Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Trí tuệ Đại Tống - Hồi 440

Trí tuệ Đại Tống
Trọn bộ 865 hồi
Hồi 440: Đại chiến Loạn Thạch pha (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-865)

Thiết giáp kỵ xung phong cần khoảng cách rất dài, như thế mới tích đủ động năng, chúng ùn ùn kéo tới như dòng thủy ngân, mang theo cảm giác chuyên biệt của kim loại nặng lao vào quân Tống, chông chống ngựa đều bị mã sóc hất văng một cách dễ dàng, mỗi một kỵ binh nặng đều là đại lực sĩ nổi danh.

Một số chiến mã dẫm phải những cái hố nhỏ, chiến mã tức thì gãy chân, ném kỵ sĩ về phía trước, không kịp kêu tiếng nào đã bị chiến mã đằng sau dẫm nát.

Đối diện với đòn tấn công như núi lở của người Tây Hạ, Vân Tranh không có nhiều lựa chọn, trong ánh mắt kinh ngạc của Mạc Lỗ Cáp, y dẫn toàn quân rút lui, thậm chí có thể nói là bỏ chạy.

Quân Tống chạy rất gấp, tiền đội biến thành hậu đội, cửa núi chật hẹp không gây cản trợ gì, toàn quân mau chóng biến mất trong hẻm núi, có điều sau ngọn đồi thấp có cờ lộ ra.

Thiết giáp kỵ muốn tăng tốc tới cực hạn cần một dặm, mà khoảng cách hai quân vừa vặn một dặm, giống như điều kiện hoàn mỹ, cho nên Mạc Lỗ Cáp không chút do dự giảm tốc độ, khống chế ở khoảng cách an toàn.

Đó là khuyết điểm của kỵ binh nặng, muốn dừng lại hoàn toàn là rất khó khăn, Mạc Lỗ Cáp kinh nghiệm mượn sườn dốc quân Tống bày trận để giảm tốc độ, nhìn quân Tống vẫn đang chạy chối chết, chửi um xùm, vừa xong không nên giảm tốc mà phải tăng tốc đuổi theo đám nhát gan đó mới đúng.

Trương Trắc cũng đã lên sườn núi, nhìn địa hình phía sau, nở nụ cười, đó là vùng bình nguyên rộng lớn, ở địa hình này thiết giáp kỵ là vô địch, cho dù có mai phục cũng chỉ làm trò hề thôi.

Tên Vân Tranh khốn kiếp ở đằng xa lại bắt đầu bày trận, lần này trận hình dày hơn nhiều.

- Tướng quân, xin cho mạt tướng tấn công lần nữa, nhất định sẽ mang đầu Vân Tranh về. Vừa rồi bị lừa một vố Mạc Lỗ Cáp cảm thấy bị xỉ nhục lớn:

Trương Trắc quan sát địa thế phát hiện hai bên rừng có chim chóc bay lên, ngốc cũng biết có phục binh ở đó, nhưng không quá bận tâm, lấy bộ binh mai phục kỵ binh là ngu xuẩn, kỵ binh quân Tống chẳng đáng lo, chỉ cần đủ không gian hoạt động, thiết giáp kỵ là vô địch, lệnh Lý Thanh: - Đi mở đường, kiểm tra kỹ càng đường phía trước, Vân Tranh không phải kẻ dễ dàng mạo hiểm.

Lý Thanh dẫn một đội khinh kỵ cẩn thận xuống núi, không bao lâu sau phát hiện trong bụi cỏ dưới sườn núi là chi chít hố hãm mã, nhiều tới mức làm người ta muốn phát cuồng, hít sâu một hơi, vừa rồi mà thiết giáp kỵ đuổi theo chắc chắn không còn ai sống sót.

Phía đầu kia ở trên Loạn Thạch pha, quân Tống đem những chiếc xe lớn bày trước trận, tạo thành một phòng tuyến hình vòng cung.

Ngô Kiệt hăm hở xoa tay: - Đại soái, hố hãm mã bị phát hiện rồi, giờ chỉ còn trông vào bọn chúng thôi, nếu kỵ binh Trương Trắc tấn công xe thành, trận này chúng ta sẽ thắng chắc.

