có tiền đề, một là không có cường địch, hai là con cháu không phải lo, nếu không tư cách gì suốt ngày lêu lổng thanh lâu, đua ngựa đánh bài?

- Ngươi nhìn xem, Đại Tống bây giờ có điều kiện cho ngươi hưởng thụ chưa, kỵ binh nước Liêu có thể từ U Yến phóng thẳng một mạch tới Đông Kinh cướp đi mọi thứ, Tróc Sinh quân Tây Hạ suốt ngày bắt người, con bà nó, không rõ làm rõ tình thế, đã yên tâm hưởng lạc rồi? Suốt ngày đi khoe khoang trí tuệ, không biết hành vi của mình kỳ thực là ngu xuẩn.

Tô Thức hậm hực nói: - Nói như huynh thì cả đời cũng chẳng có lúc nào hết lo được.

Vân Tranh gật đầu: - Đúng, Phật nói chúng sinh khổ, con người sinh ra vốn là khổ, nên chí hướng mỹ hảo là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Người thường còn có thể an nhàn, nhưng đệ, đệ là đom đóm trong đêm, muốn lẩn trốn sống qua ngày khó lắm, tên quỷ xui xẻo Liễu Tam Biến vì không có điểm tựa, nên hoàng đế mới để hắn đi sáng tác thi từ, tuyệt đường tiến của hắn, không ngó ngàng gì đến.

- Đệ thì khác, từ mô hình Hoàng Hàn, tới chuyện Lương Sơn, sớm vang danh tài hoa khắp kinh thành, trong nhà có thực lực, lại quan hệ thân cận với ta.

- Dưới hoàn cảnh đó, nếu đệ bỗng nhiên tối ngày say sưa, hoàng đế sẽ nghi ngờ, một khi hoàng đế cho rằng đệ đang dấu tài ẩn nhẫn, kết cục của đệ rất thê thảm, lần trước vào cung, bệ hạ có hỏi hôn sự của đệ, xem chừng muốn kiếm một công chúa gả cho đấy.

Tô Thức nãy giờ dửng dưng, nghe tới đó tức thì biến sắc, vội vàng nắm lấy tay áo Vân Tranh: - Vân Đại, Vân Đại, đừng gả đệ cho công chúa, nếu không đệ nhảy sông tự tử còn hơn, nhất định là thế, đệ chết thật đấy, chuyện này tuyệt đối không thương lượng.

Vân Tranh thở dài: - Vân Nhị chẳng phải cũng lấy Tần Quốc đó sao, hai đứa từ bé thân như huynh đệ, giờ làm đồng hao cũng không tệ. Đệ không chịu, Tần Quốc còn đỡ, hoàng gia chẳng được mấy người như thế, mà dù là Tần Quốc thì đệ cũng không chịu, nhìn đám công chúa làm điệu làm dáng như lũ ngớ ngẩn đó, đệ muốn buồn nôn. Vân Đại, đệ sẽ làm việc thật tốt ở đây, thật chăm chỉ, không lười biếng nữa.

- Chuyện này e muộn rồi, không còn do ý đệ được nữa, nhưng không phải không có cách cứu vãn, có biết Khang Châu quận chúa không?

Cả nhà Triệu Nghênh Xuân chiến tử ở Quảng Nam, hoàng gia không tiện ban thưởng cho một tiểu cô nương, nên do hoàng hậu nhận Triệu Nghênh Xuân làm con nuôi.

Tô Thức ấp a ấp úng: - Chính là nữ nhân mà huynh tìm thấy trong hang động, đi đâu cũng mang theo hai con khỉ đấy à? Huynh có biết cô ta nuôi cả quạ không?

- Tất nhiên là biết, chính ta cứu về sao ta không biết, nhiều chuyện đệ chưa rõ, cha Triệu Nghênh Xuân là anh hùng kháng địch, hiếm có hơn nữa còn hiền lương thục nữ, ở trong đống người chết còn cứu sống hai đứa bé, lại nuôi sống hơn một năm, tấm lòng lẫn trí tuệ đều hàng đầu.

- Cha đệ từng gặp cô nương đó ở Lĩnh Nam, rất yêu quý, khi cha đệ bị bệnh, người ta còn đích thân chăm sóc bên giường, đệ thì hay lắm, viết thơ nói nhà người ta là nhà cầm thú. Cha đệ nghe nói đệ làm thơ xỉ nhục người ta, tức tới đầu tóc dựng ngược, không biết làm cách nào bồi thường danh dự cho nàng, ngay hôm sau nhờ ta vào cung cầu thân với bệ hạ.

- Ta và cha đệ đều cho rằng đệ không xứng với một kỳ nữ như vậy, cho nên không dám nhắc tới, sợ ảnh hưởng tới danh dự của cô nương đó.

- Đệ mà không xứng? Tô Thức bất mãn nhảy dựng lên, nhưng sợ là kế khích tướng của Vân Đại, cẩn thận nói: - Hơn nữa làm sao bồi thường bằng cách bắt để đi làm gia chủ nhà cầm thú?

Vân Tranh khinh bỉ: - Nằm mơ, cô nương đó trong đại quân còn dám trực tiếp hỏi ta hổ phù lệnh tiễn, bằng vào loại vô dụng như đệ, đòi làm gia chủ, nực cười.

- Mà ta cũng nghĩ giúp đệ rồi, tránh phải cưới công chúa, thiên thời, tức là ý của bệ hạ, đệ chống không nổi, hoàng gia rất muốn tác thành hôn sự này.

- Địa lợi, là ý cha đệ, Triệu Nghênh Xuân không chỉ tình nghĩa, mà còn thông tuệ, dũng cảm, nữ tử bình thường không sánh bằng, đệ mà cưới được thì đúng là mộ tổ bốc khói xanh. Ta dám nói, đệ mà từ chối, có tin cha đệ lập tức treo lên xà nhà phơi khô nửa năm không?

- Còn nhân hòa, ha ha ha, chính là ý tứ của ta, ta cho rằng đệ cưới Triệu Nghênh Xuân ích lợi vô cùng, thực sự đếm không xuể, đệ có cái mồm quạ, người ta nuôi quạ, hợp thế còn gì. Có cô nương đó trong nhà, cả đời đệ sẽ bình an vui vẻ, nếu không với cái tính thối, cái mồm thối của đệ, đời này sẽ chịu vô vàn khổ cực, nói luôn cho đệ biết, ta chống lưng cho Triệu Nghênh Xuân, muốn phản kháng chỉ có hai cách, một là vượt qua được quan tước của ta, hai là đợi ta chết, ta xem số rồi, ta sống tới chín mươi cơ, ha ha ha...

Tô Thức kêu thảm một tiếng, ngã vật ra đất, hai chân đạp liên hồi, bụi đất mùi mịt, mù mịt như cái tương lai của hắn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<