- Đợi khi Trương Trắc lấp kín được những cái hố kia, sĩ khí ắt giảm đi rất nhiều, ài thứ này ta vốn định dùng để chiêu đãi Một Tàng Ngoa Bàng cơ, vì bọn chúng mà Thôi Đạt tìm ta khóc lóc kể công suốt, không biết Trương Trắc có nhận ra không? Vân Tranh có chút hồi hộp, thực lòng y tự biết mình, hoạch địch chiến lược thì Vân Tranh tự tin ngồi bàn luận với Địch Thanh, nhưng đánh trận cụ thể, y vẫn hơi non một chút, nên mới phải dùng cách bất biến để ứng phó vạn biên, kéo địch vào Tần Châu được mình bố trí thiên la địa võng, không ngờ Trương Trắc vòng qua được Tần Vương Xuyên, tuy Trần Thương đạo cũng có quân Tống phòng vệ, nhưng Vân Tranh không đặt lòng tin vào chúng:

Khương Triết nói: - Thuộc hạ lúc mới nhìn thấy thứ này cũng thất kinh, đám Lão Hổ Báo Tử càng sợ són đái, Trương Trắc sống ở phương bắc, làm sao biết được sự lợi hại của nó.

Vân Tranh nhớ lại cuộc chiến ở Ô Sào thành của Nông Trí Cao không nhịn được cười, có chút nóng lòng muốn xem xem thiết giáp kỵ Tây Hạ đối diện với nó sẽ thế nào: - Thôi Đạt mấy năm qua bỏ sức không ít.

Lang Thản bĩu môi: - Đại soái còn nói, hắn béo như lợn rồi, biến thành tên thương nhân thực thụ, thuộc hạ lúc mới nhận quân, khó khăn chồng chất, muốn nhờ hắn hỗ trợ, thế mà hắn mở mồm đòi chia lợi tức ngay, tên gian thương khốn kiếp, mở mồm là lợi nhuận, đóng mồm là tiền bạc, Thôi Đạt hiền lành chất phác năm xưa không còn nữa rồi. Đại soái không cần khách khí với hắn.

Vân Tranh phất tay: - Thôi, tranh thủ lúc Trương Trắc lấp hố, chúng ta ăn chút lót dạ đi, ăn bữa này không biết bữa sau là bao giờ, không được sơ xuất, người Tây Hạ chinh chiến quanh năm, kinh nghiệm hơn chúng ta nhiều, không nên quá chắc chắn vào điều gì.

Mí mắt Trương Trắc nháy liên hồi, hắn cảm giác Vân Tranh thế nào cũng có kế hoạch dự phòng, rừng cây rõ ràng có phục binh rồi, phái ba đợt thám báo đi nghe ngóng mà không có bất kỳ tin tức gì truyền về.

Chỉ cần đề phòng trước là đủ, dù sao phục binh kiểu gì thiết giáp kỵ cũng đánh tan thôi, quân lực của Vân Tranh chỉ có ngần đó, không cần sợ, không phải hắn coi thường địch, sự tự tin của hắn trải qua trăm trận chiến lớn nhỏ mới có.

Ngẩng đầu nhìn trời, đã qua trưa, đại chiến phải kết thúc trong buổi chiều, thắng hay bại phải dứt điểm nhanh.

Tu một ngụm rượu mạnh, Trương Trắc đứng dậy nói với Mạc Lỗ Cáp chưa từng rời lưng ngựa: - Bắt đầu đi, ngươi xung phá bản trận của Vân Tranh, ta và Trương Thọ, Lý Thanh dẫn khinh kỵ bảo vệ hai cánh, thắng được trận này, đại quân vào Lũng thành, cho các ngươi thoải mái mười ngày muốn làm gì thì làm.

Những lời này khiến đã võ sĩ Tây Hạ kích động vô cùng, tiếng hú như dã thú chấn động cả vùng, ngựa chồm lên kích động.

Phía bên kia quân Tống cũng đang làm công tác động viên trước trận chiến.

- Nghe đây, biết trên chiến trường loại nào chết nhanh nhất không? Đó là loại nhát gan, càng nhát càng chết nhanh, muốn sống chỉ có một cách là chém chết địch, không còn vũ khí thì nắm đấm, chân, đầu, dùng răng của các ngươi. Giết chết chúng là thắng...

Lão binh đi qua đi lại, vừa chỉ huy chuẩn bị vừa khích lệ tinh thần.

Tân binh thì bận lắp các loại thuốc nổ và dầu hỏa vào nỏ pháo, vì căng thẳng, muốn nhanh chóng giết địch, nên cho hơi nhiều một chút, bị lão binh bợp một phát vào đầu: - Ngu xuẩn, nỏ pháo cho bao nhiêu có định hạn sẵn, ngươi cho nhiều thuốc nổ như thế, tên không bay đi được, người bị thương chính là ngươi.

Vân Tranh lên ngựa, Hầu Tử giúp y dùng gân trâu buộc chiến đao vào cánh tay, dù là thế hắn vẫn lo chiến đao của lão gia bị người Tây Hạ đánh bay, thường ngày ở nhà chẳng chịu luyện tập, suốt ngày chơi với Lạc Lạc, còn cưỡi được ngựa là may, đánh đấm thì không hi vọng gì.

Không có cách nào khác, Vân Tranh chưa có cái uy lớn Địch Thanh hay Một Tàng Ngoa Bàng, lúc này nếu đứng sau chỉ huy sẽ bị bộ hạ xem thường, vào thời khắc đại quân quyết chiến đều phải đích thân dấn thân vệ lên tuyến đầu khích lệ lòng quân.

Lý Thường dùng cả hai tay vịn thành xe mới không ngã xuống, trọng giáp trên người như nặng ngàn cân, làm ông ta không thở nổi, thậm chí tim hình như cũng không đạp nữa, run run dặn: - Đại tướng quân, đừng chết, nhất định không được chết, ngài chết, lão phu cũng không sống nổi nữa.

Vân Tranh cười lớn: - Lý giám quân, nếu chuyến này còn sống trở về, ta sẽ cho ông đánh lại, nếu ta da ngựa bọc thây thì ông đừng thù hận nữa. Vân Tranh kiếp này, khó nói nhất là lời xin lỗi.

Nói xong không nhìn Lý Thường nước mắt chạy dài, thúc ngựa dẫn thân vệ tới trước trận, chiến đao đặt trước mặt, lặng lẽ chờ thời cơ.

Hai tráng hán mình trần ra sức gõ trống trận, tùng! Tùng! Tùng! Tiếng trống trận giục giã làm lòng người kích động, binh sĩ đồng thanh hô vang: - Chiến! Chiến! Chiến.

*****

Trương Trắc lúc nào đề phòng phục binh hai bên rừng, nên luôn áp chế tốc độ ngựa mức độ vừa phải để có thể ứng phó với tình huống khẩn cấp, nhưng hắn thấy một cảnh mà ác mộng cũng không xuất hiện.

Rừng cây như bị tiếng trống chao đảo, những cái cây to bằng miệng bát ngã rạp, dù trong tiếng vạn mã phi nhanh, hắn vẫn cảm thụ được chấn động khác lạ, thế rồi một con quái thú kinh khủng phát ra tiếng rú dài từ rừng cây hùng hục xông ra, toàn thân nó bao phủ hoa văn đáng sợ, hai thanh trường đao khổng lồ mọc ra từ miệng, cái mũi dài như mãng xà, hai mắt đỏ rực, đầu lởm chởm những cái sừng nhọn hoắt, không chỉ một, mà cả một bầy.

- Quái vật, quái vật!

Đội ngũ người Tây Hạ hỗn loạnthức thì, kỵ sĩ ra sức khống chế ngựa bất thành, không ít chiến mã tự ý quay đầu chạy, có người hoảng hốt giương cung bắn loạn xạ, nhưng đàn quái vật kia hoàn toàn không chậm lại hay có chút tổn thương nào, ầm ầm lao tới đâm ngang hông đội kỵ binh.

Trương Trắc cố sức hét lên: - Bình tĩnh, chúng là voi chiến, không phải là quái vật, chỉ là voi thôi.

Nói rồi thúc ngựa tới, xuất thân từ nhà quan hoạn, hắn thậm chí từng tham gia tế tự voi trắng ở Đông Kinh, đó là quốc bảo do nước Sư Tử hiến lên, không ngờ Vân Tranh có thứ này, phải tới trăm con.

Trương Trắc dũng cảm xông tới, đám thân binh cũng cắn răng bám theo chủ soái, muốn dùng mạng sống ngăn cản đàn quái vật, cho thiết giáp kỵ thời gian phá trận địch.

Đàn voi chiến như phát cuồng, chỉ biết lao về phía trước, Trương Trắc linh hoạt khống chế ngựa, lao như chớp giữa bầy voi, trường đao vung lên chỉ để lại từng vết thương dài trên người voi, không thể tạo thành vết thương trí mạng.

Rút mâu sau lưng ra, đâm thẳng vào tai một con voi, tức thì hú lên một tiếng đau đớn, đổ sầm xuống như núi.

Vốn tưởng những con khác sẽ hoảng loạn vì đồng bạn chết, nhưng chúng cuồng nộ xông vào đám thị vệ Trương Trắc, máu bắn tung tóe, tiếng người kêu ngựa hí thảm thiết, tiếng xương vỡ vụn làm người ta không nỡ nghe.

- Tản ra, tản ra, đâm vào tai chúng, thứ này không đáng sợ như các ngươi nghĩ đâu.

Trương Trắc gào khản cổ, nhưng bị âm thanh hỗn loạn trên chiến trường nhấn chìm, hắn rút thêm một cây trường mâu nữa đâm xuyên não một con voi ở gần, Lý Thanh học theo, đâm vào tai một con quái thú, thấy nó ngã xuống thở phào, lau mồ hôi đã chảy vào mắt.

Nhưng giết được vài con voi không ích gì, chúng đã băng qua đâm vào đội ngũ kỵ binh, bất kể là thiết giáp kỵ hay khinh kỵ, đều chỉ có kết cục, đó là hất tung lên trời, sau đó bị những cái chân khổng lồ dẫm nát.

Vì tránh mưa tên và thuốc nổ của quân Tống, Trương Trắc cố ý sắp xếp đội ngũ phân tán, thế nên không cách nào cản nổi đàn voi điên này, quay đầu ngựa đuổi theo, hắn mới phát hiện đầu bên kia cũng là đàn voi khủng bố, là voi cái, không có ngà, nhưng cổ bọn chúng lại nối với nhau bằng xích sắt, kỵ binh đang phóng tốc độ cao không cách nào hãm lại, lao thẳng vào xích sắt, đổ rạp từng mảng như gặt lúa.

Không xong, đại quân đã bị chia cắt làm hai, giờ chỉ còn hi vọng vào Mạc Lỗ Cáp đã kịp xông qua phá trận địch thôi.

Vân Tranh kéo giáp mặt xuống, toàn thân chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng, nhét bông vào tai đại thanh mã, đưa tay ra hiệu, Hầu Tử phất cờ, Lang Thản ở phía trên cùng nhận lệnh, đốt dây cháy chậm lớn, chôn ở dưới đất là năm nghìn cân thuốc nổ.

Nỏ tám trâu thong thả nhả từng mũi đục công thành, khởi giáp của người Tây Hạ chẳng khác nào tờ giấy, bị đục xuyên người, để lại lỗ thủng lớn trước ngực.

Uỳnh!

Mặt đất bị xới tung, một ngọn lưỡi lửa dưới đất phụt thẳng lên trời, sóng chấn động thổi bay mọi thứ xung quanh, thậm chí mấy con voi ở xa cũng bị xô ngã, lăn mấy vòng trên mặt đất.

Mạc Lỗ Cáp như người mất hồn chứng kiến cạnh tượng như địa ngục trước mắt, thậm chí cả mảng giáp ngựa bị xé toạc, mang theo cả lớp da, để lộ cơ thịt đỏ chót cũng không biết.

Không kịp kinh hoàng, không kịp đau khổ, một mũi khoan thép sáng loáng xuyên qua ngực hắn, người ngã xuống chiến mã.

Trận xe tách ra, từng đội quân Tống rời xe thành, lúc này sĩ khí bọn họ cao chưa từng có.

Thiếu niên quân, đám nghé non là những kẻ phấn khích nhất, thúc ngựa xông thẳng vào đội hình đã tan nát của người Tây Hạ, trường đao không cần chém, chỉ cần đặt ngang ngựa, dựa vào tốc độ ngựa cũng đủ tạo ra từng trận gió tanh mưa máu.

Tiếng nổ dữ dội vừa lắng xuống Trương Trắc hai tai ủ đặc, nổi điển bỏ lại đàn voi, hò hét bộ hạ, miễn cưỡng gom được một đội nhân mã nghìn người, toàn lực xông lên tiếp ứng Mạc Lỗ Cáp.

Còn chưa tới được địa điểm phát ra vụ nổ đã thấy kỵ binh quân Tống mặc sắc chém giết những võ sĩ mất ngựa, thảm cảnh lại hắn trợn trừng mắt như muốn tét ra.

Giáp binh của quân Tống đang ở phía sau, quân trận chỉnh tề, tuy chậm, nhưng mỗi bước tiến làm áp lực của của hắn tăng thêm một phần, tuyệt đối không thể để đám bộ binh này tới được chiến trường, trong hỗn chiến, kỵ binh không có không gian chạy lấy đà, sẽ bị bộ binh ngược đãi tới chết.

- Vân Tranh! Trương Trắc nhìn thấy cờ soái chữ Vân cách mình hơn mười trượng, ra sức rống lên:

Tất nhiên là Vân Tranh không thể nghe thấy tiếng quát đó, nhưng không sao hết, Thiếu niên quân gần đó nghe thấy, phát hiện ra cá lớn, làm sao có chuyện khách khí, lập tức giơ nỏ tiễn, tên bay tới như cào cào.

Trương Trắc tất nhiên không phải hạng lương thiện gì, xạ điêu thủ theo bên cạnh lấy xác đồng bọn che tên, sau đó luồn ra, ba mũi tên lắp vào cung, chĩa thẳng vào mặt Vân Tranh.

Hai chiếc thuẫn lớn xuất hiện trước người Vân Tranh, ba mũi tên cắm phập vào rung rung, tức thì vô số hỏa đạn từ đầu Vân Tranh bay qua, hướng tới chỗ tên bắn tới, không cần biết đối phương là ai, đồng thời Hầu Tử và Hàm Ngưu tức tốc kéo y rời khỏi vùng chiến sự.

Những tiếng nổ liên hồi bao phủ đám kỵ binh mà Trương Trắc khó khăn lắm mới tụ tập lại được, Báo Tử chỉ về phía xa hét: - Trương Trắc, hắn chính là Trương Trắc, đừng để hắn chạy, kia là ngựa của ta.

Lão Hổ không nói không rằng thúc ngựa xông lên, Báo Tử cũng liếm môi nhìn con hãn huyết mã phía dưới, không ngờ bị Lương Tiếp, Bành Cửu tóm cổ, dễ dàng ném xuống ngựa, quát lớn: - Không được tự ý rời bỏ trận địa.

Voi chiến tấn công đã tới hồi kết vì voi đực đã gặp được voi cái, ân cần ngửi ngửi cái mông ướt át của voi cái, đúng lúc ấy, một ánh lửa không hề có chút dấu hiệu báo trước bốc lên từ đuôi, kích thích bọn chúng nổi điên, nếu vừa rồi bọn chúng chiến đấu dựa vào bản năng thì bây giờ thực sự điên rồi, mọi thứ trước mắt đều biên thành kẽ thù, vòi voi vươn ra cuốn lấy một tên kỵ binh, hất lên không, đợi hắn rơi xuống, cái chân to như cột nhà dẫm ngay lên người.

Thế là chiến trường hoàn toàn hỗn loạn mất kiểm soát, quân Tống lúc này mới từ rừng kéo ra, đứng ở bìa rừng, dùng cung tiễn bắn tỉa địch.

Địa hình đồi núi mấp mô rất thích hợp với loại tác chiến này, tướng tá Tây Hạ phát hiện nguy cơ, miễn cưỡng tập trung bộ thuộc xông lên núi, nhưng đón tiếp chúng là viên hỏa đạn.

Tuyệt vọng lan đi trong quân Tây Hạ, voi chiến phát cuồng càng chảy máu càng hung dữ, mà quân Tống cứ dần dần từ ba phía ép lại, một số tướng lĩnh dẫn bộ thuộc rút lui, nhưng tới Hàn Vương cốc phát hiện, quân Tống đã mai phục hai bên sườn núi, bố trí nỏ trận, tuy không nhiều nhưng đủ bóp chết đường lui.

Trương Trác nhìn chiến huống, muốn khóc không ra nước mắt, cố gắng tập trung bộ hạ nhiều nhất có thể, được năm nghìn người thì gần như đều mang thương tích, hơn một nghìn không có ngựa.

Lý Thanh bị thương ở chân, cắn răng nói: - Tướng quân, để mạt tướng dẫn huynh đệ không còn ngựa mở đường máu, nhờ tướng quân chiếu cố người nhà mạt tướng.

Trương Trắc như mất hồn phách, lẩm bẩm: - Không còn cơ hội nữa, Vân Tranh sẽ không để chúng ta còn sống rời khỏi đây.

Lý Thanh nắm vai hắn lay mạnh: - Tướng quân, chỉ cần còn chút sinh cơ, sao có thể từ bỏ, trận này thua không phải lỗi ngài, ai có thể ngờ Vân Tranh lại có thể mang nhiều voi chiến tới phương bắc như thế? Xin tướng quân hãy lên ngựa, các huynh đệ cho dù phải dùng tay đào, cũng đào ra cho ngài một con đường sống.

Nước mắt Trương Trắc lăn theo hai gò má xuống râu, cởi túi nước trên chiến mã xuống, cho chiến mã uống một ít, mình uống một ít, lấy nắm gạo rang bỏ vào mồm, bổ xung đoản mâu và tên, lấy tinh thần chuẩn bị đột vây.

*****

Quân Tây Hạ đi sát vào nhau, tay khoác tay, thuẫn bài nặng nề dùng thừng buộc vào cổ, đó là biện pháp phòng hộ duy nhất của bọn chúng, tuy đi rất chậm, nhưng hướng về phía bắc cực kỳ kiên quyết.

Ý chí dữ dội tỏa ra từ đôi mắt đó như hóa thành thực chất làm đám tân binh quân Tống bất giác chùn tay, run người, địch đã vào tầm bắn mà chẳng có mũi tên nào bắn ra, Lang Thản nổi giận đá tên lính truyền lệnh ngã lăn quay: - Nỏ tiễn chuẩn bị, xạ kích!

Mưa tên liên tục bắn ra, trong lúc sợ hãi tên bay có phần lộn xộn, hướng tới bức tường người.

Lý Thanh quát lớn, nghiêng người tránh tên, đâm đoản đao vào mông ngựa, con ngựa sùi bọt mép, từ sau tường người xông ra, nối tiếp sau đó là không ít kỵ binh, người Tây Hạ thực sự liều mạng rồi.

Đi bộ là binh sĩ bị trọng thương, còn binh sĩ thương nhẹ tìm thấy ngựa, mặc hết khải giáp mình có thể mặc, cầm mã sóc lao tới như cương thi, nhất thời phá được rào thương của quân Tống.

Cùng lúc ấy Trương Trắc cũng dẫn quân tốt phát động tấn công, lần này hắn không dẫn đội, bị bộ tướng kẹp vào giữa đám đông, bọn chúng vứt bỏ toàn bộ trang bị nặng nề, chỉ mong chỉ mong nhanh chóng rời đi một cách nhanh nhất.

Người Tây Hạ tuy vũ dũng, nhưng bại binh thì vẫn là bại binh, từ xưa tới nay đột vây chẳng phải là chuyện dễ dàng, đến anh hùng cái thế như Hạng Vũ còn phải tự vẫn ở Ô Giang.

Lang Thản là tên máu lạnh, lên chiến trường thì chỉ có một ý niệm giết địch, còn Khương Triết có thù diệt tộc với người Tây Hạ, một không ngừng phóng tên, một chỉ huy người thần tốc bố trí một phòng tuyến ngăn chặn đội quân đang rút lui.

Còn Bành Cửu và Lương Tiếp chỉ huy Thiếu niên quân tiêu diệt những con cá lọt lưới khắp chiến trường, đám thiếu niên non nớt này còn chưa đủ kinh nghiệm tham gia vào cuộc kịch chiến, nhưng sau buổi lễ rửa tội hôm nay có thể giao trọng trách lớn hơn rồi.

Vân Tranh không quan tâm tới pháo hôi, hay quân Tây Hạ đang phá vây, nhỏ máu nhìn đàn voi của mình, tổn thất quá nặng, 250 con voi, lúc này chắc còn lại hơn 100. Y đã xin triều đình cho thành lập tượng binh, nhưng chẳng biết có phải do quá khiếp sợ màn trình diễn của chúng ở Đông Kinh không mà đám quan văn hè nhau phản đối tới cùng, lý lẽ thối tha không nói ra được, nhưng dứt khoát phản đối.

Vì thế Vân Tranh không cách nào luyện ra tượng binh thực sự, phối hợp giữa voi và người, vừa rồi chỉ có thể dùng thủ đoạn phá trận, hiệu quả không được tối ưu mà tổn thất lại quá lớn.

Lý Thường thở hổn hển dẫn hậu đội chạy tới, thấy Vân Tranh đứng thất thần, toàn thân máu me thì hết hồn, sờ soạng từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện y không sao mới thở phào, máu trên người y toàn là của người khác.

Nhìn người Tây Hạ điên cuồng bỏ trốn hoặc điên cuồng tự sát, hoàn toàn không giống hình dung của ông ta khi ở kinh sư, chớp mắt cái đã vuốt râu làm ra vẻ văn sĩ phong lưu, người lắc lư nói một câu trí tuệ: - Đúng là binh bại như núi lở.

Vân Tranh lắc đầu: - Không hề, Trương Trắc vẫn khống chế đội ngũ trong tay, cứ nhìn những kẻ đang liều mạng mở đường máu cho hắn thì biết đó là tướng quân hợp cách, một đội quân như thế không bao giờ có chuyện đầu hàng hay tan vỡ, chỉ khi nào diệt sạch mới là kết thúc.

Lý Thường không cần biết những điều ấy, ông ta chỉ cần biết một điều lúc này địch đang trốn, tức là là thắng rồi, hồ hởi nói: - Đại soái, những lời ngài nói khi lên chiến trường là cố ý dọa lão phu không?

- Không phải, tình thế chiến trường thiên biến vạn hóa, ai dám nói chắc mười phần, công đầu hôm nay hoàn toàn thuộc về bầy voi chiến kia.

Lý Thường nghiêm túc nói: - Thế thì được, nếu đã là lời phế phủ, lão phu cũng nói với ngài một việc, chuyện mấy cái răng kia, lão phu cũng quên rồi, đối diện với sinh tử thế này, cảm giác mọi khó khăn thiên hạ chỉ là chuyện nhỏ, chuyến này trở về, tâm lão phu sẽ kiên định vô cùng, mạnh mẽ vô cùng...

Vân Tranh cố nén cười, ông ta đã lúc nào phải đối diện với nguy hiểm đâu, nói gì sinh tử, vẫn lịch sự mời ông ta lên núi xem Trương Trắc đột vây.

Lưng Lý Thanh đã cắm chi chít tên, nhưng hắn mặc giáp rất dày, nên mới giữ được mạng, hơn nghìn người đi theo chỉ có mấy chục lên được sườn núi, không phải bọn họ không đủ võ dũng, mà vì đều bị thương trước đó mất rồi, đám quân Tống tuy vô dụng, nhưng chúng quá đông.

Choang một tiếng, Lý Thanh hai tay giơ đao nghênh đón, lực va chạm quá mạnh, cái chân bị thương khuỵu xuống, vẫn giữ tư thế kháng cự, máu trong miệng trào ra, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam, lẩm bẩm: - Tướng quân, mạt tướng đã tận lực rồi...

Lang Thản không hề có chút cảm xúc, buông đao nhảy lên, xoay chùy xích đập vào lưng Lý Thanh, không thèm nhìn địch, chưa có ai sống nổi khi trúng chùy đoạn mệnh của hắn, tiếp tục nhặt một thanh đao khác tung hoành như con báo, liên tiếp chặt ba cái đầu nưa, dẫn bộ hạ hướng về phía nam đang kịch chiến.

Bên cạnh Trương Trắc có không ít thiết diêu tử, bọn chúng đầu đầy đủ ngựa, lại thêm nóng lòng phá vây, liên tục phá ba đạo phòng tuyến của quân Tống, mắt thấy sắp vượt qua được trận địa thì Khương Tiếp đã dẫn quân tới, cùng với đợt mưa tên và ánh lửa rợp trời, đội ngũ của Trương Trác nhanh chóng trở nên thưa thớt.

Chỉ chậm lại một lúc, quân Tống bốn phương tám hướng đổ tới ngày một nhiều, bảo đao trong tay Trương Trắc đã biến thành lưỡi cưa, hắn vứt đao đi, rút mâu đâm xuyên vai tên quân tốt người Tống đánh lén mình, quát lớn một tiếng định ném đi, không ngờ tên quân tốt đó ôm chặt lấy đoản mâu, đành ném cả người lẫn mâu đi, tên binh sĩ đó hộc máu, vẫn giơ mâu hàm hồ kêu, như muốn khoe chiến công của mình.

Đây là quân Tống cứ đánh là tan đấy sao? Sự dũng mãnh không hề thua người Tây Hạ, Trương Trác không có thời gian suy nghĩ, xé toang giáp da, để mình trần, rút rìu chém giết, cuối cùng phá thêm được một đạo phòng tuyến nữa, khi xông lên được ngọn núi, bên cạnh còn lại chưa tới ba trăm người, xung quanh vẫn còn vô số cuộc chiến nhỏ lẻ, quân Tống dùng địa hình đồi núi chia quân Tây Hạ thành từng mảng nhỏ.

Xa xa có một đội quân Tống đang tới, chúng giơ cao trường thương xiên đầu người, bi thương trào dâng, đã bao giờ người Tây Hạ bị xỉ nhục như thế, Trương Trắc ngửa mặt gầm lớn, không quan tâm tới việc chạy trốn nữa, xông về phía quân Tống gần nhất.

Hãn huyết mã hí dài không ngờ nhảy thẳng từ sườn đồi xuống, đạp một tên quân Tóng phòi ruột, Trương Trác tay rìu tay mâu, tả xung hữu đột như chốn không ngường, vòng qua một ngọn đồi, nhìn thấy mười mấy người Tây Hạ dựa lưng vào núi, khổ chiến với quân Tống.

Một người Tây Hạ trẻ đỡ hụt, trường mâu có móc đâm vào sườn hắn, giật lại, lôi cả người từ trong trận địa ra, hắn luống cuống muốn chặt đứt trường mâu, nhưng không còn sức, chỉ biết nắm chặt lấy bụi cây, không để mình bị quân Tống lôi đi.

Tên quân Tống đánh lét đột nhiên bị hất văng, người Tây Hạ trẻ tuổi quay đầu lại, nhìn thấy chủ tưởng của mình, nở nụ cười vui sướng: - Tướng quân tới rồi, chúng ta.. ta sống rồi, mẹ mẹ thuộc hạ đang đợi.. Nói xong đầu ngoẹo sang một bên.

Những quân sĩ này tới khi chết vẫn tin tưởng hắn như vậy, nhưng chiến bại ngày hôm nay là sai lầm của hắn, liên tiếp bị kế dụ địch của Vân Tranh đánh lừa, giống con ruồi vo ve trước mũi sư tử, Trương Trắc sao không nổi điên cho được, nên biết quân Tống có mai phục, vẫn liều lĩnh xông tới, đáng lẽ bằng sự cơ động của kỵ binh, bỏ mặc Vân Tranh, đánh phá những nơi khác khiến Vân Tranh phải đuổi theo ứng cứu, nhân cơ hội hồi mã thương tiêu diệt y mới đúng. Nhưng hối hận cũng muộn rồi, Trương Trắc gầm một tiếng, lao vào giữa quân Tống như thú dữ ...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-865)


<